Những lời nói của Thư Á Quân quả là làm người ta cảm động.
Gã đã cưới được Phương Mĩ Lệ con gái yêu của nhà họ Phương nên trước mặt người nhà họ Phương luôn một lòng thể hiện sự trung thành tận tụy. Bình thường anh em nhà họ Phương gặp gã, tuy rằng không có chút lịch sự nào nhưng gã chưa từng thể hiện bất mãn.
Bởi vậy, bà Phương vẫn xem Thư Á Quân là người có tình có nghĩa. Người con gái vô phúc của bà nửa đời sau vẫn cần có sự chăm sóc của gã, bởi Phương Mĩ Lệ rất yêu Thư Á Quân.
Hai người quen nhau khi còn học đại học. Khuôn mặt của Phương Mĩ Lệ khiến rất nhiều nam sinh sợ hãi. Thư Á Quân đã kiên trì rất lâu, dùng thái độ ôn hòa, khiêm tốn để tiếp cận Phương Mĩ Lệ.
Trước khi hai người kết hôn, Thư Á Quân vì tiền đồ của mình mà miễn cưỡng chấp nhận tính nết đại tiểu thư và khuôn mặt to bành của Phương Mĩ Lệ. Thế nhưng, ba năm sau Thư Á Quân xuất phát chỉ là một nhân viên bình thường đã leo lên được chức Trưởng ban thư ký Thành ủy.
Mỗi lần nhìn thấy những cô gái đẹp như hoa như ngọc ở trên đường thì trong lòng gã lại nổi lòng thèm muốn. Gã ao ước người con gái của mình cũng có phong thái như những nữ minh tinh trên truyền hình. Khát khao mình có thể hô mưa gọi gió, nắm trong tay quyền cao chức trọng. Gã cũng khát vọng một ngày nào đó tự mình có thể đứng trên đỉnh vinh quang.
Cho nên, bất luận những ngày tháng sống cùng Phương Mĩ Lệ có phải chịu bao nhiêu tủi nhục gã cũng kiên trì nhẫn nhịn. Cuối cùng, Thư Á Quân cũng được đền đáp. Gã đã có được sự tán thành tin tưởng của nhà họ Phương. Thế nên lần này nhân cơ hội Bí thư Phùng điều đi, Phương gia liền ra tay đưa Thư Á Quân lên vị trí Chủ tịch thành phố.
Bà Phương tuy rằng không ưa Thư Á Quân lắm. Nhưng bởi gã là chồng của Phương Mĩ Lệ nên cũng dần dần tiếp nhận gã. Nghe những lời mà Thư Á Quân nói bà Phương cũng yên tâm phần nào, trầm lắng suy tư một chút, bà chậm rãi nói:
- Chịu khó chăm sóc tốt cho Mĩ Lệ. Phương gia sẽ không bạc đãi con đâu.
- Yên tâm đi! Mẹ! Con nhất định sẽ làm cho Mĩ Lệ cảm thấy được sống những ngày tháng còn tốt hơn trước.
Thư Á Quân cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mẹ vợ để nói những lời như vậy. Bà Phương trong lòng hiểu rõ đây chỉ là những lời đầu môi. Tuy nhiên, nghe được những lời nói như vậy trong lòng cũng cảm thấy có chút an ủi.
Tiếng giày cao gót mỗi ngày một gần. Chị gái Phương Mĩ Lệ đi vào, đứng ngay cạnh cửa hướng về phía bà phương nói:
- Mẹ! Xe đến rồi.
- Ừ!
Bà phương gật đầu, nhìn về phía Thư Á Quân dặn dò:
- Á Quân, giao Mĩ Lệ cho con đấy.
- Mẹ, chị cả tạm biệt hai người.
Thư Á Quân tiễn hai người đến cổng, sau đó quay lại phòng bệnh. Nhìn lên Phương Mĩ Lệ mập mập tròn trĩnh nằm giường. Trong mắt Thư Á Quân xa xăm hiện lên ánh mắt độc ác.
- Phương Mĩ Lệ, tất cả đều là do cô tự chuốc, đừng trách tôi!
Người trong cơ quan nghe được tin vợ của Chủ tịch thành phố không may gặp phải tai nạn giao thông. Rất nhiều người đã đến bệnh viện hỏi thăm. Trương Nhất Phàm cũng tranh thủ chút thời gian tới bệnh viện an ủi Thư Á Quân vài câu. Hai người nói chuyện một lúc rồi Trương Nhất Phàm ra về.
Trên đường về, Tần Xuyên đột nhiên hỏi một câu:
- Chủ tịch thành phố Trương, có câu này không biết có nên nói hay không?
Trương Nhất Phàm đang hút thuốc, liền đưa điếu thuốc xuống gạt tàn, chậm rãi nói:
- Có gì cứ nói, không cần ấp a ấp úng.
Tần Xuyên quay đầu lại nhìn Trương Nhất Phàm thấy không có gì là không nên nói, rồi mới nói:
- Chủ tịch thành phố Thư vốn không có tình cảm gì với vợ. Tôi thấy những thương cảm mà không ta biểu hiện đều là giả dối. Trong đôi mắt không có chút đau khổ nào.
- Ha ha...Từ khi nào mà cậu học được cách nhìn mặt đoán lòng người vậy?
Trương Nhất Phàm cười cười. Cho dù là ai cưới được người vợ như Phương Mĩ Lệ mà vẫn vui mừng được thì người đó quả là siêu nhân, đã thành thần tiên rồi.
Có thể cùng chung chăn gối với Phương Mĩ Lệ, thì đã là một người đàn ông có dũng khí rồi. Về điểm này, Trương Nhất Phàm rất khâm phục Thư Á Quân. Lần đầu tiên tặng quà cho Thư Á Quân cũng là lần đầu gặp Phương Mĩ Lệ. Lúc đó hắn cảm thấy tiếc thay cho Thư Á Quân.
Thư Á Quân bề ngoài tài hoa, tướng mạo sáng sủa như vậy lại đi cưới một người vợ như Phương Mĩ Lệ. Mãi về sau, khi Trương Nhất Phàm được điều đến thành phố Đông Lâm làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố. Hắn mới biết Thư Á Quân thì ra là con rể Phương gia.
Phương gia vẫn là đối thủ của Trương gia. Hai gia tộc này thường xuyên công khai đấu đá lẫn nhau không nhận mặt nhau. Phương Cảnh Văn và Trương Kính Hiên cũng vậy thuộc về cùng một thời đại. Một ở tỉnh Tương đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, một lại là Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Trên thực tế, nếu không phải Phương gia khinh thường Thư Á Quân. Gã sớm đã không ngồi ở vị trí này. Với tuổi tác hiện nay của gã cho dù đã leo lên tỉnh cũng là chuyện dễ hiểu. Chẳng qua, Phương gia vẫn khinh thường thân phận thấp kém của gã nên Thư Á Quân mới vẫn mãi loanh quanh bên phía Phương gia.
Tần Xuyên đột nhiên nhắc tới vấn đề này, xem ra Thư Á Quân diễn kịch cũng không tồi nhưng vẫn không khỏi bị người khác nhìn ra.
Có lẽ thấy tâm trạng của Trương Nhất Phàm cũng không khá tốt nên Liễu Hải liền nói đùa:
- Nếu cưới được người phụ nữ như vậy làm vợ. Tôi không tin anh có thể sung sướng.
Tần Xuyên cũng mỉm cười rất quái. Liễu Hải thật ra đã nhắc tới một vấn đề rất có tính xây dựng. Liễu Hải là người bình thường không dễ gì mở miệng, đột nhiên cũng lên tiếng:
- Anh, anh nói vụ tai nạn xe của Phương Mĩ Lệ liệu có thể nào là do người khác làm hại?
Lời nói của Liễu Hải lập tức thu hút sự chú ý của hai người kia. Vụ tai nại giao thông của Phương Mĩ Lệ liệu có thể là do người khác hại? Nếu thật là như vậy, vậy thì người gây ra chuyện này có thể là ai? Thư Á Quân? Có thể nào chính gã đã chặt bỏ cây đại thụ mà gã đã không dễ gì có được.
Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một chút rồi lại cảm thấy không có khả năng này. Hắn hỏi lại Liễu Hải:
- Sao cậu lại nghĩ như vậy?
Liễu Hải hơi sửng sốt, phát hiện ra những lời nói vừa rồi của mình có phần đường đột. Gã có chút xấu hổ, cười cười và sờ tay lên đầu:
- Trực giác của em mách bảo như vậy!
Thân là quân nhân, mà lại nói ra những lời nói như vậy thật là không nên. Sự việc vẫn chưa có chứng cứ gì, chỉ dựa vào trực giác phán đoán là do người khác cố ý hãm hại. Trương Nhất Phàm dí đầu thuốc lá đang hút xuống gạt tàn nói:
- Đoán bừa!
Liễu Hải và Tần Xuyên nghiêm túc hơn, âm thầm lè lưỡi, lời nói vừa rồi có vẻ đã đi quá giới hạn.
Vừa trở về phòng làm việc, Tần Xuyên đã được gọi đi nhận quà mừng năm mới. Trương Nhất Phàm đang uống trà thì Lưu Hiểu Hiên gọi điện thoại tới hỏi hắn khi nào thì lên tỉnh thành? Trương Nhất Phàm nhìn lịch ngày rồi trả lời: sau hai ngày nữa sẽ lên. Ngày kia được nghỉ làm sẽ đi ngay.
Trong điện thoại Lưu Hiểu Hiên cười như có việc gì đó rất vui nhưng lại không nói đã xảy ra việc gì. Trương Nhất Phàm liền hỏi: có chuyện gì vậy? Anh về tỉnh thì có gì mà đáng cười?
Lưu Hiểu Hiên lúc này mới lên tiếng:
- Vết thương sau lưng anh đã khỏi chưa vậy?
Trương Nhất Phàm im lặng một chút. Thì ra việc cô ấy nghĩ chuyện này, thế là hắn liền đáp: có lẽ cũng ổn rồi.
Lưu Hiểu Hiên cười nói:
- Tối nay anh qua chỗ em đi, em có quà cho anh.
- Không cần quan trọng vậy đâu, anh chỉ lên tỉnh vài ngày rồi sẽ về ngay.
Nghe cô ấy nói có vẻ thần bí Trương Nhất Phàm thật đoán không ra. Không biết cô ấy định làm gì?
Lưu Hiểu Hiên cười nói:
- Tối nay anh đến chúng ta sẽ nói tiếp.
Hết giờ làm Trương Nhất Phàm không cần Liễu Hải đưa đi mà tự mình lái xe tới chỗ ở của Lưu Hiểu Hiên.
Vào tới trước cửa xa xa đã văng vẳng mùi thơm của thức ăn. Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy thật đói. Hiểu Hiên mặc tạp dề ra mở cửa rồi lại đưa cho hắn đôi dép lê.
- Hôm nay làm món gì vậy?
Trương Nhất Phàm vừa đổi dép vừa hỏi.
- Món ngon!
Lưu Hiểu Hiên lách mình vào nhà bếp.
- Anh cứ ngồi tạm xuống đây, sắp xong rồi.
Nhưng Trương Nhất Phàm không đợi Lưu Hiểu Hiên bưng đồ ăn lên mà cũng theo bước cô ấy vào bếp. Thấy Lưu Hiểu Hiên giống như bà chủ của một gia đình, thuần thục nấu nướng. Trong lòng hắn liền cảm thấy cảm động vô cùng.
Thật chưa từng nghĩ tới Lưu Hiểu Hiên lại là một cô gái như vậy. Trình độ nấu ăn đã tương đương với đầu bếp của những nhà ăn lớn. Trương Nhất Phàm liền cảm thấy mình thật may mắn.
- Anh đứng đây làm gì? Chỉ vướng chân em, mau ra sô pha ngồi đi.
Thấy Trương Nhất Phàm còn cố dí sát đầu vào thổi nồi đất. Lưu Hiểu Hiên liền đẩy hắn ra.
- Cái gì vậy? cũng không để người ta xem, làm gì mà thần bí vậy?
Trương Nhất Phàm quay ra ngồi trên sô pha, mở ti vi xem. Vừa hay cũng là lúc phát sóng buổi biểu diễn của Hạ Vi Nhi. Trương Nhất Phàm nói:
- Cái cô Hạ Vi Nhi thay đổi hình tượng khi nào vậy? Từ phim ảnh đến ca hát cô ta đều có tham vọng. Thật cái gì cũng muốn có.
Khi Trương Nhất Phàm đang nói thầm một mình cũng là lúc Lưu Hiểu Hiên bưng bát canh ra:
- Anh uống trước đi.
Thấy Trương Nhất Phàm dán mắt vào ti vi xem Hạ Vi Nhi biểu diễn Lưu Hiểu Hiên liền hỏi:
- Anh quen cô ấy sao?
Trương Nhất Phàm cũng không để ý, thuận miệng trả lời:
- Gặp qua vài lần.
Thật ra, hắn đâu chỉ là quen biết Hạ Vi Nhi nên nói là rất quen thuộc thì đúng hơn.
Không ngờ Lưu Hiểu Hiên không tin cô ấy thở phù một tiếng rồi bật cười.
- Anh đúng là thấy sang bắt quàng làm họ. Người ta là ngôi sao lớn làm sao có thể quen biết anh cho được?
Trương Nhất Phàm gượng cười không ngờ mình nói thật mà có người lại không tin.
Lúc này, Hạ Vi Nhi trình bày xong bài hát liền hướng về phía khán giả bên dưới nói:
- Giờ tôi muốn mời một người em của mình lên sân khấu song ca cùng tôi để phục vụ quý vị. Quý vị cho một tràng vỗ tay được không ạ?
- Đây là bài hát rất quen thuộc với mọi người trong buổi liên hoan tết âm lịch năm nay. Chúng ta cùng đến với bài hát : Hẹn nhau năm 1998! Lên đi
Âm nhạc vang lên, Hạ Vi Nhi cầm micro, Ưu Dương cất tiếng hát.
- Mở rộng tâm hồn, đón lấy sắc xuân. Những bước nhảy sẽ phá tan sự trầm mặc, vui vẻ thân tình đem đến lời hỏi thăm ấp áp. Kéo dài khoảng khắc tắm mưa ngày hôm qua, khoảng khắc cảm động ngày hôm qua. Anh đã đón em bằng ánh mắt ấm nồng. Đón em và từ đó niềm vui sướng được mang đến.....
Đây là một ca khúc kinh điển. Từ sau buổi liên hoan năm 1998 ca khúc này rất được ưa thích. Hôm nay lại được Hạ Vi Nhi thể hiện với một dư vị khác.
Trương Nhất Phàm vốn không có thiện cảm lắm với loại con gái kiêu căng ngạo mạn như Hạ Vi Nhi. Nhưng qua vài lần tiếp xúc. Đặc biệt là lần trước khi cô ta chủ trì lễ đính hôn cho mình thì cái nhìn của Trương Nhất Phàm đã thay đổi rất nhiều.
Lưu Hiểu Hiên bưng một bát canh lớn, thơm nồng dặt trước mặt hắn:
- Mau uống đi, nhìn anh đã đói lắm rồi.
Trương Nhất Phàm nhấc bát canh lên vừa xem TV vừa uống canh.
- Ừ, canh này thật ngon, thật là thơm. Hiểu Hiên, tài nấu ăn của em càng ngày càng tốt lên.
Lưu Hiểu Hiên cười không nói gì.
Lúc này một âm thanh khác trên ti vi vang lên:
- Đến đây, đến đây hẹn ước chín tám.
- Đến đây nào đến đây nào hẹn ước chin tám, hẹn ước dưới ánh trăng bạc, hẹn ước trong tình yêu nồng nàn...
Một cô gái ăn mặc rất trẻ trung. Một nữ sinh rất đáng yêu đang lấp ló sau cánh gà. Trương Nhất Phàm ngay lập tức kêu lên:
- Chu Phán Phán.
Đúng là Chu Phán Phán. Chu Phán Phán xuất hiện trên truyền hình với một chiếc váy ngắn màu hồng. Cô ta ăn diện như một nữ sinh đang từ từ đi ra sau cánh gà.
Lưu Hiểu Hiên giật mình, liền bưng thức ăn ra ngoài, nhìn hai người phụ nữ trên màn hình cảm thấy Trương Nhất Phàm thật lạ lùng.
Bởi trên TV lúc này xuất hiện một cô gái khác, rất mới. Người bình thường sao có thể nhớ nổi tên? Chu Phán Phán trước kia chưa từng biểu diễn ở một sân khấu lớn như vậy. Nghe Trương Nhất Phàm gọi tên cô ta Lưu Hiểu Hiên đã tin Trương Nhất Phàm có quen biết những ca sĩ này.
Đột nhiên thấy Chu Phán Phán xuất hiện trên Ti vi, Trương Nhất Phàm vừa rồi có phần thất thần. Hắn chỉ là có cảm thấy có chút kinh ngạc, người chính mình giới thiệu không ngờ cũng lên Ti vi. Xem ra, giấc mộng của Chu Phán Phán đã được trở thành hiện thực.
Phát hiện Lưu Hiểu Hiên đang nhìn chằm chằm với vẻ rất khó hiểu, Trương Nhất Phàm liền cảm thấy ái ngại cười cười:
- Canh rất ngon, là canh gì vậy?
Lưu Hiểu Hiên để Trương Nhất Phàm uống gần hết rồi mới cười và nói:
- Canh Tam tiên!
Gã đã cưới được Phương Mĩ Lệ con gái yêu của nhà họ Phương nên trước mặt người nhà họ Phương luôn một lòng thể hiện sự trung thành tận tụy. Bình thường anh em nhà họ Phương gặp gã, tuy rằng không có chút lịch sự nào nhưng gã chưa từng thể hiện bất mãn.
Bởi vậy, bà Phương vẫn xem Thư Á Quân là người có tình có nghĩa. Người con gái vô phúc của bà nửa đời sau vẫn cần có sự chăm sóc của gã, bởi Phương Mĩ Lệ rất yêu Thư Á Quân.
Hai người quen nhau khi còn học đại học. Khuôn mặt của Phương Mĩ Lệ khiến rất nhiều nam sinh sợ hãi. Thư Á Quân đã kiên trì rất lâu, dùng thái độ ôn hòa, khiêm tốn để tiếp cận Phương Mĩ Lệ.
Trước khi hai người kết hôn, Thư Á Quân vì tiền đồ của mình mà miễn cưỡng chấp nhận tính nết đại tiểu thư và khuôn mặt to bành của Phương Mĩ Lệ. Thế nhưng, ba năm sau Thư Á Quân xuất phát chỉ là một nhân viên bình thường đã leo lên được chức Trưởng ban thư ký Thành ủy.
Mỗi lần nhìn thấy những cô gái đẹp như hoa như ngọc ở trên đường thì trong lòng gã lại nổi lòng thèm muốn. Gã ao ước người con gái của mình cũng có phong thái như những nữ minh tinh trên truyền hình. Khát khao mình có thể hô mưa gọi gió, nắm trong tay quyền cao chức trọng. Gã cũng khát vọng một ngày nào đó tự mình có thể đứng trên đỉnh vinh quang.
Cho nên, bất luận những ngày tháng sống cùng Phương Mĩ Lệ có phải chịu bao nhiêu tủi nhục gã cũng kiên trì nhẫn nhịn. Cuối cùng, Thư Á Quân cũng được đền đáp. Gã đã có được sự tán thành tin tưởng của nhà họ Phương. Thế nên lần này nhân cơ hội Bí thư Phùng điều đi, Phương gia liền ra tay đưa Thư Á Quân lên vị trí Chủ tịch thành phố.
Bà Phương tuy rằng không ưa Thư Á Quân lắm. Nhưng bởi gã là chồng của Phương Mĩ Lệ nên cũng dần dần tiếp nhận gã. Nghe những lời mà Thư Á Quân nói bà Phương cũng yên tâm phần nào, trầm lắng suy tư một chút, bà chậm rãi nói:
- Chịu khó chăm sóc tốt cho Mĩ Lệ. Phương gia sẽ không bạc đãi con đâu.
- Yên tâm đi! Mẹ! Con nhất định sẽ làm cho Mĩ Lệ cảm thấy được sống những ngày tháng còn tốt hơn trước.
Thư Á Quân cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mẹ vợ để nói những lời như vậy. Bà Phương trong lòng hiểu rõ đây chỉ là những lời đầu môi. Tuy nhiên, nghe được những lời nói như vậy trong lòng cũng cảm thấy có chút an ủi.
Tiếng giày cao gót mỗi ngày một gần. Chị gái Phương Mĩ Lệ đi vào, đứng ngay cạnh cửa hướng về phía bà phương nói:
- Mẹ! Xe đến rồi.
- Ừ!
Bà phương gật đầu, nhìn về phía Thư Á Quân dặn dò:
- Á Quân, giao Mĩ Lệ cho con đấy.
- Mẹ, chị cả tạm biệt hai người.
Thư Á Quân tiễn hai người đến cổng, sau đó quay lại phòng bệnh. Nhìn lên Phương Mĩ Lệ mập mập tròn trĩnh nằm giường. Trong mắt Thư Á Quân xa xăm hiện lên ánh mắt độc ác.
- Phương Mĩ Lệ, tất cả đều là do cô tự chuốc, đừng trách tôi!
Người trong cơ quan nghe được tin vợ của Chủ tịch thành phố không may gặp phải tai nạn giao thông. Rất nhiều người đã đến bệnh viện hỏi thăm. Trương Nhất Phàm cũng tranh thủ chút thời gian tới bệnh viện an ủi Thư Á Quân vài câu. Hai người nói chuyện một lúc rồi Trương Nhất Phàm ra về.
Trên đường về, Tần Xuyên đột nhiên hỏi một câu:
- Chủ tịch thành phố Trương, có câu này không biết có nên nói hay không?
Trương Nhất Phàm đang hút thuốc, liền đưa điếu thuốc xuống gạt tàn, chậm rãi nói:
- Có gì cứ nói, không cần ấp a ấp úng.
Tần Xuyên quay đầu lại nhìn Trương Nhất Phàm thấy không có gì là không nên nói, rồi mới nói:
- Chủ tịch thành phố Thư vốn không có tình cảm gì với vợ. Tôi thấy những thương cảm mà không ta biểu hiện đều là giả dối. Trong đôi mắt không có chút đau khổ nào.
- Ha ha...Từ khi nào mà cậu học được cách nhìn mặt đoán lòng người vậy?
Trương Nhất Phàm cười cười. Cho dù là ai cưới được người vợ như Phương Mĩ Lệ mà vẫn vui mừng được thì người đó quả là siêu nhân, đã thành thần tiên rồi.
Có thể cùng chung chăn gối với Phương Mĩ Lệ, thì đã là một người đàn ông có dũng khí rồi. Về điểm này, Trương Nhất Phàm rất khâm phục Thư Á Quân. Lần đầu tiên tặng quà cho Thư Á Quân cũng là lần đầu gặp Phương Mĩ Lệ. Lúc đó hắn cảm thấy tiếc thay cho Thư Á Quân.
Thư Á Quân bề ngoài tài hoa, tướng mạo sáng sủa như vậy lại đi cưới một người vợ như Phương Mĩ Lệ. Mãi về sau, khi Trương Nhất Phàm được điều đến thành phố Đông Lâm làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố. Hắn mới biết Thư Á Quân thì ra là con rể Phương gia.
Phương gia vẫn là đối thủ của Trương gia. Hai gia tộc này thường xuyên công khai đấu đá lẫn nhau không nhận mặt nhau. Phương Cảnh Văn và Trương Kính Hiên cũng vậy thuộc về cùng một thời đại. Một ở tỉnh Tương đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, một lại là Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Trên thực tế, nếu không phải Phương gia khinh thường Thư Á Quân. Gã sớm đã không ngồi ở vị trí này. Với tuổi tác hiện nay của gã cho dù đã leo lên tỉnh cũng là chuyện dễ hiểu. Chẳng qua, Phương gia vẫn khinh thường thân phận thấp kém của gã nên Thư Á Quân mới vẫn mãi loanh quanh bên phía Phương gia.
Tần Xuyên đột nhiên nhắc tới vấn đề này, xem ra Thư Á Quân diễn kịch cũng không tồi nhưng vẫn không khỏi bị người khác nhìn ra.
Có lẽ thấy tâm trạng của Trương Nhất Phàm cũng không khá tốt nên Liễu Hải liền nói đùa:
- Nếu cưới được người phụ nữ như vậy làm vợ. Tôi không tin anh có thể sung sướng.
Tần Xuyên cũng mỉm cười rất quái. Liễu Hải thật ra đã nhắc tới một vấn đề rất có tính xây dựng. Liễu Hải là người bình thường không dễ gì mở miệng, đột nhiên cũng lên tiếng:
- Anh, anh nói vụ tai nạn xe của Phương Mĩ Lệ liệu có thể nào là do người khác làm hại?
Lời nói của Liễu Hải lập tức thu hút sự chú ý của hai người kia. Vụ tai nại giao thông của Phương Mĩ Lệ liệu có thể là do người khác hại? Nếu thật là như vậy, vậy thì người gây ra chuyện này có thể là ai? Thư Á Quân? Có thể nào chính gã đã chặt bỏ cây đại thụ mà gã đã không dễ gì có được.
Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một chút rồi lại cảm thấy không có khả năng này. Hắn hỏi lại Liễu Hải:
- Sao cậu lại nghĩ như vậy?
Liễu Hải hơi sửng sốt, phát hiện ra những lời nói vừa rồi của mình có phần đường đột. Gã có chút xấu hổ, cười cười và sờ tay lên đầu:
- Trực giác của em mách bảo như vậy!
Thân là quân nhân, mà lại nói ra những lời nói như vậy thật là không nên. Sự việc vẫn chưa có chứng cứ gì, chỉ dựa vào trực giác phán đoán là do người khác cố ý hãm hại. Trương Nhất Phàm dí đầu thuốc lá đang hút xuống gạt tàn nói:
- Đoán bừa!
Liễu Hải và Tần Xuyên nghiêm túc hơn, âm thầm lè lưỡi, lời nói vừa rồi có vẻ đã đi quá giới hạn.
Vừa trở về phòng làm việc, Tần Xuyên đã được gọi đi nhận quà mừng năm mới. Trương Nhất Phàm đang uống trà thì Lưu Hiểu Hiên gọi điện thoại tới hỏi hắn khi nào thì lên tỉnh thành? Trương Nhất Phàm nhìn lịch ngày rồi trả lời: sau hai ngày nữa sẽ lên. Ngày kia được nghỉ làm sẽ đi ngay.
Trong điện thoại Lưu Hiểu Hiên cười như có việc gì đó rất vui nhưng lại không nói đã xảy ra việc gì. Trương Nhất Phàm liền hỏi: có chuyện gì vậy? Anh về tỉnh thì có gì mà đáng cười?
Lưu Hiểu Hiên lúc này mới lên tiếng:
- Vết thương sau lưng anh đã khỏi chưa vậy?
Trương Nhất Phàm im lặng một chút. Thì ra việc cô ấy nghĩ chuyện này, thế là hắn liền đáp: có lẽ cũng ổn rồi.
Lưu Hiểu Hiên cười nói:
- Tối nay anh qua chỗ em đi, em có quà cho anh.
- Không cần quan trọng vậy đâu, anh chỉ lên tỉnh vài ngày rồi sẽ về ngay.
Nghe cô ấy nói có vẻ thần bí Trương Nhất Phàm thật đoán không ra. Không biết cô ấy định làm gì?
Lưu Hiểu Hiên cười nói:
- Tối nay anh đến chúng ta sẽ nói tiếp.
Hết giờ làm Trương Nhất Phàm không cần Liễu Hải đưa đi mà tự mình lái xe tới chỗ ở của Lưu Hiểu Hiên.
Vào tới trước cửa xa xa đã văng vẳng mùi thơm của thức ăn. Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy thật đói. Hiểu Hiên mặc tạp dề ra mở cửa rồi lại đưa cho hắn đôi dép lê.
- Hôm nay làm món gì vậy?
Trương Nhất Phàm vừa đổi dép vừa hỏi.
- Món ngon!
Lưu Hiểu Hiên lách mình vào nhà bếp.
- Anh cứ ngồi tạm xuống đây, sắp xong rồi.
Nhưng Trương Nhất Phàm không đợi Lưu Hiểu Hiên bưng đồ ăn lên mà cũng theo bước cô ấy vào bếp. Thấy Lưu Hiểu Hiên giống như bà chủ của một gia đình, thuần thục nấu nướng. Trong lòng hắn liền cảm thấy cảm động vô cùng.
Thật chưa từng nghĩ tới Lưu Hiểu Hiên lại là một cô gái như vậy. Trình độ nấu ăn đã tương đương với đầu bếp của những nhà ăn lớn. Trương Nhất Phàm liền cảm thấy mình thật may mắn.
- Anh đứng đây làm gì? Chỉ vướng chân em, mau ra sô pha ngồi đi.
Thấy Trương Nhất Phàm còn cố dí sát đầu vào thổi nồi đất. Lưu Hiểu Hiên liền đẩy hắn ra.
- Cái gì vậy? cũng không để người ta xem, làm gì mà thần bí vậy?
Trương Nhất Phàm quay ra ngồi trên sô pha, mở ti vi xem. Vừa hay cũng là lúc phát sóng buổi biểu diễn của Hạ Vi Nhi. Trương Nhất Phàm nói:
- Cái cô Hạ Vi Nhi thay đổi hình tượng khi nào vậy? Từ phim ảnh đến ca hát cô ta đều có tham vọng. Thật cái gì cũng muốn có.
Khi Trương Nhất Phàm đang nói thầm một mình cũng là lúc Lưu Hiểu Hiên bưng bát canh ra:
- Anh uống trước đi.
Thấy Trương Nhất Phàm dán mắt vào ti vi xem Hạ Vi Nhi biểu diễn Lưu Hiểu Hiên liền hỏi:
- Anh quen cô ấy sao?
Trương Nhất Phàm cũng không để ý, thuận miệng trả lời:
- Gặp qua vài lần.
Thật ra, hắn đâu chỉ là quen biết Hạ Vi Nhi nên nói là rất quen thuộc thì đúng hơn.
Không ngờ Lưu Hiểu Hiên không tin cô ấy thở phù một tiếng rồi bật cười.
- Anh đúng là thấy sang bắt quàng làm họ. Người ta là ngôi sao lớn làm sao có thể quen biết anh cho được?
Trương Nhất Phàm gượng cười không ngờ mình nói thật mà có người lại không tin.
Lúc này, Hạ Vi Nhi trình bày xong bài hát liền hướng về phía khán giả bên dưới nói:
- Giờ tôi muốn mời một người em của mình lên sân khấu song ca cùng tôi để phục vụ quý vị. Quý vị cho một tràng vỗ tay được không ạ?
- Đây là bài hát rất quen thuộc với mọi người trong buổi liên hoan tết âm lịch năm nay. Chúng ta cùng đến với bài hát : Hẹn nhau năm 1998! Lên đi
Âm nhạc vang lên, Hạ Vi Nhi cầm micro, Ưu Dương cất tiếng hát.
- Mở rộng tâm hồn, đón lấy sắc xuân. Những bước nhảy sẽ phá tan sự trầm mặc, vui vẻ thân tình đem đến lời hỏi thăm ấp áp. Kéo dài khoảng khắc tắm mưa ngày hôm qua, khoảng khắc cảm động ngày hôm qua. Anh đã đón em bằng ánh mắt ấm nồng. Đón em và từ đó niềm vui sướng được mang đến.....
Đây là một ca khúc kinh điển. Từ sau buổi liên hoan năm 1998 ca khúc này rất được ưa thích. Hôm nay lại được Hạ Vi Nhi thể hiện với một dư vị khác.
Trương Nhất Phàm vốn không có thiện cảm lắm với loại con gái kiêu căng ngạo mạn như Hạ Vi Nhi. Nhưng qua vài lần tiếp xúc. Đặc biệt là lần trước khi cô ta chủ trì lễ đính hôn cho mình thì cái nhìn của Trương Nhất Phàm đã thay đổi rất nhiều.
Lưu Hiểu Hiên bưng một bát canh lớn, thơm nồng dặt trước mặt hắn:
- Mau uống đi, nhìn anh đã đói lắm rồi.
Trương Nhất Phàm nhấc bát canh lên vừa xem TV vừa uống canh.
- Ừ, canh này thật ngon, thật là thơm. Hiểu Hiên, tài nấu ăn của em càng ngày càng tốt lên.
Lưu Hiểu Hiên cười không nói gì.
Lúc này một âm thanh khác trên ti vi vang lên:
- Đến đây, đến đây hẹn ước chín tám.
- Đến đây nào đến đây nào hẹn ước chin tám, hẹn ước dưới ánh trăng bạc, hẹn ước trong tình yêu nồng nàn...
Một cô gái ăn mặc rất trẻ trung. Một nữ sinh rất đáng yêu đang lấp ló sau cánh gà. Trương Nhất Phàm ngay lập tức kêu lên:
- Chu Phán Phán.
Đúng là Chu Phán Phán. Chu Phán Phán xuất hiện trên truyền hình với một chiếc váy ngắn màu hồng. Cô ta ăn diện như một nữ sinh đang từ từ đi ra sau cánh gà.
Lưu Hiểu Hiên giật mình, liền bưng thức ăn ra ngoài, nhìn hai người phụ nữ trên màn hình cảm thấy Trương Nhất Phàm thật lạ lùng.
Bởi trên TV lúc này xuất hiện một cô gái khác, rất mới. Người bình thường sao có thể nhớ nổi tên? Chu Phán Phán trước kia chưa từng biểu diễn ở một sân khấu lớn như vậy. Nghe Trương Nhất Phàm gọi tên cô ta Lưu Hiểu Hiên đã tin Trương Nhất Phàm có quen biết những ca sĩ này.
Đột nhiên thấy Chu Phán Phán xuất hiện trên Ti vi, Trương Nhất Phàm vừa rồi có phần thất thần. Hắn chỉ là có cảm thấy có chút kinh ngạc, người chính mình giới thiệu không ngờ cũng lên Ti vi. Xem ra, giấc mộng của Chu Phán Phán đã được trở thành hiện thực.
Phát hiện Lưu Hiểu Hiên đang nhìn chằm chằm với vẻ rất khó hiểu, Trương Nhất Phàm liền cảm thấy ái ngại cười cười:
- Canh rất ngon, là canh gì vậy?
Lưu Hiểu Hiên để Trương Nhất Phàm uống gần hết rồi mới cười và nói:
- Canh Tam tiên!
/1313
|