"Chàng không sao thì tốt rồi, bây giờ chúng ta quay về, sau này cũng sẽ không chạy loạn khắp nơi nữa. Muội cũng sẽ không đi tìm đồ nữa, chúng ta ở nhà thôi, đóng cửa lại sống cuộc sống của chúng ta thôi được không?” Ánh mắt Dạ Dao Quang đầy mong chờ nhìn Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm nghe vậy thì nụ cười trở nên cứng đờ, cậu cho là cô thực sự sẽ tin rằng cậu không sao. Cậu cứ nghĩ cậu có thể nghĩ cách để cô đưa cậu đi trong lúc cô không biết gì, ít nhất cũng để cậu ích kỷ không muốn nhìn thấy sự đau khổ của cô, để cậu có thể yên tâm ra đi.
"Dao Dao, ta rất vui vẻ, chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ.” Ôn Đình Trạm cầm ngược lại tay Dạ Dao Quang. Nụ cười của cậu rất sâu, lộ ra hai má lúm đồng tiền đặc biệt của cậu giống như bình rượu ủ ngon lâu năm làm say lòng người.
Cậu chưa từng vui vẻ như vậy, bởi vì cuối cùng cậu cũng có thể đứng ra một lần lúc cô cần cậu nhất mà không phải lần nào cũng bị cô bảo vệ sau lưng. Cậu từng không ngừng an ủi mình rằng cậu nhất định sẽ trưởng thành, bất cứ lúc nào cũng có thể che gió chắn mưa cho cô nhưng những điều đó quá xa vời. Bây giờ cậu không cần chờ lâu như vậy, thì ra chỉ cần khi cô cần đến cậu, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể che chở cho cô.
"Trạm ca..." Lông mi Dạ Dao Quang run lên, cuối cùng cô không nhịn được rơi nước mắt.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt Ôn Đình Trạm tạo thành bọt nước trên mặt cậu, cậu muốn tự tay lau nước mắt cho cô nhưng không còn sức lực nữa.
Dường như nhận ra ý muốn của cậu, cô vùi mặt vào lòng bàn tay cậu, cậu cố gắng lau nước mắt cho cô. Cuối cùng cô không nhịn nổi khóc thất thanh, tay ôm cậu thật chặt.
Cổ họ giao nhau, đầu cậu tựa vào vai cô, giọng nói của cậu rất nhẹ, nhẹ đến mức trừ cô ra không ai có thể nghe thấy được: “Dao Dao của trước kia, nàng ấy yếu mềm, nàng ấy không giỏi biểu đạt ý muốn của mình, nàng ấy biết cầm kỳ thi họa, nàng ấy biết đan biết thêu thùa, nàng ấy… Nàng ấy là người vợ mà mẹ ta dành cho ta, ta vẫn luôn cho rằng vợ ta sau này sẽ giống với nàng ấy, cho đến khi… cho đến khi ta gặp nàng…”
Cả người Dạ Dao Quang bỗng nhiên cứng đờ, nước mắt của cô vẫn như những hạt châu không ngừng lăn xuống nhưng ánh mắt của cô lại hơi dại ra.
Ôn Đình Trạm bất lực cười: "Ta biết, biết nàng không phải nàng ấy nhưng nàng đã nói nàng sẽ không làm tổn thương ta. Ta tin nên trong một năm này ta đã cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có, còn vui hơn cả hồi cha mẹ ta vẫn còn sống, cảm ơn nàng, khụ khụ... cảm ơn nàng, Dao Dao...”
"Trạm ca..." Giọng Dạ Dao Quang khàn khàn, cô không biết nên nói gì nữa.
Ôn Đình Trạm lại nắm tay cô thật chặt: “Trong mắt người khác, nàng là người cũng được, là ma quỷ hay là thần cũng được nhưng trong mắt ta nàng vẫn mãi là người vợ mà ta muốn lấy. Đối với ta mà nói, sinh lão bệnh tử cũng không bằng sự lo lắng cho nàng, sợ nàng bị thương, sợ nàng buồn, sợ nàng đau, sợ nàng… bỏ ta đi…”
Cậu đúng là một cậu bé mười tuổi, nhưng từ bé cậu đã học nhanh hiểu nhiều hơn bất kỳ ai. Trước kia cậu không hiểu thế nào là tình cảm nam nữ, bây giờ cậu đã hiểu rồi. Cậu không biết lời cậu nói có khiến cô sợ hãi hay không nhưng đây là suy nghĩ sâu sắc nhất, chân thật nhất từ đáy lòng cậu. Cậu muốn nói cho cô biết, cậu sợ nếu không nói ra thì sẽ không kịp nữa…
"Trạm ca..." Dạ Dao Quang khóc đến đau lòng, cô cứ nghĩ cô không tim không phổi, thì ra chỉ là không có người nào hay chuyện gì có thể khiến nó đau được. Từ trước đến nay chưa có ai đối xử tốt với cô như vậy, tin tưởng cô như vậy, chăm sóc cô như vậy, nhường nhịn cô như vậy…
Ôn Đình Trạm nghe vậy thì nụ cười trở nên cứng đờ, cậu cho là cô thực sự sẽ tin rằng cậu không sao. Cậu cứ nghĩ cậu có thể nghĩ cách để cô đưa cậu đi trong lúc cô không biết gì, ít nhất cũng để cậu ích kỷ không muốn nhìn thấy sự đau khổ của cô, để cậu có thể yên tâm ra đi.
"Dao Dao, ta rất vui vẻ, chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ.” Ôn Đình Trạm cầm ngược lại tay Dạ Dao Quang. Nụ cười của cậu rất sâu, lộ ra hai má lúm đồng tiền đặc biệt của cậu giống như bình rượu ủ ngon lâu năm làm say lòng người.
Cậu chưa từng vui vẻ như vậy, bởi vì cuối cùng cậu cũng có thể đứng ra một lần lúc cô cần cậu nhất mà không phải lần nào cũng bị cô bảo vệ sau lưng. Cậu từng không ngừng an ủi mình rằng cậu nhất định sẽ trưởng thành, bất cứ lúc nào cũng có thể che gió chắn mưa cho cô nhưng những điều đó quá xa vời. Bây giờ cậu không cần chờ lâu như vậy, thì ra chỉ cần khi cô cần đến cậu, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể che chở cho cô.
"Trạm ca..." Lông mi Dạ Dao Quang run lên, cuối cùng cô không nhịn được rơi nước mắt.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt Ôn Đình Trạm tạo thành bọt nước trên mặt cậu, cậu muốn tự tay lau nước mắt cho cô nhưng không còn sức lực nữa.
Dường như nhận ra ý muốn của cậu, cô vùi mặt vào lòng bàn tay cậu, cậu cố gắng lau nước mắt cho cô. Cuối cùng cô không nhịn nổi khóc thất thanh, tay ôm cậu thật chặt.
Cổ họ giao nhau, đầu cậu tựa vào vai cô, giọng nói của cậu rất nhẹ, nhẹ đến mức trừ cô ra không ai có thể nghe thấy được: “Dao Dao của trước kia, nàng ấy yếu mềm, nàng ấy không giỏi biểu đạt ý muốn của mình, nàng ấy biết cầm kỳ thi họa, nàng ấy biết đan biết thêu thùa, nàng ấy… Nàng ấy là người vợ mà mẹ ta dành cho ta, ta vẫn luôn cho rằng vợ ta sau này sẽ giống với nàng ấy, cho đến khi… cho đến khi ta gặp nàng…”
Cả người Dạ Dao Quang bỗng nhiên cứng đờ, nước mắt của cô vẫn như những hạt châu không ngừng lăn xuống nhưng ánh mắt của cô lại hơi dại ra.
Ôn Đình Trạm bất lực cười: "Ta biết, biết nàng không phải nàng ấy nhưng nàng đã nói nàng sẽ không làm tổn thương ta. Ta tin nên trong một năm này ta đã cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có, còn vui hơn cả hồi cha mẹ ta vẫn còn sống, cảm ơn nàng, khụ khụ... cảm ơn nàng, Dao Dao...”
"Trạm ca..." Giọng Dạ Dao Quang khàn khàn, cô không biết nên nói gì nữa.
Ôn Đình Trạm lại nắm tay cô thật chặt: “Trong mắt người khác, nàng là người cũng được, là ma quỷ hay là thần cũng được nhưng trong mắt ta nàng vẫn mãi là người vợ mà ta muốn lấy. Đối với ta mà nói, sinh lão bệnh tử cũng không bằng sự lo lắng cho nàng, sợ nàng bị thương, sợ nàng buồn, sợ nàng đau, sợ nàng… bỏ ta đi…”
Cậu đúng là một cậu bé mười tuổi, nhưng từ bé cậu đã học nhanh hiểu nhiều hơn bất kỳ ai. Trước kia cậu không hiểu thế nào là tình cảm nam nữ, bây giờ cậu đã hiểu rồi. Cậu không biết lời cậu nói có khiến cô sợ hãi hay không nhưng đây là suy nghĩ sâu sắc nhất, chân thật nhất từ đáy lòng cậu. Cậu muốn nói cho cô biết, cậu sợ nếu không nói ra thì sẽ không kịp nữa…
"Trạm ca..." Dạ Dao Quang khóc đến đau lòng, cô cứ nghĩ cô không tim không phổi, thì ra chỉ là không có người nào hay chuyện gì có thể khiến nó đau được. Từ trước đến nay chưa có ai đối xử tốt với cô như vậy, tin tưởng cô như vậy, chăm sóc cô như vậy, nhường nhịn cô như vậy…
/1483
|