Biểu hiện dị thường của Phó Thành Thực chẳng những làm cho Tô Mộc cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả Phó Khẩn Canh cũng có chút kinh ngạc nhìn qua. Trong mấy đứa con của hắn, tính cách Phó Thành Thực trầm ổn nhất, nếu không cũng sẽ không làm nghiên cứu công nghiệp quân sự. Nhưng vì sao lúc này hắn toát ra vẻ mặt như thế? Hơn nữa người này không phải là Tô Mộc sao? Có cần kích động như vậy?
Khoan đã…Tô Mộc!
Nhưng ngay lúc Phó Khẩn Canh nghĩ tới đây, nhắc lại tên Tô Mộc thêm một lần, trước mắt không khỏi sáng ngời, cảm giác bi phẫn tạm thời áp chế xuống, nhìn Tô Mộc trầm giọng nói:
- Tô Mộc, cậu chính là Tô Mộc kia sao?
Tô Mộc kia sao? Tô Mộc thật sự có điểm mơ hồ!
Mình chính là Tô Mộc không phải sao? Tại sao còn có Tô Mộc nào, hắn có chút mờ mịt, nghi hoặc hỏi:
- Phó lão, ngài có ý tứ gì? Cháu chính là Tô Mộc, vì sao lại còn xuất hiện Tô Mộc nào nữa? Trùng tên trùng họ với cháu?
Thật sự là trùng tên trùng họ sao? Phó Thành Thực tuyệt đối không nghĩ như vậy:
- Tô Mộc, tôi hỏi cậu, Ngô Thanh Nguyên Ngô lão là gì của cậu?
- Là ân sư của cháu!
Tô Mộc đáp.
- Đoạn thời gian trước có phải cậu từng viết qua hai bài viết, trong đó có một bài gọi là “Luận hưng suy lợi tệ của sản nghiệp kinh tế liên dân tộc”?
Phó Thành Thực gấp giọng hỏi.
- Dạ.
Tô Mộc gật đầu nói.
Quả nhiên là hắn, thật sự là người này!
Phó Thành Thực xoay người nhìn cha mình, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng khó dằn nén. Thật sự là Tô Mộc này! Vừa rồi khó trách khi mình nghe được tên Tô Mộc, cảm giác đã nghe qua ở địa phương nào, nhưng hắn biết mình lần đầu tiên gặp Tô Mộc, thì ra là vì nguyên nhân như vậy. Bởi vì đoạn thời gian trước hai bài viết của Tô Mộc từng gây náo động không nhỏ.
Lúc này Phó Khẩn Canh cũng đã hiểu được Tô Mộc là ai!
Kỳ thật chuyện hai bài viết kia hiện tại cũng không phải là bí mật gì, dù sao hai bài viết đã được xem trọng, nhất định phải truyền bá đi ra. Nhưng làm người đường sự mà Tô Mộc lại không hề biết. Lúc ấy hắn nghe Ngô lão thuận miệng nói ra, có lẽ có nhắc tới thảo luận trên nội tham, nhưng Tô Mộc lại không dám chắc mình nghe được từ đó. Tóm lại Tô Mộc đã sớm đem chuyện hai bài viết ném sang một bên, cho nên nhìn nét mặt của hai người cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Về chuyện bài viết Phó Khẩn Canh cũng không định nói với Tô Mộc, chỉ hỏi:
- Hiện tại Trương Lão Hổ thế nào?
- Hiện tại Trương gia gia cùng Quan Trung đã ở địa phương an toàn, kỳ thật Trương gia gia cũng không muốn cho cháu tới quấy rầy lão nhân gia. Bởi vì chuyện này cháu nghĩ muốn giúp ông ấy giải quyết. Nhưng mặc dù Trương gia gia chưa nói, cháu vẫn có thể nhìn ra ông ấy thật sự muốn gặp lại ngài.
Tô Mộc nói.
- Phải, tôi cũng rất muốn gặp hắn. Thành Thực, phân phó đi xuống, cha muốn lập tức khởi hành đi Cổ Lan thị, cha muốn nhìn xem là ai dám khi dễ lên đầu huynh đệ của Phó Khẩn Canh này!
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
- Cha, chuyện này con nghĩ không cần gấp như thế.
Phó Thành Thực vội vàng nói.
- Sao lại không nóng nảy? Cha tìm Trương Lão Hổ nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả được tin tức, cha sao có thể không nóng nảy?
Phó Khẩn Canh lập tức nổi giận.
- Không phải như thế. Cha, ý của con không phải không để cho cha đi. Nhưng mà cha xem, nếu cha cần đi chúng ta cũng nên dựa theo trình tự phải không. Bên cha là một chuyện, mấu chốt là cũng phải an bài cho Trương thúc. Nếu cha gióng trống khua chiêng đi qua, làm sao chủ trì công đạo cho Trương thúc? Hơn nữa thân thể của cha chính cha cũng hiểu rõ, xế chiều cha còn phải làm kiểm tra, nếu thân thể cha xảy ra vấn đề, thật vất vả gặp được Trương thúc, lại không nói được vài câu, tình huống sẽ càng không xong.
Phó Thành Thực giải thích.
Nguyên lai còn có nội tình như thế!
Tô Mộc đứng bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Phó Thành Thực nhìn qua, cũng mỉm cười nói:
- Phó lão, Phó thúc nói rất đúng, nếu thân thể của ngài không việc gì, chuyện gì cũng dễ làm hơn. Hơn nữa đã chờ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chờ thêm một hai ngày không được sao? Về phần bên Trương gia gia, ngài yên tâm đi, cháu tin tưởng Quan Trung sẽ an bài tốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố. Hơn nữa không phải còn có cháu sao? Nếu dưới tình huống như vậy còn làm Trương gia gia xảy ra chuyện, cháu làm sao còn mặt mũi gặp ngài.
Mấy lời này nói vào trong tim Phó Khẩn Canh.
Chỉ cần Trương Lão Hổ không có việc gì, Phó Khẩn Canh mới có thể tiếp tục nhận kiểm tra, sau đó đi qua. Nhưng cũng không thể dùng thời gian quá dài, nghĩ tới đây hắn liền hỏi:
- Tô Mộc, hiện tại cậu đang công tác trong Cổ Lan thị?
- Dạ, Phó lão, không dối gạt ngài…
- Khoan, nơi này không có người ngoài, cậu xấp xỉ tuổi của cháu trai Trương Lão Hổ, vừa rồi cậu còn xưng hô Thành Thực làm thúc, thì trực tiếp gọi tôi là Phó gia gia đi.
Phó Khẩn Canh ngắt lời Tô Mộc:
- Nói vậy cậu cũng đoán được, hắn chính là con trai nhỏ của tôi, Phó Thành Thực, cũng là Phó thúc của cậu.
- Dạ, Phó gia gia, Phó thúc.
Tô Mộc vội vàng đáp ứng, đừng nhìn chuyển biến xưng hô không có gì, nhưng Tô Mộc biết địa vị của mình ở trong lòng Phó Khẩn Canh đã biến hóa.
- Hiện tại cháu công tác trong hội quản ủy khu cao tân Cổ Lan thị, là chủ nhiệm.
Tô Mộc nói.
- Chủ nhiệm hội quản ủy?
Phó Khẩn Canh kinh ngạc nói. Hắn đương nhiên biết chức chủ nhiệm như vậy có cấp bậc nào, mà tuổi của Tô Mộc mới được bao nhiêu, sao có thể ngồi vào vị trí này? Chẳng lẽ có quan hệ tới Từ Trung Nguyên?
Nhưng Phó Thành Thực cũng không hề có chút vẻ ngạc nhiên, thật bình tĩnh hỏi:
- Tô Mộc, cậu làm sao biết Trương thúc bọn họ?
- Kỳ thật việc này nhắc tới thật thú vị…
Tô Mộc đem chuyện mình làm sao quen biết Trương Quan Trung, làm sao biết thân phận Trương Lão Hổ, chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng Phó Khẩn Canh liền biến mất, ánh mắt nhìn Tô Mộc đầy vẻ từ ái.
- Nói như vậy lần này cậu tới thủ đô, thứ hai phải về sao?
Phó Khẩn Canh hỏi.
- Dạ, lần này cháu tới thủ đô dự định tối mai sẽ về, nhưng bởi vì đoàn khảo sát của Lý thị ngu nhạc cần tới Cổ Lan thị, cháu chuẩn bị cùng họ trở về.
Tô Mộc đáp.
- Nói như vậy…
Phó Khẩn Canh thoáng trầm ngâm, ngẩng đầu nói:
- Tô Mộc, như vậy đi, cậu không cần đi cùng họ, xế chiều tôi sẽ có một lần kiểm tra, ngày mai phỏng chừng phải nghỉ ngơi thu xếp một ngày. Như vậy ngày mốt cậu cùng đi với tôi, họ đi việc của họ, cậu đi với tôi, tôi muốn thứ hai phải gặp được Trương Lão Hổ. Cậu trở về nói với Từ lão xem thế nào?
- Dạ, cứ vậy đi, cháu sẽ đi cùng Phó gia gia. Việc này cũng không cần báo với ông nội cháu, cháu có nói với ông vốn chiều mai rời thủ đô, nếu vậy cháu ở thêm một ngày.
Tô Mộc đáp.
- Vậy là tốt rồi!
Phó Khẩn Canh nhìn vào tấm hình, Tô Mộc biết hắn đã lâm vào trong hồi ức, mình cũng nên rời đi. Những gì cần nói đã nói, không cần tiếp tục lưu lại nơi này.
Đợi sau khi Tô Mộc rời khỏi, Phó Khẩn Canh đứng cạnh cửa sổ, chờ Phó Thành Thực đi tới gần:
- Nói một chút đi, có phải con biết về chuyện của Tô Mộc hay không?
Biết con chi bằng cha!
Vừa rồi biểu hiện của Phó Thành Thực đã chứng minh hắn biết nội tình của Tô Mộc, sự thật đúng là như thế. Nhưng cũng không phải do hắn đặc biệt điều tra, mà là trong một cơ hội ngẫu nhiên hắn có được tư liệu về Tô Mộc mà thôi.
- Cha, kỳ thật Tô Mộc có thể ngồi ở vị trí bây giờ không quan hệ gì với Từ lão, nếu nói sâu hơn, không quan hệ với ai. Hắn hoàn toàn dựa vào chính bổn sự, dựa vào năng lực của bản thân đi lên. Quan hệ tới kinh nghiệm của hắn, phải nói từ lúc hắn mới đi vào trong quan trường…
Sau khi Phó Khẩn Canh nghe xong, đã có ấn tượng toàn diện về Tô Mộc. Thật không ngờ tiểu tử kia lại có được mạng lưới nhân mạch rộng như vậy, xây dựng được mối quan hệ cường đại trong quan trường.
- Thanh niên này đại tài ah!
Phó Khẩn Canh lẩm bẩm.
- Dạ, cha, có lẽ cha còn chưa biết, hắn chẳng những giỏi làm kinh tế, nghe nói còn biết xem xét đồ cổ, viết thư pháp rất đẹp, còn hiểu về y thuật.
Phó Thành Thực vừa nói vừa cảm giác Tô Mộc không đơn giản.
- Thật sao?
Phó Khẩn Canh hỏi.
- Nếu như không có gì ngoài ý liệu, mấy bổn sự này cũng không cách nào làm giả.
Phó Thành Thực gật đầu nói.
- Đúng là một thanh niên có ý tứ. Không thể không nói, bản lĩnh xem người của Từ lão lúc nào cũng mạnh hơn cha ah.
Phó Khẩn Canh cười nói.
- Cha, đừng nghĩ việc này, con đi an bài thủ tục rời thủ đô của cha, còn phải chuẩn bị kiểm tra sức khỏe, thứ hai chúng ta sẽ khởi hành đi Cổ Lan thị!
Phó Thành Thực nói.
- Con không cần đi theo, con còn có công tác cần làm, cha mang người đi cùng là được.
Phó Khẩn Canh quyết đoán nói.
- Dạ!
Phó Thành Thực hiểu rõ chuyện cha mình quyết định không ai có thể thay đổi.
Đợi sau khi Phó Thành Thực rời phòng, trên mặt Phó Khẩn Canh lộ vẻ thả lỏng cùng hồi ức, trong tay cầm tấm hình ố vàng, miệng khẽ thì thào.
- Ông bạn già, chúng ta rất nhanh có thể gặp mặt!
Khoan đã…Tô Mộc!
Nhưng ngay lúc Phó Khẩn Canh nghĩ tới đây, nhắc lại tên Tô Mộc thêm một lần, trước mắt không khỏi sáng ngời, cảm giác bi phẫn tạm thời áp chế xuống, nhìn Tô Mộc trầm giọng nói:
- Tô Mộc, cậu chính là Tô Mộc kia sao?
Tô Mộc kia sao? Tô Mộc thật sự có điểm mơ hồ!
Mình chính là Tô Mộc không phải sao? Tại sao còn có Tô Mộc nào, hắn có chút mờ mịt, nghi hoặc hỏi:
- Phó lão, ngài có ý tứ gì? Cháu chính là Tô Mộc, vì sao lại còn xuất hiện Tô Mộc nào nữa? Trùng tên trùng họ với cháu?
Thật sự là trùng tên trùng họ sao? Phó Thành Thực tuyệt đối không nghĩ như vậy:
- Tô Mộc, tôi hỏi cậu, Ngô Thanh Nguyên Ngô lão là gì của cậu?
- Là ân sư của cháu!
Tô Mộc đáp.
- Đoạn thời gian trước có phải cậu từng viết qua hai bài viết, trong đó có một bài gọi là “Luận hưng suy lợi tệ của sản nghiệp kinh tế liên dân tộc”?
Phó Thành Thực gấp giọng hỏi.
- Dạ.
Tô Mộc gật đầu nói.
Quả nhiên là hắn, thật sự là người này!
Phó Thành Thực xoay người nhìn cha mình, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng khó dằn nén. Thật sự là Tô Mộc này! Vừa rồi khó trách khi mình nghe được tên Tô Mộc, cảm giác đã nghe qua ở địa phương nào, nhưng hắn biết mình lần đầu tiên gặp Tô Mộc, thì ra là vì nguyên nhân như vậy. Bởi vì đoạn thời gian trước hai bài viết của Tô Mộc từng gây náo động không nhỏ.
Lúc này Phó Khẩn Canh cũng đã hiểu được Tô Mộc là ai!
Kỳ thật chuyện hai bài viết kia hiện tại cũng không phải là bí mật gì, dù sao hai bài viết đã được xem trọng, nhất định phải truyền bá đi ra. Nhưng làm người đường sự mà Tô Mộc lại không hề biết. Lúc ấy hắn nghe Ngô lão thuận miệng nói ra, có lẽ có nhắc tới thảo luận trên nội tham, nhưng Tô Mộc lại không dám chắc mình nghe được từ đó. Tóm lại Tô Mộc đã sớm đem chuyện hai bài viết ném sang một bên, cho nên nhìn nét mặt của hai người cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Về chuyện bài viết Phó Khẩn Canh cũng không định nói với Tô Mộc, chỉ hỏi:
- Hiện tại Trương Lão Hổ thế nào?
- Hiện tại Trương gia gia cùng Quan Trung đã ở địa phương an toàn, kỳ thật Trương gia gia cũng không muốn cho cháu tới quấy rầy lão nhân gia. Bởi vì chuyện này cháu nghĩ muốn giúp ông ấy giải quyết. Nhưng mặc dù Trương gia gia chưa nói, cháu vẫn có thể nhìn ra ông ấy thật sự muốn gặp lại ngài.
Tô Mộc nói.
- Phải, tôi cũng rất muốn gặp hắn. Thành Thực, phân phó đi xuống, cha muốn lập tức khởi hành đi Cổ Lan thị, cha muốn nhìn xem là ai dám khi dễ lên đầu huynh đệ của Phó Khẩn Canh này!
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
- Cha, chuyện này con nghĩ không cần gấp như thế.
Phó Thành Thực vội vàng nói.
- Sao lại không nóng nảy? Cha tìm Trương Lão Hổ nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả được tin tức, cha sao có thể không nóng nảy?
Phó Khẩn Canh lập tức nổi giận.
- Không phải như thế. Cha, ý của con không phải không để cho cha đi. Nhưng mà cha xem, nếu cha cần đi chúng ta cũng nên dựa theo trình tự phải không. Bên cha là một chuyện, mấu chốt là cũng phải an bài cho Trương thúc. Nếu cha gióng trống khua chiêng đi qua, làm sao chủ trì công đạo cho Trương thúc? Hơn nữa thân thể của cha chính cha cũng hiểu rõ, xế chiều cha còn phải làm kiểm tra, nếu thân thể cha xảy ra vấn đề, thật vất vả gặp được Trương thúc, lại không nói được vài câu, tình huống sẽ càng không xong.
Phó Thành Thực giải thích.
Nguyên lai còn có nội tình như thế!
Tô Mộc đứng bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Phó Thành Thực nhìn qua, cũng mỉm cười nói:
- Phó lão, Phó thúc nói rất đúng, nếu thân thể của ngài không việc gì, chuyện gì cũng dễ làm hơn. Hơn nữa đã chờ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chờ thêm một hai ngày không được sao? Về phần bên Trương gia gia, ngài yên tâm đi, cháu tin tưởng Quan Trung sẽ an bài tốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố. Hơn nữa không phải còn có cháu sao? Nếu dưới tình huống như vậy còn làm Trương gia gia xảy ra chuyện, cháu làm sao còn mặt mũi gặp ngài.
Mấy lời này nói vào trong tim Phó Khẩn Canh.
Chỉ cần Trương Lão Hổ không có việc gì, Phó Khẩn Canh mới có thể tiếp tục nhận kiểm tra, sau đó đi qua. Nhưng cũng không thể dùng thời gian quá dài, nghĩ tới đây hắn liền hỏi:
- Tô Mộc, hiện tại cậu đang công tác trong Cổ Lan thị?
- Dạ, Phó lão, không dối gạt ngài…
- Khoan, nơi này không có người ngoài, cậu xấp xỉ tuổi của cháu trai Trương Lão Hổ, vừa rồi cậu còn xưng hô Thành Thực làm thúc, thì trực tiếp gọi tôi là Phó gia gia đi.
Phó Khẩn Canh ngắt lời Tô Mộc:
- Nói vậy cậu cũng đoán được, hắn chính là con trai nhỏ của tôi, Phó Thành Thực, cũng là Phó thúc của cậu.
- Dạ, Phó gia gia, Phó thúc.
Tô Mộc vội vàng đáp ứng, đừng nhìn chuyển biến xưng hô không có gì, nhưng Tô Mộc biết địa vị của mình ở trong lòng Phó Khẩn Canh đã biến hóa.
- Hiện tại cháu công tác trong hội quản ủy khu cao tân Cổ Lan thị, là chủ nhiệm.
Tô Mộc nói.
- Chủ nhiệm hội quản ủy?
Phó Khẩn Canh kinh ngạc nói. Hắn đương nhiên biết chức chủ nhiệm như vậy có cấp bậc nào, mà tuổi của Tô Mộc mới được bao nhiêu, sao có thể ngồi vào vị trí này? Chẳng lẽ có quan hệ tới Từ Trung Nguyên?
Nhưng Phó Thành Thực cũng không hề có chút vẻ ngạc nhiên, thật bình tĩnh hỏi:
- Tô Mộc, cậu làm sao biết Trương thúc bọn họ?
- Kỳ thật việc này nhắc tới thật thú vị…
Tô Mộc đem chuyện mình làm sao quen biết Trương Quan Trung, làm sao biết thân phận Trương Lão Hổ, chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng Phó Khẩn Canh liền biến mất, ánh mắt nhìn Tô Mộc đầy vẻ từ ái.
- Nói như vậy lần này cậu tới thủ đô, thứ hai phải về sao?
Phó Khẩn Canh hỏi.
- Dạ, lần này cháu tới thủ đô dự định tối mai sẽ về, nhưng bởi vì đoàn khảo sát của Lý thị ngu nhạc cần tới Cổ Lan thị, cháu chuẩn bị cùng họ trở về.
Tô Mộc đáp.
- Nói như vậy…
Phó Khẩn Canh thoáng trầm ngâm, ngẩng đầu nói:
- Tô Mộc, như vậy đi, cậu không cần đi cùng họ, xế chiều tôi sẽ có một lần kiểm tra, ngày mai phỏng chừng phải nghỉ ngơi thu xếp một ngày. Như vậy ngày mốt cậu cùng đi với tôi, họ đi việc của họ, cậu đi với tôi, tôi muốn thứ hai phải gặp được Trương Lão Hổ. Cậu trở về nói với Từ lão xem thế nào?
- Dạ, cứ vậy đi, cháu sẽ đi cùng Phó gia gia. Việc này cũng không cần báo với ông nội cháu, cháu có nói với ông vốn chiều mai rời thủ đô, nếu vậy cháu ở thêm một ngày.
Tô Mộc đáp.
- Vậy là tốt rồi!
Phó Khẩn Canh nhìn vào tấm hình, Tô Mộc biết hắn đã lâm vào trong hồi ức, mình cũng nên rời đi. Những gì cần nói đã nói, không cần tiếp tục lưu lại nơi này.
Đợi sau khi Tô Mộc rời khỏi, Phó Khẩn Canh đứng cạnh cửa sổ, chờ Phó Thành Thực đi tới gần:
- Nói một chút đi, có phải con biết về chuyện của Tô Mộc hay không?
Biết con chi bằng cha!
Vừa rồi biểu hiện của Phó Thành Thực đã chứng minh hắn biết nội tình của Tô Mộc, sự thật đúng là như thế. Nhưng cũng không phải do hắn đặc biệt điều tra, mà là trong một cơ hội ngẫu nhiên hắn có được tư liệu về Tô Mộc mà thôi.
- Cha, kỳ thật Tô Mộc có thể ngồi ở vị trí bây giờ không quan hệ gì với Từ lão, nếu nói sâu hơn, không quan hệ với ai. Hắn hoàn toàn dựa vào chính bổn sự, dựa vào năng lực của bản thân đi lên. Quan hệ tới kinh nghiệm của hắn, phải nói từ lúc hắn mới đi vào trong quan trường…
Sau khi Phó Khẩn Canh nghe xong, đã có ấn tượng toàn diện về Tô Mộc. Thật không ngờ tiểu tử kia lại có được mạng lưới nhân mạch rộng như vậy, xây dựng được mối quan hệ cường đại trong quan trường.
- Thanh niên này đại tài ah!
Phó Khẩn Canh lẩm bẩm.
- Dạ, cha, có lẽ cha còn chưa biết, hắn chẳng những giỏi làm kinh tế, nghe nói còn biết xem xét đồ cổ, viết thư pháp rất đẹp, còn hiểu về y thuật.
Phó Thành Thực vừa nói vừa cảm giác Tô Mộc không đơn giản.
- Thật sao?
Phó Khẩn Canh hỏi.
- Nếu như không có gì ngoài ý liệu, mấy bổn sự này cũng không cách nào làm giả.
Phó Thành Thực gật đầu nói.
- Đúng là một thanh niên có ý tứ. Không thể không nói, bản lĩnh xem người của Từ lão lúc nào cũng mạnh hơn cha ah.
Phó Khẩn Canh cười nói.
- Cha, đừng nghĩ việc này, con đi an bài thủ tục rời thủ đô của cha, còn phải chuẩn bị kiểm tra sức khỏe, thứ hai chúng ta sẽ khởi hành đi Cổ Lan thị!
Phó Thành Thực nói.
- Con không cần đi theo, con còn có công tác cần làm, cha mang người đi cùng là được.
Phó Khẩn Canh quyết đoán nói.
- Dạ!
Phó Thành Thực hiểu rõ chuyện cha mình quyết định không ai có thể thay đổi.
Đợi sau khi Phó Thành Thực rời phòng, trên mặt Phó Khẩn Canh lộ vẻ thả lỏng cùng hồi ức, trong tay cầm tấm hình ố vàng, miệng khẽ thì thào.
- Ông bạn già, chúng ta rất nhanh có thể gặp mặt!
/1590
|