Thiên Lân của Dạ Dao Quang quá nhỏ, với Lôi Kích mộc mà nói căn bản không đủ nhìn. Thiên Lân được nuôi dưỡng bởi âm khí, một khi thâm nhập sẽ do từ trường bất đồng ảnh hưởng đến Dương châu trong Lôi Kích mộc. Cũng may Dạ Dao Quang đã chuẩn bị một cây đại đao, cùng với Tiết Đại và Ôn Đình Trạm đứng thành hình tam giác để chặt cây. Ba người đưa đao lên chặt hoàn toàn không ảnh hưởng đến người bên cạnh, có thể thấy được cây này to lớn đến nhường nào.
Dạ Dao Quang vận đủ khí ngũ hành, Tiết Đại dùng hết cả sức, Ôn Đình Trạm cũng đổ mồ hôi như mưa. Cứ như thế ba người ước chừng nửa canh giờ mới chặt được ngọn cây lớn này.
Khoảnh khắc cây đứt lìa, Dạ Dao Quang vận khí muốn đỡ lấy ngọn cây lớn đổ xuống nhưng lại phát hiện khi cây ngã xuống bên kia không biết xuất hiện một lực kéo gì lại mạnh mẽ vô cùng. Chẳng những Dạ Dao Quang không đỡ lấy được Lôi Kích mộc, ngược lại còn bị sức mạnh đó kéo theo cây cối cùng nhau ngã xuống!
Lực kéo đó từ đâu đến, vì sao mà đến, Dạ Dao Quang dĩ nhiên hoàn toàn không hề biết. Thậm chí cô muốn buông tay cũng không buông được, trừ phi tự chặt đứt cánh tay, bằng không cô không còn cách nào tránh được sức mạnh kỳ lạ này.
“Dao Dao!”
Lúc Dạ Dao Quang bị Lôi Kích mộc kéo đi, Ôn Đình Trạm phát ra một tiếng thét kinh hãi sau đó thả người nhào lên, bắt được tay kia của Dạ Dao Quang.
Lôi Kích mộc nhào xuống rất nhanh, vốn dĩ loài cây này chỉ sinh trưởng ở đỉnh cao nhất của ngọn núi cao, trong chốc lát Dạ Dao Quang đã thấy mây mù vây quanh vực đá. Cô tuyệt đối không thể tự chặt đứt một cánh tay thế nhưng cô không thể để cho Ôn Đình Trạm chịu nạn này với cô.
“Trạm ca, mau buông tay!”
Dạ Dao Quang quát to.
Ôn Đình Trạm sao lại không nhìn thấy vực đá gần ngay trước mắt nhưng cậu giữ chặt hơn, không hề có ý nghĩ rằng sẽ buông tay. Dạ Dao Quang nhìn thấy Tiết Đại chạy đến một cách điên cuồng. Cô vận khí, luồng khí mạnh mẽ đánh Ôn Đình Trạm bay ra ngoài. Khoảnh khắc rơi xuống vách đá, Dạ Dao Quang thấy Tiết Đại đón lấy Ôn Đình Trạm, cô thở dài một hơi.
“Dao Dao...” Ôn Đình Trạm đẩy Tiết Đại ra, sau đó nhào tới bên vách đá nhìn Dạ Dao Quang đã bị mây mờ che lấp đến mức không còn nhìn thấy hình dáng, đôi mắt đỏ ngầu muốn nhảy xuống thì cậu bị Tiết Đại đánh vào sau gáy hôn mê bất tỉnh.
Tiết Đại đỡ lấy Ôn Đình Trạm đang bị hôn mê rồi nhìn về phía vực đá sâu không thấy đáy. Hắn đợi ước chừng khoảng một khắc cũng không nghe thấy có động tĩnh gì thì biết rõ điều may mắn là Dạ Dao Quang treo ở trên vách đá chỉ là hy vọng xa vời. Nếu như từ chỗ này rơi xuống phía dưới, không nói đến việc sẽ gặp dã thú, hãy nói đến việc Ôn Đình Trạm tỉnh lại e rằng sẽ nhảy xuống đó lần nữa, hắn đành cắn răng đỡ người Ôn Đình Trạm dậy và đưa về.
Mặt khác Dạ Dao Quang rơi thẳng xuống, rơi vào trạng thái mất trọng lực, một gốc gỗ lớn như vậy lại không bị bất kỳ vật nào cản lại được. Độ trơn trượt của cái vực này có gì đó không bình thường, sức mạnh đó tuyệt đối không tầm thường, tựa hồ có thứ gì dẫn nó đến một nơi khác. Cũng bởi vì chắc chắn điểm này, Dạ Dao Quang mới không vì bảo vệ mạng sống mà chặt bỏ đi cánh tay.
Không khác mấy với suy nghĩ của Dạ Dao Quang, khi Lôi Kích mộc rơi xuống tầng cuối cùng, trong vách đá đột nhiên có một cánh cửa bị mở ra, sau đó một sức mạnh mạnh mẽ đáng sợ hơn cả việc Lôi Kích mộc lôi cô đến đây.
Đây là một đường hầm tản ra khí ẩm thấp, động cũng không lớn, càng đi về phía sau thì càng chật hẹp. Để không bị đụng chết, Dạ Dao Quang chỉ có thể xoay người, cả người nằm ở phía trên cùng của Lôi Kích mộc, áp chặt vào nó. Dù là như thế thì cái mông của cô cũng bị đá ma sát đến vài lần, đau đến nỗi cô chỉ biết nhe răng trợn mắt.
Cùng với âm thanh “phịch” rơi xuống, Dạ Dao Quang ngất trên thân Lôi Kích mộc. Tuy rằng hoa mắt choáng váng nhưng rất may mắn là cô còn sống, một tay sờ đầu, một tay xoa mông, cũng may không trầy da nhưng vẫn đau. Cô đứng lên quan sát cảnh vật chung quanh.
Đây là một sơn động rộng khoảng một trăm mét vuông, trên bức tường đá lại có ánh sáng màu tím nhấp nháy giống như ánh sáng từ những ngôi sao. Ngoại trừ ở giữa có đặt một vật màu xám là một cỗ quan tài bằng đá, cả sơn động không có bất kỳ vật gì nữa.
Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy bốn phía xung quanh quan tài đá tỏa ra ánh sáng màu tím thần bí, không ngừng lóe lên. Nó rất thần bí khiến cho người khác muốn khám phá nhưng trực giác trời ban nói cho Dạ Dao Quang rằng đây là một chỗ nguy hiểm.
Kìm chế hết tất cả lòng hiếu kỳ, Dạ Dao Quang chậm rãi đi một vòng quanh sơn động, hoàn toàn không có bất kỳ cơ quan nào đáng nói, bên trong này không biết có bố trí trận pháp gì. Dạ Dao Quang là người luôn có trí nhớ kinh người nhưng sau khi đã đi một vòng, ngay cả việc cô rơi xuống từ hướng nào cũng không thể tìm ra. Lôi Kích mộc vẫn lặng lặng nằm ở chỗ đó. Dạ Dao Quang căn cứ vào sự suy tính của mình, cô có thể khẳng định đây không phải là nơi cô bị rơi xuống.
“Nơi này thật kỳ lạ.” Dạ Dao Quang thầm thờ dài.
Cuối cùng ánh mắt cô dừng trên quan tài đá, cô biết trừ khi cô không có ý định thoát ra ngoài, bằng không cô không thể không ra tay với quan tài đá này. Dạ Dao Quang xoay người lại, lấy Thiên Lân ngồi bên cạnh Lôi Kích mộc, nhanh chóng tập trung vị trí Dương châu trong Lôi Kích mộc rồi đào nó lên. Cô không thể nào lãng phí, một lòng chỉ hướng đến Dương châu.
Cô đào một lúc lâu, khi gần như đã hủy hoại một nửa thân gỗ cô mới đào được một hạt châu to bằng quả trứng của chim bồ câu ở giữa thân cây. Hạt châu ban đầu khi vừa được lấy ra tựa như bao phủ hỏa diệm, nhanh chóng phát ra ánh sáng chói lọi. Nhiệt độ của hạt châu cầm trên tay không ngừng khuếch tán.
Có Dương châu ở đây, Dạ Dao Quang tự tin hơn. Cô nắm chặt Dương châu từ từ bước đến gần quan tài đá, càng đến gần quan tài đá ánh sáng màu tím phát ra ngày càng phát rõ rệt.
Ở rất xa có thể nhìn ra quan tài đá không hề đậy nắp nhưng khi thật sự đứng bên cạnh quan tài đá, Dạ Dao Quang mới nhìn rõ bên trong có một cô gái ăn mặc chỉnh tề đang nằm. Cô gái mặc y phục màu hồng đào, mảnh lụa bào trong suốt, khăn tay là lụa trắng. Hai tay nàng để ngay ngắn trên bụng, dung nhan thanh tú, làn da trắng sáng. Dường như đây là một cô gái trong sáng thuần khiết đang ngủ phía bên trong quan tài đá.
Dạ Dao Quang biết rằng cô gái nằm trong đó không phải đang ngủ. Cô gái đó đã chết, đã chết không biết bao lâu rồi, bốn phía tỏa ra tử khí cực âm. Dạ Dao Quang suy đoán về quãng đường cô đã rơi xuống, nếu như cô đoán không nhầm thì chỗ này thẳng lên đến đỉnh phải là vị trí của Lôi Kích mộc, như vậy Lôi Kích mộc bốn phía trải rộng âm khí hẳn là đến từ chính nơi đây. Rõ ràng là khí tức của người đã chết, chẳng những có thể truyền xa như vậy còn khiến cho cô không có cảm thấy một chút tử khí nào. Cô gái đang nằm ngủ ở kia tuyệt nhiên không phải người bình thường.
Ngoại trừ quần áo và đồ dùng trên người thì nàng không hề có bất kỳ đồ mai táng nào, duy nhất chỉ có một cây trâm cài trên tóc, ngoài ra không hề có trang sức nào. Dạ Dao Quang đưa tay sờ bên ngoài quan tài đá nhưng không sờ được bất kỳ đồ vật nào.
“Đắc tội rồi.”
Dạ Dao Quang chỉ có thể đưa một tay lên để hành lễ sau đó đưa tay vào trong quan tài đá.
Dạ Dao Quang vận đủ khí ngũ hành, Tiết Đại dùng hết cả sức, Ôn Đình Trạm cũng đổ mồ hôi như mưa. Cứ như thế ba người ước chừng nửa canh giờ mới chặt được ngọn cây lớn này.
Khoảnh khắc cây đứt lìa, Dạ Dao Quang vận khí muốn đỡ lấy ngọn cây lớn đổ xuống nhưng lại phát hiện khi cây ngã xuống bên kia không biết xuất hiện một lực kéo gì lại mạnh mẽ vô cùng. Chẳng những Dạ Dao Quang không đỡ lấy được Lôi Kích mộc, ngược lại còn bị sức mạnh đó kéo theo cây cối cùng nhau ngã xuống!
Lực kéo đó từ đâu đến, vì sao mà đến, Dạ Dao Quang dĩ nhiên hoàn toàn không hề biết. Thậm chí cô muốn buông tay cũng không buông được, trừ phi tự chặt đứt cánh tay, bằng không cô không còn cách nào tránh được sức mạnh kỳ lạ này.
“Dao Dao!”
Lúc Dạ Dao Quang bị Lôi Kích mộc kéo đi, Ôn Đình Trạm phát ra một tiếng thét kinh hãi sau đó thả người nhào lên, bắt được tay kia của Dạ Dao Quang.
Lôi Kích mộc nhào xuống rất nhanh, vốn dĩ loài cây này chỉ sinh trưởng ở đỉnh cao nhất của ngọn núi cao, trong chốc lát Dạ Dao Quang đã thấy mây mù vây quanh vực đá. Cô tuyệt đối không thể tự chặt đứt một cánh tay thế nhưng cô không thể để cho Ôn Đình Trạm chịu nạn này với cô.
“Trạm ca, mau buông tay!”
Dạ Dao Quang quát to.
Ôn Đình Trạm sao lại không nhìn thấy vực đá gần ngay trước mắt nhưng cậu giữ chặt hơn, không hề có ý nghĩ rằng sẽ buông tay. Dạ Dao Quang nhìn thấy Tiết Đại chạy đến một cách điên cuồng. Cô vận khí, luồng khí mạnh mẽ đánh Ôn Đình Trạm bay ra ngoài. Khoảnh khắc rơi xuống vách đá, Dạ Dao Quang thấy Tiết Đại đón lấy Ôn Đình Trạm, cô thở dài một hơi.
“Dao Dao...” Ôn Đình Trạm đẩy Tiết Đại ra, sau đó nhào tới bên vách đá nhìn Dạ Dao Quang đã bị mây mờ che lấp đến mức không còn nhìn thấy hình dáng, đôi mắt đỏ ngầu muốn nhảy xuống thì cậu bị Tiết Đại đánh vào sau gáy hôn mê bất tỉnh.
Tiết Đại đỡ lấy Ôn Đình Trạm đang bị hôn mê rồi nhìn về phía vực đá sâu không thấy đáy. Hắn đợi ước chừng khoảng một khắc cũng không nghe thấy có động tĩnh gì thì biết rõ điều may mắn là Dạ Dao Quang treo ở trên vách đá chỉ là hy vọng xa vời. Nếu như từ chỗ này rơi xuống phía dưới, không nói đến việc sẽ gặp dã thú, hãy nói đến việc Ôn Đình Trạm tỉnh lại e rằng sẽ nhảy xuống đó lần nữa, hắn đành cắn răng đỡ người Ôn Đình Trạm dậy và đưa về.
Mặt khác Dạ Dao Quang rơi thẳng xuống, rơi vào trạng thái mất trọng lực, một gốc gỗ lớn như vậy lại không bị bất kỳ vật nào cản lại được. Độ trơn trượt của cái vực này có gì đó không bình thường, sức mạnh đó tuyệt đối không tầm thường, tựa hồ có thứ gì dẫn nó đến một nơi khác. Cũng bởi vì chắc chắn điểm này, Dạ Dao Quang mới không vì bảo vệ mạng sống mà chặt bỏ đi cánh tay.
Không khác mấy với suy nghĩ của Dạ Dao Quang, khi Lôi Kích mộc rơi xuống tầng cuối cùng, trong vách đá đột nhiên có một cánh cửa bị mở ra, sau đó một sức mạnh mạnh mẽ đáng sợ hơn cả việc Lôi Kích mộc lôi cô đến đây.
Đây là một đường hầm tản ra khí ẩm thấp, động cũng không lớn, càng đi về phía sau thì càng chật hẹp. Để không bị đụng chết, Dạ Dao Quang chỉ có thể xoay người, cả người nằm ở phía trên cùng của Lôi Kích mộc, áp chặt vào nó. Dù là như thế thì cái mông của cô cũng bị đá ma sát đến vài lần, đau đến nỗi cô chỉ biết nhe răng trợn mắt.
Cùng với âm thanh “phịch” rơi xuống, Dạ Dao Quang ngất trên thân Lôi Kích mộc. Tuy rằng hoa mắt choáng váng nhưng rất may mắn là cô còn sống, một tay sờ đầu, một tay xoa mông, cũng may không trầy da nhưng vẫn đau. Cô đứng lên quan sát cảnh vật chung quanh.
Đây là một sơn động rộng khoảng một trăm mét vuông, trên bức tường đá lại có ánh sáng màu tím nhấp nháy giống như ánh sáng từ những ngôi sao. Ngoại trừ ở giữa có đặt một vật màu xám là một cỗ quan tài bằng đá, cả sơn động không có bất kỳ vật gì nữa.
Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy bốn phía xung quanh quan tài đá tỏa ra ánh sáng màu tím thần bí, không ngừng lóe lên. Nó rất thần bí khiến cho người khác muốn khám phá nhưng trực giác trời ban nói cho Dạ Dao Quang rằng đây là một chỗ nguy hiểm.
Kìm chế hết tất cả lòng hiếu kỳ, Dạ Dao Quang chậm rãi đi một vòng quanh sơn động, hoàn toàn không có bất kỳ cơ quan nào đáng nói, bên trong này không biết có bố trí trận pháp gì. Dạ Dao Quang là người luôn có trí nhớ kinh người nhưng sau khi đã đi một vòng, ngay cả việc cô rơi xuống từ hướng nào cũng không thể tìm ra. Lôi Kích mộc vẫn lặng lặng nằm ở chỗ đó. Dạ Dao Quang căn cứ vào sự suy tính của mình, cô có thể khẳng định đây không phải là nơi cô bị rơi xuống.
“Nơi này thật kỳ lạ.” Dạ Dao Quang thầm thờ dài.
Cuối cùng ánh mắt cô dừng trên quan tài đá, cô biết trừ khi cô không có ý định thoát ra ngoài, bằng không cô không thể không ra tay với quan tài đá này. Dạ Dao Quang xoay người lại, lấy Thiên Lân ngồi bên cạnh Lôi Kích mộc, nhanh chóng tập trung vị trí Dương châu trong Lôi Kích mộc rồi đào nó lên. Cô không thể nào lãng phí, một lòng chỉ hướng đến Dương châu.
Cô đào một lúc lâu, khi gần như đã hủy hoại một nửa thân gỗ cô mới đào được một hạt châu to bằng quả trứng của chim bồ câu ở giữa thân cây. Hạt châu ban đầu khi vừa được lấy ra tựa như bao phủ hỏa diệm, nhanh chóng phát ra ánh sáng chói lọi. Nhiệt độ của hạt châu cầm trên tay không ngừng khuếch tán.
Có Dương châu ở đây, Dạ Dao Quang tự tin hơn. Cô nắm chặt Dương châu từ từ bước đến gần quan tài đá, càng đến gần quan tài đá ánh sáng màu tím phát ra ngày càng phát rõ rệt.
Ở rất xa có thể nhìn ra quan tài đá không hề đậy nắp nhưng khi thật sự đứng bên cạnh quan tài đá, Dạ Dao Quang mới nhìn rõ bên trong có một cô gái ăn mặc chỉnh tề đang nằm. Cô gái mặc y phục màu hồng đào, mảnh lụa bào trong suốt, khăn tay là lụa trắng. Hai tay nàng để ngay ngắn trên bụng, dung nhan thanh tú, làn da trắng sáng. Dường như đây là một cô gái trong sáng thuần khiết đang ngủ phía bên trong quan tài đá.
Dạ Dao Quang biết rằng cô gái nằm trong đó không phải đang ngủ. Cô gái đó đã chết, đã chết không biết bao lâu rồi, bốn phía tỏa ra tử khí cực âm. Dạ Dao Quang suy đoán về quãng đường cô đã rơi xuống, nếu như cô đoán không nhầm thì chỗ này thẳng lên đến đỉnh phải là vị trí của Lôi Kích mộc, như vậy Lôi Kích mộc bốn phía trải rộng âm khí hẳn là đến từ chính nơi đây. Rõ ràng là khí tức của người đã chết, chẳng những có thể truyền xa như vậy còn khiến cho cô không có cảm thấy một chút tử khí nào. Cô gái đang nằm ngủ ở kia tuyệt nhiên không phải người bình thường.
Ngoại trừ quần áo và đồ dùng trên người thì nàng không hề có bất kỳ đồ mai táng nào, duy nhất chỉ có một cây trâm cài trên tóc, ngoài ra không hề có trang sức nào. Dạ Dao Quang đưa tay sờ bên ngoài quan tài đá nhưng không sờ được bất kỳ đồ vật nào.
“Đắc tội rồi.”
Dạ Dao Quang chỉ có thể đưa một tay lên để hành lễ sau đó đưa tay vào trong quan tài đá.
/1483
|