Dạ Dao Quang nghiêng tai lắng nghe, thậm chí không nghe đến tiếng vó ngựa. Với nhĩ lực của nàng, Ôn Đình Trạm có thể cách nàng mười dặm, như vậy nàng mới không thể nghe thấy âm thanh, trong lòng nhất thời căng thẳng. Nhưng với thân thủ của Ôn Đình Trạm, còn có nàng đi trước, có thể đảm bảo tuyệt đối không có khả năng có mai phục.
Mà với tốc độ của Tuyệt Trì, người phía sau truy đuổi, tuyệt đối đuổi không kịp. Sau khi dùng lý trí phân tích, Dạ Dao Quang trong lòng vẫn còn lo lắng một chút, cuối cùng thân thủ lôi Kim Tử từ trong cổ áo túm ra: “A Trạm ở nơi nào?”
Kim Tử lập tức cảm ứng, sau đó duỗi ra móng vuốt, cũng chính là phương hướng phía trước.
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn rừng hoa đào trước mặt, trong lòng nhất thời hiểu rõ, Ôn Đình Trạm sớm biết có đường nhỏ, mới cùng nàng đua ngựa. Hắn là nắm cục diện chắc thắng mới cố ý chọc giận nàng nàng, là vì để nàng tức đến nghẹn thở, sau đó khi qua đường lớn sẽ vì phát tiết cực lực ném hắn xa một chút. Như vậy, nàng thực đã xem nhẹ hắn cũng đi lộ tuyến như nàng!
“Hỗn đản!” Dạ Dao Quang giận dữ, đem Kim Tử ném về hướng Ôn Đình Trạm đi, cưỡi ngựa giống như tên bắn bay vụt qua.
Gia hỏa này rõ ràng là muốn chiếm lợi thế với nàng, bất luận là lợi thế gì!
Trong lòng bực bội, Dạ Dao Quang ghìm chặt dây cương. Nàng thật muốn chậm trễ xuất hiện, để hắn lo lắng sốt ruột. Có thể nghĩ hắn sẽ nghĩ tới nàng kỹ không bằng người. Thực tế thì Ôn Đình Trạm cùng nàng đi thưởng ngoạn, cũng không phải không có thói quen này. Nàng suy nghĩ một hồi, nhưng nếu như thua thì nàng cũng không muốn dùng phương pháp này.
Suy đi tính lại, Dạ Dao Quang vẫn không sử dụng phương pháp nhân tình mất tích, mà chạy như điên đến trạm dịch, vừa đúng lúc nhìn thấy Ôn Đình Trạm ý cười trong suốt đứng ở cửa, trong tay còn nâng một chén nước nóng hổi.
“Phu nhân vất vả, uống chén nước cho ấm người.” Ôn Đình Trạm lập tức ân cần đưa chén cho nàng.
Dạ Dao Quang cảm thấy nàng thật là bị người kia ăn sạch sành sanh, khí thế của nàng bị tiêu hơn phân nửa. Quên đi, nguyện đánh bạc chịu thua, nàng lúc đó chẳng phải ỷ vào khí Ngũ hành sao, vì thế nàng xoay người xuống ngựa, tiếp nhận cái chén, sau đó lườm rách mắt nhìn Ôn Đình Trạm, mới đem nước uống vào.
Ôn Đình Trạm thấy vậy, biết Dạ Dao Quang không tức giận, liền mặt dày lôi kéo Dạ Dao Quang đi vào: “Vi phu đã cho người ta chuẩn bị thịt dê nướng, thời tiết này không còn gì tốt hơn.”
Dạ Dao Quang vừa vào đã nhìn thấy bàn bày sẵn canh và thịt, cuối cùng điểm tức giận tích tụ còn lại cũng biến mất vô tung, lại thêm trên bàn dọn các món hoàn toàn dựa theo khẩu vị của nàng, khóe môi không tự chủ được giương lên.
Trong lòng nghĩ, tuy rằng thua, nhưng sau một trận gió sương tuyết mưa, nhìn đến cảnh tượng như vậy, thật sự là ấm nóng trong lòng: “Cứ cho chàng thức thời đi.”
Dạ Dao Quang cũng không khách khí, Ôn Đình Trạm cố ý để người ở trạm dịch chuẩn bị khăn nóng lau tay, tới trước bàn ngồi xuống, sau đó nhấc que xiên bắt đầu nướng thịt. Cuối cùng đem xiên đầu tiên đặt ở trên đĩa Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm ngồi xuống thấy Dạ Dao Quang với một màn như vậy, cánh môi diễm lệ hơi hé ra, sau đó nhìn Dạ Dao Quang cười, đem miếng thịt dê kia lên miệng: “Dao Dao tay nghề thực tốt.”
Không cháy không sống, ăn vừa khéo, mà mùi vị cũng không sai, kia chút vị lệch cũng hoàn toàn không có.
“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút.” Dạ Dao Quang lại làm cho hắn một xiên nữa, sau đó mới làm cho chính mình.
Ăn được một nửa, hạ nhân tại trạm dịch mang đến một bình hạnh nhân sữa dê: “Đại nhân, đã thực hiện ngày phân phó.”
Ôn Đình Trạm từ trong ngực lấy ra một hai bạc vụn ném cho hắn, hạ nhân tiếp được sau liên tục cảm tạ, Ôn Đình Trạm vung tay cho hắn ra ngoài, mới thu lại tay áo nhấc lấy bình, đem sữa dê rót ra chén cho Dạ Dao Quang: “Mau uống xem.”
“A Trạm, cùng với chàng, muội vĩnh viễn chỉ có hai chữ “vô lo”.” Dạ Dao Quang tay chống cằm, mặt dâng lên hạnh phúc đỏ ửng.
“Nàng vô lo, là mong muốn cả đời của ta.”
Dạ Dao Quang cười tươi như hoa tiếp nhận chén sữa, sau đó tinh tế nhấm nháp. Sau khi uống xong sau tiếp tục ăn thịt dê, sau đó nhìn bên ngoài đột nhiên gió tuyết thổi mạnh: “Tối nay chúng ta chỉ sợ phải ngủ tại đây.”
“Chúng ta đi đã cực nhanh, nghỉ tạm một ngày cũng không đáng lo ngại.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Ta sớm đã báo bọn họ chuẩn bị phòng ở.”
Lúc này, cửa lớn trạm dịch lại lần nữa bị đẩy ra, là hai chiếc xe ngựa, nhìn có vẻ là một hộ dân thường. Có người bộ dáng quản gia nâng đỡ một lão phu nhân tuổi tác đã cao, ước chừng năm mươi tuổi xuống xe. Lão phu nhân mặc quần áo dày, đằng sau xe ngựa đi ra một nam một nữ, quần áo ngăn nắp trẻ trung. Nam ước chừng mười bảy mười tám tuổi, nữ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi.
Gặp người tiếp đón tại trạm dịch, lật ra tấm thiếp, mặt người trạm dịch lộ rõ vẻ khó xử, cuối cùng không biết nói qua nói lại gì, kia một đám thiếu niên hướng tới phía bọn họ mà đi tới. Nhìn thấy Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, dừng không được kinh diễm một phen.
Nhưng ánh mắt phi thường thủ lễ nhanh chóng biến mắt: “Học sinh tới từ học viện Thái Hồ, họ Bành, tên một chữ Liệt, gia phụ là tri phủ Bành thành, không biết danh tính đại nhân.”
“Ôn.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói một chữ.
Bành Liệt ngẩn người, hắn là công tử một tri phủ, căn bản không nhớ rõ Tô Châu có quan lại họ Ôn, thậm chí toàn bộ triều đình, họ Ôn cũng chỉ có một, lại liên tưởng đến mấy ngày trước đây phụ thân nhận công báo, lại nhìn lại dung mạo cùng khí độ Ôn Đình Trạm, liền cung kính hỏi: “Có phải thông chính Ôn đại nhân?”
Ôn Đình Trạm lạnh nhạt hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Bành liệt sáng mắt đứng lên, hắn ức chế sự kích động, Ôn Đình Trạm chỉ coi hắn là một người bình thường, nhưng hắn không muốn thất lễ trước mặt người mình sùng bái, vì thế cực lực áp chế chính mình, cung kính làm lễ đối với Ôn Đình Trạm: “Học sinh hôm nay đi chùa lễ Phật tổ mẫu cùng muội muội, trên đường đi qua nơi đây gió tuyết lớn, chỉ có thể dừng chân tại đây. Nghe trạm dịch phòng xá chỉ dư một gian, mà đại nhân cùng phu nhân lại muốn hai gian, không biết có thể đồng ý nhường một gian cho học sinh.”
Mà với tốc độ của Tuyệt Trì, người phía sau truy đuổi, tuyệt đối đuổi không kịp. Sau khi dùng lý trí phân tích, Dạ Dao Quang trong lòng vẫn còn lo lắng một chút, cuối cùng thân thủ lôi Kim Tử từ trong cổ áo túm ra: “A Trạm ở nơi nào?”
Kim Tử lập tức cảm ứng, sau đó duỗi ra móng vuốt, cũng chính là phương hướng phía trước.
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn rừng hoa đào trước mặt, trong lòng nhất thời hiểu rõ, Ôn Đình Trạm sớm biết có đường nhỏ, mới cùng nàng đua ngựa. Hắn là nắm cục diện chắc thắng mới cố ý chọc giận nàng nàng, là vì để nàng tức đến nghẹn thở, sau đó khi qua đường lớn sẽ vì phát tiết cực lực ném hắn xa một chút. Như vậy, nàng thực đã xem nhẹ hắn cũng đi lộ tuyến như nàng!
“Hỗn đản!” Dạ Dao Quang giận dữ, đem Kim Tử ném về hướng Ôn Đình Trạm đi, cưỡi ngựa giống như tên bắn bay vụt qua.
Gia hỏa này rõ ràng là muốn chiếm lợi thế với nàng, bất luận là lợi thế gì!
Trong lòng bực bội, Dạ Dao Quang ghìm chặt dây cương. Nàng thật muốn chậm trễ xuất hiện, để hắn lo lắng sốt ruột. Có thể nghĩ hắn sẽ nghĩ tới nàng kỹ không bằng người. Thực tế thì Ôn Đình Trạm cùng nàng đi thưởng ngoạn, cũng không phải không có thói quen này. Nàng suy nghĩ một hồi, nhưng nếu như thua thì nàng cũng không muốn dùng phương pháp này.
Suy đi tính lại, Dạ Dao Quang vẫn không sử dụng phương pháp nhân tình mất tích, mà chạy như điên đến trạm dịch, vừa đúng lúc nhìn thấy Ôn Đình Trạm ý cười trong suốt đứng ở cửa, trong tay còn nâng một chén nước nóng hổi.
“Phu nhân vất vả, uống chén nước cho ấm người.” Ôn Đình Trạm lập tức ân cần đưa chén cho nàng.
Dạ Dao Quang cảm thấy nàng thật là bị người kia ăn sạch sành sanh, khí thế của nàng bị tiêu hơn phân nửa. Quên đi, nguyện đánh bạc chịu thua, nàng lúc đó chẳng phải ỷ vào khí Ngũ hành sao, vì thế nàng xoay người xuống ngựa, tiếp nhận cái chén, sau đó lườm rách mắt nhìn Ôn Đình Trạm, mới đem nước uống vào.
Ôn Đình Trạm thấy vậy, biết Dạ Dao Quang không tức giận, liền mặt dày lôi kéo Dạ Dao Quang đi vào: “Vi phu đã cho người ta chuẩn bị thịt dê nướng, thời tiết này không còn gì tốt hơn.”
Dạ Dao Quang vừa vào đã nhìn thấy bàn bày sẵn canh và thịt, cuối cùng điểm tức giận tích tụ còn lại cũng biến mất vô tung, lại thêm trên bàn dọn các món hoàn toàn dựa theo khẩu vị của nàng, khóe môi không tự chủ được giương lên.
Trong lòng nghĩ, tuy rằng thua, nhưng sau một trận gió sương tuyết mưa, nhìn đến cảnh tượng như vậy, thật sự là ấm nóng trong lòng: “Cứ cho chàng thức thời đi.”
Dạ Dao Quang cũng không khách khí, Ôn Đình Trạm cố ý để người ở trạm dịch chuẩn bị khăn nóng lau tay, tới trước bàn ngồi xuống, sau đó nhấc que xiên bắt đầu nướng thịt. Cuối cùng đem xiên đầu tiên đặt ở trên đĩa Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm ngồi xuống thấy Dạ Dao Quang với một màn như vậy, cánh môi diễm lệ hơi hé ra, sau đó nhìn Dạ Dao Quang cười, đem miếng thịt dê kia lên miệng: “Dao Dao tay nghề thực tốt.”
Không cháy không sống, ăn vừa khéo, mà mùi vị cũng không sai, kia chút vị lệch cũng hoàn toàn không có.
“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút.” Dạ Dao Quang lại làm cho hắn một xiên nữa, sau đó mới làm cho chính mình.
Ăn được một nửa, hạ nhân tại trạm dịch mang đến một bình hạnh nhân sữa dê: “Đại nhân, đã thực hiện ngày phân phó.”
Ôn Đình Trạm từ trong ngực lấy ra một hai bạc vụn ném cho hắn, hạ nhân tiếp được sau liên tục cảm tạ, Ôn Đình Trạm vung tay cho hắn ra ngoài, mới thu lại tay áo nhấc lấy bình, đem sữa dê rót ra chén cho Dạ Dao Quang: “Mau uống xem.”
“A Trạm, cùng với chàng, muội vĩnh viễn chỉ có hai chữ “vô lo”.” Dạ Dao Quang tay chống cằm, mặt dâng lên hạnh phúc đỏ ửng.
“Nàng vô lo, là mong muốn cả đời của ta.”
Dạ Dao Quang cười tươi như hoa tiếp nhận chén sữa, sau đó tinh tế nhấm nháp. Sau khi uống xong sau tiếp tục ăn thịt dê, sau đó nhìn bên ngoài đột nhiên gió tuyết thổi mạnh: “Tối nay chúng ta chỉ sợ phải ngủ tại đây.”
“Chúng ta đi đã cực nhanh, nghỉ tạm một ngày cũng không đáng lo ngại.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Ta sớm đã báo bọn họ chuẩn bị phòng ở.”
Lúc này, cửa lớn trạm dịch lại lần nữa bị đẩy ra, là hai chiếc xe ngựa, nhìn có vẻ là một hộ dân thường. Có người bộ dáng quản gia nâng đỡ một lão phu nhân tuổi tác đã cao, ước chừng năm mươi tuổi xuống xe. Lão phu nhân mặc quần áo dày, đằng sau xe ngựa đi ra một nam một nữ, quần áo ngăn nắp trẻ trung. Nam ước chừng mười bảy mười tám tuổi, nữ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi.
Gặp người tiếp đón tại trạm dịch, lật ra tấm thiếp, mặt người trạm dịch lộ rõ vẻ khó xử, cuối cùng không biết nói qua nói lại gì, kia một đám thiếu niên hướng tới phía bọn họ mà đi tới. Nhìn thấy Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, dừng không được kinh diễm một phen.
Nhưng ánh mắt phi thường thủ lễ nhanh chóng biến mắt: “Học sinh tới từ học viện Thái Hồ, họ Bành, tên một chữ Liệt, gia phụ là tri phủ Bành thành, không biết danh tính đại nhân.”
“Ôn.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói một chữ.
Bành Liệt ngẩn người, hắn là công tử một tri phủ, căn bản không nhớ rõ Tô Châu có quan lại họ Ôn, thậm chí toàn bộ triều đình, họ Ôn cũng chỉ có một, lại liên tưởng đến mấy ngày trước đây phụ thân nhận công báo, lại nhìn lại dung mạo cùng khí độ Ôn Đình Trạm, liền cung kính hỏi: “Có phải thông chính Ôn đại nhân?”
Ôn Đình Trạm lạnh nhạt hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Bành liệt sáng mắt đứng lên, hắn ức chế sự kích động, Ôn Đình Trạm chỉ coi hắn là một người bình thường, nhưng hắn không muốn thất lễ trước mặt người mình sùng bái, vì thế cực lực áp chế chính mình, cung kính làm lễ đối với Ôn Đình Trạm: “Học sinh hôm nay đi chùa lễ Phật tổ mẫu cùng muội muội, trên đường đi qua nơi đây gió tuyết lớn, chỉ có thể dừng chân tại đây. Nghe trạm dịch phòng xá chỉ dư một gian, mà đại nhân cùng phu nhân lại muốn hai gian, không biết có thể đồng ý nhường một gian cho học sinh.”
/1483
|