- Vừa rồi có nói là đi vệ sinh, để tôi đi tìm xem!
Ứng Lan Yến nói xong định đứng dậy.
- Đừng đi tìm, có chuyện gì lớn đâu.
Lâm Giang Lễ cười nói.
Nếu vì chuyện như vậy mà gọi Ứng Giam Lục quay về, ngược lại có vẻ Lâm Giang Lễ không đủ khí độ. Hơn nữa Lâm Giang Lễ thật sự không chút hảo cảm với Ứng Giam Lục. Những người thuộc diện phú nhị đại quan nhị đại như thế, hung hăng càn quấy tới mức không giới hạn. Hành vi như vậy nên nếm chút đau khổ thì tốt hơn.
Nhưng lần này Lâm Giang Lễ thật sự không nghĩ tới chịu chút đau khổ của hắn lại biến thành người nào đó nếm đau khổ không ít.
Bên trong hành lang.
Ứng Giam Lục có chút tức giận nhìn người đang xuất hiện trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ khó thể ức chế. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới lại gặp phải Tô Mộc ngay trong Thạch Đô thị. Dựa theo thân phận Tô Mộc, hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này đây?
Lần trước bị thu thập như thế, Ứng Giam Lục chỉ nghĩ do Long Loan hành động, bởi vì hắn biết thân phận của Long Loan. Hắn chưa từng nghĩ qua Tô Mộc là nhân vật lợi hại gì, chỉ đơn giản là anh trai của Quan Ngư mà thôi. Mà từ “anh trai” như thế, xưa nay luôn làm cho hắn khinh bỉ.
- Thật xảo a!
Tô Mộc thản nhiên nhìn Ứng Giam Lục, thấy bộ dáng của hắn không giống như đã bị trừng phạt gì nặng nề, xem ra lúc giải quyết chuyện kia, Long Chấn Thiên cũng đã lưu tình.
- Xảo mẹ mày xảo!
Ứng Giam Lục mở miệng liền mắng.
Vẻ mặt Tô Mộc trầm xuống, ánh mắt băng sương:
- Anh tốt nhất nên quản lại cái miệng của anh, bằng không tôi không dám cam đoan đánh vỡ mồm anh ra hay không!
- Cút đi, mày đừng nghĩ làm tao sợ, mày nghĩ tao bị dọa lớn hay sao? Biết vì mày tao nếm bao nhiêu đau khổ không? Mày còn dám ở đây mỉa mai tao. Con mẹ nó, hôm nay tao muốn thu thập mày!
Ứng Giam Lục phẫn nộ hô.
- Anh muốn thu thập ai đây?
Đúng lúc này thanh âm Diệp Tích lạnh lùng vang lên. Nàng đứng một bên, ánh mắt băng sương nhìn Ứng Giam Lục, vốn định đi ra tìm Tô Mộc, ai ngờ lại nghe được có người dám mắng hắn như thế.
Gần đây Diệp Tích luôn có cảm giác nóng nảy chưa có cơ hội phát tiết, chỉ một Khương gia trong thủ đô còn chưa đủ trọng lượng cho nàng trút giận. Hiện tại gặp được Ứng Giam Lục, xứng đáng hắn gặp xui xẻo.
- Ai u, lại thêm một người!
Khi Ứng Giam Lục nhìn thấy Diệp Tích, ánh mắt không khỏi sáng ngời, chợt hiện lên ánh mắt tham lam. Từ đáy lòng mà nói, hắn thật sự ghen tỵ với Tô Mộc, bên cạnh luôn có thật nhiều mỹ nữ. Trước đó có Quan Ngư, hiện tại là Diệp Tích, ai cũng là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng đều có quan hệ với Tô Mộc. Điều này làm Ứng Giam Lục xưa nay luôn tự xưng phong lưu phóng khoáng sao có thể nhẫn nhịn? Hơn nữa quan hệ giữa hắn cùng Tô Mộc lại có địch ý.
May mắn đầu óc Ứng Giam Lục càng lưu một tia thanh tỉnh, biết nơi này là tỉnh thành, không phải Bảo Đãi thị, hắn không dám quá mức hung hăng càn quấy. Nếu không hắn đã sớm bão nổi.
Mỹ nữ, hắn phải có!
Báo thù, hắn sẽ không nương tay!
- Cái gì gọi là thêm một người?
Diệp Tích lạnh lùng hỏi.
- Trước đó lúc ở đại học Yến Bắc, bên cạnh tiểu tử này có một mỹ nữ đi cùng, quan hệ rõ ràng tình chàng ý thiếp. Ai ngờ ở đây gặp thêm một người. Nữ sĩ, cô có quan hệ gì với hắn, tuy tôi không biết nhưng có câu xin khuyên cô, đàn ông như hắn thật sự rất nguy hiểm, cô nên cẩn thận ứng phó đâu!
Đôi mắt Ứng Giam Lục chuyển động nói.
Đây gọi là châm ngòi ly gián!
Trò xiếc như vậy thật đủ thấp kém!
Diệp Tích đương nhiên không trúng chiêu, nàng thật tự nhiên ôm cánh tay Tô Mộc:
- Anh nhận thức hắn?
- Đâu chỉ là nhận thức, suýt nữa bị hắn lái xe đụng chết!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Sao lại như thế?
Diệp Tích hỏi.
- Là như vậy…
Tô Mộc đem chuyện của Quan Ngư cùng Long Loan kể lại, vẻ mặt Diệp Tích lập tức lạnh lẽo. Ứng Giam Lục làm sao cũng không nghĩ tới mình châm ngòi ly gián nhưng lại biến thành trò cười. Chẳng những thất bại còn làm cho Diệp Tích tức giận.
- Không cần phải tức giận với người như vậy, đi thôi!
Diệp Tích hờ hững nói.
- Được, nghe lời em!
Tô Mộc khẽ cười.
Thái độ của hai người rơi vào trong mắt Ứng Giam Lục chẳng khác gì sợ hãi không dám nghênh chiến. Vì vậy hắn bắt đầu trướng lá gan, vẻ mặt hưng phấn, mẹ nó, biết tụi mày là gối thêu hoa như vậy thì tốt rồi!
- Đứng lại, hai người không được đi!
Ứng Giam Lục hung hăng càn quấy hô, còn thuận tay kéo một bức tranh trên tường ném thẳng về hướng Tô Mộc.
- Mẹ nó, nếu mày đi như vậy chẳng phải tao rất mất mặt!
Ứng Giam Lục thật sự dám ném người!
Làm sao hắn dám làm như vậy!
Hoàn toàn bởi vì nơi này không phải Bảo Đãi thị, Ứng Giam Lục cũng biết điểm ấy. Hơn nữa lá bài tẩy lớn nhất của hắn chính là phó chủ tịch thường vụ Thạch Đô thị Lâm Giang Lễ. Có địa đầu xà ở đây, hắn mới dám làm như vậy.
- Muốn chết!
Ánh mắt Tô Mộc căng thẳng, khi Ứng Giam Lục ném bức tranh, Tô Mộc đã kéo Diệp Tích tránh né ra xa, sau đó tung một cước đá thẳng vào bức tranh kia.
Một cước của Tô Mộc lập tức đá nát bức tranh, thân hình tiến tới không chút chần chờ vung quyền đánh qua.
Một trận cuồng tấu, cũng may Tô Mộc biết võ thuật, nếu đổi lại là người khác không khả năng tránh thoát bức tranh đập tới. Nghĩ tới Ứng Giam Lục chẳng những không hề có ý hối cải, ngược lại còn biến thành ngang ngược dữ dằn hơn trước, Tô Mộc biết phải hung hăng đập cho hắn một trận, cho hắn một trận giáo huấn, nếu không chẳng biết hắn còn gây ra tai họa gì.
Ứng Giam Lục té ngã dưới đất, mặt mày sưng húp, không ngừng rên rỉ, khóe môi chảy máu.
- Diệp Tích, chúng ta đi!
Tô Mộc tùy ý nói.
- Đi!
Diệp Tích gật đầu, đã biết người này tên gì là được, nguyên tắc làm người của Diệp Tích chính là, ai dám trêu chọc nàng, nàng tuyệt đối không lưu tình.
Ứng Giam Lục nhìn theo thân ảnh hai người đi vào trong phòng, lúc này mới nhìn người phục vụ hô:
- Nhìn náo nhiệt cái gì, còn không nhanh đỡ tôi dậy, đưa tôi về phòng, biết tôi ở phòng nào không? Nói ra dọa chết các người!
Nếu như có thể nhóm phục vụ thật không muốn xen vào loại chuyện này. Nhưng đây là trách nhiệm của họ, họ sẽ bị mắng chết.
Khi người phục vụ dìu dắt Ứng Giam Lục vào phòng, ba người trong phòng bật dậy, Ứng Lan Yến vội vàng xông tới ôm con trai, lo lắng hô:
- Sao lại thế này? Chỉ đi vệ sinh thôi sao biến thành như vậy? Là ai động tay?
- Ai làm?
Lục Thừa tức giận trầm giọng hỏi. Mặc dù là Lâm Giang Lễ cũng híp mắt. Nói thế nào hắn cũng là phó chủ tịch thường vụ Thạch Đô thị, người đi cùng hắn bị đánh thành như vậy, quả thật là quét sạch mặt mũi của hắn. Điều này bảo Lâm Giang Lễ sao có thể nhẫn nhịn?
- Giam Lục, vừa rồi cháu gặp ai sao?
Lâm Giang Lễ bình tĩnh hỏi.
- Là tiểu bạch kiểm lần trước trong đại học Yến Bắc!
Ứng Giam Lục hét lớn.
- Lần này hắn lại cấu kết cô gái khác, sau khi con nhìn thấy chỉ nói với cô gái kia hắn là tiểu bạch kiểm, kết quả hắn lại đánh con. Lâm thúc, cha mẹ, sao con lại xui xẻo như vậy đây? Chẳng lẽ làm chuyện tốt cũng phạm sai lầm sao? Lần này con thật sự không muốn gây chuyện, chỉ là hắn đánh con a!
- Tạo phản, tạo phản, sao lại có người dám làm như vậy!
Ứng Lan Yến tức giận nói.
- Việc này cha sẽ đòi công đạo cho con!
Lục Thừa lên tiếng.
Lâm Giang Lễ nhíu mày cân nhắc, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại. Cho dù hắn không rõ chân tướng sự tình, nhưng hắn cũng không đem Tô Mộc đặt trong lòng. Dù sao chuyện kia là do Long Chấn Thiên xử lý, nhưng hắn băn khoăn chính là Tô Mộc nhận thức Long Loan, có thể có quan hệ với Long Chấn Thiên hay không? Không khả năng!
Vừa có ý nghĩ này, Lâm Giang Lễ lập tức phủ nhận. Nếu có quan hệ thân thiết, Long Chấn Thiên nguyện ý cho lão lãnh đạo của hắn mặt mũi sao? Một khi đã như vậy, phải đi xem tên tiểu tử hung hăng càn quấy kia rốt cục là ai!
- Đi, xuống lầu!
Ứng Lan Yến nói xong định đứng dậy.
- Đừng đi tìm, có chuyện gì lớn đâu.
Lâm Giang Lễ cười nói.
Nếu vì chuyện như vậy mà gọi Ứng Giam Lục quay về, ngược lại có vẻ Lâm Giang Lễ không đủ khí độ. Hơn nữa Lâm Giang Lễ thật sự không chút hảo cảm với Ứng Giam Lục. Những người thuộc diện phú nhị đại quan nhị đại như thế, hung hăng càn quấy tới mức không giới hạn. Hành vi như vậy nên nếm chút đau khổ thì tốt hơn.
Nhưng lần này Lâm Giang Lễ thật sự không nghĩ tới chịu chút đau khổ của hắn lại biến thành người nào đó nếm đau khổ không ít.
Bên trong hành lang.
Ứng Giam Lục có chút tức giận nhìn người đang xuất hiện trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ khó thể ức chế. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới lại gặp phải Tô Mộc ngay trong Thạch Đô thị. Dựa theo thân phận Tô Mộc, hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này đây?
Lần trước bị thu thập như thế, Ứng Giam Lục chỉ nghĩ do Long Loan hành động, bởi vì hắn biết thân phận của Long Loan. Hắn chưa từng nghĩ qua Tô Mộc là nhân vật lợi hại gì, chỉ đơn giản là anh trai của Quan Ngư mà thôi. Mà từ “anh trai” như thế, xưa nay luôn làm cho hắn khinh bỉ.
- Thật xảo a!
Tô Mộc thản nhiên nhìn Ứng Giam Lục, thấy bộ dáng của hắn không giống như đã bị trừng phạt gì nặng nề, xem ra lúc giải quyết chuyện kia, Long Chấn Thiên cũng đã lưu tình.
- Xảo mẹ mày xảo!
Ứng Giam Lục mở miệng liền mắng.
Vẻ mặt Tô Mộc trầm xuống, ánh mắt băng sương:
- Anh tốt nhất nên quản lại cái miệng của anh, bằng không tôi không dám cam đoan đánh vỡ mồm anh ra hay không!
- Cút đi, mày đừng nghĩ làm tao sợ, mày nghĩ tao bị dọa lớn hay sao? Biết vì mày tao nếm bao nhiêu đau khổ không? Mày còn dám ở đây mỉa mai tao. Con mẹ nó, hôm nay tao muốn thu thập mày!
Ứng Giam Lục phẫn nộ hô.
- Anh muốn thu thập ai đây?
Đúng lúc này thanh âm Diệp Tích lạnh lùng vang lên. Nàng đứng một bên, ánh mắt băng sương nhìn Ứng Giam Lục, vốn định đi ra tìm Tô Mộc, ai ngờ lại nghe được có người dám mắng hắn như thế.
Gần đây Diệp Tích luôn có cảm giác nóng nảy chưa có cơ hội phát tiết, chỉ một Khương gia trong thủ đô còn chưa đủ trọng lượng cho nàng trút giận. Hiện tại gặp được Ứng Giam Lục, xứng đáng hắn gặp xui xẻo.
- Ai u, lại thêm một người!
Khi Ứng Giam Lục nhìn thấy Diệp Tích, ánh mắt không khỏi sáng ngời, chợt hiện lên ánh mắt tham lam. Từ đáy lòng mà nói, hắn thật sự ghen tỵ với Tô Mộc, bên cạnh luôn có thật nhiều mỹ nữ. Trước đó có Quan Ngư, hiện tại là Diệp Tích, ai cũng là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng đều có quan hệ với Tô Mộc. Điều này làm Ứng Giam Lục xưa nay luôn tự xưng phong lưu phóng khoáng sao có thể nhẫn nhịn? Hơn nữa quan hệ giữa hắn cùng Tô Mộc lại có địch ý.
May mắn đầu óc Ứng Giam Lục càng lưu một tia thanh tỉnh, biết nơi này là tỉnh thành, không phải Bảo Đãi thị, hắn không dám quá mức hung hăng càn quấy. Nếu không hắn đã sớm bão nổi.
Mỹ nữ, hắn phải có!
Báo thù, hắn sẽ không nương tay!
- Cái gì gọi là thêm một người?
Diệp Tích lạnh lùng hỏi.
- Trước đó lúc ở đại học Yến Bắc, bên cạnh tiểu tử này có một mỹ nữ đi cùng, quan hệ rõ ràng tình chàng ý thiếp. Ai ngờ ở đây gặp thêm một người. Nữ sĩ, cô có quan hệ gì với hắn, tuy tôi không biết nhưng có câu xin khuyên cô, đàn ông như hắn thật sự rất nguy hiểm, cô nên cẩn thận ứng phó đâu!
Đôi mắt Ứng Giam Lục chuyển động nói.
Đây gọi là châm ngòi ly gián!
Trò xiếc như vậy thật đủ thấp kém!
Diệp Tích đương nhiên không trúng chiêu, nàng thật tự nhiên ôm cánh tay Tô Mộc:
- Anh nhận thức hắn?
- Đâu chỉ là nhận thức, suýt nữa bị hắn lái xe đụng chết!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Sao lại như thế?
Diệp Tích hỏi.
- Là như vậy…
Tô Mộc đem chuyện của Quan Ngư cùng Long Loan kể lại, vẻ mặt Diệp Tích lập tức lạnh lẽo. Ứng Giam Lục làm sao cũng không nghĩ tới mình châm ngòi ly gián nhưng lại biến thành trò cười. Chẳng những thất bại còn làm cho Diệp Tích tức giận.
- Không cần phải tức giận với người như vậy, đi thôi!
Diệp Tích hờ hững nói.
- Được, nghe lời em!
Tô Mộc khẽ cười.
Thái độ của hai người rơi vào trong mắt Ứng Giam Lục chẳng khác gì sợ hãi không dám nghênh chiến. Vì vậy hắn bắt đầu trướng lá gan, vẻ mặt hưng phấn, mẹ nó, biết tụi mày là gối thêu hoa như vậy thì tốt rồi!
- Đứng lại, hai người không được đi!
Ứng Giam Lục hung hăng càn quấy hô, còn thuận tay kéo một bức tranh trên tường ném thẳng về hướng Tô Mộc.
- Mẹ nó, nếu mày đi như vậy chẳng phải tao rất mất mặt!
Ứng Giam Lục thật sự dám ném người!
Làm sao hắn dám làm như vậy!
Hoàn toàn bởi vì nơi này không phải Bảo Đãi thị, Ứng Giam Lục cũng biết điểm ấy. Hơn nữa lá bài tẩy lớn nhất của hắn chính là phó chủ tịch thường vụ Thạch Đô thị Lâm Giang Lễ. Có địa đầu xà ở đây, hắn mới dám làm như vậy.
- Muốn chết!
Ánh mắt Tô Mộc căng thẳng, khi Ứng Giam Lục ném bức tranh, Tô Mộc đã kéo Diệp Tích tránh né ra xa, sau đó tung một cước đá thẳng vào bức tranh kia.
Một cước của Tô Mộc lập tức đá nát bức tranh, thân hình tiến tới không chút chần chờ vung quyền đánh qua.
Một trận cuồng tấu, cũng may Tô Mộc biết võ thuật, nếu đổi lại là người khác không khả năng tránh thoát bức tranh đập tới. Nghĩ tới Ứng Giam Lục chẳng những không hề có ý hối cải, ngược lại còn biến thành ngang ngược dữ dằn hơn trước, Tô Mộc biết phải hung hăng đập cho hắn một trận, cho hắn một trận giáo huấn, nếu không chẳng biết hắn còn gây ra tai họa gì.
Ứng Giam Lục té ngã dưới đất, mặt mày sưng húp, không ngừng rên rỉ, khóe môi chảy máu.
- Diệp Tích, chúng ta đi!
Tô Mộc tùy ý nói.
- Đi!
Diệp Tích gật đầu, đã biết người này tên gì là được, nguyên tắc làm người của Diệp Tích chính là, ai dám trêu chọc nàng, nàng tuyệt đối không lưu tình.
Ứng Giam Lục nhìn theo thân ảnh hai người đi vào trong phòng, lúc này mới nhìn người phục vụ hô:
- Nhìn náo nhiệt cái gì, còn không nhanh đỡ tôi dậy, đưa tôi về phòng, biết tôi ở phòng nào không? Nói ra dọa chết các người!
Nếu như có thể nhóm phục vụ thật không muốn xen vào loại chuyện này. Nhưng đây là trách nhiệm của họ, họ sẽ bị mắng chết.
Khi người phục vụ dìu dắt Ứng Giam Lục vào phòng, ba người trong phòng bật dậy, Ứng Lan Yến vội vàng xông tới ôm con trai, lo lắng hô:
- Sao lại thế này? Chỉ đi vệ sinh thôi sao biến thành như vậy? Là ai động tay?
- Ai làm?
Lục Thừa tức giận trầm giọng hỏi. Mặc dù là Lâm Giang Lễ cũng híp mắt. Nói thế nào hắn cũng là phó chủ tịch thường vụ Thạch Đô thị, người đi cùng hắn bị đánh thành như vậy, quả thật là quét sạch mặt mũi của hắn. Điều này bảo Lâm Giang Lễ sao có thể nhẫn nhịn?
- Giam Lục, vừa rồi cháu gặp ai sao?
Lâm Giang Lễ bình tĩnh hỏi.
- Là tiểu bạch kiểm lần trước trong đại học Yến Bắc!
Ứng Giam Lục hét lớn.
- Lần này hắn lại cấu kết cô gái khác, sau khi con nhìn thấy chỉ nói với cô gái kia hắn là tiểu bạch kiểm, kết quả hắn lại đánh con. Lâm thúc, cha mẹ, sao con lại xui xẻo như vậy đây? Chẳng lẽ làm chuyện tốt cũng phạm sai lầm sao? Lần này con thật sự không muốn gây chuyện, chỉ là hắn đánh con a!
- Tạo phản, tạo phản, sao lại có người dám làm như vậy!
Ứng Lan Yến tức giận nói.
- Việc này cha sẽ đòi công đạo cho con!
Lục Thừa lên tiếng.
Lâm Giang Lễ nhíu mày cân nhắc, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại. Cho dù hắn không rõ chân tướng sự tình, nhưng hắn cũng không đem Tô Mộc đặt trong lòng. Dù sao chuyện kia là do Long Chấn Thiên xử lý, nhưng hắn băn khoăn chính là Tô Mộc nhận thức Long Loan, có thể có quan hệ với Long Chấn Thiên hay không? Không khả năng!
Vừa có ý nghĩ này, Lâm Giang Lễ lập tức phủ nhận. Nếu có quan hệ thân thiết, Long Chấn Thiên nguyện ý cho lão lãnh đạo của hắn mặt mũi sao? Một khi đã như vậy, phải đi xem tên tiểu tử hung hăng càn quấy kia rốt cục là ai!
- Đi, xuống lầu!
/1590
|