Yểm thiếu kiên nhẫn, nói một câu: Này! Nơi này là Thành Tu La, ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta làm đệm lưng nhé?
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười hắc hắc: Ta quên mất là ngươi rất sợ Linh tôn.
Ai nói ta sợ hắn? Ta chỉ bị phong ấn thôi! Hắn là cái thá gì! Bị đâm trung chỗ đau, Yểm xù lông lên phản bác.
Thấy ý cười trên khóe môi nàng, Quân Ly thâm ý nhìn nhìn, ánh mắt kia như là không nhìn nàng, mà là nhìn Yểm?
Yểm đang xù lông đột nhiên an tĩnh lại, ôm hai tay, ngồi ở trung tâm hắc thủy.
Ngươi làm sao vậy? Hoàng Bắc Nguyệt hỏi, loại an tĩnh này khiến cảm giác như khó thở.
Yểm nói: Hắn phát hiện ta.
Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng liếc mắt Quân Ly, thấy cặp mắt màu đỏ t quả nhiên có thâm ý khác, Hoàng Bắc Nguyệt lòng trĩu xuống, nói với Yểm: Ngươi ở trong phong ấn, hắn hẳn sẽ không xuống tay với ngươi chứ?
Cái nà...
Yểm chưa nói hết, Quân Ly lại chậm rãi mở miệng: Ta thay đổi chủ ý, Mặc Liên có thể đi, nhưng ngươi ở lại.
Lật lọng không phải là thói quen tốt! Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, trước mắt đột nhiên chợt lóe, Quân Ly đã ra tay!
Nàng giơ tay lên, đỡ một chiêu của Quân Ly: hôm nay ta cùng Mặc Liên đều phải đi!
Không phải do ngươi quyết định!
Vậy thử xem!
Hai người va chạm nắm đấm, sau đó cùng nắm chiến đao!
Leng keng...
Chiến đao đụng vào nhau, bắn ra vô số hoa lửa, Quân Ly vẫn muốn tiến công lần nữa, đột nhiên cảm giác được gì đó, bất giác thu hồi chiến đao, sau đó bắn ra xa xa.
Trên Tuyết ảnh chiến đao đã ngưng tụ vô số nguyên khí băng, đang định công kích, không ngờ đánh hụt khiến nàng tức giận.
Không hiểu dụng ý của Quân Ly, đột nhiên một tràng cười khẽ truyền tới, cùng tiếng vỗ tay: Mặc dù ngắn ngủi, nhưng cao thủ so chiêu thật đặc sắc.
Lệ Tà đại nhân! Vị Ương ngẩng đầu, biến sắc, Bệ hạ!
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, lui đến trước mặt Mặc Liên, ngước con ngươi linh động nhìn về phía Phong Liên Dực.
Nếu ngươi có một người trong lòng mà bị ngăn cách hai nơi, nhưng lúc rơi vào khốn cảnh lại được gặp hắn thì loại tâm tình này giống hệt với nàng hiện tại.
Nhìn hắn chậm rãi đi tới, vẻ mặt lạnh như băng sương, cô đơn nhưng lại có một tia ôn nhu lưu luyến với nàng.
Ánh mắt hai người gặp nhau, như giao quấn cùng một chỗ, người bên ngoài tuyệt đối không thể chen vào.
Hiểu ý cười, Phong Liên Dực thuận tiện nói: Để bọn họ rời đi.
Quân Ly miễn cưỡng ngước mắt, nhìn nàng một cái, không nói gì.
Không được! tiếng của Âm Hậu truyền đến.
Sàn sạt... tám con rắn trước sau bò ra, Âm Hậu giận dữ xuất hiện. Phía sau bà ta có mấy cao thủ dùng trận pháp vây Diệu Ca không ngừng giãy dụa đi ra.
Diệu Ca mắt trắng dã, không có hơi thở, nhưng lại mạnh mẽ dị thường.
Ngay cả Quân Ly cũng nhìn về phía cô ta, hai mắt nheo lại, hình như phát hiện điều gì đó, hắn đi nhanh đến chỗ Diệu Ca.
Song hắn chưa kịp tới gần, Hoàng Bắc Nguyệt thấy đồ đằng màu vàng trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó liền nghe thấy Diệu Ca kêu thảm thiết. Cả người bị lửa vây quanh, nhanh chóng bị thiêu rụi.
Mọi việc phát sinh quá nhanh, ngay cả nàng cũng bất ngờ, sững sờ tại chỗ.
Mà đám người Âm Hậu cũng rất kinh ngạc.
Quân Ly hiển nhiên biết những gì đã diễn ra khi thấy Diệu Ca chết. Không muốn tiếp tục quản chuyện ở đây, nếu Tu La vương cùng Lệ Tà đi ra thì đây không còn là địa bàn của hắn nữa, vị vậy hắn lặng lẽ rời đi.
Âm Hậu cũng lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay cho những người kia lui xuống, sau đó nói với Phong Liên Dực: Dực nhi, hai người kia là chướng ngại vật của Điện Quang Diệu, nhất định phải diệt trừ!
Ta nói rồi, thả bọn họ đi, mẫu hậu, đừng để ta nói lần thứ hai! Phong Liên Dực lạnh lùng liếc bà một cái, tự mình đi tới bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt nói: Ta mang ngươi ra ngoài.
Không cần hỏi nguyên do, nàng muốn làm gì thì cứ theo ý nàng, chỉ cần nàng thuộc về hắn.
Âm Hậu lạnh lùng nói: Không được đi! Dực nhi, chuyện gì mẫu hậu cũng đáp ứng ngươi, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể! Bọn họ hôm nay nhất định phải chết!
Ánh mắt Phong Liên Dực chợt lóe sắc lạnh, trong không khí truyền đến mùi máu thơm ngọt ngào từ Hồ máu khiến linh hồn hắn rục rịch.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Âm Hậu, ánh mắt âm u khát máu. Âm Hậu không tự giác lùi bước, trong lòng cảm thấy lạnh cả người.
Phong Liên Dực nói: Đi.
Nhìn hai mẹ con này đang trong thế giương cung bạt kiếm, Hoàng Bắc Nguyệt có chút áy náy, tuy nhiên nghĩ mình chính là ngòi nổ, hơn nữa không thể điều chỉnh, nàng liền mím môi, nâng Mặc Liên dậy, đi đến bên cạnh Phong Liên Dực.
Lệ Tà ra vẻ thân mật nói: Ta giúp ngươi dìu hắn.
Không cần! Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cự tuyệt.
Lệ Tà ha ha cười, không miễn cưỡn nữa, đi bên cạnh nàng nói: Ta nghĩ ngươi là Hồng Liên, không ngờ lại là Hoàng Bắc Nguyệt.
Ta chỉ giả trang Hồng Liên, ai bảo cô ta giống hệt ta.
Thì ra là thế. Lệ Tà làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi vê một lọn tóc trắng nói: Ngươi giả trang thân phận Hồng Liên, không cần phải giả trang cả cảm tình của cô ta chứ?
Hoàng Bắc Nguyệt chợt dừng bước chân lại, dìu Mặc Liên nhưng lại ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lệ Tà: Ta thích có chuyện nói thẳng, không thích quanh co lòng vòng!
Lệ Tà cười, không hề mất tự nhiên, liếc Phong Liên Dực một cái nói: Ta tưởng Mặc Liên là người của Điện Quang Diệu, kẻ địch của ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại liều mình cứu hắn.
Mặc Liên là bằng hữu của ta, nhìn hắn rơi vào hiểm cảnh, há lại không cứu? Hoàng Bắc Nguyệt đúng lý hợp tình nói, cặp mắt trong trẻo thấu triệt, thẳng thẳn nhìn Lệ Tà.
Lệ Tà có thâm ý khác nói: Mặc Liên là bằng hữu, vậy bệ hạ thì sao?
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, quay đầu nhìn về phía Phong Liên Dực, thấy hắn thần sắc lạnh nhạt, mi tâm có chút nhíu lại, không khỏi cười lạnh nhìn về phía Lệ Tà: Ngươi muốn châm ngòi ly gián?
Lệ Tà chớp mi, vô tội nói: Ta không có.
Giúp ta đỡ Mặc Liên một chút. Hoàng Bắc Nguyệt giao Mặc Liên cho hắn, Lệ Tà không biết nàng muốn làm gì, ngoan ngoãn dìu Mặc Liên, sau đó nhìn nàng kéo tay Phong Liên Dực, đi sang một bên, cúi đầu nói nhỏ.
Nói cái gì đó? Hắn nghiêng tai muốn nghe, tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, Lệ Tà lập tức quay đầu, bộ dáng chứng tỏ ta không thèm nghe trộm .
Bên này Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười cười, hai tay ôm bả vai dày rộng của Phong Liên Dực, thấp giọng nói: Phong Liên Dực, ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thật trả lời ta.
Trong ngực mềm mại, Phong Liên Dực cũng thừa cơ ôm eo nhỏ nhắn của nàng, bỗng nhiên cảm giác bất an Ngươi hỏi đi.
Ngươi chọn một đồ vật, liệu sau này có thay đổi lựa chọn ban đầu không? Môi dán bên tai hắn, hơi thở ấm áp trêu chọc khiến hắn ngứa ngáy.
Khóe môi duyên dáng gợn lên, như ngày xuân bừng tỉnh hòa tan băng tuyết, chiếu đến dung nhan tuyệt sắc, Sẽ không. Câu trả lời kiên định, không do dự.
Ta cũng sẽ không.
Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên, hơi thở quá mức khát vọng vọt vào đại não, Phong Liên Dực bá đạo kéo sát lại thành một nụ hôn sâu.
Bá đạo, nụ hôn không ai bì được, trong hơi thở giao quấn nồng đậm yêu thương cùng quyến luyến.
Tim đập loạn, mặc dù đã đoạn tình tuyệt ái nhưng vẫn bị nàng nhen nhóm ngọn lửa trong lòng.
Sâu trong Thành Tu La vang lên tiếng gào phẫn nộ của Ma thú Minh, chấn động cả tòa Thành Tu La. Phẫn nộ khủng bố như bão cát sa mạc cuốn qua, sắp hủy diệt hết thảy!
Grao.. grao... grao...
Tiếng rít gào từ xa đến gần, không khí như bị chèn ép, tựa hồ có vật gì không thể chờ đợi được muốn phun trào ra!
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, chớp mắt một cái nói: Đây là...
Minh. Lúc nói ra tên này, không biết vì sao bên khóe miệng Phong Liên Dực nhếch lên nụ cười đắc ý, sung sướng.
Minh xuất hiện, chứng tỏ trong thành Tu La có người sinh lòng ái mộ. Người đã đoạn tình tuyệt ái sẽ không đưa Minh tới, mà là Hoàng Bắc Nguyệt.
Minh càng phẫn nộ, hắn càng cao hứng, bởi vì chứng tỏ nàng càng ái mộ hắn sâu sắc.
Nhìn khóe miệng hắn có nụ cười âm hiểm, Hoàng Bắc Nguyệt hỏi: Có cái gì bất thường sao?
Không có. Phong Liên Dực lắc đầu, thấp giọng nói: Ngươi trộm trái tim của Tu La vương đi khiến Minh tức giận.
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ ngực hắn, khí phách nói: Nơi này vốn là của ta! Ta không trách hắn trộm ngươi đi, vậy mà hắn dám cắn ngược lại ta một cái! Buồn cười?
Phong Liên Dực khoái trá cười lớn, nàng nói rất chính xác!
Minh tới, ta phải nhanh mang Mặc Liên đi. Sau khi cười xong, Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, đi qua dìu Mặc Liên. Minh lợi hại thế nào, nàng không muốn dính vào.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười hắc hắc: Ta quên mất là ngươi rất sợ Linh tôn.
Ai nói ta sợ hắn? Ta chỉ bị phong ấn thôi! Hắn là cái thá gì! Bị đâm trung chỗ đau, Yểm xù lông lên phản bác.
Thấy ý cười trên khóe môi nàng, Quân Ly thâm ý nhìn nhìn, ánh mắt kia như là không nhìn nàng, mà là nhìn Yểm?
Yểm đang xù lông đột nhiên an tĩnh lại, ôm hai tay, ngồi ở trung tâm hắc thủy.
Ngươi làm sao vậy? Hoàng Bắc Nguyệt hỏi, loại an tĩnh này khiến cảm giác như khó thở.
Yểm nói: Hắn phát hiện ta.
Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng liếc mắt Quân Ly, thấy cặp mắt màu đỏ t quả nhiên có thâm ý khác, Hoàng Bắc Nguyệt lòng trĩu xuống, nói với Yểm: Ngươi ở trong phong ấn, hắn hẳn sẽ không xuống tay với ngươi chứ?
Cái nà...
Yểm chưa nói hết, Quân Ly lại chậm rãi mở miệng: Ta thay đổi chủ ý, Mặc Liên có thể đi, nhưng ngươi ở lại.
Lật lọng không phải là thói quen tốt! Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, trước mắt đột nhiên chợt lóe, Quân Ly đã ra tay!
Nàng giơ tay lên, đỡ một chiêu của Quân Ly: hôm nay ta cùng Mặc Liên đều phải đi!
Không phải do ngươi quyết định!
Vậy thử xem!
Hai người va chạm nắm đấm, sau đó cùng nắm chiến đao!
Leng keng...
Chiến đao đụng vào nhau, bắn ra vô số hoa lửa, Quân Ly vẫn muốn tiến công lần nữa, đột nhiên cảm giác được gì đó, bất giác thu hồi chiến đao, sau đó bắn ra xa xa.
Trên Tuyết ảnh chiến đao đã ngưng tụ vô số nguyên khí băng, đang định công kích, không ngờ đánh hụt khiến nàng tức giận.
Không hiểu dụng ý của Quân Ly, đột nhiên một tràng cười khẽ truyền tới, cùng tiếng vỗ tay: Mặc dù ngắn ngủi, nhưng cao thủ so chiêu thật đặc sắc.
Lệ Tà đại nhân! Vị Ương ngẩng đầu, biến sắc, Bệ hạ!
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, lui đến trước mặt Mặc Liên, ngước con ngươi linh động nhìn về phía Phong Liên Dực.
Nếu ngươi có một người trong lòng mà bị ngăn cách hai nơi, nhưng lúc rơi vào khốn cảnh lại được gặp hắn thì loại tâm tình này giống hệt với nàng hiện tại.
Nhìn hắn chậm rãi đi tới, vẻ mặt lạnh như băng sương, cô đơn nhưng lại có một tia ôn nhu lưu luyến với nàng.
Ánh mắt hai người gặp nhau, như giao quấn cùng một chỗ, người bên ngoài tuyệt đối không thể chen vào.
Hiểu ý cười, Phong Liên Dực thuận tiện nói: Để bọn họ rời đi.
Quân Ly miễn cưỡng ngước mắt, nhìn nàng một cái, không nói gì.
Không được! tiếng của Âm Hậu truyền đến.
Sàn sạt... tám con rắn trước sau bò ra, Âm Hậu giận dữ xuất hiện. Phía sau bà ta có mấy cao thủ dùng trận pháp vây Diệu Ca không ngừng giãy dụa đi ra.
Diệu Ca mắt trắng dã, không có hơi thở, nhưng lại mạnh mẽ dị thường.
Ngay cả Quân Ly cũng nhìn về phía cô ta, hai mắt nheo lại, hình như phát hiện điều gì đó, hắn đi nhanh đến chỗ Diệu Ca.
Song hắn chưa kịp tới gần, Hoàng Bắc Nguyệt thấy đồ đằng màu vàng trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó liền nghe thấy Diệu Ca kêu thảm thiết. Cả người bị lửa vây quanh, nhanh chóng bị thiêu rụi.
Mọi việc phát sinh quá nhanh, ngay cả nàng cũng bất ngờ, sững sờ tại chỗ.
Mà đám người Âm Hậu cũng rất kinh ngạc.
Quân Ly hiển nhiên biết những gì đã diễn ra khi thấy Diệu Ca chết. Không muốn tiếp tục quản chuyện ở đây, nếu Tu La vương cùng Lệ Tà đi ra thì đây không còn là địa bàn của hắn nữa, vị vậy hắn lặng lẽ rời đi.
Âm Hậu cũng lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay cho những người kia lui xuống, sau đó nói với Phong Liên Dực: Dực nhi, hai người kia là chướng ngại vật của Điện Quang Diệu, nhất định phải diệt trừ!
Ta nói rồi, thả bọn họ đi, mẫu hậu, đừng để ta nói lần thứ hai! Phong Liên Dực lạnh lùng liếc bà một cái, tự mình đi tới bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt nói: Ta mang ngươi ra ngoài.
Không cần hỏi nguyên do, nàng muốn làm gì thì cứ theo ý nàng, chỉ cần nàng thuộc về hắn.
Âm Hậu lạnh lùng nói: Không được đi! Dực nhi, chuyện gì mẫu hậu cũng đáp ứng ngươi, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể! Bọn họ hôm nay nhất định phải chết!
Ánh mắt Phong Liên Dực chợt lóe sắc lạnh, trong không khí truyền đến mùi máu thơm ngọt ngào từ Hồ máu khiến linh hồn hắn rục rịch.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Âm Hậu, ánh mắt âm u khát máu. Âm Hậu không tự giác lùi bước, trong lòng cảm thấy lạnh cả người.
Phong Liên Dực nói: Đi.
Nhìn hai mẹ con này đang trong thế giương cung bạt kiếm, Hoàng Bắc Nguyệt có chút áy náy, tuy nhiên nghĩ mình chính là ngòi nổ, hơn nữa không thể điều chỉnh, nàng liền mím môi, nâng Mặc Liên dậy, đi đến bên cạnh Phong Liên Dực.
Lệ Tà ra vẻ thân mật nói: Ta giúp ngươi dìu hắn.
Không cần! Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cự tuyệt.
Lệ Tà ha ha cười, không miễn cưỡn nữa, đi bên cạnh nàng nói: Ta nghĩ ngươi là Hồng Liên, không ngờ lại là Hoàng Bắc Nguyệt.
Ta chỉ giả trang Hồng Liên, ai bảo cô ta giống hệt ta.
Thì ra là thế. Lệ Tà làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi vê một lọn tóc trắng nói: Ngươi giả trang thân phận Hồng Liên, không cần phải giả trang cả cảm tình của cô ta chứ?
Hoàng Bắc Nguyệt chợt dừng bước chân lại, dìu Mặc Liên nhưng lại ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lệ Tà: Ta thích có chuyện nói thẳng, không thích quanh co lòng vòng!
Lệ Tà cười, không hề mất tự nhiên, liếc Phong Liên Dực một cái nói: Ta tưởng Mặc Liên là người của Điện Quang Diệu, kẻ địch của ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại liều mình cứu hắn.
Mặc Liên là bằng hữu của ta, nhìn hắn rơi vào hiểm cảnh, há lại không cứu? Hoàng Bắc Nguyệt đúng lý hợp tình nói, cặp mắt trong trẻo thấu triệt, thẳng thẳn nhìn Lệ Tà.
Lệ Tà có thâm ý khác nói: Mặc Liên là bằng hữu, vậy bệ hạ thì sao?
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, quay đầu nhìn về phía Phong Liên Dực, thấy hắn thần sắc lạnh nhạt, mi tâm có chút nhíu lại, không khỏi cười lạnh nhìn về phía Lệ Tà: Ngươi muốn châm ngòi ly gián?
Lệ Tà chớp mi, vô tội nói: Ta không có.
Giúp ta đỡ Mặc Liên một chút. Hoàng Bắc Nguyệt giao Mặc Liên cho hắn, Lệ Tà không biết nàng muốn làm gì, ngoan ngoãn dìu Mặc Liên, sau đó nhìn nàng kéo tay Phong Liên Dực, đi sang một bên, cúi đầu nói nhỏ.
Nói cái gì đó? Hắn nghiêng tai muốn nghe, tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, Lệ Tà lập tức quay đầu, bộ dáng chứng tỏ ta không thèm nghe trộm .
Bên này Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười cười, hai tay ôm bả vai dày rộng của Phong Liên Dực, thấp giọng nói: Phong Liên Dực, ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thật trả lời ta.
Trong ngực mềm mại, Phong Liên Dực cũng thừa cơ ôm eo nhỏ nhắn của nàng, bỗng nhiên cảm giác bất an Ngươi hỏi đi.
Ngươi chọn một đồ vật, liệu sau này có thay đổi lựa chọn ban đầu không? Môi dán bên tai hắn, hơi thở ấm áp trêu chọc khiến hắn ngứa ngáy.
Khóe môi duyên dáng gợn lên, như ngày xuân bừng tỉnh hòa tan băng tuyết, chiếu đến dung nhan tuyệt sắc, Sẽ không. Câu trả lời kiên định, không do dự.
Ta cũng sẽ không.
Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên, hơi thở quá mức khát vọng vọt vào đại não, Phong Liên Dực bá đạo kéo sát lại thành một nụ hôn sâu.
Bá đạo, nụ hôn không ai bì được, trong hơi thở giao quấn nồng đậm yêu thương cùng quyến luyến.
Tim đập loạn, mặc dù đã đoạn tình tuyệt ái nhưng vẫn bị nàng nhen nhóm ngọn lửa trong lòng.
Sâu trong Thành Tu La vang lên tiếng gào phẫn nộ của Ma thú Minh, chấn động cả tòa Thành Tu La. Phẫn nộ khủng bố như bão cát sa mạc cuốn qua, sắp hủy diệt hết thảy!
Grao.. grao... grao...
Tiếng rít gào từ xa đến gần, không khí như bị chèn ép, tựa hồ có vật gì không thể chờ đợi được muốn phun trào ra!
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, chớp mắt một cái nói: Đây là...
Minh. Lúc nói ra tên này, không biết vì sao bên khóe miệng Phong Liên Dực nhếch lên nụ cười đắc ý, sung sướng.
Minh xuất hiện, chứng tỏ trong thành Tu La có người sinh lòng ái mộ. Người đã đoạn tình tuyệt ái sẽ không đưa Minh tới, mà là Hoàng Bắc Nguyệt.
Minh càng phẫn nộ, hắn càng cao hứng, bởi vì chứng tỏ nàng càng ái mộ hắn sâu sắc.
Nhìn khóe miệng hắn có nụ cười âm hiểm, Hoàng Bắc Nguyệt hỏi: Có cái gì bất thường sao?
Không có. Phong Liên Dực lắc đầu, thấp giọng nói: Ngươi trộm trái tim của Tu La vương đi khiến Minh tức giận.
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ ngực hắn, khí phách nói: Nơi này vốn là của ta! Ta không trách hắn trộm ngươi đi, vậy mà hắn dám cắn ngược lại ta một cái! Buồn cười?
Phong Liên Dực khoái trá cười lớn, nàng nói rất chính xác!
Minh tới, ta phải nhanh mang Mặc Liên đi. Sau khi cười xong, Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, đi qua dìu Mặc Liên. Minh lợi hại thế nào, nàng không muốn dính vào.
/1058
|