Trong lòng Tô Mộc không bị cuốn vào giữa Tần Mông, Trương Ngâm Tuyên nhanh như vậy. Một là sơ sẩy một cái sẽ dẫn lửa tự thiêu, chuốc rắc rối. Hai là cuộc chiến quyền lực cán bộ cấp sở không có chỗ cho cán bộ cấp phó xử như Tô Mộc tham gia. Nếu Tô Mộc dấn thân vào, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng hết cách, ai kêu Tần Mông ngồi ngay trước mắt, cộng với quen biết Trịnh Kinh Luân, Tô Mộc lập tức biểu minh thái độ. Nhưng đây chỉ là thái độ, mai sau hắn tìm hiểu rõ con người Tần Mông, phong cách xử sự của gã rồi sẽ có lựa chọn khác. Tô Mộc biết những điều này về sau tính tiếp, đối với hắn bây giờ thì còn quá xa.
Tô Mộc nói:
- Thị trưởng, em có chuyện cần nhờ anh giúp.
Tần Mông hỏi:
- Có chuyện gì ?
Tô Mộc mở miệng hỏi:
- Thị trưởng có biết trong tỉnh đoàn có người tên Từ Lâm Giang không ?
- Từ Lâm Giang ?
Tần Mông nhíu mày nói:
- Không nhớ. Em nói thẳng đi, có chuyện gì ? Tuy bây giờ anh không còn là bí thư tỉnh đoàn nhưng lời nói còn chút tác dụng. Từ Lâm Giang có mâu thuẫn với câij, muốn nhờ anh trút giận giúp ?
- Anh đừng trêu em, dù em có muốn hả giận cũng không dám tìm thị trưởng giúp. Từ Lâm Giang là bạn cùng phòng ký túc xá của em trong trường chính trị tỉnh, thuộc tỉnh đoàn. Chuyện là vầy . . .
Tô Mộc kể sơ về Từ Lâm Giang:
- Nếu anh thuận tiện lên tiếng giùm em thì tốt quá, em biết tỉnh đoàn là địa bàn của anh.
- Gì mà địa bàn với chả địa bàn, tiểu tử nói bậy bạ.
Tần Mông trầm ngâm nói:
cậu
- Biết rồi, cậu không cần lo chuyện này, anh sẽ sắp xếp giúp ngươi.
Tô Mộc mừng rỡ:
- Vậy xin cảm ơn thị trưởng.
Lúc trước Tô Mộc đồng ý giúp Từ Lâm Giang cũng vì nhớ đến Tần Mông. Tần Mông vừa đến thị trưởng, chưa có gốc rễ gì, trong tay không có người thích hợp để dùng. Lúc này Tô Mộc là nhân tuyển tốt nhất, hắn tin chắc Tần Mông sẽ không từ chối yêu cầu của mình. Dù sao đề bạt Từ Lâm Giang không khó khăn gì với Tần Mông.
Tần Mông rất vừa lòng nghe yêu cầu của Tô Mộc, nếu hắn không nêu điều kiện gì, chỉ cùng gã dùng giọng quan tán dóc, nói đề tài nhảm ruồi thì Tần Mông sẽ nghi ngờ. Chỉ sợ ngươi không cầu ta làm việc, có chuyện nhờ nghĩa là mối quan hệ có thể phát triển giao lưu sâu hơn.
Người khác không biết bối cảnh của Tô Mộc nhưng Tần Mông thì rõ ràng, bao gồm hắn được Từ Trung Nguyên nhận làm tôn tử. Chính Trịnh Kinh Luân nói cho Tần Mông biết điều này.
Tần Mông muốn sử dụng Tô Mộc, tài bồi lôi kéo hắn, đơn giản là muốn hắn thành người phe mình. Bây giờ Tô Mộc đi theo Tần Mông, nếu tương lai có thể thì tham gia đoàn hệ, có khả năng dán nhãn đoàn hệ.
Tần Mông trò chuyện vài câu với Tô Mộc rồi thản nhiên hỏi:
- Phải rồi Tô Mộc, nghe nói trước kia anh chưa đến thì cậu và phó thị trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa, Lý bí thư có quan hệ không tệ ?
Tim Tô Mộc rớt cái bịch, màn kịch quan trọng đã đến. Những gì lúc nãy chỉ để lót đường cho đề tài này.
Tô Mộc trả lời:
- Vâng, em quen Lý thị trưởng, có lẽ anh không biết, em đã có bạn gái.
Tần Mông cười hỏi:
- Có bạn gái ? Rất tốt, ai vậy ?
- Là Diệp Tích.
Tô Mộc tạm dừng, nói tiếp:
- Diệp Tích và em và bạn chung trường đại học, em và Lý thị trưởng biết nhau cũng nhờ nàng giật dây bắt cầu. Nhưng em và Lý thị trưởng không thân như bên ngoài đồn.
Tần Mông ngập ngừng:
- Vậy sao ?
Tần Mông đổi đề tài:
- Được rồi, biết cậu còn bận công chuyện, đi làm việc đi. Có gì cứ dến tìm anh.
- Vâng thưa thị trưởng, em xin phép.
Tô Mộc ra khỏi văn phòng.
Tô Mộc rời đi, Tần Mông bấm số điện thoại của Trịnh Kinh Luân.
Tần Mông chưa kịp nói gì Trịnh Kinh Luân đã vội hỏi:
- Sao ? Nói chuyện sao rồi ?
Tần Mông nói:
- Chỉ trò chuyện vài câu. Ngươi nghĩ ta là ai ? Đường đường là thị trưởng Thành phố Thanh Lâm, nói lộ rõ hết thì ra thể thống gì ? Nhưng ngươi nói đúng, Tô Mộc là đối tượng có thể lôi kéo, đáng giá chú trọng tài bồi.
Trịnh Kinh Luân nói:
- Vậy được rồi, cứ từ từ đi, sốt ruột không ăn được đậu hủ nóng.
Tần Mông gật đầu, nói:
- Vậy đi.
Bạn gái ? Diệp Tích ? Tô Mộc, cậu nghĩ ta không chuẩn bị gì sao ? Tần Mông đứng bên khung cửa sổ nhìn bóng lưng Tô Mộc ra tòa nhà ủy ban thành phố. Bên dưới hồ sơ bàn làm việc đặt tư liệu về hắn.
Mãi khi ra khỏi tòa nhà ủy ban thành phố Tô Mộc mới thả lỏng.
- Phù.
Tuy Tô Mộc có quan hệ khá tốt với Tần Mông nhưng người ta dù gì là cán bộ cấp chính sảnh, uy nghiêm đó không làm giả được. Hơn nữa Tần Mông quen ở trên, bồi dưỡng quan uy không thể bỏ qua. Đây còn là vì Tần Mông mới trở thành bí thư thành phố uy Thành phố Thanh Lâm không lâu, nếu vạn động tốt thì Tần Mông rất có thể trở thành bí thư ủy ban thành phố.
Tô Mộc đốt thuốc lá, nhếch mép:
- Thật sự không biết Diệp Tích là ai sao ?
Tô Mộc không cho rằng mạng lới quan hệ của Tần Mông trong tỉnh thành sẽ không biết Diệp Tích là ai. Diệp Tích là con gái duy nhất của Diệp An Bang, điều tra sơ là biết ngay. Tần Mông không hỏi tới cùng việc này khiến Tô Mộc hiểu rằng gã biết, nếu không tại sao nhắc đến Lý Hưng Hoa ?
Khoan!
Trong đầu Tô Mộc lóe lên ý tưởng nhanh chóng biến rõ ràng.
Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.
Tần Mông sẽ không bỗng dưng tìm hắn nói chuyện. Giống như Thường Duệ Pháp, bọn họ không làm chuyện vô dụng. Thường Duệ Pháp muốn nhờ cậy Tô Mộc tìm hiểu ý nghĩ của Lý Hưng Hoa, còn Tần Mông ? Hay Tần Mông muốn . . . Quản lý lực lượng cũ của Lý Hưng Hoa trong Thành phố Thanh Lâm ?
Tô Mộc càng nghĩ càng thấy có thể. Hiện tại Lý Hưng Hoa không có trong Thành phố Thanh Lâm, những người trước kia đi theo gã cần tìm chủ mới. Tần Mông vừa đến, bên cạnh không có ai thích hợp, cũng khó hoàn toàn nắm giữ ủy ban thành phố. Trong tình huống đó đừng nói giành quyền lên tiếng với bí thư ủy ban thành phố Trương Ngâm Tuyên, nếu lúc này những người đi theo Lý Hưng Hoa quay sang đầu vào Tần Mông thì sao ?
Không cần toàn bộ đều theo Tần Mông, chỉ cần lúc gã còn là thị trưởng bọn họ đứng về phía gã đủ để Tần Mông lấy ra thực lực tranh giành quyền lên tiếng trong Thành phố Thanh Lâm.
Ví dụ Thường Duệ Pháp, nếu gã đứng về phe Tần Mông thì thực lực của gã tăng nhiều, dù sao một phó bộ trưởng thường vụ bộ tổ chức có thực quyền rất có cân nặng.
Tô Mộc cảm thán rằng:
- Ở đâu cũng tranh giành.
Từ khi sở hữu Quan Bảng, trong đầu Tô Mộc hiện ra vô số quyền mưu quan trường, nhưng chúng toàn là tri thức lý luận, chưa qua chứng minh thực tiễn, hắn không thể hiểu thấu hết. Hôm nay chứng kiến những điều đó là thực tiễn tốt nhất.
Tranh quyền đoạt lợi, một chữ tranh giải thích thấu suốt bản chất thể chế. Dù ở đẳng cấp nào, nơi nào, khi nào, chữ tranh luôn có khắp nơi. Ngươi không tranh thì sẽ bị đạp xuống, trở thành đá kê chân. Không ai muốn nếm mùi vị đá kê chân, không nói đến quá nhục, quan trọng nhất là không có cơ hội thi triển khát vọng nữa.
Vì có thể thực hiện ước mơ trong lòng, mọi người đều tranh, giành lấy quyền lực thuộc về mình. Chỉ có tay nắm quyền to mới không bị người ta đánh gục, có quyền lên tiếng bất cứ chuyện gì.
Hiện giờ Tần Mông đang tranh, gã tranh quyền lên tiếng trong ủy ban thành phố Thanh Lâm, tranh địa vị ở Thành phố Thanh Lâm, tranh dự án thi chính của gã có được thực hiện hiệu quả nhất không, tranh tương lai của đoàn hệ trong Thành phố Thanh Lâm.
Thường Duệ Pháp cũng tranh, gã tranh cho tương lai của mình có thể tiến thêm một bước trong bộ tổ chức ủy ban thành phố không.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Cảnh này khá giống thi đại học, thiên sưu vạn chiếc thuyền độc mộc, một con sông lau sậy tranh qua cầu.
Tô Mộc thật lòng không muốn tranh, nhưng nếu không tranh đấu thì hắn sẽ chìm xuống. Nếu chìm xuồng thì Tô Mộc làm sao thi triển khát vọng ? Tô Mộc có Từ Trung Nguyên, khắp Trung Quốc còn ai dám gây sự với Tô Mộc ?
Cho nên Tô Mộc không muốn cũng phải tranh.
Chỉ có nắm chặt quyền lực, đẳng cấp cao mới làm việc cho dân tốt hơn, thực hành lý niệm chính trị trong lòng, thi triển khát vọng.
Tay muốn làm việc, chăm chỉ công tác, công bằng khắp nơi, không thẹn với lòng, không sợ ai xoi mói. Ngươi muốn dùng âm mưu quỷ kế kéo ta xuống ? Được rồi, đến đây, miễn ta không ngã thì ta sẽ chơi tới cùng, ngươi đừng mơ trở mình được.
Vô tâm không thẹn, tự lập tự hành.
Nghĩ thông những điều này, tâm tình Tô Mộc thoải mái hơn. Từ lúc ra khỏi văn phòng Tần Mông dây thần kinh của Tô Mộc luôn căng thẳng, bây giờ thư giãn, hắn thấy thoải mái chưa từng có.
- Còn ba ngày, ta đi dạo chợ đồ cổ Thành phố Thanh Lâm chơi. Trong thời gian này Quan Bảng cũng đói rồi, nên tìm thêm năng lượng bổ sung thể lực cho nó.
Tô Mộc đón chiếc xe taxi, nói địa chỉ Lang Gia viên, chiếc xe lao đi.
Tô Mộc ra từ chỗ Tần Mông, bên kia trong văn phòng bí thư ủy ban thành phố, đại viện ủy ban thành phố, Trương Ngâm Tuyên được đến tin tức.
Trương Ngâm Tuyên híp mắt lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi thấy sao ?
Nhưng hết cách, ai kêu Tần Mông ngồi ngay trước mắt, cộng với quen biết Trịnh Kinh Luân, Tô Mộc lập tức biểu minh thái độ. Nhưng đây chỉ là thái độ, mai sau hắn tìm hiểu rõ con người Tần Mông, phong cách xử sự của gã rồi sẽ có lựa chọn khác. Tô Mộc biết những điều này về sau tính tiếp, đối với hắn bây giờ thì còn quá xa.
Tô Mộc nói:
- Thị trưởng, em có chuyện cần nhờ anh giúp.
Tần Mông hỏi:
- Có chuyện gì ?
Tô Mộc mở miệng hỏi:
- Thị trưởng có biết trong tỉnh đoàn có người tên Từ Lâm Giang không ?
- Từ Lâm Giang ?
Tần Mông nhíu mày nói:
- Không nhớ. Em nói thẳng đi, có chuyện gì ? Tuy bây giờ anh không còn là bí thư tỉnh đoàn nhưng lời nói còn chút tác dụng. Từ Lâm Giang có mâu thuẫn với câij, muốn nhờ anh trút giận giúp ?
- Anh đừng trêu em, dù em có muốn hả giận cũng không dám tìm thị trưởng giúp. Từ Lâm Giang là bạn cùng phòng ký túc xá của em trong trường chính trị tỉnh, thuộc tỉnh đoàn. Chuyện là vầy . . .
Tô Mộc kể sơ về Từ Lâm Giang:
- Nếu anh thuận tiện lên tiếng giùm em thì tốt quá, em biết tỉnh đoàn là địa bàn của anh.
- Gì mà địa bàn với chả địa bàn, tiểu tử nói bậy bạ.
Tần Mông trầm ngâm nói:
cậu
- Biết rồi, cậu không cần lo chuyện này, anh sẽ sắp xếp giúp ngươi.
Tô Mộc mừng rỡ:
- Vậy xin cảm ơn thị trưởng.
Lúc trước Tô Mộc đồng ý giúp Từ Lâm Giang cũng vì nhớ đến Tần Mông. Tần Mông vừa đến thị trưởng, chưa có gốc rễ gì, trong tay không có người thích hợp để dùng. Lúc này Tô Mộc là nhân tuyển tốt nhất, hắn tin chắc Tần Mông sẽ không từ chối yêu cầu của mình. Dù sao đề bạt Từ Lâm Giang không khó khăn gì với Tần Mông.
Tần Mông rất vừa lòng nghe yêu cầu của Tô Mộc, nếu hắn không nêu điều kiện gì, chỉ cùng gã dùng giọng quan tán dóc, nói đề tài nhảm ruồi thì Tần Mông sẽ nghi ngờ. Chỉ sợ ngươi không cầu ta làm việc, có chuyện nhờ nghĩa là mối quan hệ có thể phát triển giao lưu sâu hơn.
Người khác không biết bối cảnh của Tô Mộc nhưng Tần Mông thì rõ ràng, bao gồm hắn được Từ Trung Nguyên nhận làm tôn tử. Chính Trịnh Kinh Luân nói cho Tần Mông biết điều này.
Tần Mông muốn sử dụng Tô Mộc, tài bồi lôi kéo hắn, đơn giản là muốn hắn thành người phe mình. Bây giờ Tô Mộc đi theo Tần Mông, nếu tương lai có thể thì tham gia đoàn hệ, có khả năng dán nhãn đoàn hệ.
Tần Mông trò chuyện vài câu với Tô Mộc rồi thản nhiên hỏi:
- Phải rồi Tô Mộc, nghe nói trước kia anh chưa đến thì cậu và phó thị trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa, Lý bí thư có quan hệ không tệ ?
Tim Tô Mộc rớt cái bịch, màn kịch quan trọng đã đến. Những gì lúc nãy chỉ để lót đường cho đề tài này.
Tô Mộc trả lời:
- Vâng, em quen Lý thị trưởng, có lẽ anh không biết, em đã có bạn gái.
Tần Mông cười hỏi:
- Có bạn gái ? Rất tốt, ai vậy ?
- Là Diệp Tích.
Tô Mộc tạm dừng, nói tiếp:
- Diệp Tích và em và bạn chung trường đại học, em và Lý thị trưởng biết nhau cũng nhờ nàng giật dây bắt cầu. Nhưng em và Lý thị trưởng không thân như bên ngoài đồn.
Tần Mông ngập ngừng:
- Vậy sao ?
Tần Mông đổi đề tài:
- Được rồi, biết cậu còn bận công chuyện, đi làm việc đi. Có gì cứ dến tìm anh.
- Vâng thưa thị trưởng, em xin phép.
Tô Mộc ra khỏi văn phòng.
Tô Mộc rời đi, Tần Mông bấm số điện thoại của Trịnh Kinh Luân.
Tần Mông chưa kịp nói gì Trịnh Kinh Luân đã vội hỏi:
- Sao ? Nói chuyện sao rồi ?
Tần Mông nói:
- Chỉ trò chuyện vài câu. Ngươi nghĩ ta là ai ? Đường đường là thị trưởng Thành phố Thanh Lâm, nói lộ rõ hết thì ra thể thống gì ? Nhưng ngươi nói đúng, Tô Mộc là đối tượng có thể lôi kéo, đáng giá chú trọng tài bồi.
Trịnh Kinh Luân nói:
- Vậy được rồi, cứ từ từ đi, sốt ruột không ăn được đậu hủ nóng.
Tần Mông gật đầu, nói:
- Vậy đi.
Bạn gái ? Diệp Tích ? Tô Mộc, cậu nghĩ ta không chuẩn bị gì sao ? Tần Mông đứng bên khung cửa sổ nhìn bóng lưng Tô Mộc ra tòa nhà ủy ban thành phố. Bên dưới hồ sơ bàn làm việc đặt tư liệu về hắn.
Mãi khi ra khỏi tòa nhà ủy ban thành phố Tô Mộc mới thả lỏng.
- Phù.
Tuy Tô Mộc có quan hệ khá tốt với Tần Mông nhưng người ta dù gì là cán bộ cấp chính sảnh, uy nghiêm đó không làm giả được. Hơn nữa Tần Mông quen ở trên, bồi dưỡng quan uy không thể bỏ qua. Đây còn là vì Tần Mông mới trở thành bí thư thành phố uy Thành phố Thanh Lâm không lâu, nếu vạn động tốt thì Tần Mông rất có thể trở thành bí thư ủy ban thành phố.
Tô Mộc đốt thuốc lá, nhếch mép:
- Thật sự không biết Diệp Tích là ai sao ?
Tô Mộc không cho rằng mạng lới quan hệ của Tần Mông trong tỉnh thành sẽ không biết Diệp Tích là ai. Diệp Tích là con gái duy nhất của Diệp An Bang, điều tra sơ là biết ngay. Tần Mông không hỏi tới cùng việc này khiến Tô Mộc hiểu rằng gã biết, nếu không tại sao nhắc đến Lý Hưng Hoa ?
Khoan!
Trong đầu Tô Mộc lóe lên ý tưởng nhanh chóng biến rõ ràng.
Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.
Tần Mông sẽ không bỗng dưng tìm hắn nói chuyện. Giống như Thường Duệ Pháp, bọn họ không làm chuyện vô dụng. Thường Duệ Pháp muốn nhờ cậy Tô Mộc tìm hiểu ý nghĩ của Lý Hưng Hoa, còn Tần Mông ? Hay Tần Mông muốn . . . Quản lý lực lượng cũ của Lý Hưng Hoa trong Thành phố Thanh Lâm ?
Tô Mộc càng nghĩ càng thấy có thể. Hiện tại Lý Hưng Hoa không có trong Thành phố Thanh Lâm, những người trước kia đi theo gã cần tìm chủ mới. Tần Mông vừa đến, bên cạnh không có ai thích hợp, cũng khó hoàn toàn nắm giữ ủy ban thành phố. Trong tình huống đó đừng nói giành quyền lên tiếng với bí thư ủy ban thành phố Trương Ngâm Tuyên, nếu lúc này những người đi theo Lý Hưng Hoa quay sang đầu vào Tần Mông thì sao ?
Không cần toàn bộ đều theo Tần Mông, chỉ cần lúc gã còn là thị trưởng bọn họ đứng về phía gã đủ để Tần Mông lấy ra thực lực tranh giành quyền lên tiếng trong Thành phố Thanh Lâm.
Ví dụ Thường Duệ Pháp, nếu gã đứng về phe Tần Mông thì thực lực của gã tăng nhiều, dù sao một phó bộ trưởng thường vụ bộ tổ chức có thực quyền rất có cân nặng.
Tô Mộc cảm thán rằng:
- Ở đâu cũng tranh giành.
Từ khi sở hữu Quan Bảng, trong đầu Tô Mộc hiện ra vô số quyền mưu quan trường, nhưng chúng toàn là tri thức lý luận, chưa qua chứng minh thực tiễn, hắn không thể hiểu thấu hết. Hôm nay chứng kiến những điều đó là thực tiễn tốt nhất.
Tranh quyền đoạt lợi, một chữ tranh giải thích thấu suốt bản chất thể chế. Dù ở đẳng cấp nào, nơi nào, khi nào, chữ tranh luôn có khắp nơi. Ngươi không tranh thì sẽ bị đạp xuống, trở thành đá kê chân. Không ai muốn nếm mùi vị đá kê chân, không nói đến quá nhục, quan trọng nhất là không có cơ hội thi triển khát vọng nữa.
Vì có thể thực hiện ước mơ trong lòng, mọi người đều tranh, giành lấy quyền lực thuộc về mình. Chỉ có tay nắm quyền to mới không bị người ta đánh gục, có quyền lên tiếng bất cứ chuyện gì.
Hiện giờ Tần Mông đang tranh, gã tranh quyền lên tiếng trong ủy ban thành phố Thanh Lâm, tranh địa vị ở Thành phố Thanh Lâm, tranh dự án thi chính của gã có được thực hiện hiệu quả nhất không, tranh tương lai của đoàn hệ trong Thành phố Thanh Lâm.
Thường Duệ Pháp cũng tranh, gã tranh cho tương lai của mình có thể tiến thêm một bước trong bộ tổ chức ủy ban thành phố không.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Cảnh này khá giống thi đại học, thiên sưu vạn chiếc thuyền độc mộc, một con sông lau sậy tranh qua cầu.
Tô Mộc thật lòng không muốn tranh, nhưng nếu không tranh đấu thì hắn sẽ chìm xuống. Nếu chìm xuồng thì Tô Mộc làm sao thi triển khát vọng ? Tô Mộc có Từ Trung Nguyên, khắp Trung Quốc còn ai dám gây sự với Tô Mộc ?
Cho nên Tô Mộc không muốn cũng phải tranh.
Chỉ có nắm chặt quyền lực, đẳng cấp cao mới làm việc cho dân tốt hơn, thực hành lý niệm chính trị trong lòng, thi triển khát vọng.
Tay muốn làm việc, chăm chỉ công tác, công bằng khắp nơi, không thẹn với lòng, không sợ ai xoi mói. Ngươi muốn dùng âm mưu quỷ kế kéo ta xuống ? Được rồi, đến đây, miễn ta không ngã thì ta sẽ chơi tới cùng, ngươi đừng mơ trở mình được.
Vô tâm không thẹn, tự lập tự hành.
Nghĩ thông những điều này, tâm tình Tô Mộc thoải mái hơn. Từ lúc ra khỏi văn phòng Tần Mông dây thần kinh của Tô Mộc luôn căng thẳng, bây giờ thư giãn, hắn thấy thoải mái chưa từng có.
- Còn ba ngày, ta đi dạo chợ đồ cổ Thành phố Thanh Lâm chơi. Trong thời gian này Quan Bảng cũng đói rồi, nên tìm thêm năng lượng bổ sung thể lực cho nó.
Tô Mộc đón chiếc xe taxi, nói địa chỉ Lang Gia viên, chiếc xe lao đi.
Tô Mộc ra từ chỗ Tần Mông, bên kia trong văn phòng bí thư ủy ban thành phố, đại viện ủy ban thành phố, Trương Ngâm Tuyên được đến tin tức.
Trương Ngâm Tuyên híp mắt lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi thấy sao ?
/1590
|