Toàn bộ lãnh đạo chủ yếu trấn Hắc Sơn đều xuất hiện tại đầu trấn, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tươi cười chờ đợi Tô Mộc tới. Bởi vì biết Tô Mộc cũng không thích gióng trống khua chiêng nghênh đón, cho nên hiện trường cũng không có học sinh cầm hoa khoa trương nghênh tiếp, cũng không có đội nhạc hoan nghênh.
Cho dù là bí thư huyện ủy tới còn chưa có đội hình nghênh đón cao như vậy.
Nhưng chân chính là cho Đỗ Liêm khiếp sợ chính là trong những người này còn có thật nhiều đại biểu các xí nghiệp. Bên cạnh họ còn có thật nhiều cư dân trong trấn Hắc Sơn. Điều này làm cho hắn thật ngạc nhiên, phải biết rằng chỉ một lần nghênh đón bình thường cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Nhưng họ chẳng những xuất hiện trong này, hơn nữa sắc mặt vô cùng chân thành. Mà dân chúng cũng đứng thẳng người, vẻ kính ý toát ra không hề có chút giả dối, hoàn toàn là xuất phát từ chân tình.
Đường Ổn ngồi trong xe, lần đầu tiên gặp được trường hợp như vậy, nhìn thấy một nhóm người bình thường đều cao cao tại thượng xuất hiện trước mắt, một màn khoa trương như thế làm cho hắn có cảm giác không chút chân thật.
- Kha nhi, cháu cùng Anh Đường lưu trên xe, chú sẽ gọi người tới đưa hai người về trong thôn.
Tô Mộc ôn nhu nói.
- Tô chủ tịch, cậu đi nhanh lên, tôi biết cậu có việc bận cần làm.
Đường Ổn ho khan hai tiếng nói.
- Được! Chờ tôi có thời gian sẽ đi thăm anh.
Tô Mộc nói.
- Vậy…
Đường Ổn đột nhiên có chút do dự.
Tô Mộc nhìn dáng vẻ của hắn, biết hắn có chuyện cần nói, lại nhìn ra những lãnh đạo đứng bên ngoài, thấp giọng nói:
- Anh Đường, đêm nay nếu có thời gian tôi sẽ qua Hầu Tử Bối, có lời gì lúc đó anh nói với tôi đi.
- Được!
Nghe được lời này, Đường Ổn liền gật đầu.
An bài xong Đường Ổn, Tô Mộc mở cửa bước xuống xe, Trương An đồng thời đi tới.
Từ sau khi được Tô Mộc tiến cử làm bí thư trấn ủy, Trương An trở nên thật nổi bật. Hiện tại trấn Hắc Sơn đã mạnh hơn trước kia rất nhiều. Thậm chí lúc đi lên huyện họp, những bí thư trấn ủy hay trưởng trấn nơi khác nhìn thấy Trương An, vẻ mặt đều tươi cười bắt chuyện.
Nếu đặt ở ngày trước, làm sao có thể ?
Trương An biết, trên trán của mình đã dán chữ Tô thật lớn, mình chính là người của Tô Mộc. Lúc trước hắn nghĩ tới Tô Mộc bị điều đi, tiền đồ của mình sẽ ảm đạm. Cho dù trong huyện có Lương Xương Quý chiếu cố cũng không tới đâu. Dù sao Lương Xương Quý làm xong nhiệm kỳ này cũng phải về hưu.
Nhưng ai ngờ đúng lúc này Tô Mộc lại trở lại, chẳng những quay lại còn trở thành phó chủ tịch huyện Hình Đường, điều này làm nỗi bất an trong lòng Trương An hóa thành hư không.
Càng không cần nói tới hai hôm nay, Tô Mộc quyết đoán chỉnh đốn hệ thống vệ sinh, trực tiếp đem cục trưởng cục vệ sinh Sở Tác Mai kéo xuống, tạo nên uy phong của mình. Dưới tình huống như thế, Trương An còn gì đáng lo lắng. Chỉ cần hắn dựa theo phương châm của Tô Mộc làm việc, không cần sợ có ai cho hắn giày chật làm khó.
- Chào chủ tịch!
Trương An vươn tay nhiệt tình nói:
- Hoan nghênh chủ tịch đến chỉ đạo công tác cho trấn Hắc Sơn!
- Trương bí thư, chúng ta đều là người quen cũ, đừng chơi bộ dáng hư ảo này.
Tô Mộc cười nói.
- Chào Tô chủ tịch!
Đỗ Kiện đứng bên cạnh cũng vội vươn tay ra.
- Đỗ trưởng trấn, công tác trấn Hắc Sơn toàn bộ nhờ anh tới chủ trì.
Tô Mộc cười bắt tay, cũng không hề có diễn cảm nào khác.
Ý tưởng của Tô Mộc thật đơn giản, tôi mặc kệ anh là người của ai, chỉ cần anh nằm dưới quyền của tôi, vậy phải thành thật làm việc. Chỉ cần anh làm việc cho tốt, hết thảy chuyện khác tôi sẽ cho rằng không phát sinh.
Nhưng Tô Mộc nghĩ như vậy, Đỗ Kiện lại không nghĩ như thế.
Trong lòng Đỗ Kiện thật ra rất mâu thuẫn. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc ở trong thời gian ngắn có thể vượt cấp nhảy lên, trở thành phó chủ tịch huyện. Làm cho mặt mũi của Đỗ Kiện thật không biết phải đặt ở đâu.
Mặt mũi bị hao tổn là chuyện nhỏ, Đỗ Kiện sợ hãi nhất chính là Tô Mộc mượn cơ hội này thu thập mình. Phải biết rằng trong trấn Hắc Sơn, Đỗ Kiện cũng không có quyền nói chuyện, hiện tại Tô Mộc còn dùng tư thế tuyệt đối vinh quy, vô hình trung càng tăng thêm sĩ khí cho Trương An, tiếp tục như vậy, Đỗ Kiện còn ngày tháng an nhàn hay sao ?
Nhưng Đỗ Kiện cũng không biết hiện tại mình nên làm gì, tình thế kém người ta, hắn đành phải nhẫn nhịn. Không nhìn thấy cả ông chủ Triệu Thụy An của hắn, cũng không có hành động gì sao ?
- Còn phải dựa vào lãnh đạo huyện chỉ đạo!
Đỗ Kiện vội vàng nói.
Tô Mộc mỉm cười, cũng không nói thêm lời gì, đi tới gặp mặt những người còn lại. Đại bộ phận đều là người quen của hắn, nhất là Chu Chính, vừa nhìn thấy Tô Mộc đôi mắt chợt tỏa sáng.
Chu Chính là ai ?
Đây là người quen thân thiết đầu tiên của Tô Mộc, nếu lúc trước không phải Nhiếp Việt muốn làm cho trấn Hắc Sơn tiếp tục ổn định phát triển, Chu Chính đã trở thành người đứng đầu trấn Long Tỉnh. Đương nhiên cũng không phải nói Chu Chính bị điều đi làm phó trưởng trấn Hắc Sơn mà trong lòng mang oán khí. Ngược lại đối với an bài của Nhiếp Việt, Chu Chính hoàn toàn không có chút ý tứ phản đối.
Điều động thành phó trưởng trấn Hắc Sơn, con đường sau này sẽ càng dễ đi hơn tại trấn Long Tỉnh. Có được tư lịch trong trấn Hắc Sơn, chẳng những có thể đánh tốt quan hệ cùng Nhiếp Việt, còn có thể chặt chẽ đi cùng Tô Mộc, trên đời này còn có chuyện nào tốt hơn sao ?
- Lão Chu, chúng ta lại gặp mặt.
Tô Mộc cười nắm tay Chu Chính, cơ hồ quan bảng bắt đầu xoay tròn, độ thân mật vẫn là trị số cao nhất.
- Tô chủ tịch, sau này có năng lực đi theo anh công tác.
Chu Chính cười nói.
Nơi này dù sao cũng là trường hợp chính thức, có vài lời cũng không thể nói thẳng ra, chỉ đợi khi nào gặp riêng nhau mới có thể tiếp tục tiến hành trao đổi.
Kế tiếp Tô Mộc lại bắt tay với đại biểu các xí nghiệp, theo sau đi theo Trương An dẫn dắt, đi tới phòng họp trong trấn ủy.
Bên trong phòng họp.
Nơi này ngoại trừ nhân viên trấn ủy, còn có đại biểu các xí nghiệp. Trương An thay mặt trấn Hắc Sơn hoan nghênh Tô Mộc đến thăm, sau đó tới lượt Tô Mộc nói chuyện.
Đứng tại địa phương quen thuộc, lại quan sát những khuôn mặt quen thuộc trước mắt, tâm tình Tô Mộc kích động. Nhưng hắn vẫn không có vẻ thất thường nào, đã sớm mài luyện ra khí độ, khiến cho hắn rất nhanh đã khống chế được cảm xúc.
- Kỳ thật lần này tôi xuống đây chỉ là muốn nhân tiện nhìn xem tình huống của trấn Hắc Sơn phát triển như thế nào. Cho dù tôi không nói, mọi người đều cũng biết, trấn Hắc Sơn là trạm thứ nhất tôi phấn đấu, tôi từng trút thật nhiều tâm huyết xuống nơi này.
- Tôi cũng không muốn nhiều lời, chỉ đơn giản nói ba điều, thứ nhất, trấn Hắc Sơn hẳn nên nắm bắt đại kỳ ngộ trước mắt, cố gắng phát triển, chân chính mở ra cục diện cho hương trấn.
- Thứ hai, các đồng chí không thể chỉ nhìn thứ trước mắt, phải đem ánh mắt nhìn thật xa. Tài nguyên trong trấn rất nhiều, sản nghiệp hiện tại chỉ là một sự bắt đầu, mọi người hẳn nên khai phá thêm ý nghĩ, mời đầu tư nhiều hơn, cố gắng tạo cho trấn trở thành một hương trấn hoàn toàn mới.
- Thứ ba, đồng thời với việc phát triển kinh tế, chúng ta phải xây dựng Đảng chính càng tốt hơn. Mọi người cũng nên biết, kinh tế càng phát triển, càng có yêu cầu mạnh mẽ đối với tố chất của một Đảng viên. Mọi người phải lấy quốc pháp cùng kỷ luật Đảng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, như vậy tôi cũng cảm thấy hài lòng, nếu có ai loạn đưa tay, đừng trách tôi lòng dạ độc ác.
Lời của Tô Mộc kết hợp cương nhu, vừa khẳng định thành tích vừa đưa ra yêu cầu nghiêm khắc. Nhất là câu nói cuối cùng, càng làm cho mỗi người run lên, hiểu thật rõ lời của Tô Mộc không phải chỉ dọa nạt người.
Kế tiếp Tô Mộc lại nói chuyện cùng đại biểu các xí nghiệp, nói với họ nếu có vấn đề gì có thể tìm tới ủy ban cùng nhau thương lượng giải quyết.
- Hừ, Tô Mộc, lại có gì mà vênh váo, người không biết còn tưởng hắn là chủ tịch huyện đi ? Còn giả bộ cái gì, còn không ai biết hắn chỉ được phân công quản lý văn hóa vệ sinh cùng giáo dục, đồng thời còn có khu khai phát, hắn lại không biết phân biệt đi quản việc xây dựng kinh tế của trấn Hắc Sơn, còn nói là đi tiến hành điều nghiên gì đó, hắn chẳng phải là muốn giành quyền sao ?
Đáy lòng Đỗ Kiện khinh thường cười lạnh.
Ý nghĩ của Đỗ Kiện không sai, lần này Tô Mộc tới, còn nói chuyện như vậy, đích thật là có chút khác người.
Nhưng sai lầm rõ ràng như vậy, Tô Mộc lại vi phạm sao ?
Đương nhiên là không!
Kỳ thật tối hôm qua, Tô Mộc đã hội báo với Nhiếp Việt, hôm nay hắn tới trấn Hắc Sơn sẽ trao đổi với các xí nghiệp, việc này quan hệ tới việc phát triển hương trấn. Nhiếp Việt đương nhiên là sẽ không cự tuyệt, hơn nữa còn muốn Tô Mộc nói ra những lời này.
Kỳ thật Nhiếp Việt cũng có mục đích của chính mình, vừa có thể thể hiện địa vị của Tô Mộc, vừa có thể mượn cơ hội này tăng thêm chiến tích cho Nhiếp Việt.
Hội nghị rất nhanh chấm dứt, Tô Mộc cho mọi người rời đi, bản thân hắn giữ lại Trương An cùng Chu Chính nói chuyện
Cho dù là bí thư huyện ủy tới còn chưa có đội hình nghênh đón cao như vậy.
Nhưng chân chính là cho Đỗ Liêm khiếp sợ chính là trong những người này còn có thật nhiều đại biểu các xí nghiệp. Bên cạnh họ còn có thật nhiều cư dân trong trấn Hắc Sơn. Điều này làm cho hắn thật ngạc nhiên, phải biết rằng chỉ một lần nghênh đón bình thường cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Nhưng họ chẳng những xuất hiện trong này, hơn nữa sắc mặt vô cùng chân thành. Mà dân chúng cũng đứng thẳng người, vẻ kính ý toát ra không hề có chút giả dối, hoàn toàn là xuất phát từ chân tình.
Đường Ổn ngồi trong xe, lần đầu tiên gặp được trường hợp như vậy, nhìn thấy một nhóm người bình thường đều cao cao tại thượng xuất hiện trước mắt, một màn khoa trương như thế làm cho hắn có cảm giác không chút chân thật.
- Kha nhi, cháu cùng Anh Đường lưu trên xe, chú sẽ gọi người tới đưa hai người về trong thôn.
Tô Mộc ôn nhu nói.
- Tô chủ tịch, cậu đi nhanh lên, tôi biết cậu có việc bận cần làm.
Đường Ổn ho khan hai tiếng nói.
- Được! Chờ tôi có thời gian sẽ đi thăm anh.
Tô Mộc nói.
- Vậy…
Đường Ổn đột nhiên có chút do dự.
Tô Mộc nhìn dáng vẻ của hắn, biết hắn có chuyện cần nói, lại nhìn ra những lãnh đạo đứng bên ngoài, thấp giọng nói:
- Anh Đường, đêm nay nếu có thời gian tôi sẽ qua Hầu Tử Bối, có lời gì lúc đó anh nói với tôi đi.
- Được!
Nghe được lời này, Đường Ổn liền gật đầu.
An bài xong Đường Ổn, Tô Mộc mở cửa bước xuống xe, Trương An đồng thời đi tới.
Từ sau khi được Tô Mộc tiến cử làm bí thư trấn ủy, Trương An trở nên thật nổi bật. Hiện tại trấn Hắc Sơn đã mạnh hơn trước kia rất nhiều. Thậm chí lúc đi lên huyện họp, những bí thư trấn ủy hay trưởng trấn nơi khác nhìn thấy Trương An, vẻ mặt đều tươi cười bắt chuyện.
Nếu đặt ở ngày trước, làm sao có thể ?
Trương An biết, trên trán của mình đã dán chữ Tô thật lớn, mình chính là người của Tô Mộc. Lúc trước hắn nghĩ tới Tô Mộc bị điều đi, tiền đồ của mình sẽ ảm đạm. Cho dù trong huyện có Lương Xương Quý chiếu cố cũng không tới đâu. Dù sao Lương Xương Quý làm xong nhiệm kỳ này cũng phải về hưu.
Nhưng ai ngờ đúng lúc này Tô Mộc lại trở lại, chẳng những quay lại còn trở thành phó chủ tịch huyện Hình Đường, điều này làm nỗi bất an trong lòng Trương An hóa thành hư không.
Càng không cần nói tới hai hôm nay, Tô Mộc quyết đoán chỉnh đốn hệ thống vệ sinh, trực tiếp đem cục trưởng cục vệ sinh Sở Tác Mai kéo xuống, tạo nên uy phong của mình. Dưới tình huống như thế, Trương An còn gì đáng lo lắng. Chỉ cần hắn dựa theo phương châm của Tô Mộc làm việc, không cần sợ có ai cho hắn giày chật làm khó.
- Chào chủ tịch!
Trương An vươn tay nhiệt tình nói:
- Hoan nghênh chủ tịch đến chỉ đạo công tác cho trấn Hắc Sơn!
- Trương bí thư, chúng ta đều là người quen cũ, đừng chơi bộ dáng hư ảo này.
Tô Mộc cười nói.
- Chào Tô chủ tịch!
Đỗ Kiện đứng bên cạnh cũng vội vươn tay ra.
- Đỗ trưởng trấn, công tác trấn Hắc Sơn toàn bộ nhờ anh tới chủ trì.
Tô Mộc cười bắt tay, cũng không hề có diễn cảm nào khác.
Ý tưởng của Tô Mộc thật đơn giản, tôi mặc kệ anh là người của ai, chỉ cần anh nằm dưới quyền của tôi, vậy phải thành thật làm việc. Chỉ cần anh làm việc cho tốt, hết thảy chuyện khác tôi sẽ cho rằng không phát sinh.
Nhưng Tô Mộc nghĩ như vậy, Đỗ Kiện lại không nghĩ như thế.
Trong lòng Đỗ Kiện thật ra rất mâu thuẫn. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc ở trong thời gian ngắn có thể vượt cấp nhảy lên, trở thành phó chủ tịch huyện. Làm cho mặt mũi của Đỗ Kiện thật không biết phải đặt ở đâu.
Mặt mũi bị hao tổn là chuyện nhỏ, Đỗ Kiện sợ hãi nhất chính là Tô Mộc mượn cơ hội này thu thập mình. Phải biết rằng trong trấn Hắc Sơn, Đỗ Kiện cũng không có quyền nói chuyện, hiện tại Tô Mộc còn dùng tư thế tuyệt đối vinh quy, vô hình trung càng tăng thêm sĩ khí cho Trương An, tiếp tục như vậy, Đỗ Kiện còn ngày tháng an nhàn hay sao ?
Nhưng Đỗ Kiện cũng không biết hiện tại mình nên làm gì, tình thế kém người ta, hắn đành phải nhẫn nhịn. Không nhìn thấy cả ông chủ Triệu Thụy An của hắn, cũng không có hành động gì sao ?
- Còn phải dựa vào lãnh đạo huyện chỉ đạo!
Đỗ Kiện vội vàng nói.
Tô Mộc mỉm cười, cũng không nói thêm lời gì, đi tới gặp mặt những người còn lại. Đại bộ phận đều là người quen của hắn, nhất là Chu Chính, vừa nhìn thấy Tô Mộc đôi mắt chợt tỏa sáng.
Chu Chính là ai ?
Đây là người quen thân thiết đầu tiên của Tô Mộc, nếu lúc trước không phải Nhiếp Việt muốn làm cho trấn Hắc Sơn tiếp tục ổn định phát triển, Chu Chính đã trở thành người đứng đầu trấn Long Tỉnh. Đương nhiên cũng không phải nói Chu Chính bị điều đi làm phó trưởng trấn Hắc Sơn mà trong lòng mang oán khí. Ngược lại đối với an bài của Nhiếp Việt, Chu Chính hoàn toàn không có chút ý tứ phản đối.
Điều động thành phó trưởng trấn Hắc Sơn, con đường sau này sẽ càng dễ đi hơn tại trấn Long Tỉnh. Có được tư lịch trong trấn Hắc Sơn, chẳng những có thể đánh tốt quan hệ cùng Nhiếp Việt, còn có thể chặt chẽ đi cùng Tô Mộc, trên đời này còn có chuyện nào tốt hơn sao ?
- Lão Chu, chúng ta lại gặp mặt.
Tô Mộc cười nắm tay Chu Chính, cơ hồ quan bảng bắt đầu xoay tròn, độ thân mật vẫn là trị số cao nhất.
- Tô chủ tịch, sau này có năng lực đi theo anh công tác.
Chu Chính cười nói.
Nơi này dù sao cũng là trường hợp chính thức, có vài lời cũng không thể nói thẳng ra, chỉ đợi khi nào gặp riêng nhau mới có thể tiếp tục tiến hành trao đổi.
Kế tiếp Tô Mộc lại bắt tay với đại biểu các xí nghiệp, theo sau đi theo Trương An dẫn dắt, đi tới phòng họp trong trấn ủy.
Bên trong phòng họp.
Nơi này ngoại trừ nhân viên trấn ủy, còn có đại biểu các xí nghiệp. Trương An thay mặt trấn Hắc Sơn hoan nghênh Tô Mộc đến thăm, sau đó tới lượt Tô Mộc nói chuyện.
Đứng tại địa phương quen thuộc, lại quan sát những khuôn mặt quen thuộc trước mắt, tâm tình Tô Mộc kích động. Nhưng hắn vẫn không có vẻ thất thường nào, đã sớm mài luyện ra khí độ, khiến cho hắn rất nhanh đã khống chế được cảm xúc.
- Kỳ thật lần này tôi xuống đây chỉ là muốn nhân tiện nhìn xem tình huống của trấn Hắc Sơn phát triển như thế nào. Cho dù tôi không nói, mọi người đều cũng biết, trấn Hắc Sơn là trạm thứ nhất tôi phấn đấu, tôi từng trút thật nhiều tâm huyết xuống nơi này.
- Tôi cũng không muốn nhiều lời, chỉ đơn giản nói ba điều, thứ nhất, trấn Hắc Sơn hẳn nên nắm bắt đại kỳ ngộ trước mắt, cố gắng phát triển, chân chính mở ra cục diện cho hương trấn.
- Thứ hai, các đồng chí không thể chỉ nhìn thứ trước mắt, phải đem ánh mắt nhìn thật xa. Tài nguyên trong trấn rất nhiều, sản nghiệp hiện tại chỉ là một sự bắt đầu, mọi người hẳn nên khai phá thêm ý nghĩ, mời đầu tư nhiều hơn, cố gắng tạo cho trấn trở thành một hương trấn hoàn toàn mới.
- Thứ ba, đồng thời với việc phát triển kinh tế, chúng ta phải xây dựng Đảng chính càng tốt hơn. Mọi người cũng nên biết, kinh tế càng phát triển, càng có yêu cầu mạnh mẽ đối với tố chất của một Đảng viên. Mọi người phải lấy quốc pháp cùng kỷ luật Đảng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, như vậy tôi cũng cảm thấy hài lòng, nếu có ai loạn đưa tay, đừng trách tôi lòng dạ độc ác.
Lời của Tô Mộc kết hợp cương nhu, vừa khẳng định thành tích vừa đưa ra yêu cầu nghiêm khắc. Nhất là câu nói cuối cùng, càng làm cho mỗi người run lên, hiểu thật rõ lời của Tô Mộc không phải chỉ dọa nạt người.
Kế tiếp Tô Mộc lại nói chuyện cùng đại biểu các xí nghiệp, nói với họ nếu có vấn đề gì có thể tìm tới ủy ban cùng nhau thương lượng giải quyết.
- Hừ, Tô Mộc, lại có gì mà vênh váo, người không biết còn tưởng hắn là chủ tịch huyện đi ? Còn giả bộ cái gì, còn không ai biết hắn chỉ được phân công quản lý văn hóa vệ sinh cùng giáo dục, đồng thời còn có khu khai phát, hắn lại không biết phân biệt đi quản việc xây dựng kinh tế của trấn Hắc Sơn, còn nói là đi tiến hành điều nghiên gì đó, hắn chẳng phải là muốn giành quyền sao ?
Đáy lòng Đỗ Kiện khinh thường cười lạnh.
Ý nghĩ của Đỗ Kiện không sai, lần này Tô Mộc tới, còn nói chuyện như vậy, đích thật là có chút khác người.
Nhưng sai lầm rõ ràng như vậy, Tô Mộc lại vi phạm sao ?
Đương nhiên là không!
Kỳ thật tối hôm qua, Tô Mộc đã hội báo với Nhiếp Việt, hôm nay hắn tới trấn Hắc Sơn sẽ trao đổi với các xí nghiệp, việc này quan hệ tới việc phát triển hương trấn. Nhiếp Việt đương nhiên là sẽ không cự tuyệt, hơn nữa còn muốn Tô Mộc nói ra những lời này.
Kỳ thật Nhiếp Việt cũng có mục đích của chính mình, vừa có thể thể hiện địa vị của Tô Mộc, vừa có thể mượn cơ hội này tăng thêm chiến tích cho Nhiếp Việt.
Hội nghị rất nhanh chấm dứt, Tô Mộc cho mọi người rời đi, bản thân hắn giữ lại Trương An cùng Chu Chính nói chuyện
/1590
|