Chương 23: Tự cô cẩn thận
Dường như Diệp Chính Quân cũng không ngờ Tần Tang lại nói đến chuyện này, sắc mặt anh ta không khỏi lập tức cứng đờ, ngón tay đang đặt trên khung cửa cũng chậm rãi thu về, cuối cùng mới phun ra một câu: “Chờ đó.”
Sau khi cầm được vở ghi chép, Tần Tang quay người suýt nữa đã đụng vào một người khác. Lúc này đối phương đang chống nạnh nhìn cô, biểu cảm trên mặt vừa lộ vẻ tức giận vừa khinh thường cô: “Tần Tang, cô thật sự không biết xấu hổ thế này sao?”
“Cô nói cái gì?” Tần Tang không hiểu cau mày lại. Người trước mặt cô tóc thắt bím, mặc áo màu đỏ, quần màu vàng đất, dáng vẻ rất đáng yêu, dáng người cũng không tệ, có thể so sánh với Thẩm Mộng Cầm một trận, trên tay cô ấy còn xách theo chai xì dầu, xem ra là vừa mua xì dầu trở về.
“Tôi nhìn thấy cả rồi, cô đã nói cái gì với Diệp Chính Quân?”
“Cô nhìn thấy cái gì…” Thật sự đúng là san bằng hết lớp này lại có lớp khác nổi lên. Tần Tang nhớ ra người trước mặt này tên là Vương Tư Giai, bởi vì cũng ở chung trong khu nhà cũ nên từ bé chơi rất thân với cô, nhưng sau này cô ấy thường xuyên chơi chung với Thẩm Mộng Cầm nên dần dần họ không còn chơi với nhau nữa. Chỉ bởi vì chuyện gì đó mà Tần Tang có ấn tượng rất sâu sắc về cô ấy.
“Theo đuổi người ta còn theo đuổi đến tận cửa thế này, còn cần tôi nhiều lời sao?” Vương Tư Giai trừng mắt nhìn Tần Tang, hung dữ nói.
“Cô hiểu lầm rồi, vừa rồi bạn học Diệp đã giải vây giúp tôi, tôi chỉ cảm ơn anh ta thôi.” Tần Tang lời ít ý nhiều giải thích. Thật ra trong trí nhớ của cô, Vương Tư Giai cũng chưa làm chuyện gì quá đáng với cô. Nếu chuyện kia thật sự đã xảy ra thì bản thân cô cũng nên giúp đỡ cô ấy mới được, hình như cũng mới xảy ra gần đây thì phải.
“Hừ, ai biết được.” Vương Tư Giai thể hiện ra dáng vẻ không tin tưởng Tần Tang, liếc cô một cái rồi mới đi về phía cây cầu.
“Tôi mặc kệ cô đã nghe cái gì nhưng tất cả đều là hiểu lầm, tôi cũng chỉ xem bạn học Diệp giống như một tấm gương để mình cố gắng học hành.” Tần Tang biết Vương Tư Giai tai mềm, chỉ cần người khác vừa châm ngòi thổi gió thì cô ấy cũng bắt đầu lốp bốp nổ theo mà đầu óc rất đơn thuần, tính tình hơi nóng nảy nhưng cô ấy không hề có ý xấu.
“Cô nói cái gì thì tôi lập tức tin tưởng sao?”
“Ồ, nhưng người khác nói, cô lại tin ngay.” Tần Tang nở nụ cười, không nhường ai làm việc tốt cả.
“Nếu cô không làm thì Mộng… vì sao người khác phải nói oan cho cô?” Bị Tần Tang làm cho nghẹn lại khiến Vương Tư Giai không được tự nhiên, nhưng nhìn thấy Tần Tang làm tóc, sửa soạn xinh đẹp giống như Thẩm Mộng Cầm đã nói, lẽ nào còn không phải muốn câu dẫn Diệp Chính Quân sao? Không phải vừa rồi mới thổ lộ sao?
“Miệng trên người người khác, tôi còn ngại chim sẻ ở bên ngoài làm ồn lúc mình ngủ trưa nhưng không thể đánh chết hết được.” Tần Tang biết chắc chắn là Thẩm Mộng Cầm đã châm ngòi ly gián, trên người cô ta có loa sao? Muốn tạo ra tin tức gì sao?
“Vậy vừa rồi các người đã nói cái gì?”
Thật ra điều kiện trong nhà của Vương tư Giai không tệ, gia đình đầu tiên trong thôn mua được tivi chính là nhà họ, Vương Tư Giai còn là con gái một. Trước đây một đám bạn còn có thể chơi chung rất tốt, nếu không phải chuyện đã xảy ra kia thì sau đó đã không chán nản đến mức này. Nghĩ đến đây Tần Tang đột nhiên nhớ đến hai gã vừa rồi đã hỏi đường, cô vẫn không nhịn được phải nhắc nhở cô ấy.
“Vừa rồi có mấy người lạ mặt dò hỏi tôi, trông thấy dáng vẻ rất đáng nghi nên mới để Diệp Chính Quân giúp đỡ đuổi họ đi. Cô thường xuyên đi trên đoạn đường này nên phải tự mình cẩn thận.”
Vương Tư Giai đứng yên tại chỗ nhìn cô, biểu cảm hơi buồn, giống như đang ngẫm nghĩ gì đó. Tần Tang nhìn thấy cô ấy còn chưa chịu rời đi thì mờ miệng nói: “Tôi còn có việc, tôi đi trước đây!”
Cô đi theo hướng của dòng nước, dòng nước chảy thẳng một đường đến trước khu nhà cũ, tiếp tục chảy về phía trước. Tần Tang ngẩng đầu nhìn tường viện được xây bằng đá có dây leo qua, bên trong sân có mấy cái cây cao lớn nhô ngọn ra ngoài, còn có thể nhìn thấy cái cây đã kết quả có màu đỏ, gió vừa thổi qua khiến chúng lung lay giống như đang chào hỏi cô.
/2059
|