Chuyện chết không nhắm mắt trước kia Tô Mộc từng nghe nói qua nhưng chưa gặp qua bao giờ, nhưng hiện tại Cát Xuân Vượng nằm trước mặt hắn, hai mắt mở to, rõ ràng là chết không nhắm mắt. Chuyện như vậy Tô Mộc không biết làm sao giải thích, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm tìm tòi nghiên cứu.
- Lão bí thư, ngài yên tâm, bất kỳ một kẻ nào tham dự việc nổ súng cũng đừng mong chạy thoát! Tôi biết ông lo lắng rừng rậm Cát Gia Lĩnh sẽ bị hủy diệt, tôi cam đoan với ngài, chẳng những rừng rậm Cát Gia Lĩnh sẽ không xảy ra chuyện, cả khu rừng trong trấn Hắc Sơn tôi cũng sẽ chăm sóc, sẽ không cho đám hỗn đản kia tiếp tục tàn phá!
Tô Mộc trầm giọng nói trước mặt mọi người.
Những lời này vừa nói ra, thật sự kỳ quái, đôi mắt trừng trừng phẫn nộ của Cát Xuân Vượng không biết từ lúc nào đã khép lại.
Một màn như vậy rơi vào trong mắt Tô Mộc lại khiến lòng hắn trầm xuống, hắn không muốn tin tưởng cái gọi là mê tín, hắn chỉ muốn tin vị lão đảng viên Cát Xuân Vượng kia, dùng một đời đi bảo vệ tín ngưỡng, tới phút cuối cùng nhận được chấp thuận mới đồng ý nhắm mắt lại.
- Tô chủ tịch, đa tạ anh!
Cát Đại cung kính nói.
- Cát Đại, đây là việc mà tôi phải làm. Nhưng bây giờ hẳn nên chuẩn bị hậu sự cho lão bí thư, nên làm gì thì làm. Tôi không thể ở lại nơi này quá lâu, tôi còn phải trở về xử lý chuyện đêm nay.
Tô Mộc nói.
- Tô chủ tịch, ngài cứ đi!
Trong vô tình Cát Đại đã thay đổi xưng hô.
- Được!
Tô Mộc biết so sánh với việc ở lại nơi này, cuộc chiến tranh càng thêm thảm thiết mới bắt đầu. Trung đội phòng hộ rừng cấu kết của đội săn trộm tuyệt đối không đơn giản, sau lưng bọn hắn còn có một mạng lưới đen thần bí. Nếu mình muốn bắt bọn hắn xuống, tất nhiên sẽ chống lại mạng lưới đen kia. Việc hắn cần làm chính là kiên định tín niệm, tuyệt đối không cúi đầu với ác thế lực!
Chuyện của Cát Gia Lĩnh, Tô Mộc đương nhiên sẽ không mặc kệ, trên thực tế cho dù bây giờ hắn rời khỏi đây quay về huyện thành, nhưng Lương Xương Quý vẫn chưa đi theo. Bởi vì đã quá trễ, nếu còn tiếp tục gây sức ép chỉ sợ sẽ làm thân thể hắn không chịu nổi. Cho nên Lương Xương Quý ở lại đây, một là vì trời tối không nên đuổi đường đêm, hai là hắn chủ động yêu cầu lưu lại, muốn bồi Cát Xuân Vượng đi đoạn đường cuối cùng.
- Mọi người đi ra ngoài, tôi muốn ở lại với lão Cát một chút.
Vương Lan đợi Tô Mộc rời khỏi, đuổi mọi người ra ngoài phòng, ngồi bên giường nhìn Cát Xuân Vượng. Từ lúc ban đầu tới hiện tại, Vương Lan vẫn chưa khóc, cuối cùng không còn dằn nén được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vương Lan vươn bàn tay khô gầy nắm chặt tay Cát Xuân Vượng, cho dù bàn tay thật băng sương, nhưng bà giống như muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cho chồng, gắt gao nắm chặt không buông ra.
- Lão Cát, làm sao ông lại đi như vậy? Chẳng lẽ ông đã quên những gì mình từng nói hay sao? Ông nói nếu một ngày chúng ta chết đi, ông hi vọng tôi đi trước, nói vậy ông có thể yên tâm tiễn tôi đi, tôi cũng không cần gánh vác đau khổ mất đi ông, ông muốn đi cùng với tôi đâu. Nhưng bây giờ sao ông lại đi trước chứ? Tôi vẫn chưa đi, làm sao ông có thể đi trước tôi đây?
- Ông nói không chịu nổi thống khổ mất tôi, chẳng lẽ tôi có thể chịu nổi sao? Ông đi như vậy, tôi làm sao bây giờ? Chúng ta còn năm con trai, con nhỏ nhất còn chưa kết hôn, hiện tại ông đi thật gọn gàng, còn tôi đây? Tôi có thể đi theo ông sao? Tôi thật muốn chết ngay chỗ này, nhưng tôi không thể ah, tôi còn muốn chính mắt nhìn lão Ngũ kết hôn sinh con nữa.
- Lão Cát, ông không trách tôi đi? Ông không trách tôi không đi cùng ông đi? Lão Cát, ông đi chậm một chút, đợi tôi đi xuống còn có thể tìm được ông đâu. Tôi không muốn ông cảm thấy cô độc, ông yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ đi tìm ông. Tôi sống là người Cát gia, chết là quỷ Cát gia. Lão Cát, tôi thật đau khổ ah…
Ô ô…
Vương Lan bổ nhào lên người Cát Xuân Vượng, nước mắt đầm đìa. Bà nắm chặt tay chồng, ôm chặt hắn, giống như muốn đem toàn bộ sức lực đều dồn vào trong cái ôm này.
Lương Xương Quý đứng ngoài phòng, năm anh em Cát gia đứng ngoài cửa, thôn dân ở trong sân viện, bọn họ đều rõ ràng nghe được thanh âm khóc lóc kể lể của Vương Lan, đều có thể rõ ràng nhìn thấy bộ dáng thống khổ bổ nhào vào ôm thi thể Cát Xuân Vượng của bà.
Năm anh em Cát gia nước mắt đầm đìa, vợ của họ đều thấp giọng khóc, quỳ rạp dưới đất, không ai muốn đứng lên. Mấy cháu trai của Cát Xuân Vượng biết ông nội đã chết, đều muốn nhào vào trong phòng.
Lương Xương Quý đứng bên cạnh, trên mặt giàn giụa nước mắt. Hắn là người cùng thời đại với Cát Xuân Vượng, hắn biết lòng kiên trì của Cát Xuân Vượng ý vị thế nào, bởi vì hắn cũng có lòng kiên trì như vậy.
- Ông bạn già, làm sao ông có thể nói đi là đi, ông đã đáp ứng tôi, phải bồi tôi uống một bữa Thiêu Đao Tử thật thống khoái đâu. Ông bạn già, ông nói không giữ lời ah, tôi vẫn đang chờ đâu!
Đỗ Liêm khóc, hắn không còn biện pháp tự chủ, bàn tay cầm camera bắt đầu run rẩy lên. Cảnh tượng trước mắt thật sự làm hắn khó sống, một loại cảm xúc bi thống dâng lên từ sâu trong linh hồn.
Một mạng người rành rành như vậy lại biến mất!
Cách biến mất lại làm lòng người đau!
Đỗ Liêm lưu lại, vừa có thể chiếu cố Lương Xương Quý đồng thời thay Tô Mộc tiễn đưa Cát Xuân Vượng. Sở dĩ hắn dùng camera cũng không có ý tưởng nào khác, hắn chỉ muốn ghi chép lại thời khắc này, đây cũng là phong tục Cát Gia Lĩnh, làm như vậy để người nhà còn lưu lại chút hồi ức.
Chẳng qua hiện tại Đỗ Liêm phát hiện mình thật sự không tiếp tục quay chụp được nữa.
Nguyên bản chuyện này vốn có thể tránh được, nhưng bởi vì chút cặn bã nào đó lại để xảy ra, điều này làm Đỗ Liêm không cách nào khống chế. Hiện tại hắn thậm chí có cảm giác hung hăng đánh Hoàng Tam một trận, giáp mặt chất vấn, lúc ấy tên cặn bã kia nghĩ thế nào lại có thể nổ súng bắn chết người!
- Lão Cát, ông yên tâm đi đi, sự tình trong nhà không cần lo lắng, tôi sẽ chiếu cố giúp ông. Năm đứa nhỏ đã trưởng thành, dù chỉ còn lại lão Ngũ cũng không còn nhỏ. Có tôi ở đây, chắc chắn sẽ không để lão Ngũ không cưới được người vợ. Đợi sau khi chuyện của lão Ngũ đã giải quyết, lão Cát, ông ở đó chờ tôi, tôi sẽ tới tìm ông, tôi sẽ không để cho ông cô đơn.
Vương Lan khóc than, thanh âm trầm thấp vang lên.
- Cha!
Rốt cục Cát Đại không còn tự chủ được nữa, quỳ sụp xuống thất thanh khóc rống lên.
- Cha!
- Ông nội!
- Lão bí thư!
Cả Cát Gia Lĩnh, một mảnh bi thương.
Tô Mộc cũng không biết tình huống tại Cát Gia Lĩnh, vừa rồi hắn nhận được điện thoại của Nhiếp Việt, gọi hắn lập tức quay về huyện thành, có sự tình trọng yếu.
Có thể làm cho Nhiếp Việt xem là sự tình trọng yếu, tuyệt đối không đơn giản.
Sự thật chứng minh suy đoán của Tô Mộc là chính xác, bởi vì ngay lúc hắn vừa vào văn phòng của Nhiếp Việt, sắc mặt vị bí thư huyện ủy có chút ngưng trọng.
- Bí thư!
Tô Mộc đi vào, thấp giọng nói.
- Đã trở lại!
Nhiếp Việt đứng trước cửa sổ, tùy ý đáp lại.
Tô Mộc nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ sáng, tuy hắn không biết Nhiếp Việt tới văn phòng lúc nào, nhưng nhìn gạt tàn chứa đầy tàn thuốc, đã biết hắn hút thuốc không ít.
Có thể làm cho Nhiếp Việt như thế, hiển nhiên sau lưng việc này có người xuất lực. Nhưng thật không biết rốt cục là ai xuất lực lại làm cho Nhiếp Việt xem trọng như vậy.
Ngay lúc Tô Mộc còn đang suy tư, Nhiếp Việt đột nhiên dụi tắt tàn thuốc, nhìn Tô Mộc trầm giọng hỏi:
- Tô Mộc, cậu nói thật cho tôi biết, việc này cậu muốn làm như thế nào? Làm tới mức độ nào?
/1590
|