“Trước khi đến Tây Ninh, ta cũng có quyết định này.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Ta đã nhiều ngày cải trang đi lại trên đường nhìn xem tình hình, ngưởi ở Tây Ninh phủ có thái độ đối với người Hán cùng người Tây Tạng cách xa quá lớn, cứ như thế kéo dài, sớm muộn gì cũng sẽ bức Thổ Phiên lần nữa làm phản.”
“A Trạm, chàng thấy người dị tộc này thế nào?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ hỏi.
“Dao Dao hỏi là hỏi nhìn nhận của ta?” Ôn Đình Trạm đáp lại ánh mắt Dạ Dao Quang.
“Lấy góc độ của chàng là người đang nắm quyền.”
“Đối xử bình đẳng.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Nhìn chung trong lịch sử, từ cổ chí kim đến nay, người Hán bởi vì số lượng nhiều mà ưu thế hơn, liên tục chiếm cứ quyền to chức trọng tại Thiên triều, cho nên trong lòng bọn họ nghĩ bản thân hơn dị tộc cũng không có gì đáng trách. Nhưng không thể bài xích dị kỷ, bất luận là Lưu Cầu, Thổ Phiên, Tây Vực hay là Mông Cổ, đã đã ở trong lãnh thổ của chúng ta thì đều là con dân. Điều mong muốn của dân chúng chỉ là an cư lạc nghiệp, bọn họ cho tới bây giờ cũng không hề để ý tới ai là người đương quyền, ai nắm thiên hạ. Người đương quyền nếu có thể làm cho bọn họ cơm no áo ấm, tự nhiên không người nào có dã tâm có thể kích động bọn họ. Từ khi chúng ta đưa bọn họ vào lãnh thổ của chúng ta, bọn họ cùng người Hán có đãi ngộ không khác biệt.”
“Chân chính thiên hạ về một, là nhân tâm hướng về một chỗ, mà không phải ranh giới bát ngát ngoài kia.”
Câu nói này của Ôn Đình Trạm làm Dạ Dao Quang tràn đầy cảm xúc: “Cho nên, Tống sơn trưởng xem như là người mở đường cho chàng, để lão sư ra tay trước, cũng không coi như là đột ngột.”
“Phải, khi ta tra được điểm này, ta liền hi vọng dù có như thế nào, Dao Dao có thể tha hắn một con đường sống.” Ôn Đình Trạm giương mắt hàm chứa ý cười nhìn Dạ Dao Quang, “Hắn trước đây là dạng người gì, ta không thể nào biết, nhưng năm năm này, hắn ở đây giáo dưỡng tại học viện cũng đã tích công trác, hơn nữa ta chưa thấy hắn hại bất kỳ ai.”
“Câu cửa miệng của Phật gia, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật.” Dạ Dao Quang nhìn lại Ôn Đình Trạm, “Cho dù là người cùng hung cực ác, nhưng nếu có tâm hối cải, Phật gia đều nguyện ý cho một cơ hội. Đó là đại từ đại bi của Phật gia, bọn muội là người tu luyện kỳ thực cũng chưa được rộng lượng như vậy, có lẽ đại đa số những người tu luyện đều chỉ tập trung tu thân không tu tâm, nhưng muội lại biết, một người nếu có thể lại một lần được tân sinh đã là một việc vô cùng gian nan. A Trạm, chúng ta đã nhìn thấy những gì Tống sơn trưởng làm, muội đáp ứng chàng, bất luận trước đây hắn đã từng làm gì, chỉ cần trong năm năm này kể từ khi hắn trùng sinh tới nay chưa từng làm việc ác, hơn nữa hắn cũng không phải cố ý cắn nuốt thần hồn nguyên chủ, có việc muội cũng có thể trợ giúp một tay, nhường hắn chân chính trùng sinh làm người, chặt đứt hết thảy với quá khứ.”
Lời nói Dạ Dao Quang làm Ôn Đình Trạm không kìm lòng được mà nâng lên hai bàn tay của nàng nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn: “Có phu nhân ở đây, thật tốt.”
Dạ Dao Quang nhất thời trong lòng chảy mật, kỳ thực nàng phát hiện nàng cùng Ôn Đình Trạm là không thể chia cách, bọn họ kết hợp với nhau vừa vặn hoàn hảo, nàng có thể trợ giúp hắn trong lĩnh vực của hắn, mà hắn hao hết tâm tư giúp đỡ nàng hoàn thành việc thuộc lĩnh vực tu luyện của nàng.
Cuối tháng chín, trước thời gian học viện nghỉ hè, Tống sơn trưởng tự mình đưa tới thiệp mời, ông muốn mời Ôn Đình Trạm tới học viện Côn Lôn giảng một khóa, Ôn Đình Trạm hiện chính là tồn tại như thần thoại trong mắt học sinh, lực ảnh hưởng của hắn so với bất luận người nào đều cao siêu hơn.
Ôn Đình Trạm xem qua thiệp mời, không lập tức đáp ứng cũng không cự tuyệt, mà nhìn Tống sơn trưởng đứng ở trước mặt có chút gầy yếu—— Tống Lẫm. Tống Lẫm hiện giờ cũng đã năm mươi tuổi, có lẽ là dốc hết tâm huyết làm giáo dục, tóc mai hai bên đã nhiễm sương, nhìn có phần giống người gần sáu mươi.
“Hạ quan có chỗ nào không ổn sao?” Tống Lẫm bị Ôn Đình Trạm nhìn bằng ánh mắt phập phồng suy xét, mới đầu thì không sao, nhưng qua thời gian nửa chén trà nhỏ liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Tống sơn trưởng, người cũng biết phu nhân bản quan là người ra sao chứ?” Ôn Đình Trạm cũng không muốn tính toán cùng ông vòng vo, Tống Lẫm tự mình tìm đến, làm Ôn Đình Trạm có chút thưởng thức.
Bởi vì chuyện này chẳng phải chỉ đại biểu Tống Lẫm tôn trọng hắn, mà còn có nghĩa Tống Lẫm chưa từng đi thăm dò nội trạch của hắn. Hiện giờ, những người trên quan trường có mấy người không có tư tâm đi tìm hiểu nội trạch của người khác? Lấy thông tin đi nịnh bợ nội quyến cũng tốt, tâm tư muốn tặng mỹ nhân lấy lòng với phía trên cũng thế, chỉ sợ người còn chưa tới Tây Ninh phủ, hơn phân nửa quan viên ở đây đã hỏi thăm rõ ràng rành mạch về Dạ Dao Quang. Tống Lẫm khẳng định không biết, bằng không hắn sẽ không tự mình đến.
Quả nhiên, Tống Lẫm lộ ra ánh mắt nghi hoặc, suy nghĩ chốc lát mới trả lời: “Đại nhân, hạ quan chỉ biết Ôn phu nhân cùng đại nhân chính là thanh mai trúc mã, Ôn phu nhân từng có công cứu giá, được bệ hạ khâm phong làm Thanh di huyện chủ.”
Ôn Đình Trạm thấp giọng cười rồi mở miệng nói: “Tống sơn trưởng, phu nhân bản quan chính là sư muội của Duyên Sinh quan Trường Diên đạo trưởng.”
Một câu nói này nhất thời làm đồng tử Tống Lẫm co rụt lại, ria ở khóe môi cũng nhịn không được run lẩy bẩy, mặc dù ông đã cực lực khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng giọng nói của ông không còn được vững vàng như cũ: “Hóa ra Ôn phu nhân là cao nhân tu luyện, là mắt hạ quan vụng về.”
Ôn Đình Trạm nâng chung trà lên không nói, nhẹ nhàng nhấp một miệng nước trà.
Sau lưng Tống Lẫm chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, hai tay trong áo bào rộng rãi đã bắt đầu run rẩy. Ông cảm thấy thiếu niên đang ngồi trước mặt này đã nhìn thấu hết thảy mọi chuyện. Nhưng những việc phát sinh đối với ông khó tưởng tượng cỡ nào, nếu không phải tự mình thể nghiệm, nếu như nghe qua người khác ông cũng sẽ trách là lời nói vô căn cứ.
“Tống sơn trưởng, bản quan cùng phu nhân một đường làm bạn, yêu ma quỷ quái đều đã nhìn tận.” Nhìn thấy sự giãy giục trong đáy mắt Tống Lẫm, Ôn Đình Trạm liền đạm thanh mở miệng, “Ngày ấy sau khi bản quan thiết yến, liền biết ngài cùng thường nhân bất đồng, không biết Tống sơn trưởng có thể giải thích nghi hoặc cho bản quan không?”
Lời nói Ôn Đình Trạm đã đủ thẳng thắn, chỉ kém không có nói thẳng ra Tống Lẫm không phải là người. Hai chân Tống Lẫm run lên, suýt nữa mềm nhũn ngã xuống đất, cũng may ông thân thủ bắt được một bên tay vịn ghế, mới miễn cưỡng ổn định thân thể, đã không còn tâm tư đi bận tâm những thứ cấp bậc lễ nghĩa nữa, ông chậm rãi ngồi xuống ghế.
Nhìn mồ hôi trên trán Tống Lẫm đầm đìa, Ôn Đình Trạm đưa tới cho ông chiếc khăn.
Tống Lẫm có chút thất hồn lạc phách nhìn Ôn Đình Trạm, sau đó chần chờ tiếp nhận, xoa xoa mồ hôi trên trán, lại từ bàn bên cạnh rót ra chén nước trà, uống mạnh một ngụm, một hồi lâu phảng phất như tìm về ký ức: “Kỳ thực, kỳ thực hạ quan... Học sinh, nguyên là cử nhân được triều đình bổ nhiệm đến Thổ Phiên. Năm kia triều đình thu thập văn nhân vào Thổ Phiên giáo hóa dân chúng Thổ Phiên, học sinh là một trong số đó. Học sinh hai mươi hai tuổi vào Thổ Phiên, ba mươi bảy tuổi chết ở Thổ Phiên, nguyên tưởng rằng sau khi chết liền vô tri vô giác, nhưng học sinh cũng không biết vì sao thần hồn liên tục không tiêu tán, liền theo gió phiêu bạc, năm năm trước đến Tây Ninh, khi thổi qua viện Tống gia trạch liền bị hút đi vào. Tống Lẫm khẩn cầu học sinh thay ông ấy sống sót, học sinh cũng cảm thấy chuyện này nghe vô cùng khó tin, nhưng đợi đến sau khi học sinh có lại được ý thức thì học sinh đã là Tống Lẫm...”
“A Trạm, chàng thấy người dị tộc này thế nào?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ hỏi.
“Dao Dao hỏi là hỏi nhìn nhận của ta?” Ôn Đình Trạm đáp lại ánh mắt Dạ Dao Quang.
“Lấy góc độ của chàng là người đang nắm quyền.”
“Đối xử bình đẳng.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Nhìn chung trong lịch sử, từ cổ chí kim đến nay, người Hán bởi vì số lượng nhiều mà ưu thế hơn, liên tục chiếm cứ quyền to chức trọng tại Thiên triều, cho nên trong lòng bọn họ nghĩ bản thân hơn dị tộc cũng không có gì đáng trách. Nhưng không thể bài xích dị kỷ, bất luận là Lưu Cầu, Thổ Phiên, Tây Vực hay là Mông Cổ, đã đã ở trong lãnh thổ của chúng ta thì đều là con dân. Điều mong muốn của dân chúng chỉ là an cư lạc nghiệp, bọn họ cho tới bây giờ cũng không hề để ý tới ai là người đương quyền, ai nắm thiên hạ. Người đương quyền nếu có thể làm cho bọn họ cơm no áo ấm, tự nhiên không người nào có dã tâm có thể kích động bọn họ. Từ khi chúng ta đưa bọn họ vào lãnh thổ của chúng ta, bọn họ cùng người Hán có đãi ngộ không khác biệt.”
“Chân chính thiên hạ về một, là nhân tâm hướng về một chỗ, mà không phải ranh giới bát ngát ngoài kia.”
Câu nói này của Ôn Đình Trạm làm Dạ Dao Quang tràn đầy cảm xúc: “Cho nên, Tống sơn trưởng xem như là người mở đường cho chàng, để lão sư ra tay trước, cũng không coi như là đột ngột.”
“Phải, khi ta tra được điểm này, ta liền hi vọng dù có như thế nào, Dao Dao có thể tha hắn một con đường sống.” Ôn Đình Trạm giương mắt hàm chứa ý cười nhìn Dạ Dao Quang, “Hắn trước đây là dạng người gì, ta không thể nào biết, nhưng năm năm này, hắn ở đây giáo dưỡng tại học viện cũng đã tích công trác, hơn nữa ta chưa thấy hắn hại bất kỳ ai.”
“Câu cửa miệng của Phật gia, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật.” Dạ Dao Quang nhìn lại Ôn Đình Trạm, “Cho dù là người cùng hung cực ác, nhưng nếu có tâm hối cải, Phật gia đều nguyện ý cho một cơ hội. Đó là đại từ đại bi của Phật gia, bọn muội là người tu luyện kỳ thực cũng chưa được rộng lượng như vậy, có lẽ đại đa số những người tu luyện đều chỉ tập trung tu thân không tu tâm, nhưng muội lại biết, một người nếu có thể lại một lần được tân sinh đã là một việc vô cùng gian nan. A Trạm, chúng ta đã nhìn thấy những gì Tống sơn trưởng làm, muội đáp ứng chàng, bất luận trước đây hắn đã từng làm gì, chỉ cần trong năm năm này kể từ khi hắn trùng sinh tới nay chưa từng làm việc ác, hơn nữa hắn cũng không phải cố ý cắn nuốt thần hồn nguyên chủ, có việc muội cũng có thể trợ giúp một tay, nhường hắn chân chính trùng sinh làm người, chặt đứt hết thảy với quá khứ.”
Lời nói Dạ Dao Quang làm Ôn Đình Trạm không kìm lòng được mà nâng lên hai bàn tay của nàng nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn: “Có phu nhân ở đây, thật tốt.”
Dạ Dao Quang nhất thời trong lòng chảy mật, kỳ thực nàng phát hiện nàng cùng Ôn Đình Trạm là không thể chia cách, bọn họ kết hợp với nhau vừa vặn hoàn hảo, nàng có thể trợ giúp hắn trong lĩnh vực của hắn, mà hắn hao hết tâm tư giúp đỡ nàng hoàn thành việc thuộc lĩnh vực tu luyện của nàng.
Cuối tháng chín, trước thời gian học viện nghỉ hè, Tống sơn trưởng tự mình đưa tới thiệp mời, ông muốn mời Ôn Đình Trạm tới học viện Côn Lôn giảng một khóa, Ôn Đình Trạm hiện chính là tồn tại như thần thoại trong mắt học sinh, lực ảnh hưởng của hắn so với bất luận người nào đều cao siêu hơn.
Ôn Đình Trạm xem qua thiệp mời, không lập tức đáp ứng cũng không cự tuyệt, mà nhìn Tống sơn trưởng đứng ở trước mặt có chút gầy yếu—— Tống Lẫm. Tống Lẫm hiện giờ cũng đã năm mươi tuổi, có lẽ là dốc hết tâm huyết làm giáo dục, tóc mai hai bên đã nhiễm sương, nhìn có phần giống người gần sáu mươi.
“Hạ quan có chỗ nào không ổn sao?” Tống Lẫm bị Ôn Đình Trạm nhìn bằng ánh mắt phập phồng suy xét, mới đầu thì không sao, nhưng qua thời gian nửa chén trà nhỏ liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Tống sơn trưởng, người cũng biết phu nhân bản quan là người ra sao chứ?” Ôn Đình Trạm cũng không muốn tính toán cùng ông vòng vo, Tống Lẫm tự mình tìm đến, làm Ôn Đình Trạm có chút thưởng thức.
Bởi vì chuyện này chẳng phải chỉ đại biểu Tống Lẫm tôn trọng hắn, mà còn có nghĩa Tống Lẫm chưa từng đi thăm dò nội trạch của hắn. Hiện giờ, những người trên quan trường có mấy người không có tư tâm đi tìm hiểu nội trạch của người khác? Lấy thông tin đi nịnh bợ nội quyến cũng tốt, tâm tư muốn tặng mỹ nhân lấy lòng với phía trên cũng thế, chỉ sợ người còn chưa tới Tây Ninh phủ, hơn phân nửa quan viên ở đây đã hỏi thăm rõ ràng rành mạch về Dạ Dao Quang. Tống Lẫm khẳng định không biết, bằng không hắn sẽ không tự mình đến.
Quả nhiên, Tống Lẫm lộ ra ánh mắt nghi hoặc, suy nghĩ chốc lát mới trả lời: “Đại nhân, hạ quan chỉ biết Ôn phu nhân cùng đại nhân chính là thanh mai trúc mã, Ôn phu nhân từng có công cứu giá, được bệ hạ khâm phong làm Thanh di huyện chủ.”
Ôn Đình Trạm thấp giọng cười rồi mở miệng nói: “Tống sơn trưởng, phu nhân bản quan chính là sư muội của Duyên Sinh quan Trường Diên đạo trưởng.”
Một câu nói này nhất thời làm đồng tử Tống Lẫm co rụt lại, ria ở khóe môi cũng nhịn không được run lẩy bẩy, mặc dù ông đã cực lực khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng giọng nói của ông không còn được vững vàng như cũ: “Hóa ra Ôn phu nhân là cao nhân tu luyện, là mắt hạ quan vụng về.”
Ôn Đình Trạm nâng chung trà lên không nói, nhẹ nhàng nhấp một miệng nước trà.
Sau lưng Tống Lẫm chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, hai tay trong áo bào rộng rãi đã bắt đầu run rẩy. Ông cảm thấy thiếu niên đang ngồi trước mặt này đã nhìn thấu hết thảy mọi chuyện. Nhưng những việc phát sinh đối với ông khó tưởng tượng cỡ nào, nếu không phải tự mình thể nghiệm, nếu như nghe qua người khác ông cũng sẽ trách là lời nói vô căn cứ.
“Tống sơn trưởng, bản quan cùng phu nhân một đường làm bạn, yêu ma quỷ quái đều đã nhìn tận.” Nhìn thấy sự giãy giục trong đáy mắt Tống Lẫm, Ôn Đình Trạm liền đạm thanh mở miệng, “Ngày ấy sau khi bản quan thiết yến, liền biết ngài cùng thường nhân bất đồng, không biết Tống sơn trưởng có thể giải thích nghi hoặc cho bản quan không?”
Lời nói Ôn Đình Trạm đã đủ thẳng thắn, chỉ kém không có nói thẳng ra Tống Lẫm không phải là người. Hai chân Tống Lẫm run lên, suýt nữa mềm nhũn ngã xuống đất, cũng may ông thân thủ bắt được một bên tay vịn ghế, mới miễn cưỡng ổn định thân thể, đã không còn tâm tư đi bận tâm những thứ cấp bậc lễ nghĩa nữa, ông chậm rãi ngồi xuống ghế.
Nhìn mồ hôi trên trán Tống Lẫm đầm đìa, Ôn Đình Trạm đưa tới cho ông chiếc khăn.
Tống Lẫm có chút thất hồn lạc phách nhìn Ôn Đình Trạm, sau đó chần chờ tiếp nhận, xoa xoa mồ hôi trên trán, lại từ bàn bên cạnh rót ra chén nước trà, uống mạnh một ngụm, một hồi lâu phảng phất như tìm về ký ức: “Kỳ thực, kỳ thực hạ quan... Học sinh, nguyên là cử nhân được triều đình bổ nhiệm đến Thổ Phiên. Năm kia triều đình thu thập văn nhân vào Thổ Phiên giáo hóa dân chúng Thổ Phiên, học sinh là một trong số đó. Học sinh hai mươi hai tuổi vào Thổ Phiên, ba mươi bảy tuổi chết ở Thổ Phiên, nguyên tưởng rằng sau khi chết liền vô tri vô giác, nhưng học sinh cũng không biết vì sao thần hồn liên tục không tiêu tán, liền theo gió phiêu bạc, năm năm trước đến Tây Ninh, khi thổi qua viện Tống gia trạch liền bị hút đi vào. Tống Lẫm khẩn cầu học sinh thay ông ấy sống sót, học sinh cũng cảm thấy chuyện này nghe vô cùng khó tin, nhưng đợi đến sau khi học sinh có lại được ý thức thì học sinh đã là Tống Lẫm...”
/1483
|