Ngay lúc Dạ Dao Quang đưa tay vào quan tài đá, cô thấy luồng ánh sáng kì lạ trên chiếc trâm cài của người thiếu nữ, bỗng nhiên cô gái kia mở to mắt khiến người đã từng gặp qua hàng vạn quỷ quái như Dạ Dao Quang cũng giật nảy mình.
Không có lý do gì khác, chỉ vì đôi mắt xinh đẹp của cô gái này không có con ngươi mà là hai lỗ trống be bét máu. Theo ánh nhìn của cô, trên gương mặt trắng nõn của cô gái bắt đầu xuất hiện vết máu nhưng ghê rợn nhất vẫn là nhát dao trên cổ cô gái, dường như cô gái bị cắt đầu lìa khỏi cổ.
Dạ Dao Quang biết đây có lẽ là dáng vẻ của cô gái này lúc chết, thoạt nhìn có thể thấy chết rất thảm.
"Ngươi muốn như thế nào, hãy nói rõ ràng đi."
Dạ Dao Quang động đậy ngón tay. Cô gái dường như tỏa ra một luồng sức mạnh vô hình, tuy nàng thực sự đã chết, không có hồn của quỷ nhưng có một luồng năng lượng thần bí còn mạnh hơn cả quỷ hồn lan tỏa khắp xung quanh.
Dạ Dao Quang vừa dứt lời, hình ảnh trước mắt liền thay đổi phảng phất như bước chân vào thế giới khác. Bên trong khu vườn xinh đẹp có hai cô gái dáng vóc như nhau đang ngồi, các nàng ngồi chung ở chiếc xích đu, tựa sát nhau như hoa tịnh đế nở rộ. Mặc dù tướng mạo hai người giống nhau như đúc thế nhưng Dạ Dao Quang liếc mắt cũng có thể nhận ra, ngồi ở bên trái chính là cô gái trong quan tài đá.
Dạ Quang Dao biết được vài điều, người thiếu nữ này tên Hàm Nhược. Nàng có người tỷ tỷ sinh đôi là Hàm Ưu. Bọn họ sinh ra trong một gia tộc thần bí ngăn cách với thế giới bên ngoài. Gia tộc này vô cùng đặc biệt, tuy vẫn là trọng nam khinh nữ nhưng kẻ thống trị tối cao đều là nữ. Bọn họ đời đời đều là cha truyền con nối, mẫu thân của Hàm Nhược sinh ra một đôi song sinh, ắt hẳn người sinh ra trước sẽ được cung phụng.
Hàm Nhược lúc còn ở trong cơ thể mẹ vì bị kìm nén quá lâu nên sinh ra đã kém cỏi, chẳng những cơ thể yếu ớt mà ngay cả trí thông minh cũng kém rất xa Hàm Ưu. Bởi vì Hàm Nhược khó sinh suýt nữa hại chết mẹ, dù là mẫu thân hay phụ thân đều không thích nàng, thế gian này người duy nhất đối tốt với nàng chỉ có Hàm Ưu.
Hàm Nhược tính tình ít nói, sự vô tâm của phụ mẫu khiến nàng từ hy vọng đến tuyệt vọng. Cả đời của nàng chỉ có Hàm Ưu che chở, thay nàng chịu phạt khi nàng phạm sai lầm, đứng ra che chở khi nàng bị ức hiếp, vì nàng che gió chắn mưa.
Vậy mà người tỷ tỷ này chiếm toàn bộ vị trí trong lòng nàng lại tàn ác nhẫn tâm giết nàng, tất cả đều do một nam nhân - Đổng Uyên.
Đổng Uyên khiến Hàm Ưu nhập ma. Người trước giờ vẫn cao cao tại thượng, không bao giờ gặp phải chuyện không hài lòng, mọi thứ đều hơn cô em gái lại thua vì người này. Đổng Uyên là người đầu tiên có thể phân biệt rõ ràng hai tỷ muội nàng. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình trạng hoảng loạn, vì cũng là người kế thừa của gia tộc thần bí nên hắn không có khả năng nhập chuế (1) tới giúp đỡ Hàm Ưu. Bất luận về lợi ích hay là thật lòng, Đổng Uyên đều muốn cưới Hàm Nhược làm vợ.
Hàm Ưu vì để có thể gả cho Đổng Uyên liền trao đổi thân phận với Hàm Nhược. Nàng muốn bắt chước muội muội, đồng thời dùng kiểu huấn luyện ma quỷ biến muội muội thành chính mình. Ngày Đổng Uyên cưới Hàm Nhược, nàng bước lên kiệu hoa. Có lẽ nàng hoàn toàn không thể ngờ rằng, mặc dù đã nửa năm nàng không để cho Đổng Uyên nhìn thấy Hàm Nhược, mặc dù đã trọn nửa năm nàng biến mình thành Hàm Nhược, ngay cả phụ mẫu đều không nhận ra nhưng ngay lúc Đổng Uyên tháo khăn trùm đầu của nàng liền nhận ra nàng không phải Hàm Nhược. Hắn hoàn toàn không để ý mặt mũi của hai gia đình, ngay lập tức ra lệnh đổi người!
"Chàng thích điều gì của nó? Ta có gì không bằng nó hả?" Hàm Ưu phải chịu một sự sỉ nhục cực lớn.
"Cô biết vì sao ta vừa nhìn mà đã phân biệt được hai người không?" Đổng Uyên lãnh đạm nhìn nàng.
"Bởi vì con mắt, dù cô có thể học được tất cả hành động cử chỉ của nàng nhưng ánh mắt của cô vĩnh viễn tràn đầy dã tâm và dục vọng, mà ánh mắt Nhược Nhược mãi mãi trong sạch không bị phù hoa tiêm nhiễm. Cô là phượng hoàng rong chơi say mê lòng người nhưng trong lòng ta chỉ có một hình bóng chim vàng anh trong sáng thoát tục."
Đổng Uyên liều mạng làm lớn chuyện này vì có thể lấy cô nương hắn yêu làm vợ, bởi vì một khi bọn họ đã qua đêm thì sự trong sạch sẽ không còn rõ ràng. Đêm hôm ấy dù là phụ mẫu của Đổng Uyên cũng không ngăn cản được hắn. Sự việc bắt đầu lan truyền ra, mặc dù cả gia tộc và người thân của Hàm Ưu đều chỉ trích Hàm Nhược trêu ong ghẹo bướm, thu hút sự chú ý của người khác, hủy hoại danh tiếng của Hàm Ưu nhưng Hàm Ưu vẫn cảm thấy mất mặt.
Nàng không chiếm được, Hàm Nhược cũng đừng mong có được. Nàng không cho phép phụ mẫu chuẩn hôn Đổng gia, nàng giam Hàm Nhược vào ngục tối. Nhưng Hàm Nhược từ đầu tới cuối không hề có một tí tình cảm đối với Đổng Uyên, bởi vì Đổng Uyên mà khiến nàng mất đi người tỷ tỷ duy nhất, sâu thẳm trong lòng Hàm Nhược vẫn rất căm phẫn Đổng Uyên. Nàng ngoan ngoãn cấm túc trong phòng, nhốt mình trong căn phòng nhỏ tối tăm. Mỗi ngày nàng nhìn ngoài cửa sổ mong đợi, hy vọng có thể trở về như ngày xưa khi nàng bế quan, tỷ tỷ biết len lén đến thăm nàng, đem cho nàng những món ăn nóng hổi nhưng mà lần này nàng thật sự thất vọng.
Hàm Nhược không biết mình bị nhốt bao lâu, đến khi người tỷ tỷ nàng mong nhớ lại một lần nữa xuất hiện ở bên cạnh nàng lại chính là lúc nàng bị tước đoạt mạng sống!
Tuy chỉ ở trong tưởng tượng nhưng Dạ Dao Quang đều có thể cảm nhận được nỗi đau của nàng, nàng bị tỷ tỷ ruột thịt móc đi hai mắt, đây có thể coi là sự đau khổ đến tột cùng.
Mặc dù Hàm Nhược không thông minh bằng Hàm Ưu thế nhưng nàng một lòng muốn giúp đỡ tỷ tỷ. Vì muốn giúp tỷ tỷ không phải vất vả, nàng ngày đêm chuyên cần luyện bí thuật nhưng nàng không ngờ rằng nàng lại chính là bùa bảo mệnh trong tay của tỷ tỷ, Hàm Nhược thi triển bí thuật khiến Hàm Ưu kinh hãi, càng chắc chắn cô muội muội này bằng mặt không bằng lòng liền báo cho mẫu thân rằng Hàm Nhược có lòng bất chính, lén học bí thuật của tộc trưởng. Nhưng rõ ràng tất cả bí thuật này là do trước kia Hàm Ưu ép buộc Hàm Nhược luyện để trở thành chính mình.
Cuối cùng Hàm Nhược dưới sự đuổi giết chí mạng của người mẹ ruột, trước khi chết nàng đã thi triển một thuật pháp. Những tộc nhân đã từng chịu ân nàng mang theo một chú chim hoàng anh và đưa thi thể của nàng đến nơi này, đồng thời bày ra trận pháp quái dị ở đây.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù?" Dạ Dao Quang bóp viên dương châu đang nắm trong tay, tỉnh lại từ trong mộng.
"Ngươi đã chết rồi, làm sao ta có thể giúp ngươi báo thù?"
Một trăm năm, tỷ tỷ của nàng có thể còn sống. Dù sao Dạ Dao Quang cảm thấy gia tộc Hàm Nhược không giống bình thường và cũng chính bởi vì vậy, Dạ Dao Quang mới không muốn chuốc lấy phiền phức vào người.
Nhưng Dạ Dao Quang không thể tránh khỏi sự phiền toái này. Xung quanh không có gì bất thường tuy nhiên Dạ Dao Quang lại cảm thấy viên Dương châu đang nắm trong tay chợt nóng rực. Cô cúi đầu nhìn xuống thấy tám chữ xuất hiện trên quan tài.
"Người tới không thuận, chắc chắn phải chết!"
Trong chớp mắt tám chữ nát bấy, ngay lúc Dạ Dao Quang chưa kịp phản ứng, luồng sáng ấy đâm vào mắt cô. Trong chớp mắt cô cảm thấy không thoải mái nhưng rất nhanh sau đó đã không cảm thấy gì. Tuy nhiên Dạ Dao Quang cảm thấy linh hồn cô như đã có thêm một lớp xiềng xích, cũng chẳng biết từ lúc nào có một viên minh châu màu tím cực lạnh trong tay cô. Hạt châu này có một luồng lực thần bí, là báu vật của gia tộc Hàm Nhược nhưng hạt châu ấy chỉ có tộc trưởng có. Hàm Nhược tặng nó cho cô, vừa là thù lao vừa là sự uy hiếp.
Âm thanh ầm ầm vang lên, bức tường kín gió chợt xuất hiện một cái cửa, đó là lối ra. Cô gái trong quan tài đá lại hồi phục dáng vẻ xinh đẹp không tì vết. Dạ Dao Quang biết bản thân cô đã trúng lời nguyền trong truyền thuyết, muốn thoát khỏi lời nguyền ấy chỉ còn cách là hoàn thành nguyện vọng của người nguyền rủa, mà người nguyền rủa cô lại là một người đã chết rồi!
***
(1) Nhập chuế: Ở rể.
Không có lý do gì khác, chỉ vì đôi mắt xinh đẹp của cô gái này không có con ngươi mà là hai lỗ trống be bét máu. Theo ánh nhìn của cô, trên gương mặt trắng nõn của cô gái bắt đầu xuất hiện vết máu nhưng ghê rợn nhất vẫn là nhát dao trên cổ cô gái, dường như cô gái bị cắt đầu lìa khỏi cổ.
Dạ Dao Quang biết đây có lẽ là dáng vẻ của cô gái này lúc chết, thoạt nhìn có thể thấy chết rất thảm.
"Ngươi muốn như thế nào, hãy nói rõ ràng đi."
Dạ Dao Quang động đậy ngón tay. Cô gái dường như tỏa ra một luồng sức mạnh vô hình, tuy nàng thực sự đã chết, không có hồn của quỷ nhưng có một luồng năng lượng thần bí còn mạnh hơn cả quỷ hồn lan tỏa khắp xung quanh.
Dạ Dao Quang vừa dứt lời, hình ảnh trước mắt liền thay đổi phảng phất như bước chân vào thế giới khác. Bên trong khu vườn xinh đẹp có hai cô gái dáng vóc như nhau đang ngồi, các nàng ngồi chung ở chiếc xích đu, tựa sát nhau như hoa tịnh đế nở rộ. Mặc dù tướng mạo hai người giống nhau như đúc thế nhưng Dạ Dao Quang liếc mắt cũng có thể nhận ra, ngồi ở bên trái chính là cô gái trong quan tài đá.
Dạ Quang Dao biết được vài điều, người thiếu nữ này tên Hàm Nhược. Nàng có người tỷ tỷ sinh đôi là Hàm Ưu. Bọn họ sinh ra trong một gia tộc thần bí ngăn cách với thế giới bên ngoài. Gia tộc này vô cùng đặc biệt, tuy vẫn là trọng nam khinh nữ nhưng kẻ thống trị tối cao đều là nữ. Bọn họ đời đời đều là cha truyền con nối, mẫu thân của Hàm Nhược sinh ra một đôi song sinh, ắt hẳn người sinh ra trước sẽ được cung phụng.
Hàm Nhược lúc còn ở trong cơ thể mẹ vì bị kìm nén quá lâu nên sinh ra đã kém cỏi, chẳng những cơ thể yếu ớt mà ngay cả trí thông minh cũng kém rất xa Hàm Ưu. Bởi vì Hàm Nhược khó sinh suýt nữa hại chết mẹ, dù là mẫu thân hay phụ thân đều không thích nàng, thế gian này người duy nhất đối tốt với nàng chỉ có Hàm Ưu.
Hàm Nhược tính tình ít nói, sự vô tâm của phụ mẫu khiến nàng từ hy vọng đến tuyệt vọng. Cả đời của nàng chỉ có Hàm Ưu che chở, thay nàng chịu phạt khi nàng phạm sai lầm, đứng ra che chở khi nàng bị ức hiếp, vì nàng che gió chắn mưa.
Vậy mà người tỷ tỷ này chiếm toàn bộ vị trí trong lòng nàng lại tàn ác nhẫn tâm giết nàng, tất cả đều do một nam nhân - Đổng Uyên.
Đổng Uyên khiến Hàm Ưu nhập ma. Người trước giờ vẫn cao cao tại thượng, không bao giờ gặp phải chuyện không hài lòng, mọi thứ đều hơn cô em gái lại thua vì người này. Đổng Uyên là người đầu tiên có thể phân biệt rõ ràng hai tỷ muội nàng. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình trạng hoảng loạn, vì cũng là người kế thừa của gia tộc thần bí nên hắn không có khả năng nhập chuế (1) tới giúp đỡ Hàm Ưu. Bất luận về lợi ích hay là thật lòng, Đổng Uyên đều muốn cưới Hàm Nhược làm vợ.
Hàm Ưu vì để có thể gả cho Đổng Uyên liền trao đổi thân phận với Hàm Nhược. Nàng muốn bắt chước muội muội, đồng thời dùng kiểu huấn luyện ma quỷ biến muội muội thành chính mình. Ngày Đổng Uyên cưới Hàm Nhược, nàng bước lên kiệu hoa. Có lẽ nàng hoàn toàn không thể ngờ rằng, mặc dù đã nửa năm nàng không để cho Đổng Uyên nhìn thấy Hàm Nhược, mặc dù đã trọn nửa năm nàng biến mình thành Hàm Nhược, ngay cả phụ mẫu đều không nhận ra nhưng ngay lúc Đổng Uyên tháo khăn trùm đầu của nàng liền nhận ra nàng không phải Hàm Nhược. Hắn hoàn toàn không để ý mặt mũi của hai gia đình, ngay lập tức ra lệnh đổi người!
"Chàng thích điều gì của nó? Ta có gì không bằng nó hả?" Hàm Ưu phải chịu một sự sỉ nhục cực lớn.
"Cô biết vì sao ta vừa nhìn mà đã phân biệt được hai người không?" Đổng Uyên lãnh đạm nhìn nàng.
"Bởi vì con mắt, dù cô có thể học được tất cả hành động cử chỉ của nàng nhưng ánh mắt của cô vĩnh viễn tràn đầy dã tâm và dục vọng, mà ánh mắt Nhược Nhược mãi mãi trong sạch không bị phù hoa tiêm nhiễm. Cô là phượng hoàng rong chơi say mê lòng người nhưng trong lòng ta chỉ có một hình bóng chim vàng anh trong sáng thoát tục."
Đổng Uyên liều mạng làm lớn chuyện này vì có thể lấy cô nương hắn yêu làm vợ, bởi vì một khi bọn họ đã qua đêm thì sự trong sạch sẽ không còn rõ ràng. Đêm hôm ấy dù là phụ mẫu của Đổng Uyên cũng không ngăn cản được hắn. Sự việc bắt đầu lan truyền ra, mặc dù cả gia tộc và người thân của Hàm Ưu đều chỉ trích Hàm Nhược trêu ong ghẹo bướm, thu hút sự chú ý của người khác, hủy hoại danh tiếng của Hàm Ưu nhưng Hàm Ưu vẫn cảm thấy mất mặt.
Nàng không chiếm được, Hàm Nhược cũng đừng mong có được. Nàng không cho phép phụ mẫu chuẩn hôn Đổng gia, nàng giam Hàm Nhược vào ngục tối. Nhưng Hàm Nhược từ đầu tới cuối không hề có một tí tình cảm đối với Đổng Uyên, bởi vì Đổng Uyên mà khiến nàng mất đi người tỷ tỷ duy nhất, sâu thẳm trong lòng Hàm Nhược vẫn rất căm phẫn Đổng Uyên. Nàng ngoan ngoãn cấm túc trong phòng, nhốt mình trong căn phòng nhỏ tối tăm. Mỗi ngày nàng nhìn ngoài cửa sổ mong đợi, hy vọng có thể trở về như ngày xưa khi nàng bế quan, tỷ tỷ biết len lén đến thăm nàng, đem cho nàng những món ăn nóng hổi nhưng mà lần này nàng thật sự thất vọng.
Hàm Nhược không biết mình bị nhốt bao lâu, đến khi người tỷ tỷ nàng mong nhớ lại một lần nữa xuất hiện ở bên cạnh nàng lại chính là lúc nàng bị tước đoạt mạng sống!
Tuy chỉ ở trong tưởng tượng nhưng Dạ Dao Quang đều có thể cảm nhận được nỗi đau của nàng, nàng bị tỷ tỷ ruột thịt móc đi hai mắt, đây có thể coi là sự đau khổ đến tột cùng.
Mặc dù Hàm Nhược không thông minh bằng Hàm Ưu thế nhưng nàng một lòng muốn giúp đỡ tỷ tỷ. Vì muốn giúp tỷ tỷ không phải vất vả, nàng ngày đêm chuyên cần luyện bí thuật nhưng nàng không ngờ rằng nàng lại chính là bùa bảo mệnh trong tay của tỷ tỷ, Hàm Nhược thi triển bí thuật khiến Hàm Ưu kinh hãi, càng chắc chắn cô muội muội này bằng mặt không bằng lòng liền báo cho mẫu thân rằng Hàm Nhược có lòng bất chính, lén học bí thuật của tộc trưởng. Nhưng rõ ràng tất cả bí thuật này là do trước kia Hàm Ưu ép buộc Hàm Nhược luyện để trở thành chính mình.
Cuối cùng Hàm Nhược dưới sự đuổi giết chí mạng của người mẹ ruột, trước khi chết nàng đã thi triển một thuật pháp. Những tộc nhân đã từng chịu ân nàng mang theo một chú chim hoàng anh và đưa thi thể của nàng đến nơi này, đồng thời bày ra trận pháp quái dị ở đây.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù?" Dạ Dao Quang bóp viên dương châu đang nắm trong tay, tỉnh lại từ trong mộng.
"Ngươi đã chết rồi, làm sao ta có thể giúp ngươi báo thù?"
Một trăm năm, tỷ tỷ của nàng có thể còn sống. Dù sao Dạ Dao Quang cảm thấy gia tộc Hàm Nhược không giống bình thường và cũng chính bởi vì vậy, Dạ Dao Quang mới không muốn chuốc lấy phiền phức vào người.
Nhưng Dạ Dao Quang không thể tránh khỏi sự phiền toái này. Xung quanh không có gì bất thường tuy nhiên Dạ Dao Quang lại cảm thấy viên Dương châu đang nắm trong tay chợt nóng rực. Cô cúi đầu nhìn xuống thấy tám chữ xuất hiện trên quan tài.
"Người tới không thuận, chắc chắn phải chết!"
Trong chớp mắt tám chữ nát bấy, ngay lúc Dạ Dao Quang chưa kịp phản ứng, luồng sáng ấy đâm vào mắt cô. Trong chớp mắt cô cảm thấy không thoải mái nhưng rất nhanh sau đó đã không cảm thấy gì. Tuy nhiên Dạ Dao Quang cảm thấy linh hồn cô như đã có thêm một lớp xiềng xích, cũng chẳng biết từ lúc nào có một viên minh châu màu tím cực lạnh trong tay cô. Hạt châu này có một luồng lực thần bí, là báu vật của gia tộc Hàm Nhược nhưng hạt châu ấy chỉ có tộc trưởng có. Hàm Nhược tặng nó cho cô, vừa là thù lao vừa là sự uy hiếp.
Âm thanh ầm ầm vang lên, bức tường kín gió chợt xuất hiện một cái cửa, đó là lối ra. Cô gái trong quan tài đá lại hồi phục dáng vẻ xinh đẹp không tì vết. Dạ Dao Quang biết bản thân cô đã trúng lời nguyền trong truyền thuyết, muốn thoát khỏi lời nguyền ấy chỉ còn cách là hoàn thành nguyện vọng của người nguyền rủa, mà người nguyền rủa cô lại là một người đã chết rồi!
***
(1) Nhập chuế: Ở rể.
/1483
|