Quân Môn Mật Ái , Kiều Thê Của Thất Thiếu
Chương 5.2: Chị em đối chọi tương đối gay gắt, giương cung bạt kiếm
/1787
|
Chương 5.2: Chị em đối chọi tương đối gay gắt, giương cung bạt kiếm
"Kỷ Khanh, chị trở về để làm gì! Ai cho phép chị trở về!" Kỷ Ái nói cắn răng nghiến lợi, chỉ là trong mắt người ngoài, hai người rất quen, đang nói chuyện thân quen gì đó.
"Làm sao? Tôi trở lại còn phải được cô cho phép à!" Kỷ Khanh cảm thấy buồn cười, "Cô đang sợ cái gì? Sợ tôi đoạt chức vụ đại tiểu thư của cô, hay sợ tôi đoạt vị hôn phu của cô?" Kỷ Khanh cười nhạt.
Toàn thân Kỷ Ái cứng đờ, mắt lạnh nhìn Kỷ Khanh, "Đừng có nằm mơ, những thứ này đều thuộc về tôi! Tôi có thể đuổi chị ra ngoài một lần, thì có thể đuổi chị ra ngoài lần thứ hai!"
"Cô cho rằng cô là ai thế? Cô dựa vào cái gì, Kỷ Ái, tôi nói cho ngươi, chó không kêu sẽ cắn người, cô đừng ép tôi!"
"Chị quả nhiên trở về là nhằm vào tôi."
"Bản thân cô cảm giác không khỏi quá tốt đẹp rồi, đã nhiều năm như vậy, theo lý thuyết, anh cướp anh ta từ trong tay tôi cũng hơn năm năm rồi, làm sao hai người còn không kết hôn, tuổi cô không nhỏ nữa rồi!"
"Có liên quan gì với chị sao!" Kỷ Ái cắn răng nghiến lợi, những lời này của Kỷ Khanh trực tiếp đâm đến chỗ đau của cô ta.
"Cho nên chuyện của tôi cũng không liên quan tới cô!"
"Nếu cha mẹ biết cô có bầu trước khi lập gia đình, nhất định sẽ đánh chết cô!"
"Vậy sao, vậy mời cô nhanh chóng nói với bọn họ, đúng rồi, đó là mẹ cô, không phải mẹ tôi, sau này gặp lại! Em gái yêu quý nhất của tôi..." Kỷ Khanh cười khúc khích, khiến Kỷ Ái nhất thời tâm loạn như ma.
Cô thay đổi rồi!
Cô hoàn toàn khác trước kia, cô đã thay đổi, trừ gương mặt đó, cô căn bản cũng không phải Kỷ Khanh mà mình biết, Kỷ Khanh trước kia không dám mạnh miệng với mình, yếu đuối nhu nhược, nhưng người phụ nữ trước mắt, lạnh lùng vô tình, cô thay đổi rất nhiều.
Kỷ Khanh không nghĩ tới trở lại trong một ngày có thể gặp hai người mình không muốn gặp lại, chỗ này quả nhiên xung khắc với mình.
Kỷ Khanh vừa ra, đã nhìn thấy Tiểu Nguyên đang nằm trên đùi Mạc Thất, cùng Mạc Thất chơi đến vô cùng vui vẻ, Kỷ Khanh xoa xoa trán, người đàn ông này xuống lúc nào, bọn họ lại không gặp.
"Tiểu Nguyên, chúng ta trở về khách sạn!" Kỷ Khanh ôm Tiểu Nguyên liền chuẩn bị rời đi.
"Liền không sợ bọn họ tìm tới cửa!" Mạc Thất bỗng nhiên mở miệng, toàn thân Kỷ Khanh cứng đờ.
"Không liên quan đến anh! Anh Mạc vẫn nên chăm sóc mình tốt trước đi!" Trong lời nói của Kỷ Khanh mang gai nhọn.
Con ngươi Mạc Thất tối sầm lại, đưa tay nắm chặt chăn trên chân, người phụ nữ này là đang chê anh? Mạc Thất nhìn hai chân mình, trong mắt lóe lên một tia đau thương vô hình, thoáng qua rồi biến mất, lại đổi lại vẻ mặt vui vẻ.
"Cảm ơn cô Kỷ quan tâm!"
"Không cần cảm ơn!"
Mạc Triệu Nam gãi tóc, hai người kia đối thoại, làm sao lại kỳ quái như vậy, chỉ là anh ta gãi nát đầu cũng không nghĩ ra quan hệ trong đó.
"A Thất, có muốn em đưa anh hay không..." Mạc Triệu Nam còn chưa dứt lời, đã có một người đàn ông trực tiếp tới, cả người mặc tây trang màu đen, đeo kính râm đem, trực tiếp đi tới sau lưng Mạc Thất đẩy xe lăn, "Thất thiếu, chúng ta đi nơi nào?"
"Biệt thự Tây Giao."
"Vâng!"
"Này, A Thất, không mang theo anh nữa, đều không để ý tới em." Mạc Triệu Nam cảm thấy mình dường như bị người chê, Kỷ Khanh cũng không cần anh ta đưa, Mạc Thất này cũng không cần, chuyện gì xảy ra, vừa rồi người sốt ruột tìm mình ăn cơm lại là ai!
"Điều tra nhà họ Kỷ một chút."
"Thất thiếu?" Mạc Ly có chút không rõ.
"Ở Duy Thành này, những gia tộc lớn này đều là cây to rễ sâu, cũng tới lúc giúp bọn họ xới đất rồi!"
"Thuộc hạ biết rồi!"
"Vậy bà chủ thì sao?" Còn có cậu chủ nhỏ.
"Không chạy thoát!" Trong mắt Mạc Thất kiên quyết!
/1787
|