Chương 6.1: Người một nhà hòa thuận vui vẻ
Đúng như dự đoán, Kỷ Khanh trở về đến khách sạn không bao lâu, liền nhận được điện thoại của cha mình, để Kỷ Khanh lập tức trở về nhà.
"Mẹ, sắc mặt mẹ thật là khó nhìn, có chuyện gì sao?" Từ sau khi gặp người phụ nữ kia, Kỷ Khanh vẫn luôn có chút mất hồn mất vía.
"Mẹ không sao, đợi lát nữa mẹ có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, Tiểu Nguyên có thể ngoan ngoãn đợi ở khách sạn nhỉ!"
"Vâng!" Tiểu Nguyên nghiêm túc gật đầu.
Kỷ Khanh hoàn toàn không biết, lúc cô rời khỏi khách sạn, có bao nhiêu cặp mắt chăm chú nhìn cô.
Nhà họ Kỷ làm giàu trong thời kỳ hỗn loạn, đến bây giờ cũng có mấy trăm năm, hơn nữa ở Duy Thành này, có thể nói là cây to rễ sâu, chỉ là theo khủng hoảng tài chính mấy năm trước, nhà họ Kỷ bị thương nặng trong nguy cấp, nhưng bởi vì đám hỏi cùng nhà họ Trầm, địa vị coi như vững chắc, mà từ đó về sau, nhân tài mới nổi của nhà họ Kỷ cũng từ từ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Mà khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là Kỷ Ái khôn khéo hiểu chuyện không ai bằng, dịu dàng nhã nhặn.
Xe taxi chậm rãi dừng lại trước nhà họ Kỷ.
Phía trước là cửa sắt lớn chạm hoa nhà trống, chung quanh từ những bụi cây thấp bé tạo thành "Tường rào", mơ hồ đã có thể nhìn thấy kiến trúc kiểu châu Âu màu trắng bên trong, Kỷ Khanh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn phải trở về.
Miệng cô bất giác nổi lên một nụ cười nhạt.
"Đại tiểu thư, cô trở về rồi!" Quản gia chú Chung của nhà họ Kỷ đã sớm hầu ở cửa, năm mươi tuổi, nhìn vô cùng có tinh thần, ông ta đối với Kỷ Khanh cũng không tệ.
"Chú Chung!" Kỷ Khanh gật đầu mỉm cười với ông ta một cái.
"Trở lại là tốt, trở lại là được, mau vào đi thôi, ông chủ và bà chủ cũng đang chờ đó!" Lúc chú Chung nói đến từ bà chủ này, không tự chủ đưa mắt nhìn Kỷ Khanh một chút, thấy cô không có gì bất thường, lúc này mới thoáng an tâm.
Tiến vào ngôi nhà phải đi qua một cái sân rất lớn, đây là nơi trước kia Kỷ Khanh thường xuyên ở lại nhất, nhưng giờ phút này cũng đã sớm là cảnh còn người mất.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng cười bên trong, hai tay Kỷ Khanh buông thõng bên chân không tự chủ siết chặt, vẻ lạnh lùng trong mắt càng sâu hơn.
Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy Kỷ Ái đang tựa vào một người phụ nữ được bảo dưỡng tốt, nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ váy màu tím sẫm, lông mày thanh tú, ngũ quan có thể nói là rất đẹp, nhưng tổng thể lại khiến người ta cảm thấy có "Sát khí" .
Mà bên kia thì là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi nhìn, mặc đồ ở nhà cũng không che giấu được vẻ uy nghiêm, lông mày nhíu thật sâu, tạo thành hai khe núi sâu giữa hai lông mày, ánh mắt ác liệt, mang một loại uy nghiêm không thể xâm phạm, người này chính là cha của Kỷ Khanh—— Kỷ Hành Sơn.
"Cha!" Kỷ Khanh mới vừa vào cửa, cũng cảm giác được tầm mắt mọi người cũng rơi vào trên người mình.
"Ừ!" Kỷ Hành Sơn đáp một tiếng.
Kỷ Khanh bỗng nhiên nghiêng đầu qua nhìn người phụ nữ mặc váy tím một cái, "Dì Lâm!"
Toàn thân Triệu Lâm cứng đờ, đã hơn 5 năm không có ai gọi mình như vậy, bà ta mỉm cười, chỉ là hai tay âm thầm siết chặt.
"Khanh Khanh à, con đều đã trở về, tại sao không trở về nhà, thiệt là, con không biết cha con suy nghĩ tới con rất nhiều! Con ở nước ngoài không có chỗ nương tựa lâu như vậy, cũng quá đáng thương, haizzz..." Triệu Lâm nói xong còn như chuyện lạ thở dài.
"Được rồi, con đều trở về, nói chuyện này để làm gì!" Kỷ Hành Sơn hừ lạnh một tiếng, gọi Kỷ Khanh ngồi xuống, "Ngồi đi!"
"Cảm ơn cha!" Kỷ Khanh tìm một nơi cách xa mấy người bọn họ nhất rồi ngồi xuống, loại phòng bị đó, ai cũng thấy rõ.
Con ngươi Kỷ Hành Sơn tối sầm lại, "Tại sao con trở về? Cũng không nói trước một tiếng."
Kỷ Hành Sơn là thương nhân điển hình, sẽ không quan tâm chuyện đã xảy ra, cho tới bây giờ ông ta nhìn đều là kết quả.
/1787
|