Tại nhà nó.
Nó đang ngồi thẩn thờ trên chiếc ghế sopha chìm trong bao suy nghĩ bâng quơ.từ nhỏ đến giờ nó luôn một mình k quan tâm đến mọi thứ xung quanh.một ngày của nó trôi qua rất đơn giản chỉ nhốt mình trong phòng mãi xa lánh mọi người ngay cả cha mẹ nó.chợt tiếng chuông cửa vang lên dữ dội làm nó bực mình chạy ra xem ai đang phá vừa ra tới cửa nó giật mình liền vội mở cửa.đó là cha mẹ nó cùng với 1 người máu me đầy mình.máu đã làm đỏ cả chiếc áo của a ta.nó hốt hoảng cuống cả lên.
-chuyện gì z mẹ.người này là ai?s a ta lại._nó ấp úng.
-để sau đi.mau gọi cấp cứu cho ba_ba nó có vẻ lo lắng
thấy ông z nó cũng hơi lo gọi nhanh cho cấp cứu.một lúc sau xe đến ông Minh(ba nó)đưa người đó lên xe mẹ nó cũng chạy theo nó thì k hiểu gì cứ ngơ ngát rồi chạy theo luôn.nó cứ mãi thắt mắc"n đó là ai s ba mẹ lại lo đến z.còn s n đó lại chảy máu nhiều thế"nó đành bỏ qua suy nghĩ của mình mà ngồi chờ với ba mẹ.nó thấy ông bà rất lo lắng và nó cũng thấy n đó khoảng tuổi nó.làm nó càng thắt mắc hơn .
Lúc này ba mẹ nó ngồi gục mặt trên ghế vẻ mệt mỗi.tay ba nó vẩn còn những vết máu bị dính khi bế hắn.không gian như trùng xuống làm nó cảm thấy khó chịu.nếu như bình thường nó sẽ mặc thì lúc này nó lại tỏ ra rất quan tâm.nó quyết định xé tan cái không gian này bằng giọng nói ấm áp của mình.
-ba mẹ nói cho con nghe có chuyện gì vậy?
-con ngồi xuống để mẹ nói_nó ngồi xuống cạnh mẹ.
-lúc ba mẹ đi cắm trại ở chân núi.vừa đến nơi thì thấy cậu ta vướn trên bụi rậm máu chảy rất nhiều.có lẽ cậu ta rơi trên núi xuống.ba con hốt hoảng bế cậu ta về với hy vọng sẽ k sao vì núi đó cũng k cao lắm._mẹ nó thở dài vì bà hay đi làm từ thiện nên gặp chuyện này bà rất lo.
nó hiểu ra mọi chuyện.khẽ nhìn ông bà nó nhẹ nhàng nói.
-thôi!ba mẹ về nhà đi.con thấy ba mẹ có vẻ mệt rồi.để con ở đây có gì con gọi vào.
ông bà giật mình vì đây có lẽ là lần đầu tiên nó quan tâm ông bà như vậy.mẹ nó chợt bật khóc rồi níu tay ba nó về vì bà sợ nó buồn.trước khi đi bà ôm trầm lấy nó còn ba nó thì nở nụ cười mà đã lâu ông k hé.
5 tiếng đồng hồ đã trôi qua n đó vẩn đag được cấp cứu.nó cảm nhận được nổi lo của cha mẹ nó.từ bao giờ nó cầu xin cho người kia được sốg.một lúc sau ông bác sĩ bước ra nó mừg rỡ chạy đến chợt nhỏ thấy hơi lố liền trở về vẻ lạnh lưng vốn có của mình.
-người đó sao rồi bác sĩ?
ông bác sĩ thở 1 hơi dài mệt mỗi.
-k sao rồi.cậu ấy đã ổn nhưng do trấn thương đầu nên có thể cậu ấy sẽ k nhớ gì nữa.mọi người tìm cách gợi lại kí ức cho cậu có thể sẽ giúp ích đó.nhưng hiện tại có thể cậu ấy sẽ ngủ 1 thời gian dài.cứ nằm lại vài ngày để theo dõi nếu k sao thì gia đình có thể mang cậu về chăm sóc rồi chờ kì tích.haizz.
nó chợt buồn lại hẳn.giọng nó nhẹ xuống.
-cám ơn bác sĩ.vậy giờ có thể thăm cậu ấy được k ạ!
-chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy vào phòng điều trị đặc biệt.cháu có thể vào thăm.àk tôi thấy cái này trong túi cậu ấy.nhờ cô giữ hộ_ông bác sĩ đưa cho nó 1 cái chìa khóa nhà có móc vào 2 cặp chữ."Hoàng Phú&Diệu Linh"nó cầm lấy và chắc chắn n đó tên Hoàng Phú rồi đi theo ông bác sĩ.
vâng người đó chính xác là hắn đấy ạ!
nó bước vào phòng bệnh của hắn chưa kịp xem hắn ra sao thì nó đã lấy điện thoại báo cho ba mẹ hay rồi bảo họ sáng hả vào.khẽ quay lại nhìn hắn nó giật mình tim nó đập nhanh và đôi mắt k rời hắn nó k ngờ hắn lại sở hữu khuôn mặt trời phú đến vậy.đôi mắt nhắm ngiền.sống mũi vươn cao.khuôn mặt rất rất là thanh tú.thêm đôi môi đỏ kia với nước da trắng mịn như con gái thì thật nhanh chống chiếm trọn trái tim nhỏ.1 trái tim đã lâu rồi k có nhịp đập.k hề rung động trước bất kì ai.nó giật mình thoát khỏi cái sức hút lạ thường của hắn xua đi suy nghĩ của mình.nó tiến lại ngồi cạnh hắn.nắm lấy tay hắn.
-a Phú àk.có lẽ duyên phận đã đưa a đến bên e.a hãy tỉnh lại và đón chờ cuộc sống mới.1 cuộc sống có e.a hãy là của e nhé!e thật sự là của a rồi.nếu a có thể tỉnh lại e xin hứa e sẽ mãi là của a.và lúc đó a nhớ sẽ yêu e nhé!đừg xem e là người xa lạ_nó biết rõ là mìh đag nói gì.nó biết dù mới gặp nhưg chíh hắn đã làm tim nó đập trở lại cho nó có sức sốg từ nhữg ngày tăm tối lúc trước rồi nó ngã vào tay hắn ngủ quên k hay.
Sáng hôm sau
Ba mẹ nó nhanh chống vào thăm hắn.Người mà họ k hề quen biết trong tâm trạng rất tốt.vừa đứng trước cửa phòng ông bà chợt khựng lại khi thấy nó đang dựa vào tay hắn ngủ trông vẻ mặt rất mệt mỗi và đâu đó ánh lên 1 nụ cười tìm ẩn.k muốn đánh thức nó dậy ông bà sang băng ghế ngồi chờ cả 2 nhìn nhau nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sớm.khẽ nhìn ông bà Hiền(mẹ nó)hỏi.
-ông àk tôi thấy con bé có vẻ thay đổi rồi.
-tôi cũng thấy vậy.mà trông con bé có vẻ thích cậu đó.bà nhìn con bé nằm tay cậu đó ngủ kìa_ba nó khẽ cười.
-thì đó_mẹ nó cười khẩy.
-ủa!sao ba mẹ k vào mà ngồi đây_nó từ phòng bước ra.
-àk tại mẹ thấy con ngủ say quá.thôi mình vào thôi ông_bà quay sang ba nó
cả 3 bước vào phòng vừa nhìn thấy hắn ông bà liền giật mìh như nó cả 2 k tin vào mắt mìh ông bà k ngờ người ông bà cứu lại đẹp trai như thế.và giờ ông bà cũng đã hiểu vì sao nó lại như thế.chợt tỉnh lại 2 n ngồi xuốg.
-cậu ấy ổn rồi hả con?_ba nó hỏi
-dạ.nhưg a Phú có thể k tỉh lại mà nếu tỉh thì cũng mất trí nhớ thôi ạ!_mặt nó buồn buồn.
-cậu ấy tên Phú àk.sao con biết_mẹ nó thắt mắc
nhẹ đưa chiếc chìa khóa của hắn ra nó nói khẽ
-đây ạ!
ông bà nhìn vào cặp chữ và hiểu ra mọi chuyện nhưng sâu trong thâm tâm 2 n vẩn đặt ra câu hỏi"Diệu Linh là ai"và theo tg một ngày k xa chính DL sẽ gây ra cho nó và hắn chuyện k lành.
-nhưng con nói Phú có thể k tỉnh lại là sao_ba nó hỏi
nó úp mặt xuống tỏ vẻ thất vọng
-đầu a ấy va phải đá gây trấn thương.với lại mất nhiều máu nữa.
-rồi mình tính sao ông.mình k biết cậu ấy là ai gia đình cậu ấy ở đâu nữa_mẹ nó nói giọng lo lắng
-hay là mình cứ đem cậu ấy về.nếu cậu ấy tỉnh lại và nhớ ra thì mình giúp cậu ấy tìm gia đình còn nếu k thì mình cứ xem cậu là người 1 nhà_ba nó nói
-được đó_nó hớn hở
-coi con kìa mới gặp mà thích Phú thế sao!_mẹ nó cười
-con...con_nó ấp úng-vậy quyết định vậy nha.
ông bà thấy nó vậy liền bật cười và cũng biết rằng hắn sẽ là người giúp cho con họ thay đổi.cõi lòng tự ấm lên và hạnh phúc chiếm trọn con tim họ.lúc này họ chỉ mong hắn sẽ tỉnh lại.
Nó đang ngồi thẩn thờ trên chiếc ghế sopha chìm trong bao suy nghĩ bâng quơ.từ nhỏ đến giờ nó luôn một mình k quan tâm đến mọi thứ xung quanh.một ngày của nó trôi qua rất đơn giản chỉ nhốt mình trong phòng mãi xa lánh mọi người ngay cả cha mẹ nó.chợt tiếng chuông cửa vang lên dữ dội làm nó bực mình chạy ra xem ai đang phá vừa ra tới cửa nó giật mình liền vội mở cửa.đó là cha mẹ nó cùng với 1 người máu me đầy mình.máu đã làm đỏ cả chiếc áo của a ta.nó hốt hoảng cuống cả lên.
-chuyện gì z mẹ.người này là ai?s a ta lại._nó ấp úng.
-để sau đi.mau gọi cấp cứu cho ba_ba nó có vẻ lo lắng
thấy ông z nó cũng hơi lo gọi nhanh cho cấp cứu.một lúc sau xe đến ông Minh(ba nó)đưa người đó lên xe mẹ nó cũng chạy theo nó thì k hiểu gì cứ ngơ ngát rồi chạy theo luôn.nó cứ mãi thắt mắc"n đó là ai s ba mẹ lại lo đến z.còn s n đó lại chảy máu nhiều thế"nó đành bỏ qua suy nghĩ của mình mà ngồi chờ với ba mẹ.nó thấy ông bà rất lo lắng và nó cũng thấy n đó khoảng tuổi nó.làm nó càng thắt mắc hơn .
Lúc này ba mẹ nó ngồi gục mặt trên ghế vẻ mệt mỗi.tay ba nó vẩn còn những vết máu bị dính khi bế hắn.không gian như trùng xuống làm nó cảm thấy khó chịu.nếu như bình thường nó sẽ mặc thì lúc này nó lại tỏ ra rất quan tâm.nó quyết định xé tan cái không gian này bằng giọng nói ấm áp của mình.
-ba mẹ nói cho con nghe có chuyện gì vậy?
-con ngồi xuống để mẹ nói_nó ngồi xuống cạnh mẹ.
-lúc ba mẹ đi cắm trại ở chân núi.vừa đến nơi thì thấy cậu ta vướn trên bụi rậm máu chảy rất nhiều.có lẽ cậu ta rơi trên núi xuống.ba con hốt hoảng bế cậu ta về với hy vọng sẽ k sao vì núi đó cũng k cao lắm._mẹ nó thở dài vì bà hay đi làm từ thiện nên gặp chuyện này bà rất lo.
nó hiểu ra mọi chuyện.khẽ nhìn ông bà nó nhẹ nhàng nói.
-thôi!ba mẹ về nhà đi.con thấy ba mẹ có vẻ mệt rồi.để con ở đây có gì con gọi vào.
ông bà giật mình vì đây có lẽ là lần đầu tiên nó quan tâm ông bà như vậy.mẹ nó chợt bật khóc rồi níu tay ba nó về vì bà sợ nó buồn.trước khi đi bà ôm trầm lấy nó còn ba nó thì nở nụ cười mà đã lâu ông k hé.
5 tiếng đồng hồ đã trôi qua n đó vẩn đag được cấp cứu.nó cảm nhận được nổi lo của cha mẹ nó.từ bao giờ nó cầu xin cho người kia được sốg.một lúc sau ông bác sĩ bước ra nó mừg rỡ chạy đến chợt nhỏ thấy hơi lố liền trở về vẻ lạnh lưng vốn có của mình.
-người đó sao rồi bác sĩ?
ông bác sĩ thở 1 hơi dài mệt mỗi.
-k sao rồi.cậu ấy đã ổn nhưng do trấn thương đầu nên có thể cậu ấy sẽ k nhớ gì nữa.mọi người tìm cách gợi lại kí ức cho cậu có thể sẽ giúp ích đó.nhưng hiện tại có thể cậu ấy sẽ ngủ 1 thời gian dài.cứ nằm lại vài ngày để theo dõi nếu k sao thì gia đình có thể mang cậu về chăm sóc rồi chờ kì tích.haizz.
nó chợt buồn lại hẳn.giọng nó nhẹ xuống.
-cám ơn bác sĩ.vậy giờ có thể thăm cậu ấy được k ạ!
-chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy vào phòng điều trị đặc biệt.cháu có thể vào thăm.àk tôi thấy cái này trong túi cậu ấy.nhờ cô giữ hộ_ông bác sĩ đưa cho nó 1 cái chìa khóa nhà có móc vào 2 cặp chữ."Hoàng Phú&Diệu Linh"nó cầm lấy và chắc chắn n đó tên Hoàng Phú rồi đi theo ông bác sĩ.
vâng người đó chính xác là hắn đấy ạ!
nó bước vào phòng bệnh của hắn chưa kịp xem hắn ra sao thì nó đã lấy điện thoại báo cho ba mẹ hay rồi bảo họ sáng hả vào.khẽ quay lại nhìn hắn nó giật mình tim nó đập nhanh và đôi mắt k rời hắn nó k ngờ hắn lại sở hữu khuôn mặt trời phú đến vậy.đôi mắt nhắm ngiền.sống mũi vươn cao.khuôn mặt rất rất là thanh tú.thêm đôi môi đỏ kia với nước da trắng mịn như con gái thì thật nhanh chống chiếm trọn trái tim nhỏ.1 trái tim đã lâu rồi k có nhịp đập.k hề rung động trước bất kì ai.nó giật mình thoát khỏi cái sức hút lạ thường của hắn xua đi suy nghĩ của mình.nó tiến lại ngồi cạnh hắn.nắm lấy tay hắn.
-a Phú àk.có lẽ duyên phận đã đưa a đến bên e.a hãy tỉnh lại và đón chờ cuộc sống mới.1 cuộc sống có e.a hãy là của e nhé!e thật sự là của a rồi.nếu a có thể tỉnh lại e xin hứa e sẽ mãi là của a.và lúc đó a nhớ sẽ yêu e nhé!đừg xem e là người xa lạ_nó biết rõ là mìh đag nói gì.nó biết dù mới gặp nhưg chíh hắn đã làm tim nó đập trở lại cho nó có sức sốg từ nhữg ngày tăm tối lúc trước rồi nó ngã vào tay hắn ngủ quên k hay.
Sáng hôm sau
Ba mẹ nó nhanh chống vào thăm hắn.Người mà họ k hề quen biết trong tâm trạng rất tốt.vừa đứng trước cửa phòng ông bà chợt khựng lại khi thấy nó đang dựa vào tay hắn ngủ trông vẻ mặt rất mệt mỗi và đâu đó ánh lên 1 nụ cười tìm ẩn.k muốn đánh thức nó dậy ông bà sang băng ghế ngồi chờ cả 2 nhìn nhau nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sớm.khẽ nhìn ông bà Hiền(mẹ nó)hỏi.
-ông àk tôi thấy con bé có vẻ thay đổi rồi.
-tôi cũng thấy vậy.mà trông con bé có vẻ thích cậu đó.bà nhìn con bé nằm tay cậu đó ngủ kìa_ba nó khẽ cười.
-thì đó_mẹ nó cười khẩy.
-ủa!sao ba mẹ k vào mà ngồi đây_nó từ phòng bước ra.
-àk tại mẹ thấy con ngủ say quá.thôi mình vào thôi ông_bà quay sang ba nó
cả 3 bước vào phòng vừa nhìn thấy hắn ông bà liền giật mìh như nó cả 2 k tin vào mắt mìh ông bà k ngờ người ông bà cứu lại đẹp trai như thế.và giờ ông bà cũng đã hiểu vì sao nó lại như thế.chợt tỉnh lại 2 n ngồi xuốg.
-cậu ấy ổn rồi hả con?_ba nó hỏi
-dạ.nhưg a Phú có thể k tỉh lại mà nếu tỉh thì cũng mất trí nhớ thôi ạ!_mặt nó buồn buồn.
-cậu ấy tên Phú àk.sao con biết_mẹ nó thắt mắc
nhẹ đưa chiếc chìa khóa của hắn ra nó nói khẽ
-đây ạ!
ông bà nhìn vào cặp chữ và hiểu ra mọi chuyện nhưng sâu trong thâm tâm 2 n vẩn đặt ra câu hỏi"Diệu Linh là ai"và theo tg một ngày k xa chính DL sẽ gây ra cho nó và hắn chuyện k lành.
-nhưng con nói Phú có thể k tỉnh lại là sao_ba nó hỏi
nó úp mặt xuống tỏ vẻ thất vọng
-đầu a ấy va phải đá gây trấn thương.với lại mất nhiều máu nữa.
-rồi mình tính sao ông.mình k biết cậu ấy là ai gia đình cậu ấy ở đâu nữa_mẹ nó nói giọng lo lắng
-hay là mình cứ đem cậu ấy về.nếu cậu ấy tỉnh lại và nhớ ra thì mình giúp cậu ấy tìm gia đình còn nếu k thì mình cứ xem cậu là người 1 nhà_ba nó nói
-được đó_nó hớn hở
-coi con kìa mới gặp mà thích Phú thế sao!_mẹ nó cười
-con...con_nó ấp úng-vậy quyết định vậy nha.
ông bà thấy nó vậy liền bật cười và cũng biết rằng hắn sẽ là người giúp cho con họ thay đổi.cõi lòng tự ấm lên và hạnh phúc chiếm trọn con tim họ.lúc này họ chỉ mong hắn sẽ tỉnh lại.
/25
|