Tô Mộc biết mình suy đoán đúng, Nhiếp Việt tuyệt đối đã bị áp lực, hơn nữa chỉ sợ áp lực không nhỏ, nếu không hắn sẽ không thể không chút cố kỵ hỏi ra lời này. Phải biết rằng hiện tại Nhiếp Việt đứng đầu huyện Hình Đường, mỗi câu nói đều phải suy nghĩ cặn kẽ, cho dù nói chuyện với Tô Mộc cũng phải suy nghĩ kỹ mới nói ra.
Nhưng giống như bây giờ rất ít thấy.
Nhưng Nhiếp Việt vẫn cứ làm như vậy, điều này đã nói rõ hắn thật sự rơi vào khốn cảnh.
Kỳ thật việc này phát triển tới bây giờ, khi Tô Mộc tỉnh táo lại đã biết không đơn giản. Nếu thật sự đơn giản, vì sao trung đội phòng hộ rừng cấu kết kẻ săn trộm nhiều năm nhưng vẫn không bị điều tra ra chút nào? Vì sao Phong Tiêu vẫn bình yên vô sự ngồi yên trên vị trí đội trưởng? Chỉ dựa vào một phó chủ tịch thành phố Diêu Lâm thôi hay sao? Đội săn trộm kia rốt cục có được bao nhiêu năng lượng?
Nhưng hiện tại nghĩ những chuyện này chỉ vô dụng, Tô Mộc nhìn Nhiếp Việt, trầm giọng nói:
- Bí thư, ngài nên biết Cát Xuân Vượng đã chết, chết thật không minh bạch chút nào. Nhưng ngài biết không, vì sao hắn lại bị bắn chết? Là bởi vì Cát Xuân Vượng muốn ngăn cản kẻ săn trộm, nên biết rằng công tác này phải do nhóm lâm cảnh của Phong Tiêu đi làm, là công tác của bọn hắn!
- Ngay lúc tôi mang người đi qua, trung đội phòng hộ rừng chẳng những không hề có ý tứ tra xét, đội phó Triệu Hoa Vũ còn đang cùng kẻ đứng đầu nhóm săn trộm là Hoàng Tam chơi mạt chược! Sau đó Phong Tiêu đi ra, còn dám dùng súng bắn lên trời thị uy, nghĩ muốn ngang nhiên bắn chết tôi. Bí thư, ngài nói bọn hắn đã dám vô pháp vô thiên tới loại tình trạng này, tôi chuẩn bị làm như thế nào? Tôi có thể làm như thế nào. Đương nhiên là lấy lại công đạo cho Cát Xuân Vượng, dẹp bỏ đội săn trộm kia, truy cứu tội không làm tròn trách nhiệm của đội phòng hộ rừng, tội cấu kết, tội tham ô, tội đánh lén công an!
- Lại vẫn có việc này?
Nhiếp Việt nghe xong lời nói của Tô Mộc, sắc mặt không khỏi lập tức biến đổi.
Cho tới bây giờ Nhiếp Việt biết Tô Mộc dẫn người đi bắt nhóm người Phong Tiêu trở về. Về những chuyện còn lại hắn cũng không quá hiểu biết. Thật không ngờ bên trong còn có nhiều nội tình như vậy. Nhưng tuy Nhiếp Việt nghe được cũng vô cùng căm giận, nhưng làm lão hồ ly lăn lộn nhiều năm trong quan trường, hắn biết càng là như vậy càng phải vô cùng cẩn thận.
- Tô Mộc, trung đội phòng hộ rừng dù sao không quy trong huyện chúng ta quản lý, bên trong còn có nhiều trình tự phức tạp.
Nhiếp Việt thấp giọng nói.
- Tôi biết, nhưng nếu vì như vậy mà không điều tra, tôi làm không được.
Tô Mộc trầm giọng nói.
- Được, tôi đã biết!
Nhiếp Việt vung tay lên:
- Chuyện này cần điều tra thế nào thì cứ làm, huyện ủy tuyệt đối toàn lực ủng hộ.
Nghe được lời này của Nhiếp Việt, trong lòng Tô Mộc nhất thời ấm áp, hắn rõ ràng dù biết việc này sẽ đắc tội một nhóm người, Nhiếp Việt vẫn lựa chọn đứng bên cạnh mình. Chỉ như vậy Tô Mộc có thể cảm thấy Nhiếp Việt không hề biến hóa. Mặc dù hắn từng có do dự, nhưng vẫn luôn ủng hộ chính mình, nếu đã như vậy Tô Mộc cũng không còn lời dư thừa gì cần phải nói.
- Bí thư, ngài yên tâm, lúc tôi trở lại đã hội báo việc này cho Lý bí thư bên chính pháp ủy thành phố. Ông ấy ủng hộ!
Đã biết Tô Mộc không phải kẻ ngu ngốc như vậy!
Trong lòng Nhiếp Việt chợt thả lỏng, có Lý Nhạc Dân can dự, vụ án này ít nhất sẽ nhận được càng nhiều chú ý, áp lực của hắn sẽ giảm bớt không ít. Hơn nữa vừa rồi hắn cũng đã hội báo với Tần Mông, thái độ Tần Mông rất rõ ràng, tra xét tới cùng, tuyệt không dung túng.
- Tô Mộc, cậu không sao chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra hay không?
Nhiếp Việt quan tâm hỏi.
Tô Mộc cười nhẹ:
- Bí thư, ngài cứ yên tâm đi, Phong Tiêu còn chưa có bổn sự thương tổn được tôi đâu.
- Nếu đã như vậy, bận rộn suốt một đêm rồi, quay về nghỉ ngơi đi, bên cục công an tôi sẽ cho người theo sát.
Nhiếp Việt nói.
- Dạ, bí thư!
Tô Mộc trực tiếp xoay người rời đi.
Trên mặt Nhiếp Việt hiện lên vẻ kiên định, cầm di động gọi ra ngoài:
- Đồng chí Từ Quốc Phú, mời anh lập tức tới huyện ủy một chuyến, tôi chờ anh!
Tô Mộc cũng không đi nơi khác, mà quay về văn phòng trong ủy ban, nằm xuống ghế nghỉ ngơi. Trời đã sắp sáng, hắn cũng không có nhiều thời gian chạy qua lại như thế. Nếu sự kiện này không thẩm vấn ra kết quả trước khi trời sáng, Tô Mộc chỉ sợ phải đối mặt với câu hỏi của thôn dân Cát Gia Lĩnh.
Mặc dù với thân thủ của Tô Mộc, bị gây sức ép cả đêm cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nằm xuống liền mê man. Đợi khi có tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên hắn mới tỉnh lại.
- Tôi là Tô Mộc!
- Tô chủ tịch, có kết quả!
Bên kia điện thoại truyền ra thanh âm hưng phấn của Từ Tranh Thành.
- Ông lập tức tới ngay!
Tinh thần Tô Mộc rung lên, liền nói.
- Hiểu được!
Từ Tranh Thành đáp.
Tô Mộc buông điện thoại, đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, dòng nước lạnh lẽo lập tức làm cho hắn thanh tỉnh. Trong đầu hồi tưởng lại chuyện đêm qua, Tô Mộc xác định không có vấn đề gì liền châm điếu thuốc hút.
Không bao lâu Từ Tranh Thành đã tới, đôi mắt hắn che kín tơ máu, suốt đêm hắn cũng không nhàn rỗi, đem toàn bộ nhân viên giỏi về thẩm vấn điều tới cục, cuối cùng đã cạy mở miệng nhóm lâm cảnh.
- Nói một chút đi!
Tô Mộc ném điếu thuốc cho hắn, hỏi.
- Tô chủ tịch, đêm qua tôi mang người về thẩm vấn suốt đêm, vừa rồi rốt cục lấy được toàn bộ chứng cớ. Nhưng trong này cũng có công lao của Cát Ngũ, bởi vì hắn cung cấp chứng cớ internet thật sự là điểm mấu chốt, không nghĩ tới tiểu tử kia có được nhiều chứng cớ như vậy. Theo kết quả điều tra bước đầu, tối hôm qua người nổ súng là Hoàng Tam, hắn đã tự mình thừa nhận. Những người đi theo hắn săn trộm đều là đồng lõa, con mồi bọn hắn săn được đêm qua đều đã tìm được trong huyện thành, tất cả đều mang về trong cục.
- Về vấn đề của Phong Tiêu cùng đám người Triệu Hoa Vũ đều có kết quả, toàn bộ đều tham ô, chỉ có một ít người không tham gia, những người khác đều bị Hoàng Tam kéo xuống nước, hoặc nhiều hoặc ít đều là đồng lõa. Hơn nữa từ chỗ ở của Phong Tiêu đã tìm được một số tiền lớn, đã lên tới ba triệu! Đương nhiên chúng tôi còn có chứng cớ xác thực chứng minh đám người Triệu Hoa Vũ đều đã nhận hối lộ, tham ô, không làm tròn trách nhiệm.
Từ Tranh Thành báo cáo.
Phanh!
Tô Mộc vỗ mạnh một quyền lên bàn, trên mặt đầy tức giận:
- Tất cả là một đám hỗn đản, cặn bã, khoác da người lại làm việc của cầm thú! Từ cục, hiện tại ông cùng tôi đi gặp Nhiếp bí thư hội báo, đồng thời an bài người chuẩn bị tốt chứng cớ, tùy thời thông báo cho viện kiểm sát, sau đó đem những tội danh đều khởi tố, nhớ kỹ, không bỏ sót một ai!
- Dạ, Tô chủ tịch!
Từ Tranh Thành lớn tiếng nói.
Kỳ thật có rất nhiều chuyện Từ Tranh Thành còn chưa nói ra, tỷ như lúc Hoàng Tam nổ súng giết người, Triệu Hoa Vũ có mặt đương trường. Việc này Từ Tranh Thành sẽ nói với viện kiểm sát, nhưng không nói ở đây, bởi vì nếu làm vậy sẽ khiến Tô Mộc càng thêm phẫn nộ.
- Từ cục, chuyện Hoàng Tam điều tra thế nào? Đội săn trộm tuyệt đối không đơn giản như vậy, dựa theo Hoàng Tam thì không khả năng dụ dỗ được Phong Tiêu.
Tô Mộc vừa đi vừa hỏi.
- Tô chủ tịch, tôi cũng đang định nói với anh việc này, sau lưng Hoàng Tam nhất định có một hậu trường lớn. Nhưng Hoàng Tam cũng không biết lớn bao nhiêu, hắn chỉ biết mỗi lần có người tới liên lạc là một người tên Bảo ca. Mà Bảo ca kia mỗi lần đều chủ động liên hệ với hắn, Hoàng Tam hoàn toàn không tìm được hắn. Toàn bộ địa điểm gặp mặt đưa đi thịt rừng đều thật bí ẩn.
Từ Tranh Thành nói.
- Bảo ca?
Tô Mộc nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết muốn chân chính phá vỡ cục diện kia nhất định phải tìm được Bảo ca. Khi nào Bảo ca sa lưới, như vậy nguyên nhân Phong Tiêu hỗn một chỗ với Hoàng Tam mới được phơi bày.
- Tôi đã cho người đi điều tra Bảo ca, rất nhanh sẽ có tin tức.
Từ Tranh Thành nói.
- Tốt!
Tô Mộc gật đầu.
Ngay lúc Tô Mộc đi gặp Nhiếp Việt hội báo, trong thành phố Thanh Lâm đã biến động.
Tám giờ rưỡi sáng.
Tòa lầu ủy ban thành phố.
Văn phòng phó chủ tịch.
Sắc mặt Diêu Lâm trầm thấp ngồi sau bàn làm việc, trước mặt chính là phó cục trưởng thường vụ cục lâm nghiệp Đàm Vinh Quang, về phần cục trưởng, bởi sức khỏe không tốt hiện đang ở trên tỉnh thành trị liệu, đã gần nửa năm, có tin báo là hắn không về được. Cho dù trở về chưa chắc đã khỏi bệnh, cho nên hiện tại cục lâm nghiệp là do Đàm Vinh Quang quản lý.
Mà Đàm Vinh Quang là người của Diêu Lâm.
Nếu ở trước kia, mỗi khi vào văn phòng vẻ mặt Đàm Vinh Quang luôn tươi cười, bởi vì Đàm Vinh Quang từng là bạn học của Diêu Lâm. Chẳng qua hiện tại trên trán hắn đẫm mồ hôi, thậm chí cũng không dám cử động.
- Anh nói bình thường anh thường làm cái gì? Lúc trước anh đem công tác giám hộ rừng ở huyện Hình Đường lấy tới tay, tôi đã nói như thế nào? Tôi đã nói nếu muốn làm thì phải làm cho tốt, anh xem hiện tại thành dạng gì! Một trung đội phòng hộ rừng, lại biến thành nơi che chở cấu kết tội phạm. Phong Tiêu là dạng người gì, chẳng lẽ anh còn không rõ hơn tôi? Ban đầu tôi có nói qua, người như hắn chỉ cần anh tùy tiện an bài là được. Anh trái ngược trực tiếp an bài cho hắn làm đội trưởng đội phòng hộ rừng. Hay lắm, xảy ra chuyện lớn, anh nói làm sao bây giờ? Anh bảo mặt mũi tôi phải để ở đâu!
Diêu Lâm lớn tiếng trách mắng.
Diêu Lâm không thể không nóng nảy!
Phải biết rằng lâm nghiệp trong thành phố đều do hắn quản lý, làm lãnh đạo quản lý, cục lâm nghiệp phát sinh chuyện như vậy dù hắn nói thế nào cũng đừng mong tẩy sạch quan hệ. Nếu như có người bỏ đá xuống giếng, nói không chuẩn vị trí của hắn sẽ bị di chuyển.
Đối với một người sắp mất quyền lực mà nói đừng nói là trách mắng một trận, cho dù ra tay đánh người hắn cũng dám làm!
- Diêu chủ tịch, việc này…
/1590
|