Liễu Hải nhặt máy chiếc ảnh kĩ thuật số lên, dùng hết sức quăng xuống đất và giẫm nát.
Rồi tháo thẻ nhớ trong máy ảnh ra bỏ vào túi.
Nhìn thấy tên thám tử tư đang ôm bụng, Liễu Hải cúi người xuống nhấc cổ áo hắn lên, nhìn thấy hai hàng lông mày khốn khổ của y, Liễu Hải càng thấy bực.
Đấm một cú thật mạnh vào bụng, rồi tung vài đòn lên gối cực mạnh, khiến cho y rống lên thảm thiết, giống như một con lợn bị chọc tiết nằm lăn quay trên mặt đất, không thể nào cử động được.
Liễu Hải xuất thân từ cảnh sát vũ trang, nên có những thủ pháp đặc biệt khi đánh nhau, chỉ có điều hắn đánh chưa thỏa tay thì thằng chó chết này đã không chịu đựng được nữa rồi.
Liễu Hải dừng lại, móc trong túi ra một điếu thuốc rồi từ từ châm lửa. Sau khi rít một hơi, gã nhẹ nhàng ngồi xuống rồi khẽ hỏi:
- Nói, ai bảo mày đến đây?
Không ngờ cái tên bỉ ổi này cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, hoặc là y biết mình đã bị phát hiện, dù sao thì trước sau gì cũng chết, tốt nhất là nên giả vờ chết!
Liễu Hải hỏi hai lần, hắn ta ngoại trừ ừ hữ vài lần còn lại không nói một lời nào.
Liễu Hải cũng không quá lo lắng, y đứng lên nhẹ nhàng nhấc chân lên rồi đạp lên mặt y. Lúc này y không thể nào tiếp tục giả vờ được nữa liền nói :
- A, tôi…tôi…tôi nói, tôi nói!
- Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mẹ nó, đồ đê tiện!
Liễu Hải nhấc chân ra, lại ngồi xổm xuống. Tên đó nói một cách yếu ớt :
- Là có một người đưa tôi 20 ngàn tiền đặt cọc, bảo tôi theo dõi chủ nhân của hai chiếc xe này, ghi chép lại hành tung của họ mỗi ngày.
- Người đó là ai?
Liễu Hải hỏi xong, liền đưa tay gẩy nhẹ tàn thuốc.
- Tôi không biết, công việc này của chúng tôi, anh cũng biết là không bao giờ được hỏi danh tính của nhau.
- Vậy mày có biết ông ta trông như thế nào không?
- Đeo kính đen và đội mũ nên không thể nào nhận ra được bao nhiêu tuổi!
Liễu Hải kết luận rằng tên này cũng không có nói dối, ngẫm nghĩ một lát liền hỏi:
- Thành thật khai mau, màybắt đầu theo dõi người ta từ lúc nào?
- Ba ngày trước, chính là ba ngày trước, ông ta đưa cho tôi 20.000 tiền đặt cọc, trong thời gian một tháng, sau khi xong việc sẽ đưa thêm 20.000 nữa.
Liễu Hải móc cái thẻ nhớ từ trong túi ra:
- Mấy thứ giống thế này mày để ở đâu rồi?
- Không, không có, chỉ có mỗi thẻ này thôi!
Xèo____
Liễu Hải nhíu nhíu mày, trực tiếp cầm đầu thuốc lá dụi lên mặt của hắn ta.
Bầu trời đêm lập tức vang lên tiếng thét tuyệt vọng chói tai, một mùi tanh hôi khét lẹt lờ mờ nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi.
Liễu Hải cầm tàn thuốc ném ra xa, lặp lại thêm lần nữa:
- Tao hỏi mày lần cuối cùng, những thẻ khác đâu hết rồi?
- Ở.. ở .. ở trong máy tính của tôi. Nhưng mà 3 ngày trước tôi thật sự không chụp được tấm nào, không tin anh tự mình xem đi.
Liễu Hải buông y ra, kéo đến trước cửa xe Santana, tìm thấy được từ trong xe một cái túi. Trong túi có một chiếc laptop. Liễu Hải giơ giơ chiếc laptop trong tay, và hỏi:
- Là cái này sao?
- Uhm
Tay thám tử gật gật đầu, lúc y muốn bò dậy thì đột nhiên gào lên một tiếng thảm thiết, lại quỳ rạp trên mặt đất.
Liễu Hải nhấc cái túi lên và nói :
- Cái này tao mang đi trước vậy, nếu phát hiện mày có nửa câu giả dối thì tự gánh lấy hậu quả!
Trương Nhất Phàm dù có như thế nào cũng không thể ngờ đến, hành tung của mình bị người ta theo dõi.
Vừa rồi cùng với Lưu Hiểu Hiền ở trong xe,sau một trận mây mưa xong, một niềm vui tràn trề sung sướng dâng đầy.
Tiễn Lưu Hiểu Hiên đến dưới lầu, lúc xuống xe gương mặt của Lưu Hiểu Hiên vẫn còn đỏ ửng, xinh đẹp như một đóa hoa kiều diễm. Gần xuống xe,Lưu Hiểu Hiên đưa môi nhẹ nhàng hôn lên má Trương Nhất Phàm một cái,luyến tiếc không nỡ rời đi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Ngày mai gặp!
- Uhm, mai gặp!
Lưu Hiểu Hiên vẫy vẫy tay, cười nhẹ rồi bước xuống xe.
Khi về đến nhà cũng đã mười hai giờ rồi, Ôn Nhã vẫn ngồi ở đó xem tivi, Lưu Hiểu Hiên mặt đỏ bừng bước vào toilet. Khi cởi quần lót ra, thì phát hiện đáy quần lót của mình đã ướt đẫm.
Lúc nãy khi hai người điên cuồng bên nhau, đã cho hết tất cả vào trong, nên lúc này nó mới chảy ra nhiều đến vậy. Lưu Hiểu Hiên liền vội vàng cởi quần lót, rồi ngâm mình trong bồn tắm.
Đã lâu lắm rồi không được thoải mái đến như vậy, Lưu Hiểu Hiên nhớ lại cảnh tượng hai người cuồng điên lúc nãy, bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.
Chỉ tiếc Trương Nhất Phàm là người đã có vị hôn thê, anh ta không thể nào cùng mình kết hôn được. Cho dù Lưu Hiểu Hiên đã quyết định không bao giờ kết hôn, nhưng cứ nghĩ đến chuyện đó, cô không khỏi có chút tiếc nuối.
Tắm sạch sẽ xong, Lưu Hiểu Hiên đi ra, Ôn Nhã nhìn cô ta với vẻ dò xét. Ôn Nhã phát hiện hôm nay khuôn mặt của Lưu Hiểu Hiên ửng hồng một cách khác thường, tinh thần lại có vẻ kỳ quái, nên cô ta rất tò mò. Nhưng Lưu Hiểu Hiên lại làm trò, trông thấy ánh mắt của Ôn Nhã nhìn mình như vậy liền hỏi:
- Sao lại nhìn tôi như vậy chứ? Đồng tính hả?
Ôn Nhã đột nhiên cười, điệu cười rất kỳ quái.
Lưu Hiểu Hiên lại cho rằng lúc nãy khi mình và Trương Nhất Phàm cuồng loạn bên nhau đã để lại dấu tích nào đó, nên vội vàng chạy bổ vào trong phòng ngủ soi gương. Cũng may, ngoại trừ trên gò ngực bị Trương Nhất Phàm hôn mạnh đến đỏ mấy nốt ra, trên cổ không có gì khác thường cả.
Nhưng mấy vết đỏ trên ngực đó thì làm sao mà Ôn Nhã có thể nhìn thấy được chứ, không hiểu con nha đầu điên này cười cái gì nhỉ?
Khi Lưu Hiểu Hiên từ trong phòng ngủ bước ra, Ôn Nhã vẫn còn đang cười. Cô ta liền bực mình:
- Cười, cười cái gì! Cho cô cười này!
Trông thấy Ôn Nhã đang cười mình, Lưu Hiểu Hiên liền nhảy bổ vào, hai tay cù vào nách của Ôn Nhã.
Hai người cùng lao vào vật nhau, Lưu Hiểu Hiên chơi ác, dùng tay nhéo lên ngực của Ôn Nhã một cái, đau đến nỗi Ôn Nhã kêu toáng lên. Ôn nhã bực quá, liền giơ tay kéo cái khăn tắm trên người Lưu Hiểu Hiên ra.
Vốn Lưu Hiểu Hiên vẫn choàng khăn tắm ở trên người, khi hai người đùa nghịch nhau, Ôn Nhã đã kéo cái khăn tắm đang quấn trên người của Lưu Hiểu Hiên tuột xuống.
Oa___, trong phòng khách đột nhiên bừng lên sắc xuân nồng. Đôi gò ngực của Lưu Hiểu Hiên giống như hai chú thỏ con đang giật mình sợ hãi, đang run run đứng đó. Vết hằn của những cái hôn cuồng nhiệt lập tức phơi bày ra toàn bộ. Ôn Nhã liền lập tức kinh ngạc trợn trừng hai mắt.
Ô___!
Lưu Hiểu Hiên giận dữ, cầm lấy khăn tắm chạy nhào vào phòng ngủ, sau đó thay bộ đồ ngủ rồi mới bước ra.
Lúc này Ôn Nhã không cười nữa, cô cầm tách trà ngồi đó chậm rãi uống. Trông thấy Lưu Hiểu Hiên bước ra, đột nhiên trong lòng cô ta cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Thật sự cô ta không thể hiểu được, Lưu Hiểu Hiên vì muốn được thăng chức mà đã tình nguyện lên giường cùng với lão già nào đó.
Làm như vậy quả thật không đáng chút nào! Tuy rằng cô ta không trách cứ Lưu Hiểu Hiên, nhưng tận trong đáy lòng của mình, cô ta cảm thấy tiếc cho cô ấy.
Vừa rồi khi Lưu Hiểu Hiên bước vào cửa, nhận được điện thoại của Giám đốc đài truyền hình Chúc, vì thế nên Ôn Nhã lại cho rằng Lưu Hiểu Hiên và ông ta chắc đã câu kết với nhau rồi.
Trông thấy ánh mắt của Ôn Nhã, Lưu Hiểu Hiên cảm thấy xấu hổ!
Cuối cùng Ôn Nhã cũng không kìm nổi, bèn hỏi một câu:
- Hiểu Hiên, từ trước đến giờ cậu quyết định như thế nào tôi đều không phản đối, nhưng chúng ta là bạn bè tốt của nhau, chính vì thế mà tôi khuyên cậu một câu, cậu làm như thế liệu có đáng không?
Lưu Hiểu Hiên hơi sửng sốt, lại cứ ngỡ Ôn Nhã đã biết được mối quan hệ của mình và Trương Nhất Phàm rồi, cô ta cũng không giải thích, chỉ nói:
- Chuyện này chẳng có gì là đáng hay không đáng cả, chỉ cần mình tình nguyện đồng ý là được mà.
Lưu Hiểu Hiên đã nói đến nước này rồi thì Ôn Nhã cũng không còn nói được thêm gì nữa, trong lòng thầm thở dài. Quả nhiên cô ta đã đi theo cái tay Giám đốc Chúc đó rồi, thật là tiếc!
Khi Trương Nhất Phàm về đến nhà, Liễu Hải đang ở nhà của gã nghiên cứu cái máy vi tính. Sau khi mở máy, mới phát hiện mình không có password để mở. Thằng chó chết! Liễu Hải mắng một câu. Gã không thành thạo lắm chuyện máy vi tính, nên đương nhiên không biết cách bẻ password thế nào cả.
Đành phải để cải máy tính ở trên đầu giường, châm điếu thuốc, suy nghĩ xem mình nên xử lý vấn đề này như thế nào.
Vốn buổi chiều gã phải đưa Tần Xuyên về nhà. Tần Xuyên gọi gã đến nhà ăn cơm. Khi từ nhà của Tần Xuyên về, vô tình gã đi qua một tiểu khu, lúc đó Liễu Hải không hề biết Lưu Hiểu Hiên sống ở đó, chỉ thấy xe của Trương Nhất Phàm dừng ở dưới tầng, gã liền tìm nơi gần đó để nghỉ ngơi.
Từ sau khi Trương Nhất Phàm bị người ta ám sát ở huyện Sa, Liễu Hải đặc biệt quan tâm đến vấn đề an toàn của lãnh đạo. Không ngờ sau khi Trương Nhất Phàm từ tiểu khu đó đi ra, gã liền phát hiện thấy có một chiếc xe con rất khả nghi bám theo đuôi xe của Trương Nhất Phàm.
Sự phát hiện này khiến cho máu trong người của Liễu Hải sôi sục lên, cũng may mình vẫn cố thủ ở đây từ nãy giờ, nếu không thì chuyện này sẽ không hiểu phải giải quyết ra làm sao nữa!
Trông thấy con xe Âu Dương Viện Viện di màu trắng của Trương Nhất Phàm rời khỏi tiểu khu đó, hướng về phía ngoại thành mà đi tới, chiếc xe Santana màu đen kia cũng bám đuôi theo sau, lại còn dùng máy ảnh thỉnh thoảng chụp chụp cái gì đó. Liễu Hải không nói không rằng, đợi cho Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên đi khỏi đê Đông Hồ rồi, gã mới xuất hiện để chặn đối phương lại.
Đương nhiên Liễu Hải không muốn kinh động đến Chủ tịch thành phố. Gã chỉ có thể âm thầm tự xử lý chuyện này mà thôi.
Nếu như Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên sau khi phát hiện ra chuyện này có lẽ hai người sẽ vô cùng shock. Hai người không ngờ hành tung của bọn họ đã bị người ta theo dõi. Liễu Hải về đến nhà mình, lúc nào cũng suy nghĩ đến vấn đề đó. Hắn cân nhắc, chắc hẳn dạo gần đây Chủ tịch thành phố đã đắc tội với một số người, nên bọn họ mới muốn giở trò sau lưng như vậy.
Liễu Hải không chỉ là tài xế của Chủ tịch thành phố , mà gã còn gánh trách nhiệm làm vệ sĩ nữa. Gã nghĩ đi nghĩ lại, hay là cứ gọi một cuộc điện thoại cho Hồ Lôi, hai người cùng nhau bàn cách giải quyết.
Gần đây Hồ Lôi rất bận rộn với công việc xây dựng và phát triển khu chung cư nên cũng không có thời gian mà ngồi tán phét với mọi người. Đột nhiên gã nhận được cuộc điện thoại của Liễu Hải, lập tức chạy ngay đến.
Nghe nói có kẻ muốn làm hại Chủ tịch thành phố, lại nghe Liễu Hải kể lại toàn bộ sự việc của buổi tối ngày hôm nay, Hồ Lôi ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hay là để tôi gọi bọn Hồ Khoa đến đó! Để bọn họ tìm hiểu xem thế nào.
Bình thường Liễu Hải đi theo Chủ tịch thành phố, không thể phân thân ra làm nhiều việc cùng lúc được, chính vì thế mà gã quyết định gọi Hồ Lôi đến để thương lượng. Hồ Khoa ở Thông Thành thì lăn lộn khá có tiếng, cũng khá giao hảo với một vài nhân vật máu mặt ở thành phố Đông Lâm này. Chính vì thế, nếu để y ra mặt để tra chuyện này, chắc chắn là tiện lợi hơn Liễu Hải nhiều.
Ngày hôm sau Hồ Khoa cho gọi vài tay anh chị đến canh giữ phía đối diện nhà của tay thám tử tư kia. Cả ngày lẫn đêm canh chừng nhất cử nhất động của gã. Tay thám tử tư hôm qua bị Liễu Hải dần cho một trận, từ lúc đó không dám ló mặt đi ra ngoài nữa.
Lúc đầu khi nhận món tiền làm ăn này, gã đã mơ hồ có cảm giác không ổn. Quả nhiên bây giờ chân đã dẫm phải địa lôi rồi. Rành rành đã biết người ta là Quyền Chủ tịch thành phố, thế mà mình vẫn còn bị mấy vạn đồng tiền kia làm cho mờ mắt.
Tối hôm qua bị người ta xử một trận, lại bị tổn thất cả cái máy ảnh, một cái camera loại nhỏ. Lại còn bị người ta cho ăn no đòn nữa chứ. Cũng may đối phương cũng nương tay, không đánh chết mình cũng là còn may mắn lắm rồi.
Xảy ra chuyện như vậy, có muốn tố cáo gã cũng không dám. Mình đã theo dõi chụp ảnh, quay phim người ta một cách phi pháp, xâm phạm nghiệm trọng đến tự do cá nhân của người ta rồi.
Hơn nữa gã cũng không biết người đánh gã đến nông nỗi này có thân phận như thế nào nữa. Phỏng chừng đến Chủ tịch thành phố cũng không hề biết chuyện này xảy ra. Bởi vậy, tay thám tử tư này đành phải tự vả gẫy răng mình rồi tự nuốt trôi vào bụng.
Đây đúng là chuyện động trời rồi, tay thám tử tư nằm liệt ở nhà hai ngày, rồi chuẩn bị cuốn gói chạy lấy người, rời khỏi cái nơi thị phi đầy nguy hiểm này.
Nhưng đúng vào lúc đó, thì cuộc điện thoại thần bí kia liền kêu:
- Thám tử, chuyện đã giải quyết thế nào rồi?
Âm thanh trầm trầm, nghe thật ghê rợn, tay thám tử tư bất giác không khỏi rùng mình.
Rồi tháo thẻ nhớ trong máy ảnh ra bỏ vào túi.
Nhìn thấy tên thám tử tư đang ôm bụng, Liễu Hải cúi người xuống nhấc cổ áo hắn lên, nhìn thấy hai hàng lông mày khốn khổ của y, Liễu Hải càng thấy bực.
Đấm một cú thật mạnh vào bụng, rồi tung vài đòn lên gối cực mạnh, khiến cho y rống lên thảm thiết, giống như một con lợn bị chọc tiết nằm lăn quay trên mặt đất, không thể nào cử động được.
Liễu Hải xuất thân từ cảnh sát vũ trang, nên có những thủ pháp đặc biệt khi đánh nhau, chỉ có điều hắn đánh chưa thỏa tay thì thằng chó chết này đã không chịu đựng được nữa rồi.
Liễu Hải dừng lại, móc trong túi ra một điếu thuốc rồi từ từ châm lửa. Sau khi rít một hơi, gã nhẹ nhàng ngồi xuống rồi khẽ hỏi:
- Nói, ai bảo mày đến đây?
Không ngờ cái tên bỉ ổi này cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, hoặc là y biết mình đã bị phát hiện, dù sao thì trước sau gì cũng chết, tốt nhất là nên giả vờ chết!
Liễu Hải hỏi hai lần, hắn ta ngoại trừ ừ hữ vài lần còn lại không nói một lời nào.
Liễu Hải cũng không quá lo lắng, y đứng lên nhẹ nhàng nhấc chân lên rồi đạp lên mặt y. Lúc này y không thể nào tiếp tục giả vờ được nữa liền nói :
- A, tôi…tôi…tôi nói, tôi nói!
- Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mẹ nó, đồ đê tiện!
Liễu Hải nhấc chân ra, lại ngồi xổm xuống. Tên đó nói một cách yếu ớt :
- Là có một người đưa tôi 20 ngàn tiền đặt cọc, bảo tôi theo dõi chủ nhân của hai chiếc xe này, ghi chép lại hành tung của họ mỗi ngày.
- Người đó là ai?
Liễu Hải hỏi xong, liền đưa tay gẩy nhẹ tàn thuốc.
- Tôi không biết, công việc này của chúng tôi, anh cũng biết là không bao giờ được hỏi danh tính của nhau.
- Vậy mày có biết ông ta trông như thế nào không?
- Đeo kính đen và đội mũ nên không thể nào nhận ra được bao nhiêu tuổi!
Liễu Hải kết luận rằng tên này cũng không có nói dối, ngẫm nghĩ một lát liền hỏi:
- Thành thật khai mau, màybắt đầu theo dõi người ta từ lúc nào?
- Ba ngày trước, chính là ba ngày trước, ông ta đưa cho tôi 20.000 tiền đặt cọc, trong thời gian một tháng, sau khi xong việc sẽ đưa thêm 20.000 nữa.
Liễu Hải móc cái thẻ nhớ từ trong túi ra:
- Mấy thứ giống thế này mày để ở đâu rồi?
- Không, không có, chỉ có mỗi thẻ này thôi!
Xèo____
Liễu Hải nhíu nhíu mày, trực tiếp cầm đầu thuốc lá dụi lên mặt của hắn ta.
Bầu trời đêm lập tức vang lên tiếng thét tuyệt vọng chói tai, một mùi tanh hôi khét lẹt lờ mờ nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi.
Liễu Hải cầm tàn thuốc ném ra xa, lặp lại thêm lần nữa:
- Tao hỏi mày lần cuối cùng, những thẻ khác đâu hết rồi?
- Ở.. ở .. ở trong máy tính của tôi. Nhưng mà 3 ngày trước tôi thật sự không chụp được tấm nào, không tin anh tự mình xem đi.
Liễu Hải buông y ra, kéo đến trước cửa xe Santana, tìm thấy được từ trong xe một cái túi. Trong túi có một chiếc laptop. Liễu Hải giơ giơ chiếc laptop trong tay, và hỏi:
- Là cái này sao?
- Uhm
Tay thám tử gật gật đầu, lúc y muốn bò dậy thì đột nhiên gào lên một tiếng thảm thiết, lại quỳ rạp trên mặt đất.
Liễu Hải nhấc cái túi lên và nói :
- Cái này tao mang đi trước vậy, nếu phát hiện mày có nửa câu giả dối thì tự gánh lấy hậu quả!
Trương Nhất Phàm dù có như thế nào cũng không thể ngờ đến, hành tung của mình bị người ta theo dõi.
Vừa rồi cùng với Lưu Hiểu Hiền ở trong xe,sau một trận mây mưa xong, một niềm vui tràn trề sung sướng dâng đầy.
Tiễn Lưu Hiểu Hiên đến dưới lầu, lúc xuống xe gương mặt của Lưu Hiểu Hiên vẫn còn đỏ ửng, xinh đẹp như một đóa hoa kiều diễm. Gần xuống xe,Lưu Hiểu Hiên đưa môi nhẹ nhàng hôn lên má Trương Nhất Phàm một cái,luyến tiếc không nỡ rời đi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Ngày mai gặp!
- Uhm, mai gặp!
Lưu Hiểu Hiên vẫy vẫy tay, cười nhẹ rồi bước xuống xe.
Khi về đến nhà cũng đã mười hai giờ rồi, Ôn Nhã vẫn ngồi ở đó xem tivi, Lưu Hiểu Hiên mặt đỏ bừng bước vào toilet. Khi cởi quần lót ra, thì phát hiện đáy quần lót của mình đã ướt đẫm.
Lúc nãy khi hai người điên cuồng bên nhau, đã cho hết tất cả vào trong, nên lúc này nó mới chảy ra nhiều đến vậy. Lưu Hiểu Hiên liền vội vàng cởi quần lót, rồi ngâm mình trong bồn tắm.
Đã lâu lắm rồi không được thoải mái đến như vậy, Lưu Hiểu Hiên nhớ lại cảnh tượng hai người cuồng điên lúc nãy, bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.
Chỉ tiếc Trương Nhất Phàm là người đã có vị hôn thê, anh ta không thể nào cùng mình kết hôn được. Cho dù Lưu Hiểu Hiên đã quyết định không bao giờ kết hôn, nhưng cứ nghĩ đến chuyện đó, cô không khỏi có chút tiếc nuối.
Tắm sạch sẽ xong, Lưu Hiểu Hiên đi ra, Ôn Nhã nhìn cô ta với vẻ dò xét. Ôn Nhã phát hiện hôm nay khuôn mặt của Lưu Hiểu Hiên ửng hồng một cách khác thường, tinh thần lại có vẻ kỳ quái, nên cô ta rất tò mò. Nhưng Lưu Hiểu Hiên lại làm trò, trông thấy ánh mắt của Ôn Nhã nhìn mình như vậy liền hỏi:
- Sao lại nhìn tôi như vậy chứ? Đồng tính hả?
Ôn Nhã đột nhiên cười, điệu cười rất kỳ quái.
Lưu Hiểu Hiên lại cho rằng lúc nãy khi mình và Trương Nhất Phàm cuồng loạn bên nhau đã để lại dấu tích nào đó, nên vội vàng chạy bổ vào trong phòng ngủ soi gương. Cũng may, ngoại trừ trên gò ngực bị Trương Nhất Phàm hôn mạnh đến đỏ mấy nốt ra, trên cổ không có gì khác thường cả.
Nhưng mấy vết đỏ trên ngực đó thì làm sao mà Ôn Nhã có thể nhìn thấy được chứ, không hiểu con nha đầu điên này cười cái gì nhỉ?
Khi Lưu Hiểu Hiên từ trong phòng ngủ bước ra, Ôn Nhã vẫn còn đang cười. Cô ta liền bực mình:
- Cười, cười cái gì! Cho cô cười này!
Trông thấy Ôn Nhã đang cười mình, Lưu Hiểu Hiên liền nhảy bổ vào, hai tay cù vào nách của Ôn Nhã.
Hai người cùng lao vào vật nhau, Lưu Hiểu Hiên chơi ác, dùng tay nhéo lên ngực của Ôn Nhã một cái, đau đến nỗi Ôn Nhã kêu toáng lên. Ôn nhã bực quá, liền giơ tay kéo cái khăn tắm trên người Lưu Hiểu Hiên ra.
Vốn Lưu Hiểu Hiên vẫn choàng khăn tắm ở trên người, khi hai người đùa nghịch nhau, Ôn Nhã đã kéo cái khăn tắm đang quấn trên người của Lưu Hiểu Hiên tuột xuống.
Oa___, trong phòng khách đột nhiên bừng lên sắc xuân nồng. Đôi gò ngực của Lưu Hiểu Hiên giống như hai chú thỏ con đang giật mình sợ hãi, đang run run đứng đó. Vết hằn của những cái hôn cuồng nhiệt lập tức phơi bày ra toàn bộ. Ôn Nhã liền lập tức kinh ngạc trợn trừng hai mắt.
Ô___!
Lưu Hiểu Hiên giận dữ, cầm lấy khăn tắm chạy nhào vào phòng ngủ, sau đó thay bộ đồ ngủ rồi mới bước ra.
Lúc này Ôn Nhã không cười nữa, cô cầm tách trà ngồi đó chậm rãi uống. Trông thấy Lưu Hiểu Hiên bước ra, đột nhiên trong lòng cô ta cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Thật sự cô ta không thể hiểu được, Lưu Hiểu Hiên vì muốn được thăng chức mà đã tình nguyện lên giường cùng với lão già nào đó.
Làm như vậy quả thật không đáng chút nào! Tuy rằng cô ta không trách cứ Lưu Hiểu Hiên, nhưng tận trong đáy lòng của mình, cô ta cảm thấy tiếc cho cô ấy.
Vừa rồi khi Lưu Hiểu Hiên bước vào cửa, nhận được điện thoại của Giám đốc đài truyền hình Chúc, vì thế nên Ôn Nhã lại cho rằng Lưu Hiểu Hiên và ông ta chắc đã câu kết với nhau rồi.
Trông thấy ánh mắt của Ôn Nhã, Lưu Hiểu Hiên cảm thấy xấu hổ!
Cuối cùng Ôn Nhã cũng không kìm nổi, bèn hỏi một câu:
- Hiểu Hiên, từ trước đến giờ cậu quyết định như thế nào tôi đều không phản đối, nhưng chúng ta là bạn bè tốt của nhau, chính vì thế mà tôi khuyên cậu một câu, cậu làm như thế liệu có đáng không?
Lưu Hiểu Hiên hơi sửng sốt, lại cứ ngỡ Ôn Nhã đã biết được mối quan hệ của mình và Trương Nhất Phàm rồi, cô ta cũng không giải thích, chỉ nói:
- Chuyện này chẳng có gì là đáng hay không đáng cả, chỉ cần mình tình nguyện đồng ý là được mà.
Lưu Hiểu Hiên đã nói đến nước này rồi thì Ôn Nhã cũng không còn nói được thêm gì nữa, trong lòng thầm thở dài. Quả nhiên cô ta đã đi theo cái tay Giám đốc Chúc đó rồi, thật là tiếc!
Khi Trương Nhất Phàm về đến nhà, Liễu Hải đang ở nhà của gã nghiên cứu cái máy vi tính. Sau khi mở máy, mới phát hiện mình không có password để mở. Thằng chó chết! Liễu Hải mắng một câu. Gã không thành thạo lắm chuyện máy vi tính, nên đương nhiên không biết cách bẻ password thế nào cả.
Đành phải để cải máy tính ở trên đầu giường, châm điếu thuốc, suy nghĩ xem mình nên xử lý vấn đề này như thế nào.
Vốn buổi chiều gã phải đưa Tần Xuyên về nhà. Tần Xuyên gọi gã đến nhà ăn cơm. Khi từ nhà của Tần Xuyên về, vô tình gã đi qua một tiểu khu, lúc đó Liễu Hải không hề biết Lưu Hiểu Hiên sống ở đó, chỉ thấy xe của Trương Nhất Phàm dừng ở dưới tầng, gã liền tìm nơi gần đó để nghỉ ngơi.
Từ sau khi Trương Nhất Phàm bị người ta ám sát ở huyện Sa, Liễu Hải đặc biệt quan tâm đến vấn đề an toàn của lãnh đạo. Không ngờ sau khi Trương Nhất Phàm từ tiểu khu đó đi ra, gã liền phát hiện thấy có một chiếc xe con rất khả nghi bám theo đuôi xe của Trương Nhất Phàm.
Sự phát hiện này khiến cho máu trong người của Liễu Hải sôi sục lên, cũng may mình vẫn cố thủ ở đây từ nãy giờ, nếu không thì chuyện này sẽ không hiểu phải giải quyết ra làm sao nữa!
Trông thấy con xe Âu Dương Viện Viện di màu trắng của Trương Nhất Phàm rời khỏi tiểu khu đó, hướng về phía ngoại thành mà đi tới, chiếc xe Santana màu đen kia cũng bám đuôi theo sau, lại còn dùng máy ảnh thỉnh thoảng chụp chụp cái gì đó. Liễu Hải không nói không rằng, đợi cho Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên đi khỏi đê Đông Hồ rồi, gã mới xuất hiện để chặn đối phương lại.
Đương nhiên Liễu Hải không muốn kinh động đến Chủ tịch thành phố. Gã chỉ có thể âm thầm tự xử lý chuyện này mà thôi.
Nếu như Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên sau khi phát hiện ra chuyện này có lẽ hai người sẽ vô cùng shock. Hai người không ngờ hành tung của bọn họ đã bị người ta theo dõi. Liễu Hải về đến nhà mình, lúc nào cũng suy nghĩ đến vấn đề đó. Hắn cân nhắc, chắc hẳn dạo gần đây Chủ tịch thành phố đã đắc tội với một số người, nên bọn họ mới muốn giở trò sau lưng như vậy.
Liễu Hải không chỉ là tài xế của Chủ tịch thành phố , mà gã còn gánh trách nhiệm làm vệ sĩ nữa. Gã nghĩ đi nghĩ lại, hay là cứ gọi một cuộc điện thoại cho Hồ Lôi, hai người cùng nhau bàn cách giải quyết.
Gần đây Hồ Lôi rất bận rộn với công việc xây dựng và phát triển khu chung cư nên cũng không có thời gian mà ngồi tán phét với mọi người. Đột nhiên gã nhận được cuộc điện thoại của Liễu Hải, lập tức chạy ngay đến.
Nghe nói có kẻ muốn làm hại Chủ tịch thành phố, lại nghe Liễu Hải kể lại toàn bộ sự việc của buổi tối ngày hôm nay, Hồ Lôi ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hay là để tôi gọi bọn Hồ Khoa đến đó! Để bọn họ tìm hiểu xem thế nào.
Bình thường Liễu Hải đi theo Chủ tịch thành phố, không thể phân thân ra làm nhiều việc cùng lúc được, chính vì thế mà gã quyết định gọi Hồ Lôi đến để thương lượng. Hồ Khoa ở Thông Thành thì lăn lộn khá có tiếng, cũng khá giao hảo với một vài nhân vật máu mặt ở thành phố Đông Lâm này. Chính vì thế, nếu để y ra mặt để tra chuyện này, chắc chắn là tiện lợi hơn Liễu Hải nhiều.
Ngày hôm sau Hồ Khoa cho gọi vài tay anh chị đến canh giữ phía đối diện nhà của tay thám tử tư kia. Cả ngày lẫn đêm canh chừng nhất cử nhất động của gã. Tay thám tử tư hôm qua bị Liễu Hải dần cho một trận, từ lúc đó không dám ló mặt đi ra ngoài nữa.
Lúc đầu khi nhận món tiền làm ăn này, gã đã mơ hồ có cảm giác không ổn. Quả nhiên bây giờ chân đã dẫm phải địa lôi rồi. Rành rành đã biết người ta là Quyền Chủ tịch thành phố, thế mà mình vẫn còn bị mấy vạn đồng tiền kia làm cho mờ mắt.
Tối hôm qua bị người ta xử một trận, lại bị tổn thất cả cái máy ảnh, một cái camera loại nhỏ. Lại còn bị người ta cho ăn no đòn nữa chứ. Cũng may đối phương cũng nương tay, không đánh chết mình cũng là còn may mắn lắm rồi.
Xảy ra chuyện như vậy, có muốn tố cáo gã cũng không dám. Mình đã theo dõi chụp ảnh, quay phim người ta một cách phi pháp, xâm phạm nghiệm trọng đến tự do cá nhân của người ta rồi.
Hơn nữa gã cũng không biết người đánh gã đến nông nỗi này có thân phận như thế nào nữa. Phỏng chừng đến Chủ tịch thành phố cũng không hề biết chuyện này xảy ra. Bởi vậy, tay thám tử tư này đành phải tự vả gẫy răng mình rồi tự nuốt trôi vào bụng.
Đây đúng là chuyện động trời rồi, tay thám tử tư nằm liệt ở nhà hai ngày, rồi chuẩn bị cuốn gói chạy lấy người, rời khỏi cái nơi thị phi đầy nguy hiểm này.
Nhưng đúng vào lúc đó, thì cuộc điện thoại thần bí kia liền kêu:
- Thám tử, chuyện đã giải quyết thế nào rồi?
Âm thanh trầm trầm, nghe thật ghê rợn, tay thám tử tư bất giác không khỏi rùng mình.
/1313
|