Nếu trong lòng Ôn Đình Trạm đã có kế hoạch, vậy Dạ Dao Quang sẽ giao toàn bộ cho cậu, chuyện này cậu làm tốt hơn nhiều so với cô. Dạ Dao Quang chỉ một lòng lo làm thế nào để hồn phách của Quách Viện tạm thời không tiêu tan. Nhưng còn có một việc khiến cô phải bận tâm, chính là Trần Trăn Nhi.
Lần trước sau khi tới thăm Hồ phu tử, Trần Trăn Nhi cứ cách năm ba ngày lại đến đây một lần. Vốn dĩ học sinh nữ được nghỉ nhiều hơn so với học sinh nam, hai học viện lại chỉ cách nhau một bức tường, coi như không trèo tường, thì cửa của hai học viện cũng cùng một đường. Mỗi lần Trần Trăn Nhi tới đều sẽ mang theo quà cho Dạ Dao Quang, hôm nay là trái cây tươi mới, ngày mai lại là thức ăn ngon, ngày hôm sau nữa sẽ là những đồ vật xinh đẹp…
Bây giờ cả học viện đều biết Trần Trăn Nhi ái mộ Dạ Dao Quang khiến cô cảm thấy thực sự bó tay. Hòa sơn trưởng vốn muốn lấy tập tục của học viện để làm lý do cấm Trần Trăn Nhi tới học viện tìm Dạ Dao Quang, nhưng không biết Hồ phu tử đã dùng cách nào lại có thể khiến thái độ Hòa sơn trưởng không còn nghiêm khắc nữa. Trần Trăn Nhi cũng kiềm chế lại, mỗi người lui một bước, ngoài mặt sống yên ổn vô sự với nhau, nhưng Dạ Dao Quang lại cảm thấy rất phiền phức.
Mười ngày đã trôi qua, Tiểu Quai Quai rốt cuộc đã trở lại. Nếu nó còn chưa quay về thì Dạ Dao Quang thực sự nghĩ rằng có phải nó đã chạy theo chim mẹ xinh đẹp rồi hay không. Với tốc độ của nó mà bay đi Ôn gia, nhiều nhất cũng chỉ một ngày mà thôi.
Ngày hôm đó đúng lúc Dạ Dao Quang đang nghỉ trưa, bỗng nghe thấy tiếng vỗ cánh của Tiểu Quai Quai trên mái hiên cửa sổ. Cô ngồi dậy, chỉ thấy Tiểu Quai Quai đang đứng bên cửa sổ, mà trên chân nó buộc một chiếc hộp lớn to chừng một bàn tay. Dạ Dao Quang vui mừng, quả nhiên nhờ Vô Âm là tốt nhất.
Hộp gỗ còn là vật riêng của nàng, Qua Vô Âm quả là rất nghiêm túc. Bên trong là một chiếc lò vô cùng xinh xắn, tinh xảo, trông giống như một món đồ chơi vậy, bên cạnh còn có một phong thư cùng một chiếc túi gấm.
Mở thư ra, Dạ Dao Quang mới biết đây là một Tụ Hồn Đỉnh, có thể tạm thời đặt hồn phách của con người vào trong lò, dùng Ngưng Hồn Hương bồi dưỡng, trong thư có viết rõ ràng tỉ mỉ cách dùng món đồ này. Thực ra đây cũng không phải là đồ của Qua Vô Âm, mà là nàng giúp Dạ Dao Quang mượn từ tay của người khác. Trong túi gấm có một khối Ngưng Hồn Hương, mỗi ngày cắt một khối to bằng móng tay út rồi cho vào lò là được.
Dạ Dao Quang lấy Ngưng Hồn Hương trong túi gấm ra, ước chừng khoảng hai centimet vuông, dựa theo hướng dẫn của Qua Vô Âm, dùng hơn nửa năm tuyệt đối không thành vấn đề. Bây giờ đã là trung tuần tháng sáu, qua nửa tháng nữa chính là kỳ nghỉ hai tháng của kỳ thi cuối năm, đến lúc đó có thể đi giải quyết chuyện của Quách Viện.
Đến khi tiết học buổi chiều kết thúc, sau khi đám người Ôn Đình Trạm trở về, Dạ Dao Quang vội vàng tiến lên trước nói chuyện này cho Ôn Đình Trạm nghe, năm ngoái bọn họ đều ở đây tính toán xem kỳ nghỉ này nên đến chỗ nào du ngoạn.
“Phủ Bảo Định quá nóng.” Dạ Dao Quang khẽ thở dài.
Vốn là muốn đến chỗ nào đó mát mẻ một chút để tránh nóng, nhưng không ngờ phải đến phủ Bảo Định.
“Ta sẽ sớm chuẩn bị, chúng ta sẽ lưu lại mấy ngày ở đó.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nói.
“Không đi mới là tốt nhất.” Dạ Dao Quang cau mày.
“Ha ha...” Ôn Đình Trạm khẽ cười ra tiếng.
“Dao Dao nhà ta càng ngày càng yếu đuối rồi.”
“Còn không phải do chàng nuôi sao.” Dạ Dao Quang bày ra dáng vẻ đó là chuyện đương nhiên.
“Ừ, ta thích, thích Dao Dao được ta nuôi càng ngày càng yếu đuối.” Ôn Đình Trạm cười thỏa mãn gật đầu.
“Nàng không muốn đến phủ Bảo Định cũng được, nhưng ta cùng Sĩ Duệ nhất định phải đi một chuyến, nàng có thể cùng bọn Văn tử đi đến Thanh Hải trước.”
“Chúng ta đi Thanh Hải sao?” Ánh mắt Dạ Dao Quang đầy mong đợi nhìn Ôn Đình Trạm.
“Ừ, khi đó chính là thời điểm mát nhất ở Thanh Hải.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Ta cùng Sĩ Duệ sẽ đến gặp mọi người sau.”
“Quá tốt rồi, đến Thanh Hải chúng ta có thể thuận đường đi một chuyến đến Côn Lôn sơn.” Dạ Dao Quang vui vẻ không thôi. Nhưng suy nghĩ một chút đột nhiên tâm trạng lại ủ rũ.
“Lần này đi bốn ngàn dặm đường, sợ rằng không thể ngồi xe ngựa rồi.”
“Việc này không cần lo lắng, ta để Tuyệt Trì kéo xe là được.” Ôn Đình Trạm nói.
Thực ra thì cưỡi ngựa và ngồi xe ngựa rốt cuộc cái nào nhanh hơn đã từng trở thành đề tài để tranh luận. Nhìn bề ngoài dĩ nhiên là cưỡi ngựa nhanh hơn, bởi vì khi ngồi xe ngựa, con ngựa phải kéo theo xe, trên xe có thể còn có nhiều hơn một người. Nhưng nhìn từ công năng vật lý sẽ thấy, bánh xe làm giảm sự va chạm của con ngựa với mặt đất khiến sức lực của nó tăng lên, chia sẻ sức chịu đựng cùng nó. Có thể đã bỏ qua một điều kiện tự nhiên, đó chính là đường xá ở cổ đại khiến xe ngựa nhiều khi không thể rẽ đường nhỏ, chỉ có thể đi trên đường lớn. Dù sao Dạ Dao Quang cũng đã từng thí nghiệm qua, ở khoảng cách gần ngồi xe ngựa thực sự nhanh hơn so với cưỡi ngựa, nhưng một khi đi đường dài, cộng thêm những nhân tố khác, cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Nếu không... cổ đại cũng sẽ không có tám trăm dặm kịch liệt ra roi thúc ngựa sẽ thành thiên lý mã!
“Vậy chúng ta cùng nhau đi Trực Lệ đi!” Dạ Dao Quang không muốn thiên lý mã phải dầm mưa dãi nắng, cũng không muốn Ôn Đình Trạm chịu hết cực khổ, mọi người cùng ngồi xe ngựa là tốt nhất.
Nếu như Tuyệt Trì và Tiêu Sĩ Duệ khỏe mạnh, một ngày đi chừng bốn trăm dặm hẳn là không có vấn đề gì, đến lúc đó khoảng chừng mười ngày là có thể tới Thanh Hải.
“Không cần lo lắng cho ta, ta đi Trực Lệ cũng không đến mấy ngày…”
“Cứ quyết định vậy đi.” Không đợi Ôn Đình Trạm nói xong, Dạ Dao Quang liền quả quyết nói:
“Từ Trực Lệ đến Thanh Hải cũng nhanh, chúng ta bớt được một đoạn đường, nán lại cũng không tới mấy ngày.”
“Được, những chuyện này nàng quyết định là được.” Ôn Đình Trạm cũng không tranh cãi, cậu không muốn cô phải chịu đựng nóng bức nhưng càng không muốn rời xa cô.
Sau khi dùng bữa tối, Dạ Dao Quang để Ôn Đình Trạm bảo vệ lò hương, còn cô đến sông Tương Tư, lẻn vào học viện của nữ sinh. Đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi này, kiến trúc ở đây tinh xảo, xinh xắn hơn so với học viện của nam sinh. Kiến trúc phần lớn đều mang phong cách lầu các đình đài của Giang Nam. Dạ Dao Quang cũng không biết học xá của Trần Trăn Nhi ở đâu, nhưng cô có thể cảm giác được khí tức của Quách Viện.
Sớm đưa Quách Viện đi, Dạ Dao Quang cũng có thể sớm thoát khỏi Trần Trăn Nhi.
Lần theo khí tức, cô tìm được tiểu viện của Trần Trăn Nhi. Còn chưa đi vào, cô đã nhìn thấy một bóng người vào học xá, nếu cô không nhầm, vóc dáng kia chính là của một nam nhân!
Đã nửa đêm canh ba lại có nam nhân vào học xá của nữ sinh!
Khí ngũ hành tản ra, sau khi cảm nhận được bốn phía không có người theo dõi, lúc này Dạ Dao Quang mới nhanh chóng lắc mình, xoay người tiến vào học xá. Học xá của nam sinh thực sự kém xa học xá của nữ sinh, nơi này vô cùng tinh xảo, lầu nhỏ đều có hai tầng. Để đảm bảo sự riêng tư của các cô nương, phòng ngủ được bố trí ở trên lầu, lầu dưới là thư phòng cùng phòng ở của nha hoàn.
Bóng đen kia ngược lại rất quen thuộc nơi này, hắn đi thẳng lên lầu hai, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, hẳn là cũng có chút công phu, nếu không sẽ không có cách nào lẻn vào học viện. Người này lên trên lầu đối diện với học xá của Trần Trăn Nhi, có lẽ là bạn cùng phòng của nàng ta. Dạ Dao Quang còn chưa động, lại thấy Quách Viện từ trong lầu đối diện bay ra.
Dường như không cảm nhận được sự tồn tại của Dạ Dao Quang, Quách Viện trực tiếp bay tới sau lưng bóng đen kia.
Lần trước sau khi tới thăm Hồ phu tử, Trần Trăn Nhi cứ cách năm ba ngày lại đến đây một lần. Vốn dĩ học sinh nữ được nghỉ nhiều hơn so với học sinh nam, hai học viện lại chỉ cách nhau một bức tường, coi như không trèo tường, thì cửa của hai học viện cũng cùng một đường. Mỗi lần Trần Trăn Nhi tới đều sẽ mang theo quà cho Dạ Dao Quang, hôm nay là trái cây tươi mới, ngày mai lại là thức ăn ngon, ngày hôm sau nữa sẽ là những đồ vật xinh đẹp…
Bây giờ cả học viện đều biết Trần Trăn Nhi ái mộ Dạ Dao Quang khiến cô cảm thấy thực sự bó tay. Hòa sơn trưởng vốn muốn lấy tập tục của học viện để làm lý do cấm Trần Trăn Nhi tới học viện tìm Dạ Dao Quang, nhưng không biết Hồ phu tử đã dùng cách nào lại có thể khiến thái độ Hòa sơn trưởng không còn nghiêm khắc nữa. Trần Trăn Nhi cũng kiềm chế lại, mỗi người lui một bước, ngoài mặt sống yên ổn vô sự với nhau, nhưng Dạ Dao Quang lại cảm thấy rất phiền phức.
Mười ngày đã trôi qua, Tiểu Quai Quai rốt cuộc đã trở lại. Nếu nó còn chưa quay về thì Dạ Dao Quang thực sự nghĩ rằng có phải nó đã chạy theo chim mẹ xinh đẹp rồi hay không. Với tốc độ của nó mà bay đi Ôn gia, nhiều nhất cũng chỉ một ngày mà thôi.
Ngày hôm đó đúng lúc Dạ Dao Quang đang nghỉ trưa, bỗng nghe thấy tiếng vỗ cánh của Tiểu Quai Quai trên mái hiên cửa sổ. Cô ngồi dậy, chỉ thấy Tiểu Quai Quai đang đứng bên cửa sổ, mà trên chân nó buộc một chiếc hộp lớn to chừng một bàn tay. Dạ Dao Quang vui mừng, quả nhiên nhờ Vô Âm là tốt nhất.
Hộp gỗ còn là vật riêng của nàng, Qua Vô Âm quả là rất nghiêm túc. Bên trong là một chiếc lò vô cùng xinh xắn, tinh xảo, trông giống như một món đồ chơi vậy, bên cạnh còn có một phong thư cùng một chiếc túi gấm.
Mở thư ra, Dạ Dao Quang mới biết đây là một Tụ Hồn Đỉnh, có thể tạm thời đặt hồn phách của con người vào trong lò, dùng Ngưng Hồn Hương bồi dưỡng, trong thư có viết rõ ràng tỉ mỉ cách dùng món đồ này. Thực ra đây cũng không phải là đồ của Qua Vô Âm, mà là nàng giúp Dạ Dao Quang mượn từ tay của người khác. Trong túi gấm có một khối Ngưng Hồn Hương, mỗi ngày cắt một khối to bằng móng tay út rồi cho vào lò là được.
Dạ Dao Quang lấy Ngưng Hồn Hương trong túi gấm ra, ước chừng khoảng hai centimet vuông, dựa theo hướng dẫn của Qua Vô Âm, dùng hơn nửa năm tuyệt đối không thành vấn đề. Bây giờ đã là trung tuần tháng sáu, qua nửa tháng nữa chính là kỳ nghỉ hai tháng của kỳ thi cuối năm, đến lúc đó có thể đi giải quyết chuyện của Quách Viện.
Đến khi tiết học buổi chiều kết thúc, sau khi đám người Ôn Đình Trạm trở về, Dạ Dao Quang vội vàng tiến lên trước nói chuyện này cho Ôn Đình Trạm nghe, năm ngoái bọn họ đều ở đây tính toán xem kỳ nghỉ này nên đến chỗ nào du ngoạn.
“Phủ Bảo Định quá nóng.” Dạ Dao Quang khẽ thở dài.
Vốn là muốn đến chỗ nào đó mát mẻ một chút để tránh nóng, nhưng không ngờ phải đến phủ Bảo Định.
“Ta sẽ sớm chuẩn bị, chúng ta sẽ lưu lại mấy ngày ở đó.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nói.
“Không đi mới là tốt nhất.” Dạ Dao Quang cau mày.
“Ha ha...” Ôn Đình Trạm khẽ cười ra tiếng.
“Dao Dao nhà ta càng ngày càng yếu đuối rồi.”
“Còn không phải do chàng nuôi sao.” Dạ Dao Quang bày ra dáng vẻ đó là chuyện đương nhiên.
“Ừ, ta thích, thích Dao Dao được ta nuôi càng ngày càng yếu đuối.” Ôn Đình Trạm cười thỏa mãn gật đầu.
“Nàng không muốn đến phủ Bảo Định cũng được, nhưng ta cùng Sĩ Duệ nhất định phải đi một chuyến, nàng có thể cùng bọn Văn tử đi đến Thanh Hải trước.”
“Chúng ta đi Thanh Hải sao?” Ánh mắt Dạ Dao Quang đầy mong đợi nhìn Ôn Đình Trạm.
“Ừ, khi đó chính là thời điểm mát nhất ở Thanh Hải.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Ta cùng Sĩ Duệ sẽ đến gặp mọi người sau.”
“Quá tốt rồi, đến Thanh Hải chúng ta có thể thuận đường đi một chuyến đến Côn Lôn sơn.” Dạ Dao Quang vui vẻ không thôi. Nhưng suy nghĩ một chút đột nhiên tâm trạng lại ủ rũ.
“Lần này đi bốn ngàn dặm đường, sợ rằng không thể ngồi xe ngựa rồi.”
“Việc này không cần lo lắng, ta để Tuyệt Trì kéo xe là được.” Ôn Đình Trạm nói.
Thực ra thì cưỡi ngựa và ngồi xe ngựa rốt cuộc cái nào nhanh hơn đã từng trở thành đề tài để tranh luận. Nhìn bề ngoài dĩ nhiên là cưỡi ngựa nhanh hơn, bởi vì khi ngồi xe ngựa, con ngựa phải kéo theo xe, trên xe có thể còn có nhiều hơn một người. Nhưng nhìn từ công năng vật lý sẽ thấy, bánh xe làm giảm sự va chạm của con ngựa với mặt đất khiến sức lực của nó tăng lên, chia sẻ sức chịu đựng cùng nó. Có thể đã bỏ qua một điều kiện tự nhiên, đó chính là đường xá ở cổ đại khiến xe ngựa nhiều khi không thể rẽ đường nhỏ, chỉ có thể đi trên đường lớn. Dù sao Dạ Dao Quang cũng đã từng thí nghiệm qua, ở khoảng cách gần ngồi xe ngựa thực sự nhanh hơn so với cưỡi ngựa, nhưng một khi đi đường dài, cộng thêm những nhân tố khác, cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Nếu không... cổ đại cũng sẽ không có tám trăm dặm kịch liệt ra roi thúc ngựa sẽ thành thiên lý mã!
“Vậy chúng ta cùng nhau đi Trực Lệ đi!” Dạ Dao Quang không muốn thiên lý mã phải dầm mưa dãi nắng, cũng không muốn Ôn Đình Trạm chịu hết cực khổ, mọi người cùng ngồi xe ngựa là tốt nhất.
Nếu như Tuyệt Trì và Tiêu Sĩ Duệ khỏe mạnh, một ngày đi chừng bốn trăm dặm hẳn là không có vấn đề gì, đến lúc đó khoảng chừng mười ngày là có thể tới Thanh Hải.
“Không cần lo lắng cho ta, ta đi Trực Lệ cũng không đến mấy ngày…”
“Cứ quyết định vậy đi.” Không đợi Ôn Đình Trạm nói xong, Dạ Dao Quang liền quả quyết nói:
“Từ Trực Lệ đến Thanh Hải cũng nhanh, chúng ta bớt được một đoạn đường, nán lại cũng không tới mấy ngày.”
“Được, những chuyện này nàng quyết định là được.” Ôn Đình Trạm cũng không tranh cãi, cậu không muốn cô phải chịu đựng nóng bức nhưng càng không muốn rời xa cô.
Sau khi dùng bữa tối, Dạ Dao Quang để Ôn Đình Trạm bảo vệ lò hương, còn cô đến sông Tương Tư, lẻn vào học viện của nữ sinh. Đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi này, kiến trúc ở đây tinh xảo, xinh xắn hơn so với học viện của nam sinh. Kiến trúc phần lớn đều mang phong cách lầu các đình đài của Giang Nam. Dạ Dao Quang cũng không biết học xá của Trần Trăn Nhi ở đâu, nhưng cô có thể cảm giác được khí tức của Quách Viện.
Sớm đưa Quách Viện đi, Dạ Dao Quang cũng có thể sớm thoát khỏi Trần Trăn Nhi.
Lần theo khí tức, cô tìm được tiểu viện của Trần Trăn Nhi. Còn chưa đi vào, cô đã nhìn thấy một bóng người vào học xá, nếu cô không nhầm, vóc dáng kia chính là của một nam nhân!
Đã nửa đêm canh ba lại có nam nhân vào học xá của nữ sinh!
Khí ngũ hành tản ra, sau khi cảm nhận được bốn phía không có người theo dõi, lúc này Dạ Dao Quang mới nhanh chóng lắc mình, xoay người tiến vào học xá. Học xá của nam sinh thực sự kém xa học xá của nữ sinh, nơi này vô cùng tinh xảo, lầu nhỏ đều có hai tầng. Để đảm bảo sự riêng tư của các cô nương, phòng ngủ được bố trí ở trên lầu, lầu dưới là thư phòng cùng phòng ở của nha hoàn.
Bóng đen kia ngược lại rất quen thuộc nơi này, hắn đi thẳng lên lầu hai, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, hẳn là cũng có chút công phu, nếu không sẽ không có cách nào lẻn vào học viện. Người này lên trên lầu đối diện với học xá của Trần Trăn Nhi, có lẽ là bạn cùng phòng của nàng ta. Dạ Dao Quang còn chưa động, lại thấy Quách Viện từ trong lầu đối diện bay ra.
Dường như không cảm nhận được sự tồn tại của Dạ Dao Quang, Quách Viện trực tiếp bay tới sau lưng bóng đen kia.
/1483
|