Tình cảnh của Ô Mai đúng như Tô Mộc suy đoán, không được tốt lắm. Ô Mai làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, vốn đã thua chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trịnh Tuyết Mai. Người ta dù gì là thường ủy huyện ủy, tay cầm một tấm phiếu. Còn Ô Mai, nàng chỉ là đại quản gia ủy ban huyện, nếu chủ tịch huyện cảm thấy ngươi không xứng chức, muốn điều động ngươi thì không khó khăn gì.
Ô Mai làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện cũng khác với người ta. Chủ tịch huyện nhiệm kỳ trước đề bạt Ô Mai lên, sau nàng lanh lẹ nịnh Triệu Thụy An thích nên mới không bị điều đi chỗ khác.
Theo lý thuyết Ô Mai không nên lo vị trí dưới mông, chẳng ngờ tình huống thay đổi, biến cố nằm ở Nhiếp Việt mạnh mẽ nổi lên.
Trước kia Nhiếp Việt chỉ là phó bí thư huyện ủy thì bị Tạ Văn xa lánh. Khi ấy Ô Mai và Nhiếp Việt có quan hệ không tệ, quen cũng thân, Triệu Thụy An không soi mói gì. Nhiếp Việt lúc ấy thuộc diện Triệu Thụy An cần lôi kéo, Ô Mai ghé chỗ Nhiếp Việt nhiều không chừng sẽ được gã ủng hộ trong thường ủy huyện ủy.
Nhưng bây giờ đã khác xưa.
Nhiếp Việt bỗng chốc trở thành bí thư huyện ủy, quyền uy dần lên cao, uy hiếp Triệu Thụy An nghiêm trọng. Đặc biệt đoạn thời gian trước Vương Hải bị kéo xuống như con dao đâm sâu vào lòng Triệu Thụy An. Ủy ban huyện bây giờ trên danh nghĩa vẫn là Triệu Thụy An quản lý, nhưng mấy phó chủ tịch huyện bụng dạ xấu xa, có suy nghĩ riêng của mình, không như trước kia Triệu Thụy An nói một câu quyết định cục diện.
Trước thế cục này, mối quan hệ giữa Ô Mai và Nhiếp Việt như khúc xương mắc trong cổ họng Triệu Thụy An, gã tuyệt đối không cho phép Ô Mai ở lại bên cạnh mình. Đã mấy lần Triệu Thụy An tỏ vẻ muốn đổi Ô Mai đi nhưng vì thời cơ chưa chín muồi, không tìm thấy nhân tuyển thay thế thích hợp nên tạm thời gác lại, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Tình hình nguy hiểm, Ô Mai đành tìm lối đi khác tính cho tương lai của riêng mình.
Ngươi nghi ngờ ta, muốn đuổi ta, trừ phi ta chết nếu không cần gì ngu ngốc khăng khăng đi theo ngươi ?
Ô Mai thông qua quan hệ biết Tô Mộc sắp trở thành phó chủ tịch huyện huyện Hình Đường. Tin tức như sấm sét làm mắt Ô Mai sáng rỡ. Huyện Hình Đường bây giờ nếu muốn tìm một người có thủ đoạn ngang với Triệu Thụy An thì chính là Nhiếp Việt, mà Nhiếp Việt tin tưởng ai nhất ? Là Tô Mộc. Ô Mai là chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, nếu quan hệ tốt với Tô Mộc chẳng những giữ được vị trí, không chừng sau này có thể tiến thêm một bước.
Ô Mai đuổi Ô Dương đi canh chừng trong bộ tổ chức ủy ban thành phố Thanh Lâm, nếu không có nàng lên tiếng, cỡ như gã sao có thể chầu chực trong hành lang bộ tổ chức ủy ban thành phố được.
Ô Mai biết trước Tô Mộc có quen biết lãnh đạo lớn, nàng đinh ninh đó là Nhiếp Việt. Bây giờ Ô Dương báo cáo làm Ô Mai cảm thấy những suy đoán trước kia đã sai, Tô Mộc là người của thị trưởng, nếu không tại sao hắn mới đến báo danh đã bị Tần Mông kêu đi ngay ? Tần Mông chỉ mới trở thành thị trưởng được vài ngày, thuộc loại được điều xuống đột ngột, không có người phe mình trong Thành phố Thanh Lâm này.
Nếu Tần Mông không sớm quen biết với Tô Mộc thì sao gã kêu hắn đi ?
Đúng rồi, chắc chắn là vậy.
Tần Mông là hậu đài của Tô Mộc.
Hèn gì, đoạn thời gian trước Tần Mông đến huyện Hình Đường và cùng Tô Mộc gây lớn chuyện như vậy, hóa ra là thế. Không chừng Tô Mộc sớm biết Tần Mông sẽ đến Thành phố Thanh Lâm làm thị trưởng, hắn được trường chính trị tỉnh trực tiếp đề cử làm phó chủ tịch huyện chắc hẳn Tần Mông ở phía sau dốc sức. Trước kia Tần Mông làm bí thư tỉnh đoàn, gã có quen biết trong tỉnh.
Nữ nhân mà suy đoán thì không tưởng tượng nổi, cái gì cũng dám liên tưởng, lý do rất hoàn mỹ, không tìm ra được lỗi lầm nào. Ô Mai đinh ninh mình phỏng đoán đúng, thật trăm phần trăm.
Ô Mai nhỏ giọng nói:
- Ô Dương, nghe kỹ đây, dù Tô chủ tịch huyện không cho ngươi đi theo thì ngươi phải tìm hiểu kỹ hắn ngụ ở đâu. Gặp Tô chủ tịch huyện nhớ nói với hắn là chị đang đến, tối nay mời hắn ăn cơm.
Ô Dương đáp:
- Rõ!
Ô Mai nghiêm túc nói:
- Nhớ kỹ, chị nói là âm thầm liên lạc với Tô chủ tịch huyện, đừng để ai biết. Em nên hiểu sự việc quan trọng thế nào, nếu đồn vào tai Triệu chủ tịch chẳng những chị của em gặp họa mà vị trí quản lý của em cũng khó giữ.
Ô Dương nghiêm túc nói:
- Em biết nên làm sao.
Ô Mai cúp máy, bắt đầu sửa soạn. Nói thật là Ô Mai không nắm chắc Tô Mộc sẽ chịu gặp mình. Nếu Tô Mộc không đồng ý gặp thì Ô Mai biết làm sao đây ? Mặc kệ, đi qua trước rồi tính.
* * *
Đây không phải lần đầu tiên Tô Mộc đến ủy ban thành phố Thanh Lâm, hắn rất quen thuộc chốn này. Nhưng trước kia khi tới đây Tô Mộc toàn tìm phó thị trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa, giờ hắn đến văn phòng thị trưởng.
Tô Mộc mới bước vào hành lang thì một nam nhân mỉm cười tiến tới gần.
- Xin chào, là Tô chủ tịch huyện đúng không ?
Nam nhân cười mỉm, bộ dạng hiền hòa, cảm giác rất là khôn khéo.
Tô Mộc hỏi lại:
- Tôi là Tô Mộc, anh là . . . ?
Chu Chương cười nói:
- Xin tự giới thiệu, tôi là Chu Chương, thư ký của Tần thị trưởng. Tần thị trưởng đang chờ ở bên trong, xin theo tôi.
Thư ký của Tần Mông ? Tô Mộc chưa biết lai lịch của Chu Chương như thế nào, gã đi theo Tần Mông đến đây hay được chọn sau khi Tần Mông tới Thành phố Thanh Lâm ? Tô Mộc biết một điều rằng Chu Chương đứng đây đại biểu cho Tần Mông, dù rằng thông qua Trịnh Kinh Luân kết nối Tô Mộc và Tần Mông xem như quen thuộc với nhau, nhưng cần chú ý thì không được lơ là, không thể bỏ qua một số quy tắc.
Tô Mộc nói:
- Chu bí thư, hân hạnh được biết người. Sau này xin chỉ giáo nhiều cho.
Chu Chương vừa đi vừa cười nói:
- Tô chủ tịch huyện đừng nói thế, ta chỉ là một thư ký, không gánh nổi Tô chủ tịch huyện trịnh trọng. Lúc nào thấy tôi cứ kêu tiếng Anh Chương là được.
Chu Chương không đơn giản.
Chỉ một câu nói là Tô Mộc biết Chu Chương được Tần Mông chọn làm thư ký không đơn giản. Đổi lại người khác ở vị trí này, thấy phó chủ tịch huyện như Tô Mộc thì không thèm nhìn thẳng mắt. Chu Chương tươi cười đón chào, ít nhất chứng minh gã hiểu ý tưởng của Tần Mông, không phải ai cũng có tư cách được Tần Mông chủ động gọi điện thoại ước hẹn.
Tô Mộc đã đoán đúng.
Chu Chương không được chọn trong Thành phố Thanh Lâm, gã được Tần Mông bồi dưỡng ngay từ lúc ở tỉnh đoàn. Lần này Tần Mông đến Thành phố Thanh Lâm đảm nhiệm chức thị trưởng, bên người không thể thiếu một thân tín. Không có gì khó khăn, hồ sơ của Chu Chương dễ dàng bị điều đến Thành phố Thanh Lâm. Chu Chương vừa đến liền giải quyết vấn đề đẳng cấp, từ chính khoa thăng lên phó xử, còn làm thư ký cho Tần Mông.
Từ đó thấy được Tần Mông chú trọng tài bồi Chu Chương, miễn Tần Mông còn ngồi trên ghế cao và bồi dưỡng cất nhắc Chu Chương, chờ khi Tần Mông rời đi hoặc thả Chu Chương xông pha, lấy vị trí chính xử không khó khăn gì.
Con đường thư ký là đường tắt đến thành công.
Tô Mộc cười nói:
- Vậy em gọi Anh Chương. Anh Chương cũng đừng xa lạ, gọi em là Tô Mộc hoặc tiểu Tô đều được.
Chu Chương cười nói:
- Sao có thể gọi cậu là tiểu Tô được, không lịch sự. Thôi vậy anh gọi là Tô Mộc đi, dù gì anh lớn tuổi hơn em, ta làm anh, cậu làm em.
Tô Mộc nói:
- Vâng.
Từ hành lang đến trước cửa văn phòng Tần Mông, trong khoảng cách ngắn ngủi Tô Mộc và Chu Chương đã như quen biết từ lâu, trò chuyện tự nhiên. Hai người hiểu rằng xưng hô chỉ là hình thức, trừ phi về sau mối quan hệ tiến triển thân thiết hơn, không thì đoạn đối thoại hôm nay chỉ theo phép, không có ý nghĩa gì. Quan hệ Tô Mộc, Chu Chương có tiến triển hay không phải xem ý Tần Mông.
Tần Mông không lên tiếng thì cho Chu Chương gan to bằng trời gã cũng sẽ không chủ động giao lưu với Tô Mộc. Nếu Chu Chương phớt lờ Tần Mông thì gã hết sống yên ổn, đừng mong bò dậy được.
Chu Chương gõ cửa đi vào:
- Thị trưởng, Tô chủ tịch huyện đã đến.
Tần Mông nói:
- Tiểu tử Tô Mộc đến rồi ? Mau kêu hắn vào.
Tần Mông đứng dậy sau bàn làm việc, vừa lúc Tô Mộc bước vào. Thời gian không nhanh không chậm, đúng dịp như thể đã tính toán sẵn, Tần Mông bước đến giữa văn phòng cũng là lúc Tô Mộc đi vào.
- Báo cáo Tần thị trưởng, tôi đã đến.
Tần Mông cười nói:
- Cậu thật là, đừng làm mấy trò vô vị đó với ta. Chúng ta không phải người xa lạ, nếu bị Kinh Luân biết cậu chịu thiệt thòi ở chỗ ta thì sẽ bị hắn lải nhải chết. Được rồi, quan hệ không xa lạ gì, bỏ qua mấy lễ nghi khách sáo đi.
Nói quan hệ không xa lạ thì đúng là không xa lạ thật. Tô Mộc cùng Trịnh Kinh Luân, Tần Mông đã gặp mặt, trò chuyện từ lâu, bây giờ nói chuyện thoải mái hơn nhiều.
Tô Mộc nói:
- Thị trưởng yên tâm, sau này em tuyệt đối theo thị trưởng và ủy ban thành phố lãnh đạo chăm chỉ công tác.
Tần Mông sung sướng cười nói:
- Ha ha ha, Tô Mộc, anh đã nói là đừng nghiêm túc, căng thẳng như vậy. Cậu cứ tùy ý nói chuyện như lần trước anh đến.
Nếu Tô Mộc không bộc lộ thái độ thì Tần Mông sẽ có lấn cấn, xa cách Tô Mộc. Bây giờ Tần Mông rất vui vẻ, gã không ngờ Tô Mộc nhanh chóng biểu lộ thái độ, chọn đứng về phe gã. Đặc biệt Tô Mộc nêu Tần Mông trước ủy ban thành phố, không nhắc tới ủy ban thành phố càng làm tâm tình gã rất vui vẻ.
Một phó chủ tịch huyện không nhập thường lý ra không lọt vào mắt Tần Mông, nhưng Tô Mộc khác biệt, ai kêu sau lưng hắn có quá nhiều chỗ dựa. Tuy Tô Mộc có nhiều chỗ dựa nhưng trên người hắn không có dấu ấn gia tộc lớn nào.
Đây là cơ hội cho Tần Mông, cơ hội này chẳng những quyết định tương lai của gã, cũng ảnh hưởng tiền đồ của Tô Mộc
Ô Mai làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện cũng khác với người ta. Chủ tịch huyện nhiệm kỳ trước đề bạt Ô Mai lên, sau nàng lanh lẹ nịnh Triệu Thụy An thích nên mới không bị điều đi chỗ khác.
Theo lý thuyết Ô Mai không nên lo vị trí dưới mông, chẳng ngờ tình huống thay đổi, biến cố nằm ở Nhiếp Việt mạnh mẽ nổi lên.
Trước kia Nhiếp Việt chỉ là phó bí thư huyện ủy thì bị Tạ Văn xa lánh. Khi ấy Ô Mai và Nhiếp Việt có quan hệ không tệ, quen cũng thân, Triệu Thụy An không soi mói gì. Nhiếp Việt lúc ấy thuộc diện Triệu Thụy An cần lôi kéo, Ô Mai ghé chỗ Nhiếp Việt nhiều không chừng sẽ được gã ủng hộ trong thường ủy huyện ủy.
Nhưng bây giờ đã khác xưa.
Nhiếp Việt bỗng chốc trở thành bí thư huyện ủy, quyền uy dần lên cao, uy hiếp Triệu Thụy An nghiêm trọng. Đặc biệt đoạn thời gian trước Vương Hải bị kéo xuống như con dao đâm sâu vào lòng Triệu Thụy An. Ủy ban huyện bây giờ trên danh nghĩa vẫn là Triệu Thụy An quản lý, nhưng mấy phó chủ tịch huyện bụng dạ xấu xa, có suy nghĩ riêng của mình, không như trước kia Triệu Thụy An nói một câu quyết định cục diện.
Trước thế cục này, mối quan hệ giữa Ô Mai và Nhiếp Việt như khúc xương mắc trong cổ họng Triệu Thụy An, gã tuyệt đối không cho phép Ô Mai ở lại bên cạnh mình. Đã mấy lần Triệu Thụy An tỏ vẻ muốn đổi Ô Mai đi nhưng vì thời cơ chưa chín muồi, không tìm thấy nhân tuyển thay thế thích hợp nên tạm thời gác lại, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Tình hình nguy hiểm, Ô Mai đành tìm lối đi khác tính cho tương lai của riêng mình.
Ngươi nghi ngờ ta, muốn đuổi ta, trừ phi ta chết nếu không cần gì ngu ngốc khăng khăng đi theo ngươi ?
Ô Mai thông qua quan hệ biết Tô Mộc sắp trở thành phó chủ tịch huyện huyện Hình Đường. Tin tức như sấm sét làm mắt Ô Mai sáng rỡ. Huyện Hình Đường bây giờ nếu muốn tìm một người có thủ đoạn ngang với Triệu Thụy An thì chính là Nhiếp Việt, mà Nhiếp Việt tin tưởng ai nhất ? Là Tô Mộc. Ô Mai là chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, nếu quan hệ tốt với Tô Mộc chẳng những giữ được vị trí, không chừng sau này có thể tiến thêm một bước.
Ô Mai đuổi Ô Dương đi canh chừng trong bộ tổ chức ủy ban thành phố Thanh Lâm, nếu không có nàng lên tiếng, cỡ như gã sao có thể chầu chực trong hành lang bộ tổ chức ủy ban thành phố được.
Ô Mai biết trước Tô Mộc có quen biết lãnh đạo lớn, nàng đinh ninh đó là Nhiếp Việt. Bây giờ Ô Dương báo cáo làm Ô Mai cảm thấy những suy đoán trước kia đã sai, Tô Mộc là người của thị trưởng, nếu không tại sao hắn mới đến báo danh đã bị Tần Mông kêu đi ngay ? Tần Mông chỉ mới trở thành thị trưởng được vài ngày, thuộc loại được điều xuống đột ngột, không có người phe mình trong Thành phố Thanh Lâm này.
Nếu Tần Mông không sớm quen biết với Tô Mộc thì sao gã kêu hắn đi ?
Đúng rồi, chắc chắn là vậy.
Tần Mông là hậu đài của Tô Mộc.
Hèn gì, đoạn thời gian trước Tần Mông đến huyện Hình Đường và cùng Tô Mộc gây lớn chuyện như vậy, hóa ra là thế. Không chừng Tô Mộc sớm biết Tần Mông sẽ đến Thành phố Thanh Lâm làm thị trưởng, hắn được trường chính trị tỉnh trực tiếp đề cử làm phó chủ tịch huyện chắc hẳn Tần Mông ở phía sau dốc sức. Trước kia Tần Mông làm bí thư tỉnh đoàn, gã có quen biết trong tỉnh.
Nữ nhân mà suy đoán thì không tưởng tượng nổi, cái gì cũng dám liên tưởng, lý do rất hoàn mỹ, không tìm ra được lỗi lầm nào. Ô Mai đinh ninh mình phỏng đoán đúng, thật trăm phần trăm.
Ô Mai nhỏ giọng nói:
- Ô Dương, nghe kỹ đây, dù Tô chủ tịch huyện không cho ngươi đi theo thì ngươi phải tìm hiểu kỹ hắn ngụ ở đâu. Gặp Tô chủ tịch huyện nhớ nói với hắn là chị đang đến, tối nay mời hắn ăn cơm.
Ô Dương đáp:
- Rõ!
Ô Mai nghiêm túc nói:
- Nhớ kỹ, chị nói là âm thầm liên lạc với Tô chủ tịch huyện, đừng để ai biết. Em nên hiểu sự việc quan trọng thế nào, nếu đồn vào tai Triệu chủ tịch chẳng những chị của em gặp họa mà vị trí quản lý của em cũng khó giữ.
Ô Dương nghiêm túc nói:
- Em biết nên làm sao.
Ô Mai cúp máy, bắt đầu sửa soạn. Nói thật là Ô Mai không nắm chắc Tô Mộc sẽ chịu gặp mình. Nếu Tô Mộc không đồng ý gặp thì Ô Mai biết làm sao đây ? Mặc kệ, đi qua trước rồi tính.
* * *
Đây không phải lần đầu tiên Tô Mộc đến ủy ban thành phố Thanh Lâm, hắn rất quen thuộc chốn này. Nhưng trước kia khi tới đây Tô Mộc toàn tìm phó thị trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa, giờ hắn đến văn phòng thị trưởng.
Tô Mộc mới bước vào hành lang thì một nam nhân mỉm cười tiến tới gần.
- Xin chào, là Tô chủ tịch huyện đúng không ?
Nam nhân cười mỉm, bộ dạng hiền hòa, cảm giác rất là khôn khéo.
Tô Mộc hỏi lại:
- Tôi là Tô Mộc, anh là . . . ?
Chu Chương cười nói:
- Xin tự giới thiệu, tôi là Chu Chương, thư ký của Tần thị trưởng. Tần thị trưởng đang chờ ở bên trong, xin theo tôi.
Thư ký của Tần Mông ? Tô Mộc chưa biết lai lịch của Chu Chương như thế nào, gã đi theo Tần Mông đến đây hay được chọn sau khi Tần Mông tới Thành phố Thanh Lâm ? Tô Mộc biết một điều rằng Chu Chương đứng đây đại biểu cho Tần Mông, dù rằng thông qua Trịnh Kinh Luân kết nối Tô Mộc và Tần Mông xem như quen thuộc với nhau, nhưng cần chú ý thì không được lơ là, không thể bỏ qua một số quy tắc.
Tô Mộc nói:
- Chu bí thư, hân hạnh được biết người. Sau này xin chỉ giáo nhiều cho.
Chu Chương vừa đi vừa cười nói:
- Tô chủ tịch huyện đừng nói thế, ta chỉ là một thư ký, không gánh nổi Tô chủ tịch huyện trịnh trọng. Lúc nào thấy tôi cứ kêu tiếng Anh Chương là được.
Chu Chương không đơn giản.
Chỉ một câu nói là Tô Mộc biết Chu Chương được Tần Mông chọn làm thư ký không đơn giản. Đổi lại người khác ở vị trí này, thấy phó chủ tịch huyện như Tô Mộc thì không thèm nhìn thẳng mắt. Chu Chương tươi cười đón chào, ít nhất chứng minh gã hiểu ý tưởng của Tần Mông, không phải ai cũng có tư cách được Tần Mông chủ động gọi điện thoại ước hẹn.
Tô Mộc đã đoán đúng.
Chu Chương không được chọn trong Thành phố Thanh Lâm, gã được Tần Mông bồi dưỡng ngay từ lúc ở tỉnh đoàn. Lần này Tần Mông đến Thành phố Thanh Lâm đảm nhiệm chức thị trưởng, bên người không thể thiếu một thân tín. Không có gì khó khăn, hồ sơ của Chu Chương dễ dàng bị điều đến Thành phố Thanh Lâm. Chu Chương vừa đến liền giải quyết vấn đề đẳng cấp, từ chính khoa thăng lên phó xử, còn làm thư ký cho Tần Mông.
Từ đó thấy được Tần Mông chú trọng tài bồi Chu Chương, miễn Tần Mông còn ngồi trên ghế cao và bồi dưỡng cất nhắc Chu Chương, chờ khi Tần Mông rời đi hoặc thả Chu Chương xông pha, lấy vị trí chính xử không khó khăn gì.
Con đường thư ký là đường tắt đến thành công.
Tô Mộc cười nói:
- Vậy em gọi Anh Chương. Anh Chương cũng đừng xa lạ, gọi em là Tô Mộc hoặc tiểu Tô đều được.
Chu Chương cười nói:
- Sao có thể gọi cậu là tiểu Tô được, không lịch sự. Thôi vậy anh gọi là Tô Mộc đi, dù gì anh lớn tuổi hơn em, ta làm anh, cậu làm em.
Tô Mộc nói:
- Vâng.
Từ hành lang đến trước cửa văn phòng Tần Mông, trong khoảng cách ngắn ngủi Tô Mộc và Chu Chương đã như quen biết từ lâu, trò chuyện tự nhiên. Hai người hiểu rằng xưng hô chỉ là hình thức, trừ phi về sau mối quan hệ tiến triển thân thiết hơn, không thì đoạn đối thoại hôm nay chỉ theo phép, không có ý nghĩa gì. Quan hệ Tô Mộc, Chu Chương có tiến triển hay không phải xem ý Tần Mông.
Tần Mông không lên tiếng thì cho Chu Chương gan to bằng trời gã cũng sẽ không chủ động giao lưu với Tô Mộc. Nếu Chu Chương phớt lờ Tần Mông thì gã hết sống yên ổn, đừng mong bò dậy được.
Chu Chương gõ cửa đi vào:
- Thị trưởng, Tô chủ tịch huyện đã đến.
Tần Mông nói:
- Tiểu tử Tô Mộc đến rồi ? Mau kêu hắn vào.
Tần Mông đứng dậy sau bàn làm việc, vừa lúc Tô Mộc bước vào. Thời gian không nhanh không chậm, đúng dịp như thể đã tính toán sẵn, Tần Mông bước đến giữa văn phòng cũng là lúc Tô Mộc đi vào.
- Báo cáo Tần thị trưởng, tôi đã đến.
Tần Mông cười nói:
- Cậu thật là, đừng làm mấy trò vô vị đó với ta. Chúng ta không phải người xa lạ, nếu bị Kinh Luân biết cậu chịu thiệt thòi ở chỗ ta thì sẽ bị hắn lải nhải chết. Được rồi, quan hệ không xa lạ gì, bỏ qua mấy lễ nghi khách sáo đi.
Nói quan hệ không xa lạ thì đúng là không xa lạ thật. Tô Mộc cùng Trịnh Kinh Luân, Tần Mông đã gặp mặt, trò chuyện từ lâu, bây giờ nói chuyện thoải mái hơn nhiều.
Tô Mộc nói:
- Thị trưởng yên tâm, sau này em tuyệt đối theo thị trưởng và ủy ban thành phố lãnh đạo chăm chỉ công tác.
Tần Mông sung sướng cười nói:
- Ha ha ha, Tô Mộc, anh đã nói là đừng nghiêm túc, căng thẳng như vậy. Cậu cứ tùy ý nói chuyện như lần trước anh đến.
Nếu Tô Mộc không bộc lộ thái độ thì Tần Mông sẽ có lấn cấn, xa cách Tô Mộc. Bây giờ Tần Mông rất vui vẻ, gã không ngờ Tô Mộc nhanh chóng biểu lộ thái độ, chọn đứng về phe gã. Đặc biệt Tô Mộc nêu Tần Mông trước ủy ban thành phố, không nhắc tới ủy ban thành phố càng làm tâm tình gã rất vui vẻ.
Một phó chủ tịch huyện không nhập thường lý ra không lọt vào mắt Tần Mông, nhưng Tô Mộc khác biệt, ai kêu sau lưng hắn có quá nhiều chỗ dựa. Tuy Tô Mộc có nhiều chỗ dựa nhưng trên người hắn không có dấu ấn gia tộc lớn nào.
Đây là cơ hội cho Tần Mông, cơ hội này chẳng những quyết định tương lai của gã, cũng ảnh hưởng tiền đồ của Tô Mộc
/1590
|