Trương Nhất Phàm nhìn Lưu Hiển Hiên một hồi, mới từ từ lấy lại tinh thần:
- Em nói cái gì?
- Được rồi! Ăn cơm đi! Có muốn uống chút rượu không?
Lưu Hiểu Hiên hỏi bằng con mắt mơ hồ, tránh né sang chuyện khác.
Trương Nhất Phàm nhìn lại một lần nữa, trong bát vẫn còn thừa một ít thịt băm, đều đã được Lưu Hiểu Hiên băm to băm nhỏ, làm sao còn tranh luận được nữa? Tuy nhiên, mùi vị cũng không chê vào đâu được, mặc kệ nó! Chỉ cần ăn vô không bị làm sao là được rồi. Hắn tin tưởng Lưu Hiển Hiên sẽ không đến nỗi muốn hại chết mình.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười cổ quái trên mặt Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm cảm thấy trong cổ họng như có cái gì đó đang chặn lại.
- Đừng có lo, không hại chết anh đâu.
Lưu Hiểu Hiên đẩy một bát qua.
- Có muốn uống rượu không?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Uống rượu có được không? Anh sợ sau khi uống lại làm loạn.
Lưu Hiểu Hiên cũng không ngại, chỉ cười cười hỏi:
- Anh còn có thể loạn đến mức nào?
Nói vậy cũng được, hai người đều như vậy cả, cùng lắm thì giống như lần trước mà thôi, nhiều nhất là lại phát cuồng một lần nữa. Nếu như Lưu Hiểu Hiên đã nói như vậy, Trương Nhất Phàm gật đầu đồng ý, vậy thì uống một chút đi!
Lưu Hiểu Hiên rất nhanh chóng mang lại một bình rượu đỏ:
- Đây là rượu của một người bạn mang tặng, thật là ngại quá, là sản phẩm trong nước, uống tạm nhé!
Trương Nhất Phàm chưa bao giờ chê bai sản phẩm trong nước, tuy một chai rượu đỏ chỉ hơn một trăm đồng, hắn cũng không cảm thấy có cái gì đó không tốt. Hai người cùng ăn cơm, không khí vui vẻ mới là quan trọng, uống cái gì cũng không thành vấn đề.
Mà Lưu Hiểu Hiên cũng rất chú ý đến chi tiết này, khi đang ở cùng Trương Nhất Phàm, từ trước giờ chưa bao giờ yêu cầu ra quán ăn, đi đến nhà hàng nào uống rượu hoặc là đến tiệm cơm nào ăn cơm. Dù sao hai người đều là người có thân phận một khi bị người ta gặp phải, thông tin bị truyền ra ngoài ít nhiều sẽ ảnh hưởng thì lại không hay.
Là một phó Chủ tịch Thành phố trẻ tuổi nhất, là một người chủ trì rất có tiếng tăm, dường như người biết Lưu Hiểu Hiên so với người biết Trương Nhất Phàm còn nhiều hơn hẳn, Lưu Hiểu Hiên là nhân vật của công chúng, Trương Nhất Phàm lại là một ngôi sao mới trong giới chính trị.
Lưu Hiểu Hiên ở nhà mời hắn ăn cơm, chắc chắn là lựa chọn sáng suốt nhất. Vừa có thể hưởng thụ thế giới phong tình của hai người, lại có thể khoe tay nghề nấu ăn của mình. Một người phụ nữ thành công, thường hay muốn những điều nhỏ nhặt này lưu dấu trong tâm trí của người đàn ông. Lưu Hiểu Hiên là một cô gái rất thông minh, vì vậy cô ấy càng chú ý đến điều này.
Sau khi rót rượu cho Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên lại vô tình nói đến một đề tài:
- Tiểu Diệp mất tích rồi.
- Tiểu Diệp là ai?
Đối với cô bé này chỉ mới gặp qua một lần, Trương Nhất Phàm cũng không có ấn tượng gì lắm. Lưu Hiểu Hiên thấy hắn không nhớ ra, bèn giải thích:
- Chính là cô bé lần trước ăn cơm cùng với chúng ta, sau đó không phải đi cùng Chủ tịch thành phố Thư đi ăn khuya hay sao?
- Ồ!
Nhắc tới bữa ăn khuya đó, Trương Nhất Phàm tự nhiên nhớ lại. Chính trong đêm đó, giữa mình và Lưu Hiểu Hiên đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa đó, hắn làm sao có thể quên được?
Thấy Trương Nhất Phàm đã nhớ ra rồi, Lưu Hiểu Hiên bèn nói:
- Chính là lần đó, em nghe nói Tiểu Diệp và chủ tịch thành phố Thư có quan hệ rất tốt. Trước thời gian đó còn thấy cô ta trên đài truyền hình, vẫn rất có sức sống, nhưng không ngờ rằng, chưa đầy nửa tháng, cô ấy đã biến mất, không có cách nào tìm ra cô ta.
Trương Nhất Phàm không nói gì, Lưu Hiểu Hiên liền hỏi một câu:
- Anh nói xem cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?
Mãi mà không thấy Trương Nhất Phàm có phản ứng gì, Lưu Hiểu Hiên trợn mắt nhìn hắn ta một cái:
- Tại sao anh lại dửng dưng như vậy? Một cô gái tốt như vậy, đột nhiên mất tích, anh không cảm thấy đáng tiếc hay sao?
Trương Nhất Phàm uống một ngụm rượu, nhìn bộ dạng của Lưu Hiểu Hiên, không khỏi cảm thấy buồn cười:
- Chỉ cần em không xảy ra chuyện là được rồi, quan tâm người ta nhiều như vậy làm gì?
Lưu Hiểu Hiên bĩu môi, nâng ly lên chạm với Trương Nhất Phàm một cái. Sau đó hai người lẳng lặng ăn cơm, dường như trong lòng đều có tâm sự. Một lát sau, Trương Nhất Phàm đột nhiên thốt ra một câu:
- Em ăn tết ở đâu?
- Trở về Thông Thành, em còn mẹ ở đó.
Lưu Hiểu Hiên trả lời, Trương Nhất Phàm từ trong túi sách ở trên ghế So-fa rút ra một cái thẻ.
- Lần trước em giúp anh mua quần áo, tiền ở trong này. Số còn lại, xem như là quà năm mới anh cho em. Em thích thứ gì thì mua nhé.
Lưu Hiểu Hiên không nhận, chỉ hỏi một câu:
- Là có ý gì đây? Anh định dùng tiền này mua đứt mối quan hệ giữa chúng ta àh?
- Nghĩ rất hay! Nếu đơn giản như vậy thì dễ cho em rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta không chớp mắt, giận dữ nói.
Lưu Hiểu Hiên lúc này mới nhận cái thẻ, cầm trong tay giơ lên hỏi:
- Bao nhiêu vậy? Anh đừng dọa em nhé.
Trương Nhất Phàm thản nhiên đáp lại:
- Năm vạn!
Cái thẻ này lần trước chị gái cho hắn, mãi vẫn không đụng đến. Lưu Hiểu Hiên thè lưỡi, bộ mặt tỏ ra kỳ lạ:
- Chả trách các cô gái xinh đẹp đều thích những người giàu có, anh nói chúng ta xem như là cái gì?
Trương Nhất Phàm cũng không thèm để ý đến cô ấy, mà chỉ uống rượu, Lưu Hiểu Hiên đưa cái thẻ trả lại:
- Anh có tấm lòng như vậy em đây cũng hiểu được rồi.
Sau đó cô ấy nhìn Trương Nhất Phàm, do dự nói một câu:
- Có câu nói thế này, em cũng không biết có nên nói không, nói rồi chắc anh không giận chứ?
- Yên tâm đi, tiền của anh không phải là của tham ô.
Lưu Hiểu Hiên lại lè lưỡi:
- Em còn chưa nói mà, làm sao anh đoán được nhỉ? Chẳng lẽ anh đọc được tâm lý người khác?
Hiện tại có mấy người có chức mà không tham ô? Chỉ là vấn đề tham ô ít hay nhiều mà thôi. Kỳ thật, đây chỉ là một loại thành kiến trong xã hội, mỗi một người đều nói làm quan rồi sẽ tham ô, nếu như đổi lại bản thân bọn họ một khi nắm được vị trí nhất định, thì vẫn tham ô như thường?
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta:
- Không phải em rất dị ứng với những việc tham ô hay sao?
Lưu Hiểu Hiên gật đầu, bắt đầu kể cho hắn nghe một câu chuyện cười.
Có một lần khi mở hội nghị thường ủy, bởi vì việc quyết định như thế nào về khoản tiền thừa của công trình thì mội người đều tranh luận không ngớt. Rất nhiều người vì khoản tiền này mà đưa ra vấn đề dùng để cải thiện hoàn cảnh, hay là cải thiện hoàn cảnh nhà giam, suy nghĩ rất là hao tâm tổn trí. Sau đó một vị thường ủy thâm niên liền nói một câu:
- Tôi hỏi các anh một vấn đề, những người như các anh cả đời này có cơ hội vào không?
Kết quả là, các thường ủy nhất trí quyết định, cải thiện hoàn cảnh nhà giam.
Lưu Hiểu Hiên nhìn về phía Trương Nhất Phàm:
- Em rất không hy vọng anh làm một người tham ô.
Trương Nhất Phàm bỏ ly xuống nén tiếng thở dài:
- Em vẫn còn nói đến ý tưởng này àh, anh nhớ là hiện nay vẫn lưu hành câu nói, nói gì cũng nói đến thiên đường tốt, nhưng không có ai muốn đi, nói rằng những nơi cao thì sẽ không vượt qua được sự lạnh lẽo, nhưng đều muốn leo lên. Cũng có người nói tiền bạc như vôi, nhưng ai cũng muốn kiếm tiền, người ta cũng nói rằng, hồng nhan gieo mầm họa, nhưng ai cũng muốn có. Hiện nay trong xã hội này, đâu đâu cũng như vậy, chỉ dựa vào nỗ lực của một hai người thì có thay đổi được hiện trạng không, nhưng em yên tâm đi, anh tự biết cách điều chỉnh.
Hắn lại đẩy cái thẻ qua:
- Cầm lấy đi! Đây là món quà lần đầu tiên anh cho em mà, không được từ chối đâu.
- Anh thật độc tài, em ngay cả cái quyền từ chối cũng không có?
Lưu Hiểu Hiên cười nói, cầm lại cái thẻ.
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ vai cô ta:
- Đi như thế nào là do em tự chọn, đừng trách anh.
Lưu Hiểu Hiên biết hắn đang nói đến việc giữa mình và Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên liền im lặng không nói nữa, chỉ cúi đầu uống canh.
- Hiện nay xã hội đã như vậy, em đừng quá trong sạch, có những nơi cũng cần phải đút lót, phải đút lót, có lúc không phải dựa vào năng lực của mình mà có thể thành công mọi việc, nếu việc đó ở tỉnh thành, bản thân em phải chú ý đút lót một chút, sẽ có kết quả của ngày hôm nay?
Lưu Hiểu Hiên cười như mếu nói:
- Em biết rồi, anh cũng đừng chê cười em nữa.
- Không sao, vẫn còn cơ hội, đừng quá khó chịu.
Trương Nhất Phàm uống xong một bát canh, rút khăm giấy ra lau miệng, Lưu Hiểu Hiên bưng bát đũa vào bếp. Đợi cô ta rửa bát xong, Lưu Hiểu Hiên thay quần áo, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, sau đó lấy dao gọt hoa quả.
Hai người giống như một đôi vợ chồng, tất cả đều rất tự nhiên. Lưu Hiểu Hiên gọt xong quả táo, nhét vào miệng Trương Nhất Phàm.
- Nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ cùng nhau đi tắm.
Ở trên So-fa, hai người anh một miếng em một miếng, chốc lát đã xử hết táo. Nghỉ ngơi một chút, Lưu Hiểu Hiên đi vào phòng ngủ lấy ra hai bộ quần áo ngủ.
Trương Nhất Phàm phát hiện đây không phải là bộ đồ lần trước, hắn liền hỏi:
- Em lại đi mua quần áo khi nào thế?
- Trưa nay vừa mới mua.
Lưu Hiểu Hiên xé tấm mạc còn đính trên quần áo, thuận tay ném lên So-fa.
- Đợi lát nữa thử đồ, xem xem mắt chọn đồ của em như thế nào?
Hai người vào phòng tắm, Lưu Hiểu Hiên rất biết chăm sóc giúp đỡ Trương Nhất Phàm kỳ cọ cơ thể, trong nhà tắm Trương Nhất Phàm đã có ý muốn, Lưu Hiểu Hiên vẩu môi lắc đầu vẻ mặt đáng yêu nói:
- Đừng muốn ở đây.
Trương Nhất Phàm cố kìm nén, đợi sau khi hai người tắm xong, cầm lấy quần áo bước vào phòng tắm. Rất lạ lùng là, Trương Nhất Phàm vẫn luôn tự hỏi bản thân mình, tại sao lại muốn cùng Lưu Hiểu Hiên ở đây, hình như ở đây tất cả đều rất là thoải mái.
Hành động của cô ấy và mình, giống như một đôi vợ chồng thực thụ, rất tự nhiên, rất hiểu nhau, thật là một cảm giác kỳ diệu.
Ở trong phòng ngủ, Lưu Hiểu Hiên cởi đồ chui vào chăn, sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào, hai người lại không kìm chế được lửa lòng đã bốc lên.
Vẫn mãnh liệt như vậy, vẫn suồng sã như vậy, điên cuồng như vậy. Dường như sự bình tĩnh ngụy tạo vừa rồi, trong phút chốc đã bị phá bỏ.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm đến phòng riêng của Lưu Hiểu Hiên, lần trước, hai người nằm trên ghế So-fa, tĩnh lặng cho đến sáng. Lần này lại là một đêm hoan lạc, hành động thô bạo, hai người hết lần này đến lần khác không ngừng bùng phát.
Sau khi cơn hoan lạc qua đi và bình tâm trở lại, trên người mồ hôi ướt đẫm, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ lên tiếng:
- Tắm làm chi cho mắc công.
Hắn vỗ vỗ cái mông trắng nõn của Lưu Hiểu Hiên:
- Đi tắm lại nhé?
- Anh bế em đi?
Lưu Hiểu Hiên nằm ì trên giường, không muốn động tay động chân. Trương Nhất Phàm nở nụ cười nham hiểm, giật mạnh cái đồ chơi đó ra, một cảm giác trống rỗng, ngay lập tức Lưu Hiểu Hiên hít thở một hơi.
Cô đấm Trương Nhất Phàm một cách dịu dàng:
- Anh thật xấu xa, lần nào cũng đều tra tấn người ta như vậy, một chút chuẩn bị cũng không có.
Trương Nhất Phàm cũng không che dấu, bẹo vào má cô nàng một cái:
- Như vậy mới đáng nhớ chứ.
Sau đó hắn bế Lưu Hiểu Hiên lên, hai người lại bước vào phòng tắm.
Phụ nữ sau khi được yêu, thì trở nên rất là quyến rũ, phong tình. Diện mạo Lưu Hiểu Hiên hiện giờ cũng vậy, toát ra một vẻ đẹp mê hồn. Bồn tắm của Lưu Hiểu Hiên không to bằng bồn tắm ở nhà Trương Nhất Phàm, bồn tắm đôi, đây chỉ là một loại bồn tắm bình thường, vì vậy khi hai người bước vào, nước tràn ra hết bên ngoài.
Trương Nhất Phàm ôm lấy cơ thể mềm mại trắng nõn của cô ấy, cười xấu xa:
- Em ngồi trên người anh.
Lưu Hiểu Hiên cũng không để ý, ai mà biết khi mới vừa ngồi xuống, Trương Nhất Phàm đột nhiên ôm lấy eo cô ta, ra sức ấn xuống.
Ah…
Lưu Hiểu Hiên chỉ phát ra một âm thanh kinh dị, mới vừa rồi cách đây không bao lâu, Trương Nhất Phàm lại hừng hực trở lại. Trời ơi! Cái tên chết tiệt này!
- Cảm giác thế nào?
Trương Nhất Phàm cười gian manh, dùng sức xiết chặt eo của Lưu Hiểu Hiên, hai tay trượt đến nơi mềm mại nhất trên ngực cô ta.
- Sắp chết rồi đây!
Lưu Hiểu Hiên không còn sức lực trả lời, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Trương Nhất Phàm, không cử động nỗi.
- Vậy thì chúng ta cùng chết nhé!
Trương Nhất Phàm ôm lấy cô ta, lại bắt đầu hành động, Lưu Hiểu Hiên cắn răng chịu đựng, sống chết bám víu vào thành bồn tắm, sắc mặt đỏ ửng.
Cô thề rằng, lần sau không cho hắn uống canh Tam tiên nữa!
- Em nói cái gì?
- Được rồi! Ăn cơm đi! Có muốn uống chút rượu không?
Lưu Hiểu Hiên hỏi bằng con mắt mơ hồ, tránh né sang chuyện khác.
Trương Nhất Phàm nhìn lại một lần nữa, trong bát vẫn còn thừa một ít thịt băm, đều đã được Lưu Hiểu Hiên băm to băm nhỏ, làm sao còn tranh luận được nữa? Tuy nhiên, mùi vị cũng không chê vào đâu được, mặc kệ nó! Chỉ cần ăn vô không bị làm sao là được rồi. Hắn tin tưởng Lưu Hiển Hiên sẽ không đến nỗi muốn hại chết mình.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười cổ quái trên mặt Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm cảm thấy trong cổ họng như có cái gì đó đang chặn lại.
- Đừng có lo, không hại chết anh đâu.
Lưu Hiểu Hiên đẩy một bát qua.
- Có muốn uống rượu không?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Uống rượu có được không? Anh sợ sau khi uống lại làm loạn.
Lưu Hiểu Hiên cũng không ngại, chỉ cười cười hỏi:
- Anh còn có thể loạn đến mức nào?
Nói vậy cũng được, hai người đều như vậy cả, cùng lắm thì giống như lần trước mà thôi, nhiều nhất là lại phát cuồng một lần nữa. Nếu như Lưu Hiểu Hiên đã nói như vậy, Trương Nhất Phàm gật đầu đồng ý, vậy thì uống một chút đi!
Lưu Hiểu Hiên rất nhanh chóng mang lại một bình rượu đỏ:
- Đây là rượu của một người bạn mang tặng, thật là ngại quá, là sản phẩm trong nước, uống tạm nhé!
Trương Nhất Phàm chưa bao giờ chê bai sản phẩm trong nước, tuy một chai rượu đỏ chỉ hơn một trăm đồng, hắn cũng không cảm thấy có cái gì đó không tốt. Hai người cùng ăn cơm, không khí vui vẻ mới là quan trọng, uống cái gì cũng không thành vấn đề.
Mà Lưu Hiểu Hiên cũng rất chú ý đến chi tiết này, khi đang ở cùng Trương Nhất Phàm, từ trước giờ chưa bao giờ yêu cầu ra quán ăn, đi đến nhà hàng nào uống rượu hoặc là đến tiệm cơm nào ăn cơm. Dù sao hai người đều là người có thân phận một khi bị người ta gặp phải, thông tin bị truyền ra ngoài ít nhiều sẽ ảnh hưởng thì lại không hay.
Là một phó Chủ tịch Thành phố trẻ tuổi nhất, là một người chủ trì rất có tiếng tăm, dường như người biết Lưu Hiểu Hiên so với người biết Trương Nhất Phàm còn nhiều hơn hẳn, Lưu Hiểu Hiên là nhân vật của công chúng, Trương Nhất Phàm lại là một ngôi sao mới trong giới chính trị.
Lưu Hiểu Hiên ở nhà mời hắn ăn cơm, chắc chắn là lựa chọn sáng suốt nhất. Vừa có thể hưởng thụ thế giới phong tình của hai người, lại có thể khoe tay nghề nấu ăn của mình. Một người phụ nữ thành công, thường hay muốn những điều nhỏ nhặt này lưu dấu trong tâm trí của người đàn ông. Lưu Hiểu Hiên là một cô gái rất thông minh, vì vậy cô ấy càng chú ý đến điều này.
Sau khi rót rượu cho Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên lại vô tình nói đến một đề tài:
- Tiểu Diệp mất tích rồi.
- Tiểu Diệp là ai?
Đối với cô bé này chỉ mới gặp qua một lần, Trương Nhất Phàm cũng không có ấn tượng gì lắm. Lưu Hiểu Hiên thấy hắn không nhớ ra, bèn giải thích:
- Chính là cô bé lần trước ăn cơm cùng với chúng ta, sau đó không phải đi cùng Chủ tịch thành phố Thư đi ăn khuya hay sao?
- Ồ!
Nhắc tới bữa ăn khuya đó, Trương Nhất Phàm tự nhiên nhớ lại. Chính trong đêm đó, giữa mình và Lưu Hiểu Hiên đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa đó, hắn làm sao có thể quên được?
Thấy Trương Nhất Phàm đã nhớ ra rồi, Lưu Hiểu Hiên bèn nói:
- Chính là lần đó, em nghe nói Tiểu Diệp và chủ tịch thành phố Thư có quan hệ rất tốt. Trước thời gian đó còn thấy cô ta trên đài truyền hình, vẫn rất có sức sống, nhưng không ngờ rằng, chưa đầy nửa tháng, cô ấy đã biến mất, không có cách nào tìm ra cô ta.
Trương Nhất Phàm không nói gì, Lưu Hiểu Hiên liền hỏi một câu:
- Anh nói xem cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?
Mãi mà không thấy Trương Nhất Phàm có phản ứng gì, Lưu Hiểu Hiên trợn mắt nhìn hắn ta một cái:
- Tại sao anh lại dửng dưng như vậy? Một cô gái tốt như vậy, đột nhiên mất tích, anh không cảm thấy đáng tiếc hay sao?
Trương Nhất Phàm uống một ngụm rượu, nhìn bộ dạng của Lưu Hiểu Hiên, không khỏi cảm thấy buồn cười:
- Chỉ cần em không xảy ra chuyện là được rồi, quan tâm người ta nhiều như vậy làm gì?
Lưu Hiểu Hiên bĩu môi, nâng ly lên chạm với Trương Nhất Phàm một cái. Sau đó hai người lẳng lặng ăn cơm, dường như trong lòng đều có tâm sự. Một lát sau, Trương Nhất Phàm đột nhiên thốt ra một câu:
- Em ăn tết ở đâu?
- Trở về Thông Thành, em còn mẹ ở đó.
Lưu Hiểu Hiên trả lời, Trương Nhất Phàm từ trong túi sách ở trên ghế So-fa rút ra một cái thẻ.
- Lần trước em giúp anh mua quần áo, tiền ở trong này. Số còn lại, xem như là quà năm mới anh cho em. Em thích thứ gì thì mua nhé.
Lưu Hiểu Hiên không nhận, chỉ hỏi một câu:
- Là có ý gì đây? Anh định dùng tiền này mua đứt mối quan hệ giữa chúng ta àh?
- Nghĩ rất hay! Nếu đơn giản như vậy thì dễ cho em rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta không chớp mắt, giận dữ nói.
Lưu Hiểu Hiên lúc này mới nhận cái thẻ, cầm trong tay giơ lên hỏi:
- Bao nhiêu vậy? Anh đừng dọa em nhé.
Trương Nhất Phàm thản nhiên đáp lại:
- Năm vạn!
Cái thẻ này lần trước chị gái cho hắn, mãi vẫn không đụng đến. Lưu Hiểu Hiên thè lưỡi, bộ mặt tỏ ra kỳ lạ:
- Chả trách các cô gái xinh đẹp đều thích những người giàu có, anh nói chúng ta xem như là cái gì?
Trương Nhất Phàm cũng không thèm để ý đến cô ấy, mà chỉ uống rượu, Lưu Hiểu Hiên đưa cái thẻ trả lại:
- Anh có tấm lòng như vậy em đây cũng hiểu được rồi.
Sau đó cô ấy nhìn Trương Nhất Phàm, do dự nói một câu:
- Có câu nói thế này, em cũng không biết có nên nói không, nói rồi chắc anh không giận chứ?
- Yên tâm đi, tiền của anh không phải là của tham ô.
Lưu Hiểu Hiên lại lè lưỡi:
- Em còn chưa nói mà, làm sao anh đoán được nhỉ? Chẳng lẽ anh đọc được tâm lý người khác?
Hiện tại có mấy người có chức mà không tham ô? Chỉ là vấn đề tham ô ít hay nhiều mà thôi. Kỳ thật, đây chỉ là một loại thành kiến trong xã hội, mỗi một người đều nói làm quan rồi sẽ tham ô, nếu như đổi lại bản thân bọn họ một khi nắm được vị trí nhất định, thì vẫn tham ô như thường?
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta:
- Không phải em rất dị ứng với những việc tham ô hay sao?
Lưu Hiểu Hiên gật đầu, bắt đầu kể cho hắn nghe một câu chuyện cười.
Có một lần khi mở hội nghị thường ủy, bởi vì việc quyết định như thế nào về khoản tiền thừa của công trình thì mội người đều tranh luận không ngớt. Rất nhiều người vì khoản tiền này mà đưa ra vấn đề dùng để cải thiện hoàn cảnh, hay là cải thiện hoàn cảnh nhà giam, suy nghĩ rất là hao tâm tổn trí. Sau đó một vị thường ủy thâm niên liền nói một câu:
- Tôi hỏi các anh một vấn đề, những người như các anh cả đời này có cơ hội vào không?
Kết quả là, các thường ủy nhất trí quyết định, cải thiện hoàn cảnh nhà giam.
Lưu Hiểu Hiên nhìn về phía Trương Nhất Phàm:
- Em rất không hy vọng anh làm một người tham ô.
Trương Nhất Phàm bỏ ly xuống nén tiếng thở dài:
- Em vẫn còn nói đến ý tưởng này àh, anh nhớ là hiện nay vẫn lưu hành câu nói, nói gì cũng nói đến thiên đường tốt, nhưng không có ai muốn đi, nói rằng những nơi cao thì sẽ không vượt qua được sự lạnh lẽo, nhưng đều muốn leo lên. Cũng có người nói tiền bạc như vôi, nhưng ai cũng muốn kiếm tiền, người ta cũng nói rằng, hồng nhan gieo mầm họa, nhưng ai cũng muốn có. Hiện nay trong xã hội này, đâu đâu cũng như vậy, chỉ dựa vào nỗ lực của một hai người thì có thay đổi được hiện trạng không, nhưng em yên tâm đi, anh tự biết cách điều chỉnh.
Hắn lại đẩy cái thẻ qua:
- Cầm lấy đi! Đây là món quà lần đầu tiên anh cho em mà, không được từ chối đâu.
- Anh thật độc tài, em ngay cả cái quyền từ chối cũng không có?
Lưu Hiểu Hiên cười nói, cầm lại cái thẻ.
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ vai cô ta:
- Đi như thế nào là do em tự chọn, đừng trách anh.
Lưu Hiểu Hiên biết hắn đang nói đến việc giữa mình và Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên liền im lặng không nói nữa, chỉ cúi đầu uống canh.
- Hiện nay xã hội đã như vậy, em đừng quá trong sạch, có những nơi cũng cần phải đút lót, phải đút lót, có lúc không phải dựa vào năng lực của mình mà có thể thành công mọi việc, nếu việc đó ở tỉnh thành, bản thân em phải chú ý đút lót một chút, sẽ có kết quả của ngày hôm nay?
Lưu Hiểu Hiên cười như mếu nói:
- Em biết rồi, anh cũng đừng chê cười em nữa.
- Không sao, vẫn còn cơ hội, đừng quá khó chịu.
Trương Nhất Phàm uống xong một bát canh, rút khăm giấy ra lau miệng, Lưu Hiểu Hiên bưng bát đũa vào bếp. Đợi cô ta rửa bát xong, Lưu Hiểu Hiên thay quần áo, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, sau đó lấy dao gọt hoa quả.
Hai người giống như một đôi vợ chồng, tất cả đều rất tự nhiên. Lưu Hiểu Hiên gọt xong quả táo, nhét vào miệng Trương Nhất Phàm.
- Nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ cùng nhau đi tắm.
Ở trên So-fa, hai người anh một miếng em một miếng, chốc lát đã xử hết táo. Nghỉ ngơi một chút, Lưu Hiểu Hiên đi vào phòng ngủ lấy ra hai bộ quần áo ngủ.
Trương Nhất Phàm phát hiện đây không phải là bộ đồ lần trước, hắn liền hỏi:
- Em lại đi mua quần áo khi nào thế?
- Trưa nay vừa mới mua.
Lưu Hiểu Hiên xé tấm mạc còn đính trên quần áo, thuận tay ném lên So-fa.
- Đợi lát nữa thử đồ, xem xem mắt chọn đồ của em như thế nào?
Hai người vào phòng tắm, Lưu Hiểu Hiên rất biết chăm sóc giúp đỡ Trương Nhất Phàm kỳ cọ cơ thể, trong nhà tắm Trương Nhất Phàm đã có ý muốn, Lưu Hiểu Hiên vẩu môi lắc đầu vẻ mặt đáng yêu nói:
- Đừng muốn ở đây.
Trương Nhất Phàm cố kìm nén, đợi sau khi hai người tắm xong, cầm lấy quần áo bước vào phòng tắm. Rất lạ lùng là, Trương Nhất Phàm vẫn luôn tự hỏi bản thân mình, tại sao lại muốn cùng Lưu Hiểu Hiên ở đây, hình như ở đây tất cả đều rất là thoải mái.
Hành động của cô ấy và mình, giống như một đôi vợ chồng thực thụ, rất tự nhiên, rất hiểu nhau, thật là một cảm giác kỳ diệu.
Ở trong phòng ngủ, Lưu Hiểu Hiên cởi đồ chui vào chăn, sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào, hai người lại không kìm chế được lửa lòng đã bốc lên.
Vẫn mãnh liệt như vậy, vẫn suồng sã như vậy, điên cuồng như vậy. Dường như sự bình tĩnh ngụy tạo vừa rồi, trong phút chốc đã bị phá bỏ.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm đến phòng riêng của Lưu Hiểu Hiên, lần trước, hai người nằm trên ghế So-fa, tĩnh lặng cho đến sáng. Lần này lại là một đêm hoan lạc, hành động thô bạo, hai người hết lần này đến lần khác không ngừng bùng phát.
Sau khi cơn hoan lạc qua đi và bình tâm trở lại, trên người mồ hôi ướt đẫm, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ lên tiếng:
- Tắm làm chi cho mắc công.
Hắn vỗ vỗ cái mông trắng nõn của Lưu Hiểu Hiên:
- Đi tắm lại nhé?
- Anh bế em đi?
Lưu Hiểu Hiên nằm ì trên giường, không muốn động tay động chân. Trương Nhất Phàm nở nụ cười nham hiểm, giật mạnh cái đồ chơi đó ra, một cảm giác trống rỗng, ngay lập tức Lưu Hiểu Hiên hít thở một hơi.
Cô đấm Trương Nhất Phàm một cách dịu dàng:
- Anh thật xấu xa, lần nào cũng đều tra tấn người ta như vậy, một chút chuẩn bị cũng không có.
Trương Nhất Phàm cũng không che dấu, bẹo vào má cô nàng một cái:
- Như vậy mới đáng nhớ chứ.
Sau đó hắn bế Lưu Hiểu Hiên lên, hai người lại bước vào phòng tắm.
Phụ nữ sau khi được yêu, thì trở nên rất là quyến rũ, phong tình. Diện mạo Lưu Hiểu Hiên hiện giờ cũng vậy, toát ra một vẻ đẹp mê hồn. Bồn tắm của Lưu Hiểu Hiên không to bằng bồn tắm ở nhà Trương Nhất Phàm, bồn tắm đôi, đây chỉ là một loại bồn tắm bình thường, vì vậy khi hai người bước vào, nước tràn ra hết bên ngoài.
Trương Nhất Phàm ôm lấy cơ thể mềm mại trắng nõn của cô ấy, cười xấu xa:
- Em ngồi trên người anh.
Lưu Hiểu Hiên cũng không để ý, ai mà biết khi mới vừa ngồi xuống, Trương Nhất Phàm đột nhiên ôm lấy eo cô ta, ra sức ấn xuống.
Ah…
Lưu Hiểu Hiên chỉ phát ra một âm thanh kinh dị, mới vừa rồi cách đây không bao lâu, Trương Nhất Phàm lại hừng hực trở lại. Trời ơi! Cái tên chết tiệt này!
- Cảm giác thế nào?
Trương Nhất Phàm cười gian manh, dùng sức xiết chặt eo của Lưu Hiểu Hiên, hai tay trượt đến nơi mềm mại nhất trên ngực cô ta.
- Sắp chết rồi đây!
Lưu Hiểu Hiên không còn sức lực trả lời, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Trương Nhất Phàm, không cử động nỗi.
- Vậy thì chúng ta cùng chết nhé!
Trương Nhất Phàm ôm lấy cô ta, lại bắt đầu hành động, Lưu Hiểu Hiên cắn răng chịu đựng, sống chết bám víu vào thành bồn tắm, sắc mặt đỏ ửng.
Cô thề rằng, lần sau không cho hắn uống canh Tam tiên nữa!
/1313
|