Chương 24: Còn phải thay quần áo.
Dáng vẻ của khu nhà cũ không hề khác trong trí nhớ của cô, chỉ là Tần Tang cảm thấy dường như hơi nhỏ hơn một chút, cô còn nhớ mình tên là Tần Tang là bởi vì lúc cô ra đời cây dâu trong vườn vừa khéo trổ ra mầm non màu xanh, nhìn rất có sức sống, vì thế ông đã đặt cho cô cái tên này.
Khi còn bé cô rất thân với ông của mình, chỉ là sau khi trưởng thành thì cảm thấy phiền chán bởi giọng điệu giống như giảng dạy cho học trò của ông. Ông của cô từng là thầy giáo nên khi nói chuyện khó tránh khỏi muốn dạy dỗ người khác. Thế nhưng có mấy đứa trẻ thích bị dạy dỗ, khi đó cô mười mấy tuổi đang trong độ tuổi phản nghịch, hoàn toàn không muốn nghe những lời giảng đạo lý thế này. Đến bây giờ Tần Tang mới hiểu thì ra ông nghiêm khắc với mình cũng là vì muốn tốt cho cô.
Mang tâm trạng rất xúc động, Tần Tang đẩy cánh cửa gỗ cổ xưa ra, liếc mắt nhìn thấy ông đang ngồi trong sân hút thuốc lá sợi, trên người ông mặc một chiếc quần chẽn và áo sơ mi. Ông nhìn thấy Tần Tang đã đến, ông vẫn ngồi trên bậc thang, gõ vào tẩu thuốc của mình: “Đến rồi sao?”
Ông cụ trước mắt vẫn gầy gò như trong trí nhớ của Tần Tang, nhưng đôi mắt vẫn còn minh mẫn, vô cùng có tinh thần, bởi vì ông đã từng là thầy giáo nên hầu hết người trong thôn đều rất tôn trọng ông, phải nói rằng trên người ông luôn tỏa ra hơi thở rất cứng cỏi.
“Ông!” Nhìn thấy Tần Văn Trung, trên mặt Tần Tang lập tức nở nụ cười, cô nhấc chân bước qua bậc thang, đi vào trong sân.
Bên cạnh Tần Văn Trung là một chiếc máy radio, âm thanh rất lớn, hiện tại đang phát một bài hí khúc, Tần Tang nghe vẫn thấy rất quen tai, chính là Bạch Xà truyện.
“Ông, đây là bánh đậu xanh cháu đã làm.” Tần Tang lấy hộp ra, mở nắp, một mùi thơm ngọt lập tức tràn ra, bên trong là một loạt các chiếc bánh đậu xanh tròn trịa, hai mặt đều được nướng vàng rực, nhìn rất muốn ăn.
“Không học hành đàng hoàng, chỉ biết làm mấy thứ này.” Tần Văn Trung xụ mặt, dường như không vui lắm, nhưng trong giọng nói thì ngược lại.
Tần Tang không nhịn được cong khóe miệng cười, không phải cô không hiểu bầu không khí, nhưng như thế này đã làm cô nhớ đến giọng điệu đã lâu rồi chưa được nghe lại. Rõ ràng là ông rất quan tâm đến cô nhưng trước đây khi cô nghe vào chỉ cảm thấy khó chịu, cho dù cô làm được thứ gì cũng đừng mong được ông khen ngợi, nhưng hiện tại được nghe thấy câu nói này của ông khiến cô không khỏi nhớ nhung.
Tần Văn Trung thấy cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, ông còn cho rằng cô lại đi vào cõi thần tiên nên nhổ ra một ngụm khói: “Không chịu học hành còn dự định làm cái gì?”
“Ông yên tâm ạ, cháu sẽ học.” Nhìn cô giống như chỉ gật đầu qua loa. Tần Tang đẩy hộp lên phía trước: “Ông nếm thử khả năng nấu nướng của cháu thế nào đi ạ!”
Tần Văn Trung nhìn thấy trong tay cô đang cầm mấy quyển vở ghi chép, ông vẫn cầm một chiếc bánh lên ăn thử, bánh vừa đưa vào miệng thì mùi đậu xanh thơm phức lập tức xông lên lỗ mũi, ông chỉ nhẹ nhàng cắn một cái, bánh không dính răng, cũng không có vị ngậy, vào miệng đã tan đi khiến người ta không thể không muốn cắn thêm một cái, ông chậm rãi nhấm nháp mùi vị này.
Không ngờ lại ngon thế này, xưa nay Tần Văn Trung không quá thích ăn đồ ngọt nhưng trên mặt ông lúc này rõ ràng đã có sự thay đổi. Tần Văn Trung không nói hai lời, tay lại cầm lên chiếc bánh thứ hai: “Cháu cho rằng trường học là nơi thế nào? Cháu muốn đến thì đến sao?”
Tần Tang mím môi, cô cảm thấy trước nhất vẫn phải kiếm tiền rồi mới nói với ông về chuyện đi học, nếu không thì bây giờ nói gì cũng là khoác loác, vì vậy Tần Tang đành phải giả vờ đáng thương, nói: “Ông, ông muốn gả cháu đi rồi sao? Cháu còn có thể đi đâu?”
“Đúng rồi, trong nhà có một chiếc túi, trước tiên đổi lại quần áo trong túi đó đi!” Không nhắc đến chuyện này thì ông cũng quên mất rồi. Tần Văn Trung mở nắp ly trà của mình ra, ông chậm rãi uống ngụm nước trà, vị ngọt lập tức hòa tan trong miệng, trong đầu lại không nhịn được muốn để người ta cũng thử một chiếc bánh đậu xanh.
“Còn phải thay quần áo?” Xem ra ông rất xem trọng lần gặp mặt này.
“Cháu nhanh đi thay đi! Ông đã cố ý bảo Tiểu Nguyệt mua về.”
/2059
|