Phòng Độc Nhất Vô Nhị hội sở Cẩm Tú.
Đây là căn phòng xa hoa nhất cao cấp nhất cũng an toàn nhất trong hội sở, hôm nay chỉ chiêu đãi mấy người, nói xác thực là hai người, tất cả những người còn lại đều là người tiếp khách. Mà hai người kia, ngồi bên trái chính là Đậu Long, phía sau hắn là mấy đại hán vạm vỡ, trên người bọn họ đều phóng thích ra hơi thở bén nhọn, rõ ràng bất đồng với loại cấp bậc lưu manh của Hoàng Ngạn, đây chính là lá bài tẩy của Đậu Long.
- Ichiro, đi đường cực khổ rồi.
Đậu Long cười nói.
Người đàn ông Đậu Long tên là Ichiro ngồi đối diện hắn, xác thực là một nam nhân Nhật Bản, dung mạo của hắn rõ ràng là dung mạo của người Nhật, vóc người cũng thuộc về chủng loại năm ngắn ba thô.... Cũng may là ngồi trên ghế, nếu không đứng lên, càng lộ ra vẻ nhỏ thấp của hắn. Chẳng qua vóc người nhỏ bé, hai con mắt nhỏ chuyển động, phối hợp với một đám người lùn, càng làm cho người ta cảm giác âm hiểm.
Hắn chính là Ichiro Hashimoto.
- Đậu tiên sinh, tôi cực khổ chút không có vấn đề, nhưng lần này anh thật sự có thể bảo đảm đem tiêu thụ hết tất cả hàng ra ngoài sao? Phải biết rằng gần đây ở chỗ các anh kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Ichiro Hashimoto hỏi.
- Đó là vấn đề của tôi, anh không cần suy nghĩ nhiều.
Đậu Long cười to nói:
- Cho dù hắn có điều tra chặt, tôi cũng có cách đưa hàng đi. Bây giờ chúng ta nên kiểm hàng trước đã.
- Không thành vấn đề!
Ichiro Hashimoto gật đầu, đưa tay lấy mấy chiếc rương từ những người bên cạnh, đưa đến trước mặt Đậu Long, trên mặt bàn vốn không có bất kỳ vật gì, khi từng cái rương được mở ra nhất thời xuất hiện từng túi Heroin.
Đậu Long thật sự buôn lậu thuốc phiện!
- Bắt đầu đi!
Đậu Long cười ý bảo những người bên cạnh bắt đầu kiểm hàng. Những việc này hắn không cần làm, đám người bên cạnh đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, có bọn họ, hắn không cần động thủ.
Khi ở trong phòng đang giao dịch, bên trong chiếc xe thương vụ phía ngoài sắc mặt Đệ Ngũ Bối Xác đã trầm thấp. Không ngờ tên khốn Đậu Long thật sự buôn lậu thuốc phiện, trước kia không có chứng cớ, nhưng bây giờ chứng cớ đã xác thực. Nếu để cho Đậu Long biết, nhất cử nhất động của hắn, hiện tại đều bị người ta theo dõi. Đoán chừng hắn sẽ phát điên.
Ban đầu cũng bởi vì muốn an toàn, cho nên mới tìm tới hội sở Cẩm Tú, không ngờ hội sở này còn không an toàn bằng nhà mình. Nếu sớm biết như vậy, Đậu Long giày vò chết Hạ Kiếm Đường cũng sẽ không lựa chọn nơi này.
Nhưng bây giờ nói những thứ này đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa!
- Cục trưởng, có động thủ không?
- Không!
Đệ Ngũ Bối Xác lắc đầu:
- Buôn lậu thuốc phiện tập là chuyện do bên công an quản lý, chúng ta chỉ cần thu thập chứng cớ là được rồi. Các cậu phải biết rằng, bắt những người này rất dễ dàng, bọn họ đã tiến vào danh sách của chúng ta, hoàn toàn không cần để ý quá mức. Nhưng so với bắt những người này, chúng ta còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn, đó chính là điều tra Đậu Long làm thế nào liên lạc với Ichiro Hashimoto. Nhiệm vụ của Ichiro Hashimoto chỉ là buôn lậu thuốc phiện thôi sao? Trước khi những vấn đề này chưa điều tra rõ ràng, tuyệt đối không thể động thủ. Nhưng tôi đoán, lần này Ichiro Hashimoto tới đây cũng bại lộ bí mật rồi....
- Vâng. Cục trưởng!
- Tiếp tục giám sát, không được sơ suất. Tôi vào trong xem thế nào, có bất cứ chuyện gì phải lập tức báo cáo.
Đệ Ngũ Bối Xác vừa nói vừa mở cửa xe, sau khi xuống xe liền tiến vào hội sở Cẩm Tú.
Chỉ có điều lúc này Đệ Ngũ Bối Xác hoàn toàn khác với cô gái Tô Mộc gặp lúc buổi trưa. Nàng mặc một bộ đồ cao cấp, khí chất phong trần từng trải, nếu để Tô Mộc nhìn thấy, chắc chắn sẽ rớt hàm ngay tại chỗ.
Đệ Ngũ Bối Xác, thật sự là yêu tinh!
Phòng Hoa Nở Phú Quý.
Tình cảnh trong căn phòng này thật sự làm cho người ta cảm thấy kiều diễm, cả căn phòng ngoại trừ Hạ Kiếm Đường, còn lại tất cả đều là nữ nhân. Cái này còn chưa tính, khoa trương nhất chính là, tất cả những nữ nhân này đều mặc ki-mô-nô, khiến người ta vừa nhìn liền có loại ảo giác, không phải mình tới lộn chỗ, nơi này chẳng lẽ là Nhật Bản?
- Hạ thiếu, tiểu thư Mộng Á nhà chúng tôi tới rồi.
An Lộ mặt mày hớn hở đi về phía Hạ Kiếm Đường.
Trong nháy mắt Hạ Kiếm Đường nhìn thấy Diệp Mộng Á, trước mắt không khỏi sáng ngời, khi cả phòng đều là đồng phục đảo quốc, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ thanh tân thoát tục, thật sự làm cho người ta có loại cảm giác mới mẻ. Hơn nữa dung mạo của Diệp Mộng Á vốn đã xuất chúng, bây giờ còn chủ động đeo kính mát và đội mũ lưỡi trai, loại hơi thở trong khoảnh khắc toát ra, thật sự khiến cho Hạ Kiếm Đường không khỏi thở dài.
- Diệp tiểu thư không hổ là minh tinh của thời đại mới, thật sự rất xinh đẹp, nào, tới đây ngồi đi.
Hạ Kiếm Đường vừa nói vừa đứng dậy kéo ghế cho Diệp Mộng Á, kêu nàng ngồi xuống.
Hôm nay Diệp Mộng Á thật sự có chút hối hận vì nghe theo lời An Lộ đến đây, nơi này rút cuộc là thế nào chứ, trên mặt những cô gái mặc trang phục Nhật Bản trước mắt đều lộ ra một loại tư thái dâm đãng, khiến cho Diệp Mộng Á vừa nhìn đã cảm thấy không thoải mái. Nếu như không phải ngại An Lộ liều mạng nháy mắt cho mình, Diệp Mộng Á đã sớm đứng dậy rời đi. Nhưng cho dù như vậy, trong lòng nàng cũng âm thầm suy nghĩ. Chẳng qua là uống một chén rượu, tuyệt đối không ăn cơm, uống xong lấy cớ thân thể không khỏe, trực tiếp rời đi.
- An tỷ, chị cũng ngồi xuống đi.
Hạ Kiếm Đường cười nói.
- Tôi ngồi cái gì, Hạ thiếu, cậu và Mộng Á nói chuyện đi. Tôi ngồi ngắm nhìn các cô ấy là được rồi. Hạ thiếu cũng rất biết hưởng thụ, từ lúc nào lại chuẩn bị được nhiều mỹ nữ Nhật Bản như vậy chứ?
An Lộ lơ đãng hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh hót, khiến Diệp Mộng Á đột nhiên cảm giác được cho tới bây giờ mình vẫn chưa hiểu hết về người đại diện này.
Chẳng lẽ nói lần này tới đây thật sự là lựa chọn sai lầm?
Nghĩ tới đây, Diệp Mộng Á đột nhiên cầm điện thoại, trong lòng bắt đầu toát ra cảm giác sợ hãi.
- Mỹ nữ Nhật Bản gì chứ? Những cô này đều là người bên chúng tôi, là tôi một lát nữa muốn xếp hạng công dụng. Chẳng qua lo lắng người ta không quen với khẩu vị của chúng ta, cho nên mới an bài như vậy mà thôi. Không chừng một lát nữa còn phải mặc lại, nhìn thấy không? Ở bên kia còn đặt rất nhiều y phục? Vừa vặn, An tỷ tương đối am hiểu phương diện này, chỉ điểm cho các nàng làm sao mặc y phục đi.
Hạ Kiếm Đường tùy ý nói.
- Được được!
An Lộ đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Mộng Á, nhấn bả vai của nàng, ghét sát bên tai nàng thấp giọng nói:
- Mộng Á à, cô nhìn thấy không, nơi này nhiều người như vậy, sẽ không có chuyện bất ngờ gì xuất hiện, cô mau tiếp rượu Hạ thiếu đi, chỉ cần làm Hạ thiếu vui lòng, đợi đến khi bộ phim thuận lợi hoàn thành, danh tiếng của cô sẽ một lần nữa tăng vọt, đến lúc đó cô sẽ biết cái gì gọi là nổi tiếng, biết bỏ ra những thứ này cũng đáng giá.
Diệp Mộng Á có thể nói gì, chỉ theo bản năng gật đầu, sau đó nhìn Hạ Kiếm Đường, bưng chén rượu đỏ trước mặt, cười nói:
- Hạ thiếu, tôi mời anh một chén, cảm ơn anh đã ủng hộ chúng tôi....
- Ủng hộ? Không sai, là tôi muốn ủng hộ Diệp tiểu thư.
Hạ Kiếm Đường mỉm cười dâm đãng uống hết chén rượu, ánh mắt nhìn Diệp Mộng Á đã bắt đầu toát ra ý tứ không kiêng sợ.
- Diệp tiểu thư, bộ phim của cô tôi đã xem qua rồi, thật sự là rất đẹp, trước kia tôi vẫn cho là trong phim cô nhìn rất đẹp, nhưng hôm nay nhìn thấy cô mới phát hiện, thì ra ngoài đời cô còn đẹp hơn. Thật không lừa cô, nhìn thấy không? Trong tất cả nữ nhân ở đây, cô là người xinh đẹp nhất. Vì điều này, chúng ta lại chạm chén.
Hạ Kiếm Đường vừa nói vừa giơ chén rượu lên.
Lúc này trong lòng Diệp Mộng Á bắt đầu dâng lên một luồng lửa giận, Hạ Kiếm Đường anh nói vậy là có ý gì. Diệp Mộng Á tôi dù gì cũng là một diễn viên là một minh tinh, làm sao anh có thể so sánh tôi với những nữ nhân đê tiện đó. Nhìn bộ dạng của bọn họ xem, đừng cho tôi không biết bọn họ đang làm gì. Tất cả đều là một đám nữ nhân tham lam hư vinh, là một đám dấn thân vào ngành nghề đặc biệt, bọn họ có thể so sánh với tôi sao?
- Đa tạ Hạ thiếu!
Nhưng tức giận thì tức giận, Diệp Mộng Á cũng không phải người mới ra đời, làm sao không biết khống chế tâm tình của mình. Phải biết rằng đây cũng là kỹ năng căn bản của diễn viên, nếu ngay cả cái này cũng không làm được, còn làm được cái gì khác. Vừa nói Diệp Mộng Á vừa nhấp một chút rượu, khi đặt chén rượu xuống, Hạ Kiếm Đường bất chợt từ chỗ ngồi đứng lên, bước tới trước mặt nàng, cười híp mắt.
- Tôi nói này Mộng Á, cô có phải quá không nể mặt tôi hay không? Tôi khen cô đã lâu, làm sao cô chỉ nhấp chút rượu? Nào, làm sao cũng phải uống hết chén rượu này. Đây là rượu ngon, ở bên ngoài chắc chắn cô không thấy nhiều, đến đây đi, nào.
Vừa nói tay Hạ Kiếm Đường vừa đặt lên bả vai Diệp Mộng Á, thừa dịp Diệp Mộng Á không kịp phản ứng, bắt đầu trượt xuống dưới, ghé sát mặt vào mặt Diệp Mộng Á, khiến nàng cảm thấy ghê sợ.
- Hạ thiếu, xin tự trọng!
Trái tim Diệp Mộng Á đập rộn lên, khi cảm giác Hạ Kiếm Đường sắp áp sát người mình, vội vàng đứng dậy, vừa trốn tránh, đồng thời một tay giơ chén rượu, một tay cầm ví, trên mặt toát ra vẻ lạnh lùng.
- Hạ thiếu, tôi thật sự không thể uống rượu, uống xong chén này tôi xin cáo từ.
Hạ Kiếm Đường nhìn Diệp Mộng Á ngước cổ lên, trực tiếp uống hết chén rượu này, khi nhìn thấy Diệp Mộng Á sắp sửa rời đi, hắn chợt túm lấy cổ tay nàng:
- Tôi có nói cho cô đi sao?
Đây là căn phòng xa hoa nhất cao cấp nhất cũng an toàn nhất trong hội sở, hôm nay chỉ chiêu đãi mấy người, nói xác thực là hai người, tất cả những người còn lại đều là người tiếp khách. Mà hai người kia, ngồi bên trái chính là Đậu Long, phía sau hắn là mấy đại hán vạm vỡ, trên người bọn họ đều phóng thích ra hơi thở bén nhọn, rõ ràng bất đồng với loại cấp bậc lưu manh của Hoàng Ngạn, đây chính là lá bài tẩy của Đậu Long.
- Ichiro, đi đường cực khổ rồi.
Đậu Long cười nói.
Người đàn ông Đậu Long tên là Ichiro ngồi đối diện hắn, xác thực là một nam nhân Nhật Bản, dung mạo của hắn rõ ràng là dung mạo của người Nhật, vóc người cũng thuộc về chủng loại năm ngắn ba thô.... Cũng may là ngồi trên ghế, nếu không đứng lên, càng lộ ra vẻ nhỏ thấp của hắn. Chẳng qua vóc người nhỏ bé, hai con mắt nhỏ chuyển động, phối hợp với một đám người lùn, càng làm cho người ta cảm giác âm hiểm.
Hắn chính là Ichiro Hashimoto.
- Đậu tiên sinh, tôi cực khổ chút không có vấn đề, nhưng lần này anh thật sự có thể bảo đảm đem tiêu thụ hết tất cả hàng ra ngoài sao? Phải biết rằng gần đây ở chỗ các anh kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Ichiro Hashimoto hỏi.
- Đó là vấn đề của tôi, anh không cần suy nghĩ nhiều.
Đậu Long cười to nói:
- Cho dù hắn có điều tra chặt, tôi cũng có cách đưa hàng đi. Bây giờ chúng ta nên kiểm hàng trước đã.
- Không thành vấn đề!
Ichiro Hashimoto gật đầu, đưa tay lấy mấy chiếc rương từ những người bên cạnh, đưa đến trước mặt Đậu Long, trên mặt bàn vốn không có bất kỳ vật gì, khi từng cái rương được mở ra nhất thời xuất hiện từng túi Heroin.
Đậu Long thật sự buôn lậu thuốc phiện!
- Bắt đầu đi!
Đậu Long cười ý bảo những người bên cạnh bắt đầu kiểm hàng. Những việc này hắn không cần làm, đám người bên cạnh đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, có bọn họ, hắn không cần động thủ.
Khi ở trong phòng đang giao dịch, bên trong chiếc xe thương vụ phía ngoài sắc mặt Đệ Ngũ Bối Xác đã trầm thấp. Không ngờ tên khốn Đậu Long thật sự buôn lậu thuốc phiện, trước kia không có chứng cớ, nhưng bây giờ chứng cớ đã xác thực. Nếu để cho Đậu Long biết, nhất cử nhất động của hắn, hiện tại đều bị người ta theo dõi. Đoán chừng hắn sẽ phát điên.
Ban đầu cũng bởi vì muốn an toàn, cho nên mới tìm tới hội sở Cẩm Tú, không ngờ hội sở này còn không an toàn bằng nhà mình. Nếu sớm biết như vậy, Đậu Long giày vò chết Hạ Kiếm Đường cũng sẽ không lựa chọn nơi này.
Nhưng bây giờ nói những thứ này đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa!
- Cục trưởng, có động thủ không?
- Không!
Đệ Ngũ Bối Xác lắc đầu:
- Buôn lậu thuốc phiện tập là chuyện do bên công an quản lý, chúng ta chỉ cần thu thập chứng cớ là được rồi. Các cậu phải biết rằng, bắt những người này rất dễ dàng, bọn họ đã tiến vào danh sách của chúng ta, hoàn toàn không cần để ý quá mức. Nhưng so với bắt những người này, chúng ta còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn, đó chính là điều tra Đậu Long làm thế nào liên lạc với Ichiro Hashimoto. Nhiệm vụ của Ichiro Hashimoto chỉ là buôn lậu thuốc phiện thôi sao? Trước khi những vấn đề này chưa điều tra rõ ràng, tuyệt đối không thể động thủ. Nhưng tôi đoán, lần này Ichiro Hashimoto tới đây cũng bại lộ bí mật rồi....
- Vâng. Cục trưởng!
- Tiếp tục giám sát, không được sơ suất. Tôi vào trong xem thế nào, có bất cứ chuyện gì phải lập tức báo cáo.
Đệ Ngũ Bối Xác vừa nói vừa mở cửa xe, sau khi xuống xe liền tiến vào hội sở Cẩm Tú.
Chỉ có điều lúc này Đệ Ngũ Bối Xác hoàn toàn khác với cô gái Tô Mộc gặp lúc buổi trưa. Nàng mặc một bộ đồ cao cấp, khí chất phong trần từng trải, nếu để Tô Mộc nhìn thấy, chắc chắn sẽ rớt hàm ngay tại chỗ.
Đệ Ngũ Bối Xác, thật sự là yêu tinh!
Phòng Hoa Nở Phú Quý.
Tình cảnh trong căn phòng này thật sự làm cho người ta cảm thấy kiều diễm, cả căn phòng ngoại trừ Hạ Kiếm Đường, còn lại tất cả đều là nữ nhân. Cái này còn chưa tính, khoa trương nhất chính là, tất cả những nữ nhân này đều mặc ki-mô-nô, khiến người ta vừa nhìn liền có loại ảo giác, không phải mình tới lộn chỗ, nơi này chẳng lẽ là Nhật Bản?
- Hạ thiếu, tiểu thư Mộng Á nhà chúng tôi tới rồi.
An Lộ mặt mày hớn hở đi về phía Hạ Kiếm Đường.
Trong nháy mắt Hạ Kiếm Đường nhìn thấy Diệp Mộng Á, trước mắt không khỏi sáng ngời, khi cả phòng đều là đồng phục đảo quốc, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ thanh tân thoát tục, thật sự làm cho người ta có loại cảm giác mới mẻ. Hơn nữa dung mạo của Diệp Mộng Á vốn đã xuất chúng, bây giờ còn chủ động đeo kính mát và đội mũ lưỡi trai, loại hơi thở trong khoảnh khắc toát ra, thật sự khiến cho Hạ Kiếm Đường không khỏi thở dài.
- Diệp tiểu thư không hổ là minh tinh của thời đại mới, thật sự rất xinh đẹp, nào, tới đây ngồi đi.
Hạ Kiếm Đường vừa nói vừa đứng dậy kéo ghế cho Diệp Mộng Á, kêu nàng ngồi xuống.
Hôm nay Diệp Mộng Á thật sự có chút hối hận vì nghe theo lời An Lộ đến đây, nơi này rút cuộc là thế nào chứ, trên mặt những cô gái mặc trang phục Nhật Bản trước mắt đều lộ ra một loại tư thái dâm đãng, khiến cho Diệp Mộng Á vừa nhìn đã cảm thấy không thoải mái. Nếu như không phải ngại An Lộ liều mạng nháy mắt cho mình, Diệp Mộng Á đã sớm đứng dậy rời đi. Nhưng cho dù như vậy, trong lòng nàng cũng âm thầm suy nghĩ. Chẳng qua là uống một chén rượu, tuyệt đối không ăn cơm, uống xong lấy cớ thân thể không khỏe, trực tiếp rời đi.
- An tỷ, chị cũng ngồi xuống đi.
Hạ Kiếm Đường cười nói.
- Tôi ngồi cái gì, Hạ thiếu, cậu và Mộng Á nói chuyện đi. Tôi ngồi ngắm nhìn các cô ấy là được rồi. Hạ thiếu cũng rất biết hưởng thụ, từ lúc nào lại chuẩn bị được nhiều mỹ nữ Nhật Bản như vậy chứ?
An Lộ lơ đãng hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh hót, khiến Diệp Mộng Á đột nhiên cảm giác được cho tới bây giờ mình vẫn chưa hiểu hết về người đại diện này.
Chẳng lẽ nói lần này tới đây thật sự là lựa chọn sai lầm?
Nghĩ tới đây, Diệp Mộng Á đột nhiên cầm điện thoại, trong lòng bắt đầu toát ra cảm giác sợ hãi.
- Mỹ nữ Nhật Bản gì chứ? Những cô này đều là người bên chúng tôi, là tôi một lát nữa muốn xếp hạng công dụng. Chẳng qua lo lắng người ta không quen với khẩu vị của chúng ta, cho nên mới an bài như vậy mà thôi. Không chừng một lát nữa còn phải mặc lại, nhìn thấy không? Ở bên kia còn đặt rất nhiều y phục? Vừa vặn, An tỷ tương đối am hiểu phương diện này, chỉ điểm cho các nàng làm sao mặc y phục đi.
Hạ Kiếm Đường tùy ý nói.
- Được được!
An Lộ đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Mộng Á, nhấn bả vai của nàng, ghét sát bên tai nàng thấp giọng nói:
- Mộng Á à, cô nhìn thấy không, nơi này nhiều người như vậy, sẽ không có chuyện bất ngờ gì xuất hiện, cô mau tiếp rượu Hạ thiếu đi, chỉ cần làm Hạ thiếu vui lòng, đợi đến khi bộ phim thuận lợi hoàn thành, danh tiếng của cô sẽ một lần nữa tăng vọt, đến lúc đó cô sẽ biết cái gì gọi là nổi tiếng, biết bỏ ra những thứ này cũng đáng giá.
Diệp Mộng Á có thể nói gì, chỉ theo bản năng gật đầu, sau đó nhìn Hạ Kiếm Đường, bưng chén rượu đỏ trước mặt, cười nói:
- Hạ thiếu, tôi mời anh một chén, cảm ơn anh đã ủng hộ chúng tôi....
- Ủng hộ? Không sai, là tôi muốn ủng hộ Diệp tiểu thư.
Hạ Kiếm Đường mỉm cười dâm đãng uống hết chén rượu, ánh mắt nhìn Diệp Mộng Á đã bắt đầu toát ra ý tứ không kiêng sợ.
- Diệp tiểu thư, bộ phim của cô tôi đã xem qua rồi, thật sự là rất đẹp, trước kia tôi vẫn cho là trong phim cô nhìn rất đẹp, nhưng hôm nay nhìn thấy cô mới phát hiện, thì ra ngoài đời cô còn đẹp hơn. Thật không lừa cô, nhìn thấy không? Trong tất cả nữ nhân ở đây, cô là người xinh đẹp nhất. Vì điều này, chúng ta lại chạm chén.
Hạ Kiếm Đường vừa nói vừa giơ chén rượu lên.
Lúc này trong lòng Diệp Mộng Á bắt đầu dâng lên một luồng lửa giận, Hạ Kiếm Đường anh nói vậy là có ý gì. Diệp Mộng Á tôi dù gì cũng là một diễn viên là một minh tinh, làm sao anh có thể so sánh tôi với những nữ nhân đê tiện đó. Nhìn bộ dạng của bọn họ xem, đừng cho tôi không biết bọn họ đang làm gì. Tất cả đều là một đám nữ nhân tham lam hư vinh, là một đám dấn thân vào ngành nghề đặc biệt, bọn họ có thể so sánh với tôi sao?
- Đa tạ Hạ thiếu!
Nhưng tức giận thì tức giận, Diệp Mộng Á cũng không phải người mới ra đời, làm sao không biết khống chế tâm tình của mình. Phải biết rằng đây cũng là kỹ năng căn bản của diễn viên, nếu ngay cả cái này cũng không làm được, còn làm được cái gì khác. Vừa nói Diệp Mộng Á vừa nhấp một chút rượu, khi đặt chén rượu xuống, Hạ Kiếm Đường bất chợt từ chỗ ngồi đứng lên, bước tới trước mặt nàng, cười híp mắt.
- Tôi nói này Mộng Á, cô có phải quá không nể mặt tôi hay không? Tôi khen cô đã lâu, làm sao cô chỉ nhấp chút rượu? Nào, làm sao cũng phải uống hết chén rượu này. Đây là rượu ngon, ở bên ngoài chắc chắn cô không thấy nhiều, đến đây đi, nào.
Vừa nói tay Hạ Kiếm Đường vừa đặt lên bả vai Diệp Mộng Á, thừa dịp Diệp Mộng Á không kịp phản ứng, bắt đầu trượt xuống dưới, ghé sát mặt vào mặt Diệp Mộng Á, khiến nàng cảm thấy ghê sợ.
- Hạ thiếu, xin tự trọng!
Trái tim Diệp Mộng Á đập rộn lên, khi cảm giác Hạ Kiếm Đường sắp áp sát người mình, vội vàng đứng dậy, vừa trốn tránh, đồng thời một tay giơ chén rượu, một tay cầm ví, trên mặt toát ra vẻ lạnh lùng.
- Hạ thiếu, tôi thật sự không thể uống rượu, uống xong chén này tôi xin cáo từ.
Hạ Kiếm Đường nhìn Diệp Mộng Á ngước cổ lên, trực tiếp uống hết chén rượu này, khi nhìn thấy Diệp Mộng Á sắp sửa rời đi, hắn chợt túm lấy cổ tay nàng:
- Tôi có nói cho cô đi sao?
/1590
|