Với quyền chức lớn cỡ này, nếu như bình thường, Ôn Đình Trạm chỉ là một chính tứ phẩm tham nghị chưa chắc có thể đảm nhiệm. Bản triều giám quân tuyệt đối không phải chỉ có việc mật tấu mà tuyệt đối có được thực quyền, kiêm chức quân sư.
Thánh chỉ Bệ hạ vừa ra, tất cả mọi người đều cảm thấy đây không phải là kết quả mà bọn hắn mong muốn. Bọn họ ghanh ghét Ôn Đình Trạm, muốn đưa Ôn Đình Trạm ra quân doanh chiến trường làm bia đỡ đạn, cho nên ào ào nhảy ra chỉ trích lý lịch của Ôn Đình Trạm a. Nói hắn là thiếu niên tâm tính như ma luyện a, như thế vâng mệnh sẽ làm Bát Mân đề đốc tâm sinh phẫn uất, ngược lại ảnh hưởng tới quân tâm.
Điều này thực sự đã chọc giận bệ hạ, lúc này đưa tay ném mạnh chén trà trên tay. Chén nước nện trên sàn đại điện bằng đá cẩm thạch, âm thanh thanh thúy đang ssợ tới mức làm các đại thần đều phần phật quỳ rạp, không dám thở gấp.
Chỉ nghe Hưng Hoa đế hừ lạnh nói: “Thần cũng là từ các ngươi, quỷ cũng là từ các ngươi. Các ngươi hãy để Ôn ái khanh làm thần đi, trẫm theo các ngươi. Hôm qua thì đem Ôn ái khanh thổi phồng như thần phật? Trẫm chẳng lẽ không đáng để các ngươi tin lần này? Thế nào, qua một ngày, Ôn ái khanh từ chiến thần trong mắt các nguwi biến thành một tiểu quỷ? Các ngươi bất tuân lệnh trẫm trẫm nói nói, dù hôm qua hay là hôm nay, đều là khi quân phạm thượng!”
Hưng Hoa đế lời này vừa ra, không có người dám nhiều lời nữa. Thế mới biết bọn họ chuyển dùng tảng đá đập chân mình, dù tranh cãi hay biện luận, bất luận nói cái gì, đều là tội lớn.
Nguyên bản nghĩ có thể lợi dụng thời cơ đánh bại Ôn Đình Trạm ở chiến trường, những người bị tha hóa này chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Ôn Đình Trạm thuận lợi vui vẻ cầm kim bài, tay cầm quyền lớn rời khỏi Đế Đô, đi trước cả Bát Mân. Bọn họ đã lĩnh giáo thực sâu thủ đoạn của Ôn Đình Trạm. Muốn giành lấy chức quyền không thể chờ đợi, Bát Mân đề đốc chỉ có thể nhìn Ôn Đình Trạm ăn sạch sành sanh!
Nếu như, lần này Ôn Đình Trạm lại tiếp tục lập công lớn, bọn họ đây là vô ý cho Ôn Đình Trạm công tích tốt đẹp, chỉ sợ khi Ôn Đình Trạm trở về, làm cho đại bộ phận bọn họ ngưỡng vọng!
Ôn Đình Trạm cũng Dạ Dao Quang là mùng một tháng mười hai mới xuất phát, khoảng cách cửa ải cuối năm chỉ cách có một tháng. Sở dĩ trì hoãn mấy ngày, là vì Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang làm chủ hôn cho Tiết Đại cùng Nghi Phương. Sau khi trở về từ Lan huyện, Dạ Dao Quang đã chọn ngày, sớm định ngày hai mươi tám tháng mười một.
Cũng là đại nha hoàn như nhau, Dạ Dao Quang sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, của hồi môn cũng giống nhau, tất nhiên cũng muốn chính mình chủ trì. Cũng may bệ hạ cũng không định cho Ôn Đình Trạm thời hạn, để hắn chuẩn bị thật tốt.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm chuẩn bị quần áo nhẹ nhàng, cũng không theo đại quân Đế Đô mag đi. Bát Mân có thủy quân, Minh Nặc cũng mang theo mang binh, chuẩn bị cả hồng y đại pháo mà đến. Những ngày hôm sau, bệ hạ đem sáu chiếc hồng y đại pháo cho Bát Mân quản lý.
Tuy rằng bệ hạ có lập ra một đội hộ vệ, phương diện này có thể là Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn, nhưng Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm bởi vì hôn lễ của Nghi Phương đã cho bọn họ đi trước.
“Chàng không phải nói muốn đem Nguyên Dịch cùng đi sao?” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ra roi thúc ngựa, trên đường đi qua qua một tiểu huyện, nhìn ngọn núi một mảnh mai hồng, những cánh hoa bay như bông tuyết, cảnh sắc phá lệ đẹp, không khỏi thả chậm bước chân. Dạ Dao Quang bỗng nghĩ tới một trò.
Lần này với đi Lan huyện không giống nhau. Vệ Kinh đi trước một bước đến mỗi trạm dịch đều khai báo tên tuổi trước cho bọn họ. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không thể tự ý mà đi, phải có lộ tuyến đồ thực tế, bằng không đến lúc đó thanh danh Dạ Dao Quang truyền ra cũng không tốt. Dù sao người ngoài đều biết Dạ Dao Quang có chút năng lực, nhưng tuyệt đối không thể tưởng được là năng lực như vậy.
Bởi vậy, hai người lựa chọn cưỡi ngựa, nhìn phong cảnh ven đường chuẩn bị vào đông.
“Bệ hạ đã đáp ứng, ta cũng không muốn tranh giành cùng hắn.” Ôn Đình Trạm nhẹ thúc ngựa nói.
“Chàng vì sao lại chập chờn với bệ hạ?” Dạ Dao Quang khó hiểu.
“Ta đối với bệ hạ mà nói, như đông hải sương trọng. Nếu hai quân giao chiến, nếu chỉ có thể lựa chọn một người ở bên phụ trợ, tất nhiên là làm ít công to.” Ôn Đình Trạm thân thủ cưỡi ngựa lướt qua bẻ gãy một cành mai đưa cho Dạ Dao Quang, ánh mắt nhu tình lưu chuyển, “Bệ hạ cho ta ta đi Khâm thiên giám, tùy ý chọn người hỗ trợ.”
Ôn Đình Trạm tất nhiên là chọn Nguyên Dịch.
“Chàng thật sự xấu xa a!” Dạ Dao Quang một tay đoạt lấy nhánh hoa trên tay Ôn Đình Trạm, còn dùng cành hoa đánh nhẹ vào người hắn sau đó chân mới kẹp bụng ngựa phóng nhanh.
Mỗi vó ngựa tung lên vô số tuyết bay, đều hướng tới Ôn Đình Trạm phía sau như đạn. Ôn Đình Trạm nhanh chóng nâng tay, dùng tay áo lông hồ ly đỡ lại. Nhìn lên thì đã thấy Dạ Dao Quang chạy như bay đi ra dưới rừng mai.
Vì không muốn để người qua đường nghi hoặc, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tuy rằng vẫn mặc áo không liên quan tới nhau, nhưng bên ngoài lại đều khoác bộ áo lông cùng đại huy. Ôn Đình Trạm là một thân màu đen, mà Dạ Dao Quang thân một bộ chói mắt như lửa, nhìn nàng bay nhanh qua sơn đạo, giống như ánh lửa chợt lóe giữa mùa đông, từ đồng tử mắt bắn thẳng vào trái tim hắn, làm tâm hắn ấm áp.
Liền lập tức thúc ngựa đuổi theo: “Dao Dao, chúng ta đua ngựa, thế nào?”
“Muội không nghe nhầm chứ?” Dạ Dao Quang ngoáy lỗ tai, “Chàng muốn cùng muội đua ngựa?”
“Đúng thế.”
Dạ Dao Quang ánh mắt nhìn Tuyệt Trì trắng noãn một vòng, mới cười nói: “Đừng tưởng rằng ngựa của chàng là thế độc tuyệt linh mã, có thể thắng được muội a.”
“Thắng thua không quan trọng, chủ yếu là vui vẻ.” Ôn Đình Trạm mỉm cười nhìn Dạ Dao Quang.
“Tốt lắm a, nhưng thắng vẫn phải có phần thưởng.” Dạ Dao Quang nhướng mày.
“Dao Dao muốn phần thưởng gì?” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Nếu là chàng thắng, lần đi Lưu Cầu này muội nghe chàng. Nếu như là muội thắng, chàng nghe muội.”
“Một lời đã định! Xem chúng ta ai tới trạm dịch tiếp theo trước”
Ôn Đình Trạm vừa dứt lời, Tuyệt Trì giống như mũi tên bay vụt đi ra.
Dạ Dao Quang tức giận: “Ngọa tào, chàng gian lận!”
Lập tức đuổi theo. Bởi vì là sơn đạo, có một số khu vực góc hẹp, chỉ có thể một người đơn hành. Nếu là một người ở phía trước, người phía sau trừ phi bay qua mưới được. Tuy rằng nơi này vào đông ít người qua lại, Dạ Dao Quang cũng vẫn không đồng ý quấy nhiễu đến dân chúng như thế, không cẩn thận có thể dọa chết một người yếu tim, nàng còn phải vô duyên vô cớ gánh tội nghiệt. Cho nên nàng chỉ có thể chọn thời điểm vượt qua Ôn Đình Trạm.
Thế nhưng Ôn Đình Trạm giảo hoạt cỡ nào chứ, mỗi lần đến khoảng hẹp, đều để Tuyệt Trì vung đuôi, lướt ngang qua, đem Dạ Dao Quang ngăn trở, làm Dạ Dao Quang tức giận đến nghiến răng.
Dạ Dao Quang liên tục bị Ôn Đình Trạm ngăn phía sau, thẳng đến khi ra khỏi sơn đạo vào quan đạo, Dạ Dao Quang mới hãnh diện, vận đủ khí Ngũ hành, rất nhanh đem Ôn Đình Trạm để lại đằng sau. Đại khái cưỡi nhanh một phần tư nén hương, khu vực phía trước cũng không quá khó đi, cái này là một đường thẳng tắp. Dạ Dao Quang quay đầu lại không nhìn thấy Ôn Đình Trạm, trong lòng buồn bực dâng lên.
Thánh chỉ Bệ hạ vừa ra, tất cả mọi người đều cảm thấy đây không phải là kết quả mà bọn hắn mong muốn. Bọn họ ghanh ghét Ôn Đình Trạm, muốn đưa Ôn Đình Trạm ra quân doanh chiến trường làm bia đỡ đạn, cho nên ào ào nhảy ra chỉ trích lý lịch của Ôn Đình Trạm a. Nói hắn là thiếu niên tâm tính như ma luyện a, như thế vâng mệnh sẽ làm Bát Mân đề đốc tâm sinh phẫn uất, ngược lại ảnh hưởng tới quân tâm.
Điều này thực sự đã chọc giận bệ hạ, lúc này đưa tay ném mạnh chén trà trên tay. Chén nước nện trên sàn đại điện bằng đá cẩm thạch, âm thanh thanh thúy đang ssợ tới mức làm các đại thần đều phần phật quỳ rạp, không dám thở gấp.
Chỉ nghe Hưng Hoa đế hừ lạnh nói: “Thần cũng là từ các ngươi, quỷ cũng là từ các ngươi. Các ngươi hãy để Ôn ái khanh làm thần đi, trẫm theo các ngươi. Hôm qua thì đem Ôn ái khanh thổi phồng như thần phật? Trẫm chẳng lẽ không đáng để các ngươi tin lần này? Thế nào, qua một ngày, Ôn ái khanh từ chiến thần trong mắt các nguwi biến thành một tiểu quỷ? Các ngươi bất tuân lệnh trẫm trẫm nói nói, dù hôm qua hay là hôm nay, đều là khi quân phạm thượng!”
Hưng Hoa đế lời này vừa ra, không có người dám nhiều lời nữa. Thế mới biết bọn họ chuyển dùng tảng đá đập chân mình, dù tranh cãi hay biện luận, bất luận nói cái gì, đều là tội lớn.
Nguyên bản nghĩ có thể lợi dụng thời cơ đánh bại Ôn Đình Trạm ở chiến trường, những người bị tha hóa này chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Ôn Đình Trạm thuận lợi vui vẻ cầm kim bài, tay cầm quyền lớn rời khỏi Đế Đô, đi trước cả Bát Mân. Bọn họ đã lĩnh giáo thực sâu thủ đoạn của Ôn Đình Trạm. Muốn giành lấy chức quyền không thể chờ đợi, Bát Mân đề đốc chỉ có thể nhìn Ôn Đình Trạm ăn sạch sành sanh!
Nếu như, lần này Ôn Đình Trạm lại tiếp tục lập công lớn, bọn họ đây là vô ý cho Ôn Đình Trạm công tích tốt đẹp, chỉ sợ khi Ôn Đình Trạm trở về, làm cho đại bộ phận bọn họ ngưỡng vọng!
Ôn Đình Trạm cũng Dạ Dao Quang là mùng một tháng mười hai mới xuất phát, khoảng cách cửa ải cuối năm chỉ cách có một tháng. Sở dĩ trì hoãn mấy ngày, là vì Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang làm chủ hôn cho Tiết Đại cùng Nghi Phương. Sau khi trở về từ Lan huyện, Dạ Dao Quang đã chọn ngày, sớm định ngày hai mươi tám tháng mười một.
Cũng là đại nha hoàn như nhau, Dạ Dao Quang sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, của hồi môn cũng giống nhau, tất nhiên cũng muốn chính mình chủ trì. Cũng may bệ hạ cũng không định cho Ôn Đình Trạm thời hạn, để hắn chuẩn bị thật tốt.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm chuẩn bị quần áo nhẹ nhàng, cũng không theo đại quân Đế Đô mag đi. Bát Mân có thủy quân, Minh Nặc cũng mang theo mang binh, chuẩn bị cả hồng y đại pháo mà đến. Những ngày hôm sau, bệ hạ đem sáu chiếc hồng y đại pháo cho Bát Mân quản lý.
Tuy rằng bệ hạ có lập ra một đội hộ vệ, phương diện này có thể là Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn, nhưng Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm bởi vì hôn lễ của Nghi Phương đã cho bọn họ đi trước.
“Chàng không phải nói muốn đem Nguyên Dịch cùng đi sao?” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ra roi thúc ngựa, trên đường đi qua qua một tiểu huyện, nhìn ngọn núi một mảnh mai hồng, những cánh hoa bay như bông tuyết, cảnh sắc phá lệ đẹp, không khỏi thả chậm bước chân. Dạ Dao Quang bỗng nghĩ tới một trò.
Lần này với đi Lan huyện không giống nhau. Vệ Kinh đi trước một bước đến mỗi trạm dịch đều khai báo tên tuổi trước cho bọn họ. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không thể tự ý mà đi, phải có lộ tuyến đồ thực tế, bằng không đến lúc đó thanh danh Dạ Dao Quang truyền ra cũng không tốt. Dù sao người ngoài đều biết Dạ Dao Quang có chút năng lực, nhưng tuyệt đối không thể tưởng được là năng lực như vậy.
Bởi vậy, hai người lựa chọn cưỡi ngựa, nhìn phong cảnh ven đường chuẩn bị vào đông.
“Bệ hạ đã đáp ứng, ta cũng không muốn tranh giành cùng hắn.” Ôn Đình Trạm nhẹ thúc ngựa nói.
“Chàng vì sao lại chập chờn với bệ hạ?” Dạ Dao Quang khó hiểu.
“Ta đối với bệ hạ mà nói, như đông hải sương trọng. Nếu hai quân giao chiến, nếu chỉ có thể lựa chọn một người ở bên phụ trợ, tất nhiên là làm ít công to.” Ôn Đình Trạm thân thủ cưỡi ngựa lướt qua bẻ gãy một cành mai đưa cho Dạ Dao Quang, ánh mắt nhu tình lưu chuyển, “Bệ hạ cho ta ta đi Khâm thiên giám, tùy ý chọn người hỗ trợ.”
Ôn Đình Trạm tất nhiên là chọn Nguyên Dịch.
“Chàng thật sự xấu xa a!” Dạ Dao Quang một tay đoạt lấy nhánh hoa trên tay Ôn Đình Trạm, còn dùng cành hoa đánh nhẹ vào người hắn sau đó chân mới kẹp bụng ngựa phóng nhanh.
Mỗi vó ngựa tung lên vô số tuyết bay, đều hướng tới Ôn Đình Trạm phía sau như đạn. Ôn Đình Trạm nhanh chóng nâng tay, dùng tay áo lông hồ ly đỡ lại. Nhìn lên thì đã thấy Dạ Dao Quang chạy như bay đi ra dưới rừng mai.
Vì không muốn để người qua đường nghi hoặc, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tuy rằng vẫn mặc áo không liên quan tới nhau, nhưng bên ngoài lại đều khoác bộ áo lông cùng đại huy. Ôn Đình Trạm là một thân màu đen, mà Dạ Dao Quang thân một bộ chói mắt như lửa, nhìn nàng bay nhanh qua sơn đạo, giống như ánh lửa chợt lóe giữa mùa đông, từ đồng tử mắt bắn thẳng vào trái tim hắn, làm tâm hắn ấm áp.
Liền lập tức thúc ngựa đuổi theo: “Dao Dao, chúng ta đua ngựa, thế nào?”
“Muội không nghe nhầm chứ?” Dạ Dao Quang ngoáy lỗ tai, “Chàng muốn cùng muội đua ngựa?”
“Đúng thế.”
Dạ Dao Quang ánh mắt nhìn Tuyệt Trì trắng noãn một vòng, mới cười nói: “Đừng tưởng rằng ngựa của chàng là thế độc tuyệt linh mã, có thể thắng được muội a.”
“Thắng thua không quan trọng, chủ yếu là vui vẻ.” Ôn Đình Trạm mỉm cười nhìn Dạ Dao Quang.
“Tốt lắm a, nhưng thắng vẫn phải có phần thưởng.” Dạ Dao Quang nhướng mày.
“Dao Dao muốn phần thưởng gì?” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Nếu là chàng thắng, lần đi Lưu Cầu này muội nghe chàng. Nếu như là muội thắng, chàng nghe muội.”
“Một lời đã định! Xem chúng ta ai tới trạm dịch tiếp theo trước”
Ôn Đình Trạm vừa dứt lời, Tuyệt Trì giống như mũi tên bay vụt đi ra.
Dạ Dao Quang tức giận: “Ngọa tào, chàng gian lận!”
Lập tức đuổi theo. Bởi vì là sơn đạo, có một số khu vực góc hẹp, chỉ có thể một người đơn hành. Nếu là một người ở phía trước, người phía sau trừ phi bay qua mưới được. Tuy rằng nơi này vào đông ít người qua lại, Dạ Dao Quang cũng vẫn không đồng ý quấy nhiễu đến dân chúng như thế, không cẩn thận có thể dọa chết một người yếu tim, nàng còn phải vô duyên vô cớ gánh tội nghiệt. Cho nên nàng chỉ có thể chọn thời điểm vượt qua Ôn Đình Trạm.
Thế nhưng Ôn Đình Trạm giảo hoạt cỡ nào chứ, mỗi lần đến khoảng hẹp, đều để Tuyệt Trì vung đuôi, lướt ngang qua, đem Dạ Dao Quang ngăn trở, làm Dạ Dao Quang tức giận đến nghiến răng.
Dạ Dao Quang liên tục bị Ôn Đình Trạm ngăn phía sau, thẳng đến khi ra khỏi sơn đạo vào quan đạo, Dạ Dao Quang mới hãnh diện, vận đủ khí Ngũ hành, rất nhanh đem Ôn Đình Trạm để lại đằng sau. Đại khái cưỡi nhanh một phần tư nén hương, khu vực phía trước cũng không quá khó đi, cái này là một đường thẳng tắp. Dạ Dao Quang quay đầu lại không nhìn thấy Ôn Đình Trạm, trong lòng buồn bực dâng lên.
/1483
|