Đã 2 ngày thôi qua trong bệnh viện hắn vẩn nằm đấy k có tiến triển gì mặc cho nó đang lo lắng.bữa nào nó cũng bên cạnh hắn chăm sóc cho hắn.ba mẹ nó bảo về thì nó cũng về nhưng rồi cũng chạy vô bến hắn.có ai tin được k một cô gái 18t sống trong im lặng giờ lại thay đổi 360°chỉ vì 1 người k quen k biết kể cả giọng nói thế nào có ấm áp như khi nó được ngắm hắn hay trái ngược với vẻ đẹp kia.và nó khẳng định lại đây là định mệnh đã mang đến cho nó nên nó sẽ bắt lấy k buông.
hnay nó còn 1 niềm vui là hắn đã được xuất viện và giờ ba nó đang đưa hắn về với nó.về đến nhà nó dìu hắn lên căn phòng mà nó vừa dọn dẹp(chính tay nó đấy dù nhà có n giúp việc ạ!)nó đặt hắn xuống trong.khẽ vào tai hắn.
-"a hãy tỉnh lại nhanh nhé!"
vậy là ngày nào cũng như ngày nấy nó nhốt mình trong phòng hắn k chịu ra ba mẹ nó thấy thế cũng lo nhưng đâu đó vẩn nở nụ cười hạnh phúc.ông bà thầm nghĩ "nếu Phú tỉnh lại và là con rể mình thì tốt biết mấy nhờ Phú mà con bé có vẻ vui lên hẳn.ông trời thương nhà mình rồi."
1 tuần trôi qua hắn vẩn k tỉnh lại nó thất vọng hoàn toàn hnay ngồi cạnh hắn nắm lấy tay hắn nó khóc khóc rất nhiều nước mắt nó đã ướt cả tay hắn trong tiếng khóc là tiếng nói như gàu thét lên vì tuyệt vọng.
-"sao a k tỉnh lại.a k muốn gặp e sao.a ghét e lắm sao?e xin a hãy tỉnh lại đi tỉnh lại và đón nhận e nhé.a có nghe k."
chợt nó cảm thấy tay hắn mà nó đang nắm như cử động càng lúc càng mạnh hơn nó nín thở quan sát cho đến khi mắt hắn từ từ mở ra ánh nắng làm hắn nhíu mài và hắn đã tỉnh lại.nó thì như từ chết sống lại niềm vui ùa đến làm nó nghẹn ngào.
-a...a tỉnh lại rồi.tốt quá.tốt quá.a thấy s rồi khỏe chưa?
hắn đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhìn vào mặt nó hắn ngơ ngát k biết gì.
-cô là ai.tại s tôi lại ở đây.sao tôi chẳng nhớ gì z?
-e là người đã cứu a(xạo quá).a bị ngã từ trên núi nên có thể mất trí nhớ
-sao!tôi k còn nhớ gì nữa s?tôi k tin.TÔI K TIN.AAAA.
hắn mất kiểm soát đập liên tiếp vào đầu rồi còn xé cả chiếc chăn đang đắp nữa.nó lo lắng ôm lấy hắn nắm chặt 2 tay hắn k buông mà khóc.
a dừng lại đi a đang làm a đau đấy!a hãy quên mọi chuyện và chấp nhận 1 cuộc sống mới_hắn dịu lại khi nghe lời nói ấm áp chưa từng có của nó.nó nói tiếp nhưng rất nhỏ.-một cuộc sống có e.
-Cô buông ra..BUÔNG RA.TÔI PHẢI TÌM LẠI KÍ ỨC CỦA TÔI_hắn lại mất bình tỉnh
-KHÔNG.KHÔNG E K BUÔNG.A BÌNH TỈNH LẠI E HỨA SẼ CÙNG A TÌM LẠI KÍ ỨC CỦA A_nó nói lớn chỉ cố để hắn hạ xuống
lúc này hắn như 1 con chim lạc bầy mọi thứ thật tồi tệ. hắn k còn nhớ gì nữa s?hắn đã quên đi gia đình mình s?hắn nén lại cơn đau nhẹ nhàng tháo tay nó ra khỏi n hắn rồi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nó
-cô giúp tôi s?
-ờ!e giúp e sẽ giúp a!_nó nói
-cám ơn e_hắn khẽ nói
câu nói của hắn làm nó hạnh phúc nó cảm thấy thật tuyệt vời trong lúc này.nó k biết nói gì chỉ biết cười 1 nụ cười hạnh phúc.
một lúc s ba nó về cùng mẹ nó.vừa nghe tiếng mở cổng thì nó 3 chân 4 cẳng chạy ra thông báo mà miệng cứ cười k ngớt.ba mẹ nó thấy vậy cũng vui k kém.2 n cùng nó lên phòng hắn.
-dạ!chào 2 bác.cảm ơn 2 bác vì thời gian qua đã giúp con nhưng giờ con tỉnh lại rồi con phải đi tìm lại quá khứ của mình và gia đình mình.chắc họ lo lắng lắm rồi ạ!_hắn lễ phép nói
-s a phải đi s.k được a còn yếu mà_nó nói lớn giọng
-con biết gia đình mình ở đâu mà tìm.thôi con cứ ở đây với 2 bác.2 bác xem con như con z nên con cứ thoải mái.với lại con ở đây thì con Trang có thể đưa con đi đến nhiều nơi biết đâu con có thể nhớ lại_ba nó nói
-nhưng.._hắn ấp úng
-thôi quyết định vậy nha.sẵn đây tôi thông báo cho cả nhà hôm nay tôi được thăng chức làm chủ tịch tạm thời của tập đoàn HP.vì cậu chủ tịch đột nhiên k thấy nữa!đây mọi người nhìn xem đây là cái thẻ dành cho chủ tịch này(là thế này tập đoàn HP-của hắn đó.có quy định chủ tịch phải có 1 cái thẻ hình tròn có in hình con rồng và 2 hạt kim cương thật.nhưng vì ba nó chỉ là tạm thời nên chỉ có 1 viên.và cái thẻ đó có cả vân tay của chủ tịch in trên con rồng)_ba nó giơ cái thẻ lên mọi n ồ lên mừng rỡ Mà xít xoa cái thẻ như báu vật.
hnay nó còn 1 niềm vui là hắn đã được xuất viện và giờ ba nó đang đưa hắn về với nó.về đến nhà nó dìu hắn lên căn phòng mà nó vừa dọn dẹp(chính tay nó đấy dù nhà có n giúp việc ạ!)nó đặt hắn xuống trong.khẽ vào tai hắn.
-"a hãy tỉnh lại nhanh nhé!"
vậy là ngày nào cũng như ngày nấy nó nhốt mình trong phòng hắn k chịu ra ba mẹ nó thấy thế cũng lo nhưng đâu đó vẩn nở nụ cười hạnh phúc.ông bà thầm nghĩ "nếu Phú tỉnh lại và là con rể mình thì tốt biết mấy nhờ Phú mà con bé có vẻ vui lên hẳn.ông trời thương nhà mình rồi."
1 tuần trôi qua hắn vẩn k tỉnh lại nó thất vọng hoàn toàn hnay ngồi cạnh hắn nắm lấy tay hắn nó khóc khóc rất nhiều nước mắt nó đã ướt cả tay hắn trong tiếng khóc là tiếng nói như gàu thét lên vì tuyệt vọng.
-"sao a k tỉnh lại.a k muốn gặp e sao.a ghét e lắm sao?e xin a hãy tỉnh lại đi tỉnh lại và đón nhận e nhé.a có nghe k."
chợt nó cảm thấy tay hắn mà nó đang nắm như cử động càng lúc càng mạnh hơn nó nín thở quan sát cho đến khi mắt hắn từ từ mở ra ánh nắng làm hắn nhíu mài và hắn đã tỉnh lại.nó thì như từ chết sống lại niềm vui ùa đến làm nó nghẹn ngào.
-a...a tỉnh lại rồi.tốt quá.tốt quá.a thấy s rồi khỏe chưa?
hắn đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhìn vào mặt nó hắn ngơ ngát k biết gì.
-cô là ai.tại s tôi lại ở đây.sao tôi chẳng nhớ gì z?
-e là người đã cứu a(xạo quá).a bị ngã từ trên núi nên có thể mất trí nhớ
-sao!tôi k còn nhớ gì nữa s?tôi k tin.TÔI K TIN.AAAA.
hắn mất kiểm soát đập liên tiếp vào đầu rồi còn xé cả chiếc chăn đang đắp nữa.nó lo lắng ôm lấy hắn nắm chặt 2 tay hắn k buông mà khóc.
a dừng lại đi a đang làm a đau đấy!a hãy quên mọi chuyện và chấp nhận 1 cuộc sống mới_hắn dịu lại khi nghe lời nói ấm áp chưa từng có của nó.nó nói tiếp nhưng rất nhỏ.-một cuộc sống có e.
-Cô buông ra..BUÔNG RA.TÔI PHẢI TÌM LẠI KÍ ỨC CỦA TÔI_hắn lại mất bình tỉnh
-KHÔNG.KHÔNG E K BUÔNG.A BÌNH TỈNH LẠI E HỨA SẼ CÙNG A TÌM LẠI KÍ ỨC CỦA A_nó nói lớn chỉ cố để hắn hạ xuống
lúc này hắn như 1 con chim lạc bầy mọi thứ thật tồi tệ. hắn k còn nhớ gì nữa s?hắn đã quên đi gia đình mình s?hắn nén lại cơn đau nhẹ nhàng tháo tay nó ra khỏi n hắn rồi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nó
-cô giúp tôi s?
-ờ!e giúp e sẽ giúp a!_nó nói
-cám ơn e_hắn khẽ nói
câu nói của hắn làm nó hạnh phúc nó cảm thấy thật tuyệt vời trong lúc này.nó k biết nói gì chỉ biết cười 1 nụ cười hạnh phúc.
một lúc s ba nó về cùng mẹ nó.vừa nghe tiếng mở cổng thì nó 3 chân 4 cẳng chạy ra thông báo mà miệng cứ cười k ngớt.ba mẹ nó thấy vậy cũng vui k kém.2 n cùng nó lên phòng hắn.
-dạ!chào 2 bác.cảm ơn 2 bác vì thời gian qua đã giúp con nhưng giờ con tỉnh lại rồi con phải đi tìm lại quá khứ của mình và gia đình mình.chắc họ lo lắng lắm rồi ạ!_hắn lễ phép nói
-s a phải đi s.k được a còn yếu mà_nó nói lớn giọng
-con biết gia đình mình ở đâu mà tìm.thôi con cứ ở đây với 2 bác.2 bác xem con như con z nên con cứ thoải mái.với lại con ở đây thì con Trang có thể đưa con đi đến nhiều nơi biết đâu con có thể nhớ lại_ba nó nói
-nhưng.._hắn ấp úng
-thôi quyết định vậy nha.sẵn đây tôi thông báo cho cả nhà hôm nay tôi được thăng chức làm chủ tịch tạm thời của tập đoàn HP.vì cậu chủ tịch đột nhiên k thấy nữa!đây mọi người nhìn xem đây là cái thẻ dành cho chủ tịch này(là thế này tập đoàn HP-của hắn đó.có quy định chủ tịch phải có 1 cái thẻ hình tròn có in hình con rồng và 2 hạt kim cương thật.nhưng vì ba nó chỉ là tạm thời nên chỉ có 1 viên.và cái thẻ đó có cả vân tay của chủ tịch in trên con rồng)_ba nó giơ cái thẻ lên mọi n ồ lên mừng rỡ Mà xít xoa cái thẻ như báu vật.
/25
|