Chương 2: Không tìm thấy, tất cả đều phải đền mạng
Cẩm Tây bò dậy từ mặt đất, trong mắt người ngoài, cô chỉ là một cô gái nhỏ nhắn gầy gò, vì vậy ngoài cửa sổ chỉ có hai người đứng canh.
Màn đêm vẫn đen như mực, ở nơi hẻo lánh này, đưa tay không thấy được năm ngón.
Thân hình Cẩm Tây nhanh nhẹn, cô cởi dây trói trên người, thân hình nhỏ nhắn nhảy ra khỏi cửa sổ!
Động tác của cô không một tiếng động, từ từ lén ra sau lưng hai người đang canh gác kia, duỗi ngón tay ra, vững vàng bóp chặt cổ họng người đàn ông. Người đàn ông bên kia lấy súng trong tay ra, vừa định giơ lên, tay Cẩm Tây đã siết chặt lấy nòng súng, sau đó một quyền đấm vào huyệt thái dương của người đàn ông! Nếu bây giờ cô thực sự là Cẩm Tây 17 tuổi, có lẽ cô thực sự không có cách nào đối phó với hai người đàn ông trước mặt, nhưng Cẩm Tây 30 tuổi không phải tay vừa.
Cô đã bị Quân Bắc Chước cưỡng ép đưa đến quân đội huấn luyện nửa năm, bây giờ trùng sinh, tuy thể chất không bằng trước, nhưng những kỹ năng chiến đấu cần nhớ đều đã in sâu trong đầu.
Sau khi giải quyết xong hai người, Cẩm Tây cướp súng từ tay bọn họ. Tiếp theo, còn một cuộc chiến lớn, cô phải có vũ khí phòng thân.
Giản An Tuyết vội vã bước về phía trước, đi theo địa chỉ mà nhóm người đó đưa cho cô ta, đến trước ngôi miếu đổ nát.
Giản An Tuyết dừng bước, quay đầu lại, giọng nói lo lắng, nhìn người đàn ông đang bước chậm rãi phía xa, "Ngũ gia, chắc là chỗ này rồi, địa điểm mà những người kia nói với Tiểu Tây chính là chỗ này!”
Quân Bắc Chước mặc quân phục, trên quân phục màu xanh đậm, bốn chiếc cúc áo màu vàng sẫm xếp thành hàng, thắt lưng da màu nâu sẫm, phác họa vòng eo thẳng tắp khỏe khoắn, ngực trái có hai ngôi sao màu vàng sáng, là biểu tượng của thân phận tôn quý.
Làn da anh lạnh lẽo, đáy mắt đen là vực sâu thăm thẳm, khiến người ta không thể nhìn thấy đáy.
Ánh mắt Quân Bắc Chước chỉ dừng lại trên người Giản An Tuyết một giây, sau đó anh khẽ nhếch môi, giọng điệu thờ ơ, ra lệnh: "Đi vào trong xem thử.”
Hai người lính xông lên trước, mọi người đều căng thẳng nhìn ngôi miếu đổ nát phía xa.
Từ khi Tiểu Tây mất tích đến nay đã 10 tiếng đồng hồ, suốt đêm nay, đám lính bọn họ nhìn khuôn mặt u ám của Ngũ gia còn cảm thấy đau khổ hơn cả lúc huấn luyện trong quân đội.
Trời dần sáng, đã có thể nhìn rõ hình dáng con người.
Giản An Tuyết nhìn chằm chằm Quân Bắc Chước ở phía xa, sự si mê trong đáy mắt không thể che giấu được.
"Ngũ gia, bên trong không có ai."
Người lính trở về báo cáo.
Sắc mặt Quân Bắc Chước âm trầm đáng sợ, đôi mắt lạnh lùng như băng giá của anh rơi vào người Giản An Tuyết.
Giản An Tuyết thu hồi sự si mê của mình, cơ thể run lên, "Không thể nào! Cô ấy nhất định ở đây! Các người tìm kỹ chưa?”
Tuy nhiên, lời cô ta còn chưa nói hết, thì đã bị một người lính tới kéo đi.
Chạm vào vảy ngược của Ngũ gia, chỉ có một con đường chết.
Giản An Tuyết hoảng sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem: "Ngũ gia, anh phải tim tôi, tin tưởng tôi... Anh không thể động đến tôi... Tôi là người bạn tốt nhất của Tiểu Tây!”
Câu cuối cùng, Giản An Tuyết gần như dốc hết sức lực, khàn giọng nói.
Khuôn mặt thờ ơ của Quân Bắc Chước có chút dao động, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh nhìn chằm chằm Giản An Tuyết hồi lâu, đôi môi mỏng mới từ từ thốt ra mấy chữ: "Đừng động vào cô ta."
Trợ lý của Quân Bắc Chước, kiêm phó quan quân đội Quý Ngôn, đột nhiên ghé vào tai Quân Bắc Chước, thấp giọng nói: "Ngũ gia, trong miếu phát hiện có dây thừng bị đứt, cửa sau còn giấu hai người đàn ông bất tỉnh."
Quân Bắc Chước cúi đầu, "Theo dấu vết mà tìm, nếu không tìm thấy, thì tất cả mọi
Người đều phải đền mạng.”
“Rõ!”
/676
|