Thỏa sức dã ngoại, tay ngề của Lưu Hiểu Hiên thì không có gì phải bàn cãi, hơn thế nữa cô còn là một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, nhưng điều càng khiến Trương Nhất Phàm lưu luyến hơn cả chính là mùi hương trên giường cô.
Ở bên cạnh Lưu Hiểu Hiên, giống như một loại thuốc độc dễ dàng làm cho người ta trở nên nghiện. Trương Nhất Phàm vừa thưởng thức món ăn do cô làm, trong lòng vừa nghĩ đến những khoảnh khắc điên cuồng cùng cô. Hắn thiết nghĩ, không biết một lát nữa sẽ lấy lý do gì để gọi được Lưu Hiểu Hiên ra ngoài cùng hắn đây.
Cơm đã ăn xong, Ôn Nhã vẫn thế, không một chút thay đổi so với trước đây, những giây phút vừa qua giống như không liên quan gì đến cô vậy. Điều này càng khiến Trương Nhất Phàm thêm nể phục nghị lực của cô.
Vì chợt nhớ đến cuộc hẹn với Lưu Hiểu Hiên, sau bữa cơm, Trương Nhất Phàm tranh thủ nghỉ ngơi một lát và nửa tiếng sau thì hắn rời khỏi. Hắn lái xe chạy một vòng trong thành phố và sau đó gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên nghe máy, hơi phô trương nói lớn:
- Ồ, Cục trưởng Chúc đấy à. Chào ông, chào ông! Được, được, được! Để tôi xem nhé.
Lưu Hiểu Hiên vừa nói chuyện điện thoại vừa xem đồng hồ trên tường, vẫn còn sớm, mới chưa đến 8 giờ. Sau khi nghe xong điện thoại, cô liền nói với Ôn Nhã:
- Một vị lãnh đạo cũ tìm tớ. Cậu ngủ trước đi, tớ đi một lát rồi về.
Ôn Nhã bèn gật đầu. Nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên vừa đi khỏi, cô liền ôm gối ra ghế salon ngồi xem tivi. Thực ra Ôn Nhã làm gì còn tâm trạng nào mà xem tivi, vừa rồi để tránh bị Lưu Hiểu Hiên phát hiện ra đầu mối, cô đã giả tạo giống như loài động vật máu lạnh vậy.
Nhớ tới cảnh tượng ban nãy ở trong phòng tắm, mặt mũi Ôn Nhã không hiểu sao mặt bỗng đỏ bừng lên. Một người con gái, xiêm y lột trần sạch sẽ, đứng đó cho người ta thỏa sức ngắm nhìn, ngay cả la cũng không hề la lên tiếng nào.
Ôn Nhã cũng không hiểu nổi vừa rồi mình nghĩ sao nữa, cứ nhìn thấy Trương Nhất Phàm là người cứ như đơ ra vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Trương Nhất Phàm đang đợi Lưu Hiểu Hiên, bỗng dưng Ôn Nhã gọi đến, hắn do dự một hồi và cũng quyết định nghe máy:
- Alo! Ôn Nhã, là cô đấy à?
Ôn Nhã lặng yên không lên tiếng, cũng không biết mình nên nói gì bây giờ nữa, nghĩ thế cô bèn gác ngang điện thoại.
Trương Nhất Phàm vẫn chưa hết bất ngờ sau cuộc điện thoại thì Lưu Hiểu Hiên bỗng nhiên xuất hiện như một cơn gió thổi qua, kéo nhanh cửa và leo lên xe ngồi.
- Đi đâu đây?
Trương Nhất Phàm liếc nhìn Lưu Hiểu Hiên, bỗng phát hiện cô có chút rung động. Toàn thân cô toát lên một cái gì đó rất quyến rũ, rất cuốn hút của một người con gái năm nay đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.
Lưu Hiểu Hiên phấn khích như mở cờ trong bụng, nhoẻn miệng cười:
- Tùy anh thôi.
Nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên phấn khích như vậy, Trương Nhất Phàm liền nổ máy cho xe chạy tự do. Nhưng việc khiến cả 2 người không hề nghĩ đến là lúc vừa rời khỏi, thì có một chiếc santana màu đen theo sau đuôi mà không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Trương Nhất Phàm bèn đánh cho xe chạy một vòng, nhưng đang phân vân không biết nên đi đâu bây giờ, Lưu Hiểu Hiên thì không đồng ý đi khách sạn, trong khi Trương Nhất Phàm thì không tiện đem phụ nữ về nhà.
Trong chốc lát, hắn bèn cho xe chạy về phía ngoại ô.
Bỗng nhiên hắn vừa nghĩ ra một nơi có thể đến bèn nói với Hiểu Hiên:
- Mình đi Đê Đông Hồ nhé?
Lưu Hiểu Hiên gật đầu đồng ý. Hai người liền lái xe đến Đê Đông Hồ. Đây là một hồ nhân tạo, trên bờ đê trồng rất nhiều cây dương liễu. Ban ngày ở đó có rất nhiều người qua lại, nhưng về đêm thì vắng vẻ hơn. Trương Nhất Phàm đã từng đi qua nơi này, và hắn cảm thấy nơi đó vẫn là nơi lý tưởng nhất mà hắn từng biết.
Xe dừng lại, vẫn chưa xuống xe, Lưu Hiểu Hiên liền lao vào lòng của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm dường như bất động, ôm chặt lấy cô, 2 người trông như một cặp vậy, bỗng chốc trao cho nhau nụ hôn thắm thiết.
Từ sau khi Lưu Hiểu Hiên đi tỉnh về, 2 người dường như không có cơ hội nào gần nhau cả, tính ra cũng nửa năm nay rồi chứ ít gì. Vì thế trong chuyện này, Lưu Hiểu Hiên có vẻ kích động hơn.
Nam và nữ trong một số phương diện nào đó đều như nhau. Họ đều có chung một tâm trạng, khát khao về nhu cầu của bản thân. Hơn nữa một cô gái đã từng trải, về vấn đề này lại càng khát khao, ham muốn biết bao.
Do đang là mùa hè, Trương Nhất Phàm rất dễ dàng cho tay vào bên trong quần áo của Lưu Hiểu Hiên, sau đó mặc sức vuốt ve cô. Lưu Hiểu Hiên như một con thú đói mồi ôm chặt đầu của Trương Nhất Phàm, môi kề môi trao cho hắn một nụ hôn thật sâu.
Đã lâu không được vuốt ve cơ thể của Lưu Hiểu Hiên, giờ được chạm vào khối thân thể ấm áp mềm mại này, hắn không ngừng ra sức xoa nắn vuốt ve. Cặp nhũ hoa của Lưu Hiểu Hiên dường như suýt chút nữa đã bị hắn bóp nát.
Nhưng Lưu Hiểu Hiên không những không hề kêu đau, mà còn đưa sát người vào gần lòng Trương Nhất Phàm hơn. Trương Nhất Phàm đành hạ chỗ ngồi xuống, hai tay nâng mông Lưu Hiểu Hiên lên.
Trong lúc đang hôn nhau, một tay hắn nhẹ nhàng đưa vào quần bò của Lưu Hiểu Hiên, vuốt ve sờ soạng vùng cấm giữa hai bắp đùi của cô, ngờ đâu ở vùng nhạy cảm ấy đã tràn lan nước từ khi nào rồi.
Đặt hai thanh ghế dựa xuống, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng nâng cặp mông của Hiểu Hiên lên, hai người ôm chặt nhau lăn xuống hàng ghế phía sau , cũng may không gian của các dòng xe audi được thiết kế khá rộng, thoải mái chuyển mình mà không sợ va chạm vào đâu cả.
Không gian ở hàng ghế phía sau có vẻ còn rộng hơn ở phía trước, Trương Nhất Phàm chồm người dậy, cởi phăng chiếc áo trên người Lưu Hiểu Hiên, lúc này trên người cô chỉ còn lại mỗi chiếc cooc-sê màu đen. Thân hình trắng toát của cô như lấn lướt đi không gian đen tối mờ ảo trong xe, càng khiến Trương Nhất Phàm cảm nhận rõ hơn sức nóng từ cơ thể cô phát ra.
Trương Nhất Phàm tháo luôn cooc-sê trên người cô ra, mặc sức thưởng thức 2 viên mã não đáng yêu của cô, Lưu Hiểu Hiên lúc này kích thích không chịu được nữa đã rên lên khe khẽ.
Trương Nhất Phàm tranh thủ thời cơ cởi luôn dây nịt quần của Lưu Hiểu Hiên ra, tiếp đến hắn kéo quần cô xuống tới đầu gối, Lưu Hiểu Hiên hiểu ý bèn co đầu gối lên tự tay cởi phăng chiếc quần ra hẳn, giờ đây cơ thể cô đã trần như nhộng bên cạnh Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm với tay bật đèn trong xe, muốn xem rõ hơn cơ thể mỹ lệ của cô, Lưu Hiểu Hiên như biết được ý đồ của hắn bèn đưa tay ngăn lai:
-Đừng!
Sau đó cô bắt đầu giúp Trương Nhất Phàm cởi bỏ dần quần áo trên người.
Sau khi cởi xong chiếc áo sơ mi màu trắng, Lưu Hiểu Hiên nhanh nhẹn tìm đến chiếc thắt lưng rồi tháo nhanh, cô dùng lực kéo mạnh chiếc quần của Trương Nhất Phàm ra, nhưng chỉ kéo đến đầu gối thì cô dừng lại.
Sau đó, cô liền xoay người qua, hai tay bám vào tấm kiếng thủy tinh, đưa cặp mông trắng như tuyết của mình hướng thẳng về phía Trương Nhất Phàm. Trong khoảng không nhỏ hẹp, Trương Nhất Phàm ôm chặt hông, vuốt qua hung khí của mình đưa thẳng về hướng động cấm của Lưu Hiều Hiên, dùng lực đẩy mạnh vào trong.
Ngay lập tức trong xe vọng lên âm thanh kỳ lạ của Lưu Hiểu Hiên:
-Á, a!
Trong một không gian chật hẹp như thế, không thể đòi hỏi làm nhiều động tác được, hai tay từ phía sau đưa ra nhẹ nhàng xoa nắn cặp nhũ hoa mềm mại trước ngực Lưu Hiểu Hiên và cứ thế chậm rãi hoạt động.
Lưu Hiểu Hiên vẫn ghì chặt cửa thủy tinh bên xe, mím chặt môi, khép hờ hai mắt, tận hưởng cảm giác khi Trương Nhất Phàm tấn công từ phía sau.
Chiếc xế audi màu trắng, bắt đầu rung động nhẹ, Lưu Hiểu Hiên quay đầu lại, một tay chống vào bờ ngực săn chắc của Trương Nhất Phàm, lưỡi không ngừng hòa quyện với nhau, mặt lộ rõ vẻ sung sướng ngất ngây.
Đúng vào lúc này, cách xe audi của 2 người không xa, một chiếc Santana cũng đậu ngay chỗ này. Có người đang dùng tia hồng ngoại của máy ảnh kỹ thuật số len lén chụp hết những cảnh tượng ấy lại.
Nhưng do trời lúc này rất tối, trong xe lại không có đèn cho nên hiệu quả đạt được là không cao. Chỉ nhìn thấy hai cái bóng người đang cử động chứ hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt mũi hai người như thế nào.
Lưu Hiểu Hiên sau khi giữ nguyên tư thế một hồi lâu, hai tay bám trên thành cửa của cô dường như bị tê liệt đi vậy. Trương Nhất Phàm bèn để cô xoay người lại, nằm xuống va sau đó hắn nằm đè lên phía trên.
Do độ rộng của xe không đủ nên ở tư thế này không được thích thú cho lắm, Trương Nhất Phàm sau khi làm một hồi, liền hạ luôn hàng ghế ở phía trước, ôm lấy Lưu Hiểu Hiên đặt nằm lên đấy, sau đó hắn mới leo lên.
Lẽ ra hôm nay hai người định vui vẻ ở trong phòng của Lưu Hiểu Hiên, như thế có thể bộc lộ được hết những gì tinh tú, điên cuồng nhất, nhưng không ngờ Ôn Nhã đến bất ngờ quá, hai người đành phải bí mật gọi nhau ra ngoài, đến bên bờ đê này ân ái.
Trương Nhất Phàm có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc làm chuyện hoang đường như vậy với một người con gái. Về mặt Lưu Hiểu Hiên, cô khá thích thú với cái cách để người khác chủ động quần mình như vậy, bất kể là Trương Nhất Phàm có sử dụng tuyệt chiêu gì đi nữa thì cô vẫn rất nhiệt tình hợp tác.
Hai người đã đổi qua không biết bao nhiêu vị trí trong xe, lăn tới lăn lui khoảng chừng cả giờ đồng hồ sau mới kết thúc cuộc chơi của mình.
Tư thế sau cùng là Trương Nhất Phàm ngồi lên, mặt đối mặt ôm chặt Lưu Hiểu Hiên, hai người sau đó mệt như muốn thở không nổi nữa, mồ hôi đầm đìa khắp người.
Sau khi làm xong, Lưu Hiểu Hiên liền vịn chặt người của Trương Nhất Phàm, không muốn cử động nữa. Hai người giữ nguyên thủy thân hình adam eva mà ôm chặt lấy nhau trong đê mê xúc cảm.
Trương Nhất Phàm nghỉ ngơi chốc lát, tận hưởng sự hấp dẫn từ Lưu Hiểu Hiên, người nóng bừng lên, hắn bỗng nhiên chồm tới ngậm chặt hai viên mã não trước ngực cô khiến cô một phen giật mình rên lên nhè nhẹ.
- Đừng anh, nhột quá!
Trương Nhất Phàm vẫn ngậm chặt mà không chịu nhả ra, dùng lưỡi gẩy nhẹ vài cái trong miệng cô, Lưu Hiểu Hiên lúc này chợt thấy toàn thân mình có cảm giác gì đó đê mê tê dại, sau đó đành bất lực ôm chặt đầu của Trương Nhất Phàm, mặc cho hắn làm gì tùy thích.
Hai người hôn nhau một lúc lâu, Lưu Hiểu Hiên chợt kinh ngạc khi thấy thứ vũ khí lợi hại trên người Trương Nhất Phàm đang cứng dần lên, bành trướng một cách nhanh chóng, vừa dài vừa to.
Lưu Hiểu Hiên mím chặt môi, cười thầm khi nhìn thấy khuôn mặt đầy tà ý thủ đoạn của Trương Nhất Phàm, mắng duyên một câu:
- Đồ đáng ghét!
Trương Nhất Phàm lộ rõ vẻ mặt đầy tà ý lúc này vừa cười vừa nói:
- Đã lâu lắm không làm nhục em rồi, hôm nay phải làm bù cho những gì đã qua chứ!
Lưu Hiểu Hiên nghe thế bèn đổi giọng:
- Là tự anh không tìm đến với em đấy chứ, em lúc nào chẳng chuẩn bị sẵn tinh thần.
- Thì bây giờ anh ở đến rồi đây, hôm nay mình vui hết mình chút nhé.
Lưu Hiểu Hiên miễn cưỡng lắc đầu:
- Không được rồi anh ơi, lát nữa về Ôn Nhã sẽ phát hiện ra mất.
Lưu Hiểu Hiên lo lắng
Nếu hai người tới bến giống như lần trước, nhất định Ôn Nhã sẽ nhìn thấy dấu vết trên người cô.
Nếu để Ôn Nhã phát hiên ra chuyện này, thì công việc của cô xem chừng khó mà thành công được. Lưu Hiểu Hiên suy nghĩ trong chốc lát, bèn quyết định thôi thì nhịn đi một chút, không nên thoải mái quá.
Đúng lúc Trương Nhất Phàm lần thứ hai đưa tất cả những tinh hoa của mình vào người cô lúc ấy, cô liền ôm chặt đầu của hắn, vùi sâu vào bộ ngực mềm mại của mình.
Hai người ân ái bên hồ lúc này ước chừng cũng được hơn hai tiếng đồng hồ rồi, toàn thân cũng mệt lả đi, lúc này mới bắt đầu mặc quần áo vào. Lúc chuẩn bị về, Lưu Hiểu Hiên ôm lấy Trương Nhất Phàm:
- Cho em ôm anh thêm một lúc nữa nhé.
Trương Nhất Phàm cũng dang tay đưa cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài đen huyền của cô:
- Hay lát nữa mình đi khách sạn nhé?
Lưu Hiểu Hiên tiếc nuối lắc đầu:
- Em còn muốn ôm anh cả đêm ngủ cơ. Nhưng hôm nay không được rồi, Ôn Nhã sẽ phát hiện ra mất.
Về phía Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm thực sự vẫn không hiểu rõ tính tình của cô ta, cũng không biết vừa rồi cô ta gọi cho mình làm gì, tại sao nghe máy mà không nói năng câu nào?
Nghĩ tới cảnh tượng khi nãy ở nhà Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm không nhịn được cười, vô duyên vô cớ nhìn thấy thân thể của người ta, không biết Ôn Nhã sẽ nghĩ như thế nào nữa?
Gần mười một giờ, hai người mới lái xe về phía nội thành.
Sau khi hai người đi khỏi một lúc, thì chiếc Santana đứng yên ở một góc tối khi nãy cũng nhẹ nhàng rời khỏi.
Lúc xe gần vào đến thành, một chiếc Crown màu đen ở đâu bỗng xuất hiện, chặn đường đi vào thành phố của chiếc Santana. Liễu Hải từ trong xe nhảy ra, hung hãn kéo cửa xe ra, túm lấy tên đang ngồi trong xe lên, sau đó bèn cho một cước vào bụng.
- Á----
Người nọ hét lên thảm thiết, đánh rơi chiếc camera mini lăn quay trên mặt đất.
Ở bên cạnh Lưu Hiểu Hiên, giống như một loại thuốc độc dễ dàng làm cho người ta trở nên nghiện. Trương Nhất Phàm vừa thưởng thức món ăn do cô làm, trong lòng vừa nghĩ đến những khoảnh khắc điên cuồng cùng cô. Hắn thiết nghĩ, không biết một lát nữa sẽ lấy lý do gì để gọi được Lưu Hiểu Hiên ra ngoài cùng hắn đây.
Cơm đã ăn xong, Ôn Nhã vẫn thế, không một chút thay đổi so với trước đây, những giây phút vừa qua giống như không liên quan gì đến cô vậy. Điều này càng khiến Trương Nhất Phàm thêm nể phục nghị lực của cô.
Vì chợt nhớ đến cuộc hẹn với Lưu Hiểu Hiên, sau bữa cơm, Trương Nhất Phàm tranh thủ nghỉ ngơi một lát và nửa tiếng sau thì hắn rời khỏi. Hắn lái xe chạy một vòng trong thành phố và sau đó gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên nghe máy, hơi phô trương nói lớn:
- Ồ, Cục trưởng Chúc đấy à. Chào ông, chào ông! Được, được, được! Để tôi xem nhé.
Lưu Hiểu Hiên vừa nói chuyện điện thoại vừa xem đồng hồ trên tường, vẫn còn sớm, mới chưa đến 8 giờ. Sau khi nghe xong điện thoại, cô liền nói với Ôn Nhã:
- Một vị lãnh đạo cũ tìm tớ. Cậu ngủ trước đi, tớ đi một lát rồi về.
Ôn Nhã bèn gật đầu. Nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên vừa đi khỏi, cô liền ôm gối ra ghế salon ngồi xem tivi. Thực ra Ôn Nhã làm gì còn tâm trạng nào mà xem tivi, vừa rồi để tránh bị Lưu Hiểu Hiên phát hiện ra đầu mối, cô đã giả tạo giống như loài động vật máu lạnh vậy.
Nhớ tới cảnh tượng ban nãy ở trong phòng tắm, mặt mũi Ôn Nhã không hiểu sao mặt bỗng đỏ bừng lên. Một người con gái, xiêm y lột trần sạch sẽ, đứng đó cho người ta thỏa sức ngắm nhìn, ngay cả la cũng không hề la lên tiếng nào.
Ôn Nhã cũng không hiểu nổi vừa rồi mình nghĩ sao nữa, cứ nhìn thấy Trương Nhất Phàm là người cứ như đơ ra vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Trương Nhất Phàm đang đợi Lưu Hiểu Hiên, bỗng dưng Ôn Nhã gọi đến, hắn do dự một hồi và cũng quyết định nghe máy:
- Alo! Ôn Nhã, là cô đấy à?
Ôn Nhã lặng yên không lên tiếng, cũng không biết mình nên nói gì bây giờ nữa, nghĩ thế cô bèn gác ngang điện thoại.
Trương Nhất Phàm vẫn chưa hết bất ngờ sau cuộc điện thoại thì Lưu Hiểu Hiên bỗng nhiên xuất hiện như một cơn gió thổi qua, kéo nhanh cửa và leo lên xe ngồi.
- Đi đâu đây?
Trương Nhất Phàm liếc nhìn Lưu Hiểu Hiên, bỗng phát hiện cô có chút rung động. Toàn thân cô toát lên một cái gì đó rất quyến rũ, rất cuốn hút của một người con gái năm nay đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.
Lưu Hiểu Hiên phấn khích như mở cờ trong bụng, nhoẻn miệng cười:
- Tùy anh thôi.
Nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên phấn khích như vậy, Trương Nhất Phàm liền nổ máy cho xe chạy tự do. Nhưng việc khiến cả 2 người không hề nghĩ đến là lúc vừa rời khỏi, thì có một chiếc santana màu đen theo sau đuôi mà không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Trương Nhất Phàm bèn đánh cho xe chạy một vòng, nhưng đang phân vân không biết nên đi đâu bây giờ, Lưu Hiểu Hiên thì không đồng ý đi khách sạn, trong khi Trương Nhất Phàm thì không tiện đem phụ nữ về nhà.
Trong chốc lát, hắn bèn cho xe chạy về phía ngoại ô.
Bỗng nhiên hắn vừa nghĩ ra một nơi có thể đến bèn nói với Hiểu Hiên:
- Mình đi Đê Đông Hồ nhé?
Lưu Hiểu Hiên gật đầu đồng ý. Hai người liền lái xe đến Đê Đông Hồ. Đây là một hồ nhân tạo, trên bờ đê trồng rất nhiều cây dương liễu. Ban ngày ở đó có rất nhiều người qua lại, nhưng về đêm thì vắng vẻ hơn. Trương Nhất Phàm đã từng đi qua nơi này, và hắn cảm thấy nơi đó vẫn là nơi lý tưởng nhất mà hắn từng biết.
Xe dừng lại, vẫn chưa xuống xe, Lưu Hiểu Hiên liền lao vào lòng của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm dường như bất động, ôm chặt lấy cô, 2 người trông như một cặp vậy, bỗng chốc trao cho nhau nụ hôn thắm thiết.
Từ sau khi Lưu Hiểu Hiên đi tỉnh về, 2 người dường như không có cơ hội nào gần nhau cả, tính ra cũng nửa năm nay rồi chứ ít gì. Vì thế trong chuyện này, Lưu Hiểu Hiên có vẻ kích động hơn.
Nam và nữ trong một số phương diện nào đó đều như nhau. Họ đều có chung một tâm trạng, khát khao về nhu cầu của bản thân. Hơn nữa một cô gái đã từng trải, về vấn đề này lại càng khát khao, ham muốn biết bao.
Do đang là mùa hè, Trương Nhất Phàm rất dễ dàng cho tay vào bên trong quần áo của Lưu Hiểu Hiên, sau đó mặc sức vuốt ve cô. Lưu Hiểu Hiên như một con thú đói mồi ôm chặt đầu của Trương Nhất Phàm, môi kề môi trao cho hắn một nụ hôn thật sâu.
Đã lâu không được vuốt ve cơ thể của Lưu Hiểu Hiên, giờ được chạm vào khối thân thể ấm áp mềm mại này, hắn không ngừng ra sức xoa nắn vuốt ve. Cặp nhũ hoa của Lưu Hiểu Hiên dường như suýt chút nữa đã bị hắn bóp nát.
Nhưng Lưu Hiểu Hiên không những không hề kêu đau, mà còn đưa sát người vào gần lòng Trương Nhất Phàm hơn. Trương Nhất Phàm đành hạ chỗ ngồi xuống, hai tay nâng mông Lưu Hiểu Hiên lên.
Trong lúc đang hôn nhau, một tay hắn nhẹ nhàng đưa vào quần bò của Lưu Hiểu Hiên, vuốt ve sờ soạng vùng cấm giữa hai bắp đùi của cô, ngờ đâu ở vùng nhạy cảm ấy đã tràn lan nước từ khi nào rồi.
Đặt hai thanh ghế dựa xuống, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng nâng cặp mông của Hiểu Hiên lên, hai người ôm chặt nhau lăn xuống hàng ghế phía sau , cũng may không gian của các dòng xe audi được thiết kế khá rộng, thoải mái chuyển mình mà không sợ va chạm vào đâu cả.
Không gian ở hàng ghế phía sau có vẻ còn rộng hơn ở phía trước, Trương Nhất Phàm chồm người dậy, cởi phăng chiếc áo trên người Lưu Hiểu Hiên, lúc này trên người cô chỉ còn lại mỗi chiếc cooc-sê màu đen. Thân hình trắng toát của cô như lấn lướt đi không gian đen tối mờ ảo trong xe, càng khiến Trương Nhất Phàm cảm nhận rõ hơn sức nóng từ cơ thể cô phát ra.
Trương Nhất Phàm tháo luôn cooc-sê trên người cô ra, mặc sức thưởng thức 2 viên mã não đáng yêu của cô, Lưu Hiểu Hiên lúc này kích thích không chịu được nữa đã rên lên khe khẽ.
Trương Nhất Phàm tranh thủ thời cơ cởi luôn dây nịt quần của Lưu Hiểu Hiên ra, tiếp đến hắn kéo quần cô xuống tới đầu gối, Lưu Hiểu Hiên hiểu ý bèn co đầu gối lên tự tay cởi phăng chiếc quần ra hẳn, giờ đây cơ thể cô đã trần như nhộng bên cạnh Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm với tay bật đèn trong xe, muốn xem rõ hơn cơ thể mỹ lệ của cô, Lưu Hiểu Hiên như biết được ý đồ của hắn bèn đưa tay ngăn lai:
-Đừng!
Sau đó cô bắt đầu giúp Trương Nhất Phàm cởi bỏ dần quần áo trên người.
Sau khi cởi xong chiếc áo sơ mi màu trắng, Lưu Hiểu Hiên nhanh nhẹn tìm đến chiếc thắt lưng rồi tháo nhanh, cô dùng lực kéo mạnh chiếc quần của Trương Nhất Phàm ra, nhưng chỉ kéo đến đầu gối thì cô dừng lại.
Sau đó, cô liền xoay người qua, hai tay bám vào tấm kiếng thủy tinh, đưa cặp mông trắng như tuyết của mình hướng thẳng về phía Trương Nhất Phàm. Trong khoảng không nhỏ hẹp, Trương Nhất Phàm ôm chặt hông, vuốt qua hung khí của mình đưa thẳng về hướng động cấm của Lưu Hiều Hiên, dùng lực đẩy mạnh vào trong.
Ngay lập tức trong xe vọng lên âm thanh kỳ lạ của Lưu Hiểu Hiên:
-Á, a!
Trong một không gian chật hẹp như thế, không thể đòi hỏi làm nhiều động tác được, hai tay từ phía sau đưa ra nhẹ nhàng xoa nắn cặp nhũ hoa mềm mại trước ngực Lưu Hiểu Hiên và cứ thế chậm rãi hoạt động.
Lưu Hiểu Hiên vẫn ghì chặt cửa thủy tinh bên xe, mím chặt môi, khép hờ hai mắt, tận hưởng cảm giác khi Trương Nhất Phàm tấn công từ phía sau.
Chiếc xế audi màu trắng, bắt đầu rung động nhẹ, Lưu Hiểu Hiên quay đầu lại, một tay chống vào bờ ngực săn chắc của Trương Nhất Phàm, lưỡi không ngừng hòa quyện với nhau, mặt lộ rõ vẻ sung sướng ngất ngây.
Đúng vào lúc này, cách xe audi của 2 người không xa, một chiếc Santana cũng đậu ngay chỗ này. Có người đang dùng tia hồng ngoại của máy ảnh kỹ thuật số len lén chụp hết những cảnh tượng ấy lại.
Nhưng do trời lúc này rất tối, trong xe lại không có đèn cho nên hiệu quả đạt được là không cao. Chỉ nhìn thấy hai cái bóng người đang cử động chứ hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt mũi hai người như thế nào.
Lưu Hiểu Hiên sau khi giữ nguyên tư thế một hồi lâu, hai tay bám trên thành cửa của cô dường như bị tê liệt đi vậy. Trương Nhất Phàm bèn để cô xoay người lại, nằm xuống va sau đó hắn nằm đè lên phía trên.
Do độ rộng của xe không đủ nên ở tư thế này không được thích thú cho lắm, Trương Nhất Phàm sau khi làm một hồi, liền hạ luôn hàng ghế ở phía trước, ôm lấy Lưu Hiểu Hiên đặt nằm lên đấy, sau đó hắn mới leo lên.
Lẽ ra hôm nay hai người định vui vẻ ở trong phòng của Lưu Hiểu Hiên, như thế có thể bộc lộ được hết những gì tinh tú, điên cuồng nhất, nhưng không ngờ Ôn Nhã đến bất ngờ quá, hai người đành phải bí mật gọi nhau ra ngoài, đến bên bờ đê này ân ái.
Trương Nhất Phàm có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc làm chuyện hoang đường như vậy với một người con gái. Về mặt Lưu Hiểu Hiên, cô khá thích thú với cái cách để người khác chủ động quần mình như vậy, bất kể là Trương Nhất Phàm có sử dụng tuyệt chiêu gì đi nữa thì cô vẫn rất nhiệt tình hợp tác.
Hai người đã đổi qua không biết bao nhiêu vị trí trong xe, lăn tới lăn lui khoảng chừng cả giờ đồng hồ sau mới kết thúc cuộc chơi của mình.
Tư thế sau cùng là Trương Nhất Phàm ngồi lên, mặt đối mặt ôm chặt Lưu Hiểu Hiên, hai người sau đó mệt như muốn thở không nổi nữa, mồ hôi đầm đìa khắp người.
Sau khi làm xong, Lưu Hiểu Hiên liền vịn chặt người của Trương Nhất Phàm, không muốn cử động nữa. Hai người giữ nguyên thủy thân hình adam eva mà ôm chặt lấy nhau trong đê mê xúc cảm.
Trương Nhất Phàm nghỉ ngơi chốc lát, tận hưởng sự hấp dẫn từ Lưu Hiểu Hiên, người nóng bừng lên, hắn bỗng nhiên chồm tới ngậm chặt hai viên mã não trước ngực cô khiến cô một phen giật mình rên lên nhè nhẹ.
- Đừng anh, nhột quá!
Trương Nhất Phàm vẫn ngậm chặt mà không chịu nhả ra, dùng lưỡi gẩy nhẹ vài cái trong miệng cô, Lưu Hiểu Hiên lúc này chợt thấy toàn thân mình có cảm giác gì đó đê mê tê dại, sau đó đành bất lực ôm chặt đầu của Trương Nhất Phàm, mặc cho hắn làm gì tùy thích.
Hai người hôn nhau một lúc lâu, Lưu Hiểu Hiên chợt kinh ngạc khi thấy thứ vũ khí lợi hại trên người Trương Nhất Phàm đang cứng dần lên, bành trướng một cách nhanh chóng, vừa dài vừa to.
Lưu Hiểu Hiên mím chặt môi, cười thầm khi nhìn thấy khuôn mặt đầy tà ý thủ đoạn của Trương Nhất Phàm, mắng duyên một câu:
- Đồ đáng ghét!
Trương Nhất Phàm lộ rõ vẻ mặt đầy tà ý lúc này vừa cười vừa nói:
- Đã lâu lắm không làm nhục em rồi, hôm nay phải làm bù cho những gì đã qua chứ!
Lưu Hiểu Hiên nghe thế bèn đổi giọng:
- Là tự anh không tìm đến với em đấy chứ, em lúc nào chẳng chuẩn bị sẵn tinh thần.
- Thì bây giờ anh ở đến rồi đây, hôm nay mình vui hết mình chút nhé.
Lưu Hiểu Hiên miễn cưỡng lắc đầu:
- Không được rồi anh ơi, lát nữa về Ôn Nhã sẽ phát hiện ra mất.
Lưu Hiểu Hiên lo lắng
Nếu hai người tới bến giống như lần trước, nhất định Ôn Nhã sẽ nhìn thấy dấu vết trên người cô.
Nếu để Ôn Nhã phát hiên ra chuyện này, thì công việc của cô xem chừng khó mà thành công được. Lưu Hiểu Hiên suy nghĩ trong chốc lát, bèn quyết định thôi thì nhịn đi một chút, không nên thoải mái quá.
Đúng lúc Trương Nhất Phàm lần thứ hai đưa tất cả những tinh hoa của mình vào người cô lúc ấy, cô liền ôm chặt đầu của hắn, vùi sâu vào bộ ngực mềm mại của mình.
Hai người ân ái bên hồ lúc này ước chừng cũng được hơn hai tiếng đồng hồ rồi, toàn thân cũng mệt lả đi, lúc này mới bắt đầu mặc quần áo vào. Lúc chuẩn bị về, Lưu Hiểu Hiên ôm lấy Trương Nhất Phàm:
- Cho em ôm anh thêm một lúc nữa nhé.
Trương Nhất Phàm cũng dang tay đưa cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài đen huyền của cô:
- Hay lát nữa mình đi khách sạn nhé?
Lưu Hiểu Hiên tiếc nuối lắc đầu:
- Em còn muốn ôm anh cả đêm ngủ cơ. Nhưng hôm nay không được rồi, Ôn Nhã sẽ phát hiện ra mất.
Về phía Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm thực sự vẫn không hiểu rõ tính tình của cô ta, cũng không biết vừa rồi cô ta gọi cho mình làm gì, tại sao nghe máy mà không nói năng câu nào?
Nghĩ tới cảnh tượng khi nãy ở nhà Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm không nhịn được cười, vô duyên vô cớ nhìn thấy thân thể của người ta, không biết Ôn Nhã sẽ nghĩ như thế nào nữa?
Gần mười một giờ, hai người mới lái xe về phía nội thành.
Sau khi hai người đi khỏi một lúc, thì chiếc Santana đứng yên ở một góc tối khi nãy cũng nhẹ nhàng rời khỏi.
Lúc xe gần vào đến thành, một chiếc Crown màu đen ở đâu bỗng xuất hiện, chặn đường đi vào thành phố của chiếc Santana. Liễu Hải từ trong xe nhảy ra, hung hãn kéo cửa xe ra, túm lấy tên đang ngồi trong xe lên, sau đó bèn cho một cước vào bụng.
- Á----
Người nọ hét lên thảm thiết, đánh rơi chiếc camera mini lăn quay trên mặt đất.
/1313
|