Diệp Mộng Á thật sự hoảng loạn!
Nàng hoàn toàn không ngờ người có thân phận như Hạ Kiếm Đường lại làm ra chuyện như vậy, hơn nữa còn là làm trước mặt nhiều nữ nhân như vậy. Phải biết rằng đây là địa điểm công cộng, làm sao hắn dám làm như vậy? Chỉ có điều một giây sau Diệp Mộng Á hoàn toàn thất vọng, bởi vì những cô gái kia chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng không có người nào tới đây ngăn cản. Trong mắt các nàng, có lẽ chuyện như vậy hoàn toàn không phải đại sự gì.
Cô cho rằng cô là đại minh tinh sao? Lột sạch quần áo còn không phải giống như chúng tôi, tất cả mọi người đều có hai ngọn núi, lẽ nào cô còn mọc thêm một ngọn nữa sao? Nếu không có thì đàng hoàng hầu hạ Hạ thiếu uống rượu là được. Thiệt là, cho dù chúng tôi muốn uống cũng không có cơ hội.
- Buông ra, anh làm đau tôi.
Diệp Mộng Á gấp giọng hô.
- Thả cô ra? Hắc hắc, tối nay cô đàng hoàng theo tôi đi.
Hạ Kiếm Đường khinh bạc trêu chọc sợi tóc của Diệp Mộng Á, liếc nhìn những nữ nhân trước mắt, nói thẳng:
- Tất cả các cô đi sang phòng bên cạnh cho tôi, không có phân phó của tôi, bất cứ người nào cũng không được ra ngoài.
- Vâng, Hạ thiếu!
Theo một trận cười khanh khách, tất cả những nữ nhân này mở một cánh cửa, đi sang phòng bên cạnh.
- Đừng đi! An tỷ, An tỷ, cứu tôi, cứu tôi!
Diệp Mộng Á hoảng loạn, nhìn An Lộ gấp giọng hô.
Lúc này An Lộ cũng làm ra một động tác khiến cho Diệp Mộng Á như nhìn thấy sấm sét giữa trời quang:
- Mộng Á. Hạ thiếu là người tốt, hắn sẽ không ăn thịt cô. Cô ở chỗ này hầu hạ hắn uống rượu đi, tôi qua bên kia giúp đỡ các cô ấy mặc quần áo. Thiệt là, cô nói các cô ấy cũng lớn như vậy rồi, làm sao còn không biết mặc y phục chứ. Thật là mất mặt!
- An tỷ, An tỷ!
Chẳng qua lần này bất kể Diệp Mộng Á la thế nào, An Lộ cũng không quay đầu lại, nàng trực tiếp đi vào cánh cửa bên cạnh, mạnh mẽ đóng cửa lại. Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, giống như cũng đoạn tuyệt tất cả đường lui của An Lộ. Nếu có thể, An Lộ cũng không muốn làm như vậy. Nhưng không có biện pháp, nàng là bị Hạ Kiếm Đường uy hiếp. Nếu không dựa theo yêu cầu của Hạ Kiếm Đường, An Lộ sẽ không ra khỏi thành phố Cổ Lan này.
Trước mặt tính mạng và cái gọi là vinh dự, An Lộ nhất định sẽ lựa chọn cái sau. Hơn nữa theo An Lộ thấy, không phải chỉ là theo Hạ Kiếm Đường uống rượu, lên giường sao? Chẳng lẽ Diệp Mộng Á còn muốn giữ tấm thân xử nữ cả đời? Đã bước chân vào giới văn nghệ, cô nên giác ngộ điều này. Dựa vào cái gọi là chỉ lo giữ mình đức tốt, cô căn bản không thể nổi tiếng. Không bao lâu cũng sẽ bị dìm ngập, thậm chí chôn vùi.
Không phải có câu nói rất hay sao, không có quy tắc ngầm còn là giới văn nghệ hay không?
- Mộng Á, đây là tôi giúp cô, không phải hại cô. Cô nên cám ơn tôi mới đúng.
An Lộ vô sỉ an ủi.
Hạ Kiếm Đường cứ như vậy nắm chặt tay Diệp Mộng Á, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, dục hỏa trong lòng từ từ toán loạn:
- Thế nào đây? Bây giờ không ai có thể cứu cô? Còn kêu cứu mạng? Lẽ nào tôi sẽ ăn thịt cô sao? Diệp Mộng Á, nói thiệt cho cô biết, tiểu minh tinh giống như cô, tôi không biết đã chơi đùa bao nhiêu người. Mới quay một bộ phim đã muốn người khác nhận ra cô sao? Cô nghĩ mình là đại minh tinh sao? Nếu không phải cô có chút danh tiếng, tôi cũng mặc kệ cô.
- Hạ thiếu, Hạ thiếu, là tôi không biết quy củ, là tôi không hiểu chuyện. Anh thấy đấy, quần áo tôi vừa bị rượu làm dơ, tôi ra phòng vệ sinh dọn dẹp, sau đó sẽ vào uống với anh?
Diệp Mộng Á gấp giọng nói.
Bốp!
Ai ngờ Hạ Kiếm Đường vừa nghe nói như thế, không hề nghĩ ngợi vung tay lên tát Diệp Mộng Á một cái, gương mặt mỹ lệ nhất thời sưng lên, lúc này trên người Hạ Kiếm Đường rõ ràng toát ra mùi vị dữ tợn....
- Cô nghe kỹ cho tôi, đừng suy nghĩ mấy trò vớ vẩn, tối nay cô chỉ có thể thuộc về tôi mà thôi, đừng ai cứu được cô. Cô đừng giở trò nữa.., có tin tôi sẽ hung hăng thu thập cô hay không.
- Tin, tin, Hạ thiếu, tôi không dám, nhưng hiện tại tôi muốn đến phòng vệ sinh.
Diệp Mộng Á gấp giọng nói, dáng vẻ giống như sắp khóc, làm cho người ta cảm thấy đáng thuơng.
Reng reng!
Vừa vặn đúng lúc này điện thoại của Hạ Kiếm Đường chói tai vang lên, hắn nhìn lướt qua, trực tiếp nói với Diệp Mộng Á:
- Bên kia là phòng vệ sinh, cô trực tiếp dùng nhà vệ sinh trong phòng được rồi, mau cút ra cho tôi, đừng không biết điều!
Diệp Mộng Á làm gì còn dám chần chờ, cầm túi xách trực tiếp xông vào phòng bên cạnh, sau khi nhìn nàng rời đi, Hạ Kiếm Đường mới vội vàng nhận điện thoại:
- Đậu ca, chuyện gì vậy? Trên đó thế nào rồi, bây giờ sao? Được, được, tôi lập tức an bài...
Diệp Mộng Á vọt vào phòng vệ sinh, không hề nghĩ ngợi trực tiếp khóa trái cửa, sau đó bấm số điện thoại của Lý Mộng:
- Lý tỷ, tôi là Mộng Á, bây giờ tôi đang ở thành phố Cổ Lan, tôi gặp phải đại phiền toái rồi. Hiện tại chỉ có chị mới có thể giúp tôi...
Chuyện xảy ra trong phòng Hoa Nở Phú Quý, Tô Mộc hoàn toàn không biết, hiện tại hắn và bọn người Lê Vân Triều đang ăn uống rất vui vẻ. Trong tiệc rượu này, Tô Mộc cũng âm thầm quan sát mấy người, tất cả đúng như hắn suy đoán, người có thể làm huynh đệ với Lý Nhạc Thiên, tính cách không sai biệt lắm, đều thuộc về loại sảng lãng. Về phần trên người bọn họ có phong thái của đám đại công tử quần là áo lượt hay không, Tô Mộc cũng không thèm quan tâm.
Dù sao thân phận của bọn họ còn ở đó, từ nhỏ lại tiếp nhận giáo dục không đồng dạng như vậy, nếu anh kêu bọn họ cũng phải giống mình..., hiển nhiên là không có khả năng. Tinh anh và người thường, quý tộc và rễ cỏ, trời sanh chính là đối lập.
- Huynh đệ, mặc dù chúng ta không nói chính sự, cũng không thể chỉ ngồi chém gió như vậy, nói một chút đi, lần này cậu kêu tôi tới đây rốt cuộc có chủ ý gì?
Lý Nhạc Thiên cười đặt chén rượu xuống hỏi.
- Đúng đấy, nói một chút đi!
Trịnh Mục cười hỏi:
- Nếu có cách kiếm tiền, đừng ngại nói ra, nơi này không có người ngoài, tục ngữ nói, có tiền mọi người cùng kiếm, mọi người nói có đúng không?
- Đúng vậy, Tô ca. Anh cũng không thể không cho tôi chơi cùng. Phải biết rằng gần đây tôi nghèo rớt mồng tơi, trong những người này tôi là người nghèo nhất, nghèo đến đáng thương, chỉ còn thiếu đi xin cơm ăn.
Lê Vân Triều cười hì hì nói.
- Cút ngay đi, cậu nói vậy cũng không biết xấu hổ, người nào không biết thân gia của tiểu tử cậu bây giờ tương đối khá.
Trương Gia Phỉ cười mắng.
- Thân gia của tôi tương đối khá? Các người nghe ai nói, chút tiền kia của tôi có thể so sánh với Nhạc Thiên và Trịnh ca sao? Trên người bọn họ tùy tiện nhổ ra một cọng lông cũng có thể đè chết tôi.
Lê Vân Triều bất đắc dĩ nói.
Lời nói này mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng là sự thật. Trong những người này, không có người nào có thể so được với thân gia của Lý Nhạc Thiên và Trịnh Mục. Không có cách nào, ai kêu xí nghiệp của hai người này lớn như vậy, nhất là Trịnh Mục.
Nghe thấy lời nói của mấy người này, người ngượng ngùng chính là Đường Quân, xuất thân gia đình khiến cho Đường Quân hiện tại không có bao nhiêu tiền, càng không nói đến những xí nghiệp liên quan. Nhưng Đường Quân cũng không để ý, dù sao hắn đi lộ tuyến bất đồng, không cần thiết đi lo lắng vấn đề tiền bạc.
Tô Mộc thu phản ứng của mọi người vào trong mắt, cười nói:
- Tôi muốn xây dựng một trụ sở điện ảnh và truyền hình ở khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, chuyên sản xuất các tác phẩm điện ảnh và truyền hình và một số hoạt động khác. Đừng nghĩ không có tiền đồ, mọi người hãy cẩn thận nghe tôi nói, trụ sở điện ảnh và truyền hình của tôi bất đồng với người khác, mọi người biết, nơi này là nơi nào không?
Nơi này là thành phố Cổ Lan, thành phố Cổ Lan là một thành thị rất có nội tình văn hóa, thứ không thiếu nhất chính là kiến trúc cổ đại. Nhưng không dối gạt mọi người, những kiến trúc kia hiện tại bởi vì niên đại rất xưa, rất nhiều nơi đã bị phong bế để hoàn thiện công việc tu sửa, không có khả năng mở ra. Nếu vào lúc này, mọi người đặt chân vào trong, chẳng những có thể khai sáng ra một chân trời mới trong phương diện điện ảnh và truyền hình, chủ yếu nhất là có thêm ngành du lịch thành phố Cổ Lan làm nền tảng, chỉ riêng hạng mục du lịch cũng đã khiến cho mọi người kiếm được không ít tiền.
Lĩnh vực điện ảnh truyền hình và du lịch, hai ngành nghề này, tin tưởng không cần tôi nói thêm cái gì, tất cả mọi người cũng biết khuynh hướng của xã hội bây giờ như thế nào, đặt chân vào hai ngành nghề này, cũng chỉ cần đầu tư xây dựng một trụ sở điện ảnh và truyền hình, có phải đã kiếm lời không? Ngoài ra nếu tất cả mọi người đều đã là người quen, tôi cũng không che giấu, Hắc Sơn trấn là nơi tôi khởi gia, mọi người cũng nên biết.
Cảnh tượng tự nhiên của Hắc Sơn trấn xinh đẹp tuyệt trần cỡ nào, Nhạc Thiên và Trịnh Mục cũng biết rõ, nhưng các vị có lẽ còn không biết, tập đoàn Cự Nhân đang chuẩn bị khai phá một số chỗ, xây dựng một trụ sở sản xuất điện ảnh và truyền hình tự nhiên ở đó. Mà Hắc Sơn trấn và khu Cao Khai của thành phố Cổ Lan cũng cách nhau không quá xa. Một trụ sở điện ảnh và truyền hình cổ trang, một khu phong cảnh quay phim hiện đại, một tuyến đường du lịch hoàn mỹ, mấy vị, giá trị buôn bán ẩn chứa trong đó, chẳng lẽ còn cần tôi nói thêm cái gì sao?
Sản xuất điện ảnh và truyền hình, du lịch thắng cảnh, đây cũng là ý nghĩ phát triển khu Cao Khai mà Tô Mộc chế định ra. Chỉ cần có ý nghĩ làm đệm lót, hắn tin tưởng những xí nghiệp kỹ thuật cao, nhất định sẽ chen chúc tới.
Khu Cao Khai thiếu sót chính là một gốc cây ngô đồng, chỉ cần trồng cây ngô đồng này xuống, không lo không có phượng hoàng bay tới?
- Ha ha, tôi đã nói Tô Mộc chắc chắn sẽ không để chúng ta tới đây vô ích, nhìn người ta xem, bất cứ chuyện gì trải qua lời nói của hắn, tuyệt đối sẽ biến thành tiền mặt, vậy tôi nói mấy vị...
Sau khi Lý Nhạc Thiên nghe thấy lời nói của Tô Mộc..., đang chuẩn bị làm ra một phen diễn giảng sục sôi, bất ngờ điện thoại cá nhân của hắn chợt vang lên, hắn vốn không muốn nghe, nhưng hắn biết, người có thể gọi đến số điện thoại này, tuyệt đối là người thân cận nhất, nhất định là có việc gấp.
- Xin lỗi, chờ một lát, tôi nghe điện thoại!
Lý Nhạc Thiên vừa mở máy, còn không đợi hắn mở miệng, bên kia liền truyền đến thanh âm lo lắng của Lý Mộng, chờ Lý Mộng nói xong, gương mặt Lý Nhạc Thiên vừa rồi còn cười, trời trở nên u ám, cả người lộ ra vẻ đằng đằng sát khí...
Nàng hoàn toàn không ngờ người có thân phận như Hạ Kiếm Đường lại làm ra chuyện như vậy, hơn nữa còn là làm trước mặt nhiều nữ nhân như vậy. Phải biết rằng đây là địa điểm công cộng, làm sao hắn dám làm như vậy? Chỉ có điều một giây sau Diệp Mộng Á hoàn toàn thất vọng, bởi vì những cô gái kia chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng không có người nào tới đây ngăn cản. Trong mắt các nàng, có lẽ chuyện như vậy hoàn toàn không phải đại sự gì.
Cô cho rằng cô là đại minh tinh sao? Lột sạch quần áo còn không phải giống như chúng tôi, tất cả mọi người đều có hai ngọn núi, lẽ nào cô còn mọc thêm một ngọn nữa sao? Nếu không có thì đàng hoàng hầu hạ Hạ thiếu uống rượu là được. Thiệt là, cho dù chúng tôi muốn uống cũng không có cơ hội.
- Buông ra, anh làm đau tôi.
Diệp Mộng Á gấp giọng hô.
- Thả cô ra? Hắc hắc, tối nay cô đàng hoàng theo tôi đi.
Hạ Kiếm Đường khinh bạc trêu chọc sợi tóc của Diệp Mộng Á, liếc nhìn những nữ nhân trước mắt, nói thẳng:
- Tất cả các cô đi sang phòng bên cạnh cho tôi, không có phân phó của tôi, bất cứ người nào cũng không được ra ngoài.
- Vâng, Hạ thiếu!
Theo một trận cười khanh khách, tất cả những nữ nhân này mở một cánh cửa, đi sang phòng bên cạnh.
- Đừng đi! An tỷ, An tỷ, cứu tôi, cứu tôi!
Diệp Mộng Á hoảng loạn, nhìn An Lộ gấp giọng hô.
Lúc này An Lộ cũng làm ra một động tác khiến cho Diệp Mộng Á như nhìn thấy sấm sét giữa trời quang:
- Mộng Á. Hạ thiếu là người tốt, hắn sẽ không ăn thịt cô. Cô ở chỗ này hầu hạ hắn uống rượu đi, tôi qua bên kia giúp đỡ các cô ấy mặc quần áo. Thiệt là, cô nói các cô ấy cũng lớn như vậy rồi, làm sao còn không biết mặc y phục chứ. Thật là mất mặt!
- An tỷ, An tỷ!
Chẳng qua lần này bất kể Diệp Mộng Á la thế nào, An Lộ cũng không quay đầu lại, nàng trực tiếp đi vào cánh cửa bên cạnh, mạnh mẽ đóng cửa lại. Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, giống như cũng đoạn tuyệt tất cả đường lui của An Lộ. Nếu có thể, An Lộ cũng không muốn làm như vậy. Nhưng không có biện pháp, nàng là bị Hạ Kiếm Đường uy hiếp. Nếu không dựa theo yêu cầu của Hạ Kiếm Đường, An Lộ sẽ không ra khỏi thành phố Cổ Lan này.
Trước mặt tính mạng và cái gọi là vinh dự, An Lộ nhất định sẽ lựa chọn cái sau. Hơn nữa theo An Lộ thấy, không phải chỉ là theo Hạ Kiếm Đường uống rượu, lên giường sao? Chẳng lẽ Diệp Mộng Á còn muốn giữ tấm thân xử nữ cả đời? Đã bước chân vào giới văn nghệ, cô nên giác ngộ điều này. Dựa vào cái gọi là chỉ lo giữ mình đức tốt, cô căn bản không thể nổi tiếng. Không bao lâu cũng sẽ bị dìm ngập, thậm chí chôn vùi.
Không phải có câu nói rất hay sao, không có quy tắc ngầm còn là giới văn nghệ hay không?
- Mộng Á, đây là tôi giúp cô, không phải hại cô. Cô nên cám ơn tôi mới đúng.
An Lộ vô sỉ an ủi.
Hạ Kiếm Đường cứ như vậy nắm chặt tay Diệp Mộng Á, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, dục hỏa trong lòng từ từ toán loạn:
- Thế nào đây? Bây giờ không ai có thể cứu cô? Còn kêu cứu mạng? Lẽ nào tôi sẽ ăn thịt cô sao? Diệp Mộng Á, nói thiệt cho cô biết, tiểu minh tinh giống như cô, tôi không biết đã chơi đùa bao nhiêu người. Mới quay một bộ phim đã muốn người khác nhận ra cô sao? Cô nghĩ mình là đại minh tinh sao? Nếu không phải cô có chút danh tiếng, tôi cũng mặc kệ cô.
- Hạ thiếu, Hạ thiếu, là tôi không biết quy củ, là tôi không hiểu chuyện. Anh thấy đấy, quần áo tôi vừa bị rượu làm dơ, tôi ra phòng vệ sinh dọn dẹp, sau đó sẽ vào uống với anh?
Diệp Mộng Á gấp giọng nói.
Bốp!
Ai ngờ Hạ Kiếm Đường vừa nghe nói như thế, không hề nghĩ ngợi vung tay lên tát Diệp Mộng Á một cái, gương mặt mỹ lệ nhất thời sưng lên, lúc này trên người Hạ Kiếm Đường rõ ràng toát ra mùi vị dữ tợn....
- Cô nghe kỹ cho tôi, đừng suy nghĩ mấy trò vớ vẩn, tối nay cô chỉ có thể thuộc về tôi mà thôi, đừng ai cứu được cô. Cô đừng giở trò nữa.., có tin tôi sẽ hung hăng thu thập cô hay không.
- Tin, tin, Hạ thiếu, tôi không dám, nhưng hiện tại tôi muốn đến phòng vệ sinh.
Diệp Mộng Á gấp giọng nói, dáng vẻ giống như sắp khóc, làm cho người ta cảm thấy đáng thuơng.
Reng reng!
Vừa vặn đúng lúc này điện thoại của Hạ Kiếm Đường chói tai vang lên, hắn nhìn lướt qua, trực tiếp nói với Diệp Mộng Á:
- Bên kia là phòng vệ sinh, cô trực tiếp dùng nhà vệ sinh trong phòng được rồi, mau cút ra cho tôi, đừng không biết điều!
Diệp Mộng Á làm gì còn dám chần chờ, cầm túi xách trực tiếp xông vào phòng bên cạnh, sau khi nhìn nàng rời đi, Hạ Kiếm Đường mới vội vàng nhận điện thoại:
- Đậu ca, chuyện gì vậy? Trên đó thế nào rồi, bây giờ sao? Được, được, tôi lập tức an bài...
Diệp Mộng Á vọt vào phòng vệ sinh, không hề nghĩ ngợi trực tiếp khóa trái cửa, sau đó bấm số điện thoại của Lý Mộng:
- Lý tỷ, tôi là Mộng Á, bây giờ tôi đang ở thành phố Cổ Lan, tôi gặp phải đại phiền toái rồi. Hiện tại chỉ có chị mới có thể giúp tôi...
Chuyện xảy ra trong phòng Hoa Nở Phú Quý, Tô Mộc hoàn toàn không biết, hiện tại hắn và bọn người Lê Vân Triều đang ăn uống rất vui vẻ. Trong tiệc rượu này, Tô Mộc cũng âm thầm quan sát mấy người, tất cả đúng như hắn suy đoán, người có thể làm huynh đệ với Lý Nhạc Thiên, tính cách không sai biệt lắm, đều thuộc về loại sảng lãng. Về phần trên người bọn họ có phong thái của đám đại công tử quần là áo lượt hay không, Tô Mộc cũng không thèm quan tâm.
Dù sao thân phận của bọn họ còn ở đó, từ nhỏ lại tiếp nhận giáo dục không đồng dạng như vậy, nếu anh kêu bọn họ cũng phải giống mình..., hiển nhiên là không có khả năng. Tinh anh và người thường, quý tộc và rễ cỏ, trời sanh chính là đối lập.
- Huynh đệ, mặc dù chúng ta không nói chính sự, cũng không thể chỉ ngồi chém gió như vậy, nói một chút đi, lần này cậu kêu tôi tới đây rốt cuộc có chủ ý gì?
Lý Nhạc Thiên cười đặt chén rượu xuống hỏi.
- Đúng đấy, nói một chút đi!
Trịnh Mục cười hỏi:
- Nếu có cách kiếm tiền, đừng ngại nói ra, nơi này không có người ngoài, tục ngữ nói, có tiền mọi người cùng kiếm, mọi người nói có đúng không?
- Đúng vậy, Tô ca. Anh cũng không thể không cho tôi chơi cùng. Phải biết rằng gần đây tôi nghèo rớt mồng tơi, trong những người này tôi là người nghèo nhất, nghèo đến đáng thương, chỉ còn thiếu đi xin cơm ăn.
Lê Vân Triều cười hì hì nói.
- Cút ngay đi, cậu nói vậy cũng không biết xấu hổ, người nào không biết thân gia của tiểu tử cậu bây giờ tương đối khá.
Trương Gia Phỉ cười mắng.
- Thân gia của tôi tương đối khá? Các người nghe ai nói, chút tiền kia của tôi có thể so sánh với Nhạc Thiên và Trịnh ca sao? Trên người bọn họ tùy tiện nhổ ra một cọng lông cũng có thể đè chết tôi.
Lê Vân Triều bất đắc dĩ nói.
Lời nói này mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng là sự thật. Trong những người này, không có người nào có thể so được với thân gia của Lý Nhạc Thiên và Trịnh Mục. Không có cách nào, ai kêu xí nghiệp của hai người này lớn như vậy, nhất là Trịnh Mục.
Nghe thấy lời nói của mấy người này, người ngượng ngùng chính là Đường Quân, xuất thân gia đình khiến cho Đường Quân hiện tại không có bao nhiêu tiền, càng không nói đến những xí nghiệp liên quan. Nhưng Đường Quân cũng không để ý, dù sao hắn đi lộ tuyến bất đồng, không cần thiết đi lo lắng vấn đề tiền bạc.
Tô Mộc thu phản ứng của mọi người vào trong mắt, cười nói:
- Tôi muốn xây dựng một trụ sở điện ảnh và truyền hình ở khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, chuyên sản xuất các tác phẩm điện ảnh và truyền hình và một số hoạt động khác. Đừng nghĩ không có tiền đồ, mọi người hãy cẩn thận nghe tôi nói, trụ sở điện ảnh và truyền hình của tôi bất đồng với người khác, mọi người biết, nơi này là nơi nào không?
Nơi này là thành phố Cổ Lan, thành phố Cổ Lan là một thành thị rất có nội tình văn hóa, thứ không thiếu nhất chính là kiến trúc cổ đại. Nhưng không dối gạt mọi người, những kiến trúc kia hiện tại bởi vì niên đại rất xưa, rất nhiều nơi đã bị phong bế để hoàn thiện công việc tu sửa, không có khả năng mở ra. Nếu vào lúc này, mọi người đặt chân vào trong, chẳng những có thể khai sáng ra một chân trời mới trong phương diện điện ảnh và truyền hình, chủ yếu nhất là có thêm ngành du lịch thành phố Cổ Lan làm nền tảng, chỉ riêng hạng mục du lịch cũng đã khiến cho mọi người kiếm được không ít tiền.
Lĩnh vực điện ảnh truyền hình và du lịch, hai ngành nghề này, tin tưởng không cần tôi nói thêm cái gì, tất cả mọi người cũng biết khuynh hướng của xã hội bây giờ như thế nào, đặt chân vào hai ngành nghề này, cũng chỉ cần đầu tư xây dựng một trụ sở điện ảnh và truyền hình, có phải đã kiếm lời không? Ngoài ra nếu tất cả mọi người đều đã là người quen, tôi cũng không che giấu, Hắc Sơn trấn là nơi tôi khởi gia, mọi người cũng nên biết.
Cảnh tượng tự nhiên của Hắc Sơn trấn xinh đẹp tuyệt trần cỡ nào, Nhạc Thiên và Trịnh Mục cũng biết rõ, nhưng các vị có lẽ còn không biết, tập đoàn Cự Nhân đang chuẩn bị khai phá một số chỗ, xây dựng một trụ sở sản xuất điện ảnh và truyền hình tự nhiên ở đó. Mà Hắc Sơn trấn và khu Cao Khai của thành phố Cổ Lan cũng cách nhau không quá xa. Một trụ sở điện ảnh và truyền hình cổ trang, một khu phong cảnh quay phim hiện đại, một tuyến đường du lịch hoàn mỹ, mấy vị, giá trị buôn bán ẩn chứa trong đó, chẳng lẽ còn cần tôi nói thêm cái gì sao?
Sản xuất điện ảnh và truyền hình, du lịch thắng cảnh, đây cũng là ý nghĩ phát triển khu Cao Khai mà Tô Mộc chế định ra. Chỉ cần có ý nghĩ làm đệm lót, hắn tin tưởng những xí nghiệp kỹ thuật cao, nhất định sẽ chen chúc tới.
Khu Cao Khai thiếu sót chính là một gốc cây ngô đồng, chỉ cần trồng cây ngô đồng này xuống, không lo không có phượng hoàng bay tới?
- Ha ha, tôi đã nói Tô Mộc chắc chắn sẽ không để chúng ta tới đây vô ích, nhìn người ta xem, bất cứ chuyện gì trải qua lời nói của hắn, tuyệt đối sẽ biến thành tiền mặt, vậy tôi nói mấy vị...
Sau khi Lý Nhạc Thiên nghe thấy lời nói của Tô Mộc..., đang chuẩn bị làm ra một phen diễn giảng sục sôi, bất ngờ điện thoại cá nhân của hắn chợt vang lên, hắn vốn không muốn nghe, nhưng hắn biết, người có thể gọi đến số điện thoại này, tuyệt đối là người thân cận nhất, nhất định là có việc gấp.
- Xin lỗi, chờ một lát, tôi nghe điện thoại!
Lý Nhạc Thiên vừa mở máy, còn không đợi hắn mở miệng, bên kia liền truyền đến thanh âm lo lắng của Lý Mộng, chờ Lý Mộng nói xong, gương mặt Lý Nhạc Thiên vừa rồi còn cười, trời trở nên u ám, cả người lộ ra vẻ đằng đằng sát khí...
/1590
|