Vừa nghĩ tới đậu phụ hạt sồi mát lạnh, Dạ Dao Quang có chút ngồi không yên, đi đến thời đại này kỳ thực nàng chưa được ăn lại món ăn này, thậm chí còn bị mỹ thực ở đây dụ hoặc làm nàng quên mất đậu phụ hạt sồi. Ngày trước cũng không phải nàng chưa nhìn thấy qua hạt sồi, chỉ là không nhớ tới điểm này, hôm nay cũng Ôn Đình Trạm nhắc tới việc suy nghĩ biện pháp tạo thu nhập cho người dân thôn từ cây sồi Dạ Dao Quang mới nhớ ra.
Làm đậu phụ hạt sồi kỳ thực cũng không khó, trước hết là làm ra tinh bột từ hạt sồi. Lượng tinh bột trong hạt sồi rất cao, hơn nữa loại tinh bột này rất dễ dàng bảo quản. Thời tiết hanh khô đem hạt sồi nghiền thành bột có thể bảo quản tới một năm, đậu phụ từ hạt sồi lạnh nóng đều có phương pháp làm, có điều Dạ Dao Quang thích ăn nhất đậu phụ lạnh mùa hè.
Cách làm cũng không khó.
Đầu tiên, đem hạt sồi phơi khô tới khi nào ngoài vỏ có khe nứt có thể bóc được sẽ đem bóc phần thịt quả phơi khô. Phơi nhất định phải khô, nếu như không phơi khô, trực tiếp đem lam bột, lúc làm hạt sồi sẽ không lắng lại.
Tiếp theo, đem phần thịt hạt sồi đã phơi khô ngâm ở trong nước, ngâm khoảng hai tuần, mỗi ngày thay nước một lần, nếu như không thay nước, bột hạt sồi sẽ có vị chát. Đến khi thịt quả hoàn toàn ngâm nở thì sẽ đem vớt ra.
Sau đó mài thành tinh bột. Lúc này tinh bột hạt sồi vẫn còn hơi ẩm, cần phải lọc cho lắng đọng lại, dăm ba ngày phải loại bỏ tạp chất một lần. Ban đầu vị vẫn còn chát, đợi ngâm vào trong nước tới khi nước ngấm vị chát, tinh bột lắng đọng xuống bên dưới thì đem bỏ lớp nước ở bên trên đi, lúc này còn có thể dùng tro hút đi phần nước chưa hoàn toàn được loại bỏ.
Cuối cùng, lấy ra tinh bột hạt sồi, lúc này tinh bột sẽ có hình khối, tiếp tục phơi khô rồi lọc qua rây sẽ ra bột.
Cứ như vậy bột hạt sồi liền có thể làm ra, Dạ Dao Quang làm thành công đã là một tháng sau, trong thời gian đó có thất bại một lần, bất quá dù là như thế, Ôn Đình Trạm vẫn tuyệt đối tin tưởng Dạ Dao Quang, cho nên sớm cho người đi thu thập toàn bộ hạt sồi tới. Ba cân hạt sồi có thể làm ra một cân bột, nhưng một cân bột sồi lại có thể làm mười cân đậu phụ, Dạ Dao Quang làm hai mươi cân đậu phụ hạt sồi, sau khi làm ra chẳng những tặng toàn bộ cho người phủ nha nếm trước tiên, còn lại nàng cho mang tới học viện Côn Lôn cho Tống sơn trưởng.
“Mau tới nếm thử.” Dạ Dao Quang làm một đĩa rau trộn đậu phụ, một đĩa đậu phụ xào cay, một bát đậu phụ kho tàu, còn dùng thịt vụn xào với đậu phụ. Ngày này giữa trưa sau khi Dạ Dao Quang làm xong các món liền khẩn trương đưa tới phủ nha cho Ôn Đình Trạm đánh giá.
“Hai người các ngươi cũng ở đây thì cũng cùng ăn đi, ta làm không ít, một mình A Trạm ăn cũng không hết.” Dạ Dao Quang thấy Diệp Phụ Duyên cùng Vệ Kinh tính toán lui ra, liền gọi bọn họ lại.
Hai người có chút do dự, cuối cùng là Ôn Đình Trạm mở miệng: “Hôm nay cho các ngươi nếm thử tay nghề của phu nhân.”
Hai người lúc này mới làm lễ, sau khi ngồi xuống hai bên trái phải cạnh Ôn Đình Trạm, Nghi Vi tới đưa đũa cho bọn hắn.
“Phu nhân đây là làm món gì?” Nhìn một bàn những món đồ mềm sánh mầu nâu đen, Diệp Phụ Duyên có chút tò mò.
“Hôm qua đã đưa tới cho phủ nha đậu phụ hạt sồi.” Dạ Dao Quang trả lời, “Trong nhà chúng ta thì là lần đầu tiên làm, ta làm vài loại món ăn khác nhau, các ngươi xem xem vị thế nào.”
Ôn Đình Trạm ăn trước rau trộn, sau đó món xào, rồi đến kho tàu, ăn miếng đậu kho tàu sau liền dừng lại: “Vị này có chút khác biệt.”
Dạ Dao Quang cười tủm tỉm nói: “Cách làm khác nhau, tất nhiên mùi vị cũng sẽ khác nhau.”
Ôn Đình Trạm cười nhìn Dạ Dao Quang: “Cũng không phải cả mùi vị, mà là vị.”
“Tính chanh chua!” Dạ Dao Quang vừa lòng cười nói, “Đậu phụ hạt sồi kho tàu này là muội để đông lạnh qua một đêm.”
Sở dĩ nàng hôm nay mới làm mà không phải làm từ hôm qua cùng số lượng gửi tới phủ nha chính là vì món này. Phải canh thời gian ban đêm thời tiết âm ba đến năm độ đông lạnh, đợi sau khi đã đông lại thì mang ra phơi dưới ánh mặt trời, đợi băng tan hết bài trừ hơi nước, sau đó đem ngâm trong nước lạnh chừng hai phút đồng hồ, cuối cùng phối hợp gia vị ướp dậy mùi, như vậy món ăn này vô cùng độc đáo, nhưng trình tự làm hơi phức tạp.
“Món ăn này của phu nhân… rất mĩ vị.” Diệp Phụ Duyên cùng Vệ Kinh đều vừa ăn vừa gật gù.
“Đó là tất nhiên.”
Có thể không mĩ vị sao? Hiện bây giờ buổi tối thời tiết nơi nào có thể bảo trì nhiệt độ âm 3 đến âm năm độ, Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành ngưng tụ tạo ra khối băng đạt tiêu chuẩn đem đông lạnh cả đêm, ban ngày ánh sáng mặt trời cũng không đạt tới nhiệt độ làm tan băng, nàng dùng nhiệt độ của Ngũ hành chi hỏa để đốt, chưa nói tới bản thân món ăn này đã ngon, lại dung hợp thêm linh khí, mùi vị chắc chắn kỳ giai.
Kim Tử kia chỉ đúng con khỉ tham ăn, ăn cho bằng sạch cả bàn mới vừa miệng, dưới sự truy đánh của nàng cũng không để ý.
“Hầu gia vốn định đem truyền tay nghề làm hạt sồi dạy cho người trong thôn sao?” Cơm nước xong, Diệp Phụ Duyên ngồi ở phía dưới hỏi Ôn Đình Trạm.
“Ta muốn tìm một con đường sống cho bọn họ.” Ôn Đình Trạm trả lời, “Đem kỹ thuật dạy lại, bọn họ chưa hẳn nắm được, còn rất có thể đánh vỡ sự yên bình trong thôn.”
Diệp Phụ Duyên nghe xong liên tục gật đầu, việc này cũng là việc hắn đang băn khoăn. Rừng sồi trong thôn có chút phức tạp, bởi vì vị trí không tốt lắm, thổ nhưỡng không đủ dinh dương để hạt giống nảy mầm, cho nên bị liệt vào một trong những thôn nghèo khổ nhất thuộc quản hạt Tây Ninh phủ, hơn nữa ngoài một nửa là người Tây Tạng cùng người Hán, còn có một hai hộ tộc khác người, đây cũng là nguyên nhân vì sao Ôn Đình Trạm muốn chỉnh đốn lại bắt đầu từ thôn này.
Nếu như lúc này, Ôn Đình Trạm đem kỹ thuật dạy lại cho một nhà, một hộ gia đình rất nghèo có thể vực dậy, tin tức này nếu như không truyền ra ngoài thì cũng không có gì đáng nói. Nhưng nếu như truyền ra, thân là quan phụ mẫu mà Ôn Đình Trạm bên nặng bên nhẹ, Ôn Đình Trạm về sau muốn người Tây Tạng và người Hán ở cùng nhau liền không dễ dàng, chuyện này sẽ trở thành trở ngại trong lòng người Tây Tạng. Bọn họ sẽ nhận vì Ôn Đình Trạm cũng là người Hán cho nên suy tính ích lợi cho mình trước tiên, ưu tiên vẫn là Hán nhân. Nhưng nếu hắn cho người Tây Tạng, thời cơ lại không đúng, sẽ làm người Hán cảm thấy Ôn Đình Trạm chủ yếu và thứ yếu chẳng phân biệt được, ngày sau muốn đồng hóa hai tộc cũng sẽ gian nan.
“Hầu gia tính toán sẽ làm như thế nào?” Diệp Phụ Duyên trầm ngâm chốc lát hỏi.
“Ngươi thấy thế nào?” Ôn Đình Trạm không đáp mà hỏi lại.
Diệp Phụ Duyên suy nghĩ mới nói: “Hầu gia xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, Hầu gia đã làm quan ngoại phóng, gia tư của Hầu gia cũng không ít, tiền tài của ngài thật sự hiện tại không đủ, ngày sau có lẽ Hầu gia vẫn muốn ngoại phóng ở những phủ thành khác, nếu gặp phải thiên tai nhân họa, Hầu gia cũng không thể trông chờ tiền bạc của triều đình, cũng không tốt nếu mỗi khi cần đều nhờ tới Vĩnh Phúc hầu. Vĩnh Phúc hầu dù sao chính là người của thái tôn điện hạ mà không phải người của Hầu gia. Theo ngu kiến của thuộc hạ, Hầu gia cũng cần mở tài sản cho riêng mình.”
“Ý ngươi là muốn chúng ta tự mở cửa hàng?” Dạ Dao Quang nghe hiểu rõ ý tứ của Diệp Phụ Duyên.
“Đây nguyên vốn là phương thuốc của phu nhân.” Diệp Phụ Duyên nói thẳng, “Chúng ta có thể thu mua hạt sồi giá cao, nếu phu nhân cùng Hầu gia vẫn thấy không đủ, cũng có thể thuê nhân công người trong thôn đến làm bột sồi.”
Làm đậu phụ hạt sồi kỳ thực cũng không khó, trước hết là làm ra tinh bột từ hạt sồi. Lượng tinh bột trong hạt sồi rất cao, hơn nữa loại tinh bột này rất dễ dàng bảo quản. Thời tiết hanh khô đem hạt sồi nghiền thành bột có thể bảo quản tới một năm, đậu phụ từ hạt sồi lạnh nóng đều có phương pháp làm, có điều Dạ Dao Quang thích ăn nhất đậu phụ lạnh mùa hè.
Cách làm cũng không khó.
Đầu tiên, đem hạt sồi phơi khô tới khi nào ngoài vỏ có khe nứt có thể bóc được sẽ đem bóc phần thịt quả phơi khô. Phơi nhất định phải khô, nếu như không phơi khô, trực tiếp đem lam bột, lúc làm hạt sồi sẽ không lắng lại.
Tiếp theo, đem phần thịt hạt sồi đã phơi khô ngâm ở trong nước, ngâm khoảng hai tuần, mỗi ngày thay nước một lần, nếu như không thay nước, bột hạt sồi sẽ có vị chát. Đến khi thịt quả hoàn toàn ngâm nở thì sẽ đem vớt ra.
Sau đó mài thành tinh bột. Lúc này tinh bột hạt sồi vẫn còn hơi ẩm, cần phải lọc cho lắng đọng lại, dăm ba ngày phải loại bỏ tạp chất một lần. Ban đầu vị vẫn còn chát, đợi ngâm vào trong nước tới khi nước ngấm vị chát, tinh bột lắng đọng xuống bên dưới thì đem bỏ lớp nước ở bên trên đi, lúc này còn có thể dùng tro hút đi phần nước chưa hoàn toàn được loại bỏ.
Cuối cùng, lấy ra tinh bột hạt sồi, lúc này tinh bột sẽ có hình khối, tiếp tục phơi khô rồi lọc qua rây sẽ ra bột.
Cứ như vậy bột hạt sồi liền có thể làm ra, Dạ Dao Quang làm thành công đã là một tháng sau, trong thời gian đó có thất bại một lần, bất quá dù là như thế, Ôn Đình Trạm vẫn tuyệt đối tin tưởng Dạ Dao Quang, cho nên sớm cho người đi thu thập toàn bộ hạt sồi tới. Ba cân hạt sồi có thể làm ra một cân bột, nhưng một cân bột sồi lại có thể làm mười cân đậu phụ, Dạ Dao Quang làm hai mươi cân đậu phụ hạt sồi, sau khi làm ra chẳng những tặng toàn bộ cho người phủ nha nếm trước tiên, còn lại nàng cho mang tới học viện Côn Lôn cho Tống sơn trưởng.
“Mau tới nếm thử.” Dạ Dao Quang làm một đĩa rau trộn đậu phụ, một đĩa đậu phụ xào cay, một bát đậu phụ kho tàu, còn dùng thịt vụn xào với đậu phụ. Ngày này giữa trưa sau khi Dạ Dao Quang làm xong các món liền khẩn trương đưa tới phủ nha cho Ôn Đình Trạm đánh giá.
“Hai người các ngươi cũng ở đây thì cũng cùng ăn đi, ta làm không ít, một mình A Trạm ăn cũng không hết.” Dạ Dao Quang thấy Diệp Phụ Duyên cùng Vệ Kinh tính toán lui ra, liền gọi bọn họ lại.
Hai người có chút do dự, cuối cùng là Ôn Đình Trạm mở miệng: “Hôm nay cho các ngươi nếm thử tay nghề của phu nhân.”
Hai người lúc này mới làm lễ, sau khi ngồi xuống hai bên trái phải cạnh Ôn Đình Trạm, Nghi Vi tới đưa đũa cho bọn hắn.
“Phu nhân đây là làm món gì?” Nhìn một bàn những món đồ mềm sánh mầu nâu đen, Diệp Phụ Duyên có chút tò mò.
“Hôm qua đã đưa tới cho phủ nha đậu phụ hạt sồi.” Dạ Dao Quang trả lời, “Trong nhà chúng ta thì là lần đầu tiên làm, ta làm vài loại món ăn khác nhau, các ngươi xem xem vị thế nào.”
Ôn Đình Trạm ăn trước rau trộn, sau đó món xào, rồi đến kho tàu, ăn miếng đậu kho tàu sau liền dừng lại: “Vị này có chút khác biệt.”
Dạ Dao Quang cười tủm tỉm nói: “Cách làm khác nhau, tất nhiên mùi vị cũng sẽ khác nhau.”
Ôn Đình Trạm cười nhìn Dạ Dao Quang: “Cũng không phải cả mùi vị, mà là vị.”
“Tính chanh chua!” Dạ Dao Quang vừa lòng cười nói, “Đậu phụ hạt sồi kho tàu này là muội để đông lạnh qua một đêm.”
Sở dĩ nàng hôm nay mới làm mà không phải làm từ hôm qua cùng số lượng gửi tới phủ nha chính là vì món này. Phải canh thời gian ban đêm thời tiết âm ba đến năm độ đông lạnh, đợi sau khi đã đông lại thì mang ra phơi dưới ánh mặt trời, đợi băng tan hết bài trừ hơi nước, sau đó đem ngâm trong nước lạnh chừng hai phút đồng hồ, cuối cùng phối hợp gia vị ướp dậy mùi, như vậy món ăn này vô cùng độc đáo, nhưng trình tự làm hơi phức tạp.
“Món ăn này của phu nhân… rất mĩ vị.” Diệp Phụ Duyên cùng Vệ Kinh đều vừa ăn vừa gật gù.
“Đó là tất nhiên.”
Có thể không mĩ vị sao? Hiện bây giờ buổi tối thời tiết nơi nào có thể bảo trì nhiệt độ âm 3 đến âm năm độ, Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành ngưng tụ tạo ra khối băng đạt tiêu chuẩn đem đông lạnh cả đêm, ban ngày ánh sáng mặt trời cũng không đạt tới nhiệt độ làm tan băng, nàng dùng nhiệt độ của Ngũ hành chi hỏa để đốt, chưa nói tới bản thân món ăn này đã ngon, lại dung hợp thêm linh khí, mùi vị chắc chắn kỳ giai.
Kim Tử kia chỉ đúng con khỉ tham ăn, ăn cho bằng sạch cả bàn mới vừa miệng, dưới sự truy đánh của nàng cũng không để ý.
“Hầu gia vốn định đem truyền tay nghề làm hạt sồi dạy cho người trong thôn sao?” Cơm nước xong, Diệp Phụ Duyên ngồi ở phía dưới hỏi Ôn Đình Trạm.
“Ta muốn tìm một con đường sống cho bọn họ.” Ôn Đình Trạm trả lời, “Đem kỹ thuật dạy lại, bọn họ chưa hẳn nắm được, còn rất có thể đánh vỡ sự yên bình trong thôn.”
Diệp Phụ Duyên nghe xong liên tục gật đầu, việc này cũng là việc hắn đang băn khoăn. Rừng sồi trong thôn có chút phức tạp, bởi vì vị trí không tốt lắm, thổ nhưỡng không đủ dinh dương để hạt giống nảy mầm, cho nên bị liệt vào một trong những thôn nghèo khổ nhất thuộc quản hạt Tây Ninh phủ, hơn nữa ngoài một nửa là người Tây Tạng cùng người Hán, còn có một hai hộ tộc khác người, đây cũng là nguyên nhân vì sao Ôn Đình Trạm muốn chỉnh đốn lại bắt đầu từ thôn này.
Nếu như lúc này, Ôn Đình Trạm đem kỹ thuật dạy lại cho một nhà, một hộ gia đình rất nghèo có thể vực dậy, tin tức này nếu như không truyền ra ngoài thì cũng không có gì đáng nói. Nhưng nếu như truyền ra, thân là quan phụ mẫu mà Ôn Đình Trạm bên nặng bên nhẹ, Ôn Đình Trạm về sau muốn người Tây Tạng và người Hán ở cùng nhau liền không dễ dàng, chuyện này sẽ trở thành trở ngại trong lòng người Tây Tạng. Bọn họ sẽ nhận vì Ôn Đình Trạm cũng là người Hán cho nên suy tính ích lợi cho mình trước tiên, ưu tiên vẫn là Hán nhân. Nhưng nếu hắn cho người Tây Tạng, thời cơ lại không đúng, sẽ làm người Hán cảm thấy Ôn Đình Trạm chủ yếu và thứ yếu chẳng phân biệt được, ngày sau muốn đồng hóa hai tộc cũng sẽ gian nan.
“Hầu gia tính toán sẽ làm như thế nào?” Diệp Phụ Duyên trầm ngâm chốc lát hỏi.
“Ngươi thấy thế nào?” Ôn Đình Trạm không đáp mà hỏi lại.
Diệp Phụ Duyên suy nghĩ mới nói: “Hầu gia xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, Hầu gia đã làm quan ngoại phóng, gia tư của Hầu gia cũng không ít, tiền tài của ngài thật sự hiện tại không đủ, ngày sau có lẽ Hầu gia vẫn muốn ngoại phóng ở những phủ thành khác, nếu gặp phải thiên tai nhân họa, Hầu gia cũng không thể trông chờ tiền bạc của triều đình, cũng không tốt nếu mỗi khi cần đều nhờ tới Vĩnh Phúc hầu. Vĩnh Phúc hầu dù sao chính là người của thái tôn điện hạ mà không phải người của Hầu gia. Theo ngu kiến của thuộc hạ, Hầu gia cũng cần mở tài sản cho riêng mình.”
“Ý ngươi là muốn chúng ta tự mở cửa hàng?” Dạ Dao Quang nghe hiểu rõ ý tứ của Diệp Phụ Duyên.
“Đây nguyên vốn là phương thuốc của phu nhân.” Diệp Phụ Duyên nói thẳng, “Chúng ta có thể thu mua hạt sồi giá cao, nếu phu nhân cùng Hầu gia vẫn thấy không đủ, cũng có thể thuê nhân công người trong thôn đến làm bột sồi.”
/1483
|