Tình huống trước mắt là lãnh đạo cấp trên đến, địa phương có tiêu chuẩn nghênh đón. Nếu là lãnh đạo chủ yếu cấp tỉnh hay cấp thành phố, toàn bộ bốn ban ủy ban địa phương sẽ có mặt đông đủ chờ ở biên giới. Đây là cần thiết, vì thể hiện chú trọng lãnh đạo cấp trên. Mấy lãnh đạo bình thường khác thì quy cách thấp hơn.
Ví dụ tình huống hiện nay.
Thường Duệ Pháp không phải bộ trưởng bộ tổ chức ủy ban thành phố, cũng không là thường ủy ủy ban thành phố, dưới tình huống bình thường chỉ có đại biểu chờ ở biên giới cũng không ai xoi mói được, bởi vì đây là quy tắc.
Nhưng bây giờ trận thế nghênh đón rầm rộ, bí thư huyện ủy Nhiếp Việt cũng có mặt trong đó.
Nhiếp Việt đến, quan viên khác không dám vắng mặt, sẽ không ai tự chuốc rắc rối cho mình. Nếu ngươi nói nhiều người đi có thiếu mình cũng không ai biết thì hoàn toàn sai lầm.
Có truyện cười thế này: Lãnh đạo bị bệnh, thuộc hạ tiến đến thăm bệnh. Sau khi lãnh đạo ra viện, những người không đến thăm bệnh đều bị giáng chức. Vợ lãnh đạo hỏi: Sao nhiều người đến mà anh nhớ hết ai với ai ? Lãnh đạo nói một câu rất kinh điển: Tuy anh không nhớ ai đến nhưng anh liếc sơ là biết ngay người nào không đến.
Nhiếp Việt lại đây một là vì Thường Duệ Pháp, dù gì đối phương là phó bộ trưởng bộ tổ chức ủy ban thành phố kinh nghiệm lâu năm, xứng với quy cách này. Nguyên nhân thứ hai quan trọng là vì Tô Mộc. Đổi lại chủ tịch huyện khác, dù có là phó bí thư huyện ủy thì Nhiếp Việt sẽ không hạ mình đến đón, nhưng người đó là Tô Mộc, gã không thể không đi.
Tô Mộc là ai ? Đại tướng thân tín của Nhiếp Việt, một tay hắn tạo ra Hắc Sơn trấn giờ đã là khu phát triển kinh tế huyện Hình Đường. Chiến tích hiển hách này đương nhiên chia một chén cho Nhiếp Việt, cộng với hiểu biết bối cảnh của Tô Mộc, Nhiếp Việt đến đón là bình thường.
Nhiếp Việt đến, chủ tịch huyện Triệu Thụy An hiện đang yếu thế trong huyện Hình Đường không có lý do nào vắng mặt. Nếu bị chụp mũ không đoàn kết thì Triệu Thụy An không gánh nổi.
- Hừ!
Nhưng nói đi phải nói lại, Triệu Thụy An không sợ gì, lý do đơn giản là gã đã chắp nối với đại nhân vật ở ủy ban thành phố.
Đó là phó bí thư chuyên phụ trách ủy ban thành phố Đảng ủy thành phố Thanh Lâm, nhà cầm quyền thứ ba trong Thành phố Thanh Lâm, Ôn Bằng.
Lý Hưng Hoa nhà ngươi không dùng ta chứ gì ? Bây giờ ta không thèm đứng trong đội ngươi nữa. Thấy không ? Sự thật chứng minh lúc trước ta đổi chỗ dựa là quyết định anh minh biết mấy. Lý Hưng Hoa bị điều đi, Ôn Bằng Ôn bí thư thì ngồi vững trên ghế. Hơn nữa Lý Hưng Hoa bị điều đi, Tần Mông mới ngồi vào chức thị trưởng, Ôn Bằng tranh thủ mở rộng thế lực.
Có đại nhân vật này Triệu Thụy An tràn đầy tự tin là đúng.
Nhưng Triệu Thụy An không nhận ra gã ruồng bỏ Lý Hưng Hoa, dứt khoát đầu vào Ôn Bằng, Ôn Bằng sẽ thích gã sao ? Xem gã như dòng chính để bồi dưỡng sao ? Người ngoài nhìn hành động của Triệu Thụy An sẽ nghĩ gì ? Trong quan trường cách làm như Triệu Thụy An là tự chui đầu vào rọ, không có khả năng tiến thêm một bước.
Nhiếp Việt tiến lên cười nói:
- Thường bộ trưởng, hoan nghênh đến huyện Hình Đường chỉ đạo công tác.
Thường Duệ Pháp cười to bảo:
- Không dám nói chỉ đạo công tác, tôi đến đây là đưa một cán bộ giỏi cho huyện Hình Đường các đồng chí. Chắc Nhiếp bí thư không xa lạ gì, đây là lính dưới tay Nhiếp bí thư.
Nhiếp Việt mỉm cười nói:
- Đương nhiên.
Tô Mộc tiến lên, vươn hai tay bắt tay với Nhiếp Việt:
- Nhiếp bí thư!
Tô Mộc cố ý lắc hai cái, hai người lộ vẻ mặt tự hiểu.
Nhiếp Việt cười nói:
- Đồng chí Tô Mộc, hoan nghênh trở về.
Đúng rồi, trước kia gọi Tô Mộc, bây giờ phải xưng hô Đồng chí Tô Mộc. Từ giờ trở đi Tô Mộc không còn là thuộc hạ của Nhiếp Việt, hắn trở thành phó chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất huyện Hình Đường. Tốc độ lên chức làm Nhiếp Việt, đám quan viên lớn nhỏ phục sát đất, rất ghen tỵ, nhưng không có nhiều bất mãn. Các người có giỏi thì cũng kéo Hắc Sơn trấn phát triển đi.
Chiến tích nặng trĩu đặt ngay đó, không ai có thể phủ nhận.
Tô Mộc nói:
- Cảm ơn Nhiếp bí thư.
Triệu Thụy An tiến tới, tươi cười nói:
- Đồng chí Tô Mộc, hoan nghênh cậu trở về, về sau chúng ta sẽ công tác chung với nhau.
Tô Mộc bắt tay với Triệu Thụy An ngay, tỏ thái độ:
- Vâng, sau này phải công tác dưới sự lãnh đạo của Triệu chủ tịch.
Trên quan trường mặc kệ mâu thuẫn như thế nào, phải nể mặt nhau. Đến lúc trở mặt tức là hai bên không còn đường thương lượng. Trong quan trường rất ít thấy chuyện như vậy. Ích lợi là quả cân kết bạn mãi mãi không thay đổi chốn quan trường, dù trước kia là kẻ thù thì sẽ tạm liên minh, đi chung với nhau vì ích lợi.
Nhiếp Việt hỏi:
- Thường bộ trưởng, chúng ta đi được chưa ?
Thường Duệ Pháp cười nói:
- Đi.
Triệu Thụy An lại tới gần một bước:
- Tô chủ tịch đi chung xe với tôi không ?
Một câu kinh người.
Nếu Tô Mộc ngồi vào xe của Triệu Thụy An thì tức là cho mọi người tín hiệu, phó chủ tịch huyện mới đến, người sáng tạo kỳ tích Hắc Sơn trấn có quan hệ với chủ tịch huyện không quá căng thẳng như lời đồn, hai người vẫn rất thân. Người hiểu chuyện sẽ không nghĩ nhiều, còn người không biết đồn ra sẽ hình thành không khí dư luận. Ban đầu có lẽ Nhiếp Việt không để bụng, nhưng kéo dài lâu gã sẽ thấy khó chịu.
Tô Mộc ngồi vào xe thì Triệu Thụy An đã đâm cây kim này vào cổ họng Tô Mộc và Nhiếp Việt.
Triệu Thụy An đứng im, Nhiếp Việt không nhúc nhích, các quan viên huyện Hình Đường yên lặng. Mọi người nhìn, chờ xem Tô Mộc lựa chọn thế nào, suy đoán hắn có chọn cách làm việc nguy hiểm là đắc tội lãnh đạo cấp trên ngay lúc mới nhậm chức không.
Nhiếp Việt cười nhạt thầm nghĩ:
- Hừ! Trò vặt.
Đúng là trò vặt vãnh nhưng hữu dụng, nhưng đó là có hiệu quả với người khác. Phó chủ tịch huyện mới đến ngồi vào xe chủ tịch huyện, người ngoài biết ngay phó chủ tịch huyện này lựa chọn thế nào, là sự khiêu chiến uy tín của bí thư huyện ủy.
Đáng tiếc người này là Tô Mộc.
Tô Mộc sớm xích mích với Triệu Thụy An, hắn khinh thường thủ đoạn của gã. Tô Mộc đang định từ chối thì giọng Thường Duệ Pháp vang lên.
Thường Duệ Pháp mở miệng nói:
- Không cần rắc rối vậy, Đồng chí Tô Mộc cứ ngồi xe của tôi. Đồng chí Nhiếp Việt, chúng ta xuất phát được rồi.
- Vâng thưa Thường bộ trưởng.
Nhiếp Việt ngồi vào xe ngay. Mấy người khác cũng lục tục lên xe. Mặt Triệu Thụy An không biểu tình, như thể mới rồi gã chỉ vô tình mời.
Triệu Thụy An không dám đắc tội Thường Duệ Pháp, chẳng những gã không dám, các quan viên huyện Hình Đường không ai dám. Thường Duệ Pháp là phó bộ trưởng thường vụ bộ tổ chức ủy ban thành phố, quyền lên tiếng về nhân sự rất nặng ký. Thường Duệ Pháp mà đâm chọt ai, đề bạt hơi khó nhưng ngăn cản ngươi thăng chức thì dễ như chơi.
Tô Mộc ngồi vào xe, cười nói:
- Cảm ơn Thường bộ trưởng.
Thường Duệ Pháp tùy ý nói:
- Chuyện nhỏ.
Tình hình vừa rồi chỉ là nốt nhạc đệm, nó có được cho qua hay không thì tùy người hiểu. Đoàn xe rất nhanh đến đại viện huyện ủy huyện Hình Đường. Đám người tới hội trường, ngồi xuống. Nhiếp Việt đại biểu huyện Hình Đường hoan nghênh Thường Duệ Pháp, sau đó là Thường Duệ Pháp nói chuyện. Nhiếp Việt không xen lời.
Thường Duệ Pháp khẳng định huyện Hình Đường phát triển nhiều năm qua, Đảng công tác có hiệu quả. Thường Duệ Pháp nhắc sơ mấy việc này sau đó đại biểu ủy ban thành phố ủy ban thành phố Thanh Lâm tuyên bố văn kiện,đề cử Đồng chí Tô Mộc làm phó chủ tịch huyện ủy ban huyện huyện Hình Đường.
Chờ những chuyện này kết thúc là đến lượt Tô Mộc nói chuyện.
Nói sao thì bây giờ Tô Mộc là phó chủ tịch huyện, trong tình huống này hắn không nói vài câu không được. Nhiều người định xem náo nhiệt, suy đoán phó chủ tịch huyện một bước lên trời sẽ thốt ra lời kinh người gì. Hay phó chủ tịch huyện bị trường hợp này hù sợ, nói lắp ? Nếu đúng vậy thì hội nghị mới thành công vui vẻ.
Nhiếp Việt khinh thường thầm nghĩ:
- Sợ ? Nếu Tô Mộc sợ đứng trước mặt các người thì sau này hắn không cách nào làm việc được.
Trường hợp hiện tại không thể so sánh với những gì Tô Mộc từng gặp. Không nhắc Từ Trung Nguyên, chỉ nói quan uy của Trịnh Vấn Tri thì hơn hẳn đám người này. Tô Mộc thấy nhiều tình huống hơn nhiều, sao hắn có thể bối rối được ?
Tô Mộc đứng trước micro nhìn quét toàn trường, chậm rãi nói:
- Tôi nghĩ các vị đang ngồi ở đây có một số đã nghe nói về tôi. Đúng vậy, lúc trước tôi công tác trong Hắc Sơn trấn, huyện Hình Đường chúng ta. Lần này tôi được tổ chức giao cho trách nhiệm lớn lao quay về huyện. Không nói gì nhiều, tôi chỉ có một câu, tôi sẽ không phụ niềm tin của Đảng, của nhân dân, tôi sẽ hết sức công tác chăm chỉ trong huyện như đã công tác trong Hắc Sơn trấn.
Triệu Thụy An nghe Tô Mộc nói, nhếch mép khinh thường nghĩ:
- Hết sức công tác ?
Muốn làm tốt công tác của mình phải không ? Được, ta cho ngươi mãn nguyện.
Đại hội nhanh chóng kết thúc, tiếp theo là sắp xếp hàng loạt công tác. Từ giây phút này Tô Mộc chính thức trở thành phó chủ tịch huyện huyện Hình Đường. Đợi thông qua tổng tuyển cử đại hội mở họp, hàng loạt thứ tự nữa là hoàn thành.
Mấy cái này chỉ là việc nhỏ. Triệu Thụy An không dám giở trò trong vụ này. Nếu không thực hiện được ý của tổ chức thì Triệu Thụy An sẽ tàn đời.
Hội hoan nghênh kết thúc, một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước mắt Tô Mộc.
Ví dụ tình huống hiện nay.
Thường Duệ Pháp không phải bộ trưởng bộ tổ chức ủy ban thành phố, cũng không là thường ủy ủy ban thành phố, dưới tình huống bình thường chỉ có đại biểu chờ ở biên giới cũng không ai xoi mói được, bởi vì đây là quy tắc.
Nhưng bây giờ trận thế nghênh đón rầm rộ, bí thư huyện ủy Nhiếp Việt cũng có mặt trong đó.
Nhiếp Việt đến, quan viên khác không dám vắng mặt, sẽ không ai tự chuốc rắc rối cho mình. Nếu ngươi nói nhiều người đi có thiếu mình cũng không ai biết thì hoàn toàn sai lầm.
Có truyện cười thế này: Lãnh đạo bị bệnh, thuộc hạ tiến đến thăm bệnh. Sau khi lãnh đạo ra viện, những người không đến thăm bệnh đều bị giáng chức. Vợ lãnh đạo hỏi: Sao nhiều người đến mà anh nhớ hết ai với ai ? Lãnh đạo nói một câu rất kinh điển: Tuy anh không nhớ ai đến nhưng anh liếc sơ là biết ngay người nào không đến.
Nhiếp Việt lại đây một là vì Thường Duệ Pháp, dù gì đối phương là phó bộ trưởng bộ tổ chức ủy ban thành phố kinh nghiệm lâu năm, xứng với quy cách này. Nguyên nhân thứ hai quan trọng là vì Tô Mộc. Đổi lại chủ tịch huyện khác, dù có là phó bí thư huyện ủy thì Nhiếp Việt sẽ không hạ mình đến đón, nhưng người đó là Tô Mộc, gã không thể không đi.
Tô Mộc là ai ? Đại tướng thân tín của Nhiếp Việt, một tay hắn tạo ra Hắc Sơn trấn giờ đã là khu phát triển kinh tế huyện Hình Đường. Chiến tích hiển hách này đương nhiên chia một chén cho Nhiếp Việt, cộng với hiểu biết bối cảnh của Tô Mộc, Nhiếp Việt đến đón là bình thường.
Nhiếp Việt đến, chủ tịch huyện Triệu Thụy An hiện đang yếu thế trong huyện Hình Đường không có lý do nào vắng mặt. Nếu bị chụp mũ không đoàn kết thì Triệu Thụy An không gánh nổi.
- Hừ!
Nhưng nói đi phải nói lại, Triệu Thụy An không sợ gì, lý do đơn giản là gã đã chắp nối với đại nhân vật ở ủy ban thành phố.
Đó là phó bí thư chuyên phụ trách ủy ban thành phố Đảng ủy thành phố Thanh Lâm, nhà cầm quyền thứ ba trong Thành phố Thanh Lâm, Ôn Bằng.
Lý Hưng Hoa nhà ngươi không dùng ta chứ gì ? Bây giờ ta không thèm đứng trong đội ngươi nữa. Thấy không ? Sự thật chứng minh lúc trước ta đổi chỗ dựa là quyết định anh minh biết mấy. Lý Hưng Hoa bị điều đi, Ôn Bằng Ôn bí thư thì ngồi vững trên ghế. Hơn nữa Lý Hưng Hoa bị điều đi, Tần Mông mới ngồi vào chức thị trưởng, Ôn Bằng tranh thủ mở rộng thế lực.
Có đại nhân vật này Triệu Thụy An tràn đầy tự tin là đúng.
Nhưng Triệu Thụy An không nhận ra gã ruồng bỏ Lý Hưng Hoa, dứt khoát đầu vào Ôn Bằng, Ôn Bằng sẽ thích gã sao ? Xem gã như dòng chính để bồi dưỡng sao ? Người ngoài nhìn hành động của Triệu Thụy An sẽ nghĩ gì ? Trong quan trường cách làm như Triệu Thụy An là tự chui đầu vào rọ, không có khả năng tiến thêm một bước.
Nhiếp Việt tiến lên cười nói:
- Thường bộ trưởng, hoan nghênh đến huyện Hình Đường chỉ đạo công tác.
Thường Duệ Pháp cười to bảo:
- Không dám nói chỉ đạo công tác, tôi đến đây là đưa một cán bộ giỏi cho huyện Hình Đường các đồng chí. Chắc Nhiếp bí thư không xa lạ gì, đây là lính dưới tay Nhiếp bí thư.
Nhiếp Việt mỉm cười nói:
- Đương nhiên.
Tô Mộc tiến lên, vươn hai tay bắt tay với Nhiếp Việt:
- Nhiếp bí thư!
Tô Mộc cố ý lắc hai cái, hai người lộ vẻ mặt tự hiểu.
Nhiếp Việt cười nói:
- Đồng chí Tô Mộc, hoan nghênh trở về.
Đúng rồi, trước kia gọi Tô Mộc, bây giờ phải xưng hô Đồng chí Tô Mộc. Từ giờ trở đi Tô Mộc không còn là thuộc hạ của Nhiếp Việt, hắn trở thành phó chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất huyện Hình Đường. Tốc độ lên chức làm Nhiếp Việt, đám quan viên lớn nhỏ phục sát đất, rất ghen tỵ, nhưng không có nhiều bất mãn. Các người có giỏi thì cũng kéo Hắc Sơn trấn phát triển đi.
Chiến tích nặng trĩu đặt ngay đó, không ai có thể phủ nhận.
Tô Mộc nói:
- Cảm ơn Nhiếp bí thư.
Triệu Thụy An tiến tới, tươi cười nói:
- Đồng chí Tô Mộc, hoan nghênh cậu trở về, về sau chúng ta sẽ công tác chung với nhau.
Tô Mộc bắt tay với Triệu Thụy An ngay, tỏ thái độ:
- Vâng, sau này phải công tác dưới sự lãnh đạo của Triệu chủ tịch.
Trên quan trường mặc kệ mâu thuẫn như thế nào, phải nể mặt nhau. Đến lúc trở mặt tức là hai bên không còn đường thương lượng. Trong quan trường rất ít thấy chuyện như vậy. Ích lợi là quả cân kết bạn mãi mãi không thay đổi chốn quan trường, dù trước kia là kẻ thù thì sẽ tạm liên minh, đi chung với nhau vì ích lợi.
Nhiếp Việt hỏi:
- Thường bộ trưởng, chúng ta đi được chưa ?
Thường Duệ Pháp cười nói:
- Đi.
Triệu Thụy An lại tới gần một bước:
- Tô chủ tịch đi chung xe với tôi không ?
Một câu kinh người.
Nếu Tô Mộc ngồi vào xe của Triệu Thụy An thì tức là cho mọi người tín hiệu, phó chủ tịch huyện mới đến, người sáng tạo kỳ tích Hắc Sơn trấn có quan hệ với chủ tịch huyện không quá căng thẳng như lời đồn, hai người vẫn rất thân. Người hiểu chuyện sẽ không nghĩ nhiều, còn người không biết đồn ra sẽ hình thành không khí dư luận. Ban đầu có lẽ Nhiếp Việt không để bụng, nhưng kéo dài lâu gã sẽ thấy khó chịu.
Tô Mộc ngồi vào xe thì Triệu Thụy An đã đâm cây kim này vào cổ họng Tô Mộc và Nhiếp Việt.
Triệu Thụy An đứng im, Nhiếp Việt không nhúc nhích, các quan viên huyện Hình Đường yên lặng. Mọi người nhìn, chờ xem Tô Mộc lựa chọn thế nào, suy đoán hắn có chọn cách làm việc nguy hiểm là đắc tội lãnh đạo cấp trên ngay lúc mới nhậm chức không.
Nhiếp Việt cười nhạt thầm nghĩ:
- Hừ! Trò vặt.
Đúng là trò vặt vãnh nhưng hữu dụng, nhưng đó là có hiệu quả với người khác. Phó chủ tịch huyện mới đến ngồi vào xe chủ tịch huyện, người ngoài biết ngay phó chủ tịch huyện này lựa chọn thế nào, là sự khiêu chiến uy tín của bí thư huyện ủy.
Đáng tiếc người này là Tô Mộc.
Tô Mộc sớm xích mích với Triệu Thụy An, hắn khinh thường thủ đoạn của gã. Tô Mộc đang định từ chối thì giọng Thường Duệ Pháp vang lên.
Thường Duệ Pháp mở miệng nói:
- Không cần rắc rối vậy, Đồng chí Tô Mộc cứ ngồi xe của tôi. Đồng chí Nhiếp Việt, chúng ta xuất phát được rồi.
- Vâng thưa Thường bộ trưởng.
Nhiếp Việt ngồi vào xe ngay. Mấy người khác cũng lục tục lên xe. Mặt Triệu Thụy An không biểu tình, như thể mới rồi gã chỉ vô tình mời.
Triệu Thụy An không dám đắc tội Thường Duệ Pháp, chẳng những gã không dám, các quan viên huyện Hình Đường không ai dám. Thường Duệ Pháp là phó bộ trưởng thường vụ bộ tổ chức ủy ban thành phố, quyền lên tiếng về nhân sự rất nặng ký. Thường Duệ Pháp mà đâm chọt ai, đề bạt hơi khó nhưng ngăn cản ngươi thăng chức thì dễ như chơi.
Tô Mộc ngồi vào xe, cười nói:
- Cảm ơn Thường bộ trưởng.
Thường Duệ Pháp tùy ý nói:
- Chuyện nhỏ.
Tình hình vừa rồi chỉ là nốt nhạc đệm, nó có được cho qua hay không thì tùy người hiểu. Đoàn xe rất nhanh đến đại viện huyện ủy huyện Hình Đường. Đám người tới hội trường, ngồi xuống. Nhiếp Việt đại biểu huyện Hình Đường hoan nghênh Thường Duệ Pháp, sau đó là Thường Duệ Pháp nói chuyện. Nhiếp Việt không xen lời.
Thường Duệ Pháp khẳng định huyện Hình Đường phát triển nhiều năm qua, Đảng công tác có hiệu quả. Thường Duệ Pháp nhắc sơ mấy việc này sau đó đại biểu ủy ban thành phố ủy ban thành phố Thanh Lâm tuyên bố văn kiện,đề cử Đồng chí Tô Mộc làm phó chủ tịch huyện ủy ban huyện huyện Hình Đường.
Chờ những chuyện này kết thúc là đến lượt Tô Mộc nói chuyện.
Nói sao thì bây giờ Tô Mộc là phó chủ tịch huyện, trong tình huống này hắn không nói vài câu không được. Nhiều người định xem náo nhiệt, suy đoán phó chủ tịch huyện một bước lên trời sẽ thốt ra lời kinh người gì. Hay phó chủ tịch huyện bị trường hợp này hù sợ, nói lắp ? Nếu đúng vậy thì hội nghị mới thành công vui vẻ.
Nhiếp Việt khinh thường thầm nghĩ:
- Sợ ? Nếu Tô Mộc sợ đứng trước mặt các người thì sau này hắn không cách nào làm việc được.
Trường hợp hiện tại không thể so sánh với những gì Tô Mộc từng gặp. Không nhắc Từ Trung Nguyên, chỉ nói quan uy của Trịnh Vấn Tri thì hơn hẳn đám người này. Tô Mộc thấy nhiều tình huống hơn nhiều, sao hắn có thể bối rối được ?
Tô Mộc đứng trước micro nhìn quét toàn trường, chậm rãi nói:
- Tôi nghĩ các vị đang ngồi ở đây có một số đã nghe nói về tôi. Đúng vậy, lúc trước tôi công tác trong Hắc Sơn trấn, huyện Hình Đường chúng ta. Lần này tôi được tổ chức giao cho trách nhiệm lớn lao quay về huyện. Không nói gì nhiều, tôi chỉ có một câu, tôi sẽ không phụ niềm tin của Đảng, của nhân dân, tôi sẽ hết sức công tác chăm chỉ trong huyện như đã công tác trong Hắc Sơn trấn.
Triệu Thụy An nghe Tô Mộc nói, nhếch mép khinh thường nghĩ:
- Hết sức công tác ?
Muốn làm tốt công tác của mình phải không ? Được, ta cho ngươi mãn nguyện.
Đại hội nhanh chóng kết thúc, tiếp theo là sắp xếp hàng loạt công tác. Từ giây phút này Tô Mộc chính thức trở thành phó chủ tịch huyện huyện Hình Đường. Đợi thông qua tổng tuyển cử đại hội mở họp, hàng loạt thứ tự nữa là hoàn thành.
Mấy cái này chỉ là việc nhỏ. Triệu Thụy An không dám giở trò trong vụ này. Nếu không thực hiện được ý của tổ chức thì Triệu Thụy An sẽ tàn đời.
Hội hoan nghênh kết thúc, một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước mắt Tô Mộc.
/1590
|