- Ly rượu thứ hai cháu xin lấy thân phận con rể tương lai kính bác trai, hi vọng thân thể bác khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mặc cho ai cũng không nghĩ tới Tô Mộc sẽ nói ra lời này, dù là Diệp Tích cũng không nghĩ tới, nhưng khi nghe được lời của Tô Mộc, Diệp Tích chẳng những không có gì lo lắng, ngược lại còn lộ vẻ cảm động. Ánh mắt nàng nhìn Tô Mộc với vẻ kích động, nàng biết Tô Mộc muốn dùng phương thức này tỏ vẻ hắn xem trọng nàng.
Mặc dù trong lòng Diệp An Bang cũng biết quan hệ giữa Tô Mộc cùng Diệp Tích, nhưng dù sao hai người còn chưa kết hôn. Phụ nữ quan tâm nhất là chuyện gì? Chính là hai người ở chung một chỗ, chỉ cần hạnh phúc là được. Nhưng có ai thật sự gạt bỏ thân phận sang một bên, có ai không muốn thực sự trở thành vợ của người mình yêu. Tô Mộc làm như vậy chính là bày tỏ thái độ với Diệp An Bang, ý tứ muốn nói hắn chắc chắn muốn kết hôn với Diệp Tích.
- Tiểu tử, cứ như vậy đã muốn cưới con gái bảo bối của bác sao? Hôm nay là tiệc tối chúc mừng bác, sao bác lại nghe giống như chuẩn bị đám hỏi cho cháu đây?
Diệp An Bang cười nói.
Nụ cười của hắn cũng đã chứng minh hắn không tức giận. Đương nhiên hắn sao có thể tức giận đây? Nhắc tới hắn thật sự hài lòng khi có con rể như Tô Mộc. Hắn cũng biết Diệp Tích làm được hết thảy như hôm nay là vì có Tô Mộc đứng sau lưng ủng hộ. Người tài giỏi như vậy làm con rể, Diệp An Bang sao có thể không hài lòng?
Lại thêm một phần ba ly rượu chợt vơi.
- Ly thứ ba cháu lấy thân phận bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền xin chúc mừng lãnh đạo!
Tô Mộc tiếp tục cạn ly.
- Tốt!
Diệp An Bang thuận tay uống cạn phần rượu còn lại, ba ly rượu đã hoàn toàn kính xong.
Chung Tuyền ngồi bên cạnh, hồi tưởng lời nói kính rượu vừa rồi của Tô Mộc, đáy lòng không khỏi âm thầm tán thưởng. Tô Mộc quả nhiên rất hiểu biết, chỉ mời rượu cũng mời ra được học vấn. Ly thứ nhất dùng đại nghĩa mời rượu, kính đạo chấp chính nhiều năm của Diệp An Bang. Ly thứ hai lấy tư cách con rể mời rượu, kính tình cảm ngưỡng mộ của hậu bối đối với Diệp An Bang. Mà ly rượu thứ ba, lấy tư cách thuộc hạ mời rượu, kính đạo cấp bậc không thể đi quá giới hạn trong quan trường.
Lúc này tâm trạng Diệp An Bang thống khoái nói không nên lời. Hắn biết rất nhiều người đều thích mời rượu, nhưng có thể làm như Tô Mộc đúng là có một không hai.
- Chủ tịch, tôi cũng mượn hoa hiến Phật, kính ngài một ly rượu!
Chung Tuyền nói.
- Tốt!
Diệp An Bang đã đổi nước trái cây, tùy ý uống. Không phải hắn không cấp mặt mũi cho Chung Tuyền, mà bởi vì nguyên nhân sức khỏe.
Đợi Chung Tuyền kính rượu xong, bốn người tùy ý trò chuyện.
- Tô Mộc, cháu đã tới tỉnh Yến Bắc một thời gian, nơi này không có người ngoài, nói bác nghe một chút, cháu có cảm thụ thế nào về tỉnh Yến Bắc?
Diệp An Bang gắp thức ăn, vừa ăn vừa hỏi.
Tô Mộc trầm tư, khi ngẩng đầu vẻ mặt biến thành trầm ổn:
- Cháu không quá quen thuộc tình huống tỉnh Yến Bắc, nếu bác trai hỏi cháu, cháu sẽ nói một chút về huyện Ân Huyền. Cháu cho rằng việc khẩn cấp trong huyện hiện tại chính là giải quyết hiện trạng ô nhiễm môi trường đã chôn thành mầm tai họa trong huyện. Thật sự, hiện tại việc ô nhiễm môi trường đã biến thành nhân tố chế ước xã hội phát triển, nếu không thuận lợi giải quyết vấn đề này, chỉ sợ sau này sẽ có thật nhiều phiền phức xuất hiện. Mà vấn đề này không chỉ cực hạn trong huyện Ân Huyền, tình huống cả tỉnh Yến Bắc đều là như vậy. Ai cũng biết tỉnh Yến Bắc là tỉnh lớn cách thủ đô gần nhất, vị trí địa lý rất trọng yếu. Mà không khí nơi này ô nhiễm nặng như vậy, tất nhiên sẽ gây ảnh hưởng tới thủ đô. Nếu không nhanh chóng bắt tay chỉnh đốn trị liệu, sự tình sẽ ngày càng phiền toái!
Ô nhiễm môi trường!
Khi từ này rơi vào trong tai Diệp An Bang, hắn cũng biết Tô Mộc nói không sai, bởi vì chính hắn cũng cảm nhận được không khí bị ô nhiễm rất nặng. Vấn đề này đã được trình duyệt, bởi vì chuyện này quan hệ tới sông ngòi núi non, quan hệ tới việc xây dựng hoàn cảnh, là quyết định dân sinh quốc kế trọng đại. Một quốc gia suốt ngày đều sinh hoạt trong ô nhiễm, sớm muộn sẽ phát sinh đủ loại chứng bệnh. Nếu không cách nào chữa trị, sự tình biến thành tai nạn, tính chất sẽ nghiêm trọng.
- Huyện Ân Huyền dự định làm sao bây giờ?
Diệp An Bang hỏi.
- Tình huống huyện Ân Huyền cũng thật nghiêm trọng, mà Thương Thiền thị tự nhiên cũng như thế. Muốn khống chế ô nhiễm, phương thức giải quyết mặt ngoài không thể thực hiện, nhất định phải tiến hành ngăn chặn tận gốc rễ. Tạm thời cháu còn chưa sửa sang xong quy hoạch, nhưng cháu cho rằng đúng bệnh hốt thuốc là chuyện nhất định. Bất kỳ ngọn nguồn gây ô nhiễm nào, cũng phải nhất định ngăn cản. Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo vấn đề ô nhiễm được giải quyết.
Tô Mộc nói.
- Huyện Ân Huyền xem như căn cứ thí nghiệm, ở trong hội nghị thường ủy tỉnh bác sẽ nói ra. Bác sẽ đem vấn đề này quyết định thành căn cứ thí điểm rồi bàn giao cho huyện Ân Huyền, cháu có lòng tin hoàn thành hay không?
Diệp An Bang hỏi.
- Có!
Tô Mộc dứt khoát nói. Hắn biết rõ không thể nói chuyện quá cam đoan, nhưng hắn vẫn làm như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì là do Diệp An Bang phân phó. Nếu hắn không giúp Diệp An Bang, còn ai giúp đỡ? Nếu hắn làm được, tuyệt đối là chiến tích lớn cho Diệp An Bang. Tới lúc đó dựa vào chiến tích, bảo đảm Diệp An Bang có thể tiếp tục thượng vị, cũng có thể chiếu cố được cho hắn.
- Hai người có thể đừng nói chuyện kiểu nghiêm túc như vậy trên bàn cơm được hay không đây? Chúng ta nói chuyện thoải mái một chút được không? Ban ngày làm việc công, buổi tối việc công, ăn cơm cũng việc công, thật làm người đau đầu! Hiện tại con có thể tưởng tượng được, sau này nếu con ở chung với Tô Mộc, anh ấy có giống như cha hay không, cả ngày mở miệng ngậm miệng chỉ nói việc công đâu.
Diệp Tích quyệt miệng nói.
- Ha ha!
Diệp An Bang nhìn vẻ mặt con gái, cười ha hả:
- Được, được, không nói, không nói. Rome cũng không chỉ xây lên trong một ngày, cơm phải ăn từng miếng, nói chuyện khác thôi!
Ngay lúc mọi người còn đang ăn uống, ở trên tầng cao nhất Yến Xuân Lâu có ba người đang ngồi. Đó là hai nam một nữ. Nam chính là Lục Thừa, nữ là Ứng Lan Yến, mà ngồi chung với hai người chính là phó chủ tịch thường vụ Thạch Đô thị Lâm Giang Lễ.
Lục Thừa mở tiệc chiêu đãi Lâm Giang Lễ, bởi vì một nguyên nhân thật đơn giản, hai người chính là bạn học. Điều này cũng không phải là bí mật, bởi vì bị người có ý tứ biết việc này cho nên có chút chiếu cố tập đoàn Lục thị, nhờ vậy việc kinh doanh của Lục Thừa mới có thể phát triển.
- Lão Lâm, lời dư thừa không cần nói, chuyện lần này ít nhiều có anh. Nếu không có anh, chỉ sợ con tôi đã phế! Ly rượu này, tôi mời anh!
Lục Thừa nói.
- Lão Lục, giữa chúng ta còn khách khí như vậy làm gì, với quan hệ của chúng ta, không cần nghiêm túc như vậy!
Lâm Giang Lễ cười nói.
- Nên thôi, nên thôi. Lần này đều do con tôi xông họa, tai họa thật không nhỏ. Muốn trách thì trách nó bất tài, thật sự là bất tài, lại đi làm ra chuyện như vậy. Lần này thật sự đa tạ Lâm chủ tịch, nếu không có ngài, tên hỗn cầu kia phải xui xẻo, cho dù là tôi chỉ sợ cũng bị ảnh hưởng.
Ứng Lan Yến thành khẩn nói.
Lâm Giang Lễ cũng không tiếp tục khách sáo, trên thực tế chuyện lần này hắn ra sức không ít. Nên nhớ Ứng Giam Lục đắc tội ai? Chính là con gái bảo bối của bí thư chính pháp ủy tỉnh Long Chấn Thiên, nếu không phải còn chưa tạo thành sai lầm lớn, đã không khả năng cứu vãn. Nếu Long Loan bị tổn thương, chỉ sợ Ứng Giam Lục đừng mong sống sót rời khỏi ngục giam. Hơn nữa chuyện lần này Lâm Giang Lễ cũng phải đi nhờ vả người khác. Mà người kia là lão lãnh đạo của Lâm Giang Lễ, nhân tình như vậy dùng xong một lần thì vĩnh viễn mất đi. Nếu không có Ứng Lan Yến đứng ở bên hắn, không phải vì Lục Thừa cùng tập đoàn Lục thị có giúp đỡ lớn cho hắn trong quan trường, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhúng tay. Dù sao trả giá quá lớn thôi!
Không nói chuyện khác, chỉ nói Lâm Giang Lễ còn phải đem chức vị phó cục trưởng thường vụ cục công an Thạch Đô thị nhường lại cho Long Chấn Thiên. Chức vị như vậy rơi vào trong tay Long Chấn Thiên chẳng khác gì lực ảnh hưởng của hắn trong tỉnh Yến Bắc càng thêm mạnh mẽ.
- Lão Lâm, tôi chuẩn bị xây dựng một tiểu khu trong Thạch Đô thị. Tiểu khu này đặc biệt có giá mềm thân dân, tin tưởng làm vậy sẽ hòa dịu vấn đề khó khăn về nhà ở cho Thạch Đô thị. Anh nghĩ tiểu khu kia nên làm sao đưa ra thị trường đây? Hay là đưa ra bên cơ quan trực thuộc thành phố?
Lục Thừa nói.
Bánh ít đi, bánh quy lại!
Lâm Giang Lễ đương nhiên hiểu hành động của Lục Thừa, đây là vì tăng thêm chiến tích cho hắn. Phải biết rằng đây chính là chiến tích không nhỏ, nếu có thể xác định, sẽ trợ giúp cho hắn rất lớn.
- Vấn đề này để tôi ngẫm lại rồi nói với anh đi!
Lâm Giang Lễ nói.
- Được! Bên tôi có thể tùy thời khởi công xây dựng, cho dù hiện tại trong tay tôi cũng có vài tòa lầu, nếu anh sốt ruột tôi có thể trực tiếp thông qua.
Lục Thừa nói.
- Rồi nói sau!
Lâm Giang Lễ cười nói.
- Ứng Giam Lục đâu? Tiểu tử khốn kiếp kia, không phải gọi hắn tới đây để hắn mời rượu Lâm thúc sao? Vì sao mới kính một ly đã không thấy tăm hơi đâu hết?
Lục Thừa cau mày nói.
Tô Mộc thản nhiên nói.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mặc cho ai cũng không nghĩ tới Tô Mộc sẽ nói ra lời này, dù là Diệp Tích cũng không nghĩ tới, nhưng khi nghe được lời của Tô Mộc, Diệp Tích chẳng những không có gì lo lắng, ngược lại còn lộ vẻ cảm động. Ánh mắt nàng nhìn Tô Mộc với vẻ kích động, nàng biết Tô Mộc muốn dùng phương thức này tỏ vẻ hắn xem trọng nàng.
Mặc dù trong lòng Diệp An Bang cũng biết quan hệ giữa Tô Mộc cùng Diệp Tích, nhưng dù sao hai người còn chưa kết hôn. Phụ nữ quan tâm nhất là chuyện gì? Chính là hai người ở chung một chỗ, chỉ cần hạnh phúc là được. Nhưng có ai thật sự gạt bỏ thân phận sang một bên, có ai không muốn thực sự trở thành vợ của người mình yêu. Tô Mộc làm như vậy chính là bày tỏ thái độ với Diệp An Bang, ý tứ muốn nói hắn chắc chắn muốn kết hôn với Diệp Tích.
- Tiểu tử, cứ như vậy đã muốn cưới con gái bảo bối của bác sao? Hôm nay là tiệc tối chúc mừng bác, sao bác lại nghe giống như chuẩn bị đám hỏi cho cháu đây?
Diệp An Bang cười nói.
Nụ cười của hắn cũng đã chứng minh hắn không tức giận. Đương nhiên hắn sao có thể tức giận đây? Nhắc tới hắn thật sự hài lòng khi có con rể như Tô Mộc. Hắn cũng biết Diệp Tích làm được hết thảy như hôm nay là vì có Tô Mộc đứng sau lưng ủng hộ. Người tài giỏi như vậy làm con rể, Diệp An Bang sao có thể không hài lòng?
Lại thêm một phần ba ly rượu chợt vơi.
- Ly thứ ba cháu lấy thân phận bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền xin chúc mừng lãnh đạo!
Tô Mộc tiếp tục cạn ly.
- Tốt!
Diệp An Bang thuận tay uống cạn phần rượu còn lại, ba ly rượu đã hoàn toàn kính xong.
Chung Tuyền ngồi bên cạnh, hồi tưởng lời nói kính rượu vừa rồi của Tô Mộc, đáy lòng không khỏi âm thầm tán thưởng. Tô Mộc quả nhiên rất hiểu biết, chỉ mời rượu cũng mời ra được học vấn. Ly thứ nhất dùng đại nghĩa mời rượu, kính đạo chấp chính nhiều năm của Diệp An Bang. Ly thứ hai lấy tư cách con rể mời rượu, kính tình cảm ngưỡng mộ của hậu bối đối với Diệp An Bang. Mà ly rượu thứ ba, lấy tư cách thuộc hạ mời rượu, kính đạo cấp bậc không thể đi quá giới hạn trong quan trường.
Lúc này tâm trạng Diệp An Bang thống khoái nói không nên lời. Hắn biết rất nhiều người đều thích mời rượu, nhưng có thể làm như Tô Mộc đúng là có một không hai.
- Chủ tịch, tôi cũng mượn hoa hiến Phật, kính ngài một ly rượu!
Chung Tuyền nói.
- Tốt!
Diệp An Bang đã đổi nước trái cây, tùy ý uống. Không phải hắn không cấp mặt mũi cho Chung Tuyền, mà bởi vì nguyên nhân sức khỏe.
Đợi Chung Tuyền kính rượu xong, bốn người tùy ý trò chuyện.
- Tô Mộc, cháu đã tới tỉnh Yến Bắc một thời gian, nơi này không có người ngoài, nói bác nghe một chút, cháu có cảm thụ thế nào về tỉnh Yến Bắc?
Diệp An Bang gắp thức ăn, vừa ăn vừa hỏi.
Tô Mộc trầm tư, khi ngẩng đầu vẻ mặt biến thành trầm ổn:
- Cháu không quá quen thuộc tình huống tỉnh Yến Bắc, nếu bác trai hỏi cháu, cháu sẽ nói một chút về huyện Ân Huyền. Cháu cho rằng việc khẩn cấp trong huyện hiện tại chính là giải quyết hiện trạng ô nhiễm môi trường đã chôn thành mầm tai họa trong huyện. Thật sự, hiện tại việc ô nhiễm môi trường đã biến thành nhân tố chế ước xã hội phát triển, nếu không thuận lợi giải quyết vấn đề này, chỉ sợ sau này sẽ có thật nhiều phiền phức xuất hiện. Mà vấn đề này không chỉ cực hạn trong huyện Ân Huyền, tình huống cả tỉnh Yến Bắc đều là như vậy. Ai cũng biết tỉnh Yến Bắc là tỉnh lớn cách thủ đô gần nhất, vị trí địa lý rất trọng yếu. Mà không khí nơi này ô nhiễm nặng như vậy, tất nhiên sẽ gây ảnh hưởng tới thủ đô. Nếu không nhanh chóng bắt tay chỉnh đốn trị liệu, sự tình sẽ ngày càng phiền toái!
Ô nhiễm môi trường!
Khi từ này rơi vào trong tai Diệp An Bang, hắn cũng biết Tô Mộc nói không sai, bởi vì chính hắn cũng cảm nhận được không khí bị ô nhiễm rất nặng. Vấn đề này đã được trình duyệt, bởi vì chuyện này quan hệ tới sông ngòi núi non, quan hệ tới việc xây dựng hoàn cảnh, là quyết định dân sinh quốc kế trọng đại. Một quốc gia suốt ngày đều sinh hoạt trong ô nhiễm, sớm muộn sẽ phát sinh đủ loại chứng bệnh. Nếu không cách nào chữa trị, sự tình biến thành tai nạn, tính chất sẽ nghiêm trọng.
- Huyện Ân Huyền dự định làm sao bây giờ?
Diệp An Bang hỏi.
- Tình huống huyện Ân Huyền cũng thật nghiêm trọng, mà Thương Thiền thị tự nhiên cũng như thế. Muốn khống chế ô nhiễm, phương thức giải quyết mặt ngoài không thể thực hiện, nhất định phải tiến hành ngăn chặn tận gốc rễ. Tạm thời cháu còn chưa sửa sang xong quy hoạch, nhưng cháu cho rằng đúng bệnh hốt thuốc là chuyện nhất định. Bất kỳ ngọn nguồn gây ô nhiễm nào, cũng phải nhất định ngăn cản. Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo vấn đề ô nhiễm được giải quyết.
Tô Mộc nói.
- Huyện Ân Huyền xem như căn cứ thí nghiệm, ở trong hội nghị thường ủy tỉnh bác sẽ nói ra. Bác sẽ đem vấn đề này quyết định thành căn cứ thí điểm rồi bàn giao cho huyện Ân Huyền, cháu có lòng tin hoàn thành hay không?
Diệp An Bang hỏi.
- Có!
Tô Mộc dứt khoát nói. Hắn biết rõ không thể nói chuyện quá cam đoan, nhưng hắn vẫn làm như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì là do Diệp An Bang phân phó. Nếu hắn không giúp Diệp An Bang, còn ai giúp đỡ? Nếu hắn làm được, tuyệt đối là chiến tích lớn cho Diệp An Bang. Tới lúc đó dựa vào chiến tích, bảo đảm Diệp An Bang có thể tiếp tục thượng vị, cũng có thể chiếu cố được cho hắn.
- Hai người có thể đừng nói chuyện kiểu nghiêm túc như vậy trên bàn cơm được hay không đây? Chúng ta nói chuyện thoải mái một chút được không? Ban ngày làm việc công, buổi tối việc công, ăn cơm cũng việc công, thật làm người đau đầu! Hiện tại con có thể tưởng tượng được, sau này nếu con ở chung với Tô Mộc, anh ấy có giống như cha hay không, cả ngày mở miệng ngậm miệng chỉ nói việc công đâu.
Diệp Tích quyệt miệng nói.
- Ha ha!
Diệp An Bang nhìn vẻ mặt con gái, cười ha hả:
- Được, được, không nói, không nói. Rome cũng không chỉ xây lên trong một ngày, cơm phải ăn từng miếng, nói chuyện khác thôi!
Ngay lúc mọi người còn đang ăn uống, ở trên tầng cao nhất Yến Xuân Lâu có ba người đang ngồi. Đó là hai nam một nữ. Nam chính là Lục Thừa, nữ là Ứng Lan Yến, mà ngồi chung với hai người chính là phó chủ tịch thường vụ Thạch Đô thị Lâm Giang Lễ.
Lục Thừa mở tiệc chiêu đãi Lâm Giang Lễ, bởi vì một nguyên nhân thật đơn giản, hai người chính là bạn học. Điều này cũng không phải là bí mật, bởi vì bị người có ý tứ biết việc này cho nên có chút chiếu cố tập đoàn Lục thị, nhờ vậy việc kinh doanh của Lục Thừa mới có thể phát triển.
- Lão Lâm, lời dư thừa không cần nói, chuyện lần này ít nhiều có anh. Nếu không có anh, chỉ sợ con tôi đã phế! Ly rượu này, tôi mời anh!
Lục Thừa nói.
- Lão Lục, giữa chúng ta còn khách khí như vậy làm gì, với quan hệ của chúng ta, không cần nghiêm túc như vậy!
Lâm Giang Lễ cười nói.
- Nên thôi, nên thôi. Lần này đều do con tôi xông họa, tai họa thật không nhỏ. Muốn trách thì trách nó bất tài, thật sự là bất tài, lại đi làm ra chuyện như vậy. Lần này thật sự đa tạ Lâm chủ tịch, nếu không có ngài, tên hỗn cầu kia phải xui xẻo, cho dù là tôi chỉ sợ cũng bị ảnh hưởng.
Ứng Lan Yến thành khẩn nói.
Lâm Giang Lễ cũng không tiếp tục khách sáo, trên thực tế chuyện lần này hắn ra sức không ít. Nên nhớ Ứng Giam Lục đắc tội ai? Chính là con gái bảo bối của bí thư chính pháp ủy tỉnh Long Chấn Thiên, nếu không phải còn chưa tạo thành sai lầm lớn, đã không khả năng cứu vãn. Nếu Long Loan bị tổn thương, chỉ sợ Ứng Giam Lục đừng mong sống sót rời khỏi ngục giam. Hơn nữa chuyện lần này Lâm Giang Lễ cũng phải đi nhờ vả người khác. Mà người kia là lão lãnh đạo của Lâm Giang Lễ, nhân tình như vậy dùng xong một lần thì vĩnh viễn mất đi. Nếu không có Ứng Lan Yến đứng ở bên hắn, không phải vì Lục Thừa cùng tập đoàn Lục thị có giúp đỡ lớn cho hắn trong quan trường, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhúng tay. Dù sao trả giá quá lớn thôi!
Không nói chuyện khác, chỉ nói Lâm Giang Lễ còn phải đem chức vị phó cục trưởng thường vụ cục công an Thạch Đô thị nhường lại cho Long Chấn Thiên. Chức vị như vậy rơi vào trong tay Long Chấn Thiên chẳng khác gì lực ảnh hưởng của hắn trong tỉnh Yến Bắc càng thêm mạnh mẽ.
- Lão Lâm, tôi chuẩn bị xây dựng một tiểu khu trong Thạch Đô thị. Tiểu khu này đặc biệt có giá mềm thân dân, tin tưởng làm vậy sẽ hòa dịu vấn đề khó khăn về nhà ở cho Thạch Đô thị. Anh nghĩ tiểu khu kia nên làm sao đưa ra thị trường đây? Hay là đưa ra bên cơ quan trực thuộc thành phố?
Lục Thừa nói.
Bánh ít đi, bánh quy lại!
Lâm Giang Lễ đương nhiên hiểu hành động của Lục Thừa, đây là vì tăng thêm chiến tích cho hắn. Phải biết rằng đây chính là chiến tích không nhỏ, nếu có thể xác định, sẽ trợ giúp cho hắn rất lớn.
- Vấn đề này để tôi ngẫm lại rồi nói với anh đi!
Lâm Giang Lễ nói.
- Được! Bên tôi có thể tùy thời khởi công xây dựng, cho dù hiện tại trong tay tôi cũng có vài tòa lầu, nếu anh sốt ruột tôi có thể trực tiếp thông qua.
Lục Thừa nói.
- Rồi nói sau!
Lâm Giang Lễ cười nói.
- Ứng Giam Lục đâu? Tiểu tử khốn kiếp kia, không phải gọi hắn tới đây để hắn mời rượu Lâm thúc sao? Vì sao mới kính một ly đã không thấy tăm hơi đâu hết?
Lục Thừa cau mày nói.
/1590
|