Chương 5.3: Đồ lừa đảo!
Sau khi xử lý tốt vết thương ở eo của Quý Mặc Sâm, Tô Cầm Thanh hỏi: "Cho tôi xem vết thương ở đùi sau?”
Quý Mặc Sâm kéo khăn tắm xuống.
Anh và Tô Chỉ Thanh đã là bạn bè mấy chục năm, quan hệ bác sĩ và bệnh nhân không cần phải kiêng kị cái gì.
Tô Chỉ Thanh cũng hiểu rõ cá tính của anh, từ trước đến nay luôn lưu loát.
Lúc này lại chậm chạp.
Quý Mặc Sâm thúc giục một câu, "Trên đó viết gì.”
"..." Tô Cầm Thanh.
Quý Mặc Sâm không kiên nhẫn quay đầu nhìn một chút, khóe miệng còn chưa kịp đè xuống của Tô Cầm Thanh, còn có ánh mắt cổ quái phức tạp của anh ta đều bị anh nhìn thấy rõ ràng.
"Khụ khụ." Tô Cầm Thanh dùng tay che nửa khuôn mặt, cố gắng không để mình cười ra tiếng, "Tôi thấy vết thương trên đùi cậu không bị nứt, không có vấn đề gì lớn, tôi đi trước.”
Thu dọn hòm thuốc xong, Tô Chỉ Thanh xách đồ rời đi, bước chân nhanh chóng.
Hôm nay nhìn thấy những thứ này, không nhanh chân chạy trốn, lát nữa tuyệt đối sẽ gặp chuyện không may.
Cạch!
Cửa bị đóng lại.
Quý Mặc Sâm nhíu mày, thản nhiên đứng lên đi tới trước gương toàn thân, quay người lại nhìn phía sau của mình.
Cái mông trắng như tuyết, hai chữ "cặn bã" đỏ tươi.
"Rắc." Các khớp tay của Quý Mặc Sâm bị siết chặt tạo thành thanh âm.
Quý Mặc Sâm mặt trầm như nước, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng phát ra, "Đồ, lừa, đảo!”
Khóc đến mức đáng thương, lại dám dùng dao nhỏ khắc chữ ở trên mông anh!
Mệt anh lúc đầu còn tưởng rằng bản thân té xỉu ở trên giường là bởi vì do ảnh hưởng của thuốc.
Quý Mặc Sâm giận quá hóa cười, tìm điện thoại gọi điện thoại cho cấp dưới.
"Bắt cô ta đến trước mặt tôi.”
"Cô ta là ai?”
"Ha ha, người phụ nữ chết tiệt hôm nay được tặng cho tôi ăn.”
Dám động dao trên mông hổ, có phải cảm thấy mình sống lâu quá rồi hay không.
Quý Mặc Sâm anh lớn bằng này, còn chưa bị ai đùa bỡn như vậy đâu!
Quý Mặc Sâm càng nghĩ càng khó có thể tha thứ cho cô gái kia, không đến mấy phút đồng hồ sau, điện thoại di động của anh lại vang lên lần nữa.
"Tìm được rồi? Chuẩn bị ngồi xe lửa rời khỏi thành phố G?”
Quý Mặc Sâm cười rộ lên: "Ngăn cô ta lại, cho dù là dùng thủ đoạn gì cũng phải ngăn lại, tôi lập tức tới ngay.”
Nửa giờ sau.
Cửa bến xe lửa cao cấp của thành phố xuất hiện tình huống kẹt xe nghiêm trọng.
Sáu chiếc xe hoàn toàn bao vây lấy một chiếc xe.
Lão Vương bị dọa cho bối rối, sống lâu như vậy mà ông ấy còn chưa từng thấy qua loại cảnh tượng này nên không khỏi quay đầu hỏi Nam Hi: "Cô cả? Đây là có chuyện gì?”
Nam Hi trấn định nói: "Nói không chừng là ngoài ý muốn, dù sao ở đây cách nhà ga cũng không xa nữa, chú giúp tôi lấy va li hành lý xuống, tôi tự đi qua đó.”
"A, được!" Lão Vương thấy cô cũng suy nghĩ giống mình thì dừng xe, giúp Nam Hi chuyển hành lý từ cốp sau xuống.
Nam Hi xách theo va li hành lý, nói với lão Vương: "Tôi đi đây, chú cũng trở về đi.”
"Ôi chao." Lão Vương bất an nhìn bốn phía.
Cửa xe của sáu chiếc xe cũng mở ra, mấy người đàn ông mặc vest đen đi ra, ngăn Nam Hi lại.
Một người trong đó cười nói: "Cô Nam, xin cô chờ một chút, ngài Quý muốn gặp cô, hay là cô lên xe ngồi một chút trước nhé? Không gian xe này lớn hơn xe lúc nãy cô ngồi, chắc chắn sẽ thoải mái hơn.”
Nam Hi: "...”
Làm trời làm đất nhất thời thoải mái chỉ là chớp mắt đã bị quả báo.
Cô ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được là người đàn ông họ Quý này lại phản ứng nhanh như vậy.
/1508
|