Vì vậy Dạ Dao Quang phát hiện ra tên đồ đệ này toàn ngồi không hưởng thụ thành quả lao động của cô, cô có một dự cảm, không biết về sau sẽ phải thay tên đồ đệ đầu đất này may bao nhiêu áo cưới đây?
Rất muốn trả lại hàng, phải làm thế nào?
Dạ Dao Quang lệ rơi đầy mặt, Càn Dương lại không có chút cảm động nào. Hiện tại hắn đang vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng hắn cũng có được pháp khí la bàn mà hắn đã mơ ước bấy lâu nay, hơn nữa còn là lễ vật nhập môn sư phụ đưa cho hắn. Hắn nghĩ rằng sư phụ nhất định rất yêu thương đồ đệ như hắn!
Vì vậy trong lòng Càn Dương vô cùng vui vẻ, lúc ăn cơm trưa liền ăn sáu bát cơm, dọa Tần Đôn sợ đến trừng mắt. Tuy hắn ăn rất khỏe nhưng gặp được Càn Dương thì đúng là múa rìu qua mắt thợ…
Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn còn ở phía sau, sau khi Càn Dương ăn xong sáu bát cơm lớn liền bưng bát rời đi. Tất cả mọi người vô cùng buồn bực, hắn bưng bát đi làm gì? Khoảng một nén nhang sau, Càn Dương quay trở về, trên tay hắn là một chiếc bát lớn gấp đôi chiếc bát lúc nãy, hơn nữa cơm bên trong còn chất thành một đỉnh núi nhọn.
Tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt giống như gặp quỷ nhìn hắn, Càn Dương cũng không có chút ý tứ nào, lập tức nói: “Hôm nay ta đặc biệt vui, mà lúc vui ta có thể ăn tám, à không, mười bát cơm!”
Dạ Dao Quang đưa tay nâng trán, trực tiếp buông đũa rời đi.
Lúc ngủ trưa, Dạ Dao Quang nằm trên giường nhìn lên nóc nhà, cô đang tự hỏi rốt cuộc là cô đã nhận đồ đệ kiểu gì thế này?
“Khụ khụ, có thể ăn được là tốt!” Ôn Đình Trạm nhìn dáng vẻ của Dạ Dao Quang lập tức lên tiếng, bình thường cậu là người giỏi ăn nói nhưng trong trường hợp này cũng không biết nên an ủi Dạ Dao Quang như thế nào.
Ánh mắt khẽ động, Dạ Dao Quang lườm Ôn Đình Trạm, sau đó quay lưng về phía Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm cũng không muốn tự mình chuốc lấy xấu hổ nên đành nằm ngủ trưa trên giường của mình, hai người rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Hơn nửa canh giờ sau, hai người đứng lên rửa mặt, buổi chiều Tần Đôn còn phải tham gia thi họa nữa.
Bọn họ cũng phải đứng ngoài quan sát để cổ vũ cho Tần Đôn.
Càn Dương tạm thời ở cùng với Tiêu Sĩ Duệ, buổi chiều hắn không đi cổ vũ, chỉ ôm chiếc la bàn giải nhất của Dạ Dao Quang không buông tay, nằm ngáy khò khò ở trên giường, khóe miệng còn có chất lỏng chảy ra. Dạ Dao Quang nhìn dáng vẻ này một lần lập tức quay đầu đi không muốn nhìn thêm nữa, cô sợ mình sẽ xúc động không chịu được mà trục xuất hắn ra khỏi sư môn.
Qua giờ Ngọ, thi họa lập tức bắt đầu. Tần Đôn thi đấu với học sinh của học viện Kim Sơn, học sinh của học viện Kim Sơn mặc đồng phục màu vàng kim, đứng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Sau khi hai người chuẩn bị xong, Học chính đại nhân bắt đầu ra đề, đề thi lần này là chủ để bàn tay.
Dạ Dao Quang nhất thời không biết nói gì. Vẽ cây khó nhất là cây liễu, vẽ người khó nhất là vẽ tay, vẽ thú khó nhất là vẽ chó.
Đúng là đề thi khó nào bọn họ cũng gặp phải nhưng dù sao tay cũng chỉ là một đề thi, cũng không yêu cầu học sinh vẽ quá rõ ràng, chỉ cần lộ ra dáng vẻ bàn tay là được, còn lại đều có thể tùy tiện vẽ.
Quá trình vẽ tranh đúng là vô cùng buồn chán vì Dạ Dao Quang và đám người đứng xem cũng không biết người trên đài đang vẽ gì. Vì vậy Dạ Dao Quang chống cằm ngủ gật, không biết có phải ánh mặt trời giờ Ngọ khiến người ta buồn ngủ hay không mà đột nhiên Dạ Dao Quang rơi vào trạng thái mơ màng, sau đó dựa đầu vào vai Ôn Đình Trạm đứng bên cạnh nhắm mắt lại ngủ.
Phát hiện trên vai mình hơi nặng, Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Dạ Dao Quang, nửa bên mặt tinh xảo như gốm sứ, lông mi như cánh quạt, làn da mịn màng trắng trẻo. Vì cô đã nhắm mắt lại nên không thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào mê người kia nhưng dung nhan lúc ngủ của Dạ Dao Quang giống như một đóa hoa thủy tiên thanh nhã càng khiến cho người ta rung động, trong lúc nhất thời Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy ngây dại.
Thời gian vẽ tranh là một canh rưỡi, khoảng ba tiếng đồng hồ, Ôn Đình Trạm cứ cúi đầu nhìn Dạ Dao Quang không chớp mắt. Cũng may lúc này mọi người đều chú ý lên sân thi đấu, không ai chú ý đến chỗ bọn họ.
Hai người bị tiếng chuông kết thúc đánh thức, Dạ Dao Quang phản ứng quá nhanh, Ôn Đình Trạm chưa kịp quay đầu khiến Dạ Dao Quang vừa ngẩng đầu lên thì bờ môi mềm mại của cô đã lướt nhẹ qua mặt Ôn Đình Trạm…
Dạ Dao Quang giống như bị điện giật nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, cô trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm. Vậy mà Ôn Đình Trạm lại có chút luyến tiếc sờ sờ phần mặt bị môi Dạ Dao Quang lướt qua khiến Dạ Dao Quang tức giận, hận không thể đá cho Ôn Đình Trạm mấy cái. Nhưng Dạ Dao Quang cũng ý thức được địa điểm không thích hợp nên chỉ nhéo vào hông Ôn Đình Trạm, sau đó cô quay đầu nhìn lên sân thi đấu, hai bức tranh đã được treo lên.
Dạ Dao Quang cũng không ngờ hôm nay Tần Đôn lại vẽ ra một bức tranh như vậy. Đó là một đồng ruộng bị khô hạn, cỏ và bông lúa khô héo dưới ánh mặt trời, bên cạnh có một bóng người gầy gò, đôi bàn tay thô ráp, ánh mắt có chút khẩn cầu tuyệt vọng xen lẫn vào những nếp nhăn trên gương mặt, nước mắt chảy xuống lại được đôi bàn tay kia tiếp được…
Bức tranh của Tần Đôn vô cùng có ý nghĩa, trên đó có đề ngày tháng, Dạ Dao Quang đoán chính là thời điểm hạn hán của năm ngoái. Bức tranh này thật sự khiến lòng người rung động, thương cảm không ngừng.
Dạ Dao Quang lại nhìn bức tranh bên cạnh, cô lập tức sững sờ bởi vì bức tranh kia hoàn toàn khác biệt với bức tranh của Tần Đôn. Đó là một đôi tay vô cùng tinh xảo, một cánh hoa đào rơi xuống, bên cạnh có một chiếc khăn tay thêu hình uyên ương, một hình tượng chân thực làm cho người ta cảm thấy không giống như vẽ tay bình thường. Khoảng cách của đôi tay cầm chiếc khăn tay khá gần cành cây khiến người ta cảm nhận được tình cảm ẩn chứa bên trong, đó là tình cảm nữ nhân đau lòng chờ đợi phu quân trở về…
Nếu như nói về ý cảnh thì Tần Đôn hơn một bậc, nhưng nếu bàn về kĩ thuật thì Dạ Dao Quang cảm thấy học sinh của học viện Kim Sơn vẽ sinh động vô cùng, hoàn toàn không giống như một bức tranh.
“Hình như cánh tay kia vừa động đậy.” Tiêu Sĩ Duệ bất ngờ nói.
Dạ Dao Quang theo ánh mắt của hắn nhìn về đôi tay mà học sinh của học viện Kim Sơn vẽ ra, cô đang định chế giễu Tiêu Sĩ Duệ một câu nhưng đột nhiên nhìn thấy cánh tay kia thật sự động đậy liền ngưng tụ khí ngũ hành, phất tay một cái, sau đó cánh tay bên trong bức tranh lập tức biến thành xương trắng.
Trong tranh có yêu quái!
“Tuy rằng tranh của Tần Đôn có ý nghĩa sâu xa, nhưng lấy kĩ thuật làm chuẩn thì bổn quan và…”
“Khoan đã!” Dạ Dao Quang bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, sau đó bay lên sân thi đấu.
“Sao vậy Dạ đồng sinh?” Hứa Nguyên nhíu mày.
Dạ Dao Quang lập tức túm lấy hai học sinh ném xuống đài, lúc này những người bảo vệ trật tự cho thi đấu cũng đồng thời lao tới. Khí ngũ hành quanh thân Dạ Dao Quang bắt đầu khởi động, những người này căn bản không tới gần cô được, khí ngũ hành lập tức rót thẳng vào trong bức tranh.
Rất nhanh, bức tranh bắt đầu vặn vẹo trước mắt mọi người giống như bên trong có vật sống nào đó đang sợ hãi giãy giụa, cảnh này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Rất muốn trả lại hàng, phải làm thế nào?
Dạ Dao Quang lệ rơi đầy mặt, Càn Dương lại không có chút cảm động nào. Hiện tại hắn đang vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng hắn cũng có được pháp khí la bàn mà hắn đã mơ ước bấy lâu nay, hơn nữa còn là lễ vật nhập môn sư phụ đưa cho hắn. Hắn nghĩ rằng sư phụ nhất định rất yêu thương đồ đệ như hắn!
Vì vậy trong lòng Càn Dương vô cùng vui vẻ, lúc ăn cơm trưa liền ăn sáu bát cơm, dọa Tần Đôn sợ đến trừng mắt. Tuy hắn ăn rất khỏe nhưng gặp được Càn Dương thì đúng là múa rìu qua mắt thợ…
Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn còn ở phía sau, sau khi Càn Dương ăn xong sáu bát cơm lớn liền bưng bát rời đi. Tất cả mọi người vô cùng buồn bực, hắn bưng bát đi làm gì? Khoảng một nén nhang sau, Càn Dương quay trở về, trên tay hắn là một chiếc bát lớn gấp đôi chiếc bát lúc nãy, hơn nữa cơm bên trong còn chất thành một đỉnh núi nhọn.
Tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt giống như gặp quỷ nhìn hắn, Càn Dương cũng không có chút ý tứ nào, lập tức nói: “Hôm nay ta đặc biệt vui, mà lúc vui ta có thể ăn tám, à không, mười bát cơm!”
Dạ Dao Quang đưa tay nâng trán, trực tiếp buông đũa rời đi.
Lúc ngủ trưa, Dạ Dao Quang nằm trên giường nhìn lên nóc nhà, cô đang tự hỏi rốt cuộc là cô đã nhận đồ đệ kiểu gì thế này?
“Khụ khụ, có thể ăn được là tốt!” Ôn Đình Trạm nhìn dáng vẻ của Dạ Dao Quang lập tức lên tiếng, bình thường cậu là người giỏi ăn nói nhưng trong trường hợp này cũng không biết nên an ủi Dạ Dao Quang như thế nào.
Ánh mắt khẽ động, Dạ Dao Quang lườm Ôn Đình Trạm, sau đó quay lưng về phía Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm cũng không muốn tự mình chuốc lấy xấu hổ nên đành nằm ngủ trưa trên giường của mình, hai người rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Hơn nửa canh giờ sau, hai người đứng lên rửa mặt, buổi chiều Tần Đôn còn phải tham gia thi họa nữa.
Bọn họ cũng phải đứng ngoài quan sát để cổ vũ cho Tần Đôn.
Càn Dương tạm thời ở cùng với Tiêu Sĩ Duệ, buổi chiều hắn không đi cổ vũ, chỉ ôm chiếc la bàn giải nhất của Dạ Dao Quang không buông tay, nằm ngáy khò khò ở trên giường, khóe miệng còn có chất lỏng chảy ra. Dạ Dao Quang nhìn dáng vẻ này một lần lập tức quay đầu đi không muốn nhìn thêm nữa, cô sợ mình sẽ xúc động không chịu được mà trục xuất hắn ra khỏi sư môn.
Qua giờ Ngọ, thi họa lập tức bắt đầu. Tần Đôn thi đấu với học sinh của học viện Kim Sơn, học sinh của học viện Kim Sơn mặc đồng phục màu vàng kim, đứng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Sau khi hai người chuẩn bị xong, Học chính đại nhân bắt đầu ra đề, đề thi lần này là chủ để bàn tay.
Dạ Dao Quang nhất thời không biết nói gì. Vẽ cây khó nhất là cây liễu, vẽ người khó nhất là vẽ tay, vẽ thú khó nhất là vẽ chó.
Đúng là đề thi khó nào bọn họ cũng gặp phải nhưng dù sao tay cũng chỉ là một đề thi, cũng không yêu cầu học sinh vẽ quá rõ ràng, chỉ cần lộ ra dáng vẻ bàn tay là được, còn lại đều có thể tùy tiện vẽ.
Quá trình vẽ tranh đúng là vô cùng buồn chán vì Dạ Dao Quang và đám người đứng xem cũng không biết người trên đài đang vẽ gì. Vì vậy Dạ Dao Quang chống cằm ngủ gật, không biết có phải ánh mặt trời giờ Ngọ khiến người ta buồn ngủ hay không mà đột nhiên Dạ Dao Quang rơi vào trạng thái mơ màng, sau đó dựa đầu vào vai Ôn Đình Trạm đứng bên cạnh nhắm mắt lại ngủ.
Phát hiện trên vai mình hơi nặng, Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Dạ Dao Quang, nửa bên mặt tinh xảo như gốm sứ, lông mi như cánh quạt, làn da mịn màng trắng trẻo. Vì cô đã nhắm mắt lại nên không thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào mê người kia nhưng dung nhan lúc ngủ của Dạ Dao Quang giống như một đóa hoa thủy tiên thanh nhã càng khiến cho người ta rung động, trong lúc nhất thời Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy ngây dại.
Thời gian vẽ tranh là một canh rưỡi, khoảng ba tiếng đồng hồ, Ôn Đình Trạm cứ cúi đầu nhìn Dạ Dao Quang không chớp mắt. Cũng may lúc này mọi người đều chú ý lên sân thi đấu, không ai chú ý đến chỗ bọn họ.
Hai người bị tiếng chuông kết thúc đánh thức, Dạ Dao Quang phản ứng quá nhanh, Ôn Đình Trạm chưa kịp quay đầu khiến Dạ Dao Quang vừa ngẩng đầu lên thì bờ môi mềm mại của cô đã lướt nhẹ qua mặt Ôn Đình Trạm…
Dạ Dao Quang giống như bị điện giật nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, cô trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm. Vậy mà Ôn Đình Trạm lại có chút luyến tiếc sờ sờ phần mặt bị môi Dạ Dao Quang lướt qua khiến Dạ Dao Quang tức giận, hận không thể đá cho Ôn Đình Trạm mấy cái. Nhưng Dạ Dao Quang cũng ý thức được địa điểm không thích hợp nên chỉ nhéo vào hông Ôn Đình Trạm, sau đó cô quay đầu nhìn lên sân thi đấu, hai bức tranh đã được treo lên.
Dạ Dao Quang cũng không ngờ hôm nay Tần Đôn lại vẽ ra một bức tranh như vậy. Đó là một đồng ruộng bị khô hạn, cỏ và bông lúa khô héo dưới ánh mặt trời, bên cạnh có một bóng người gầy gò, đôi bàn tay thô ráp, ánh mắt có chút khẩn cầu tuyệt vọng xen lẫn vào những nếp nhăn trên gương mặt, nước mắt chảy xuống lại được đôi bàn tay kia tiếp được…
Bức tranh của Tần Đôn vô cùng có ý nghĩa, trên đó có đề ngày tháng, Dạ Dao Quang đoán chính là thời điểm hạn hán của năm ngoái. Bức tranh này thật sự khiến lòng người rung động, thương cảm không ngừng.
Dạ Dao Quang lại nhìn bức tranh bên cạnh, cô lập tức sững sờ bởi vì bức tranh kia hoàn toàn khác biệt với bức tranh của Tần Đôn. Đó là một đôi tay vô cùng tinh xảo, một cánh hoa đào rơi xuống, bên cạnh có một chiếc khăn tay thêu hình uyên ương, một hình tượng chân thực làm cho người ta cảm thấy không giống như vẽ tay bình thường. Khoảng cách của đôi tay cầm chiếc khăn tay khá gần cành cây khiến người ta cảm nhận được tình cảm ẩn chứa bên trong, đó là tình cảm nữ nhân đau lòng chờ đợi phu quân trở về…
Nếu như nói về ý cảnh thì Tần Đôn hơn một bậc, nhưng nếu bàn về kĩ thuật thì Dạ Dao Quang cảm thấy học sinh của học viện Kim Sơn vẽ sinh động vô cùng, hoàn toàn không giống như một bức tranh.
“Hình như cánh tay kia vừa động đậy.” Tiêu Sĩ Duệ bất ngờ nói.
Dạ Dao Quang theo ánh mắt của hắn nhìn về đôi tay mà học sinh của học viện Kim Sơn vẽ ra, cô đang định chế giễu Tiêu Sĩ Duệ một câu nhưng đột nhiên nhìn thấy cánh tay kia thật sự động đậy liền ngưng tụ khí ngũ hành, phất tay một cái, sau đó cánh tay bên trong bức tranh lập tức biến thành xương trắng.
Trong tranh có yêu quái!
“Tuy rằng tranh của Tần Đôn có ý nghĩa sâu xa, nhưng lấy kĩ thuật làm chuẩn thì bổn quan và…”
“Khoan đã!” Dạ Dao Quang bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, sau đó bay lên sân thi đấu.
“Sao vậy Dạ đồng sinh?” Hứa Nguyên nhíu mày.
Dạ Dao Quang lập tức túm lấy hai học sinh ném xuống đài, lúc này những người bảo vệ trật tự cho thi đấu cũng đồng thời lao tới. Khí ngũ hành quanh thân Dạ Dao Quang bắt đầu khởi động, những người này căn bản không tới gần cô được, khí ngũ hành lập tức rót thẳng vào trong bức tranh.
Rất nhanh, bức tranh bắt đầu vặn vẹo trước mắt mọi người giống như bên trong có vật sống nào đó đang sợ hãi giãy giụa, cảnh này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
/1483
|