Mạch Khâm nghiêng người né tránh đòn tấn công kia, một dáng người nhanh như chớp nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy một chùm ánh sáng màu xám đậm đánh về phía Mạch Khâm. Mạch Khâm xoay người giữa không trung nhưng vẫn không kịp, đành phải vận khí từ lòng bàn tay lên đỡ.
"Ầm!" Hai chưởng tấn công, cả sơn động lung lay suýt nữa khiến người ta đứng không vững.
Ngay lập tức hai dáng người nhanh chóng tách ra, một người rơi xuống trước mặt Lệ Thăng đang được Vân Đậu đỡ, mà Mạch Khâm lại bị va mạnh vào bức tường sau lưng, kêu đau một tiếng rồi đưa tay che ngực, máu tươi chảy xuống khóe môi.
"Thiếu gia!" Mục đồng nhanh chóng tiến đến đỡ Mạch Khâm lên.
Lúc này, Dạ Dao Quang cũng vừa kịp lúc hứng được long tiên dịch vào trong bình, nhanh chóng chạy đến trước mặt Mạch Khâm căng thẳng hỏi: “Mạch đại ca, huynh không sao chứ?”
"Ta không sao." Mạch Khâm lắc đầu với Dạ Dao Quang.
"Sư phụ…" Cảnh này xảy ra quá nhanh, Vân Đậu nhìn thấy sư phụ đứng trước mặt bọn họ, không biết giải thích hiểu lầm này thế nào nữa. Mạch thiếu tông chủ không hề nhục mạ đại sư huynh của bọn họ, một khi nói ra sư phụ của bọn họ đả thương thiếu tông chủ của Cửu Mạch tông, nếu không chịu đòn nhận tội thì e là không thể hơn được.
"Sư thúc, ta..." Lệ Thăng há mồm muốn giải thích.
Lại bị sư phụ của Vân Đậu là Vân Khoa ngắt lời. Vân Khoa nghiêm mặt nhìn Dạ Dao Quang: “Tiểu nha đầu, giao long tiên dịch ra đây, lão phu thả các ngươi đi, nếu không đừng trách lão phu không khách khí.”
Dạ Dao Quang nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạch Khâm, lửa giận trong lòng chậm rãi trào ra: “Đường đường là đệ nhất tiên tông thì ra cũng là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng là khiến ta được mở mang tầm mắt. Ngươi cũng muốn có long tiên dịch, nằm mơ đi! Ta thà hủy nó đi cũng tuyệt đối không cho ngươi được toại nguyện!”
Nói rồi Dạ Dao Quang hung hăng đập bình sứ xuống đất, thứ cô không có được, người này cũng đừng hòng có được! Nhưng Dạ Dao Quang lại không ngờ được tốc độ của một người tu luyện đã ở giai đoạn Hóa Thần nhanh đến mức nào.
Bình sứ còn chưa đập xuống đất thì một luồng sức mạnh cuốn tới giữ bình sứ lại, Dạ Dao Quang thấy vậy thì ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, cô vận hết sức lực toàn thân ném Thiên Lân. Thiên Lân bay đi chặt đứt sức mạnh của Vân Khoa, đây cũng không phải do tu vi của cô cao mà là từ trước đến nay Vân Khoa vẫn luôn xem thường Dạ Dao Quang nên cũng không dùng nhiều sức lực.
Chuyện này quả là đánh vào mặt người tu luyện Hóa Thần như Vân Khoa. Phải biết rằng Dạ Dao Quang chỉ là một người còn chưa luyện được đến Trúc Cơ, hai người còn cách nhau Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Đối với Vân Khoa mà nói thì với ba khoảng cách này, Dạ Dao Quang chỉ như con kiến hôi nhưng con kiến hôi này lại hết lần này đến lần khác trừng trị hắn ngay trước mặt bao người.
Thấy bình sứ lăn xuống đất, do độ cao lúc ném không lớn nên không bị vỡ, bình sứ lăn vài vòng dưới chân Dạ Dao Quang rồi dừng lại bên chân cô, dường như đang cười nhạo sự bất lực của hắn khiến Vân Khoa giận tím mặt.
“Nếu ngươi đã muốn chết thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!” Vân Khoa nổi giận tung một chưởng về phía Dạ Dao Quang.
Một chưởng kia rất nhanh, Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh vô hình khóa chặt lại, hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Gió mạnh đến mức dường như có thể lăng trì cô khiến linh hồn cô đau như bị nghìn con dao cứa vào.
"Dao Quang!" Trong tình thế cấp bách, Mạch Khâm gào to, nhanh chóng chạy đến.
Trong giây lát, đôi mắt Dạ Dao Quang mở to, cô có một cảm giác rằng cái mạng nhỏ của mình sẽ kết thúc ở đây. Ngay giây phút cô chuẩn bị đón nhận cái chết, một dáng người chắn ngay trước mặt cô.
Dạ Dao Quang giận dữ nhìn người thấp hơn mình nửa cái đầu kia, không biết cậu xông đến đây thế nào mà lại chắn trước mặt cô. Lúc này một ngụm máu tươi phun từ miệng ra, cả cô và Ôn Đình Trạm đều bị sức mạnh của Vân Khoa đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất."Trạm ca…"
Thứ bị cuốn theo còn có bình sứ rơi bên chân Dạ Dao Quang lúc nãy, bình sứ đập vào người Dạ Dao Quang, không biết được làm từ chất liệu gì mà không bị vỡ. Dạ Dao Quang không kịp bận tâm đến những cái khác, cô ôm Ôn Đình Trạm vào lòng, hai tròng mắt đỏ bừng lại không rơi nước mắt xuống.
"Trạm ca, chàng đau ở đâu, nói cho muội biết… Không, chàng đừng nói, bây giờ muội chữa trị cho chàng ngay…” Dạ Dao Quang nói năng lộn xộn, cô vận khí từ lòng bàn tay nhưng lại không rơi xuống, cô cảm thấy bây giờ Ôn Đình Trạm đã không còn tiếp xúc với mình nữa. Cô sợ, sợ mình vừa chạm vào thì Ôn Đình Trạm sẽ chết trong lòng cô.
"Dao Dao… ta không đau…" Ôn Đình Trạm cố gắng nở một nụ cười bất lực, cậu thật sự không cảm thấy đau một chút nào cả, không phải vì để lừa cô mà vì cậu cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nhẹ, mi mắt cũng càng ngày càng nặng. Dao Dao của cậu đau lòng như thế, cậu muốn nói nhiều hơn với cô để cô không buồn, cậu muốn nói cậu không sao.
Nhưng cậu lại không mở miệng nổi, dường như có một bàn tay vô hình giữ chặt cổ họng cậu khiến cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, còn tiếng của Dao Dao thì càng ngày càng mơ hồ, mơ hồ đến mức cậu hoàn toàn không nghe rõ nữa…
Một ngụm máu kia của Ôn Đình Trạm phun lên người Vân Khoa, trong nháy mắt Vân Khoa tận mắt thấy một luồng sức mạnh kì ảo trên người Ôn Đình Trạm bắn ngược lại như gông xiềng trói chặt hắn khiến hắn không thể động đậy. Thậm chí khi bị Mạch Khâm đánh cho một chưởng rơi xuống trước mặt các đệ tử, hắn cũng vẫn bị luồng sức mạnh kỳ dị kia trói chặt.
Mạch Khâm cũng không để ý đến dáng vẻ kỳ lạ kia của Vân Khoa mà chạy đến trước mặt Dạ Dao Quang, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Ôn Đình Trạm. Tình trạng cơ thể của Ôn Đình Trạm khiến tay hắn run lên, hắn nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một viên đan dược cho Ôn Đình Trạm uống.
"Mạch đại ca, Mạch đại ca, Trạm ca sẽ không sao phải không?” Lúc này Dạ Dao Quang như bắt được phao cứu mạng, cô nắm chặt ống tay áo của Mạch Khâm, hai mắt đỏ ngầu như bình sứ dễ bể yếu ớt nhìn Mạch Khâm.
Mạch Khâm luôn quen với sống chết, hắn lạnh nhạt vô tình nhưng cũng không mở miệng được nữa. Hắn sợ chính miệng mình đập nát mọi hy vọng của cô nhưng sự thật lại không cho hắn lừa dối cô, nhất thời Mạch Khâm không tìm được lời nào để nói, hắn thấy cổ họng hơi đau.
"Mạch đại ca, Mạch đại ca nói đi.” Trong hai kiếp, lần đầu tiên Dạ Dao Quang yếu đuối như vậy, yếu đuối đến mức dùng giọng điệu khẩn cầu để hỏi.
"Đệ ấy…"
"Dao Dao…" Ngay lúc Mạch Khâm chuẩn bị mở miệng thì giọng nói của Ôn Đình Trạm yếu ớt vang lên một lần nữa. Lúc này Dạ Dao Quang quay đầu lại, ánh mắt đã bình tĩnh lại.
Dạ Dao Quang quá đỗi vui mừng đỡ lấy Ôn Đình Trạm, nhẹ giọng gọi cậu: “Trạm ca, chàng ổn rồi.”
“Ừ, ta không sao rồi.” Cơ thể của mình chỉ có mình mới biết, so với cảm giác vô tri vô giác vừa rồi thì thời khắc này Ôn Đình Trạm đã cảm nhận được một cách rõ ràng sinh mạng của mình đột nhiên mất đi. Cậu tự tay ôm Dạ Dao Quang, đôi mắt đen nhánh sáng rỡ ôn hòa.
"Ầm!" Hai chưởng tấn công, cả sơn động lung lay suýt nữa khiến người ta đứng không vững.
Ngay lập tức hai dáng người nhanh chóng tách ra, một người rơi xuống trước mặt Lệ Thăng đang được Vân Đậu đỡ, mà Mạch Khâm lại bị va mạnh vào bức tường sau lưng, kêu đau một tiếng rồi đưa tay che ngực, máu tươi chảy xuống khóe môi.
"Thiếu gia!" Mục đồng nhanh chóng tiến đến đỡ Mạch Khâm lên.
Lúc này, Dạ Dao Quang cũng vừa kịp lúc hứng được long tiên dịch vào trong bình, nhanh chóng chạy đến trước mặt Mạch Khâm căng thẳng hỏi: “Mạch đại ca, huynh không sao chứ?”
"Ta không sao." Mạch Khâm lắc đầu với Dạ Dao Quang.
"Sư phụ…" Cảnh này xảy ra quá nhanh, Vân Đậu nhìn thấy sư phụ đứng trước mặt bọn họ, không biết giải thích hiểu lầm này thế nào nữa. Mạch thiếu tông chủ không hề nhục mạ đại sư huynh của bọn họ, một khi nói ra sư phụ của bọn họ đả thương thiếu tông chủ của Cửu Mạch tông, nếu không chịu đòn nhận tội thì e là không thể hơn được.
"Sư thúc, ta..." Lệ Thăng há mồm muốn giải thích.
Lại bị sư phụ của Vân Đậu là Vân Khoa ngắt lời. Vân Khoa nghiêm mặt nhìn Dạ Dao Quang: “Tiểu nha đầu, giao long tiên dịch ra đây, lão phu thả các ngươi đi, nếu không đừng trách lão phu không khách khí.”
Dạ Dao Quang nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạch Khâm, lửa giận trong lòng chậm rãi trào ra: “Đường đường là đệ nhất tiên tông thì ra cũng là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng là khiến ta được mở mang tầm mắt. Ngươi cũng muốn có long tiên dịch, nằm mơ đi! Ta thà hủy nó đi cũng tuyệt đối không cho ngươi được toại nguyện!”
Nói rồi Dạ Dao Quang hung hăng đập bình sứ xuống đất, thứ cô không có được, người này cũng đừng hòng có được! Nhưng Dạ Dao Quang lại không ngờ được tốc độ của một người tu luyện đã ở giai đoạn Hóa Thần nhanh đến mức nào.
Bình sứ còn chưa đập xuống đất thì một luồng sức mạnh cuốn tới giữ bình sứ lại, Dạ Dao Quang thấy vậy thì ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, cô vận hết sức lực toàn thân ném Thiên Lân. Thiên Lân bay đi chặt đứt sức mạnh của Vân Khoa, đây cũng không phải do tu vi của cô cao mà là từ trước đến nay Vân Khoa vẫn luôn xem thường Dạ Dao Quang nên cũng không dùng nhiều sức lực.
Chuyện này quả là đánh vào mặt người tu luyện Hóa Thần như Vân Khoa. Phải biết rằng Dạ Dao Quang chỉ là một người còn chưa luyện được đến Trúc Cơ, hai người còn cách nhau Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Đối với Vân Khoa mà nói thì với ba khoảng cách này, Dạ Dao Quang chỉ như con kiến hôi nhưng con kiến hôi này lại hết lần này đến lần khác trừng trị hắn ngay trước mặt bao người.
Thấy bình sứ lăn xuống đất, do độ cao lúc ném không lớn nên không bị vỡ, bình sứ lăn vài vòng dưới chân Dạ Dao Quang rồi dừng lại bên chân cô, dường như đang cười nhạo sự bất lực của hắn khiến Vân Khoa giận tím mặt.
“Nếu ngươi đã muốn chết thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!” Vân Khoa nổi giận tung một chưởng về phía Dạ Dao Quang.
Một chưởng kia rất nhanh, Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh vô hình khóa chặt lại, hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Gió mạnh đến mức dường như có thể lăng trì cô khiến linh hồn cô đau như bị nghìn con dao cứa vào.
"Dao Quang!" Trong tình thế cấp bách, Mạch Khâm gào to, nhanh chóng chạy đến.
Trong giây lát, đôi mắt Dạ Dao Quang mở to, cô có một cảm giác rằng cái mạng nhỏ của mình sẽ kết thúc ở đây. Ngay giây phút cô chuẩn bị đón nhận cái chết, một dáng người chắn ngay trước mặt cô.
Dạ Dao Quang giận dữ nhìn người thấp hơn mình nửa cái đầu kia, không biết cậu xông đến đây thế nào mà lại chắn trước mặt cô. Lúc này một ngụm máu tươi phun từ miệng ra, cả cô và Ôn Đình Trạm đều bị sức mạnh của Vân Khoa đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất."Trạm ca…"
Thứ bị cuốn theo còn có bình sứ rơi bên chân Dạ Dao Quang lúc nãy, bình sứ đập vào người Dạ Dao Quang, không biết được làm từ chất liệu gì mà không bị vỡ. Dạ Dao Quang không kịp bận tâm đến những cái khác, cô ôm Ôn Đình Trạm vào lòng, hai tròng mắt đỏ bừng lại không rơi nước mắt xuống.
"Trạm ca, chàng đau ở đâu, nói cho muội biết… Không, chàng đừng nói, bây giờ muội chữa trị cho chàng ngay…” Dạ Dao Quang nói năng lộn xộn, cô vận khí từ lòng bàn tay nhưng lại không rơi xuống, cô cảm thấy bây giờ Ôn Đình Trạm đã không còn tiếp xúc với mình nữa. Cô sợ, sợ mình vừa chạm vào thì Ôn Đình Trạm sẽ chết trong lòng cô.
"Dao Dao… ta không đau…" Ôn Đình Trạm cố gắng nở một nụ cười bất lực, cậu thật sự không cảm thấy đau một chút nào cả, không phải vì để lừa cô mà vì cậu cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nhẹ, mi mắt cũng càng ngày càng nặng. Dao Dao của cậu đau lòng như thế, cậu muốn nói nhiều hơn với cô để cô không buồn, cậu muốn nói cậu không sao.
Nhưng cậu lại không mở miệng nổi, dường như có một bàn tay vô hình giữ chặt cổ họng cậu khiến cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, còn tiếng của Dao Dao thì càng ngày càng mơ hồ, mơ hồ đến mức cậu hoàn toàn không nghe rõ nữa…
Một ngụm máu kia của Ôn Đình Trạm phun lên người Vân Khoa, trong nháy mắt Vân Khoa tận mắt thấy một luồng sức mạnh kì ảo trên người Ôn Đình Trạm bắn ngược lại như gông xiềng trói chặt hắn khiến hắn không thể động đậy. Thậm chí khi bị Mạch Khâm đánh cho một chưởng rơi xuống trước mặt các đệ tử, hắn cũng vẫn bị luồng sức mạnh kỳ dị kia trói chặt.
Mạch Khâm cũng không để ý đến dáng vẻ kỳ lạ kia của Vân Khoa mà chạy đến trước mặt Dạ Dao Quang, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Ôn Đình Trạm. Tình trạng cơ thể của Ôn Đình Trạm khiến tay hắn run lên, hắn nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một viên đan dược cho Ôn Đình Trạm uống.
"Mạch đại ca, Mạch đại ca, Trạm ca sẽ không sao phải không?” Lúc này Dạ Dao Quang như bắt được phao cứu mạng, cô nắm chặt ống tay áo của Mạch Khâm, hai mắt đỏ ngầu như bình sứ dễ bể yếu ớt nhìn Mạch Khâm.
Mạch Khâm luôn quen với sống chết, hắn lạnh nhạt vô tình nhưng cũng không mở miệng được nữa. Hắn sợ chính miệng mình đập nát mọi hy vọng của cô nhưng sự thật lại không cho hắn lừa dối cô, nhất thời Mạch Khâm không tìm được lời nào để nói, hắn thấy cổ họng hơi đau.
"Mạch đại ca, Mạch đại ca nói đi.” Trong hai kiếp, lần đầu tiên Dạ Dao Quang yếu đuối như vậy, yếu đuối đến mức dùng giọng điệu khẩn cầu để hỏi.
"Đệ ấy…"
"Dao Dao…" Ngay lúc Mạch Khâm chuẩn bị mở miệng thì giọng nói của Ôn Đình Trạm yếu ớt vang lên một lần nữa. Lúc này Dạ Dao Quang quay đầu lại, ánh mắt đã bình tĩnh lại.
Dạ Dao Quang quá đỗi vui mừng đỡ lấy Ôn Đình Trạm, nhẹ giọng gọi cậu: “Trạm ca, chàng ổn rồi.”
“Ừ, ta không sao rồi.” Cơ thể của mình chỉ có mình mới biết, so với cảm giác vô tri vô giác vừa rồi thì thời khắc này Ôn Đình Trạm đã cảm nhận được một cách rõ ràng sinh mạng của mình đột nhiên mất đi. Cậu tự tay ôm Dạ Dao Quang, đôi mắt đen nhánh sáng rỡ ôn hòa.
/1483
|