Dạ Dao Quang thật sự hận không thể lập tức bay tới Phiêu Mạc tiên tông gặp Qua Vô Âm. Nàng hiện tại cũng mang bầu gần sáu tháng, không thể vì sự bốc đồng của mình mà làm Ôn Đình Trạm lo lắng, nhất là Ôn Đình Trạm vừa mới đến Tây Ninh phủ, rất nhiều việc còn chưa làm xong, hơn nữa Kim Tử lại nói cho nàng Tống sơn trưởng là quỷ, Dạ Dao Quang tất nhiên không thể rời khỏi Ôn Đình Trạm, chỉ có thể chuẩn bị phần lễ vật tăng lên gấp bội, nhường Tiểu Quai Quai dùng tốc độ nhanh nhất gửi đi.
Tốc độ hồi âm của Qua Vô Âm cũng rất nhanh, đêm ngày hôm sau Tiểu Quai Quai đã bay trở về, còn mang trở lại rất nhiều đồ nhỏ Qua Vô Âm chuẩn bị, chính là mấy đồ trang điểm ngày thường, có cả đồ ăn, còn có một ít đồ chơi cho hài tử, biết Dạ Dao Quang đang mang thai, cho nên cố ý chia sẻ lại với nàng.
Cuối cùng còn vô lương nói, nếu như Dạ Dao Quang sinh con trai, nhất định phải làm thông gia với nàng từ bé, hai nữ nhi của nàng có thể tùy ý chọn, nếu như Dạ Dao Quang chọn cả hai thì càng vui mừng, nàng không để ý hai nữ nhi của mình chung một phu. Dạ Dao Quang xem xong cảm thấy vô cùng biến thái, tuyệt đối Qua Vô Âm không phải mẹ ruột mấy đứa nhỏ.
Bất quá Dạ Dao Quang cũng biết Qua Vô Âm khẳng định đang đùa với nàng. Quả nhiên không tới vài ngày sau Qua Vô Âm lại truyền tin, nhờ nàng làm mẹ nuôi cho hai bảo bối, chuyện này Dạ Dao Quang vui vẻ đáp ứng.
Cứ như vậy tới tới lui lui mấy ngày thoáng mà qua, Dạ Dao Quang mỗi ngày đều tu luyện, nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, khí Ngũ hành tụ lại đều bị tiểu gia hỏa hấp thu. Mấy ngày đều như vậy, Dạ Dao Quang cũng đành thuận theo, nàng biết chưa sinh ra thì đứa nhỏ trong bụng vẫn là khối thịt, nàng muốn đột phá tu vi, nhưng lại sợ hài tử không chịu nổi nhiều khí Ngũ hành như vậy, vì thế, ngày mai vẫn kiên trì tu luyện, nhưng không tiếp tục dùng công pháp Hoàng Ngạn Bách cho.
Ngay cả Ôn Đình Trạm phát hiện Dạ Dao Quang không ham thích tu luyện như trước, lo lắng nàng có phải đã gặp chuyện phiền lòng gì hay không, hoặc gặp khó khăn gì nên giành thời gian cố ý hỏi nàng một câu.
Đối với Ôn Đình Trạm bất luận có việc gấp gáp như thế nào nhưng đều sẽ chú ý tới từng việc lớn nhỏ của nàng, trong lòng Dạ Dao Quang cảm thấy rất vui mừng cùng ấm áp, liền đem băn khoăn của mình nói cho Ôn Đình Trạm nghe: “Tuy rằng người làm mẫu thân đều hi vọng hài tử của mình thắng ngay từ vạch xuất phát, nhưng cái gì có sẵn cũng không tốt. Nếu như muội không biết mà để con dục tốc bất đạt, ngày sau hối hận cũng không kịp.”
Thấy Dạ Dao Quang cẩn thận, Ôn Đình Trạm cười gật đầu: “Dao Dao lo lắng chu toàn.”
Hai mắt cong lại, Dạ Dao Quang liền hỏi: “Đã qua vài ngày, sự tình Tống sơn trưởng chàng đã tra được rõ chưa?”
“Đang muốn cùng Dao Dao nói chuyện này.” Ôn Đình Trạm sắp xếp lại thông tin sau đó mới mở miệng nói, “Vị Tống sơn trưởng này đúng là có chút không giống người thường.”
“Sao? Nghe qua không giống như là việc xấu.” Dạ Dao Quang hào hứng, người có thể khiến Ôn Đình Trạm khích lệ thật đúng không ít.
“Năm năm trước lão sư mắc bệnh nặng, không ít đại phu đều nói lão sư không sống được bao lâu nữa. Vào một đêm thê tử của lão sư rõ ràng đã phát hiện ông tắt thở, ngay cả thân hữu cũng đã phái người báo tang, nhưng đợi đến khi khăn trắng trong phủ treo lên, ông lại kì tích tỉnh lại.” Ôn Đình Trạm đem sự tình trải qua nói giản lược lại cho Dạ Dao Quang, “Tuy nhiên lão sư sau khi tỉnh lại cũng không xuất hiện hồ ngôn loạn ngữ, hoặc là mất trí nhớ.”
“Vậy có khả năng là đoạt xá trùng sinh.” Dạ Dao Quang kết luận, chỉ có quỷ hồn đoạt xá trùng sinh mới có khả năng có được trí nhớ nguyên chủ, hình thức giống như nàng kỳ thực rất ít, bởi vì thời điểm nàng mượn xác hoàn hồn phi thường trùng hợp, vừa đúng khi nguyên chủ vừa mới chết, cho nên nàng mới may mắn có thể tiếp thu trí nhớ nguyên chủ.
Nhưng kỳ thực với hiểu biết của nàng, loại tình huống này 80% không có khả năng có trí nhớ, trí nhớ thật sự lưu lại trong hồn phách, tuy rằng người chết sau bảy ngày mới có thể triệt để chết hồn, cũng đã không có thần thức, hồn phách mới tới muốn tiếp nhận trí nhớ nguyên chủ tỷ lệ phi thường thấp.
Hơn nữa Dạ Dao Quang là tin tưởng việc nàng trùng sinh là thiên ý an bài, bởi vì nàng chưa bao giờ rơi vào trạng thái thần hồn, tới quỷ cũng chưa làm qua, nếu như có thể lựa chọn, nàng sẽ không lựa chọn mượn xác hoàn hồn, một là vì nhân quả tuần hoàn, hai là vì kiếp trước nàng đã chán sống, chẳng qua là chướng mắt hành vi tự sát yếu đuối này mới lãng đãng còn sống mà thôi.
Cũng bởi vì chuyện này, nàng không phải quỷ hồn vào thể, cũng là vì sao Nguyên Ân tiếp nhận nàng ngay từ lần đầu gặp mặt. Nếu như nàng rơi vào tình huống như Tống sơn trưởng cùng Hoàng Ngạn Bách, bất luận nàng theo thiện hay ác, Nguyên Ân đều sẽ không tiếp nhận nàng, chẳng qua đứng giữa thiện và ác, phương thức tiếp nhận của Nguyên Ân có chút bất đồng.
Vị Tống sơn trưởng này không có bất luận điều gì dị thường, như thế trấn định sự việc chính là như vậy, hoặc trước khi ông trùng sinh liền sớm biết rằng mình sẽ trùng sinh, cho nên ông đoạt xá. Hoặc chính là tâm tư thâm trầm làm cho người ta đáng sợ. Nếu như là người sau, Ôn Đình Trạm tuyệt đối sẽ không khích lệ.
“Chuyện này chúng ta tạm thời không đề cập tới.” Ôn Đình Trạm nhéo tay Dạ Dao Quang mới nói, “Ông ấy vài năm nay luôn cẩn trọng, một lòng để và việc dạy dỗ ở Tây Ninh, ông thậm chí ở học việc còn sáng tạo thêm một ngành học.”
“Ngành học gì?” Dạ Dao Quang thấy trong đáy mắt Ôn Đình Trạm chợt lóe ánh sáng đầy thưởng thức.
“Giấu ngữ.”
Thanh Hải là nơi có dân tứ xứ, cùng Thổ Phiên tương liên, Thổ Phiên lại là đời sau Tây Tạng, Tống sơn trưởng có thể làm đề xuất ra việc này, hơn nữa còn dám thực thi, có thể thấy sự quyết đoán cùng ánh mắt nhìn xa, đủ để làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Lão sư không bị cản trở ư?” Dạ Dao Quang hoài nghi.
- --
Rose: còn 1 xíu xíu của chương này, mai up nốt nhé
Tốc độ hồi âm của Qua Vô Âm cũng rất nhanh, đêm ngày hôm sau Tiểu Quai Quai đã bay trở về, còn mang trở lại rất nhiều đồ nhỏ Qua Vô Âm chuẩn bị, chính là mấy đồ trang điểm ngày thường, có cả đồ ăn, còn có một ít đồ chơi cho hài tử, biết Dạ Dao Quang đang mang thai, cho nên cố ý chia sẻ lại với nàng.
Cuối cùng còn vô lương nói, nếu như Dạ Dao Quang sinh con trai, nhất định phải làm thông gia với nàng từ bé, hai nữ nhi của nàng có thể tùy ý chọn, nếu như Dạ Dao Quang chọn cả hai thì càng vui mừng, nàng không để ý hai nữ nhi của mình chung một phu. Dạ Dao Quang xem xong cảm thấy vô cùng biến thái, tuyệt đối Qua Vô Âm không phải mẹ ruột mấy đứa nhỏ.
Bất quá Dạ Dao Quang cũng biết Qua Vô Âm khẳng định đang đùa với nàng. Quả nhiên không tới vài ngày sau Qua Vô Âm lại truyền tin, nhờ nàng làm mẹ nuôi cho hai bảo bối, chuyện này Dạ Dao Quang vui vẻ đáp ứng.
Cứ như vậy tới tới lui lui mấy ngày thoáng mà qua, Dạ Dao Quang mỗi ngày đều tu luyện, nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, khí Ngũ hành tụ lại đều bị tiểu gia hỏa hấp thu. Mấy ngày đều như vậy, Dạ Dao Quang cũng đành thuận theo, nàng biết chưa sinh ra thì đứa nhỏ trong bụng vẫn là khối thịt, nàng muốn đột phá tu vi, nhưng lại sợ hài tử không chịu nổi nhiều khí Ngũ hành như vậy, vì thế, ngày mai vẫn kiên trì tu luyện, nhưng không tiếp tục dùng công pháp Hoàng Ngạn Bách cho.
Ngay cả Ôn Đình Trạm phát hiện Dạ Dao Quang không ham thích tu luyện như trước, lo lắng nàng có phải đã gặp chuyện phiền lòng gì hay không, hoặc gặp khó khăn gì nên giành thời gian cố ý hỏi nàng một câu.
Đối với Ôn Đình Trạm bất luận có việc gấp gáp như thế nào nhưng đều sẽ chú ý tới từng việc lớn nhỏ của nàng, trong lòng Dạ Dao Quang cảm thấy rất vui mừng cùng ấm áp, liền đem băn khoăn của mình nói cho Ôn Đình Trạm nghe: “Tuy rằng người làm mẫu thân đều hi vọng hài tử của mình thắng ngay từ vạch xuất phát, nhưng cái gì có sẵn cũng không tốt. Nếu như muội không biết mà để con dục tốc bất đạt, ngày sau hối hận cũng không kịp.”
Thấy Dạ Dao Quang cẩn thận, Ôn Đình Trạm cười gật đầu: “Dao Dao lo lắng chu toàn.”
Hai mắt cong lại, Dạ Dao Quang liền hỏi: “Đã qua vài ngày, sự tình Tống sơn trưởng chàng đã tra được rõ chưa?”
“Đang muốn cùng Dao Dao nói chuyện này.” Ôn Đình Trạm sắp xếp lại thông tin sau đó mới mở miệng nói, “Vị Tống sơn trưởng này đúng là có chút không giống người thường.”
“Sao? Nghe qua không giống như là việc xấu.” Dạ Dao Quang hào hứng, người có thể khiến Ôn Đình Trạm khích lệ thật đúng không ít.
“Năm năm trước lão sư mắc bệnh nặng, không ít đại phu đều nói lão sư không sống được bao lâu nữa. Vào một đêm thê tử của lão sư rõ ràng đã phát hiện ông tắt thở, ngay cả thân hữu cũng đã phái người báo tang, nhưng đợi đến khi khăn trắng trong phủ treo lên, ông lại kì tích tỉnh lại.” Ôn Đình Trạm đem sự tình trải qua nói giản lược lại cho Dạ Dao Quang, “Tuy nhiên lão sư sau khi tỉnh lại cũng không xuất hiện hồ ngôn loạn ngữ, hoặc là mất trí nhớ.”
“Vậy có khả năng là đoạt xá trùng sinh.” Dạ Dao Quang kết luận, chỉ có quỷ hồn đoạt xá trùng sinh mới có khả năng có được trí nhớ nguyên chủ, hình thức giống như nàng kỳ thực rất ít, bởi vì thời điểm nàng mượn xác hoàn hồn phi thường trùng hợp, vừa đúng khi nguyên chủ vừa mới chết, cho nên nàng mới may mắn có thể tiếp thu trí nhớ nguyên chủ.
Nhưng kỳ thực với hiểu biết của nàng, loại tình huống này 80% không có khả năng có trí nhớ, trí nhớ thật sự lưu lại trong hồn phách, tuy rằng người chết sau bảy ngày mới có thể triệt để chết hồn, cũng đã không có thần thức, hồn phách mới tới muốn tiếp nhận trí nhớ nguyên chủ tỷ lệ phi thường thấp.
Hơn nữa Dạ Dao Quang là tin tưởng việc nàng trùng sinh là thiên ý an bài, bởi vì nàng chưa bao giờ rơi vào trạng thái thần hồn, tới quỷ cũng chưa làm qua, nếu như có thể lựa chọn, nàng sẽ không lựa chọn mượn xác hoàn hồn, một là vì nhân quả tuần hoàn, hai là vì kiếp trước nàng đã chán sống, chẳng qua là chướng mắt hành vi tự sát yếu đuối này mới lãng đãng còn sống mà thôi.
Cũng bởi vì chuyện này, nàng không phải quỷ hồn vào thể, cũng là vì sao Nguyên Ân tiếp nhận nàng ngay từ lần đầu gặp mặt. Nếu như nàng rơi vào tình huống như Tống sơn trưởng cùng Hoàng Ngạn Bách, bất luận nàng theo thiện hay ác, Nguyên Ân đều sẽ không tiếp nhận nàng, chẳng qua đứng giữa thiện và ác, phương thức tiếp nhận của Nguyên Ân có chút bất đồng.
Vị Tống sơn trưởng này không có bất luận điều gì dị thường, như thế trấn định sự việc chính là như vậy, hoặc trước khi ông trùng sinh liền sớm biết rằng mình sẽ trùng sinh, cho nên ông đoạt xá. Hoặc chính là tâm tư thâm trầm làm cho người ta đáng sợ. Nếu như là người sau, Ôn Đình Trạm tuyệt đối sẽ không khích lệ.
“Chuyện này chúng ta tạm thời không đề cập tới.” Ôn Đình Trạm nhéo tay Dạ Dao Quang mới nói, “Ông ấy vài năm nay luôn cẩn trọng, một lòng để và việc dạy dỗ ở Tây Ninh, ông thậm chí ở học việc còn sáng tạo thêm một ngành học.”
“Ngành học gì?” Dạ Dao Quang thấy trong đáy mắt Ôn Đình Trạm chợt lóe ánh sáng đầy thưởng thức.
“Giấu ngữ.”
Thanh Hải là nơi có dân tứ xứ, cùng Thổ Phiên tương liên, Thổ Phiên lại là đời sau Tây Tạng, Tống sơn trưởng có thể làm đề xuất ra việc này, hơn nữa còn dám thực thi, có thể thấy sự quyết đoán cùng ánh mắt nhìn xa, đủ để làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Lão sư không bị cản trở ư?” Dạ Dao Quang hoài nghi.
- --
Rose: còn 1 xíu xíu của chương này, mai up nốt nhé
/1483
|