Trong phòng tắm sương mù bốc hơi, hương hoa hồng đầy phòng, cả người Từ Xán Xán trở nên mênh lung, chỉ có hai bầu ngực tuyết trắng đẫy đà phía trước kia đặc biệtrõ ràng.
Phó Dư Sâm đứng đó lẳng lặng nhìn.
Mấy ngày nay, vóc dáng Từ Xán Xán không cao bao nhiêu, nhưng bộ ngực giống như càng lúc càng lớn, một tay hắn cũng nắm không hết...
Hai chân Từ Xán Xán như nhũn ra, vểnh mông quỳ gối trong thùng tắm, hai tay cố gắng vịn thành bồn tắm thở hào hển.
Bởi vì nàng quá thích nhìn mặt Phó Dư Sâm, cho nên vì trừng phạt nàng, mấy ngày nay mỗi lần làm chuyện phòng the, Phó Dư Sâm đều dùng phương thức làm từ sau lưng, còn chuyên dùng tay dùng lực xoa bóp phía trước của nàng, mà nơi đó của Từ Xán Xán lại đặc biệt trắng noãn, nên luôn lưu lại dấu vết ở nơi đó của nàng, sợ để Chu Nhan và Bích Vân hầu hạ bên người nàng thấy, vô cùng phiền phức.
Phó Dư Sâm ở phía sau kề sát nàng, môi mỏng đỏ bừng mím thật chặt, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy biểu tình ẩn nhẫn, tay trái hắn đưa về phía trước cầm nơi đầy đặn của nàng, tay phải đỡ vách thùng, thân thể có chút run rẩy.
Mọi việc xong xuôi.
Phó Dư Sâm mặc áo tắm Bạch Lăng dựa đệm ngồi trên giường, cổ áo buông lỏng, lồng ngực gầy lộ ra, một cái chân dài bình làm ra vẻ, chân dài cong lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, mắt phượng híp lại, tựa hồ nghĩ đến tâm sự.
Phía dưới Từ Xán Xán có chút đau, hai chân cũng run lên, bộ ngực cũng bị Phó Dư Sâm bóp hơi đau, nhưng thấy Phó Dư Sâm nghĩ chuyện, nàng liền nhớ tới hắn tắm qua cần uống nước, đi xuống giường rót cho Phó Dư Sâm một ly nước sôi ấm, bưng qua cho Phó Dư Sâm uống.
Phó Dư Sâm uống xong ánh mắt vẫn dừng ở trê người Từ Xán Xán, trong mắt mang theo một chút suy nghĩ sâu xa.
hắn nhìn Từ Xán Xán làm nàng có chút ngượng ngùng, lên giường, ngồi sát bên cạnh Phó Dư Sâm.
Nếu Phó Dư Sâm không muốn nói thì nàng cũng im lặng cùng hắn.
Nhìn mặt trơn bóng của Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm nhịn không được lấy tay sờ sờ, cảm thấy mềm mại, giống như véo một cái có thể chảy ra nước.
hắn nhìn môi Từ Xán Xán, tay cũng sờ lên, cảm thấy mềm, ấm áp, hắn thường cắn nơi đó, lại nghĩ tiếp tục cắn, cho dù chỉ hôn môi Từ Xán Xán, cũng có thể làm xương sốnghắn tê dại.
Bàn tay Phó Dư Sâm vói vào áo tắm Từ Xán Xán, nhẹ nhàng cầm bên phải tròn trịa của Từ Xán Xán, nơi đó trắng trẻo phấn nộn, chỉ cần kích thích một chút, lập tức run rẩy địa chấn, đầy đặn mềm mại dồi dào co dãn, một tay không thể nắm hết.
Tay hắn tiếp tục đi xuống, cách lớp tiết khố mỏng manh đụng đến địa phương kia. Nơi này phấn nộn mảnh mai, là nơi làm hắn mất hồn đoạt phách nhất, cho hắn vô số vui sướng.
...
một đóa hoa kiều diễm như Từ Xán Xán, sao có thể thích ứng vùng phía tây biên giới ngàn dặm cát vàng!
Phó Dư Sâm rốt cục hạ quyết tâm.
Sau khi mặc quần áo, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán đi bên ngoài nhà chính dùng cơm.
Nhóm nha hoàn ma ma đứng bên cạnh, người tuy nhiều nhưng lại lặng ngắt như tờ.
Từ Xán Xán cảm thấy Phó Dư Sâm hôm nay có chút khác thường, lúc dùng cơm mộtcâu cũng không nói, ngược lại giống như có suy nghĩ nhìn nàng, tầm mắt tiếp xúc với nàng, Phó Dư Sâm dường như không có việc gì dời đi.
Nàng cảm thấy Phó Dư Sâm hôm nay nhất định có tâm sự, liền bắt đầu nhớ lại chuyện gì phát sinh từ khi Phó Dư Sâm vào phòng tắm.
Hôm nay, Lúc Phó Dư Sâm làm chuyện đó tuy rằng không nói chuyện nhưng khi hắnlàm loại sự tình này vẫn rất ít nói chuyện, đều yên lặng mạnh mẽ làm như cơn địa chấn.
Nghĩ đến cuối cùng, Từ Xán Xán nghĩ không ra nguyên nhân, cũng không suy nghĩ nữa, quyết định chờ Phó Dư Sâm tự mình nói.
Dùng cơm tối xong, Phó Dư Sâm cũng không nói gì, ngồi trên nhuyễn tháp trước cửa sổ ở phòng ngủ, trong tay cầm bản đồ trương phát hoàng, ngồi bên cạnh đèn hình cạnh chăm chú nhìn.
Từ Xán Xán cũng không sợ hắn phiền, cầm bản《 đàm khái》 ngồi sát bên cạnh hắnđọc.
《 đàm khái 》 là tập chuyện cười cổ đại, Từ Xán Xán đọc liền nở nụ cười, vừa mới bắt đầu chỉ mỉm cười, sau lại lại cười to, cuối cùng cười đến ngửa tới ngửa lui, thân mình dựa vào người Phó Dư Sâm cười không ngừng.
Phó Dư Sâm bị nàng cười đến bản đồ cũng xem không được, khàn giọng nói: Từ Xán Xán, nàng rất rãnh?
Từ Xán Xán cười đến hai mắt tỏa sáng, nhìn hắn gật đầu.
Phó Dư Sâm hít sâu một hơi: Nàng đã rãnh như thế, vậy theo giúp ta nhiều đi!
hắn đã hạ lệnh tập kết, về hắn chỉ huy quân đội, ngoại trừ quân Tôn Thế Vĩ lưu lại trấn thủ Nam Hải thì quân Lan Vân, Trác Sam, anh Hòa, Ngọc Minh và Tiết anh đều theo lệnh ngàn dặm hành quân gấp, chạy tới tập kết ở phía tây thành trì Thanh Châu, gặp nhau ở Thanh Châu, thành lập chi viện Tích Lâm chống lại quân đội tộc Tháp Khắc Khắc.
Trước khi hắn rời Biện Kinh, cho Từ Xán Xán theo hắn nhiều đi!
Từ Xán Xán cười đến nỗi chảy nước mắt, cười khanh khách nhìn Phó Dư Sâm: Phó Dư Sâm, chàng muốn làm gì?
Phó Dư Sâm giơ tay nhấn trụ đầu nàng, để nàng nhìn vị trí đã có phản ứng của mình.
Nhìn vị trí phía dưới Phó Dư Sâm nhô lên, Từ Xán Xán nhất thời hiểu ra, lắp bắp nói: Lúc này không... không thích hợp đi... Nàng đang cười đến ngửa tới ngửa lui, sao có giúp Phó Dư Sâm làm không khí kia?
Phó Dư Sâm cũng không nói gì, mắt phượng mang theo khát vọng thâm trầm nhìn nàng.
hắn nhìn làm tim Từ Xán Xán đập gia tốc, đành phải nhận mệnh đem 《 đàm khái 》 để một bên, nói: đi lên giường đi!
Dưới ánh nến sáng ngời, mắt phượng Phó Dư Sâm sáng lấp lánh, lỗ tai cũng có chút đỏ.
Từ Xán Xán: ... Chuyện khẩu giao dâm đãng như vậy, vốn chính là ngươi đề ra, ta còn không nói gì, ngươi thẹn thùng cái rắm gì!
Cởi bỏ đai lưng Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán giải phóng vật đã cứng rắn kia ra.
Bây giờ, nàng đang phụng chi mệnh của Phó Dư Sâm làm chuyện nho nhỏ, bởi vậy vừa làm động tác vừa quang minh chính đại thất thần nhìn chằm chằm mặt Phó Dư Sâm.
Nàng nhìn làm cả khuôn mặt tuấn tú Phó Dư Sâm ửng đỏ ngượng ngùng, ấn đầu Từ Xán Xán xuống không cho nàng ngẩng lên.
Sau khi ân ái, Phó Dư Sâm vẫn chưa tận hứng, nhưng Từ Xán Xán che môi hơi sưng đau, nhảy nhanh xuống giường đi vào phòng tắm, không muốn quan tâm Phó Dư Sâm ——thật ra mà nói, so với khi xưa, Phó Dư Sâm bây giờ kéo dài hơn rất nhiều, nàngthật sự chịu không nổi.
Ngày hôm sau Từ Xán Xán tỉnh lại, phát hiện bên cạnh người trống trơn, Phó Dư Sâmkhông biết đi khi nào.
Nàng nằm trên giường suy nghĩ.
Từ Xán Xán vẫn cảm thấy Phó Dư Sâm giống như có tâm sự, đêm qua hắn rất kỳ quái, vẫn dính nàng, muốn nhanh cùng nàng kết hợp thành trẻ sinh đôi!
Dùng cơm trưa xong, rốt cục Từ Xán Xán nhớ tới một biện pháp.
Nàng sai Đổng ma ma đi gọi Phó Liễu tới gặp nàng.
Bây giờ, tuy rằng phẩm cấp Phó Liễu không cao, nhưng cũng là tướng quân, nếu Phó Dư Sâm có hành động gì bất thường, chắc hắn sẽ không ở ở kinh thành, bởi vậy Từ Xán Xán cảm thấy tìm kiếm manh mối từ Phó Liễu có vẻ khá đáng tin.
Đổng ma ma không tìm được Phó Liễu ở Vương phủ, phải làm phiền Phó Dương đi tìm.
Phó Dương nghe nói vương phi tìm Phó Liễu, không nói hai lời cưỡi ngựa đi đại doanh thành đông, tìm được Phó Liễu đang chỉ huy binh lính chuẩn bị xuất phát.
Từ Xán Xán kêu Phó Tùng tới hỏi, nhưng Phó Tùng làm người khôn khéo, nàng hỏi nửa ngày cũng không hỏi ra được cái gì.
Nàng đang phiền não, Phó Dương đã dẫn theo Phó Liễu đến.
Từ Xán Xán trước cho Phó Tùng nhìn Phó Liễu mắt đều nhanh rút gân ra ngoài, thế này mới mở miệng hỏi: Phó Liễu, ngươi ở Đại doanh thành đông làm gì vậy?
Phó Liễu chắp tay hành lễ, nói: Bẩm vương phi, nô tài đang huấn luyện binh lính.
Huấn luyện binh lính làm cái gì?
Phó Liễu cúi đầu không nói.
Từ Xán Xán nhìn Phó Liễu gắt gao mím miệng không nói một lời, đầu óc nhanh chóng chuyển động: Quân đội các ngươi phải xuất phát?
Vương gia các ngươi cũng đi?
Mặt Phó Liễu nghẹn đỏ, lại biết bản thân không thể tiết lộ quân tình, cho dù đối phương là vương phi.
Từ Xán Xán thấy hắn như thế, kỳ thật đã đoán ra, nàng cố gắng kiềm chế trái tim nhảy rộn, bảo Bích Vân đưa Phó Liễu và Phó Dương đi ra ngoài.
Từ Vương thị đi Từ phủ thị lang thỉnh an Từ lão thái thái trở về, lúc này trong nhà chính có nhóm nha hoàn và ma ma cùng Từ Xán Xán.
Thấy Từ Xán Xán lưng thẳng tắp ngồi trên tháp cẩm, trên mặt không có một tia biểu tình, cũng không nói gì, các nàng cũng không dám nói lời nào, nhà chính im ắng, im lặng đến mức lư hương vàng ròng ở trong góc phóng phát ra âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Lúc Bích Vân trở về phục mệnh, trong lòng Từ Xán Xán đã hạ quyết định: cho dù Phó Dư Sâm đi nơi nào, nàng đều phải đi theo!
Thứ nhất thân thể Phó Dư Sâm quá yếu, nàng đi theo chăm sóc hắn; thứ hai nếu Phó Dư Sâm không dẫn theo nàng ra ngoài, nhất định có người đưa nữ nhân cho hắn; thứ ba nàng và Phó Dư Sâm là phu thê, nàng sao có thể ở Biện Kinh hưởng phúc, mà để Phó Dư Sâm một người ở bên ngoài liều mạng?
Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán đứng dậy dặn dò Chu Nhan và Bích Vân cùng vài vị ma ma: Các ngươi hiện tại đi thu dọn hành lý hết đi, hai ngày nữa chúng ta phải xa nhà ột chuyến!
Lại cẩn thận dặn dò nói: Chu Nhan dẫn người phụ trách thu dọn đồ trang sức của ta, Bích Vân dẫn người thu thập quần áo của ta và vương gia; Đổng ma ma phụ trách liên lạc Quan Tuyết ở ngoại thư phòng, thu thập công văn vương gia cần mang theo; Doãn ma ma đi liên hệ đại phu trong phủ, xem cần mang dược vật gì; Trần ma ma dẫn người đi phòng ngủ, sửa sang lại đệm chăn cần mang; Lý ma ma đi ra ngoài kêu Phó Tùng, chuẩn bị điểm tâm cần trên đường.
Nàng lại sai Hôi Tuệ: đi báo với Phó Dương, bảo hắn làm tốt chuẩn bị xuất phát!
Chu Nhan các nàng đều có chút mờ mịt, cũng không dám cãi mệnh lệnh của nàng, lập tức bắt đầu làm việc.
Chờ Phó Dư Sâm nhận được tin tức trở lại Vương phủ, phát hiện Từ Xán Xán đã làm tốt chuẩn bị xuất phát, mọi sự thoả đáng.
hắn lại vừa bực mình vừa buồn cười: bình thường Từ Xán Xán ngốc như vậy, bây giờ đột nhiên trở nên thông minh như thế nào?
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán đi ra đón, chỉ có một câu: Nàng không thể đi!
Từ Xán Xán giận quá mà cười, phía dưới vẫy tay cho mọi người lui ra, thế này mới ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm, hai mắt sáng rực, âm thanh thanh thúy: Vì sao thiếpkhông thể đi? Là sợ thiếp cản trở chuyện tốt của chàng và nữ nhân khác?! Giảng đạo lý với Phó Dư Sâm nàng tuyệt đối nói không được, không bằng càn quấy, để Phó Dư Sâm cũng không có biện pháp!
Phó Dư Sâm: ...
hắn sâu cảm thấy bản thân một tấm lòng muốn tốt cho Từ Xán Xán, mà sao Từ Xán Xán lại xem như mương máng , nàng quả thực không biết điều, mặt Phó Dư Sâmkhông chút thay đổi xoay người ra ngoài.
một canh giờ nữa, Vĩnh An đế dẫn đầu bách quan đưa tiễn hắn ở cửa Duyên Khánh,hiện tại nên chạy tới.
Ai biết Phó Dư Sâm mới mới xoay người, sau khi nghe tiếng gió đánh úp lại, sau đómột con hầu tử nằm úp trên lưng, bộ ngực mềm mại đầy đặn kề sát trên lưng hắn—— Từ Xán Xán thế mà lại nhảy lên lưng hắn!
Phó Dư Sâm không nghĩ tới Từ Xán Xán vô lại như vậy, muốn kéo nàng lỗ mãng xuống, lại sợ nàng ngã, cuối cùng chỉ phải đưa tay về phía sau lưng cõng Từ Xán Xán lên.
Từ Xán Xán thân mình kề sát trên người Phó Dư Sâm cọ xát —— nàng biết Phó Dư Sâm yêu nhất bộ vị này của nàng, cảm thấy nói không chừng mình dùng nơi này cọ xát cọ xát Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm sẽ mềm lòng!
Phó Dư Sâm đứng đó lẳng lặng nhìn.
Mấy ngày nay, vóc dáng Từ Xán Xán không cao bao nhiêu, nhưng bộ ngực giống như càng lúc càng lớn, một tay hắn cũng nắm không hết...
Hai chân Từ Xán Xán như nhũn ra, vểnh mông quỳ gối trong thùng tắm, hai tay cố gắng vịn thành bồn tắm thở hào hển.
Bởi vì nàng quá thích nhìn mặt Phó Dư Sâm, cho nên vì trừng phạt nàng, mấy ngày nay mỗi lần làm chuyện phòng the, Phó Dư Sâm đều dùng phương thức làm từ sau lưng, còn chuyên dùng tay dùng lực xoa bóp phía trước của nàng, mà nơi đó của Từ Xán Xán lại đặc biệt trắng noãn, nên luôn lưu lại dấu vết ở nơi đó của nàng, sợ để Chu Nhan và Bích Vân hầu hạ bên người nàng thấy, vô cùng phiền phức.
Phó Dư Sâm ở phía sau kề sát nàng, môi mỏng đỏ bừng mím thật chặt, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy biểu tình ẩn nhẫn, tay trái hắn đưa về phía trước cầm nơi đầy đặn của nàng, tay phải đỡ vách thùng, thân thể có chút run rẩy.
Mọi việc xong xuôi.
Phó Dư Sâm mặc áo tắm Bạch Lăng dựa đệm ngồi trên giường, cổ áo buông lỏng, lồng ngực gầy lộ ra, một cái chân dài bình làm ra vẻ, chân dài cong lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, mắt phượng híp lại, tựa hồ nghĩ đến tâm sự.
Phía dưới Từ Xán Xán có chút đau, hai chân cũng run lên, bộ ngực cũng bị Phó Dư Sâm bóp hơi đau, nhưng thấy Phó Dư Sâm nghĩ chuyện, nàng liền nhớ tới hắn tắm qua cần uống nước, đi xuống giường rót cho Phó Dư Sâm một ly nước sôi ấm, bưng qua cho Phó Dư Sâm uống.
Phó Dư Sâm uống xong ánh mắt vẫn dừng ở trê người Từ Xán Xán, trong mắt mang theo một chút suy nghĩ sâu xa.
hắn nhìn Từ Xán Xán làm nàng có chút ngượng ngùng, lên giường, ngồi sát bên cạnh Phó Dư Sâm.
Nếu Phó Dư Sâm không muốn nói thì nàng cũng im lặng cùng hắn.
Nhìn mặt trơn bóng của Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm nhịn không được lấy tay sờ sờ, cảm thấy mềm mại, giống như véo một cái có thể chảy ra nước.
hắn nhìn môi Từ Xán Xán, tay cũng sờ lên, cảm thấy mềm, ấm áp, hắn thường cắn nơi đó, lại nghĩ tiếp tục cắn, cho dù chỉ hôn môi Từ Xán Xán, cũng có thể làm xương sốnghắn tê dại.
Bàn tay Phó Dư Sâm vói vào áo tắm Từ Xán Xán, nhẹ nhàng cầm bên phải tròn trịa của Từ Xán Xán, nơi đó trắng trẻo phấn nộn, chỉ cần kích thích một chút, lập tức run rẩy địa chấn, đầy đặn mềm mại dồi dào co dãn, một tay không thể nắm hết.
Tay hắn tiếp tục đi xuống, cách lớp tiết khố mỏng manh đụng đến địa phương kia. Nơi này phấn nộn mảnh mai, là nơi làm hắn mất hồn đoạt phách nhất, cho hắn vô số vui sướng.
...
một đóa hoa kiều diễm như Từ Xán Xán, sao có thể thích ứng vùng phía tây biên giới ngàn dặm cát vàng!
Phó Dư Sâm rốt cục hạ quyết tâm.
Sau khi mặc quần áo, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán đi bên ngoài nhà chính dùng cơm.
Nhóm nha hoàn ma ma đứng bên cạnh, người tuy nhiều nhưng lại lặng ngắt như tờ.
Từ Xán Xán cảm thấy Phó Dư Sâm hôm nay có chút khác thường, lúc dùng cơm mộtcâu cũng không nói, ngược lại giống như có suy nghĩ nhìn nàng, tầm mắt tiếp xúc với nàng, Phó Dư Sâm dường như không có việc gì dời đi.
Nàng cảm thấy Phó Dư Sâm hôm nay nhất định có tâm sự, liền bắt đầu nhớ lại chuyện gì phát sinh từ khi Phó Dư Sâm vào phòng tắm.
Hôm nay, Lúc Phó Dư Sâm làm chuyện đó tuy rằng không nói chuyện nhưng khi hắnlàm loại sự tình này vẫn rất ít nói chuyện, đều yên lặng mạnh mẽ làm như cơn địa chấn.
Nghĩ đến cuối cùng, Từ Xán Xán nghĩ không ra nguyên nhân, cũng không suy nghĩ nữa, quyết định chờ Phó Dư Sâm tự mình nói.
Dùng cơm tối xong, Phó Dư Sâm cũng không nói gì, ngồi trên nhuyễn tháp trước cửa sổ ở phòng ngủ, trong tay cầm bản đồ trương phát hoàng, ngồi bên cạnh đèn hình cạnh chăm chú nhìn.
Từ Xán Xán cũng không sợ hắn phiền, cầm bản《 đàm khái》 ngồi sát bên cạnh hắnđọc.
《 đàm khái 》 là tập chuyện cười cổ đại, Từ Xán Xán đọc liền nở nụ cười, vừa mới bắt đầu chỉ mỉm cười, sau lại lại cười to, cuối cùng cười đến ngửa tới ngửa lui, thân mình dựa vào người Phó Dư Sâm cười không ngừng.
Phó Dư Sâm bị nàng cười đến bản đồ cũng xem không được, khàn giọng nói: Từ Xán Xán, nàng rất rãnh?
Từ Xán Xán cười đến hai mắt tỏa sáng, nhìn hắn gật đầu.
Phó Dư Sâm hít sâu một hơi: Nàng đã rãnh như thế, vậy theo giúp ta nhiều đi!
hắn đã hạ lệnh tập kết, về hắn chỉ huy quân đội, ngoại trừ quân Tôn Thế Vĩ lưu lại trấn thủ Nam Hải thì quân Lan Vân, Trác Sam, anh Hòa, Ngọc Minh và Tiết anh đều theo lệnh ngàn dặm hành quân gấp, chạy tới tập kết ở phía tây thành trì Thanh Châu, gặp nhau ở Thanh Châu, thành lập chi viện Tích Lâm chống lại quân đội tộc Tháp Khắc Khắc.
Trước khi hắn rời Biện Kinh, cho Từ Xán Xán theo hắn nhiều đi!
Từ Xán Xán cười đến nỗi chảy nước mắt, cười khanh khách nhìn Phó Dư Sâm: Phó Dư Sâm, chàng muốn làm gì?
Phó Dư Sâm giơ tay nhấn trụ đầu nàng, để nàng nhìn vị trí đã có phản ứng của mình.
Nhìn vị trí phía dưới Phó Dư Sâm nhô lên, Từ Xán Xán nhất thời hiểu ra, lắp bắp nói: Lúc này không... không thích hợp đi... Nàng đang cười đến ngửa tới ngửa lui, sao có giúp Phó Dư Sâm làm không khí kia?
Phó Dư Sâm cũng không nói gì, mắt phượng mang theo khát vọng thâm trầm nhìn nàng.
hắn nhìn làm tim Từ Xán Xán đập gia tốc, đành phải nhận mệnh đem 《 đàm khái 》 để một bên, nói: đi lên giường đi!
Dưới ánh nến sáng ngời, mắt phượng Phó Dư Sâm sáng lấp lánh, lỗ tai cũng có chút đỏ.
Từ Xán Xán: ... Chuyện khẩu giao dâm đãng như vậy, vốn chính là ngươi đề ra, ta còn không nói gì, ngươi thẹn thùng cái rắm gì!
Cởi bỏ đai lưng Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán giải phóng vật đã cứng rắn kia ra.
Bây giờ, nàng đang phụng chi mệnh của Phó Dư Sâm làm chuyện nho nhỏ, bởi vậy vừa làm động tác vừa quang minh chính đại thất thần nhìn chằm chằm mặt Phó Dư Sâm.
Nàng nhìn làm cả khuôn mặt tuấn tú Phó Dư Sâm ửng đỏ ngượng ngùng, ấn đầu Từ Xán Xán xuống không cho nàng ngẩng lên.
Sau khi ân ái, Phó Dư Sâm vẫn chưa tận hứng, nhưng Từ Xán Xán che môi hơi sưng đau, nhảy nhanh xuống giường đi vào phòng tắm, không muốn quan tâm Phó Dư Sâm ——thật ra mà nói, so với khi xưa, Phó Dư Sâm bây giờ kéo dài hơn rất nhiều, nàngthật sự chịu không nổi.
Ngày hôm sau Từ Xán Xán tỉnh lại, phát hiện bên cạnh người trống trơn, Phó Dư Sâmkhông biết đi khi nào.
Nàng nằm trên giường suy nghĩ.
Từ Xán Xán vẫn cảm thấy Phó Dư Sâm giống như có tâm sự, đêm qua hắn rất kỳ quái, vẫn dính nàng, muốn nhanh cùng nàng kết hợp thành trẻ sinh đôi!
Dùng cơm trưa xong, rốt cục Từ Xán Xán nhớ tới một biện pháp.
Nàng sai Đổng ma ma đi gọi Phó Liễu tới gặp nàng.
Bây giờ, tuy rằng phẩm cấp Phó Liễu không cao, nhưng cũng là tướng quân, nếu Phó Dư Sâm có hành động gì bất thường, chắc hắn sẽ không ở ở kinh thành, bởi vậy Từ Xán Xán cảm thấy tìm kiếm manh mối từ Phó Liễu có vẻ khá đáng tin.
Đổng ma ma không tìm được Phó Liễu ở Vương phủ, phải làm phiền Phó Dương đi tìm.
Phó Dương nghe nói vương phi tìm Phó Liễu, không nói hai lời cưỡi ngựa đi đại doanh thành đông, tìm được Phó Liễu đang chỉ huy binh lính chuẩn bị xuất phát.
Từ Xán Xán kêu Phó Tùng tới hỏi, nhưng Phó Tùng làm người khôn khéo, nàng hỏi nửa ngày cũng không hỏi ra được cái gì.
Nàng đang phiền não, Phó Dương đã dẫn theo Phó Liễu đến.
Từ Xán Xán trước cho Phó Tùng nhìn Phó Liễu mắt đều nhanh rút gân ra ngoài, thế này mới mở miệng hỏi: Phó Liễu, ngươi ở Đại doanh thành đông làm gì vậy?
Phó Liễu chắp tay hành lễ, nói: Bẩm vương phi, nô tài đang huấn luyện binh lính.
Huấn luyện binh lính làm cái gì?
Phó Liễu cúi đầu không nói.
Từ Xán Xán nhìn Phó Liễu gắt gao mím miệng không nói một lời, đầu óc nhanh chóng chuyển động: Quân đội các ngươi phải xuất phát?
Vương gia các ngươi cũng đi?
Mặt Phó Liễu nghẹn đỏ, lại biết bản thân không thể tiết lộ quân tình, cho dù đối phương là vương phi.
Từ Xán Xán thấy hắn như thế, kỳ thật đã đoán ra, nàng cố gắng kiềm chế trái tim nhảy rộn, bảo Bích Vân đưa Phó Liễu và Phó Dương đi ra ngoài.
Từ Vương thị đi Từ phủ thị lang thỉnh an Từ lão thái thái trở về, lúc này trong nhà chính có nhóm nha hoàn và ma ma cùng Từ Xán Xán.
Thấy Từ Xán Xán lưng thẳng tắp ngồi trên tháp cẩm, trên mặt không có một tia biểu tình, cũng không nói gì, các nàng cũng không dám nói lời nào, nhà chính im ắng, im lặng đến mức lư hương vàng ròng ở trong góc phóng phát ra âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Lúc Bích Vân trở về phục mệnh, trong lòng Từ Xán Xán đã hạ quyết định: cho dù Phó Dư Sâm đi nơi nào, nàng đều phải đi theo!
Thứ nhất thân thể Phó Dư Sâm quá yếu, nàng đi theo chăm sóc hắn; thứ hai nếu Phó Dư Sâm không dẫn theo nàng ra ngoài, nhất định có người đưa nữ nhân cho hắn; thứ ba nàng và Phó Dư Sâm là phu thê, nàng sao có thể ở Biện Kinh hưởng phúc, mà để Phó Dư Sâm một người ở bên ngoài liều mạng?
Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán đứng dậy dặn dò Chu Nhan và Bích Vân cùng vài vị ma ma: Các ngươi hiện tại đi thu dọn hành lý hết đi, hai ngày nữa chúng ta phải xa nhà ột chuyến!
Lại cẩn thận dặn dò nói: Chu Nhan dẫn người phụ trách thu dọn đồ trang sức của ta, Bích Vân dẫn người thu thập quần áo của ta và vương gia; Đổng ma ma phụ trách liên lạc Quan Tuyết ở ngoại thư phòng, thu thập công văn vương gia cần mang theo; Doãn ma ma đi liên hệ đại phu trong phủ, xem cần mang dược vật gì; Trần ma ma dẫn người đi phòng ngủ, sửa sang lại đệm chăn cần mang; Lý ma ma đi ra ngoài kêu Phó Tùng, chuẩn bị điểm tâm cần trên đường.
Nàng lại sai Hôi Tuệ: đi báo với Phó Dương, bảo hắn làm tốt chuẩn bị xuất phát!
Chu Nhan các nàng đều có chút mờ mịt, cũng không dám cãi mệnh lệnh của nàng, lập tức bắt đầu làm việc.
Chờ Phó Dư Sâm nhận được tin tức trở lại Vương phủ, phát hiện Từ Xán Xán đã làm tốt chuẩn bị xuất phát, mọi sự thoả đáng.
hắn lại vừa bực mình vừa buồn cười: bình thường Từ Xán Xán ngốc như vậy, bây giờ đột nhiên trở nên thông minh như thế nào?
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán đi ra đón, chỉ có một câu: Nàng không thể đi!
Từ Xán Xán giận quá mà cười, phía dưới vẫy tay cho mọi người lui ra, thế này mới ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm, hai mắt sáng rực, âm thanh thanh thúy: Vì sao thiếpkhông thể đi? Là sợ thiếp cản trở chuyện tốt của chàng và nữ nhân khác?! Giảng đạo lý với Phó Dư Sâm nàng tuyệt đối nói không được, không bằng càn quấy, để Phó Dư Sâm cũng không có biện pháp!
Phó Dư Sâm: ...
hắn sâu cảm thấy bản thân một tấm lòng muốn tốt cho Từ Xán Xán, mà sao Từ Xán Xán lại xem như mương máng , nàng quả thực không biết điều, mặt Phó Dư Sâmkhông chút thay đổi xoay người ra ngoài.
một canh giờ nữa, Vĩnh An đế dẫn đầu bách quan đưa tiễn hắn ở cửa Duyên Khánh,hiện tại nên chạy tới.
Ai biết Phó Dư Sâm mới mới xoay người, sau khi nghe tiếng gió đánh úp lại, sau đómột con hầu tử nằm úp trên lưng, bộ ngực mềm mại đầy đặn kề sát trên lưng hắn—— Từ Xán Xán thế mà lại nhảy lên lưng hắn!
Phó Dư Sâm không nghĩ tới Từ Xán Xán vô lại như vậy, muốn kéo nàng lỗ mãng xuống, lại sợ nàng ngã, cuối cùng chỉ phải đưa tay về phía sau lưng cõng Từ Xán Xán lên.
Từ Xán Xán thân mình kề sát trên người Phó Dư Sâm cọ xát —— nàng biết Phó Dư Sâm yêu nhất bộ vị này của nàng, cảm thấy nói không chừng mình dùng nơi này cọ xát cọ xát Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm sẽ mềm lòng!
/226
|