Người có tư cách đứng trong văn phòng bí thư ủy ban thành phố, còn được Trương Ngâm Tuyên hỏi ý thì chắc chắn là người thân thiết với gã nhất. Nam nhân đang đứng này là một trong số đó, không phải thư ký Trần Bác, là chủ nhiệm văn phòng ủy ban thành phố, Lương Truy Quần.
Thân phận của Lương Truy Quần đã định trước gã phải đầu vào Trương Ngâm Tuyên, đứng chung một chiến tuyến nếu không sẽ bị điều đi. Trương Ngâm Tuyên được điều lại Thành phố Thanh Lâm mấy năm qua Lương Truy Quần thật sự đi theo gã, nếu không có Lương Truy Quần giúp đỡ, Trương Ngâm Tuyên muốn nắm quyền lên tiếng trong thời gian ngắn nhất là không hiện thực. Trong lòng Trương Ngâm Tuyên rất vừa ý Lương Truy Quần.
Lương Truy Quần nói:
- Bí thư, Tần thị trưởng tính đi con đường lùi một bước tiến mấy bước. Ai đều biết Tô Mộc và Lý Hưng Hoa rất thân, nếu thu Tô Mộc vào tay thì có thể tiếp thu thế lực trước kia của Lý Hưng Hoa, dù không thu được hết nhưng sẽ có nhiều người đầu vào. Tần thị trưởng mới đến, chắc là có ý định này, nhưng không biết Tô Mộc sẽ làm sao.
- Hừ!
Trương Ngâm Tuyên hừ lạnh một tiếng:
- Tần Mông cho rằng chiêu này sẽ dùng được sao ? Muốn thông qua Tô Mộc thu người của Lý Hưng Hoa đúng là mơ mộng viễn vông. Lão Lương, mấy ngày nay ngươi sẽ hơi bận chút, chú ý nhiều chút. Sắp xếp đi, ta muốn đi cục tài chính, cục xây thành, cục công an, mấy cơ quan trực thuộc thành phố để điều nghiên.
Lương Truy Quần gật đầu, nói:
- Rõ!
Lương Truy Quần trầm ngâm, hỏi tiếp:
- Bí thư không định gặp Tô Mộc sao ? Bây giờ Tô Mộc là nhân vật mấu chốt, dù chúng ta không lôi kéo được nhưng không thể để Tô Mộc đầu vào bên Tần thị trưởng. Miễn Tô Mộc giữ được tính trung lập, ta nghĩ mấy người trong thành phố biết nên lựa chọn thế nào.
- Tiếp kiến Tô Mộc sao ?
Trương Ngâm Tuyên lắc đầu, nói:
- Theo lý thuyết thì ta nên gặp hắn, nhưng gần đây không rảnh, ta cần đi tỉnh thành một chuyến, đợi khi nào về rồi tính. Ta không tin Tô Mộc không biết quy tắc này, chỉ biết chờ ta ra lệnh mà không biết chủ động báo cáo công tác.
Lương Truy Quần nói:
- Vâng, tôi biết nên làm sao.
Lương Truy Quần đi ra ngoài, trở về văn phòng của mình.
Cánh cửa khép, Lương Truy Quần cười bất đắc dĩ. Trương Ngâm Tuyên có chút khí tiết văn nhân, không muốn chủ động mời gọi Tô Mộc mà ngồi chờ hắn đến. Trương Ngâm Tuyên cho rằng nếu mời Tô Mộc là tự hạ giá. Nhưng Trương Ngâm Tuyên không nghĩ xem dưới mông gã là ghế bí thư ủy ban thành phố, lăn lộn trong thể chế làm gì có nhiều chuyện lý tưởng ?
Văn nhân chủ chính thật là chuyện làm người ta nhức đầu.
Lương Truy Quần không có cách nào nói Trương Ngâm Tuyên được, gã chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. Lương Truy Quần thầm nghĩ nếu thời cơ chín muồi sẽ nói vài câu nêu ý kiến, hy vọng Trương Ngâm Tuyên đổi suy nghĩ thì tốt quá.
Đang lúc Lương Truy Quần suy tư thì chuông điện thoại reo lên.
Ring ring ring!!!
Lương Truy Quần bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói khiến Lương Truy Quần ngạc nhiên, nhưng sau đó gã lấy lại bình tĩnh.
- Ra là Tô chủ tịch huyện.
Người gọi điện thoại là Tô Mộc, muốn tìm số điện thoại làm việc của Lương Truy Quần không khó. Tô Mộc đang làm điều mà Lương Truy Quần và Trương Ngâm Tuyên mới bàn bạc.
Tô Mộc hỏi:
- Lương chủ nhiệm, xin hỏi buổi chiều Trương bí thư có rảnh không ? Tôi muốn tìm bí thư báo cáo công tác.
Nói là báo cáo công tác thật ra chỉ là ngụy trang. Tô Mộc chưa nhậm chức, lấy đâu ra công tác để báo cáo ? Nhưng thường khi gặp mặt sẽ lấy cái cớ này.
- Cái này . . .
Lương Truy Quần định đồng ý nhưng nhìn cửa sổ thấy xe số một ủy ban thành phố đã ra ngoài, nhớ đến Trương Ngâm Tuyên bảo định đi trong tỉnh báo cáo công tác. Lương Truy Quần cười bất đắc dĩ, thật là tình cờ không đúng lúc, vì sao Trương Ngâm Tuyên đi ngay lúc này ? Nhưng lãnh đạo muốn như thế nào thì Lương Truy Quần không có tư cách can thiệp, điều gã có thể làm là tuân theo.
Lương Truy Quần lạnh nhạt nói:
- Tô chủ tịch huyện, bây giờ bí thư bận công việc, hôm nay không được. Khi nào bí thư trở lại tôi sẽ kêu người liên lạc với Tô chủ tịch huyện.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Được.
Nói chuyện xong Lương Truy Quần gọi điện thoại ngay cho Trương Ngâm Tuyên, kể lại chuyện vừa rồi.
Trương Ngâm Tuyên không suy nghĩ lâu, rất nhanh gã nói:
- Để hắn nhậm chức trước đi, sau này rồi tính.
Trương Ngâm Tuyên canh cánh trong lòng chuyện người Tô Mộc đến thăm đầu tiên không phải là gã.
Trương Ngâm Tuyên khinh thường nói:
- Hừ! Ngươi muốn gặp ta lúc nào cũng được sao ? Đừng mơ. Có chuyện gì chờ ta từ tỉnh trở về rồi tính.
Hiện giờ tâm lý Trương Ngâm Tuyên thay đổi rất lớn. Lúc trước khi Lý Hưng Hoa còn ở, quyền uy bí thư ủy ban thành phố của gã bị đè ép chặt chẽ. Trương Ngâm Tuyên cứ nghĩ Lý Hưng Hoa sắp trở thành thị trưởng thì quyền lên tiếng của gã sẽ càng thu nhỏ hơn. Ai ngờ Lý Hưng Hoa bị điều đi, người nhận chức thị trưởng là Tần Mông, bí thư tỉnh đoàn. Trương Ngâm Tuyên có đủ thời gian bài bố, lôi kéo, bồi dưỡng phe phái của mình.
Trong Thành phố Thanh Lâm mặc dù Trương Ngâm Tuyên không đến mức một tay che trời nhưng tốt hơn trước kia nhiều. Cuộc sống tốt đẹp thì tâm tính Trương Ngâm Tuyên cũng thay đổi theo.
Không có nhà cầm quyền số một nào không muốn nắm quyền lên tiếng tuyệt đối.
Tô Mộc đứng trước Lang Gia viên, mỉm cười cất điện thoại, vẻ mặt bất đắc dĩ. Có được thì có mất, nhưng không ngờ sẽ mất nặng nề như vậy. Trước kia Tô Mộc không quen biết gì Trương Ngâm Tuyên, không rõ gã có tính tình văn nhân. Nếu Tô Mộc biết thì hắn đã biết nên làm sao.
Tô Mộc hít sâu, nói:
- Thôi, không suy nghĩ mấy chuyện lung tung nữa, lo mấy điều này chẳng bằng nhanh chóng nắm chặt thời gian kiếm nhiều ngọc thạch cho Quan Bảng của ta.
Tô Mộc thở hắt ra, tâm tình tốt đẹp hơn nhiều.
Tô Mộc nhớ đã gặp Chu Từ trong Lang Gia viên, không được mấy lần thì đè nhau ra. Cảm giác của Tô Mộc không nói nên lời, hắn rất phục Chu Từ lúc trước can đảm buông tay làm liều. May mắn Chu Từ đã cược đúng.
Tô Mộc giống như Chu Từ đoán, không phải nhân vật đơn giản. Tô Mộc chẳng những giúp đỡ Chu Từ giải quyết xong mọi rắc rối, càng khiến cuộc sống của nàng tràn ngập niềm vui. Lấy về nhà hàng Nhã Trúc, xây dựng tập đoàn Chu thị, tất cả có bóng dáng Tô Mộc.
Tô Mộc đi dạo trong Lang Gia viên, nhìn hai bên bày quán. Nói chính xác ra Lang Gia viên Thành phố Thanh Lâm xác suất mò được đồ cổ thấp hơn thị trấn Hình Đường nhiều. Chỗ này trào lưu chủ yếu là đổ ngọc, thị trấn Hình Đường thì nhiều đồ cổ hơn, quy mô lớn.
Tô Mộc mới đi ra khỏi một quầy hàng nhỏ thì Ô Dương từ đằng sau chạy tới.
- Tô chủ tịch huyện!
Tô Mộc thấy Ô Dương, nhướng mày lộ vẻ không vui:
- Ô Dương, có chuyện gì không ?
Không lẽ Ô Dương nhà ngươi không có chuyện gì làm sao mà cứ bám theo ta ?
Không ai thích bị người bám theo đuôi, theo dõi người là chuyện tối kỵ. Tô Mộc có hảo cảm với Ô Dương mới lạ.
Ô Dương thứ gì cũng dở nhưng bản lĩnh nhìn mặt người thì rất siêu. Ô Dương thấy sắc mặt Tô Mộc là biết gã sai lầm, nhưng cũng hết cách, gã đành sai đến cùng, ai kêu đây là lệnh của chị họ ?
Ô Dương cười nịnh:
- Tô chủ tịch huyện, mới rồi chị của tôi gọi điện thoại nói đêm nay muốn mời Tô chủ tịch huyện ăn bữa cơm. Tô chủ tịch huyện có thể nể mặt không ?
Ô Mai, chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện muốn mời hắn ăn cơm ?
Tô Mộc bản năng thấy lạ, hắn chỉ là phó chủ tịch huyện không nhập thường, Ô Mai không cần nịnh hắn làm gì. Tô Mộc thầm lấy làm lạ, trước khi tìm hiểu rõ ràng hắn sẽ không chủ động tỏ thái độ thêm lần nữa.
- Ô Dương, anh nghe kỹ đây, tôi không gặp ai hết. Nếu Ô chủ nhiệm có việc gì thì chờ tôi chính thức nhậm chức rồi nói, trước khi đó tôi sẽ không gặp. Vậy đi, anh cũng đừng theo nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Tô Mộc bỏ đi. Ô Dương bị vẻ mặt Tô Mộc hù sợ, gã bối rối xoay người đi vào góc gọi điện thoại.
Ô Mai nghe xong thản nhiên nói:
- Biết rồi, em về đi.
Ô Mai đoán được chút ít suy nghĩ của Tô Mộc, giờ ngẫm lại đúng là nàng hơi sốt ruột, chuyện này sao có thể vội vã ? Mọi chuyện chờ Tô Mộc nhậm chức rồi nói, hy vọng lúc đó Triệu Thụy An chưa đụng nàng.
Thời gian trôi nhanh, ba ngày lặng lẽ trôi.
Quả nhiên Thường Duệ Pháp tự mình đưa Tô Mộc xuống, đoàn xe xuất phát đúng tám giờ đi huyện Hình Đường. Tô Mộc và Thường Duệ Pháp ngồi chung chỗ, hai người rất hiểu chuyện, không ai chủ động nhắc đến Lý Hưng Hoa. Nhưng Tô Mộc biết Thường Duệ Pháp đang chờ hắn nói, lúc trước gã đã ngỏ lời trước, Tô Mộc còn không biết nhận châu báu thì quân cờ này sẽ rơi vào tay người khác.
Lý Hưng Hoa không thích thấy điều này chút nào.
Nhưng ba ngày qua Tô Mộc không có cách nào liên lạc với Lý Hưng Hoa được, không biết bây giờ gã ra sao. Đành đợi khi nào Tô Mộc nhậm chức rồi lại hành động, làm trong thời gian ngắn là được. Không chỉ những kẻ đầu phục chờ tin Lý Hưng Hoa, còn đại nhân vật khác, thị trưởng Tần Mông.
Đoàn xe lái vững vàng, khoảng hai tiếng sau xuất hiện trong phạm vi huyện Hình Đường. Các quan viên huyện Hình Đường đã chờ sẵn ở chỗ biên giới, ngay khi đoàn xe dừng lại thì mấy tiếng hoan nghênh nhiệt liệt reo lên. Các quan viên nhiệt tình nghênh đón.
Tô Mộc ngồi trong xe nhìn cảnh tượng bên ngoài, liếc qua nhiều khuôn mặt quen thuộc, tâm tình kích động bỗng chốc bình thường.
Ta đã trở về!
Huyện Hình Đường sắp nghênh đón chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất trong lịch sử huyện.
Trẻ tuổi nhất, không có người thứ hai.
Thân phận của Lương Truy Quần đã định trước gã phải đầu vào Trương Ngâm Tuyên, đứng chung một chiến tuyến nếu không sẽ bị điều đi. Trương Ngâm Tuyên được điều lại Thành phố Thanh Lâm mấy năm qua Lương Truy Quần thật sự đi theo gã, nếu không có Lương Truy Quần giúp đỡ, Trương Ngâm Tuyên muốn nắm quyền lên tiếng trong thời gian ngắn nhất là không hiện thực. Trong lòng Trương Ngâm Tuyên rất vừa ý Lương Truy Quần.
Lương Truy Quần nói:
- Bí thư, Tần thị trưởng tính đi con đường lùi một bước tiến mấy bước. Ai đều biết Tô Mộc và Lý Hưng Hoa rất thân, nếu thu Tô Mộc vào tay thì có thể tiếp thu thế lực trước kia của Lý Hưng Hoa, dù không thu được hết nhưng sẽ có nhiều người đầu vào. Tần thị trưởng mới đến, chắc là có ý định này, nhưng không biết Tô Mộc sẽ làm sao.
- Hừ!
Trương Ngâm Tuyên hừ lạnh một tiếng:
- Tần Mông cho rằng chiêu này sẽ dùng được sao ? Muốn thông qua Tô Mộc thu người của Lý Hưng Hoa đúng là mơ mộng viễn vông. Lão Lương, mấy ngày nay ngươi sẽ hơi bận chút, chú ý nhiều chút. Sắp xếp đi, ta muốn đi cục tài chính, cục xây thành, cục công an, mấy cơ quan trực thuộc thành phố để điều nghiên.
Lương Truy Quần gật đầu, nói:
- Rõ!
Lương Truy Quần trầm ngâm, hỏi tiếp:
- Bí thư không định gặp Tô Mộc sao ? Bây giờ Tô Mộc là nhân vật mấu chốt, dù chúng ta không lôi kéo được nhưng không thể để Tô Mộc đầu vào bên Tần thị trưởng. Miễn Tô Mộc giữ được tính trung lập, ta nghĩ mấy người trong thành phố biết nên lựa chọn thế nào.
- Tiếp kiến Tô Mộc sao ?
Trương Ngâm Tuyên lắc đầu, nói:
- Theo lý thuyết thì ta nên gặp hắn, nhưng gần đây không rảnh, ta cần đi tỉnh thành một chuyến, đợi khi nào về rồi tính. Ta không tin Tô Mộc không biết quy tắc này, chỉ biết chờ ta ra lệnh mà không biết chủ động báo cáo công tác.
Lương Truy Quần nói:
- Vâng, tôi biết nên làm sao.
Lương Truy Quần đi ra ngoài, trở về văn phòng của mình.
Cánh cửa khép, Lương Truy Quần cười bất đắc dĩ. Trương Ngâm Tuyên có chút khí tiết văn nhân, không muốn chủ động mời gọi Tô Mộc mà ngồi chờ hắn đến. Trương Ngâm Tuyên cho rằng nếu mời Tô Mộc là tự hạ giá. Nhưng Trương Ngâm Tuyên không nghĩ xem dưới mông gã là ghế bí thư ủy ban thành phố, lăn lộn trong thể chế làm gì có nhiều chuyện lý tưởng ?
Văn nhân chủ chính thật là chuyện làm người ta nhức đầu.
Lương Truy Quần không có cách nào nói Trương Ngâm Tuyên được, gã chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. Lương Truy Quần thầm nghĩ nếu thời cơ chín muồi sẽ nói vài câu nêu ý kiến, hy vọng Trương Ngâm Tuyên đổi suy nghĩ thì tốt quá.
Đang lúc Lương Truy Quần suy tư thì chuông điện thoại reo lên.
Ring ring ring!!!
Lương Truy Quần bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói khiến Lương Truy Quần ngạc nhiên, nhưng sau đó gã lấy lại bình tĩnh.
- Ra là Tô chủ tịch huyện.
Người gọi điện thoại là Tô Mộc, muốn tìm số điện thoại làm việc của Lương Truy Quần không khó. Tô Mộc đang làm điều mà Lương Truy Quần và Trương Ngâm Tuyên mới bàn bạc.
Tô Mộc hỏi:
- Lương chủ nhiệm, xin hỏi buổi chiều Trương bí thư có rảnh không ? Tôi muốn tìm bí thư báo cáo công tác.
Nói là báo cáo công tác thật ra chỉ là ngụy trang. Tô Mộc chưa nhậm chức, lấy đâu ra công tác để báo cáo ? Nhưng thường khi gặp mặt sẽ lấy cái cớ này.
- Cái này . . .
Lương Truy Quần định đồng ý nhưng nhìn cửa sổ thấy xe số một ủy ban thành phố đã ra ngoài, nhớ đến Trương Ngâm Tuyên bảo định đi trong tỉnh báo cáo công tác. Lương Truy Quần cười bất đắc dĩ, thật là tình cờ không đúng lúc, vì sao Trương Ngâm Tuyên đi ngay lúc này ? Nhưng lãnh đạo muốn như thế nào thì Lương Truy Quần không có tư cách can thiệp, điều gã có thể làm là tuân theo.
Lương Truy Quần lạnh nhạt nói:
- Tô chủ tịch huyện, bây giờ bí thư bận công việc, hôm nay không được. Khi nào bí thư trở lại tôi sẽ kêu người liên lạc với Tô chủ tịch huyện.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Được.
Nói chuyện xong Lương Truy Quần gọi điện thoại ngay cho Trương Ngâm Tuyên, kể lại chuyện vừa rồi.
Trương Ngâm Tuyên không suy nghĩ lâu, rất nhanh gã nói:
- Để hắn nhậm chức trước đi, sau này rồi tính.
Trương Ngâm Tuyên canh cánh trong lòng chuyện người Tô Mộc đến thăm đầu tiên không phải là gã.
Trương Ngâm Tuyên khinh thường nói:
- Hừ! Ngươi muốn gặp ta lúc nào cũng được sao ? Đừng mơ. Có chuyện gì chờ ta từ tỉnh trở về rồi tính.
Hiện giờ tâm lý Trương Ngâm Tuyên thay đổi rất lớn. Lúc trước khi Lý Hưng Hoa còn ở, quyền uy bí thư ủy ban thành phố của gã bị đè ép chặt chẽ. Trương Ngâm Tuyên cứ nghĩ Lý Hưng Hoa sắp trở thành thị trưởng thì quyền lên tiếng của gã sẽ càng thu nhỏ hơn. Ai ngờ Lý Hưng Hoa bị điều đi, người nhận chức thị trưởng là Tần Mông, bí thư tỉnh đoàn. Trương Ngâm Tuyên có đủ thời gian bài bố, lôi kéo, bồi dưỡng phe phái của mình.
Trong Thành phố Thanh Lâm mặc dù Trương Ngâm Tuyên không đến mức một tay che trời nhưng tốt hơn trước kia nhiều. Cuộc sống tốt đẹp thì tâm tính Trương Ngâm Tuyên cũng thay đổi theo.
Không có nhà cầm quyền số một nào không muốn nắm quyền lên tiếng tuyệt đối.
Tô Mộc đứng trước Lang Gia viên, mỉm cười cất điện thoại, vẻ mặt bất đắc dĩ. Có được thì có mất, nhưng không ngờ sẽ mất nặng nề như vậy. Trước kia Tô Mộc không quen biết gì Trương Ngâm Tuyên, không rõ gã có tính tình văn nhân. Nếu Tô Mộc biết thì hắn đã biết nên làm sao.
Tô Mộc hít sâu, nói:
- Thôi, không suy nghĩ mấy chuyện lung tung nữa, lo mấy điều này chẳng bằng nhanh chóng nắm chặt thời gian kiếm nhiều ngọc thạch cho Quan Bảng của ta.
Tô Mộc thở hắt ra, tâm tình tốt đẹp hơn nhiều.
Tô Mộc nhớ đã gặp Chu Từ trong Lang Gia viên, không được mấy lần thì đè nhau ra. Cảm giác của Tô Mộc không nói nên lời, hắn rất phục Chu Từ lúc trước can đảm buông tay làm liều. May mắn Chu Từ đã cược đúng.
Tô Mộc giống như Chu Từ đoán, không phải nhân vật đơn giản. Tô Mộc chẳng những giúp đỡ Chu Từ giải quyết xong mọi rắc rối, càng khiến cuộc sống của nàng tràn ngập niềm vui. Lấy về nhà hàng Nhã Trúc, xây dựng tập đoàn Chu thị, tất cả có bóng dáng Tô Mộc.
Tô Mộc đi dạo trong Lang Gia viên, nhìn hai bên bày quán. Nói chính xác ra Lang Gia viên Thành phố Thanh Lâm xác suất mò được đồ cổ thấp hơn thị trấn Hình Đường nhiều. Chỗ này trào lưu chủ yếu là đổ ngọc, thị trấn Hình Đường thì nhiều đồ cổ hơn, quy mô lớn.
Tô Mộc mới đi ra khỏi một quầy hàng nhỏ thì Ô Dương từ đằng sau chạy tới.
- Tô chủ tịch huyện!
Tô Mộc thấy Ô Dương, nhướng mày lộ vẻ không vui:
- Ô Dương, có chuyện gì không ?
Không lẽ Ô Dương nhà ngươi không có chuyện gì làm sao mà cứ bám theo ta ?
Không ai thích bị người bám theo đuôi, theo dõi người là chuyện tối kỵ. Tô Mộc có hảo cảm với Ô Dương mới lạ.
Ô Dương thứ gì cũng dở nhưng bản lĩnh nhìn mặt người thì rất siêu. Ô Dương thấy sắc mặt Tô Mộc là biết gã sai lầm, nhưng cũng hết cách, gã đành sai đến cùng, ai kêu đây là lệnh của chị họ ?
Ô Dương cười nịnh:
- Tô chủ tịch huyện, mới rồi chị của tôi gọi điện thoại nói đêm nay muốn mời Tô chủ tịch huyện ăn bữa cơm. Tô chủ tịch huyện có thể nể mặt không ?
Ô Mai, chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện muốn mời hắn ăn cơm ?
Tô Mộc bản năng thấy lạ, hắn chỉ là phó chủ tịch huyện không nhập thường, Ô Mai không cần nịnh hắn làm gì. Tô Mộc thầm lấy làm lạ, trước khi tìm hiểu rõ ràng hắn sẽ không chủ động tỏ thái độ thêm lần nữa.
- Ô Dương, anh nghe kỹ đây, tôi không gặp ai hết. Nếu Ô chủ nhiệm có việc gì thì chờ tôi chính thức nhậm chức rồi nói, trước khi đó tôi sẽ không gặp. Vậy đi, anh cũng đừng theo nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Tô Mộc bỏ đi. Ô Dương bị vẻ mặt Tô Mộc hù sợ, gã bối rối xoay người đi vào góc gọi điện thoại.
Ô Mai nghe xong thản nhiên nói:
- Biết rồi, em về đi.
Ô Mai đoán được chút ít suy nghĩ của Tô Mộc, giờ ngẫm lại đúng là nàng hơi sốt ruột, chuyện này sao có thể vội vã ? Mọi chuyện chờ Tô Mộc nhậm chức rồi nói, hy vọng lúc đó Triệu Thụy An chưa đụng nàng.
Thời gian trôi nhanh, ba ngày lặng lẽ trôi.
Quả nhiên Thường Duệ Pháp tự mình đưa Tô Mộc xuống, đoàn xe xuất phát đúng tám giờ đi huyện Hình Đường. Tô Mộc và Thường Duệ Pháp ngồi chung chỗ, hai người rất hiểu chuyện, không ai chủ động nhắc đến Lý Hưng Hoa. Nhưng Tô Mộc biết Thường Duệ Pháp đang chờ hắn nói, lúc trước gã đã ngỏ lời trước, Tô Mộc còn không biết nhận châu báu thì quân cờ này sẽ rơi vào tay người khác.
Lý Hưng Hoa không thích thấy điều này chút nào.
Nhưng ba ngày qua Tô Mộc không có cách nào liên lạc với Lý Hưng Hoa được, không biết bây giờ gã ra sao. Đành đợi khi nào Tô Mộc nhậm chức rồi lại hành động, làm trong thời gian ngắn là được. Không chỉ những kẻ đầu phục chờ tin Lý Hưng Hoa, còn đại nhân vật khác, thị trưởng Tần Mông.
Đoàn xe lái vững vàng, khoảng hai tiếng sau xuất hiện trong phạm vi huyện Hình Đường. Các quan viên huyện Hình Đường đã chờ sẵn ở chỗ biên giới, ngay khi đoàn xe dừng lại thì mấy tiếng hoan nghênh nhiệt liệt reo lên. Các quan viên nhiệt tình nghênh đón.
Tô Mộc ngồi trong xe nhìn cảnh tượng bên ngoài, liếc qua nhiều khuôn mặt quen thuộc, tâm tình kích động bỗng chốc bình thường.
Ta đã trở về!
Huyện Hình Đường sắp nghênh đón chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất trong lịch sử huyện.
Trẻ tuổi nhất, không có người thứ hai.
/1590
|