Từng đợt khí ngũ hành truyền vào trong bức tranh, có cảm giác giống như đá chìm vào đáy biển khiến Dạ Dao Quang lập tức cảnh giác. Yêu quái trong bức tranh này không thể so sánh với những yêu quái tầm thường, sợ rằng nếu dẫn nó ra ngoài thì không ít người vô tội ở đây đều bị liên lụy, còn nếu như cô muốn tự mình tiến vào bức tranh thì lại vô cùng mạo hiểm bởi vì trong tranh chính là địa bàn của nó.
Cuối cùng Dạ Dao Quang đành chuyển động hai tay, bộc phát ra khí ngũ hành nồng đậm, sau đó nhanh chóng đánh vào trong bức tranh. Yêu quái trong tranh nhanh chóng né tránh rồi lui vào trong bức tranh. Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành cuộn bức tranh lại, sau đó dùng bùa trấn yêu dán lên.
Một tay cầm lấy bức tranh đã được cuộn tròn, Dạ Dao Quang bước đến trước mặt học sinh của học viện Kim Sơn: “Tại sao trong bức tranh này lại có yêu quái?”
“Ta… ta không biết!” Sắc mặt học sinh tái nhợt, hoảng sợ lắc đầu.
Ánh mắt Dạ Dao Quang trở nên lạnh lẽo: “Tốt nhất cậu nên thành thật khai báo, yêu quái trong bức tranh kia nhất định là có người đã giải phong ấn cho nó nên nó mới có thể chui vào bức tranh này, nếu không tìm được bức tranh có phong ấn của nó thì ta cũng không thể thu phục được, đến lúc đó cậu sẽ là người đầu tiên bị nó hút hết dương khí!”
Vì để đảm bảo sự công bằng cho cuộc thi nên tất cả dụng cụ vẽ tranh đều do học viện chuẩn bị, bao gồm cả giấy vẽ nên yêu quái trong bức tranh kia tuyệt đối là được người mang đến, sau đó dẫn dắt vào bức tranh.
Mỗi một lần thi đấu như này thì tác phẩm đoạt giải quán quân sẽ được chuyển đến trước mặt bệ hạ, có cuộn tranh này bảo vệ, nó có thể qua mắt được tất cả các trạm kiểm soát đến trước mặt thánh thượng. Đến lúc đó nếu như nó dùng yêu thuật gì đó đầu độc bệ hạ, ngày ngày bệ hạ treo nó ở tẩm cung của mình thì nó sẽ dựa vào long khí mà tu luyện, đáng sợ nhất là nó có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.
“Ta… ta thực sự không biết!” Học sinh kia sợ hãi lắc đầu.
Dạ Dao Quang nhìn hắn chằm chằm, phát hiện ra không giống nói láo nên đành nhìn về phía Hứa Nguyên.
“Người đâu, tạm giam Cổ đồng sinh!” Hứa Nguyên tất nhiên cũng nghĩ đến điềm này, hắn không nghĩ sâu xa như Dạ Dao Quang nhưng hắn biết yêu vật này nhất định sẽ được đưa đến trước mặt bệ hạ. Nếu như đến lúc đó bệ hạ bị mưu sát thì tội lỗi sẽ đổ lên đầu hắn, thậm chí cả học viện Kim Sơn cũng khó thoát tội.
“Học chính đại nhân, xin hãy để Trần đại nhân bắt hai học sinh chung học xá với học sinh này đêm hôm đó lại!” Ôn Đình Trạm vừa lên tiếng khiến tâm tư mọi người đều chuyển biến.
“Trần Tung?” Đối với chuyện đêm hôm đó Hứa Nguyên cũng có nghe qua, nhưng không quá quan tâm bởi vì mỗi ngày hắn đều phải bận rộn rất nhiều việc, những chuyện này hắn cũng không tiện hỏi.
“Đại nhân, hạ quan dẫn người này đi trước!” Trần Tung tất nhiên sẽ nhận ra hai người kia, dù sao hắn đã từng thẩm vấn qua.
Mang người đến khu nghỉ ngơi của học viện Kim Sơn, một người vẫn ở đó, còn một người thì vắng mặt. Hắn đi hỏi phu tử và một đồng sinh khác mới biết hôm nay thân thể người kia không khỏe, không thể đến xem Cổ đồng sinh thi đấu, vì vậy Trần Tung liền dẫn theo hai thị vệ tới học xá của học viện Kim Sơn bắt người.
Hứa Nguyên nhanh chóng sắp xếp mọi việc, giải nhất của cuộc thi họa cũng không quyết định ngay mà đợi sau khi điều tra rõ mới quyết định.
“Học chính đại nhân, không biết Trường Diên đạo trưởng còn ở đây không?” Dạ Dao Quang cũng biết có lẽ hôm qua Trường Diên đạo trưởng đã rời đi rồi, chỉ là trong lòng cô vẫn ôm một chút hi vọng mà thôi.
“Sáng sớm hôm qua Trường Diên đạo trưởng đã rời đi rồi.” Hứa Nguyên nói xong liền hỏi:
“Chẳng lẽ yêu nghiệt này có pháp lực cao cường?”
“Học sinh cũng không chắc chắn có thể tiêu diệt được nó…” Dạ Dao Quang nhíu mày:
“Nếu như có thể tìm được phong ấn của bức tranh gốc thì học sinh còn có chút nắm chắc.”
Yêu nghiệt này có lẽ đã được một vị cao nhân phong ấn trong bức tranh, cũng có lẽ bức tranh này chiếm được cơ duyên gì đó, thu nạp quá nhiều linh khí mới biến thành yêu quái. Hiện giờ Dạ Dao Quang vẫn không thể xác định được lí do tạo thành của yêu nghiệt kia nhưng bất kể là loại nào, cho dù nó được phong ấn hay được tạo ra thì bức tranh gốc chính là khắc tinh lớn nhất của nó.
“Đại nhân!” Trần Tung đã trở về, thấp giọng nói bên tai Hứa Nguyên nói hai câu.
Sắc mặt Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm thay đổi. Khi đám người Trần Tung chạy đến học xá thì học sinh kia đã uống thuốc độc tự sát, trong học xá còn có một chậu than và một bức tranh bị thiêu hủy, chỉ còn lại hai ống tranh.
“Đại nhân, học sinh đi xem một chút!” Ôn Đình Trạm vội vã bẩm báo một tiếng, sau đó cùng Dạ Dao Quang chạy đến học xá của học viện Kim Sơn.
Học xá của học viện Kim Sơn đã bị rất nhiều quan binh bao vây, khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đến thì người khám nghiệm tử thi cũng tới. Ôn Đình Trạm đi vào trong phòng, cẩn thận nhìn từng góc, đồng thời ngồi xổm xuống, cầm một mảnh giấy vẽ nhỏ chưa đốt xong, sau đó nhìn kĩ một lượt.
Hứa Nguyên và sơn trưởng của học viện Kim Sơn cũng rất nhanh chạy tới, lúc này người khám nghiệm tử thi cũng đã khám nghiệm xong, đứng dậy nói với Hứa Nguyên: “Đại nhân, người này thật sự là uống thuốc độc tự sát.”
Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm cũng gật đầu. Người này thật sự đã uống thuốc độc tự sát, ở hiện trường cũng không nhìn thấy bất kì dấu vết bị giết nào, nếu như khám nghiệm tử thi không tra sai nguyên nhân cái chết thì cũng chỉ có thể là tự sát.
Nhưng không có dấu vết không có nghĩa là không có đầu mối…
Dạ Dao Quang cầm bức tranh chứa yêu nghiệt trở về học xá cùng Ôn Đình Trạm, toàn bộ học viện đều đang chờ bọn họ nhưng nhìn thấy bức tranh trong tay Dạ Dao Quang, mọi người đều không dám tới gần.
“Sơn trưởng, việc này vô cùng quan trọng, thứ cho học sinh không thể tiết lộ!” Ôn Đình Trạm nói với Hòa sơn trưởng.
Hòa sơn trưởng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cho các học sinh khác tản đi. Dạ Dao Quang dẫn theo đám người Tiêu Sĩ Duệ đi tới học xá của Tiêu Sĩ Duệ. Ôn Đình Trạm vừa vào phòng, mọi người đã lập tức lên tiếng.
“Tiểu Khu, yêu quái này phải làm sao?” Tiêu Sĩ Duệ có chút kiêng kị nhìn về ba lá bùa dán trên cuộn tranh:
“Không thể thiêu hủy được sao?”
“Đây cũng không phải là bản thể của yêu nghiệt này, nếu như đem đi thiêu hủy chỉ sợ nó sẽ trốn ra ngoài…” Dạ Dao Quang lắc đầu.
“Lúc ở trên sân thi đấu ta đã biết tu vi của yêu nghiệt này còn cao hơn ta, nếu như thả nó ra thì có thể nó sẽ bám vào người của học sinh trong học viện, đến lúc đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Ta lại không thể giết người được, nếu giết người nhất định sẽ bị thiên đạo trách phạt!”
Cuối cùng Dạ Dao Quang đành chuyển động hai tay, bộc phát ra khí ngũ hành nồng đậm, sau đó nhanh chóng đánh vào trong bức tranh. Yêu quái trong tranh nhanh chóng né tránh rồi lui vào trong bức tranh. Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành cuộn bức tranh lại, sau đó dùng bùa trấn yêu dán lên.
Một tay cầm lấy bức tranh đã được cuộn tròn, Dạ Dao Quang bước đến trước mặt học sinh của học viện Kim Sơn: “Tại sao trong bức tranh này lại có yêu quái?”
“Ta… ta không biết!” Sắc mặt học sinh tái nhợt, hoảng sợ lắc đầu.
Ánh mắt Dạ Dao Quang trở nên lạnh lẽo: “Tốt nhất cậu nên thành thật khai báo, yêu quái trong bức tranh kia nhất định là có người đã giải phong ấn cho nó nên nó mới có thể chui vào bức tranh này, nếu không tìm được bức tranh có phong ấn của nó thì ta cũng không thể thu phục được, đến lúc đó cậu sẽ là người đầu tiên bị nó hút hết dương khí!”
Vì để đảm bảo sự công bằng cho cuộc thi nên tất cả dụng cụ vẽ tranh đều do học viện chuẩn bị, bao gồm cả giấy vẽ nên yêu quái trong bức tranh kia tuyệt đối là được người mang đến, sau đó dẫn dắt vào bức tranh.
Mỗi một lần thi đấu như này thì tác phẩm đoạt giải quán quân sẽ được chuyển đến trước mặt bệ hạ, có cuộn tranh này bảo vệ, nó có thể qua mắt được tất cả các trạm kiểm soát đến trước mặt thánh thượng. Đến lúc đó nếu như nó dùng yêu thuật gì đó đầu độc bệ hạ, ngày ngày bệ hạ treo nó ở tẩm cung của mình thì nó sẽ dựa vào long khí mà tu luyện, đáng sợ nhất là nó có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.
“Ta… ta thực sự không biết!” Học sinh kia sợ hãi lắc đầu.
Dạ Dao Quang nhìn hắn chằm chằm, phát hiện ra không giống nói láo nên đành nhìn về phía Hứa Nguyên.
“Người đâu, tạm giam Cổ đồng sinh!” Hứa Nguyên tất nhiên cũng nghĩ đến điềm này, hắn không nghĩ sâu xa như Dạ Dao Quang nhưng hắn biết yêu vật này nhất định sẽ được đưa đến trước mặt bệ hạ. Nếu như đến lúc đó bệ hạ bị mưu sát thì tội lỗi sẽ đổ lên đầu hắn, thậm chí cả học viện Kim Sơn cũng khó thoát tội.
“Học chính đại nhân, xin hãy để Trần đại nhân bắt hai học sinh chung học xá với học sinh này đêm hôm đó lại!” Ôn Đình Trạm vừa lên tiếng khiến tâm tư mọi người đều chuyển biến.
“Trần Tung?” Đối với chuyện đêm hôm đó Hứa Nguyên cũng có nghe qua, nhưng không quá quan tâm bởi vì mỗi ngày hắn đều phải bận rộn rất nhiều việc, những chuyện này hắn cũng không tiện hỏi.
“Đại nhân, hạ quan dẫn người này đi trước!” Trần Tung tất nhiên sẽ nhận ra hai người kia, dù sao hắn đã từng thẩm vấn qua.
Mang người đến khu nghỉ ngơi của học viện Kim Sơn, một người vẫn ở đó, còn một người thì vắng mặt. Hắn đi hỏi phu tử và một đồng sinh khác mới biết hôm nay thân thể người kia không khỏe, không thể đến xem Cổ đồng sinh thi đấu, vì vậy Trần Tung liền dẫn theo hai thị vệ tới học xá của học viện Kim Sơn bắt người.
Hứa Nguyên nhanh chóng sắp xếp mọi việc, giải nhất của cuộc thi họa cũng không quyết định ngay mà đợi sau khi điều tra rõ mới quyết định.
“Học chính đại nhân, không biết Trường Diên đạo trưởng còn ở đây không?” Dạ Dao Quang cũng biết có lẽ hôm qua Trường Diên đạo trưởng đã rời đi rồi, chỉ là trong lòng cô vẫn ôm một chút hi vọng mà thôi.
“Sáng sớm hôm qua Trường Diên đạo trưởng đã rời đi rồi.” Hứa Nguyên nói xong liền hỏi:
“Chẳng lẽ yêu nghiệt này có pháp lực cao cường?”
“Học sinh cũng không chắc chắn có thể tiêu diệt được nó…” Dạ Dao Quang nhíu mày:
“Nếu như có thể tìm được phong ấn của bức tranh gốc thì học sinh còn có chút nắm chắc.”
Yêu nghiệt này có lẽ đã được một vị cao nhân phong ấn trong bức tranh, cũng có lẽ bức tranh này chiếm được cơ duyên gì đó, thu nạp quá nhiều linh khí mới biến thành yêu quái. Hiện giờ Dạ Dao Quang vẫn không thể xác định được lí do tạo thành của yêu nghiệt kia nhưng bất kể là loại nào, cho dù nó được phong ấn hay được tạo ra thì bức tranh gốc chính là khắc tinh lớn nhất của nó.
“Đại nhân!” Trần Tung đã trở về, thấp giọng nói bên tai Hứa Nguyên nói hai câu.
Sắc mặt Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm thay đổi. Khi đám người Trần Tung chạy đến học xá thì học sinh kia đã uống thuốc độc tự sát, trong học xá còn có một chậu than và một bức tranh bị thiêu hủy, chỉ còn lại hai ống tranh.
“Đại nhân, học sinh đi xem một chút!” Ôn Đình Trạm vội vã bẩm báo một tiếng, sau đó cùng Dạ Dao Quang chạy đến học xá của học viện Kim Sơn.
Học xá của học viện Kim Sơn đã bị rất nhiều quan binh bao vây, khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đến thì người khám nghiệm tử thi cũng tới. Ôn Đình Trạm đi vào trong phòng, cẩn thận nhìn từng góc, đồng thời ngồi xổm xuống, cầm một mảnh giấy vẽ nhỏ chưa đốt xong, sau đó nhìn kĩ một lượt.
Hứa Nguyên và sơn trưởng của học viện Kim Sơn cũng rất nhanh chạy tới, lúc này người khám nghiệm tử thi cũng đã khám nghiệm xong, đứng dậy nói với Hứa Nguyên: “Đại nhân, người này thật sự là uống thuốc độc tự sát.”
Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm cũng gật đầu. Người này thật sự đã uống thuốc độc tự sát, ở hiện trường cũng không nhìn thấy bất kì dấu vết bị giết nào, nếu như khám nghiệm tử thi không tra sai nguyên nhân cái chết thì cũng chỉ có thể là tự sát.
Nhưng không có dấu vết không có nghĩa là không có đầu mối…
Dạ Dao Quang cầm bức tranh chứa yêu nghiệt trở về học xá cùng Ôn Đình Trạm, toàn bộ học viện đều đang chờ bọn họ nhưng nhìn thấy bức tranh trong tay Dạ Dao Quang, mọi người đều không dám tới gần.
“Sơn trưởng, việc này vô cùng quan trọng, thứ cho học sinh không thể tiết lộ!” Ôn Đình Trạm nói với Hòa sơn trưởng.
Hòa sơn trưởng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cho các học sinh khác tản đi. Dạ Dao Quang dẫn theo đám người Tiêu Sĩ Duệ đi tới học xá của Tiêu Sĩ Duệ. Ôn Đình Trạm vừa vào phòng, mọi người đã lập tức lên tiếng.
“Tiểu Khu, yêu quái này phải làm sao?” Tiêu Sĩ Duệ có chút kiêng kị nhìn về ba lá bùa dán trên cuộn tranh:
“Không thể thiêu hủy được sao?”
“Đây cũng không phải là bản thể của yêu nghiệt này, nếu như đem đi thiêu hủy chỉ sợ nó sẽ trốn ra ngoài…” Dạ Dao Quang lắc đầu.
“Lúc ở trên sân thi đấu ta đã biết tu vi của yêu nghiệt này còn cao hơn ta, nếu như thả nó ra thì có thể nó sẽ bám vào người của học sinh trong học viện, đến lúc đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Ta lại không thể giết người được, nếu giết người nhất định sẽ bị thiên đạo trách phạt!”
/1483
|