Đi thôi. Phong Liên Dực không muốn để nàng đối mặt với Minh sớm như vậy, mặc dù có hắn ở đây, nhưng Minh sẽ nhớ kỹ khí tức của người lạ.
Lệ Tà ngượng ngùng, nhìn bộ đôi tốt đẹp kia xoay người đi mà nghẹn lời, ngẫm nghĩ một hồi, hắn vừa vô tình thúc đẩy một chuyện tốt, thật sự là lãng phí sức lực!
Dực nhi! Xoay người muốn chạy lại nghe thấy tiếng Âm Hậu gọi lại, cùng với tiếng rắn bò sàn sạt, Âm Hậu đã đi tới.
Lệ Tà xoay người nói: Âm Hậu, bệ hạ đã quyết định thả Hoàng Bắc Nguyệt cùng Mặc Liên, đây là lệnh, không ai được phép cãi lời. Cho dù hắn cũng không cãi được.
Mặc Liên do đích thân hắn bắt được, hôm nay chẳng thu được gì, lại muốn thả Mặc Liên, còn ai đau lòng tiếc hận hơn hắn chứ.
Không được! Âm Hậu nghe trong thành Tu La tiếng Minh phẫn nộ trên mặt vẻ mặt càng ngày càng kiên định, Dực nhi, vì Thành Tu La và ngươi, mẫu hậu hôm nay phải đối kháng với ngươi! Muốn để ả đi, phải bước qua xác của mẫu hậu!
Hoàng Bắc Nguyệt cả kinh, khó tin xoay người nhìn Âm Hậu, vì giết nàng, không cần đánh cược lớn như vậy chứ? Uy hiếp cả Phong Liên Dực lẫn nàng sao?
Đôi mắt lạnh dần, nàng không muốn làm khó Phong Liên Dực, nhưng nếu có người cản đường của nàng, nàng sẽ không khách khí!
Ánh mắt đối diện với Âm Hậu, đôi mắt đẹp kia trở nên vô cùng oán độc cùng tàn nhẫn, giết!
Mẫu hậu hôm nay nhất định như vậy sao? Phong Liên Dực vượt qua nàng, cùng đứng đối mặt với Âm Hậu.
Tám con rắn dưới thân bị uy hiếp, tất cả đều e ngại lui về phía sau, thật cẩn thận nhìn hắn. Nhưng Âm Hậu sắc mặt vô cùng kiên định cùng quyết đoán, nhìn con của mình, lớn tiếng nói: Không sai! Dực nhi, ngươi có thể ghét mẫu hậu, nhưng trên người ngươi chảy dòng máu của Thành Tu La, ngươi không thể che chở người đàn bà kia!
Ta là Tu La vương, vì sao ngay cả việc ta thích người nào cũng không thể làm chủ? Nàng có cái gì không tốt? Ngươi có thể tiếp nhận ta thích người khác, vì sao không phải là nàng? Phong Liên Dực giận tái mặt, sắc mặt âm trầm chứng tỏ sự phẫn nộ của hắn.
Âm Hậu ngẩn ra, vì bà nên Dực nhi không thể lựa chọn người mình thích sao? Không phải! là nữ nhân này ảnh hưởng hắn, chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt ở đây, Dực nhi một ngày nào đó sẽ biến thành quái vật xấu xí như bà.
Minh! Âm Hậu chợt hô to một tiếng, vừa dứt lời, Minh rít gào càng hung mãnh khủng bố, sau đó áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng tiến lại đây!
Uỳnh...
Một tiếng vang thật lớn, cánh vửa và vách tường ở Hồ máu bị đụng phải, trong thông đạo rộng lớn u ám, Minh khí tức màu đen cùng mùi máu tươi nồng nặc xông tới bên này!
Trên mặt Phong Liên Dực có chút biến hóa, ánh mắt màu tím nhạt lạnh lẽo, bên trong có vũng xoáy quái dị chậm rãi chuyển động.
Bệ hạ, Minh đã tới! Lệ Tà híp mắt, xem ra, có Âm Hậu ra lệnh, lúc này Minh không cố kỵ mà phản đối bệ hạ.
Tên kia, thật to gan.
Còn có hơi thở mùi máu tươi khiến người ta người xao động bất an!
Hoàng Bắc Nguyệt! Đừng quản chuyện Thành Tu La nữa, đi nhanh lên!
Nhận thấy Minh tới gần, trong hắc thủy cấm lao cũng dao động không nhỏ, Yểm lập tức lên tiếng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nàng cũng biết Minh lợi hại, bởi vậy chưa từng nghĩ ở lại lâu, chuyện của Thành Tu La để chính bọn họ giải quyết, Phong Liên Dực là Tu La vương, có Lệ Tà bảo vệ, Minh sẽ không dám làm gì.
Nàng hơi lo lắng mẹ con bọn họ thù hằn nhau, thấy áy náy, tuy nhiên hiện tại không phải lúc nghĩ việc này, nàng vội vàng mang Mặc Liên đi!
Dực, ta... nàng vừa định mở miệng, nhưng lại đột nhiên thấy Phong Liên Dực lao nhanh lên, một tay bóp cổ Âm Hậu, động tác quá mức hung mãnh khiến Âm Hậu liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng dán người vào trên cây cột!
Bên khóe miệng Âm Hậu chậm rãi tràn ra tia máu, mở to hai mắt, Dực nhi...
Biến cố phát sinh quá nhanh, Hoàng Bắc Nguyệt chưa kịp ra tay ngăn lại, chỉ có thể ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.
Lệ Tà cũng không ngờ sẽ phát sinh biến cố như vậy, lúc kịp phản ứng thì thân thể khổng lồ của Minh bị hắc khí vây quanh đã xuất hiện trong thông đạo, ngẩng đầu khổng lồ lên, xông tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt.
Nàng bảo hộ Mặc Liên ở phía sau, nắm tay kết ấn rất nhanh, nhưng ấn chưa hoàn thành đã thấy Phong Liên Dực phất tay, Lệ Tà cười khổ một tiếng, ống tay áo rộng lớn cùng tóc bạc bay múa, giơ một tay lên, đánh mạnh lên đầu Minh.
Lệ... Tà! Minh phẫn nộ gầm rú, Ta thực thi pháp tắc của Thành Tu La! Ngươi dám chống lại?
Lệ Tà lắc đầu cười khẽ, nói: Ngươi đừng quên, người chế định pháp tắc là Tu La vương.
Minh sửng sốt, lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía Phong Liên Dực, thấy tay hắn nắm chặt cổ Âm Hậu thì ngây ngẩn cả người.
Này...
Lệ Tà ngửi thấy mùi máu ngọt ngào trong không khí, tà tà cười, xoay mặt ý vị thâm thúy nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng lại mở miệng nói với Minh: Bắt đầu rồi.
Ồ... Minh thở dài một tiếng, chậm rãi lui ra, đứng bên cạnh Lệ Tà.
Chuyện này phát sinh ngoài dự liệu, Hoàng Bắc Nguyệt không ngờ Minh vừa rồi muốn cắn nàng mà bây giờ không thèm liếc nhìn nàng một lần, ngược lại đứng một bên cùng Lệ Tà nhìn Phong Liên Dực xuống tay với Âm Hậu.
Thế là sao? Chẳng lẽ hai mẹ con đấu nhau, hai con ma thú này không dám can thiệp sao?
Dực! Hoàng Bắc Nguyệt hô to, hiện tại nàng có thể rời khỏi đây, Âm Hậu không thể cản được, nàng không muốn nhìn thấy Phong Liên Dực ra tay với Âm Hậu, dù sao bọn họ là mẹ con, nhìn thấy Phong Liên Dực lãnh huyết như vậy, trong lòng nàng không thoải mái.
Nhưng Phong Liên Dực như không nghe thấy tiếng của nàng, cứ dùng sức bóp chặt cổ Âm Hậu, không hề nương tay!
Tám con rắn ban đầu sợ hãi lui về phía sau, nhưng cảm giác được nguy hiểm cùng sát khí liền tê tê phun lưỡi rắn, bò lên trên hé miệng hướng về Phong Liên Dực. Miệng nó há to cắn trên cổ tay, Phong Liên Dực ánh mắt trầm lạnh, gió vô hình ở tay trái xông ra cắt đứt đầu con rắn dám cả gan cắn người kia.
Đầu rắn cũng là máu thịt từ thân thể Âm Hậu, bị cắt rơi rất đau, bà bị chặn yết hầu, sắc mặt đau đến tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, trong mắt tràn đầy bi thống cùng không dám tin.
Dực, Dực nhi...
Ta không thích bị người khác cưỡng ép!
Âm Hậu nước mắt như mưa, nhưng vẫn kiên định quật cường không chịu nhận thua, Mẫu hậu vì tốt cho ngươi a.
Trên tay hắn chợt dùng sức, trong lúc đó, hai con rắn lại xông tới, hắn lại chém xuống không nương tay, máu loãng bắn tung tóe trên mặt và trên người hắn cùng Âm Hậu.
Hoàng Bắc Nguyệt ở phía sau ngơ ngác nhìn, khiếp sợ hồi lâu cũng không nói ra lời.
Lệ Tà cùng Minh, thậm chí Yểm trong hắc thủy cấm lao cũng trầm mặc, một màn này không đủ máu tanh, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn.
Làm sao vậy? Mặc Liên không nhìn thấy gì, cũng không nghe được, chỉ cảm giác hơi thở nàng rất gấp gáp, toàn thân cứng ngắc, hơn nữa chung quanh có rất nhiều hơi thở cường đại, đều là ma thú đẳng cấp cao!
Nghe giọng nói của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt chấn động toàn thân, dìu hắn sang một bên, triệu hồi Tiểu Hổ coi chừng hắn, sau đó đi tới chỗ Phong Liên Dực.
Mặc Liên bắt được tay nàng, bất an nói: Nguyệt...
Ta sẽ không đi, yên tâm. Hoàng Bắc Nguyệt cầm tay hắn, để hắn an tâm.
Coi như nàng đã thất ước nhiều lần, trong lòng hắn vốn không biết nàng rốt cục có trở về hay không, nhưng nàng phải đi thì cứ để nàng đi.
Hoàng Bắc Nguyệt đi nhanh tới chỗ Phong Liên Dực, chưa kịp tới gần liền bị Lệ Tà ngăn lại, mái tóc bạch kim như tiên cười nói: Đây là chuyện nhà của Thành Tu La, người ngoài không nên can thiệp.
Đó là Huyền Xà Âm Hậu, các ngươi mù rồi sao? Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói.
Lệ cười gian tà nói: Ta đương nhiên biết đó là Âm Hậu.
Biết rồi mà vẫn không hỗ trợ! Nếu không thì cút ngay .
Lệ Tà vẫn che ở trước mặt nàng, không chút động lòng, trên mặt nụ cười bí hiểm, Đây là quá trình tất yếu, ngươi không nên can thiệp.
Hoàng Bắc Nguyệt nhéo áo hắn, hung hăng hỏi: Cái gì gọi là quá trình tất yếu? giết mẹ là quá trình phải trải qua sao?
Nhìn thấy động tĩnh bên này, Minh cũng lạnh lùng, trong lỗ mũi thở dài một cái, tỏ vẻ thờ ơ.
Lệ Tà nói: Hoàng Bắc Nguyệt, chuyện về Thành Tu La ngươi không thể hiểu được. Thành Tu La là nơi đoạn tình tuyệt ái, ngươi cho rằng ngươi có thể tùy ý làm bậy ở đây sao?
Lệ Tà ngượng ngùng, nhìn bộ đôi tốt đẹp kia xoay người đi mà nghẹn lời, ngẫm nghĩ một hồi, hắn vừa vô tình thúc đẩy một chuyện tốt, thật sự là lãng phí sức lực!
Dực nhi! Xoay người muốn chạy lại nghe thấy tiếng Âm Hậu gọi lại, cùng với tiếng rắn bò sàn sạt, Âm Hậu đã đi tới.
Lệ Tà xoay người nói: Âm Hậu, bệ hạ đã quyết định thả Hoàng Bắc Nguyệt cùng Mặc Liên, đây là lệnh, không ai được phép cãi lời. Cho dù hắn cũng không cãi được.
Mặc Liên do đích thân hắn bắt được, hôm nay chẳng thu được gì, lại muốn thả Mặc Liên, còn ai đau lòng tiếc hận hơn hắn chứ.
Không được! Âm Hậu nghe trong thành Tu La tiếng Minh phẫn nộ trên mặt vẻ mặt càng ngày càng kiên định, Dực nhi, vì Thành Tu La và ngươi, mẫu hậu hôm nay phải đối kháng với ngươi! Muốn để ả đi, phải bước qua xác của mẫu hậu!
Hoàng Bắc Nguyệt cả kinh, khó tin xoay người nhìn Âm Hậu, vì giết nàng, không cần đánh cược lớn như vậy chứ? Uy hiếp cả Phong Liên Dực lẫn nàng sao?
Đôi mắt lạnh dần, nàng không muốn làm khó Phong Liên Dực, nhưng nếu có người cản đường của nàng, nàng sẽ không khách khí!
Ánh mắt đối diện với Âm Hậu, đôi mắt đẹp kia trở nên vô cùng oán độc cùng tàn nhẫn, giết!
Mẫu hậu hôm nay nhất định như vậy sao? Phong Liên Dực vượt qua nàng, cùng đứng đối mặt với Âm Hậu.
Tám con rắn dưới thân bị uy hiếp, tất cả đều e ngại lui về phía sau, thật cẩn thận nhìn hắn. Nhưng Âm Hậu sắc mặt vô cùng kiên định cùng quyết đoán, nhìn con của mình, lớn tiếng nói: Không sai! Dực nhi, ngươi có thể ghét mẫu hậu, nhưng trên người ngươi chảy dòng máu của Thành Tu La, ngươi không thể che chở người đàn bà kia!
Ta là Tu La vương, vì sao ngay cả việc ta thích người nào cũng không thể làm chủ? Nàng có cái gì không tốt? Ngươi có thể tiếp nhận ta thích người khác, vì sao không phải là nàng? Phong Liên Dực giận tái mặt, sắc mặt âm trầm chứng tỏ sự phẫn nộ của hắn.
Âm Hậu ngẩn ra, vì bà nên Dực nhi không thể lựa chọn người mình thích sao? Không phải! là nữ nhân này ảnh hưởng hắn, chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt ở đây, Dực nhi một ngày nào đó sẽ biến thành quái vật xấu xí như bà.
Minh! Âm Hậu chợt hô to một tiếng, vừa dứt lời, Minh rít gào càng hung mãnh khủng bố, sau đó áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng tiến lại đây!
Uỳnh...
Một tiếng vang thật lớn, cánh vửa và vách tường ở Hồ máu bị đụng phải, trong thông đạo rộng lớn u ám, Minh khí tức màu đen cùng mùi máu tươi nồng nặc xông tới bên này!
Trên mặt Phong Liên Dực có chút biến hóa, ánh mắt màu tím nhạt lạnh lẽo, bên trong có vũng xoáy quái dị chậm rãi chuyển động.
Bệ hạ, Minh đã tới! Lệ Tà híp mắt, xem ra, có Âm Hậu ra lệnh, lúc này Minh không cố kỵ mà phản đối bệ hạ.
Tên kia, thật to gan.
Còn có hơi thở mùi máu tươi khiến người ta người xao động bất an!
Hoàng Bắc Nguyệt! Đừng quản chuyện Thành Tu La nữa, đi nhanh lên!
Nhận thấy Minh tới gần, trong hắc thủy cấm lao cũng dao động không nhỏ, Yểm lập tức lên tiếng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nàng cũng biết Minh lợi hại, bởi vậy chưa từng nghĩ ở lại lâu, chuyện của Thành Tu La để chính bọn họ giải quyết, Phong Liên Dực là Tu La vương, có Lệ Tà bảo vệ, Minh sẽ không dám làm gì.
Nàng hơi lo lắng mẹ con bọn họ thù hằn nhau, thấy áy náy, tuy nhiên hiện tại không phải lúc nghĩ việc này, nàng vội vàng mang Mặc Liên đi!
Dực, ta... nàng vừa định mở miệng, nhưng lại đột nhiên thấy Phong Liên Dực lao nhanh lên, một tay bóp cổ Âm Hậu, động tác quá mức hung mãnh khiến Âm Hậu liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng dán người vào trên cây cột!
Bên khóe miệng Âm Hậu chậm rãi tràn ra tia máu, mở to hai mắt, Dực nhi...
Biến cố phát sinh quá nhanh, Hoàng Bắc Nguyệt chưa kịp ra tay ngăn lại, chỉ có thể ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.
Lệ Tà cũng không ngờ sẽ phát sinh biến cố như vậy, lúc kịp phản ứng thì thân thể khổng lồ của Minh bị hắc khí vây quanh đã xuất hiện trong thông đạo, ngẩng đầu khổng lồ lên, xông tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt.
Nàng bảo hộ Mặc Liên ở phía sau, nắm tay kết ấn rất nhanh, nhưng ấn chưa hoàn thành đã thấy Phong Liên Dực phất tay, Lệ Tà cười khổ một tiếng, ống tay áo rộng lớn cùng tóc bạc bay múa, giơ một tay lên, đánh mạnh lên đầu Minh.
Lệ... Tà! Minh phẫn nộ gầm rú, Ta thực thi pháp tắc của Thành Tu La! Ngươi dám chống lại?
Lệ Tà lắc đầu cười khẽ, nói: Ngươi đừng quên, người chế định pháp tắc là Tu La vương.
Minh sửng sốt, lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía Phong Liên Dực, thấy tay hắn nắm chặt cổ Âm Hậu thì ngây ngẩn cả người.
Này...
Lệ Tà ngửi thấy mùi máu ngọt ngào trong không khí, tà tà cười, xoay mặt ý vị thâm thúy nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng lại mở miệng nói với Minh: Bắt đầu rồi.
Ồ... Minh thở dài một tiếng, chậm rãi lui ra, đứng bên cạnh Lệ Tà.
Chuyện này phát sinh ngoài dự liệu, Hoàng Bắc Nguyệt không ngờ Minh vừa rồi muốn cắn nàng mà bây giờ không thèm liếc nhìn nàng một lần, ngược lại đứng một bên cùng Lệ Tà nhìn Phong Liên Dực xuống tay với Âm Hậu.
Thế là sao? Chẳng lẽ hai mẹ con đấu nhau, hai con ma thú này không dám can thiệp sao?
Dực! Hoàng Bắc Nguyệt hô to, hiện tại nàng có thể rời khỏi đây, Âm Hậu không thể cản được, nàng không muốn nhìn thấy Phong Liên Dực ra tay với Âm Hậu, dù sao bọn họ là mẹ con, nhìn thấy Phong Liên Dực lãnh huyết như vậy, trong lòng nàng không thoải mái.
Nhưng Phong Liên Dực như không nghe thấy tiếng của nàng, cứ dùng sức bóp chặt cổ Âm Hậu, không hề nương tay!
Tám con rắn ban đầu sợ hãi lui về phía sau, nhưng cảm giác được nguy hiểm cùng sát khí liền tê tê phun lưỡi rắn, bò lên trên hé miệng hướng về Phong Liên Dực. Miệng nó há to cắn trên cổ tay, Phong Liên Dực ánh mắt trầm lạnh, gió vô hình ở tay trái xông ra cắt đứt đầu con rắn dám cả gan cắn người kia.
Đầu rắn cũng là máu thịt từ thân thể Âm Hậu, bị cắt rơi rất đau, bà bị chặn yết hầu, sắc mặt đau đến tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, trong mắt tràn đầy bi thống cùng không dám tin.
Dực, Dực nhi...
Ta không thích bị người khác cưỡng ép!
Âm Hậu nước mắt như mưa, nhưng vẫn kiên định quật cường không chịu nhận thua, Mẫu hậu vì tốt cho ngươi a.
Trên tay hắn chợt dùng sức, trong lúc đó, hai con rắn lại xông tới, hắn lại chém xuống không nương tay, máu loãng bắn tung tóe trên mặt và trên người hắn cùng Âm Hậu.
Hoàng Bắc Nguyệt ở phía sau ngơ ngác nhìn, khiếp sợ hồi lâu cũng không nói ra lời.
Lệ Tà cùng Minh, thậm chí Yểm trong hắc thủy cấm lao cũng trầm mặc, một màn này không đủ máu tanh, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn.
Làm sao vậy? Mặc Liên không nhìn thấy gì, cũng không nghe được, chỉ cảm giác hơi thở nàng rất gấp gáp, toàn thân cứng ngắc, hơn nữa chung quanh có rất nhiều hơi thở cường đại, đều là ma thú đẳng cấp cao!
Nghe giọng nói của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt chấn động toàn thân, dìu hắn sang một bên, triệu hồi Tiểu Hổ coi chừng hắn, sau đó đi tới chỗ Phong Liên Dực.
Mặc Liên bắt được tay nàng, bất an nói: Nguyệt...
Ta sẽ không đi, yên tâm. Hoàng Bắc Nguyệt cầm tay hắn, để hắn an tâm.
Coi như nàng đã thất ước nhiều lần, trong lòng hắn vốn không biết nàng rốt cục có trở về hay không, nhưng nàng phải đi thì cứ để nàng đi.
Hoàng Bắc Nguyệt đi nhanh tới chỗ Phong Liên Dực, chưa kịp tới gần liền bị Lệ Tà ngăn lại, mái tóc bạch kim như tiên cười nói: Đây là chuyện nhà của Thành Tu La, người ngoài không nên can thiệp.
Đó là Huyền Xà Âm Hậu, các ngươi mù rồi sao? Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói.
Lệ cười gian tà nói: Ta đương nhiên biết đó là Âm Hậu.
Biết rồi mà vẫn không hỗ trợ! Nếu không thì cút ngay .
Lệ Tà vẫn che ở trước mặt nàng, không chút động lòng, trên mặt nụ cười bí hiểm, Đây là quá trình tất yếu, ngươi không nên can thiệp.
Hoàng Bắc Nguyệt nhéo áo hắn, hung hăng hỏi: Cái gì gọi là quá trình tất yếu? giết mẹ là quá trình phải trải qua sao?
Nhìn thấy động tĩnh bên này, Minh cũng lạnh lùng, trong lỗ mũi thở dài một cái, tỏ vẻ thờ ơ.
Lệ Tà nói: Hoàng Bắc Nguyệt, chuyện về Thành Tu La ngươi không thể hiểu được. Thành Tu La là nơi đoạn tình tuyệt ái, ngươi cho rằng ngươi có thể tùy ý làm bậy ở đây sao?
/1058
|