Thanh âm như chuông vang, chấn động chư thiên thế giới. Vang vọng khắp Diệu Pháp Đại La Thiên, cả ba mươi ba thiên cảnh, bên trong hồng hoang, tận mọi ngõ ngách.
Giờ phút này chư vị Hỗn Độn Kim Tiên thậm chí đã có thể cảm giác bên dưới mặt đất toàn bộ sinh linh đều đang ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trong miệng Chuẩn Đề bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt run rẩy vặn vẹo, xanh mét cùng cực lại vô cùng dữ tợn.
Ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ hung ác lệ tuyệt, nhưng cũng không ra tay can dự vào việc trước mắt.
Lão Tử cùng Nguyên Thủy Thông Thiên đều đã sớm thu liễm pháp lực, thu hồi hồn niệm, nhưng Hậu Thổ cùng Nữ Oa vẫn đang khởi lên toàn bộ tinh thần đề phòng.
Dù vô lực ra tay nhưng Chuẩn Đề cũng không đến mức giận dỗi mà rời đi, hắn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, dần dần ổn định lại.
Mà lời nói của Nhạc Vũ cũng giống như sấm trời, lôi cuốn thiên ý! Khi vừa nói ra cơ hồ không thể xoay chuyển.
Nhóm người Trấn Nguyên Tử đều hít sâu một hơi rét lạnh.
Hành động của Nhạc Vũ quả nhiên là tàn nhẫn cực hạn! Cũng giống như dùng một bạt tai trùng điệp tát lên trên mặt Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề.
Lấy cánh tay cụt của Thánh Nhân làm Tung Sơn, tuy giống như tặng không một phần đại công đức cho Tiếp Dẫn, thậm chí có thể giúp hắn bù lại tổn thất trước đó.
Nhưng ngày sau toàn bộ thiên hạ tiên tu khi trông thấy Trung Nhạc Tung Sơn, sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Họ sẽ chỉ biết khâm phục sự mạnh mẽ của Nhạc Vũ, nhưng chỉ sợ không còn chút lòng kính sợ đối với phương Tây nhị thánh.
Có thể nói làm nhị thánh mất hết mặt mũi, thanh thế Tây Phương giáo cũng sút giảm lớn, chỉ sợ từ đó về sau không còn khả năng tranh đoạt khí vận Trung Nguyên.
Mà ngày sau trừ phi tìm được vật thay thế ngang hàng, hoặc nhận chịu gánh vác nghiệt lực nhân quả tổn hại thiên địa, nếu không chỉ sợ Tiếp Dẫn thánh nhân không còn cơ hội thu hồi lại cánh tay kia.
Trong lòng nhóm người Lục Áp cũng có một cảm xúc phức tạp khó hiểu, vị bệ hạ kia quả thật không hổ danh xưng Huyết Lục thiên quân, có thù tất báo.
Tiếp Dẫn đạo nhân lấy thân Thánh Nhân tôn sư chỉ thoáng cùng hắn kết xuống một chút nhân quả, hắn đã không chút do dự tát mạnh trở lại một bạt tai!
Hành động làm người chú ý như vậy, lại làm mà không hề có nửa phần băn khoăn!
Chuẩn Đề bất đắc dĩ cũng là điều mà mọi người hiểu được, nguyên lai lúc này Nhạc Vũ đã sớm hình thành một phương thế lực!
Hậu Thổ, Nữ Oa, lại cộng thêm vị Trung Thiên Tử Vi đại đế, đã thành tam thánh, đủ khả năng đối kháng cùng Tam Thanh! Còn có thể lăng áp cả phương Tây nhị thánh!
Cánh tay bị chặt đứt cắm giữ cửu thiên thập địa, chỉ trong phút chốc liền có vô số bùn đất cát đá tràn ngập tụ tập tới.
Có pháp lực của Nhạc Vũ thúc giục, còn được thiên địa hô ứng, vì vậy đều là kỳ thạch linh thổ trên thế gian tràn tới, khiến trung ương trụ trời kiên cố khó thể hình dung.
Không tới nửa canh giờ, thiên địa lại có thêm một tòa núi lớn hùng vĩ, so với Nam Nhạc Hành Sơn, Bắc Nhạc Hằng Sơn, Tây Nhạc Hoa Sơn còn mạnh mẽ hùng vĩ hơn mấy lần.
Cả Trung Nguyên, vô số linh mạch đều tụ tập về nơi đây.
Ngay sau đó mọi người liền nhìn thấy thiên địa quanh người lại có biến hóa.
Có trung ương trụ trời nâng đỡ, cả thế giới Diệu Pháp Đại La Thiên đều được củng cố thêm mấy lần, vô số linh mạch tụ tập, đều hướng về trung ương rót vào vô số thiên địa linh lực.
Thiên cảnh thế giới vốn biến thành trầm lặng dần dần đã bắt đầu khôi phục lại sinh cơ.
Linh lực dày đặc càng thêm chiếu sáng, mà tinh tú trên bầu trời lại càng thêm chói mắt.
Có người tinh thông linh trận đã giật mình, Chu Thiên Tinh Đấu đại trận vốn mất đi tác dụng hiện tại đã khôi phục vận chuyển.
Một đoàn linh quang chiếu thẳng xuống Trấn Thiên Tỳ trước người Nhạc Vũ, khiến khí tức quanh thân lập tức khôi phục lại cường thịnh!
- Quả nhiên!
Xích Tùng Tử thấy thế chợt giật mình:
- Ta nghe nói Hạo Thiên đã luyện chế một bộ Chu Thiên trận kỳ, hoàn toàn có thể thao tác Chu Thiên Tinh Đấu đại trận. Nhưng hôm nay lại chưa có nửa điểm tác dụng, vốn còn đang cảm thấy kỳ quái, nguyên lai Trấn Thiên Tỳ mới là then chốt điều khiển Chu Thiên Tinh Đấu đại trận chân chính!
Những người còn lại đều cảm thấy kinh dị, nhưng không ai để ý tới, đều nhìn chăm chú xuống bên dưới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chỉ thấy vào lúc này Trung Nhạc Tung Sơn cũng giống như ba ngọn núi kia, đều cao ngất vững chãi, bốn phía đều là vách đứng như đao tước, trừ phi là tiên tu, phàm nhân căn bản khó thể leo lên núi.
- Dùng phương pháp này tuyệt lối thiên địa nhân liên thông sao?
Lục Áp trầm ngâm thoáng chốc, cuối cùng chợt lắc đầu:
- Phương pháp này vẫn còn thiếu ổn thỏa, không thể hoàn toàn cách trở!
Trấn Nguyên Tử lại cười nói:
- Lấy trí tuệ của bệ hạ há có thể không biết sao? Làm như vậy nhất định là có dụng ý!
Tây Vương Mẫu cũng như hiểu ra:
- Nghĩ tới hẳn bệ hạ còn có biện pháp khác! Có năm trụ trời này, lại thêm Côn Luân Bồng Lai, Phương Trượng Doanh Châu, hiện giờ thế giới được củng cố chỉ sợ còn mạnh hơn lúc hồng hoang chưa vỡ tan! Hiện giờ bệ hạ đã có công đức lớn với thiên địa, sáu đại hoành nguyện trước đó đã hoàn thành hai điều! Thế gian ngũ nhạc lại lấy Đông Nhạc làm chủ, nhưng hôm nay có được cánh tay của Thánh Nhân làm căn cơ, hiện tại Trung Nhạc Tung Sơn mới danh xứng với thực, ngạo thị bốn phương!
Trên mặt mọi người đều hiện lên ý cười, hoành nguyện đại thệ tuy tăng cường, nhưng người không có đại thần thông vốn không làm được, cuối cùng xem như là thiên địa công đức.
Một khi không thể hoàn thành, chẳng những công đức lực sút giảm, trái lại còn phải gánh vác nghiệt lực gấp mấy lần, có thể nói vô cùng hung hiểm.
Một trong những hoành nguyện của Nhạc Vũ chính là làm Thiên Đế sẽ khiến thiên địa giao thái, âm dương tương thông, ngũ linh tương hòa, vạn vật thông thái! Khuynh tận lực lượng bảo hộ hồng hoang chư giới. Còn khiến cho tu sĩ Yêu tộc trong hồng hoang sẽ có nơi náu thân, nguyện xây dựng cửu tiêu ba mươi ba thiên, vĩnh làm cõi yên vui cho Thiên Giới!
Mà Tung Sơn đã liên quan tới hai đại hoành nguyện bên trong.
Hôm nay có thể đánh trọng thương Tiếp Dẫn, lại đem hoành nguyện thứ hai hoàn thành, thật khiến lòng người vui sướng.
Chỉ riêng nguyện thứ nhất còn lưu lại chút dấu vết, nhưng cũng không đủ làm hoạn. Khuynh tận lực mình nhưng nếu đem ra toàn lực cũng không làm được, tự nhiên cũng không xem là phạm lỗi.
Ngay khi Tung Sơn vừa được hoàn thành, trên không trung lại thêm hai đoàn thất thải quang hà chiếu xuống.
Trong đó hơn phân nửa chiếu về hướng Nhạc Vũ, một bộ phận khác lại chiếu thẳng về phía phương Tây.
Mà lúc này Nhạc Vũ bỗng dưng lăng không bay lên, vẻ mặt thản nhiên hướng bên trên bước tới.
Mọi người còn đang cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu, liền thấy trên không trung bỗng dưng hiện ra một tử sắc quyển bạch xuất hiện trước mặt mọi người.
Trấn Nguyên Tử cùng vật kia rất có liên quan, chỉ liếc mắt liền nhận biết, ngay sau đó vẻ mặt tràn đầy kinh dị.
- Nguyên lai chính là Thiên Thư! Thiên địa thai mô, tiên thiên linh bảo lại ẩn nấp nơi này!
Lời còn chưa dứt từ trên không trung lại truyền ra tiếng cười lớn điên cuồng, một thân ảnh bỗng dưng xuất hiện trong cảm ứng của mọi người.
Khí tức mênh mông cuồn cuộn, không thua kém gì Thánh Nhân. Xa xa nhìn lại chỉ thấy một đoàn hắc hồng hào quang tràn ngập chân trời. Khí tức cuồng ngược, một trường thương dài chừng ngàn vạn trượng, khí tức sắc bén bá đạo còn muốn vượt hơn Nghịch Thiên kiếm của Nhạc Vũ, xuyên không bắn tới, đâm thẳng vào người hắn!
/1421
|