Đau, thật sự đau!
Tô Mộc không nghĩ tới Phó Khẩn Canh đã lớn tuổi nhưng lực đạo bàn tay vẫn mạnh như vậy, nếu không phải hắn luyện võ, có thể đã không nhẫn nhịn được đau đớn mà kêu lên.
Nhưng đây là hiệu quả mà Tô Mộc muốn nhìn thấy!
- Phó lão, cháu nghĩ hiện tại ngài đã biết bình trà này là thuộc về ai chứ?
Tô Mộc hỏi.
- Phải, mỗi người trong Lão Hổ liên đều có được một bình trà này, ban đầu tôi khắc hình dáng lão hổ đều khác nhau, đầu lão hổ này là Trương Lão Hổ, tôi biết, tuyệt đối là hắn. Lão Hổ liên kỳ thật chính là dùng tên của hắn mà đặt ra, tôi làm sao có thể quên?
Phó Khẩn Canh thấp giọng nói:
- Cậu nói, có phải là Trương Lão Hổ hay không? Hiện tại hắn đang ở nơi nào? Cậu làm sao lấy được bình trà này?
Mỗi đầu lão hổ đều khác nhau sao? Điều này Tô Mộc thật sự không biết, nhưng không sao cả, hiện tại hắn cần nói ra chuyện của Trương Lão Hổ là được. Nghĩ tới đây Tô Mộc cũng không còn do dự, trực tiếp lấy ra tấm ảnh ố vàng đưa tới cho Phó Khẩn Canh.
- Phó lão, ngài nói không sai, bình trà này là do Trương Lão Hổ Trương gia gia đưa cho cháu mang tới. Lúc trước Trương gia gia chưa chết, được người cứu, đưa tới trong nhà đồng hương dưỡng thương. Nhiều năm qua…
Khi Tô Mộc đem chuyện của Trương Lão Hổ kể lại sơ lược, Phó Khẩn Canh nghe một lúc chợt chảy nước mắt. Vị hổ tướng trải qua niên đại chiến tranh chưa từng rơi nước mắt, hiện tại lại rơi xuống hai hàng lão lệ.
Trong tấm hình ố vàng có hai người, một người là Phó Khẩn Canh vẻ mặt tươi cười, người còn lại là Trương Lão Hổ vẻ mặt non nớt. Đây là lần đầu tiên hai người chụp ảnh sau khi Lão Hổ liên thành lập, cũng là lần cuối cùng. Loại ảnh chụp như vậy chỉ có hai tấm, một tấm chụp hai người bọn họ, tấm còn lại chụp toàn bộ Lão Hổ liên. Hai tấm hình này Phó Khẩn Canh vẫn còn bảo tồn thật hoàn hảo, hiện tại nhìn thấy hình Trương Lão Hổ, cảm xúc kích động khó thể ức chế.
- Hiện tại lão Hổ có khỏe không?
Phó Khẩn Canh hỏi.
- Cha, cha nên chú ý thân thể của mình, huyết áp của cha có chút cao, bác sĩ nói cha cần chú ý cảm xúc của mình.
Phó Thành Thực đứng bên cạnh gấp giọng nói. Phải biết rằng trạng huống thân thể của Phó Khẩn Canh thật sự có chút vấn đề. Cũng giống như Từ Trung Nguyên, đều có bệnh kín. Hơn nữa trước kia tham gia chiến tranh vô cùng ác liệt, trong người có bệnh là chuyện thật bình thường.
Tỷ như bệnh cao huyết áp cùng bệnh tim, Phó Thành Thực nhìn vẻ mặt kích động của cha mình, làm sao có thể không lo lắng?
- Nhanh lên, gọi nhân viên y tế tới ngay!
Phó Thành Thực xoay người liền phân phó.
Phó Khẩn Canh lại giống như không nghe thấy, hai mắt vẫn gắt gao tập trung Tô Mộc chờ đợi đáp án của hắn. Vừa rồi Tô Mộc chỉ mới nói chuyện của Trương Lão Hổ sau cuộc chiến tại Ẩm Mã Pha, mà trạng huống cuộc sống bây giờ vẫn chưa nói qua, Phó Khẩn Canh làm sao không gấp? Hơn nữa Phó Khẩn Canh cũng không phải người hồ đồ, nhiều năm như vậy Trương Lão Hổ không đi tìm hắn, hiện tại lại cho người mang theo tín vật tới đây, nếu không phải gặp được chuyện gì khó giải quyết, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Trương Lão Hổ a Trương Lão Hổ, ông là người có công với quốc gia, sao có thể có ý tưởng nhàm chán như vậy!
- Nói nhanh đi!
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
Trạng thái hiện tại của Phó Khẩn Canh làm Tô Mộc có chút khó xử, phải biết rằng hắn muốn đem máy quay phim đưa ra, nếu Phó Khẩn Canh không thể thừa nhận áp lực, dựa theo tính tình của vị lão gia tử này phỏng chừng sẽ lập tức nổ tung ngay lúc này. Nếu lão gia tử xảy ra chuyện, lần này hắn tới đây chẳng khác gì nghiệp chướng nặng nề.
Nhưng nếu không đưa máy quay phim ra ngoài, làm sao có thể chứng minh được sự thật tốt nhất?
Tô Mộc do dự, Phó Khẩn Canh cũng nhìn thấy, hắn nhìn qua nhân viên y tế đứng gần bên, lại nhìn Phó Thành Thực bên cạnh, hít sâu một hơi ngăn chặn cảm xúc trong lòng.
- Không cần lo lắng cho tôi, nếu ngay cả chuyện này mà tôi cũng không chịu nổi, còn nói làm được gì khác! Tô Mộc, lấy đồ vật ra đi. Tôi cũng thấy được ngoại trừ tấm ảnh cùng bình trà, bên trong túi còn đồ vật khác, hẳn là máy quay phim. Có phải ông bạn già của tôi để cậu mang tới cho tôi, lấy ra đi!
Phó Khẩn Canh minh mẫn nói.
- Phó lão, cháu đưa đồ vật cho ngài xem, nhưng ngài tuyệt đối đừng nóng giận.
Tô Mộc nói.
- Nói như vậy gia đình Trương Lão Hổ trôi qua không như ý?
Thanh âm Phó Khẩn Canh lạnh lùng nói.
- Dạ, chỉ sợ thật sự không tốt như ngài đã nghĩ. Hơn nữa con của Trương gia gia đã chết, hiện tại chỉ còn hai ông cháu họ sống dựa vào nhau, mấy ngày trước…
Tô Mộc vẫn quyết định kể lại sự tình trước tiên.
Hắn nói trước chỉ vì đảm bảo Phó Khẩn Canh đã biết được kết quả sự tình, sau đó xem phim cũng không tới nỗi bị kích động xảy ra chuyện.
Quả nhiên sau khi nghe Tô Mộc thuật lại, sắc mặt Phó Khẩn Canh đã âm trầm xuống. Nhưng Phó Thành Thực biết, lần này cha hắn thật sự tức giận!
Bao nhiêu năm qua Phó Khẩn Canh cũng chưa từng phẫn nộ đến thế này!
Đừng nói là Phó Khẩn Canh, dù là Phó Thành Thực nghe được đều cảm thấy tức giận khó thể ức chế!
Tại sao lại có chuyện như vậy phát sinh?
Chuyện như vậy lại xảy ra trên người Trương Lão Hổ?
- Lấy ra!
Phó Khẩn Canh hít sâu một hơi trầm giọng nói.
- Dạ!
Tô Mộc biết nếu mình còn do dự, chỉ sợ Phó Khẩn Canh sẽ xông tới giật lấy. Hơn nữa lần này Tô Mộc tới cũng đã chuẩn bị đưa ra vật này. Nếu để cho Cao Bằng Phi biết hình ảnh dùng làm chứng cớ trong miệng hắn lại biến thành đồ vật làm cho hắn bị nghiêm trị, phỏng chừng sẽ hối hận tới xanh ruột.
Khi hình ảnh bắt đầu hiện lên, nhìn thấy Trương Lão Hổ nằm trên ghế, Phó Khẩn Canh xông tới muốn chụp lấy máy quay phim, nhưng lại gắt gao khống chế cảm xúc của mình.
- Là Lão Hổ, thật là Lão Hổ!
Phó Khẩn Canh kích động hô.
- Cha…cha!
Phó Thành Thực vội kêu lên, nhân viên y tế cũng sẵn sàng chuẩn bị.
Bây giờ trong lòng Phó Khẩn Canh không còn thanh âm nào khác, không còn hình ảnh nào chung quanh, chỉ còn lại hình ảnh Trương Lão Hổ. Cách nhiều năm như vậy khi hắn nhìn thấy Trương Lão Hổ, nỗi kích động không cách nào nói nên lời.
- Lão già kia…
Khi Cao Bằng Phi mang theo người tùy ý nhục mạ Trương Lão Hổ, trong mắt Phó Khẩn Canh tràn ngập phẫn nộ, bàn tay nổi gân xanh, mái tóc bạc như dựng thẳng, toàn thân phát ra vẻ tức giận điên cuồng.
- Cặn bã! Bại hoại! Hỗn đản! Dám nhục mạ huynh đệ Lão Hổ liên chúng ta, có biết người nằm trước mắt hắn đã cống hiến bao nhiêu cho quốc gia! Cặn bã như vậy, thật đáng chết, thật đáng chết! Lão Hổ ah, đứng lên, giết chết hắn cho tôi!
Phó Khẩn Canh tức giận quát.
Tô Mộc đứng bên cạnh, rõ ràng cảm thụ được cơn phẫn nộ của Phó Khẩn Canh, càng thêm hiểu biết tính cách của hắn. Chuyện như vậy nếu lúc đó Phó Khẩn Canh có mặt tại hiện trường, tuyệt đối sẽ bắn chết người. Người như Cao Bằng Phi, ở niên đại ngày trước Phó Khẩn Canh không biết đã xử lý bao nhiêu. Đối phó cặn bã như thế, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nhân từ nương tay.
Đừng nói là hắn, hiện tại dù là Phó Thành Thực cũng run rẩy lên. Ánh mắt bất lực cùng cỗ tức giận đè nén của Trương Lão Hổ cũng làm hắn cảm thấy phẫn nộ chưa từng có.
- Đáng đánh!
Khi Phó Khẩn Canh nhìn thấy một màn Tô Mộc đánh người nhịn không được lớn tiếng quát. Hắn có thể nhìn ra Tô Mộc không có quan hệ gì mật thiết với Trương Lão Hổ, nhưng Tô Mộc vẫn làm ra hành động như vậy, đây tuyệt đối là người chính nghĩa. Không cần biết lúc đó Tô Mộc nghĩ như thế nào, nhưng chỉ cần hắn cứu Trương Lão Hổ, chỉ vì điều này Phó Khẩn Canh liền có hảo cảm với hắn.
Sau khi xem xong đoạn ghi hình, cảm xúc Phó Khẩn Canh vẫn không ngừng phập phồng. Nhân viên y tế liền bước tới, đưa một ly nước lọc, sau khi hắn uống cạn mới từ từ bình tĩnh lại.
Mà lúc này ánh mắt Phó Khẩn Canh nhìn Tô Mộc trở nên nóng rực, có thêm vẻ thân mật không ít.
Có thể bất chấp nguy hiểm, đối lập với con cháu của quan chức, người như vậy tuyệt đối không phải là người xấu!
Mặc dù Phó Khẩn Canh biết thân phận Tô Mộc bất đồng, là cháu nuôi của Từ lão, chưa chắc đem Cao Bằng Phi để vào trong mắt, nhưng phải biết rằng ở tình cảnh lúc đó, nếu Tô Mộc thật sự bị đánh cũng không phải là không thể nào.
Nhưng Tô Mộc lại thật sự ra tay!
- Tô Mộc, khoan đã, khoan đã…cậu vừa nói cậu tên Tô Mộc phải không?
Đúng lúc này Phó Thành Thực đột nhiên hỏi.
Tô Mộc không nghĩ tới Phó Khẩn Canh đã lớn tuổi nhưng lực đạo bàn tay vẫn mạnh như vậy, nếu không phải hắn luyện võ, có thể đã không nhẫn nhịn được đau đớn mà kêu lên.
Nhưng đây là hiệu quả mà Tô Mộc muốn nhìn thấy!
- Phó lão, cháu nghĩ hiện tại ngài đã biết bình trà này là thuộc về ai chứ?
Tô Mộc hỏi.
- Phải, mỗi người trong Lão Hổ liên đều có được một bình trà này, ban đầu tôi khắc hình dáng lão hổ đều khác nhau, đầu lão hổ này là Trương Lão Hổ, tôi biết, tuyệt đối là hắn. Lão Hổ liên kỳ thật chính là dùng tên của hắn mà đặt ra, tôi làm sao có thể quên?
Phó Khẩn Canh thấp giọng nói:
- Cậu nói, có phải là Trương Lão Hổ hay không? Hiện tại hắn đang ở nơi nào? Cậu làm sao lấy được bình trà này?
Mỗi đầu lão hổ đều khác nhau sao? Điều này Tô Mộc thật sự không biết, nhưng không sao cả, hiện tại hắn cần nói ra chuyện của Trương Lão Hổ là được. Nghĩ tới đây Tô Mộc cũng không còn do dự, trực tiếp lấy ra tấm ảnh ố vàng đưa tới cho Phó Khẩn Canh.
- Phó lão, ngài nói không sai, bình trà này là do Trương Lão Hổ Trương gia gia đưa cho cháu mang tới. Lúc trước Trương gia gia chưa chết, được người cứu, đưa tới trong nhà đồng hương dưỡng thương. Nhiều năm qua…
Khi Tô Mộc đem chuyện của Trương Lão Hổ kể lại sơ lược, Phó Khẩn Canh nghe một lúc chợt chảy nước mắt. Vị hổ tướng trải qua niên đại chiến tranh chưa từng rơi nước mắt, hiện tại lại rơi xuống hai hàng lão lệ.
Trong tấm hình ố vàng có hai người, một người là Phó Khẩn Canh vẻ mặt tươi cười, người còn lại là Trương Lão Hổ vẻ mặt non nớt. Đây là lần đầu tiên hai người chụp ảnh sau khi Lão Hổ liên thành lập, cũng là lần cuối cùng. Loại ảnh chụp như vậy chỉ có hai tấm, một tấm chụp hai người bọn họ, tấm còn lại chụp toàn bộ Lão Hổ liên. Hai tấm hình này Phó Khẩn Canh vẫn còn bảo tồn thật hoàn hảo, hiện tại nhìn thấy hình Trương Lão Hổ, cảm xúc kích động khó thể ức chế.
- Hiện tại lão Hổ có khỏe không?
Phó Khẩn Canh hỏi.
- Cha, cha nên chú ý thân thể của mình, huyết áp của cha có chút cao, bác sĩ nói cha cần chú ý cảm xúc của mình.
Phó Thành Thực đứng bên cạnh gấp giọng nói. Phải biết rằng trạng huống thân thể của Phó Khẩn Canh thật sự có chút vấn đề. Cũng giống như Từ Trung Nguyên, đều có bệnh kín. Hơn nữa trước kia tham gia chiến tranh vô cùng ác liệt, trong người có bệnh là chuyện thật bình thường.
Tỷ như bệnh cao huyết áp cùng bệnh tim, Phó Thành Thực nhìn vẻ mặt kích động của cha mình, làm sao có thể không lo lắng?
- Nhanh lên, gọi nhân viên y tế tới ngay!
Phó Thành Thực xoay người liền phân phó.
Phó Khẩn Canh lại giống như không nghe thấy, hai mắt vẫn gắt gao tập trung Tô Mộc chờ đợi đáp án của hắn. Vừa rồi Tô Mộc chỉ mới nói chuyện của Trương Lão Hổ sau cuộc chiến tại Ẩm Mã Pha, mà trạng huống cuộc sống bây giờ vẫn chưa nói qua, Phó Khẩn Canh làm sao không gấp? Hơn nữa Phó Khẩn Canh cũng không phải người hồ đồ, nhiều năm như vậy Trương Lão Hổ không đi tìm hắn, hiện tại lại cho người mang theo tín vật tới đây, nếu không phải gặp được chuyện gì khó giải quyết, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Trương Lão Hổ a Trương Lão Hổ, ông là người có công với quốc gia, sao có thể có ý tưởng nhàm chán như vậy!
- Nói nhanh đi!
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
Trạng thái hiện tại của Phó Khẩn Canh làm Tô Mộc có chút khó xử, phải biết rằng hắn muốn đem máy quay phim đưa ra, nếu Phó Khẩn Canh không thể thừa nhận áp lực, dựa theo tính tình của vị lão gia tử này phỏng chừng sẽ lập tức nổ tung ngay lúc này. Nếu lão gia tử xảy ra chuyện, lần này hắn tới đây chẳng khác gì nghiệp chướng nặng nề.
Nhưng nếu không đưa máy quay phim ra ngoài, làm sao có thể chứng minh được sự thật tốt nhất?
Tô Mộc do dự, Phó Khẩn Canh cũng nhìn thấy, hắn nhìn qua nhân viên y tế đứng gần bên, lại nhìn Phó Thành Thực bên cạnh, hít sâu một hơi ngăn chặn cảm xúc trong lòng.
- Không cần lo lắng cho tôi, nếu ngay cả chuyện này mà tôi cũng không chịu nổi, còn nói làm được gì khác! Tô Mộc, lấy đồ vật ra đi. Tôi cũng thấy được ngoại trừ tấm ảnh cùng bình trà, bên trong túi còn đồ vật khác, hẳn là máy quay phim. Có phải ông bạn già của tôi để cậu mang tới cho tôi, lấy ra đi!
Phó Khẩn Canh minh mẫn nói.
- Phó lão, cháu đưa đồ vật cho ngài xem, nhưng ngài tuyệt đối đừng nóng giận.
Tô Mộc nói.
- Nói như vậy gia đình Trương Lão Hổ trôi qua không như ý?
Thanh âm Phó Khẩn Canh lạnh lùng nói.
- Dạ, chỉ sợ thật sự không tốt như ngài đã nghĩ. Hơn nữa con của Trương gia gia đã chết, hiện tại chỉ còn hai ông cháu họ sống dựa vào nhau, mấy ngày trước…
Tô Mộc vẫn quyết định kể lại sự tình trước tiên.
Hắn nói trước chỉ vì đảm bảo Phó Khẩn Canh đã biết được kết quả sự tình, sau đó xem phim cũng không tới nỗi bị kích động xảy ra chuyện.
Quả nhiên sau khi nghe Tô Mộc thuật lại, sắc mặt Phó Khẩn Canh đã âm trầm xuống. Nhưng Phó Thành Thực biết, lần này cha hắn thật sự tức giận!
Bao nhiêu năm qua Phó Khẩn Canh cũng chưa từng phẫn nộ đến thế này!
Đừng nói là Phó Khẩn Canh, dù là Phó Thành Thực nghe được đều cảm thấy tức giận khó thể ức chế!
Tại sao lại có chuyện như vậy phát sinh?
Chuyện như vậy lại xảy ra trên người Trương Lão Hổ?
- Lấy ra!
Phó Khẩn Canh hít sâu một hơi trầm giọng nói.
- Dạ!
Tô Mộc biết nếu mình còn do dự, chỉ sợ Phó Khẩn Canh sẽ xông tới giật lấy. Hơn nữa lần này Tô Mộc tới cũng đã chuẩn bị đưa ra vật này. Nếu để cho Cao Bằng Phi biết hình ảnh dùng làm chứng cớ trong miệng hắn lại biến thành đồ vật làm cho hắn bị nghiêm trị, phỏng chừng sẽ hối hận tới xanh ruột.
Khi hình ảnh bắt đầu hiện lên, nhìn thấy Trương Lão Hổ nằm trên ghế, Phó Khẩn Canh xông tới muốn chụp lấy máy quay phim, nhưng lại gắt gao khống chế cảm xúc của mình.
- Là Lão Hổ, thật là Lão Hổ!
Phó Khẩn Canh kích động hô.
- Cha…cha!
Phó Thành Thực vội kêu lên, nhân viên y tế cũng sẵn sàng chuẩn bị.
Bây giờ trong lòng Phó Khẩn Canh không còn thanh âm nào khác, không còn hình ảnh nào chung quanh, chỉ còn lại hình ảnh Trương Lão Hổ. Cách nhiều năm như vậy khi hắn nhìn thấy Trương Lão Hổ, nỗi kích động không cách nào nói nên lời.
- Lão già kia…
Khi Cao Bằng Phi mang theo người tùy ý nhục mạ Trương Lão Hổ, trong mắt Phó Khẩn Canh tràn ngập phẫn nộ, bàn tay nổi gân xanh, mái tóc bạc như dựng thẳng, toàn thân phát ra vẻ tức giận điên cuồng.
- Cặn bã! Bại hoại! Hỗn đản! Dám nhục mạ huynh đệ Lão Hổ liên chúng ta, có biết người nằm trước mắt hắn đã cống hiến bao nhiêu cho quốc gia! Cặn bã như vậy, thật đáng chết, thật đáng chết! Lão Hổ ah, đứng lên, giết chết hắn cho tôi!
Phó Khẩn Canh tức giận quát.
Tô Mộc đứng bên cạnh, rõ ràng cảm thụ được cơn phẫn nộ của Phó Khẩn Canh, càng thêm hiểu biết tính cách của hắn. Chuyện như vậy nếu lúc đó Phó Khẩn Canh có mặt tại hiện trường, tuyệt đối sẽ bắn chết người. Người như Cao Bằng Phi, ở niên đại ngày trước Phó Khẩn Canh không biết đã xử lý bao nhiêu. Đối phó cặn bã như thế, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nhân từ nương tay.
Đừng nói là hắn, hiện tại dù là Phó Thành Thực cũng run rẩy lên. Ánh mắt bất lực cùng cỗ tức giận đè nén của Trương Lão Hổ cũng làm hắn cảm thấy phẫn nộ chưa từng có.
- Đáng đánh!
Khi Phó Khẩn Canh nhìn thấy một màn Tô Mộc đánh người nhịn không được lớn tiếng quát. Hắn có thể nhìn ra Tô Mộc không có quan hệ gì mật thiết với Trương Lão Hổ, nhưng Tô Mộc vẫn làm ra hành động như vậy, đây tuyệt đối là người chính nghĩa. Không cần biết lúc đó Tô Mộc nghĩ như thế nào, nhưng chỉ cần hắn cứu Trương Lão Hổ, chỉ vì điều này Phó Khẩn Canh liền có hảo cảm với hắn.
Sau khi xem xong đoạn ghi hình, cảm xúc Phó Khẩn Canh vẫn không ngừng phập phồng. Nhân viên y tế liền bước tới, đưa một ly nước lọc, sau khi hắn uống cạn mới từ từ bình tĩnh lại.
Mà lúc này ánh mắt Phó Khẩn Canh nhìn Tô Mộc trở nên nóng rực, có thêm vẻ thân mật không ít.
Có thể bất chấp nguy hiểm, đối lập với con cháu của quan chức, người như vậy tuyệt đối không phải là người xấu!
Mặc dù Phó Khẩn Canh biết thân phận Tô Mộc bất đồng, là cháu nuôi của Từ lão, chưa chắc đem Cao Bằng Phi để vào trong mắt, nhưng phải biết rằng ở tình cảnh lúc đó, nếu Tô Mộc thật sự bị đánh cũng không phải là không thể nào.
Nhưng Tô Mộc lại thật sự ra tay!
- Tô Mộc, khoan đã, khoan đã…cậu vừa nói cậu tên Tô Mộc phải không?
Đúng lúc này Phó Thành Thực đột nhiên hỏi.
/1590
|