Trong huyện Hình Đường có bốn phó chủ tịch huyện không nhập thường, bọn họ được phân công mỗi người một việc. Bốn phó chủ tịch huyện vốn là Lương Xương Quý, Vương Vĩ Hoa, Trương Giải Phóng, Hoàng Linh. Sau này Lương Xương Quý thay thế Vương Hải trở thành phó chủ tịch huyện thường vụ, thế là trống một chỗ. Vị trí trống này rơi vào một người được đề cử lên, người đó tên Hà Vị, người của Triệu Thụy An.
Tô Mộc đến, huyện Hình Đường có năm phó chủ tịch huyện không nhập thường. Trong đó Vương Vĩ Hoa là người của Nhiếp Việt, Trương Giải Phóng và Hà Vị là người của Triệu Thụy An. Hoàng Linh thì địa vị không bắt mắt nên xếp hàng thấp nhất, độc lập.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Triệu Thụy An đúng là tội, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ ủy ban huyện.
Xe hơi lái bon bon đến trước nhà khách huyện chỉ trong chớp mắt, thật ra từ đại viện ủy ban đến nhà khách huyện chỉ vài bước nhưng Ô Mai nào dám cho Tô Mộc đi bộ.
Ô Mai chưa nhúc nhích cửa xe đã bị mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.
- Tô chủ tịch khỏe không, chúng ta lại gặp mặt. Tôi đại biểu toàn thể công nhân nhà khách hoan nghênh Tô chủ tịch vào ở.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Là anh.
Người này là Ô Dương mấy hôm trước đã gặp Tô Mộc trong Thành phố Thanh Lâm, gã là quản lý nhà khách huyện.
Nhìn là biết Ô Dương lanh lợi, Tô Mộc là người huyện Hình Đường nhưng hắn không quen thuộc thị trấn này, hắn không cần thiết đắc tội Ô Dương, hằn học với gã. Người như Ô Dương nói theo kiểu của Thương Đình là chuột có đường của chuột, nếu lợi dụng tốt sẽ đem lại ích lợi lớn.
Lùi một bước Tô Mộc sẽ ở lại nhà khách huyện một thời gian, quan hệ tốt với Ô Dương không có chỗ xấu. Đương nhiên Tô Mộc không sợ Ô Dương, cho gã một trăm lá gan cũng không dám làm gì hắn. Ô Dương có thể tiếp tục làm quản lý, sở trưởng nhà khách huyện hay không chỉ bằng một câu nói của Tô Mộc.
Ô Dương cười nói:
- Tô chủ tịch, đã dành sẵn phòng cho người, mời theo ta.
Tô Mộc cùng Ô Dương vào nhà khách huyện, gian phòng của hắn nằm trên tầng đỉnh, trình độ trang trí xếp hạng nhất trong thị trấn Hình Đường. Không ngờ nhà khách huyện bề ngoài không thu hút mà bên trong có Càn Khôn.
Thật ra sau khi Ô Dương quản lý nhà khách huyện mới bài bố thế này. Nói Ô Dương không giỏi thứ gì là xạo, nhìn gã kinh doanh nhà khách huyện đến bây giờ vẫn có lợi nhuận là biết.
Ô Dương cười hỏi:
- Tô chủ tịch có vừa lòng không ? Nếu có chỗ nào không tốt thì Tô chủ tịch cứ nói ra, tôi sẽ sửa ngay.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Thế này được rồi.
- Tôi đi chuẩn bị cơm trưa ngay.
Ô Dương quay người đi, giao không gian lại cho Ô Mai, Tô Mộc. Mới rồi không cảm thấy gì, bây giờ chỉ còn lại hai người khiến Tô Mộc đứng ngồi không yên.
Ô Mai là một nữ nhân, còn là nữ nhân đẹp. Lúc Tô Mộc còn công tác trong ủy ban huyện nghe đồn Ô Mai đang ly hôn, không biết bây giờ có thành công chưa. Nhưng mặc kệ Ô Mai đã ly hôn hay chưa thì cô nam quả nữ cùng ở một phòng khó tránh khỏi tình ngay lý gian. Tô Mộc mới nhậm chức, hắn không muốn bị chụp mũ vấn đề tác phong.
Nhưng bây giờ kêu Ô Mai đi thì Tô Mộc không làm được, dù gì người ta tốt bụng đi cùng hắn đến đây, giới thiệu rất nhiều chuyện cho hắn.
Thôi kệ, dù sao cửa mở rộng, không sợ người ta nói ra nói vào.
- Ô chủ nhiệm, chút nữa ăn cơm chung đi.
Tô Mộc cười nói:
- Ô chủ nhiệm không cần căng thẳng vậy, theo lý ra tôi nên gọi Ô chủ nhiệm là lãnh đạo cũ. Tin tưởng Ô chủ nhiệm cũng biết lúc tôi mới công tác đã làm nửa năm trong ủy ban huyện chúng ta.
Nghe Tô Mộc nói, dây thần kinh căng thẳng của Ô Mai thả lỏng một chút.
Ô Mai cười nói:
- Đúng rồi, tôi đã nghe từ lâu Tô chủ tịch là vinh diệu, quang vinh của ủy ban chúng ta. Tô chủ tịch, khi nào có rảnh đi văn phòng chơi, chỉ đạo công tác cho các đồng chí và thuận tiện gặp đồng nghiệp cũ.
Tô Mộc cười nói:
- Có rảnh chắc chắn sẽ đi.
Hai người nói mấy câu nhàn nhã, di động của Tô Mộc vang lên. Thấy người gọi điện, Tô Mộc bắt máy ngay trước mặt Ô Mai.
- Lão bí thư tìm cháu ?
Giọng sang sảng vọng ra:
- Thế nào ? Còn trong nhà khách không ?
Tô Mộc nói:
- Vâng, cháu ở nhà khách.
Lương Xương Quý nói:
- Vậy là buổi trưa không rảnh, thôi buổi tối đến nhà ta, có chút chuyện muốn gặp cháu.
Tô Mộc cười nói:
- Vâng, chiều tan tầm cháu sẽ qua ngay, cũng đã lâu không ăn đồ lão mợ nấu.
Lương Xương Quý cười cúp máy:
- Khỉ con nhà ngươi, rồi, để ta kêu lão mợ làm mấy món cho hai chúng ta nhậu lai rai.
Ô Mai nghe cuộc đối thoại là biết ai gọi điện. Người Tô Mộc gọi là lão bí thư chỉ có Lương Xương Quý, nhưng nàng không ngờ lão và hắn quan hệ bà con.
Thật ra quan hệ họ hàng này hơi xa, đừng nói trong thành phố, dù ở nông thôn cũng thuộc dạng bà con xa. Nếu không có người trung gian giới thiệu thì Tô Mộc cũng không biết Lương Xương Quý là lão cậu của mình. Ô Mai không biết cong quấn bên trong, cho nên tim nàng đập rất nhanh.
Ô Mai vốn cho rằng thế lực của Tô Mộc trong huyện Hình Đường rất mạnh, nhưng không ngờ hắn mạnh hơn nàng tưởng. Sau lưng Tô Mộc không chỉ có Nhiếp Việt chống lưng chờ còn liên quan Lương Xương Quý phó chủ tịch huyện thường vụ.
Tâm tình Ô Mai mâu thuẫn nhìn Tô Mộc cúp máy, bước tới gần nàng. Ô Mai cắn răng đứng dậy, nhìn Tô Mộc chằm chằm.
Ô Mai trầm giọng nói:
- Tô chủ tịch, tôi có chuyện muốn nhờ vả.
Nếu có lựa chọn khác thì Ô Mai tuyệt đối không làm như vậy. Ô Mai là chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, thân tín của Triệu Thụy An. Nhưng bây giờ Triệu Thụy An muốn đá nàng xuống, Ô Mai không dây mơ rễ má trong huyện Hình Đường, nếu bị đuổi đi thì nàng hết đường sống. Tình hình bắt buộc, Ô Mai bí quá hoá liều, hy vọng Tô Mộc sẽ trợ giúp mình.
Miễn là Tô Mộc trợ giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn, chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Ô Mai sẽ dựa vào hắn. Lùi một bước dù Tô Mộc không giúp được Ô Mai, chỉ cần nàng bám cây to Tô Mộc, không sợ sau này không có đường leo lên lại.
Đến rồi.
Khóe môi Tô Mộc cong lên. Tô Mộc sớm đoán được Ô Mai có chuyện nhờ vả, nếu không nàng đã chẳng phục vụ ân cần thế này. Nhưng khi ấy Tô Mộc chưa nhậm chức, hắn không muốn lắm chuyện. Bây giờ đã chính thức đi làm, Tô Mộc thành phó chủ tịch ủy ban huyện, bên cạnh có người hiểu rõ huyện Hình Đường như Ô Mai cũng tốt.
Nên Tô Mộc mới cho Ô Mai cơ hội, rốt cuộc nàng không kiềm chế được mở lời vào lúc này. Tiếp theo điều Tô Mộc muốn biết là Ô Mai định xin cái gì.
Tô Mộc ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Ô chủ nhiệm có chuyện gì nhờ tôi ? Sau này chúng ta công tác với nhau, gì mà nhờ với chẳng vả. Có phải gần đây công tác gặp khó khăn ? Nói ra đi, không chừng tôi sẽ giúp được Ô chủ nhiệm.
Tô Mộc thuận tay rút điếu thuốc thơm bên cạnh, đang định đốt chợt nhớ nữ nhân ngồi đối diện, hắn lắc đầu buông thuốc lá.
Ô Mai nói ngay:
- Không sao đâu, Tô chủ tịch hút đi, tôi cũng ngửi mùi thuốc đến quen rồi.
- Vậy được.
Gần đây Tô Mộc nghiện hút thuốc, lúc rảnh rỗi sẽ hút, lúc có chuyện càng muốn hút, không hút thuốc là cả người bứt rứt.
Ô Mai sửa sang lại ngôn ngữ trong đầu, dịu dàng hỏi:
- Không biết Tô chủ tịch thấy công tác của văn phòng ủy ban chúng tôi như thế nào ? Trước kia Tô chủ tịch cũng đã ở trong ủy ban, chắc cũng hiểu biết chút ít ?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Công tác của ủy ban rất quan trọng.
Ô Mai tiếp lời:
- Đúng là rất quan trọng, vì quan trọng nên đôi khi sợ làm sai việc. Tô chủ tịch cũng biết là nhiều chuyện xảy ra khó đoán trước.
Tô Mộc nói nước đôi:
- Luôn khó tránh khỏi ngoài ý muốn, nhưng chúng ta phải tranh thủ né nó được càng tốt.
Ô Mai bất ngờ hỏi:
- Phải rồi, sợ là làm nhiều chuyện cuối cùng bỏ công mà chẳng được gì.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Ô chủ nhiệm cần làm công tác thông tư tưởng cho các đồng chí, đừng sợ xảy ra chuyện, nếu vì sợ mà không làm việc thì cần văn phòng ủy ban làm gì ? Cứ to gan làm, thận trọng một chút là sẽ tránh cho nhiều điều ngoài ý muốn.
Ô Mai nói ngay:
- Vâng, tôi biết nên làm sao, tôi sẽ làm tốt công tác của mình.
Điên, điên thật!
Ô Mai muốn phát cuồng. Trong đầu Ô Mai đã nghĩ sẵn lời mào đầu, có thể nhanh chóng vào chủ đề, nhưng ai ngờ ra thế này. Đây thật sự là người hai mươi ba tuổi sao ? Vì sao trơn trượt hơn cả đám cáo già ? Nói chuyện đến bây giờ không dính dáng nội dung thực chất, Tô Mộc không thấy thỏ thì không chịu thả chim ưng ra ?
Thôi, nàng đã cầu người rồi thì không cần làm bộ làm tịch nữa, cứ dứt khoát chịu thua cho rồi. Hơn nữa Ô Mai là chủ nhiệm văn phòng, có vấn đề thì báo cáo với chủ tịch huyện là chuyện đương nhiên. Dù Tô Mộc mới là phó chủ tịch huyện nhưng tóm lại hắn vẫn là chủ tịch huyện.
Triệu Thụy An đã không cho Ô Mai đường sống, đang tìm người thay thế nàng, nếu còn do dự thì sẽ phải rút khỏi chính đàn huyện Hình Đường thật. Đối với người có dục vọng quyền lực mãnh liệt như Ô Mai thì điều này chẳng khác chi giết nàng.
Hết cách, tỏ thái độ đi!
Tô Mộc đến, huyện Hình Đường có năm phó chủ tịch huyện không nhập thường. Trong đó Vương Vĩ Hoa là người của Nhiếp Việt, Trương Giải Phóng và Hà Vị là người của Triệu Thụy An. Hoàng Linh thì địa vị không bắt mắt nên xếp hàng thấp nhất, độc lập.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Triệu Thụy An đúng là tội, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ ủy ban huyện.
Xe hơi lái bon bon đến trước nhà khách huyện chỉ trong chớp mắt, thật ra từ đại viện ủy ban đến nhà khách huyện chỉ vài bước nhưng Ô Mai nào dám cho Tô Mộc đi bộ.
Ô Mai chưa nhúc nhích cửa xe đã bị mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.
- Tô chủ tịch khỏe không, chúng ta lại gặp mặt. Tôi đại biểu toàn thể công nhân nhà khách hoan nghênh Tô chủ tịch vào ở.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Là anh.
Người này là Ô Dương mấy hôm trước đã gặp Tô Mộc trong Thành phố Thanh Lâm, gã là quản lý nhà khách huyện.
Nhìn là biết Ô Dương lanh lợi, Tô Mộc là người huyện Hình Đường nhưng hắn không quen thuộc thị trấn này, hắn không cần thiết đắc tội Ô Dương, hằn học với gã. Người như Ô Dương nói theo kiểu của Thương Đình là chuột có đường của chuột, nếu lợi dụng tốt sẽ đem lại ích lợi lớn.
Lùi một bước Tô Mộc sẽ ở lại nhà khách huyện một thời gian, quan hệ tốt với Ô Dương không có chỗ xấu. Đương nhiên Tô Mộc không sợ Ô Dương, cho gã một trăm lá gan cũng không dám làm gì hắn. Ô Dương có thể tiếp tục làm quản lý, sở trưởng nhà khách huyện hay không chỉ bằng một câu nói của Tô Mộc.
Ô Dương cười nói:
- Tô chủ tịch, đã dành sẵn phòng cho người, mời theo ta.
Tô Mộc cùng Ô Dương vào nhà khách huyện, gian phòng của hắn nằm trên tầng đỉnh, trình độ trang trí xếp hạng nhất trong thị trấn Hình Đường. Không ngờ nhà khách huyện bề ngoài không thu hút mà bên trong có Càn Khôn.
Thật ra sau khi Ô Dương quản lý nhà khách huyện mới bài bố thế này. Nói Ô Dương không giỏi thứ gì là xạo, nhìn gã kinh doanh nhà khách huyện đến bây giờ vẫn có lợi nhuận là biết.
Ô Dương cười hỏi:
- Tô chủ tịch có vừa lòng không ? Nếu có chỗ nào không tốt thì Tô chủ tịch cứ nói ra, tôi sẽ sửa ngay.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Thế này được rồi.
- Tôi đi chuẩn bị cơm trưa ngay.
Ô Dương quay người đi, giao không gian lại cho Ô Mai, Tô Mộc. Mới rồi không cảm thấy gì, bây giờ chỉ còn lại hai người khiến Tô Mộc đứng ngồi không yên.
Ô Mai là một nữ nhân, còn là nữ nhân đẹp. Lúc Tô Mộc còn công tác trong ủy ban huyện nghe đồn Ô Mai đang ly hôn, không biết bây giờ có thành công chưa. Nhưng mặc kệ Ô Mai đã ly hôn hay chưa thì cô nam quả nữ cùng ở một phòng khó tránh khỏi tình ngay lý gian. Tô Mộc mới nhậm chức, hắn không muốn bị chụp mũ vấn đề tác phong.
Nhưng bây giờ kêu Ô Mai đi thì Tô Mộc không làm được, dù gì người ta tốt bụng đi cùng hắn đến đây, giới thiệu rất nhiều chuyện cho hắn.
Thôi kệ, dù sao cửa mở rộng, không sợ người ta nói ra nói vào.
- Ô chủ nhiệm, chút nữa ăn cơm chung đi.
Tô Mộc cười nói:
- Ô chủ nhiệm không cần căng thẳng vậy, theo lý ra tôi nên gọi Ô chủ nhiệm là lãnh đạo cũ. Tin tưởng Ô chủ nhiệm cũng biết lúc tôi mới công tác đã làm nửa năm trong ủy ban huyện chúng ta.
Nghe Tô Mộc nói, dây thần kinh căng thẳng của Ô Mai thả lỏng một chút.
Ô Mai cười nói:
- Đúng rồi, tôi đã nghe từ lâu Tô chủ tịch là vinh diệu, quang vinh của ủy ban chúng ta. Tô chủ tịch, khi nào có rảnh đi văn phòng chơi, chỉ đạo công tác cho các đồng chí và thuận tiện gặp đồng nghiệp cũ.
Tô Mộc cười nói:
- Có rảnh chắc chắn sẽ đi.
Hai người nói mấy câu nhàn nhã, di động của Tô Mộc vang lên. Thấy người gọi điện, Tô Mộc bắt máy ngay trước mặt Ô Mai.
- Lão bí thư tìm cháu ?
Giọng sang sảng vọng ra:
- Thế nào ? Còn trong nhà khách không ?
Tô Mộc nói:
- Vâng, cháu ở nhà khách.
Lương Xương Quý nói:
- Vậy là buổi trưa không rảnh, thôi buổi tối đến nhà ta, có chút chuyện muốn gặp cháu.
Tô Mộc cười nói:
- Vâng, chiều tan tầm cháu sẽ qua ngay, cũng đã lâu không ăn đồ lão mợ nấu.
Lương Xương Quý cười cúp máy:
- Khỉ con nhà ngươi, rồi, để ta kêu lão mợ làm mấy món cho hai chúng ta nhậu lai rai.
Ô Mai nghe cuộc đối thoại là biết ai gọi điện. Người Tô Mộc gọi là lão bí thư chỉ có Lương Xương Quý, nhưng nàng không ngờ lão và hắn quan hệ bà con.
Thật ra quan hệ họ hàng này hơi xa, đừng nói trong thành phố, dù ở nông thôn cũng thuộc dạng bà con xa. Nếu không có người trung gian giới thiệu thì Tô Mộc cũng không biết Lương Xương Quý là lão cậu của mình. Ô Mai không biết cong quấn bên trong, cho nên tim nàng đập rất nhanh.
Ô Mai vốn cho rằng thế lực của Tô Mộc trong huyện Hình Đường rất mạnh, nhưng không ngờ hắn mạnh hơn nàng tưởng. Sau lưng Tô Mộc không chỉ có Nhiếp Việt chống lưng chờ còn liên quan Lương Xương Quý phó chủ tịch huyện thường vụ.
Tâm tình Ô Mai mâu thuẫn nhìn Tô Mộc cúp máy, bước tới gần nàng. Ô Mai cắn răng đứng dậy, nhìn Tô Mộc chằm chằm.
Ô Mai trầm giọng nói:
- Tô chủ tịch, tôi có chuyện muốn nhờ vả.
Nếu có lựa chọn khác thì Ô Mai tuyệt đối không làm như vậy. Ô Mai là chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, thân tín của Triệu Thụy An. Nhưng bây giờ Triệu Thụy An muốn đá nàng xuống, Ô Mai không dây mơ rễ má trong huyện Hình Đường, nếu bị đuổi đi thì nàng hết đường sống. Tình hình bắt buộc, Ô Mai bí quá hoá liều, hy vọng Tô Mộc sẽ trợ giúp mình.
Miễn là Tô Mộc trợ giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn, chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Ô Mai sẽ dựa vào hắn. Lùi một bước dù Tô Mộc không giúp được Ô Mai, chỉ cần nàng bám cây to Tô Mộc, không sợ sau này không có đường leo lên lại.
Đến rồi.
Khóe môi Tô Mộc cong lên. Tô Mộc sớm đoán được Ô Mai có chuyện nhờ vả, nếu không nàng đã chẳng phục vụ ân cần thế này. Nhưng khi ấy Tô Mộc chưa nhậm chức, hắn không muốn lắm chuyện. Bây giờ đã chính thức đi làm, Tô Mộc thành phó chủ tịch ủy ban huyện, bên cạnh có người hiểu rõ huyện Hình Đường như Ô Mai cũng tốt.
Nên Tô Mộc mới cho Ô Mai cơ hội, rốt cuộc nàng không kiềm chế được mở lời vào lúc này. Tiếp theo điều Tô Mộc muốn biết là Ô Mai định xin cái gì.
Tô Mộc ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Ô chủ nhiệm có chuyện gì nhờ tôi ? Sau này chúng ta công tác với nhau, gì mà nhờ với chẳng vả. Có phải gần đây công tác gặp khó khăn ? Nói ra đi, không chừng tôi sẽ giúp được Ô chủ nhiệm.
Tô Mộc thuận tay rút điếu thuốc thơm bên cạnh, đang định đốt chợt nhớ nữ nhân ngồi đối diện, hắn lắc đầu buông thuốc lá.
Ô Mai nói ngay:
- Không sao đâu, Tô chủ tịch hút đi, tôi cũng ngửi mùi thuốc đến quen rồi.
- Vậy được.
Gần đây Tô Mộc nghiện hút thuốc, lúc rảnh rỗi sẽ hút, lúc có chuyện càng muốn hút, không hút thuốc là cả người bứt rứt.
Ô Mai sửa sang lại ngôn ngữ trong đầu, dịu dàng hỏi:
- Không biết Tô chủ tịch thấy công tác của văn phòng ủy ban chúng tôi như thế nào ? Trước kia Tô chủ tịch cũng đã ở trong ủy ban, chắc cũng hiểu biết chút ít ?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Công tác của ủy ban rất quan trọng.
Ô Mai tiếp lời:
- Đúng là rất quan trọng, vì quan trọng nên đôi khi sợ làm sai việc. Tô chủ tịch cũng biết là nhiều chuyện xảy ra khó đoán trước.
Tô Mộc nói nước đôi:
- Luôn khó tránh khỏi ngoài ý muốn, nhưng chúng ta phải tranh thủ né nó được càng tốt.
Ô Mai bất ngờ hỏi:
- Phải rồi, sợ là làm nhiều chuyện cuối cùng bỏ công mà chẳng được gì.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Ô chủ nhiệm cần làm công tác thông tư tưởng cho các đồng chí, đừng sợ xảy ra chuyện, nếu vì sợ mà không làm việc thì cần văn phòng ủy ban làm gì ? Cứ to gan làm, thận trọng một chút là sẽ tránh cho nhiều điều ngoài ý muốn.
Ô Mai nói ngay:
- Vâng, tôi biết nên làm sao, tôi sẽ làm tốt công tác của mình.
Điên, điên thật!
Ô Mai muốn phát cuồng. Trong đầu Ô Mai đã nghĩ sẵn lời mào đầu, có thể nhanh chóng vào chủ đề, nhưng ai ngờ ra thế này. Đây thật sự là người hai mươi ba tuổi sao ? Vì sao trơn trượt hơn cả đám cáo già ? Nói chuyện đến bây giờ không dính dáng nội dung thực chất, Tô Mộc không thấy thỏ thì không chịu thả chim ưng ra ?
Thôi, nàng đã cầu người rồi thì không cần làm bộ làm tịch nữa, cứ dứt khoát chịu thua cho rồi. Hơn nữa Ô Mai là chủ nhiệm văn phòng, có vấn đề thì báo cáo với chủ tịch huyện là chuyện đương nhiên. Dù Tô Mộc mới là phó chủ tịch huyện nhưng tóm lại hắn vẫn là chủ tịch huyện.
Triệu Thụy An đã không cho Ô Mai đường sống, đang tìm người thay thế nàng, nếu còn do dự thì sẽ phải rút khỏi chính đàn huyện Hình Đường thật. Đối với người có dục vọng quyền lực mãnh liệt như Ô Mai thì điều này chẳng khác chi giết nàng.
Hết cách, tỏ thái độ đi!
/1590
|