Đây rõ ràng là công báo thù riêng!
Đây rõ ràng chính là nhục nhã!
Thật nghĩ hắn là phó chủ tịch huyện, là có thể làm như vậy sao ?
Tô Mộc, chúng ta chờ mà xem, ta cũng không tin ta không thu thập được hắn, cứ chờ đi, xem ai có thể cười tới cuối cùng.
Sắc mặt Cao Bình tối tăm, xoay người liền rời khỏi, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy.
Kỳ thật Cao Bình đã hiểu lầm Tô Mộc, hắn từ bệnh viện quay lại văn phòng đã thật muộn, mà sau đó tiếp đãi cấp dưới, ngoại trừ Trì Phong thì cần căn dặn, những người còn lại thường là lãnh đạo khu khai phát. Bởi vì Tô Mộc cần phải tìm hiểu thật rõ ràng tình huống của khu khai phát cùng cơ cấu nhân viên bên trong.
Chỉ có như vậy, Tô Mộc mới có thể triển khai công tác tốt hơn.
Nhà xưởng đồ hộp Gia Hòa cùng nhà xưởng Vân Thủy là hai vấn đề nhỏ mà Tô Mộc cần giải quyết, vấn đề lớn chân chính là làm sao mời đầu tư, làm cho khu khai phát trở thành địa phương danh xứng với thực.
Dưới tình huống như thế, Tô Mộc nhất thời lại quên Cao Bình.
- Chủ tịch, vừa rồi tôi nhìn thấy Cao cục trưởng đi vào văn phòng Triệu chủ tịch.
Đỗ Liêm đi vào, rót chén trà cho Tô Mộc, thấp giọng nói.
- Đã biết!
Tô Mộc thoáng ngẩn ra, thản nhiên nói.
Trong lòng Cao Bình nghĩ như thế nào, hiện tại Tô Mộc không có tâm tư đi quản. Trước kia hắn còn không sợ Cao Bình, càng khỏi nói là hiện tại. Nếu nàng dám đắc tội hắn, hắn vẫn có thể đẩy nàng đi xuống. Đối với Cao Bình, Tô Mộc không có ấn tượng gì tốt, nguyên nhân thật đơn giản, ai bảo nàng không hề có chút bản lĩnh gì, một đường thăng chức chỉ dựa vào thân thể cùng tư sắc mà thôi.
Nếu không dựa vào bán thân thể, chỉ là một giáo viên nho nhỏ làm sao có thể trong hai năm thời gian ngắn ngủi vượt cấp nhảy lên vị trí cục trưởng cục giáo dục huyện ?
Kỳ thật ở trong lòng Tô Mộc, cũng đã có ý tưởng chỉnh đốn hệ thống giáo dục huyện, nhưng khác với việc chỉnh đốn trong cục vệ sinh, mà là nhằm vào việc tiến hành cải tạo phần cứng học tập cho sinh viên. Nhưng muốn cải tạo cần số tiền không nhỏ, trước khi tìm được tài chính, Tô Mộc chỉ tạm thời gác qua.
Xét tới cùng, cũng đều là tiền!
Chỉ phải đem khu khai phát nhanh chóng phát triển, trong tay Tô Mộc mới có tiền thực hiện khát vọng.
Buổi trưa, Tô Mộc tùy tiện ăn chút cơm sau đó đi tới bệnh viện Đông Giao. Quả nhiên Đường Kha còn chưa ăn cơm, Tô Mộc để nàng rời đi ăn chút gì, về phần Đường Ổn, đã có Khổng Bùi chiếu cố, dù tỉnh lại cũng không sao.
Hiện tại Khổng Bùi vô cùng sùng bái Tô Mộc, nàng chưa từng nghĩ qua thật sự có người có thể quyết đoán đem tấm màn đen bệnh viện vạch trần, đây là nàng lần đầu tiên được nhìn thấy.
Nói thật, nếu không phải ngại tuổi tác của mình lớn hơn Tô Mộc, nàng thật sự có ý nghĩ muốn theo đuổi hắn. Kỳ thật nàng là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ thành thục đầy phong tình mặn mà, hơn nữa còn nổi danh trong huyện.
Vào lúc này bên trong phòng nghỉ ngơi của chủ tịch huyện, đang truyền ra tiếng rên rỉ đầy áp lực.
Bờ mông lớn của Cao Bình đang hếch lên cao, không ngừng chào đón Triệu Thụy An tiến vào.
A!
Nương theo một tiếng gầm khẽ, đầu Cao Bình không ngừng lắc mạnh, mồ hôi không ngừng tuôn xuống, Triệu Thụy An cũng nằm gục xuống dưới.
Trong tiếng thở dốc, Cao Bình nũng nịu nói:
- Chủ tịch, anh phải làm chủ cho người ta, sáng nay người ta nghe lời anh nói, đi hội báo công tác cho Tô Mộc, ai ngờ hắn lại cho người ta đừng ngoài chờ tới trưa. Hắn cho mọi người vào phòng gặp mặt, nhưng không gọi người ta. Hắn làm như vậy rõ ràng là dằn mặt anh thôi.
Kỳ thật cho dù Cao Bình không nói, Triệu Thụy An đã biết chuyện xảy ra hồi sáng. Thẳng thắn mà nói, hiện tại hắn cũng có chút phẫn nộ. Tô Mộc thật sự quá đáng, lúc trước hắn đem công tác quản lý hệ thống giáo dục giao cho Tô Mộc, dù sao cũng phải nhìn qua Cao Bình đi, hiện giờ trái ngược, chẳng những không gặp Cao Bình, thậm chí còn không nói một câu nào.
Vậy có ý tứ gì!
- Chuyện này tạm thời bỏ qua, em cũng đừng nên đi tìm Tô Mộc phiền phức. Hiện tại tình thế trong huyện không tốt như em nghĩ đâu.
Triệu Thụy An lãnh đạm nói.
- Dạ, người ta cũng không có ý nghĩ đi tìm hắn gây phiền phức, chẳng qua là không quen nhìn bộ dáng vênh váo tự đắc của hắn, cũng không biết ai mới là người đứng đầu ủy ban huyện.
Cao Bình tức giận nói.
- Được rồi, rửa sạch sẽ đi!
Đáy mắt Triệu Thụy An lướt qua ánh sáng lạnh, lập tức vỗ mạnh lên mông Cao Bình, thoáng nhắm mắt lại.
Tình thế người mạnh hơn mình, dù có hung hăng càn quấy cũng phải ngoan ngoãn chờ đợi mà thôi.
Triệu Thụy An biết rõ đạo lý bên trong, hiện tại hắn chỉ có thể chờ cơ hội. Chờ đợi Tô Mộc làm ra sai lầm trong khu khai phát, chỉ cần cơ hội vừa tới hắn có thể lập tức khai đao.
Buổi chiều Tô Mộc lại gặp mặt vài người tới hội báo công tác, nhưng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là Cao Bình lại không tới.
Sau khi Tô Mộc làm ra động tĩnh lớn như vậy, Cao Bình là cục trưởng cục giáo dục, lại dám mạo hiểm không tới chủ động hội báo công tác!
Cao Bình cũng không phải thái điểu, thậm chí chút quy tắc quan trường như vậy mà cũng không hiểu sao ?
Nghĩ tới Cao Bình dựa dẫm vào Triệu Thụy An, khóe môi Tô Mộc hiện tia cười lạnh. Một thủ hạ không biết nghe lời, hắn quả quyết không cần. Hiện tại nếu không phải thời cơ không đúng, cần nể mặt chút người nào đó, Tô Mộc tuyệt đối sẽ quyết đoán thu thập Cao Bình.
Đợi tới buổi tối Tô Mộc tới bệnh viện, Đường Ổn đã tỉnh lại. Hơn nữa nhìn vào trạng thái cũng không sai. Đường Kha đang ở bên cạnh hắn, hai cha con đang trò chuyện, hình ảnh thật tốt đẹp.
Đường Ổn nhìn thấy Tô Mộc muốn ngồi lên đáp tạ, nhưng Tô Mộc lại ngăn cản hắn. Mọi người trò chuyện chốc lát, Tô Mộc liền rời đi.
- Có lẽ quyết định của mình thật là chính xác!
Tô Mộc nhìn thấy hai cha con cười vui nói chuyện, trong lòng cảm thấy an ủi. Đứng ngay cửa bệnh viện, Tô Mộc lấy di động gọi về nhà.
- Alo!
Khi bên kia truyền tới thanh âm Diệp Thúy Lan, Tô Mộc đột nhiên không biết nói gì, chỉ hô theo bản năng:
- Mẹ, là con, con nhớ cha mẹ!
Cuộc điện thoại này nói thật lâu, mãi tới khi di động của Tô Mộc hết pin mới dừng lại. Nhưng gọi xong điện thoại, tâm tình của Tô Mộc đã tốt hơn rất nhiều. Hắn biết, mặc kệ mình ở bên ngoài làm việc thế nào, gia đình vẫn luôn là bến cảng của mình.
Hô!
Tô Mộc thở mạnh một hơi, bước chân nhẹ nhàng đi tới nhà khách huyện. Nghĩ tới ngày mai có thể trở về trấn Hắc Sơn, trở lại địa phương tràn đầy vinh diệu của mình, trong lòng hắn cũng tràn ngập chờ đợi.
Sáng hôm sau.
Tô Mộc chỉ mang theo Đỗ Liêm đi tới bệnh viện Đông Giao đón cha con Đường Ổn, sau đó về thẳng trấn Hắc Sơn. Có lẽ vì được về nhà, cảm xúc của Đường Ổn tốt hơn thật nhiều, nụ cười hiện lên trên mặt, cả người luôn có vẻ kích động.
Nói thật, Đường Ổn cũng không nghĩ tới mình còn sống quay về Hầu Tử Bối.
Sáu ngày đêm đối với hắn mà nói, giống như đã đi qua địa ngục một lần.
Tô Mộc ngồi trong xe trò chuyện với Đường Ổn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Đoạn đường từ huyện thành về tới trấn Hắc Sơn, so sánh với ngày trước đã tốt hơn rất nhiều. Điều này là nhờ có kiến trúc Lạc thành phố, công lao của ông chủ phúc hậu như Lạc Khang Hoa. Khi hắn cho thi công đoạn đường này, cũng không hề giảm bớt nguyên vật liệu.
- Nếu nói tỉ mỉ, chất lượng con đường này vẫn chưa qua được.
Tô Mộc thầm thở dài nói, nhưng hắn cũng rõ ràng, không qua được cũng không quan hệ tới kiến trúc. Thứ nhất là tài chính sửa đường có hạn, chính yếu là trấn Hắc Sơn đang trong giai đoạn phát triển, mỗi ngày xe cộ liên tục qua lại, chở đồ vật nặng không ngừng giày xéo trên đường.
Hiện tại tâm tình Đỗ Liêm cũng rất kích động, bây giờ trấn Hắc Sơn có địa vị như thế nào trong huyện Hình Đường, hắn không phải không biết. Nhưng hắn chưa từng đi qua một lần, trước kia bởi vì không muốn, nhưng hiện tại đi tới, hắn lấy thân phận thư ký của Tô Mộc, loại cảm giác này trước nay chưa từng có.
Hiện tại tuy Tô Mộc chỉ là phó chủ tịch huyện Hình Đường, còn chưa nhập thường, nhưng hắn trẻ tuổi! Có ai bằng tuổi Tô Mộc, đã là một phó chủ tịch huyện chấp chính một phương ? Ít nhất trong lịch sử huyện Hình Đường không có. Đi theo lãnh đạo có tiềm lực như vậy, đây là phúc phần của hắn.
- Phải nhanh chóng tìm một tài xế cho chủ tịch, không thể mỗi lần ra ngoài đều tùy ý tìm người như bây giờ.
Đỗ Liêm thầm suy nghĩ.
Xe rất nhanh đi tới trấn Hắc Sơn, nhưng vừa tới đầu trấn, một màn xuất hiện trước mắt làm Đỗ Liêm khiếp sợ.
Có cần khoa trương như vậy hay không ?
Đây rõ ràng chính là nhục nhã!
Thật nghĩ hắn là phó chủ tịch huyện, là có thể làm như vậy sao ?
Tô Mộc, chúng ta chờ mà xem, ta cũng không tin ta không thu thập được hắn, cứ chờ đi, xem ai có thể cười tới cuối cùng.
Sắc mặt Cao Bình tối tăm, xoay người liền rời khỏi, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy.
Kỳ thật Cao Bình đã hiểu lầm Tô Mộc, hắn từ bệnh viện quay lại văn phòng đã thật muộn, mà sau đó tiếp đãi cấp dưới, ngoại trừ Trì Phong thì cần căn dặn, những người còn lại thường là lãnh đạo khu khai phát. Bởi vì Tô Mộc cần phải tìm hiểu thật rõ ràng tình huống của khu khai phát cùng cơ cấu nhân viên bên trong.
Chỉ có như vậy, Tô Mộc mới có thể triển khai công tác tốt hơn.
Nhà xưởng đồ hộp Gia Hòa cùng nhà xưởng Vân Thủy là hai vấn đề nhỏ mà Tô Mộc cần giải quyết, vấn đề lớn chân chính là làm sao mời đầu tư, làm cho khu khai phát trở thành địa phương danh xứng với thực.
Dưới tình huống như thế, Tô Mộc nhất thời lại quên Cao Bình.
- Chủ tịch, vừa rồi tôi nhìn thấy Cao cục trưởng đi vào văn phòng Triệu chủ tịch.
Đỗ Liêm đi vào, rót chén trà cho Tô Mộc, thấp giọng nói.
- Đã biết!
Tô Mộc thoáng ngẩn ra, thản nhiên nói.
Trong lòng Cao Bình nghĩ như thế nào, hiện tại Tô Mộc không có tâm tư đi quản. Trước kia hắn còn không sợ Cao Bình, càng khỏi nói là hiện tại. Nếu nàng dám đắc tội hắn, hắn vẫn có thể đẩy nàng đi xuống. Đối với Cao Bình, Tô Mộc không có ấn tượng gì tốt, nguyên nhân thật đơn giản, ai bảo nàng không hề có chút bản lĩnh gì, một đường thăng chức chỉ dựa vào thân thể cùng tư sắc mà thôi.
Nếu không dựa vào bán thân thể, chỉ là một giáo viên nho nhỏ làm sao có thể trong hai năm thời gian ngắn ngủi vượt cấp nhảy lên vị trí cục trưởng cục giáo dục huyện ?
Kỳ thật ở trong lòng Tô Mộc, cũng đã có ý tưởng chỉnh đốn hệ thống giáo dục huyện, nhưng khác với việc chỉnh đốn trong cục vệ sinh, mà là nhằm vào việc tiến hành cải tạo phần cứng học tập cho sinh viên. Nhưng muốn cải tạo cần số tiền không nhỏ, trước khi tìm được tài chính, Tô Mộc chỉ tạm thời gác qua.
Xét tới cùng, cũng đều là tiền!
Chỉ phải đem khu khai phát nhanh chóng phát triển, trong tay Tô Mộc mới có tiền thực hiện khát vọng.
Buổi trưa, Tô Mộc tùy tiện ăn chút cơm sau đó đi tới bệnh viện Đông Giao. Quả nhiên Đường Kha còn chưa ăn cơm, Tô Mộc để nàng rời đi ăn chút gì, về phần Đường Ổn, đã có Khổng Bùi chiếu cố, dù tỉnh lại cũng không sao.
Hiện tại Khổng Bùi vô cùng sùng bái Tô Mộc, nàng chưa từng nghĩ qua thật sự có người có thể quyết đoán đem tấm màn đen bệnh viện vạch trần, đây là nàng lần đầu tiên được nhìn thấy.
Nói thật, nếu không phải ngại tuổi tác của mình lớn hơn Tô Mộc, nàng thật sự có ý nghĩ muốn theo đuổi hắn. Kỳ thật nàng là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ thành thục đầy phong tình mặn mà, hơn nữa còn nổi danh trong huyện.
Vào lúc này bên trong phòng nghỉ ngơi của chủ tịch huyện, đang truyền ra tiếng rên rỉ đầy áp lực.
Bờ mông lớn của Cao Bình đang hếch lên cao, không ngừng chào đón Triệu Thụy An tiến vào.
A!
Nương theo một tiếng gầm khẽ, đầu Cao Bình không ngừng lắc mạnh, mồ hôi không ngừng tuôn xuống, Triệu Thụy An cũng nằm gục xuống dưới.
Trong tiếng thở dốc, Cao Bình nũng nịu nói:
- Chủ tịch, anh phải làm chủ cho người ta, sáng nay người ta nghe lời anh nói, đi hội báo công tác cho Tô Mộc, ai ngờ hắn lại cho người ta đừng ngoài chờ tới trưa. Hắn cho mọi người vào phòng gặp mặt, nhưng không gọi người ta. Hắn làm như vậy rõ ràng là dằn mặt anh thôi.
Kỳ thật cho dù Cao Bình không nói, Triệu Thụy An đã biết chuyện xảy ra hồi sáng. Thẳng thắn mà nói, hiện tại hắn cũng có chút phẫn nộ. Tô Mộc thật sự quá đáng, lúc trước hắn đem công tác quản lý hệ thống giáo dục giao cho Tô Mộc, dù sao cũng phải nhìn qua Cao Bình đi, hiện giờ trái ngược, chẳng những không gặp Cao Bình, thậm chí còn không nói một câu nào.
Vậy có ý tứ gì!
- Chuyện này tạm thời bỏ qua, em cũng đừng nên đi tìm Tô Mộc phiền phức. Hiện tại tình thế trong huyện không tốt như em nghĩ đâu.
Triệu Thụy An lãnh đạm nói.
- Dạ, người ta cũng không có ý nghĩ đi tìm hắn gây phiền phức, chẳng qua là không quen nhìn bộ dáng vênh váo tự đắc của hắn, cũng không biết ai mới là người đứng đầu ủy ban huyện.
Cao Bình tức giận nói.
- Được rồi, rửa sạch sẽ đi!
Đáy mắt Triệu Thụy An lướt qua ánh sáng lạnh, lập tức vỗ mạnh lên mông Cao Bình, thoáng nhắm mắt lại.
Tình thế người mạnh hơn mình, dù có hung hăng càn quấy cũng phải ngoan ngoãn chờ đợi mà thôi.
Triệu Thụy An biết rõ đạo lý bên trong, hiện tại hắn chỉ có thể chờ cơ hội. Chờ đợi Tô Mộc làm ra sai lầm trong khu khai phát, chỉ cần cơ hội vừa tới hắn có thể lập tức khai đao.
Buổi chiều Tô Mộc lại gặp mặt vài người tới hội báo công tác, nhưng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là Cao Bình lại không tới.
Sau khi Tô Mộc làm ra động tĩnh lớn như vậy, Cao Bình là cục trưởng cục giáo dục, lại dám mạo hiểm không tới chủ động hội báo công tác!
Cao Bình cũng không phải thái điểu, thậm chí chút quy tắc quan trường như vậy mà cũng không hiểu sao ?
Nghĩ tới Cao Bình dựa dẫm vào Triệu Thụy An, khóe môi Tô Mộc hiện tia cười lạnh. Một thủ hạ không biết nghe lời, hắn quả quyết không cần. Hiện tại nếu không phải thời cơ không đúng, cần nể mặt chút người nào đó, Tô Mộc tuyệt đối sẽ quyết đoán thu thập Cao Bình.
Đợi tới buổi tối Tô Mộc tới bệnh viện, Đường Ổn đã tỉnh lại. Hơn nữa nhìn vào trạng thái cũng không sai. Đường Kha đang ở bên cạnh hắn, hai cha con đang trò chuyện, hình ảnh thật tốt đẹp.
Đường Ổn nhìn thấy Tô Mộc muốn ngồi lên đáp tạ, nhưng Tô Mộc lại ngăn cản hắn. Mọi người trò chuyện chốc lát, Tô Mộc liền rời đi.
- Có lẽ quyết định của mình thật là chính xác!
Tô Mộc nhìn thấy hai cha con cười vui nói chuyện, trong lòng cảm thấy an ủi. Đứng ngay cửa bệnh viện, Tô Mộc lấy di động gọi về nhà.
- Alo!
Khi bên kia truyền tới thanh âm Diệp Thúy Lan, Tô Mộc đột nhiên không biết nói gì, chỉ hô theo bản năng:
- Mẹ, là con, con nhớ cha mẹ!
Cuộc điện thoại này nói thật lâu, mãi tới khi di động của Tô Mộc hết pin mới dừng lại. Nhưng gọi xong điện thoại, tâm tình của Tô Mộc đã tốt hơn rất nhiều. Hắn biết, mặc kệ mình ở bên ngoài làm việc thế nào, gia đình vẫn luôn là bến cảng của mình.
Hô!
Tô Mộc thở mạnh một hơi, bước chân nhẹ nhàng đi tới nhà khách huyện. Nghĩ tới ngày mai có thể trở về trấn Hắc Sơn, trở lại địa phương tràn đầy vinh diệu của mình, trong lòng hắn cũng tràn ngập chờ đợi.
Sáng hôm sau.
Tô Mộc chỉ mang theo Đỗ Liêm đi tới bệnh viện Đông Giao đón cha con Đường Ổn, sau đó về thẳng trấn Hắc Sơn. Có lẽ vì được về nhà, cảm xúc của Đường Ổn tốt hơn thật nhiều, nụ cười hiện lên trên mặt, cả người luôn có vẻ kích động.
Nói thật, Đường Ổn cũng không nghĩ tới mình còn sống quay về Hầu Tử Bối.
Sáu ngày đêm đối với hắn mà nói, giống như đã đi qua địa ngục một lần.
Tô Mộc ngồi trong xe trò chuyện với Đường Ổn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Đoạn đường từ huyện thành về tới trấn Hắc Sơn, so sánh với ngày trước đã tốt hơn rất nhiều. Điều này là nhờ có kiến trúc Lạc thành phố, công lao của ông chủ phúc hậu như Lạc Khang Hoa. Khi hắn cho thi công đoạn đường này, cũng không hề giảm bớt nguyên vật liệu.
- Nếu nói tỉ mỉ, chất lượng con đường này vẫn chưa qua được.
Tô Mộc thầm thở dài nói, nhưng hắn cũng rõ ràng, không qua được cũng không quan hệ tới kiến trúc. Thứ nhất là tài chính sửa đường có hạn, chính yếu là trấn Hắc Sơn đang trong giai đoạn phát triển, mỗi ngày xe cộ liên tục qua lại, chở đồ vật nặng không ngừng giày xéo trên đường.
Hiện tại tâm tình Đỗ Liêm cũng rất kích động, bây giờ trấn Hắc Sơn có địa vị như thế nào trong huyện Hình Đường, hắn không phải không biết. Nhưng hắn chưa từng đi qua một lần, trước kia bởi vì không muốn, nhưng hiện tại đi tới, hắn lấy thân phận thư ký của Tô Mộc, loại cảm giác này trước nay chưa từng có.
Hiện tại tuy Tô Mộc chỉ là phó chủ tịch huyện Hình Đường, còn chưa nhập thường, nhưng hắn trẻ tuổi! Có ai bằng tuổi Tô Mộc, đã là một phó chủ tịch huyện chấp chính một phương ? Ít nhất trong lịch sử huyện Hình Đường không có. Đi theo lãnh đạo có tiềm lực như vậy, đây là phúc phần của hắn.
- Phải nhanh chóng tìm một tài xế cho chủ tịch, không thể mỗi lần ra ngoài đều tùy ý tìm người như bây giờ.
Đỗ Liêm thầm suy nghĩ.
Xe rất nhanh đi tới trấn Hắc Sơn, nhưng vừa tới đầu trấn, một màn xuất hiện trước mắt làm Đỗ Liêm khiếp sợ.
Có cần khoa trương như vậy hay không ?
/1590
|