Nữ tử mặc một bộ xiêm y đỏ tươi, cổ áo khảm hạt gạo trân châu như tuyết trắng, váy thêu bách hoa. Bên ngoài là trường y đỏ thẫm viền vàng, phác họa hoa đào đồ văn xuân, đối diện với Ôn Đình Trạm một bộ trắng, làm dung nhan nàng diễm nhược như hoa đào, hồng nhuận mà lại thánh khiết, đôi mắt đào hoa sâu thẳm như thạch anh đẹp đến lóa mắt.
Nàng ngồi gần cửa sổ, ngoài cửa sổ từng bông tuyết tung bay. Gió lạnh lẽo gió thỉnh thoảng thổi tới, làm những sợi tóc của nàng tung bay, cũng làm những dợi dây rủ xuống từ trâm ngọc ở búi tóc nhẹ nhàng lay động. Mỗi cái cử động đều như họa, lộng lẫy hào quang đánh vào khuôn mặt trắng ngần của nàng, nhất thời làm mờ nhạt tất cả.
Bành Liệt nhìn đến ngây người, thẳng đến khi cảm nhận có một cỗ gió lạnh như đao cạo đến, hắn mới cảm giác được mình hơi lỗ mảng nên đã tỉnh thần, sau đó cuống quít cúi đầu: “Phu nhân thứ tội, học sinh vô tình mạo phạm.”
Dạ Dao Quang nhịn cười, nhìn mặt Ôn Đình Trạm đen như đít nồi: “Không có cách nào khác, vậy ngươi đi nói với chủ sự trạm dịch, chúng ta đồng ý.”
Ôn Đình Trạm nghe xong lời này, sắc mặt hơi tế.
Bành Liệt nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Không có nghe thấy lời nói phu nhân bản quan sao?” Ôn Đình Trạm lạnh mặt.
Bành Liệt biết Ôn Đình Trạm lúc này là tức giận, hắn cũng không si đần, người mạo phạm là hắn. Phu nhân mình nâng trong lòng bị người khác nhìn đến ngây ngốc như vậy, Ôn Đình Trạm không hề động tay động chân cũng xem như là hàm dưỡng cực cao, vì thế vội vàng cảm ơn rồi rời khỏi.
“Được rồi, đừng nghiêm mặt nữa, chàng nhìn nữa hắn cũng không mất miếng thịt nào đâu.” Dạ Dao Quang cười nói với Ôn Đình Trạm, “Lúc trước, cũng không biết là ai nói qua, những thứ đứng đắn kia ta đều không cho vào mắt, còn cam đoan sẽ không ăn dấm chua, còn nói càng nhiều người nhìn muội, chỉ có thể chứng minh đó là phúc khí của chàng. Lúc này, gặp thật rồi, chàng lại làm người ta sợ hãi.”
Quan thông chính chính là chính tứ phẩm, tri phủ cũng là chính tứ phẩm. Một ở Đế Đô, là đại hồng nhân trước mặt bệ hạ, bây giờ lại là giám quân cho đại chiên Lưu Cầu. Mà một người tuy là ở nơi giàu có và đông đúc nhậm chức quan phụ mẫu, nhưng đến cùng cũng không phải một tỉnh hay sở hạt, bất quá chỉ là một phủ.
Bành Thành tri phủ cũng phải lễ nhượng Ôn Đình Trạm ba phần, Ôn Đình Trạm như vậy vung tay vào mặt con hắn, tiểu tử tuổi trẻ há có thể nhịn được?
Quả nhiên, tiểu tử kia hoang mang rối loạn trở về. Bành lão phu nhân vừa nhìn đến bộ dáng của tôn nhi, lại nghe nói thân phận của Ôn Đình Trạm, chỉ sợ tôn nhi có chỗ nào làm đắc tội Ôn Đình Trạm, vội vàng mang theo hai hài tử tự mình tìm tới, nói là cảm ơn, kỳ thực là thăm dò Ôn Đình Trạm.
Đối đãi với lão phu nhân, Ôn Đình Trạm đã thu lại thần sắc, ôn hòa nói: “Lão phu nhân không cần khách khí, bất quá là nhấc tay chi điểm. Lão phu nhân đi một đường mệt nhọc như vậy, không bằng sớm đi nghỉ.”
Bành lão phu nhân đã có tuổi, tự nhiên là biết năm bắt dụng ý, cảm thấy Ôn Đình Trạm đích xác không giống như có ý oán trách, thêm việc bọn họ đều nhiễm gió tuyết, vì thế cũng không có lưu lại.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không có ở lại đại đường. Bọn họ đều ăn uống no đủ liền quay về phòng. Ban đầu là hai gian phòng ở liền nhau, hiện tại là Bành Liệt ở cách vách.
Trạm dịch vốn đơn giản, hơn nữa thời cổ đại còn chưa có cách âm, vì thế Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm mới sửa sang lại đồ dùng, ngồi xuống, nghe qua vách tiếng đọc sác: “... Chuyển miện, sáng loáng ngọc nhan. Ngậm từ chưa phun, khí như u lan. Hoa dung thướt tha, làm ta quên bữa...”* (Thơ thì hơi khó dịch nha bà con. Rose để nguyên Hán Việt nhé)
Dạ Dao Quang rõ ràng cảm giác được Ôn Đình Trạm cả người lãnh khí phiêu tán, làm cho không khi mùa đông càng thêm lạnh lẽo vài phần, đưa ra bàn tay ấm áp nắm lấy tay Ôn Đình Trạm: “Làm chi so đo cùng một hài tử.”
Vẫn chỉ là một cái con mọt sách nhỏ thôi.
“Hắn chỉ nhỏ hơn ta hai ba cái xuân thu.” Ôn Đình Trạm chìm mắt.
“Hắn không tâm tư xấu.” Một người nam nhân tâm tư có bị tha hóa hay không, Dạ Dao Quang một mắt có thể nhìn ra.
“Nếu không phải vì như thế, hắn còn có thể còn sống ở bên cạnh mà đọc sách?” Ôn Đình Trạm lạnh lùng nói. (Rose: đến chịu cha nội ODT)
“Thôi được rồi, phu quân yêu quý của ta, cứ cho rằng không nghe thấy gì đi.” Dạ Dao Quang kéo tay hắn, “Canh giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi ra ngoài thưởng tuyết.”
Đích xác ban đầu hắn không nghĩ tới chuyện này, Ôn Đình Trạm bình thường sẽ không có chuyện không thuận theo Dạ Dao Quang, nhưng lần này hắn tự mình cho rằng Dạ Dao Quang đã đồng ý, nắm tay nàng đi ra cửa phòng.
Gió tuyết cũng đã nhỏ lại, phiêu nhiên bay xuống. Trạm dịch này dựng kiến cố ở giữa sườn núi, đứng ở cửa có thể nhìn đến một mảnh ngân trang phía dưới. Bên cửa trạm dịch cũng có hai cây mai vàng, bây giờ cửa chính cũng đã mở nhưng có lẽ là do tuyết lớn, trạm dịch tuy rằng đều đã chật cứng người, nhưng không có một người nào đi ra.
Dạ Dao Quang nhìn bàn đá tích đầy tuyết, vụng trộm nắm lấy một nắm, sau đó thừa dịp Ôn Đình Trạm không chú ý, kéo ra cổ áo của hắn, cứ như vậy tung vào lưng.
Bị lạnh bất thình lình, Ôn Đình Trạm run bần bật: “Dao Dao, nàng lại nghịch ngợm.”
“Cho chàng tức lên đó.” Dạ Dao Quang nhất thời nhảy ra xa, lại tiếp tục nắm một nằm, vo thành hình cầu mà ném tới Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm tất nhiên là không đứng yên chịu yếu thế, cũng nắm lấy một cục tuyết ném tới Dạ Dao Quang. Hai người cứ như vậy nháo nháo tung tuyết giữa điện. Tiếng cười nữ tử thanh thúy cùng thoải mái, tiếng nam tử trầm thấp truy đuổi, khung cảnh tuyết trắng lạnh lẽo chợt lóe sáng một bức họa đẹp.
Rất nhiều người đều vụng trộm đứng ở cửa sổ nhìn một màn bên ngoài này. Lúc này thân phận của Ôn Đình Trạm cũng không còn là bí mật, nên không có người dám đi quấy rầy bọn họ. Những người gặp qua Ôn Đình Trạm, đều bị khí độ ung dung đẹp đẽ của hắn thuyết phục. Nhưng nam tử khí khái kia không hề cần ngụy trang bản thân, chẳng chút để ý hình tượng cùng một cái nữ tử vui đùa trong tuyết, giống như hai cái hài tử đang nháo động.
Thậm chí hoàn toàn không cần để ý ánh mắt người khác, tùy ý cùng tiêu sái như vậy, phảng phất như chim ưng tự do dưới bầu trời. Thiên địa rộng lớn này, mặc cho bọn họ tự tại. Cảnh này làm không ít người thán phục đồng thời cũng thật sâu hâm mộ.
Chơi náo loạn một trận, triệt để đem Ôn Đình Trạm kia một điểm cũng không thể thoát, hai người cả người đều ướt đẫm, trước đi tắm rửa thay đổi xiêm y sau đó đi đại đường. Bành gia vì muốn cảm tạ nên mời bọn họ. Dùng xong bữa tối, bọn họ lại nằm cùng giường mà ngủ, Dạ Dao Quang một điểm cũng không dám động, sợ chọc lại cơn tức của Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm cũng chỉ là nhẹ nhàng ôm nàng, không mang theo bất luận khó chịu gì, bởi vì bọn giữa bọn họ còn chen vào Kim Tử. Ngửi mùi hương dễ chịu của nàng, Ôn Đình Trạm rất nhanh lâm vào mộng đẹp.
Nghe ngoài cửa sổ tiếng tuyết rơi rào rào, Dạ Dao Quang cũng nhanh chóng bị cơn buồn ngủ đánh tới. Nàng vừa mới nhắm mắt, ngủ còn chưa sâu, Kim Tử ở cách nàng cùng Ôn Đình Trạm một cái vách nhảy phốc ra, đánh thức Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang..
Dạ Dao Quang ngồi dậy, vận khí cảm ứng một phen, cái gì cũng đều không có, nổi giận đùng đùng nhéo tai Kim Tử: “Ngươi lại phát điên a!”
“Ô ô nha!” Có yêu có yêu!
- ----------
Rose: Thiên linh linh, địa linh linh. Những ai cóp không ghi nguồn sắp tới tháng cô hồn để rose cúng cho nha:">
Nàng ngồi gần cửa sổ, ngoài cửa sổ từng bông tuyết tung bay. Gió lạnh lẽo gió thỉnh thoảng thổi tới, làm những sợi tóc của nàng tung bay, cũng làm những dợi dây rủ xuống từ trâm ngọc ở búi tóc nhẹ nhàng lay động. Mỗi cái cử động đều như họa, lộng lẫy hào quang đánh vào khuôn mặt trắng ngần của nàng, nhất thời làm mờ nhạt tất cả.
Bành Liệt nhìn đến ngây người, thẳng đến khi cảm nhận có một cỗ gió lạnh như đao cạo đến, hắn mới cảm giác được mình hơi lỗ mảng nên đã tỉnh thần, sau đó cuống quít cúi đầu: “Phu nhân thứ tội, học sinh vô tình mạo phạm.”
Dạ Dao Quang nhịn cười, nhìn mặt Ôn Đình Trạm đen như đít nồi: “Không có cách nào khác, vậy ngươi đi nói với chủ sự trạm dịch, chúng ta đồng ý.”
Ôn Đình Trạm nghe xong lời này, sắc mặt hơi tế.
Bành Liệt nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Không có nghe thấy lời nói phu nhân bản quan sao?” Ôn Đình Trạm lạnh mặt.
Bành Liệt biết Ôn Đình Trạm lúc này là tức giận, hắn cũng không si đần, người mạo phạm là hắn. Phu nhân mình nâng trong lòng bị người khác nhìn đến ngây ngốc như vậy, Ôn Đình Trạm không hề động tay động chân cũng xem như là hàm dưỡng cực cao, vì thế vội vàng cảm ơn rồi rời khỏi.
“Được rồi, đừng nghiêm mặt nữa, chàng nhìn nữa hắn cũng không mất miếng thịt nào đâu.” Dạ Dao Quang cười nói với Ôn Đình Trạm, “Lúc trước, cũng không biết là ai nói qua, những thứ đứng đắn kia ta đều không cho vào mắt, còn cam đoan sẽ không ăn dấm chua, còn nói càng nhiều người nhìn muội, chỉ có thể chứng minh đó là phúc khí của chàng. Lúc này, gặp thật rồi, chàng lại làm người ta sợ hãi.”
Quan thông chính chính là chính tứ phẩm, tri phủ cũng là chính tứ phẩm. Một ở Đế Đô, là đại hồng nhân trước mặt bệ hạ, bây giờ lại là giám quân cho đại chiên Lưu Cầu. Mà một người tuy là ở nơi giàu có và đông đúc nhậm chức quan phụ mẫu, nhưng đến cùng cũng không phải một tỉnh hay sở hạt, bất quá chỉ là một phủ.
Bành Thành tri phủ cũng phải lễ nhượng Ôn Đình Trạm ba phần, Ôn Đình Trạm như vậy vung tay vào mặt con hắn, tiểu tử tuổi trẻ há có thể nhịn được?
Quả nhiên, tiểu tử kia hoang mang rối loạn trở về. Bành lão phu nhân vừa nhìn đến bộ dáng của tôn nhi, lại nghe nói thân phận của Ôn Đình Trạm, chỉ sợ tôn nhi có chỗ nào làm đắc tội Ôn Đình Trạm, vội vàng mang theo hai hài tử tự mình tìm tới, nói là cảm ơn, kỳ thực là thăm dò Ôn Đình Trạm.
Đối đãi với lão phu nhân, Ôn Đình Trạm đã thu lại thần sắc, ôn hòa nói: “Lão phu nhân không cần khách khí, bất quá là nhấc tay chi điểm. Lão phu nhân đi một đường mệt nhọc như vậy, không bằng sớm đi nghỉ.”
Bành lão phu nhân đã có tuổi, tự nhiên là biết năm bắt dụng ý, cảm thấy Ôn Đình Trạm đích xác không giống như có ý oán trách, thêm việc bọn họ đều nhiễm gió tuyết, vì thế cũng không có lưu lại.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không có ở lại đại đường. Bọn họ đều ăn uống no đủ liền quay về phòng. Ban đầu là hai gian phòng ở liền nhau, hiện tại là Bành Liệt ở cách vách.
Trạm dịch vốn đơn giản, hơn nữa thời cổ đại còn chưa có cách âm, vì thế Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm mới sửa sang lại đồ dùng, ngồi xuống, nghe qua vách tiếng đọc sác: “... Chuyển miện, sáng loáng ngọc nhan. Ngậm từ chưa phun, khí như u lan. Hoa dung thướt tha, làm ta quên bữa...”* (Thơ thì hơi khó dịch nha bà con. Rose để nguyên Hán Việt nhé)
Dạ Dao Quang rõ ràng cảm giác được Ôn Đình Trạm cả người lãnh khí phiêu tán, làm cho không khi mùa đông càng thêm lạnh lẽo vài phần, đưa ra bàn tay ấm áp nắm lấy tay Ôn Đình Trạm: “Làm chi so đo cùng một hài tử.”
Vẫn chỉ là một cái con mọt sách nhỏ thôi.
“Hắn chỉ nhỏ hơn ta hai ba cái xuân thu.” Ôn Đình Trạm chìm mắt.
“Hắn không tâm tư xấu.” Một người nam nhân tâm tư có bị tha hóa hay không, Dạ Dao Quang một mắt có thể nhìn ra.
“Nếu không phải vì như thế, hắn còn có thể còn sống ở bên cạnh mà đọc sách?” Ôn Đình Trạm lạnh lùng nói. (Rose: đến chịu cha nội ODT)
“Thôi được rồi, phu quân yêu quý của ta, cứ cho rằng không nghe thấy gì đi.” Dạ Dao Quang kéo tay hắn, “Canh giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi ra ngoài thưởng tuyết.”
Đích xác ban đầu hắn không nghĩ tới chuyện này, Ôn Đình Trạm bình thường sẽ không có chuyện không thuận theo Dạ Dao Quang, nhưng lần này hắn tự mình cho rằng Dạ Dao Quang đã đồng ý, nắm tay nàng đi ra cửa phòng.
Gió tuyết cũng đã nhỏ lại, phiêu nhiên bay xuống. Trạm dịch này dựng kiến cố ở giữa sườn núi, đứng ở cửa có thể nhìn đến một mảnh ngân trang phía dưới. Bên cửa trạm dịch cũng có hai cây mai vàng, bây giờ cửa chính cũng đã mở nhưng có lẽ là do tuyết lớn, trạm dịch tuy rằng đều đã chật cứng người, nhưng không có một người nào đi ra.
Dạ Dao Quang nhìn bàn đá tích đầy tuyết, vụng trộm nắm lấy một nắm, sau đó thừa dịp Ôn Đình Trạm không chú ý, kéo ra cổ áo của hắn, cứ như vậy tung vào lưng.
Bị lạnh bất thình lình, Ôn Đình Trạm run bần bật: “Dao Dao, nàng lại nghịch ngợm.”
“Cho chàng tức lên đó.” Dạ Dao Quang nhất thời nhảy ra xa, lại tiếp tục nắm một nằm, vo thành hình cầu mà ném tới Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm tất nhiên là không đứng yên chịu yếu thế, cũng nắm lấy một cục tuyết ném tới Dạ Dao Quang. Hai người cứ như vậy nháo nháo tung tuyết giữa điện. Tiếng cười nữ tử thanh thúy cùng thoải mái, tiếng nam tử trầm thấp truy đuổi, khung cảnh tuyết trắng lạnh lẽo chợt lóe sáng một bức họa đẹp.
Rất nhiều người đều vụng trộm đứng ở cửa sổ nhìn một màn bên ngoài này. Lúc này thân phận của Ôn Đình Trạm cũng không còn là bí mật, nên không có người dám đi quấy rầy bọn họ. Những người gặp qua Ôn Đình Trạm, đều bị khí độ ung dung đẹp đẽ của hắn thuyết phục. Nhưng nam tử khí khái kia không hề cần ngụy trang bản thân, chẳng chút để ý hình tượng cùng một cái nữ tử vui đùa trong tuyết, giống như hai cái hài tử đang nháo động.
Thậm chí hoàn toàn không cần để ý ánh mắt người khác, tùy ý cùng tiêu sái như vậy, phảng phất như chim ưng tự do dưới bầu trời. Thiên địa rộng lớn này, mặc cho bọn họ tự tại. Cảnh này làm không ít người thán phục đồng thời cũng thật sâu hâm mộ.
Chơi náo loạn một trận, triệt để đem Ôn Đình Trạm kia một điểm cũng không thể thoát, hai người cả người đều ướt đẫm, trước đi tắm rửa thay đổi xiêm y sau đó đi đại đường. Bành gia vì muốn cảm tạ nên mời bọn họ. Dùng xong bữa tối, bọn họ lại nằm cùng giường mà ngủ, Dạ Dao Quang một điểm cũng không dám động, sợ chọc lại cơn tức của Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm cũng chỉ là nhẹ nhàng ôm nàng, không mang theo bất luận khó chịu gì, bởi vì bọn giữa bọn họ còn chen vào Kim Tử. Ngửi mùi hương dễ chịu của nàng, Ôn Đình Trạm rất nhanh lâm vào mộng đẹp.
Nghe ngoài cửa sổ tiếng tuyết rơi rào rào, Dạ Dao Quang cũng nhanh chóng bị cơn buồn ngủ đánh tới. Nàng vừa mới nhắm mắt, ngủ còn chưa sâu, Kim Tử ở cách nàng cùng Ôn Đình Trạm một cái vách nhảy phốc ra, đánh thức Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang..
Dạ Dao Quang ngồi dậy, vận khí cảm ứng một phen, cái gì cũng đều không có, nổi giận đùng đùng nhéo tai Kim Tử: “Ngươi lại phát điên a!”
“Ô ô nha!” Có yêu có yêu!
- ----------
Rose: Thiên linh linh, địa linh linh. Những ai cóp không ghi nguồn sắp tới tháng cô hồn để rose cúng cho nha:">
/1483
|