Ôn Đình Trạm trước khi nhảy xuống xe ngựa, thân thủ đỡ Dạ Dao Quang xuống trước: “Đi thêm khoảng một dặm đường nữa là đến. Đường cũng bằng phẳng, ta cùng nàng đi qua.”
Dạ Dao Quang tất nhiên cũng không phản đối, nàng có thai cũng cần phải vận động, hôm nay cả một buổi sáng đều ngồi một chỗ không đi lại, mượn lực đỡ của Ôn Đình Trạm xuống xe ngựa, hai người liền nắm tay nhau đi qua khe núi, phía trước đã có thể nhìn thấy mấy nông hộ thấp thoáng đằng sau lùm cây.
Đi gần xuống xem, mơ hồ cũng có thể nhìn đến ruộng đất không quá nhiều thân ảnh, bởi vừa mới qua ngày mùa, những nông hộ có khả năng lao động cơ bản đều đã tìm việc khác trong thời gian này.
“Nơi này thật nhiều cây sồi.” Dạ Dao Quang nhìn một núi đầy những cây sồi, đây đúng là cảnh tượng thường nhìn thấy cuối thu, không dễ dàng tùy ý có thể thấy được, thỉnh thoảng còn có thể nhìn một hai con sóc nhẹ nhàng theo ngọn cây bay vút qua, thật sự làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Đúng vậy, đây là cây sồi do người trong thôn gieo trồng.” Ôn Đình Trạm ngẩng đầu nhìn những bóng cây cao ngất, “Toàn bộ cây sồi đều là để những nam đinh tay nghề vô cùng tốt làm đồ dùng. Hàng năm ngày này mùa sau, bọn họ có thể làm rất nhiều đồ gỗ mang vào trong thành bán.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi vào trong thôn, quả nhiên nhìn thấy ngay cửa ra vào thôn có người đang mài gia cụ, nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy thôn này cũng không tính là giàu có.
Tựa hồ hiểu nghi hoặc của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm giải thích: “Đồ vật nhiều liền phải bán giá rẻ. Người trong thành đến thu mua đồ gỗ của bọn họ trả giá cực thấp, nhưng nếu bọn họ tự mình đưa vào trong thành bán thì lại bán không được. Cây sồi trồng đầy ở trong thôn, nhìn có vẻ điều kiện tốt hơn những thôn khác, nhưng kì thực bọn họ cũng không dư dả, bởi vì thổ địa nơi này không thích hợp gieo giống hạt thóc hay tiểu mạch, vì thế từ khi gieo giống tới khi thu hoạch sản lượng cũng không tốt.”
Dạ Dao Quang một đường nhìn quanh, nghe lời nói của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang lại phát hiện thôn này không hề ít người Tây Tạng. Người Tây Tạng vốn ở Tây Ninh phủ nhận nhiều sự phân biệt, bọn họ đi lại trong thành nhưng không thông hiểu tiếng người Hán, đồ vật bán ra bị ép giá là sự tình bình thường.
Ôn Đình Trạm dẫn nàng tới một ngôi nhà gỗ nhỏ, ở cửa có đứa trẻ khoảng mười tuổi chạy quanh, nhìn thấy Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm liền dùng Giấu ngữ hô lớn vào bên trong: “A cha, a nương, có khách đến!”
Rất nhanh hai canh cửa bị đẩy ra, nhìn thẳng vào chính đường, đi ra là một nam tử có làn da ngăm đen, khôi ngô khỏe mạnh chạc tuổi trung niên, một nữ tử người Hán khác đang ở phòng bếp, ăn mặc đơn giản, làn da hơi vàng, rất rõ ràng bọn họ là phu thê. Nam tử kia vừa nhìn đến Ôn Đình Trạm liền nhiệt tình tới đón tiếp, sau đó cùng Ôn Đình Trạm dùng nghi lễ dân tộc Tạng Phương.
Ôn Đình Trạm dùng tiếng Tây Tạng lưu loát giới thiệu Dạ Dao Quang với nam tử kia: “Đây là thê tử của ta.”
Nam tử kia lại nói với Dạ Dao Quang một câu Giấu ngữ, Dạ Dao Quang nghe không hiểu.
“Phổ Bố ca ngợi nàng, nói nàng xinh đẹp giống như ánh trăng.” Ôn Đình Trạm phiên dịch cho Dạ Dao Quang, sau đó lại nói với Phổ Bố cái gì đó, hai nam nhân cười rất thoải mái.
“Phu nhân đi theo ta.” Lúc này thê tử Phổ Bố đã sửa soạn xong vội vàng ra tiếp khách.
Hai phu thê đưa vợ chồng Ôn Đình Trạm vào trong, Ôn Đình Trạm cùng Phổ Bố ở chính đường, mà thê tử Phổ Bố liền chiêu đãi Dạ Dao Quang: “Phu nhân, nương gia dân phụ họ Ngô.”
“Ngươi làm sao lại gả cho người Tây Tạng?” Dạ Dao Quang nhìn Ngô thị tuy rằng đã có dấu vết năm tháng, nhưng ngũ quan không tồi, ở trong thôn tuyệt đối có thể là một tiểu hoa, nàng rất tò mò.
“Dân phụ cũng là bất đắc dĩ.” Ngô thị biết Dạ Dao Quang không có ý tứ khác mà chỉ là tò mò thuần túy, “Dân phụ không muốn rời người nhà, đệ đệ trong nhà lại chết non, chỉ còn lại phụ mẫu đã có tuổi, chỉ có Phổ Bố không để ý mà chấp nhận dân phụ mang theo cha nương gả cho chàng.”
Ngô thị nói rất giản lược, nhưng Dạ Dao Quang biết trong đó chắc chắn có khúc chiết, nhưng nàng cũng không có hỏi lại mà cùng Ngô thị chuyển đề tài khác. Rất nhanh đồ ăn đã được chuẩn bị đầy bàn, chẳng những là đồ ăn của địa phương mà còn có rất nhiều đồ ăn đặc biệt của nông gia, mùi vị đều vô cùng tốt. Liền ngay cả Kim Tử ăn tới quên trời đất.
Cơm nước mỹ mãn xong, Dạ Dao Quang lúc này mới biết được Phổ Bố trên đường thay người trong thôn đi bán đồ mộc, kết quả bị ức hiếp cùng nhục nhã, hai bên kém chút nữa là động tay động chân, vừa đúng lúc Ôn Đình Trạm gặp được liền giúp Phổ Bố. Phổ Bố vì đáp tạ Ôn Đình Trạm mà mời Ôn Đình Trạm về nhà dùng bữa, Ôn Đình Trạm lúc đó không từ chối, lại theo lời của Phổ Bố mới biết thôn này rơi vào khốn cảnh, vì thế hẹn thời gian hôm nay đến, thuận tiện nhìn xem tình huống của thôn.
“Chàng vốn định tìm chỗ tiêu thụ đồ mộc trường kỳ cho thôn?” Dạ Dao Quang tựa hồ hiểu rõ tính toán của Ôn Đình Trạm.
Nào đoán được Ôn Đình Trạm lại lắc đầu: “Dao Dao, nàng xem, thôn này sở dĩ đẹp như vậy là bởi vì nơi này có cây sồi san sát nhau, một khi chúng bị biến hết thành tiền tài, nàng nghĩ thôn này sẽ còn bộ dáng gì?”
Hiện tại sở dĩ còn nhiều cây như vậy là bởi vì đồ mộc của bọn họ không bán được, không mang lại lợi ích. Bọn họ không tiếp tục làm, nhưng cũng sẽ không đốn làm củi, chỉ khi nào Ôn Đình Trạm tìm được cho bọn họ con đường tiêu thụ, nếm được ngon ngọt rồi tuyệt đối sẽ không ngồi xem kim sơn bất động, đến lúc đó thôn trang xinh đẹp này sẽ bị phá huỷ.
“Ta nghĩ đến chính là xem xem có thể không tìm đường ra cho bọn họ được không.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang đi vào trong rừng.
Dạ Dao Quang nhìn cảnh sắc mặc dù cuối mùa thu nhưng một mảnh sơn dã tươi mát tràn ngập sinh cơ, nàng cũng không muốn một ngọn thôn núi tốt như vậy bị phá huỷ, lại càng không muốn những người này vì sinh tồn mà không thể không rời khỏi, làm nó biến thành nơi hoang sơn dã lĩnh.
Đúng lúc này, Kim Tử đang nhàm chán đuổi theo con sóc, từ trong tay con sóc cướp được một hạt sồi. Nguyên bản nó là tùy ý ném về phía sau, nhưng lại không nhìn đến Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đang tới gần. Hạt sồi liền hướng phía Dạ Dao Quang phi xuống, Ôn Đình Trạm tay mắt lanh lẹ tiếp được.
Dạ Dao Quang nhìn hạt sồi trong tay Ôn Đình Trạm, đưa tay cầm lại nhìn ngắm, một hồi lâu mới giương mắt nói: “A Trạm, có lẽ muội có biện pháp cho bọn họ một con đường sống mà không phải phá huỷ thôn này.”
“Dao Dao có thượng sách gì?” Ôn Đình Trạm đã suy nghĩ tới rất nhiều biện pháp, kỳ thực đều không thể lưỡng toàn.
Dạ Dao Quang cầm hạt sồi trong tay đưa cho Ôn Đình Trạm: “A Trạm, hạt sồi, có thể làm đậu phụ.”
“Làm đậu phụ?” Ôn Đình Trạm nhìn hạt sồi khô cứng, hắn hoàn toàn không liên tưởng tới đậu phụ.
“Muội chưa từng làm qua, nhưng đại khái biết nên làm như thế nào. Chúng ta mang một ít trở về thí nghiệm.” Kiếp trước Dạ Dao Quang đã ăn qua đậu phụ làm từ hạt sồi, nhất là có thể dùng giải nóng vào mùa hè, thật sự là một loại đồ ăn mĩ vị đến cực điểm.
Hạt sồi có thể mài thành phấn, đến mùa hè năm sau có thể mang ra gia công, nếu như bọn họ đem thứ này làm ra được, đến lúc đó kỹ thuật giao cho người trong thôn, vừa hay không lo thiếu sinh kế, bọn họ còn có thể không cần đi làm ruộng, hoặc làm thuê, vẫn bảo hộ tốt mảnh núi rừng này.
Dạ Dao Quang tất nhiên cũng không phản đối, nàng có thai cũng cần phải vận động, hôm nay cả một buổi sáng đều ngồi một chỗ không đi lại, mượn lực đỡ của Ôn Đình Trạm xuống xe ngựa, hai người liền nắm tay nhau đi qua khe núi, phía trước đã có thể nhìn thấy mấy nông hộ thấp thoáng đằng sau lùm cây.
Đi gần xuống xem, mơ hồ cũng có thể nhìn đến ruộng đất không quá nhiều thân ảnh, bởi vừa mới qua ngày mùa, những nông hộ có khả năng lao động cơ bản đều đã tìm việc khác trong thời gian này.
“Nơi này thật nhiều cây sồi.” Dạ Dao Quang nhìn một núi đầy những cây sồi, đây đúng là cảnh tượng thường nhìn thấy cuối thu, không dễ dàng tùy ý có thể thấy được, thỉnh thoảng còn có thể nhìn một hai con sóc nhẹ nhàng theo ngọn cây bay vút qua, thật sự làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Đúng vậy, đây là cây sồi do người trong thôn gieo trồng.” Ôn Đình Trạm ngẩng đầu nhìn những bóng cây cao ngất, “Toàn bộ cây sồi đều là để những nam đinh tay nghề vô cùng tốt làm đồ dùng. Hàng năm ngày này mùa sau, bọn họ có thể làm rất nhiều đồ gỗ mang vào trong thành bán.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi vào trong thôn, quả nhiên nhìn thấy ngay cửa ra vào thôn có người đang mài gia cụ, nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy thôn này cũng không tính là giàu có.
Tựa hồ hiểu nghi hoặc của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm giải thích: “Đồ vật nhiều liền phải bán giá rẻ. Người trong thành đến thu mua đồ gỗ của bọn họ trả giá cực thấp, nhưng nếu bọn họ tự mình đưa vào trong thành bán thì lại bán không được. Cây sồi trồng đầy ở trong thôn, nhìn có vẻ điều kiện tốt hơn những thôn khác, nhưng kì thực bọn họ cũng không dư dả, bởi vì thổ địa nơi này không thích hợp gieo giống hạt thóc hay tiểu mạch, vì thế từ khi gieo giống tới khi thu hoạch sản lượng cũng không tốt.”
Dạ Dao Quang một đường nhìn quanh, nghe lời nói của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang lại phát hiện thôn này không hề ít người Tây Tạng. Người Tây Tạng vốn ở Tây Ninh phủ nhận nhiều sự phân biệt, bọn họ đi lại trong thành nhưng không thông hiểu tiếng người Hán, đồ vật bán ra bị ép giá là sự tình bình thường.
Ôn Đình Trạm dẫn nàng tới một ngôi nhà gỗ nhỏ, ở cửa có đứa trẻ khoảng mười tuổi chạy quanh, nhìn thấy Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm liền dùng Giấu ngữ hô lớn vào bên trong: “A cha, a nương, có khách đến!”
Rất nhanh hai canh cửa bị đẩy ra, nhìn thẳng vào chính đường, đi ra là một nam tử có làn da ngăm đen, khôi ngô khỏe mạnh chạc tuổi trung niên, một nữ tử người Hán khác đang ở phòng bếp, ăn mặc đơn giản, làn da hơi vàng, rất rõ ràng bọn họ là phu thê. Nam tử kia vừa nhìn đến Ôn Đình Trạm liền nhiệt tình tới đón tiếp, sau đó cùng Ôn Đình Trạm dùng nghi lễ dân tộc Tạng Phương.
Ôn Đình Trạm dùng tiếng Tây Tạng lưu loát giới thiệu Dạ Dao Quang với nam tử kia: “Đây là thê tử của ta.”
Nam tử kia lại nói với Dạ Dao Quang một câu Giấu ngữ, Dạ Dao Quang nghe không hiểu.
“Phổ Bố ca ngợi nàng, nói nàng xinh đẹp giống như ánh trăng.” Ôn Đình Trạm phiên dịch cho Dạ Dao Quang, sau đó lại nói với Phổ Bố cái gì đó, hai nam nhân cười rất thoải mái.
“Phu nhân đi theo ta.” Lúc này thê tử Phổ Bố đã sửa soạn xong vội vàng ra tiếp khách.
Hai phu thê đưa vợ chồng Ôn Đình Trạm vào trong, Ôn Đình Trạm cùng Phổ Bố ở chính đường, mà thê tử Phổ Bố liền chiêu đãi Dạ Dao Quang: “Phu nhân, nương gia dân phụ họ Ngô.”
“Ngươi làm sao lại gả cho người Tây Tạng?” Dạ Dao Quang nhìn Ngô thị tuy rằng đã có dấu vết năm tháng, nhưng ngũ quan không tồi, ở trong thôn tuyệt đối có thể là một tiểu hoa, nàng rất tò mò.
“Dân phụ cũng là bất đắc dĩ.” Ngô thị biết Dạ Dao Quang không có ý tứ khác mà chỉ là tò mò thuần túy, “Dân phụ không muốn rời người nhà, đệ đệ trong nhà lại chết non, chỉ còn lại phụ mẫu đã có tuổi, chỉ có Phổ Bố không để ý mà chấp nhận dân phụ mang theo cha nương gả cho chàng.”
Ngô thị nói rất giản lược, nhưng Dạ Dao Quang biết trong đó chắc chắn có khúc chiết, nhưng nàng cũng không có hỏi lại mà cùng Ngô thị chuyển đề tài khác. Rất nhanh đồ ăn đã được chuẩn bị đầy bàn, chẳng những là đồ ăn của địa phương mà còn có rất nhiều đồ ăn đặc biệt của nông gia, mùi vị đều vô cùng tốt. Liền ngay cả Kim Tử ăn tới quên trời đất.
Cơm nước mỹ mãn xong, Dạ Dao Quang lúc này mới biết được Phổ Bố trên đường thay người trong thôn đi bán đồ mộc, kết quả bị ức hiếp cùng nhục nhã, hai bên kém chút nữa là động tay động chân, vừa đúng lúc Ôn Đình Trạm gặp được liền giúp Phổ Bố. Phổ Bố vì đáp tạ Ôn Đình Trạm mà mời Ôn Đình Trạm về nhà dùng bữa, Ôn Đình Trạm lúc đó không từ chối, lại theo lời của Phổ Bố mới biết thôn này rơi vào khốn cảnh, vì thế hẹn thời gian hôm nay đến, thuận tiện nhìn xem tình huống của thôn.
“Chàng vốn định tìm chỗ tiêu thụ đồ mộc trường kỳ cho thôn?” Dạ Dao Quang tựa hồ hiểu rõ tính toán của Ôn Đình Trạm.
Nào đoán được Ôn Đình Trạm lại lắc đầu: “Dao Dao, nàng xem, thôn này sở dĩ đẹp như vậy là bởi vì nơi này có cây sồi san sát nhau, một khi chúng bị biến hết thành tiền tài, nàng nghĩ thôn này sẽ còn bộ dáng gì?”
Hiện tại sở dĩ còn nhiều cây như vậy là bởi vì đồ mộc của bọn họ không bán được, không mang lại lợi ích. Bọn họ không tiếp tục làm, nhưng cũng sẽ không đốn làm củi, chỉ khi nào Ôn Đình Trạm tìm được cho bọn họ con đường tiêu thụ, nếm được ngon ngọt rồi tuyệt đối sẽ không ngồi xem kim sơn bất động, đến lúc đó thôn trang xinh đẹp này sẽ bị phá huỷ.
“Ta nghĩ đến chính là xem xem có thể không tìm đường ra cho bọn họ được không.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang đi vào trong rừng.
Dạ Dao Quang nhìn cảnh sắc mặc dù cuối mùa thu nhưng một mảnh sơn dã tươi mát tràn ngập sinh cơ, nàng cũng không muốn một ngọn thôn núi tốt như vậy bị phá huỷ, lại càng không muốn những người này vì sinh tồn mà không thể không rời khỏi, làm nó biến thành nơi hoang sơn dã lĩnh.
Đúng lúc này, Kim Tử đang nhàm chán đuổi theo con sóc, từ trong tay con sóc cướp được một hạt sồi. Nguyên bản nó là tùy ý ném về phía sau, nhưng lại không nhìn đến Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đang tới gần. Hạt sồi liền hướng phía Dạ Dao Quang phi xuống, Ôn Đình Trạm tay mắt lanh lẹ tiếp được.
Dạ Dao Quang nhìn hạt sồi trong tay Ôn Đình Trạm, đưa tay cầm lại nhìn ngắm, một hồi lâu mới giương mắt nói: “A Trạm, có lẽ muội có biện pháp cho bọn họ một con đường sống mà không phải phá huỷ thôn này.”
“Dao Dao có thượng sách gì?” Ôn Đình Trạm đã suy nghĩ tới rất nhiều biện pháp, kỳ thực đều không thể lưỡng toàn.
Dạ Dao Quang cầm hạt sồi trong tay đưa cho Ôn Đình Trạm: “A Trạm, hạt sồi, có thể làm đậu phụ.”
“Làm đậu phụ?” Ôn Đình Trạm nhìn hạt sồi khô cứng, hắn hoàn toàn không liên tưởng tới đậu phụ.
“Muội chưa từng làm qua, nhưng đại khái biết nên làm như thế nào. Chúng ta mang một ít trở về thí nghiệm.” Kiếp trước Dạ Dao Quang đã ăn qua đậu phụ làm từ hạt sồi, nhất là có thể dùng giải nóng vào mùa hè, thật sự là một loại đồ ăn mĩ vị đến cực điểm.
Hạt sồi có thể mài thành phấn, đến mùa hè năm sau có thể mang ra gia công, nếu như bọn họ đem thứ này làm ra được, đến lúc đó kỹ thuật giao cho người trong thôn, vừa hay không lo thiếu sinh kế, bọn họ còn có thể không cần đi làm ruộng, hoặc làm thuê, vẫn bảo hộ tốt mảnh núi rừng này.
/1483
|