Lúc này, hai người Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm đang náo loạn ở nội viện và tiền viện, người theo chân bọn họ đã sớm lui xuống, chung quanh một người cũng không có nên Từ Xán Xán mới càng gan lớn làm càn.
Phó Dư Sâm một khi quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, mặc cho Từ Xán Xán có quấn hắn, hắn cũng không thay đổi chủ ý, dứt khoát cõng Từ Xán Xán xoay người về phía sau chính thất.
Người hầu hạ dưới hành lang và phòng trong nhà chính thấy vương gia cõng vương phi đến đây, không khỏi cúi đầu không dám nhìn.
Phó Dư Sâm cõng Từ Xán Xán vào phòng ngủ, thấp giọng nói: Nàng còn không chịu xuống!
Từ Xán Xán nằm trên lưng hắn không nói gì, ánh mắt dán bên gáy Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm rất nhanh cảm giác được chất lỏng ấm áp cọ trên da thịt hắn.
Từ Xán Xán chỉ nghĩ đến cảnh tượng Phó Dư Sâm bệnh nặng rồi ngã xuống, nước mắt lập tức chảy xuống.
Nàng cọ mắt lên gáy Phó Dư Sâm, để nước mắt chảy ra rơi trên gáy hắn, một lát sau bắt đầu khàn giọng kể ra: Bởi vì chàng muốn từng bước trèo lên cao, để thân phận của thiếp cũng lên cao, không biết có bao nhiêu người trông mong thiếp chết rồi cho khuê nữ của họ nhảy vào vị trí của thiếp, nhưng thiếp ngốc như vậy, lại không có thế lực nhà mẹ đẻ, nếu chàng xuất binh, bỏ thiếp lại một mình, thiếp không biết có thể sống được bao lâu...
Dứt lời, nàng để mắt mình dán đến lỗ tai Phó Dư Sâm, tiếp tục yên lặng rơi lệ.
Người Phó Dư Sâm đã sớm ngây dại, ngơ ngác cõng Từ Xán Xán đứng trước cửa sổ ở phòng ngủ, ánh mắt nhìn về phía song cửa sổ được khắc hoa văn tinh xảo đẹp đẽ.
hắn có vô số khát vọng, có vô số nhiệt huyết, có vô số dã tâm, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới mình lại mang đến vô số phiền phức cho Từ Xán Xán. Khi nghe Từ Xán Xánnói bỏ thiếp lại một mình, thiếp không biết có thể sống được bao lâu , ánh mắt hắncũng đã ươn ướt.
Trong lòng Phó Dư Sâm nói với bản thân: Phó Dư Sâm, ngươi đối đãi nữ nhân của ngươi như thế này, nếu ngươi không thể bảo vệ nàng, ngươi vẫn là một người nam nhân sao?!
Nếu nói nước mắt vừa rồi của Từ Xán Xán là bị thúc giục chảy ra thì nay nước mắt là hàng thật giá thật . Nghĩ đến lúc Phó Dư Sâm chưa trở về, bản thân biến thành Xuân khuê trong mộng người , hoặc mình bị người ta giết chết, không đợi được Phó Dư Sâm trở về, cuộc đời hai người âm dương cách biệt không bao giờ có thể gặp lại nữa, Từ Xán Xán không khỏi bi thương, phát ra tiếng khóc lớn hơn.
Tâm Phó Dư Sâm bị nàng khóc vừa chua vừa chát, đành phải nói: Đừng khóc, ta mang nàng đi!
Từ Xán Xán: ...
Nàng vừa mừng vừa sợ, thẳng người lên, nhưng nước mắt vẫn rơi nhiều.
Phó Dư Sâm đưa tay vỗ mông nàng một cái: Mau xuống dưới đi! Mông Từ Xán Xán cũng thật có co dãn, vỗ một cái cũng cảm thấy rất sướng!
Từ Xán Xán trượt từ trên lưng Phó Dư Sâm xuống, sợ Phó Dư Sâm đổi ý, lập tức chạy đến bàn trang điểm kéo chuông gọi người, đem gạo nấu thành cơm, để Phó Dư Sâmkhông thể đổi ý.
Phó Dư Sâm thấy nàng lúc này thật thông minh, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, đi qua vỗ mông Từ Xán Xán một cái: Chạy nhanh thu dọn hành lý, một canh giờ sau, Phó Dương và Hàn Thủy tới gặp nàng!
Hôm nay, mông Từ Xán Xán bị hắn vỗ vài cái, đều có chút đau, chuyển mông xoay người nhíu mi nhìn Phó Dư Sâm, thầm oán vô cùng sống động.
Phó Dư Sâm cũng không đi, đứng đó nhìn nàng, mắt phượng tràn đầy cân nhắc.
Lúc này Từ Xán Xán ngậm miệng lại, nàng không thể trêu chọc Phó Dư Sâm.
Vì thời gian khẩn cấp, Phó Dư Sâm sải chân dài bước nhanh đến viện thư phòng, vừađi vừa hỏi Thính Vũ chạy chậm đi theo hắn: Áo giáp chuẩn xong chưa?
Thính Vũ vừa chạy vừa thở hồng hộc nói: Nô tài sớm chuẩn bị xong kim giáp của vương gia rồi, ngân đao của ngài cũng đã sẵn sàng!
Phó Dư Sâm thế này mới không gì nữa.
Đến lúc này, trong lòng hắn cũng suy nghĩ cẩn thận.
Thân thể hắn không tốt, Từ Xán Xán đi theo có thể chăm sóc hắn; Từ Xán Xán là người ngốc, ở lại kinh thành sẽ bị người khác bắt nạt.
Như vậy xem ra, Từ Xán Xán nhất định phải đi theo là đúng!
Bên này hành lý của Từ Xán Xán đã sớm thu xếp xong, lúc này nàng đang ngồi trêntháp cẩm ở nhà chính, vừa uống trà, vừa nghĩ nhiều người hầu hạ như vậy nàng nên mang ai đi.
Chu Nhan và Bích Vân trông mong nhìn nàng, hận không thể bước ra khỏi hàng tự tiến cử bản thân, Từ Xán Xán thấy các nàng dạng này, liền cười nói: Chu Nhan và Bích Vân có nguyện theo ta đi quan ngoại không?
Gặp vương phi dò hỏi, Chu Nhan và Bích Vân mừng rỡ, tiến lên từng bước quỳ gối hành lễ: Bẩm vương phi, nô tỳ nguyện ý!
Từ Xán Xán gật đầu, bắt đầu phân công người ở lại giữ Vương phủ. Ngoại viện bên kiakhông cần nàng quan tâm, nàng chỉ cần phân công ở nội viện tốt là được.
Từ Xán Xán vừa phân công chức trách bốn vị ma ma, Từ Vương thị liền dẫn Tiểu Hương và Hôi Tuệ đến. Bà mới từ Từ phủ trở về thì gặp Hôi Tuệ tới tìm bà. Từ Vương thị đã biết chuyện nữ nhi muốn theo hiền tế rời đi, tuy trong lòng luyến tiếc nữ nhi, nhưng bản thân cũng một hồi so đo: vị hiền tế Phó Dư Sâm này ngoại trừ thân thểkhông tốt ra thì mọi thứ đều tốt, bà rất sợ tương lai hiền tế lên làm hoàng đế chướng mắt nữ nhi, cưới nữ nhi con nhà quyền quý khác, nên khi nghe Từ Xán Xán cũng đitheo Phó Dư Sâm, bà rất đồng ý, cảm thấy phu thê cùng chung hoạn nạn, tình cảm càng ngày càng sâu đậm, Phó Dư Sâm lại không dễ bỏ Từ Xán Xán.
Từ Vương thị thấy trong phòng nhiều người thì lôi kéo Từ Xán Xán vào phòng ngủ, muốn nói vài câu tri kỷ.
Từ Xán Xán thấy vẻ mặt mẫu thân nghiêm túc nên ý bảo người hầu hạ trong phòng ngủ lui ra, ngồi xuống nhuyễn tháp ở phía trước cửa sổ với Từ vương thị.
Từ vương thị nhìn bốn phía không có người, thế này mới nói: Năm trước ta cùng di mẫu Diêm Trang của con đi thành Uyển Châu, ở đông quan nghe câu chuyện, gọi 《 Quang Vũ Đế bỏ rơi âm Lệ Hoa, nói sau khi Quang Vũ Đế Lưu Tú được thiên hạ, lập tức bỏ chính thê âm Lệ Hoa, cưới nữ nhi nhà quyền quý khác làm hoàng hậu...
Từ Xán Xán biết mẫu thân không biết được mấy chữ, thấy bà vội giảng chuyện cổ cho mình, đầu tiên buồn cười, ôm nói vậy thôi coi như hiếu thuận mẫu thân, ai biết nghe nghe, trên mặt nàng nụ cười biến mất, chăm chú lắng nghe mẫu thân giảng giải.
Từ vương thị thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lòng không khỏi chua xót, cúi đầu khôngnhìn nữ nhi: ... Sau đó tuy Lưu Tú vẫn lập âm Lệ Hoa làm hoàng hậu, nhưng ta nghĩ,không biết âm Lệ Hoa làm sao sống được trong vài chục năm qua, bản thân vốn dĩ là chính thê, lại không có lý do thành thiếp, nhìn trượng phu và nữ nhân khác có đôi có cặp phu thê ân ái, nàng đến tột cùng làm sống qua được mấy chục năm này? Nàng ban đêm có thể hay không ngủ...
Từ Xán Xán cúi đầu không nói.
Từ vương thị thế này mới nói: Hiền tế quan càng làm càng lớn, ta nghe tổ mẫu connói tương lai hiền tế sẽ lên ngôi hoàng đế. Về sau, con nên đối xử tốt với hắn mộtchút, coi hắn còn quan trọng hơn mình, phải bên cạnh chăm sóc hắn nhiều hơn, phải mềm mại thêm một chút, cho hắn biết con tốt...
Hai mắt Từ Xán Xán đẫm lệ mông lung nhìn mẫu thân, một câu cũng không nói ra được.
Cả đời mẫu thân phần lớn thời gian đều ở trong thôn trấn nhỏ Uyển Châu, ngoại trừ bà bà khó hầu hạ một chút, bà dường như không có biến cố nào, cũng không có tâm cơ dư thừa, nhưng vì nữ nhi, bà bắt đầu cố hết sức lo lắng những chuyện vốn dĩ khôngcần suy nghĩ...
Đây chính là mẫu thân đối với nữ nhi yêu thương và trả giá...
Từ Xán Xán chôn mặt trên áo Bạch Lăng mới tinh của mẫu thân, dùng sức cọ lại cọ, lau toàn bộ nước mắt lên y phục mẫu thân, thế này mới nói: âm Lệ Hoa năm đó cũng đối xử với Lưu Tú rất tốt,coi hắn còn quan trọng hơn mình, cũng vẫn cùng Lưu Tú, cũng thực mềm mại, Lưu Tú đại khái cũng biết nàng tốt...
Nàng ngưỡng mặt mỉm cười: Nếu Phó Dư Sâm là người giống Lưu Tú, cho dù con tốt thế nào cũng không có ích gì; nếu Phó Dư Sâm không phải là Lưu Tú, cho dù con hết ăn lại nằm tham lam âm hiểm, hắn cũng sẽ rất tốt với con!
Từ Xán Xán mang theo nước mắt sáng sủa cười: Nương, người yên tâm, trong lòng con tự mình biết!
Từ vương thị nhìn nữ nhi, trong mắt như trước mang theo sầu lo.
Phó Dương, Phó Tùng và Hàn Thủy rất nhanh tới gặp Từ Xán Xán.
Phó Dương bẩm báo với Từ Xán Xán các loại an bài ở ngoại viện.
Nghe Phó Quế trông coi ngoại viện, Từ Xán Xán cũng yên lòng, chú tâm nghe Hàn Thủy bẩm báo.
Hôm nay, Hàn Thủy mặc áo giáp màu đen, bên hông đeo trường đao, nhìn tư thế thực có vài phần cảm giác oai hùng hiên ngang.
hắn hành lễ, cúi đầu nhìn không chớp mắt hồi bẩm nói: Bẩm vương phi, vương gia phân phó thuộc hạ dẫn dắt đội thị vệ, cùng với Phó Dương hộ vệ xe ngựa của vương phi, ngày mai xuất phát.
Từ Xán Xán gật đầu. Nàng biết Phó Dư Sâm phụng chỉ chinh tây, dọc theo đường đidẫn theo nương tử thật sự rất kỳ cục, đương nhiên không thể cùng nhau đi rồi.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, Từ Xán Xán ngược lại ổn định lại.
Sau khi dặn phòng bếp chuẩn bị một bàn tiệc phong phú, nàng bảo Đổng ma ma đithư phòng kêu Từ Nghi Xuân đến đây, tính trước khi đi thì dùng một bữa cơm với mẫu thân và đệ đệ.
Sau khi trời tối, Từ Xán Xán sai người dọn bàn tiệc lên, mời mẫu thân và đệ đệ ngồi, ba người bắt đầu ăn.
Vì Từ Xán Xán sắp đi xa, trong lòng Từ Nghi Xuân cũng hơi khó chịu, cho nên chỉ yên lặng ăn cơm tối, cũng không nói gì.
Từ vương thị lưu luyến Từ Xán Xán không rời, càng không ngừng gắp rau cho nàng ăn: Ăn thêm một ít đi, con xem người gầy như thế này!
Từ Xán Xán vốn dĩ nỗi buồn ly biệt nghe mẫu thân nói câu con xem người gầy như thế này thì nháy mắt bị xua tan. Nàng trừng mắt to, vẻ mặt hoài nghi nhìn Từ Vương thị: Mẫu thân, người thật sự cảm thấy con gầy?
Từ Vương thị: Mặt đã nhỏ lại nhiều, còn nói không ốm?!
Nàng lại gắp thịt nướng đến đĩa trước mặt Từ Xán Xán: Ăn chút này bù chút thịt!
Từ Xán Xán lại đem miếng thịt bỏ vào bát Từ Nghi Xuân: Miếng thịt này càng thích hợp hơn cho đệ đệ!
Từ Nghi Xuân yên lặng bỏ miếng thịt vào trong miệng ăn.
Từ Xán Xán vừa kinh vừa sợ: Ô chà, Từ Nghi Xuân đệ đổi tánh? Nếu như ngày xưa, Từ Nghi Xuân nhất định sẽ bỏ lại trong bát nàng!
Từ Nghi Xuân sầu lo nhìn tỷ tỷ liếc mắt một cái: ngốc như vậy, nhưng làm sao bây giờ? Biết làm đệ đệ phải nhanh chóng chạy đến bảo vệ tỷ tỷ, miễn cho tỷ phu ghét bỏ tỷ tỷ!
Từ Xán Xán: ... Đệ ăn của ta, mặc của ta, dùng của ta, còn dùng ánh mắt nhìn ngốc xem ta, rốt cuộc đệ có ý gì đây?
Từ Nghi Xuân rũ mắt xuống, gắp một lát cà tím để vào bát Từ Xán Xán: Tỷ, cà tím vương phủ các tỷ cũng không giống bình thường, không nếm ra một chút hương vị cà tím, tỷ nếm thử đi!
Từ Xán Xán: Phải không?
Nàng gắp lát cà tím, hương vị quả thật không tệ, nhưng mà không có vị cà tím thì ăn nó làm gì?
Từ Nghi Xuân thấy lực chú ý tỷ tỷ thành công dời đi, ánh mắt tương tự Từ Xán Xánhiện lên một tia mừng thầm, lại gắp hải sâm để vào bát Từ Xán Xán: Tỷ tỷ, lại nếm thử này! Tỷ tỷ mấy ngày nay thật sự mệt gầy, phải ăn nhiều thịt hơn.
Từ Xán Xán tuy biết đệ đệ muốn mình dời đi lực chú ý, lại làm bộ như không biết, gắp chút hải ăn sâm không thích ăn bỏ vào miệng.
Lúc Phó Dư Sâm và nhạc phụ bước vào, nhìn thấy chính là Từ Nghi Xuân để tiểu tức phụ của hắn ăn giống như heo, đang gawpm một miếng cá phiến cho Từ Xán Xán ăn.
hắn liếc tiểu cữu một cái, sau đó nhìn về phía Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thấy hắn nhìn mình, không khỏi híp mắt nở nụ cười: Phó Dư Sâm, đều là người trong nhà, chàng không cần hành gia lễ! Lời ngầm là Mọi người cũng sẽkhông làm quốc lễ với chàng .
Phó Dư Sâm rửa tay, cùng nhạc phụ ngồi xuống bàn bát tiên.
Từ Xán Xán rất muốn hỏi Phó Dư Sâm Thánh thượng làm lễ tiễn đưa cho chàng, sao chàng còn trở về , nhưng người nhà cũng đang ngồi, hỏi không tiện nên nhịn xuống.
Từ Nghi Xuân sợ nhất tỷ phu Phó Dư Sâm này, thấy hắn ngồi xuống, cũng không dám khi dễ tỷ tỷ nữa, thành thật ăn cơm.
Dùng cơm tối xong, người một nhà cùng nhau uống chút trà, Từ Thuận Hòa dẫn Từ vương thị và Từ Nghi Xuân trở về.
Sau khi nhạc phụ ra về, Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán: đi tắm rửa rồi mới cẩn thận ăn diện một chút!
Từ Xán Xán: Làm gì?
Phó Dư Sâm kéo tay nàng hướng phòng ngủ đi: đi Quốc Công phủ gặp phụ thân!
Hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, nhưng lần này Phó Dư Sâm đặc biệt yên ổn, quả thực mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không chút loạn.
Vì Phó Dư Sâm đáp ứng dẫn theo mình đi tây thùy, cho nên Từ Xán Xán thật sự vui vẻ, vừa nghịch nước vừa hỏi Phó Dư Sâm: Thánh thượng đưa chàng ra khỏi thành, chàng sao lại luyến tiếc không đi như vậy, vì sao lại trở lại?
Phó Dư Sâm lười cùng nàng giải thích, nhắm mắt lại bày ra bộ dáng đại gia: Tắm đi!
Từ Xán Xán không quen nhìn bộ dáng đại gia của hắn, liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn xem phân thượng ngày thường hắn đẹp mặt, giúp hắn đánh xà bông thơm, tắm rửa cho hắn hoàn toàn sạch sẽ một lần.
Đến Quốc Công phủ, Từ Xán Xán mới phát hiện Phó Dư Sâm tới giết người!
Phó Dư Sâm một khi quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, mặc cho Từ Xán Xán có quấn hắn, hắn cũng không thay đổi chủ ý, dứt khoát cõng Từ Xán Xán xoay người về phía sau chính thất.
Người hầu hạ dưới hành lang và phòng trong nhà chính thấy vương gia cõng vương phi đến đây, không khỏi cúi đầu không dám nhìn.
Phó Dư Sâm cõng Từ Xán Xán vào phòng ngủ, thấp giọng nói: Nàng còn không chịu xuống!
Từ Xán Xán nằm trên lưng hắn không nói gì, ánh mắt dán bên gáy Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm rất nhanh cảm giác được chất lỏng ấm áp cọ trên da thịt hắn.
Từ Xán Xán chỉ nghĩ đến cảnh tượng Phó Dư Sâm bệnh nặng rồi ngã xuống, nước mắt lập tức chảy xuống.
Nàng cọ mắt lên gáy Phó Dư Sâm, để nước mắt chảy ra rơi trên gáy hắn, một lát sau bắt đầu khàn giọng kể ra: Bởi vì chàng muốn từng bước trèo lên cao, để thân phận của thiếp cũng lên cao, không biết có bao nhiêu người trông mong thiếp chết rồi cho khuê nữ của họ nhảy vào vị trí của thiếp, nhưng thiếp ngốc như vậy, lại không có thế lực nhà mẹ đẻ, nếu chàng xuất binh, bỏ thiếp lại một mình, thiếp không biết có thể sống được bao lâu...
Dứt lời, nàng để mắt mình dán đến lỗ tai Phó Dư Sâm, tiếp tục yên lặng rơi lệ.
Người Phó Dư Sâm đã sớm ngây dại, ngơ ngác cõng Từ Xán Xán đứng trước cửa sổ ở phòng ngủ, ánh mắt nhìn về phía song cửa sổ được khắc hoa văn tinh xảo đẹp đẽ.
hắn có vô số khát vọng, có vô số nhiệt huyết, có vô số dã tâm, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới mình lại mang đến vô số phiền phức cho Từ Xán Xán. Khi nghe Từ Xán Xánnói bỏ thiếp lại một mình, thiếp không biết có thể sống được bao lâu , ánh mắt hắncũng đã ươn ướt.
Trong lòng Phó Dư Sâm nói với bản thân: Phó Dư Sâm, ngươi đối đãi nữ nhân của ngươi như thế này, nếu ngươi không thể bảo vệ nàng, ngươi vẫn là một người nam nhân sao?!
Nếu nói nước mắt vừa rồi của Từ Xán Xán là bị thúc giục chảy ra thì nay nước mắt là hàng thật giá thật . Nghĩ đến lúc Phó Dư Sâm chưa trở về, bản thân biến thành Xuân khuê trong mộng người , hoặc mình bị người ta giết chết, không đợi được Phó Dư Sâm trở về, cuộc đời hai người âm dương cách biệt không bao giờ có thể gặp lại nữa, Từ Xán Xán không khỏi bi thương, phát ra tiếng khóc lớn hơn.
Tâm Phó Dư Sâm bị nàng khóc vừa chua vừa chát, đành phải nói: Đừng khóc, ta mang nàng đi!
Từ Xán Xán: ...
Nàng vừa mừng vừa sợ, thẳng người lên, nhưng nước mắt vẫn rơi nhiều.
Phó Dư Sâm đưa tay vỗ mông nàng một cái: Mau xuống dưới đi! Mông Từ Xán Xán cũng thật có co dãn, vỗ một cái cũng cảm thấy rất sướng!
Từ Xán Xán trượt từ trên lưng Phó Dư Sâm xuống, sợ Phó Dư Sâm đổi ý, lập tức chạy đến bàn trang điểm kéo chuông gọi người, đem gạo nấu thành cơm, để Phó Dư Sâmkhông thể đổi ý.
Phó Dư Sâm thấy nàng lúc này thật thông minh, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, đi qua vỗ mông Từ Xán Xán một cái: Chạy nhanh thu dọn hành lý, một canh giờ sau, Phó Dương và Hàn Thủy tới gặp nàng!
Hôm nay, mông Từ Xán Xán bị hắn vỗ vài cái, đều có chút đau, chuyển mông xoay người nhíu mi nhìn Phó Dư Sâm, thầm oán vô cùng sống động.
Phó Dư Sâm cũng không đi, đứng đó nhìn nàng, mắt phượng tràn đầy cân nhắc.
Lúc này Từ Xán Xán ngậm miệng lại, nàng không thể trêu chọc Phó Dư Sâm.
Vì thời gian khẩn cấp, Phó Dư Sâm sải chân dài bước nhanh đến viện thư phòng, vừađi vừa hỏi Thính Vũ chạy chậm đi theo hắn: Áo giáp chuẩn xong chưa?
Thính Vũ vừa chạy vừa thở hồng hộc nói: Nô tài sớm chuẩn bị xong kim giáp của vương gia rồi, ngân đao của ngài cũng đã sẵn sàng!
Phó Dư Sâm thế này mới không gì nữa.
Đến lúc này, trong lòng hắn cũng suy nghĩ cẩn thận.
Thân thể hắn không tốt, Từ Xán Xán đi theo có thể chăm sóc hắn; Từ Xán Xán là người ngốc, ở lại kinh thành sẽ bị người khác bắt nạt.
Như vậy xem ra, Từ Xán Xán nhất định phải đi theo là đúng!
Bên này hành lý của Từ Xán Xán đã sớm thu xếp xong, lúc này nàng đang ngồi trêntháp cẩm ở nhà chính, vừa uống trà, vừa nghĩ nhiều người hầu hạ như vậy nàng nên mang ai đi.
Chu Nhan và Bích Vân trông mong nhìn nàng, hận không thể bước ra khỏi hàng tự tiến cử bản thân, Từ Xán Xán thấy các nàng dạng này, liền cười nói: Chu Nhan và Bích Vân có nguyện theo ta đi quan ngoại không?
Gặp vương phi dò hỏi, Chu Nhan và Bích Vân mừng rỡ, tiến lên từng bước quỳ gối hành lễ: Bẩm vương phi, nô tỳ nguyện ý!
Từ Xán Xán gật đầu, bắt đầu phân công người ở lại giữ Vương phủ. Ngoại viện bên kiakhông cần nàng quan tâm, nàng chỉ cần phân công ở nội viện tốt là được.
Từ Xán Xán vừa phân công chức trách bốn vị ma ma, Từ Vương thị liền dẫn Tiểu Hương và Hôi Tuệ đến. Bà mới từ Từ phủ trở về thì gặp Hôi Tuệ tới tìm bà. Từ Vương thị đã biết chuyện nữ nhi muốn theo hiền tế rời đi, tuy trong lòng luyến tiếc nữ nhi, nhưng bản thân cũng một hồi so đo: vị hiền tế Phó Dư Sâm này ngoại trừ thân thểkhông tốt ra thì mọi thứ đều tốt, bà rất sợ tương lai hiền tế lên làm hoàng đế chướng mắt nữ nhi, cưới nữ nhi con nhà quyền quý khác, nên khi nghe Từ Xán Xán cũng đitheo Phó Dư Sâm, bà rất đồng ý, cảm thấy phu thê cùng chung hoạn nạn, tình cảm càng ngày càng sâu đậm, Phó Dư Sâm lại không dễ bỏ Từ Xán Xán.
Từ Vương thị thấy trong phòng nhiều người thì lôi kéo Từ Xán Xán vào phòng ngủ, muốn nói vài câu tri kỷ.
Từ Xán Xán thấy vẻ mặt mẫu thân nghiêm túc nên ý bảo người hầu hạ trong phòng ngủ lui ra, ngồi xuống nhuyễn tháp ở phía trước cửa sổ với Từ vương thị.
Từ vương thị nhìn bốn phía không có người, thế này mới nói: Năm trước ta cùng di mẫu Diêm Trang của con đi thành Uyển Châu, ở đông quan nghe câu chuyện, gọi 《 Quang Vũ Đế bỏ rơi âm Lệ Hoa, nói sau khi Quang Vũ Đế Lưu Tú được thiên hạ, lập tức bỏ chính thê âm Lệ Hoa, cưới nữ nhi nhà quyền quý khác làm hoàng hậu...
Từ Xán Xán biết mẫu thân không biết được mấy chữ, thấy bà vội giảng chuyện cổ cho mình, đầu tiên buồn cười, ôm nói vậy thôi coi như hiếu thuận mẫu thân, ai biết nghe nghe, trên mặt nàng nụ cười biến mất, chăm chú lắng nghe mẫu thân giảng giải.
Từ vương thị thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lòng không khỏi chua xót, cúi đầu khôngnhìn nữ nhi: ... Sau đó tuy Lưu Tú vẫn lập âm Lệ Hoa làm hoàng hậu, nhưng ta nghĩ,không biết âm Lệ Hoa làm sao sống được trong vài chục năm qua, bản thân vốn dĩ là chính thê, lại không có lý do thành thiếp, nhìn trượng phu và nữ nhân khác có đôi có cặp phu thê ân ái, nàng đến tột cùng làm sống qua được mấy chục năm này? Nàng ban đêm có thể hay không ngủ...
Từ Xán Xán cúi đầu không nói.
Từ vương thị thế này mới nói: Hiền tế quan càng làm càng lớn, ta nghe tổ mẫu connói tương lai hiền tế sẽ lên ngôi hoàng đế. Về sau, con nên đối xử tốt với hắn mộtchút, coi hắn còn quan trọng hơn mình, phải bên cạnh chăm sóc hắn nhiều hơn, phải mềm mại thêm một chút, cho hắn biết con tốt...
Hai mắt Từ Xán Xán đẫm lệ mông lung nhìn mẫu thân, một câu cũng không nói ra được.
Cả đời mẫu thân phần lớn thời gian đều ở trong thôn trấn nhỏ Uyển Châu, ngoại trừ bà bà khó hầu hạ một chút, bà dường như không có biến cố nào, cũng không có tâm cơ dư thừa, nhưng vì nữ nhi, bà bắt đầu cố hết sức lo lắng những chuyện vốn dĩ khôngcần suy nghĩ...
Đây chính là mẫu thân đối với nữ nhi yêu thương và trả giá...
Từ Xán Xán chôn mặt trên áo Bạch Lăng mới tinh của mẫu thân, dùng sức cọ lại cọ, lau toàn bộ nước mắt lên y phục mẫu thân, thế này mới nói: âm Lệ Hoa năm đó cũng đối xử với Lưu Tú rất tốt,coi hắn còn quan trọng hơn mình, cũng vẫn cùng Lưu Tú, cũng thực mềm mại, Lưu Tú đại khái cũng biết nàng tốt...
Nàng ngưỡng mặt mỉm cười: Nếu Phó Dư Sâm là người giống Lưu Tú, cho dù con tốt thế nào cũng không có ích gì; nếu Phó Dư Sâm không phải là Lưu Tú, cho dù con hết ăn lại nằm tham lam âm hiểm, hắn cũng sẽ rất tốt với con!
Từ Xán Xán mang theo nước mắt sáng sủa cười: Nương, người yên tâm, trong lòng con tự mình biết!
Từ vương thị nhìn nữ nhi, trong mắt như trước mang theo sầu lo.
Phó Dương, Phó Tùng và Hàn Thủy rất nhanh tới gặp Từ Xán Xán.
Phó Dương bẩm báo với Từ Xán Xán các loại an bài ở ngoại viện.
Nghe Phó Quế trông coi ngoại viện, Từ Xán Xán cũng yên lòng, chú tâm nghe Hàn Thủy bẩm báo.
Hôm nay, Hàn Thủy mặc áo giáp màu đen, bên hông đeo trường đao, nhìn tư thế thực có vài phần cảm giác oai hùng hiên ngang.
hắn hành lễ, cúi đầu nhìn không chớp mắt hồi bẩm nói: Bẩm vương phi, vương gia phân phó thuộc hạ dẫn dắt đội thị vệ, cùng với Phó Dương hộ vệ xe ngựa của vương phi, ngày mai xuất phát.
Từ Xán Xán gật đầu. Nàng biết Phó Dư Sâm phụng chỉ chinh tây, dọc theo đường đidẫn theo nương tử thật sự rất kỳ cục, đương nhiên không thể cùng nhau đi rồi.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, Từ Xán Xán ngược lại ổn định lại.
Sau khi dặn phòng bếp chuẩn bị một bàn tiệc phong phú, nàng bảo Đổng ma ma đithư phòng kêu Từ Nghi Xuân đến đây, tính trước khi đi thì dùng một bữa cơm với mẫu thân và đệ đệ.
Sau khi trời tối, Từ Xán Xán sai người dọn bàn tiệc lên, mời mẫu thân và đệ đệ ngồi, ba người bắt đầu ăn.
Vì Từ Xán Xán sắp đi xa, trong lòng Từ Nghi Xuân cũng hơi khó chịu, cho nên chỉ yên lặng ăn cơm tối, cũng không nói gì.
Từ vương thị lưu luyến Từ Xán Xán không rời, càng không ngừng gắp rau cho nàng ăn: Ăn thêm một ít đi, con xem người gầy như thế này!
Từ Xán Xán vốn dĩ nỗi buồn ly biệt nghe mẫu thân nói câu con xem người gầy như thế này thì nháy mắt bị xua tan. Nàng trừng mắt to, vẻ mặt hoài nghi nhìn Từ Vương thị: Mẫu thân, người thật sự cảm thấy con gầy?
Từ Vương thị: Mặt đã nhỏ lại nhiều, còn nói không ốm?!
Nàng lại gắp thịt nướng đến đĩa trước mặt Từ Xán Xán: Ăn chút này bù chút thịt!
Từ Xán Xán lại đem miếng thịt bỏ vào bát Từ Nghi Xuân: Miếng thịt này càng thích hợp hơn cho đệ đệ!
Từ Nghi Xuân yên lặng bỏ miếng thịt vào trong miệng ăn.
Từ Xán Xán vừa kinh vừa sợ: Ô chà, Từ Nghi Xuân đệ đổi tánh? Nếu như ngày xưa, Từ Nghi Xuân nhất định sẽ bỏ lại trong bát nàng!
Từ Nghi Xuân sầu lo nhìn tỷ tỷ liếc mắt một cái: ngốc như vậy, nhưng làm sao bây giờ? Biết làm đệ đệ phải nhanh chóng chạy đến bảo vệ tỷ tỷ, miễn cho tỷ phu ghét bỏ tỷ tỷ!
Từ Xán Xán: ... Đệ ăn của ta, mặc của ta, dùng của ta, còn dùng ánh mắt nhìn ngốc xem ta, rốt cuộc đệ có ý gì đây?
Từ Nghi Xuân rũ mắt xuống, gắp một lát cà tím để vào bát Từ Xán Xán: Tỷ, cà tím vương phủ các tỷ cũng không giống bình thường, không nếm ra một chút hương vị cà tím, tỷ nếm thử đi!
Từ Xán Xán: Phải không?
Nàng gắp lát cà tím, hương vị quả thật không tệ, nhưng mà không có vị cà tím thì ăn nó làm gì?
Từ Nghi Xuân thấy lực chú ý tỷ tỷ thành công dời đi, ánh mắt tương tự Từ Xán Xánhiện lên một tia mừng thầm, lại gắp hải sâm để vào bát Từ Xán Xán: Tỷ tỷ, lại nếm thử này! Tỷ tỷ mấy ngày nay thật sự mệt gầy, phải ăn nhiều thịt hơn.
Từ Xán Xán tuy biết đệ đệ muốn mình dời đi lực chú ý, lại làm bộ như không biết, gắp chút hải ăn sâm không thích ăn bỏ vào miệng.
Lúc Phó Dư Sâm và nhạc phụ bước vào, nhìn thấy chính là Từ Nghi Xuân để tiểu tức phụ của hắn ăn giống như heo, đang gawpm một miếng cá phiến cho Từ Xán Xán ăn.
hắn liếc tiểu cữu một cái, sau đó nhìn về phía Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thấy hắn nhìn mình, không khỏi híp mắt nở nụ cười: Phó Dư Sâm, đều là người trong nhà, chàng không cần hành gia lễ! Lời ngầm là Mọi người cũng sẽkhông làm quốc lễ với chàng .
Phó Dư Sâm rửa tay, cùng nhạc phụ ngồi xuống bàn bát tiên.
Từ Xán Xán rất muốn hỏi Phó Dư Sâm Thánh thượng làm lễ tiễn đưa cho chàng, sao chàng còn trở về , nhưng người nhà cũng đang ngồi, hỏi không tiện nên nhịn xuống.
Từ Nghi Xuân sợ nhất tỷ phu Phó Dư Sâm này, thấy hắn ngồi xuống, cũng không dám khi dễ tỷ tỷ nữa, thành thật ăn cơm.
Dùng cơm tối xong, người một nhà cùng nhau uống chút trà, Từ Thuận Hòa dẫn Từ vương thị và Từ Nghi Xuân trở về.
Sau khi nhạc phụ ra về, Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán: đi tắm rửa rồi mới cẩn thận ăn diện một chút!
Từ Xán Xán: Làm gì?
Phó Dư Sâm kéo tay nàng hướng phòng ngủ đi: đi Quốc Công phủ gặp phụ thân!
Hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, nhưng lần này Phó Dư Sâm đặc biệt yên ổn, quả thực mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không chút loạn.
Vì Phó Dư Sâm đáp ứng dẫn theo mình đi tây thùy, cho nên Từ Xán Xán thật sự vui vẻ, vừa nghịch nước vừa hỏi Phó Dư Sâm: Thánh thượng đưa chàng ra khỏi thành, chàng sao lại luyến tiếc không đi như vậy, vì sao lại trở lại?
Phó Dư Sâm lười cùng nàng giải thích, nhắm mắt lại bày ra bộ dáng đại gia: Tắm đi!
Từ Xán Xán không quen nhìn bộ dáng đại gia của hắn, liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn xem phân thượng ngày thường hắn đẹp mặt, giúp hắn đánh xà bông thơm, tắm rửa cho hắn hoàn toàn sạch sẽ một lần.
Đến Quốc Công phủ, Từ Xán Xán mới phát hiện Phó Dư Sâm tới giết người!
/226
|