“Tiểu Dương, thế gian này vốn không có nhiều “nếu như” như vậy, chúng ta phải học cách cho sinh linh trên thế giới này cơ hội, vì từng sinh mệnh đều đáng giá để chúng ta tôn trọng.”
Dạ Dao Quang nói tiếp: “Từ lúc sinh ra đời thì mọi sinh linh đều giống như nhau. Yêu quái có thể sinh ra, có thể tu luyện còn khó hơn gấp trăm ngàn lần so với chúng ta. Vì chúng ta là con người nên được trời cao quan tâm, nên chúng ta cũng thông minh hơn, cũng hiểu rõ hơn thiện và ác, vì vậy chúng ta càng phải nhận thức rõ ràng. Tương lai không ai đoán trước được nhưng chúng ta lại không thể mãi sống trong quá khứ, càng không được hành động quá vô tình, đi con đường nào đều là do chúng ta chọn, chỉ cần thấy bản thân không sai là được. Ý trời muốn như thế nào chúng ta cũng không thể quản, chỉ có thể mỗi bước đi đều không thẹn với lòng, đây chính là điều hôm nay sư phụ muốn dạy cho cậu.”
“Sư phụ, dường như ta đã hiểu, nhưng lại dường như không hiểu…” Càn Dương có chút bối rối.
“Không cần suy nghĩ nhiều, sư phụ nói cho cậu biết những thứ này chính là muốn gieo vào lòng cậu một hạt giống mà thôi. Bây giờ cậu không hiểu cũng không sao, sau này đi theo sư phụ học hỏi sẽ hiểu rõ ràng.” Dạ Dao Quang cười dịu dàng.
“Vâng!” Càn Dương gật đầu.
Dạ Dao Quang lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Càn Dương vội vàng hỏi: “Sư phụ đi đâu vậy?”
“Không phải ta nói sẽ nấu cơm cho cậu sao?” Dạ Dao Quang trừng mắt.
Càn Dương ngây ngô cười, nhìn theo bóng lưng Dạ Dao Quang hô lớn: “Sư phụ, làm nhiều cơm một chút, đồ nhi muốn ăn sáu bát…”
Dạ Dao Quang im lặng đi ra ngoài, chỉ thấy Ôn Đình Trạm ngồi ở trong sân, không có ai bên cạnh liền vui vẻ: “Trạm ca, chúng ta trở về thôi, đêm nay muội làm đồ ăn ngon cho chàng.”
Vừa nghe đến đồ ăn ngon, Lục Vĩnh Điềm và Văn Du lập tức mở cửa phòng ra.
Dạ Dao Quang có chút mất hứng: “Không có phần của hai người các cậu.”
“Vì sao?” Hai người tỏ vẻ thương tâm.
“Hai người các cậu bận rộn bài vở như thế, bỏ Trạm ca của ta ngồi một mình trong sân. Hừ, đã như vậy thì không có phần là đúng.” Dạ Dao Quang kéo tay Ôn Đình Trạm:
“Đúng rồi, tiền ăn tối nay cũng sẽ khấu trừ!”
“Đừng…”
Không để ý tới hai người đang kêu rên, Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm đi về phòng. Vốn dĩ tâm tình Ôn Đình Trạm có chút tức giận, nhưng thấy Dạ Dao Quang chỉnh hai người kia vì tội bỏ mặc cậu khiến tâm tình của cậu khá hơn một chút.
Dạ Dao Quang vừa trở lại học xá đã chỉ huy mọi người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đã rất lâu cô không tự mình nấu rồi. Thấy tư thế này Kim Tử vội vã chạy đến, không ngừng tạo ra cảm giác tồn tại trước mặt Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang cố ý không nhìn nó khiến nó vô cùng hoảng sợ, cuối cùng nó mới được chủ nhân chú ý nhưng lại bị chủ nhân ném ra sau bếp:
“Muốn ăn thì phải làm việc, đi nhóm lửa đi!”
Kim Tử muốn lắc đầu nhưng thấy con cá trên tay Dạ Dao Quang lập tức gật đầu, nhanh chóng ngồi ra sau bếp nhặt củi nhóm lửa, trong lòng vô cùng thê lương. Dù sao nó cũng là thần Hầu mà lại mất mặt mũi như thế này, nó là thần Hầu đáng thương nhất thế giới.
Dạ Dao Quang tâm trạng rất tốt, làm đồ ăn rất phong phú, có món mà mỗi người thích ăn. Càn Dương thoải mái ăn sáu bát cơm, thấy trên bàn cũng không thiếu đồ ăn nên định đi lấy thêm cơm thì thấy Vệ Kinh đã đem hết chỗ cơm còn dư lại ra ngoài. Hắn tưởng rằng đưa cho hắn nhưng không ngờ lại đưa tới chỗ Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang bỏ cơm vào hộp đã đựng sẵn thức ăn, sau đó đưa cho Càn Dương. Hắn tưởng rằng sư phụ đưa đồ cho hắn ăn khuya nhưng chưa kịp vui mừng thì đã nghe sư phụ nói: “Đưa cái này cho hai người tiểu Lục.”
Càn Dương lập tức nói: “Sư phụ, không phải người bảo không cho hai bọn họ ăn sao?”
“Ta lỡ tay làm nhiều quá không được sao?” Dạ Dao Quang liếc mắt:
“Ta cảnh cáo cậu, nếu cậu dám nửa đường ăn vụng thì…”
“Không dám, không dám!” Càn Dương lắc đầu, mang theo hộp đựng thức ăn chạy đi mất.
Ôn Đình Trạm theo Dạ Dao Quang đi dạo tiêu hóa thức ăn, sau đó đi vào thư phòng đưa một mảnh giấy nhỏ cho Dạ Dao Quang: “Nhậm gia cưới Quách Viện.”
Đây là thân thế của Quách Viện giả. Dạ Dao Quang nhận lấy, sau đó mở ra. Chữ bên trong vô cùng nhỏ nhưng nội dung lại không ít, Dạ Dao Quang nhìn kĩ xong liền nói:
“Quả nhiên là do kế mẫu của Quách Viện gây nên.”
Quách Viện giả này lại là cháu gái của kế mẫu Đậu thị kia, bởi vì Đậu thị không thích Quách Viện nên không bao giờ mang theo nàng ra ngoài tham gia bất cứ hoạt động gì, ai hỏi đều nói thân thể Quách Viện không tốt. Cho nên Quách Viện chưa từng gặp qua cháu gái của Đậu thị.
“Đậu thị này chỉ sợ đã sớm có mưu kế, ta còn tra được trước khi Nhậm gia đưa lễ cưới thì đã phải người đến gặp trước. Đậu thị lại không thông báo cho Quách Viện, để cho cháu gái mình ra gặp khách nên người nhà họ Nhậm đều tưởng nàng ta là Quách Viện.” Ôn Đình Trạm nói.
“Quả nhiên là trăm phương ngàn kế, Đậu thị này đúng là đủ ác.” Dạ Dao Quang hận nhất những người vì tư tâm của mình mà làm tổn hại đến người vô tội. Đậu thị kia cũng coi như có bản lĩnh, để cháu gái nhà mẹ đẻ mình thay thế mà không để cho nữ nhi mình đi thay, không biết là do chướng mắt Nhậm gia hay là không dám đây?
“Ta còn tra được một bí mật, tuy nhiên chưa xác định được.” Ôn Đình Trạm cười thần bí.
“Mau nói đi, nếu không có tám phần nắm chắc nhất định chàng sẽ không mở miệng.” Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm.
“Cháu gái của Đậu thị rất có khả năng là nữ nhi thân sinh của bà ta.” Ôn Đình Trạm cũng không nói quanh co.
“Đậu thị này mang thai trước khi kết hôn sao?” Dạ Dao Quang kinh ngạc. Nếu như chuyện này xảy ra ở kiếp trước thì cũng không có gì, nhưng ở chỗ này chính là chuyện kinh hãi thế tục, nhất là Đậu thị kia còn được gả cho con trai trưởng của nhà quan lớn làm kế thất, nếu như chuyện này bị phát hiện thì đúng là vô cùng kinh khủng.
“Chẳng trách bà ta phí hết tâm tư, không tiếc giết chết Quách Viện cũng phải gả cháu gái vào Nhậm gia.”
“Chàng định làm thế nào?” Dạ Dao Quang mong đợi nhìn Ôn Đình Trạm. Không biết Quách Kiến Đình và con trai của hắn nếu biết Đậu thị này có con trước khi kết hôn, hơn nữa còn mưu hại chính nữ nhi ruột thịt của Quách gia bọn họ thì sẽ có biểu hiện gì? Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút liền cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Có lẽ do nguyên nhân kiếp trước nên cô đặc biệt phản cảm với những người không để ý tình thân. Nếu không có trách nhiệm hoặc vì lợi ích trước mắt mà đưa một sinh mệnh vô tội tới thế gian này, sau đó khiến nó nhận lấy đau khổ dằn vặt thì vô cùng đáng hận.
“Tạm thời không vội, Đậu gia dù sao cũng là danh môn, nữ nhi bọn họ chưa kết hôn đã có con lại còn không rõ cha đứa bé là ai, phải ghi tên dưới danh nghĩa ca ca để nuôi lớn. Người Đậu gia hám lợi như vậy tất nhiên không sợ Quách gia phát hiện, lại còn có chuyện Quách Viện giả này, tâm tư thật sự rất sâu.” Ôn Đình Trạm cười giảo hoạt như hồ ly.
Dạ Dao Quang lập tức hiểu ra, trừ phi cha đẻ của đứa bé kia còn mang lại quyền lợi lớn hơn cho Đậu gia, nếu không dựa vào sự sỉ nhục này thì sao Đậu gia có thể tận tâm đối đãi như vậy được!
Dạ Dao Quang nói tiếp: “Từ lúc sinh ra đời thì mọi sinh linh đều giống như nhau. Yêu quái có thể sinh ra, có thể tu luyện còn khó hơn gấp trăm ngàn lần so với chúng ta. Vì chúng ta là con người nên được trời cao quan tâm, nên chúng ta cũng thông minh hơn, cũng hiểu rõ hơn thiện và ác, vì vậy chúng ta càng phải nhận thức rõ ràng. Tương lai không ai đoán trước được nhưng chúng ta lại không thể mãi sống trong quá khứ, càng không được hành động quá vô tình, đi con đường nào đều là do chúng ta chọn, chỉ cần thấy bản thân không sai là được. Ý trời muốn như thế nào chúng ta cũng không thể quản, chỉ có thể mỗi bước đi đều không thẹn với lòng, đây chính là điều hôm nay sư phụ muốn dạy cho cậu.”
“Sư phụ, dường như ta đã hiểu, nhưng lại dường như không hiểu…” Càn Dương có chút bối rối.
“Không cần suy nghĩ nhiều, sư phụ nói cho cậu biết những thứ này chính là muốn gieo vào lòng cậu một hạt giống mà thôi. Bây giờ cậu không hiểu cũng không sao, sau này đi theo sư phụ học hỏi sẽ hiểu rõ ràng.” Dạ Dao Quang cười dịu dàng.
“Vâng!” Càn Dương gật đầu.
Dạ Dao Quang lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Càn Dương vội vàng hỏi: “Sư phụ đi đâu vậy?”
“Không phải ta nói sẽ nấu cơm cho cậu sao?” Dạ Dao Quang trừng mắt.
Càn Dương ngây ngô cười, nhìn theo bóng lưng Dạ Dao Quang hô lớn: “Sư phụ, làm nhiều cơm một chút, đồ nhi muốn ăn sáu bát…”
Dạ Dao Quang im lặng đi ra ngoài, chỉ thấy Ôn Đình Trạm ngồi ở trong sân, không có ai bên cạnh liền vui vẻ: “Trạm ca, chúng ta trở về thôi, đêm nay muội làm đồ ăn ngon cho chàng.”
Vừa nghe đến đồ ăn ngon, Lục Vĩnh Điềm và Văn Du lập tức mở cửa phòng ra.
Dạ Dao Quang có chút mất hứng: “Không có phần của hai người các cậu.”
“Vì sao?” Hai người tỏ vẻ thương tâm.
“Hai người các cậu bận rộn bài vở như thế, bỏ Trạm ca của ta ngồi một mình trong sân. Hừ, đã như vậy thì không có phần là đúng.” Dạ Dao Quang kéo tay Ôn Đình Trạm:
“Đúng rồi, tiền ăn tối nay cũng sẽ khấu trừ!”
“Đừng…”
Không để ý tới hai người đang kêu rên, Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm đi về phòng. Vốn dĩ tâm tình Ôn Đình Trạm có chút tức giận, nhưng thấy Dạ Dao Quang chỉnh hai người kia vì tội bỏ mặc cậu khiến tâm tình của cậu khá hơn một chút.
Dạ Dao Quang vừa trở lại học xá đã chỉ huy mọi người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đã rất lâu cô không tự mình nấu rồi. Thấy tư thế này Kim Tử vội vã chạy đến, không ngừng tạo ra cảm giác tồn tại trước mặt Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang cố ý không nhìn nó khiến nó vô cùng hoảng sợ, cuối cùng nó mới được chủ nhân chú ý nhưng lại bị chủ nhân ném ra sau bếp:
“Muốn ăn thì phải làm việc, đi nhóm lửa đi!”
Kim Tử muốn lắc đầu nhưng thấy con cá trên tay Dạ Dao Quang lập tức gật đầu, nhanh chóng ngồi ra sau bếp nhặt củi nhóm lửa, trong lòng vô cùng thê lương. Dù sao nó cũng là thần Hầu mà lại mất mặt mũi như thế này, nó là thần Hầu đáng thương nhất thế giới.
Dạ Dao Quang tâm trạng rất tốt, làm đồ ăn rất phong phú, có món mà mỗi người thích ăn. Càn Dương thoải mái ăn sáu bát cơm, thấy trên bàn cũng không thiếu đồ ăn nên định đi lấy thêm cơm thì thấy Vệ Kinh đã đem hết chỗ cơm còn dư lại ra ngoài. Hắn tưởng rằng đưa cho hắn nhưng không ngờ lại đưa tới chỗ Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang bỏ cơm vào hộp đã đựng sẵn thức ăn, sau đó đưa cho Càn Dương. Hắn tưởng rằng sư phụ đưa đồ cho hắn ăn khuya nhưng chưa kịp vui mừng thì đã nghe sư phụ nói: “Đưa cái này cho hai người tiểu Lục.”
Càn Dương lập tức nói: “Sư phụ, không phải người bảo không cho hai bọn họ ăn sao?”
“Ta lỡ tay làm nhiều quá không được sao?” Dạ Dao Quang liếc mắt:
“Ta cảnh cáo cậu, nếu cậu dám nửa đường ăn vụng thì…”
“Không dám, không dám!” Càn Dương lắc đầu, mang theo hộp đựng thức ăn chạy đi mất.
Ôn Đình Trạm theo Dạ Dao Quang đi dạo tiêu hóa thức ăn, sau đó đi vào thư phòng đưa một mảnh giấy nhỏ cho Dạ Dao Quang: “Nhậm gia cưới Quách Viện.”
Đây là thân thế của Quách Viện giả. Dạ Dao Quang nhận lấy, sau đó mở ra. Chữ bên trong vô cùng nhỏ nhưng nội dung lại không ít, Dạ Dao Quang nhìn kĩ xong liền nói:
“Quả nhiên là do kế mẫu của Quách Viện gây nên.”
Quách Viện giả này lại là cháu gái của kế mẫu Đậu thị kia, bởi vì Đậu thị không thích Quách Viện nên không bao giờ mang theo nàng ra ngoài tham gia bất cứ hoạt động gì, ai hỏi đều nói thân thể Quách Viện không tốt. Cho nên Quách Viện chưa từng gặp qua cháu gái của Đậu thị.
“Đậu thị này chỉ sợ đã sớm có mưu kế, ta còn tra được trước khi Nhậm gia đưa lễ cưới thì đã phải người đến gặp trước. Đậu thị lại không thông báo cho Quách Viện, để cho cháu gái mình ra gặp khách nên người nhà họ Nhậm đều tưởng nàng ta là Quách Viện.” Ôn Đình Trạm nói.
“Quả nhiên là trăm phương ngàn kế, Đậu thị này đúng là đủ ác.” Dạ Dao Quang hận nhất những người vì tư tâm của mình mà làm tổn hại đến người vô tội. Đậu thị kia cũng coi như có bản lĩnh, để cháu gái nhà mẹ đẻ mình thay thế mà không để cho nữ nhi mình đi thay, không biết là do chướng mắt Nhậm gia hay là không dám đây?
“Ta còn tra được một bí mật, tuy nhiên chưa xác định được.” Ôn Đình Trạm cười thần bí.
“Mau nói đi, nếu không có tám phần nắm chắc nhất định chàng sẽ không mở miệng.” Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm.
“Cháu gái của Đậu thị rất có khả năng là nữ nhi thân sinh của bà ta.” Ôn Đình Trạm cũng không nói quanh co.
“Đậu thị này mang thai trước khi kết hôn sao?” Dạ Dao Quang kinh ngạc. Nếu như chuyện này xảy ra ở kiếp trước thì cũng không có gì, nhưng ở chỗ này chính là chuyện kinh hãi thế tục, nhất là Đậu thị kia còn được gả cho con trai trưởng của nhà quan lớn làm kế thất, nếu như chuyện này bị phát hiện thì đúng là vô cùng kinh khủng.
“Chẳng trách bà ta phí hết tâm tư, không tiếc giết chết Quách Viện cũng phải gả cháu gái vào Nhậm gia.”
“Chàng định làm thế nào?” Dạ Dao Quang mong đợi nhìn Ôn Đình Trạm. Không biết Quách Kiến Đình và con trai của hắn nếu biết Đậu thị này có con trước khi kết hôn, hơn nữa còn mưu hại chính nữ nhi ruột thịt của Quách gia bọn họ thì sẽ có biểu hiện gì? Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút liền cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Có lẽ do nguyên nhân kiếp trước nên cô đặc biệt phản cảm với những người không để ý tình thân. Nếu không có trách nhiệm hoặc vì lợi ích trước mắt mà đưa một sinh mệnh vô tội tới thế gian này, sau đó khiến nó nhận lấy đau khổ dằn vặt thì vô cùng đáng hận.
“Tạm thời không vội, Đậu gia dù sao cũng là danh môn, nữ nhi bọn họ chưa kết hôn đã có con lại còn không rõ cha đứa bé là ai, phải ghi tên dưới danh nghĩa ca ca để nuôi lớn. Người Đậu gia hám lợi như vậy tất nhiên không sợ Quách gia phát hiện, lại còn có chuyện Quách Viện giả này, tâm tư thật sự rất sâu.” Ôn Đình Trạm cười giảo hoạt như hồ ly.
Dạ Dao Quang lập tức hiểu ra, trừ phi cha đẻ của đứa bé kia còn mang lại quyền lợi lớn hơn cho Đậu gia, nếu không dựa vào sự sỉ nhục này thì sao Đậu gia có thể tận tâm đối đãi như vậy được!
/1483
|