Chương 1: Quân Bắc Chước, xin lỗi
Tình yêu của Quân Bắc Chước dành cho Cẩm Tây, thân thiết như răng với môi, nhưng cuối cùng lại chôn vùi theo năm tháng.
Bên ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, lúc này, là bóng tối trước bình minh.
Đôi mắt Cẩm Tây sâu thẳm như mực, cô nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ lung lay sắp đổ trên mái nhà.
Đây là một nhà kho cũ nát ở ngoại ô Đế Đô, không một bóng người.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngoài cửa sổ, tiếng gió rít gào truyền vào tai, khiến đầu óc đau nhức của Cẩm Tây dần dần tỉnh táo lại.
Cô trùng sinh rồi.
Quay trở lại năm 17 tuổi.
Lý do cô biết rõ như vậy là vì Cẩm Tây cả đời này sẽ không bao giờ quên được nơi này.
Ngôi miếu đổ nát này là nơi cô bị kẻ thù của Quân Bắc Chước bắt cóc và giam giữ khi cô 17 tuổi.
Ngôi miếu bị bỏ hoang đã lâu, hầu như không ai có thể phát hiện ra, nhưng thật tình cờ, Giản An Tuyết lại có thể dẫn theo Quân Bắc Chước tìm tới đây.
Không chỉ tìm được, mà còn có thể trong cuộc truy sát tiếp theo, khéo léo giúp cô đỡ một phát súng!
Giản An Tuyết sau khi giúp Cẩm Tây đỡ đạn thì đã nhận được sự ưu ái của Ngũ gia Quân Bắc Chước- người đàn ông bí ẩn và tự phụ nhất Đế Đô.
Trước đó, Giản An Tuyết chỉ có thể coi là một người bạn bình thường của Cẩm Tây, nhưng sau đó, Giản An Tuyết trở thành người được Quân Bắc Chước che chở.
Giản An Tuyết tính tình dịu dàng mềm mại, đối xử với Cẩm Tây như em gái ruột, chuyện gì cũng nghĩ cho cô, dù tính tình Cẩm Tây có tệ đến đâu, ngỗ ngược đến đâu, cả Đế đô không ai thích cô, nhưng sau lưng cô lúc nào cũng có một Giản An Tuyết dịu dàng an ủi: “Tiểu Tây, không sao đâu.”
Có đôi khi Ngũ gia mắng Cẩm Tây, Giản An Tuyết sẽ an ủi cô, dỗ dành cô, thậm chí còn cãi nhau với Ngũ gia, chỉ để bảo vệ Cẩm Tây.
Cẩm Tây của kiếp trước thực sự nghĩ rằng, ngoài Quân Bắc Chước ra, Giản An Tuyết chính là hơi ấm duy nhất của đời cô, nhưng bây giờ -
Hừ!
Khóe miệng Cẩm Tây cong lên, lộ ra vẻ lạnh lùng đến cực điểm, ngay từ đầu cô ta tiếp cận cô đã có mưu đồ xấu rồi!
Chỉ vì, cô là người được Quân Bắc Chước nâng niu trong lòng bàn tay!
Giản An Tuyết ở bên cạnh cô, từng bước từng bước, làm cho danh tiếng tùy hứng của cô lan rộng khắp Đế Đô!
Khi Cẩm Tây 30 tuổi nằm trên giường bệnh chịu đựng dày vò, cận kề cái chết, Giản An Tuyết mới nói cho cô biết nhiều bí mật như vậy.
[Cẩm Tây, đồ tiện nhân, mày có tư cách gì để Ngũ gia trả giá nhiều như vậy vì mày? Thậm chí là một mạng đổi một mạng!]
[Cẩm Tây, mày có biết tại sao Ngũ gia lại đối xử tốt với tao như vậy không? Vì mày, Ngũ gia sủng ái mày như vậy, còn tao vì cứu mày suýt mất mạng, trong mắt anh ấy, tao là người bạn đáng tin cậy nhất bên cạnh mày, đáng tiếc...]
[Cẩm Tây, dù sao mày cũng sắp chết rồi, vậy thì tao sẽ nói cho mày biết những chuyện đó, những năm qua, Ngũ gia vẫn luôn yêu mày. Vì mày, anh ấy không tiếc thay máu của mình cho mày, đổi lấy bản thân máu độc toàn thân. Vì mày, anh ấy trở mặt với cả nhà họ Quân. Vì mày, anh ấy dùng mạng của mình đổi cho mày một tòa nhà ấm áp, chính là để mày có thể mãi mãi sống một cuộc sống thiên chân vô tà...]
Khoảnh khắc Cẩm Tây nhắm mắt lại, trong đầu cô hiện lên đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông.
Quân Bắc Chước, xin lỗi.
Nếu không phải vì sự ngu ngốc của cô, Quân Bắc Chước sẽ mãi mãi là thống soái tam quân bí ẩn, mạnh mẽ, lãnh đạm cao quý, nhà lãnh đạo ưu tú nhất của Quân Thị.
Kiếp này sống lại, Cẩm Tây sẽ không cho Giản An Tuyết bất kỳ cơ hội nào nữa!
Cô tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Quân Bắc Chước vì cô mà bị hủy hoại!
Và, chiếc chìa khóa để đảo ngược mọi thứ ngay từ đầu là không để Giản An Tuyết dẫn Quân Bắc Chước đến đây, không để cô ta dùng những lời nói dối trơ trẽn cái gì mà “bạn thân tâm liền tâm” để mê hoặc mọi người!
Muốn tranh công?
Nằm mơ đi.
/676
|