Chương 8.2: Tôi có được hay không, em rõ ràng nhất
"Vâng vâng." Tiểu Nguyên nghiêm túc gật đầu một cái.
"Thất thiếu, uống thuốc đi." Một ông già khoảng năm mươi tuổi đi tới, trong tay cầm đĩa, chỉ là ánh mắt vẫn sáng trông suốt nhìn chằm chằm Tiểu Nguyên.
Đây là cậu chủ nhỏ nhà mình, trông giống Thất thiếu như đúc, càng nhìn càng đẹp mắt.
"Ừ."
Sau đó Tiểu Nguyên cứ nhìn Mạc Thất cầm mười mấy viên thuốc trực tiếp nuốt xuống, đều không nháy mắt một cái, "Chú bệnh rất nghiêm trọng sao?"
"Không có gì, bệnh cũ." Mạc Thất cười một tiếng.
"Chân của chú là..." Trời sinh sao? Tiểu Nguyên vừa cũng muốn hỏi ra, nhưng lại dừng lại, hỏi loại chuyện này, cũng quá không lễ phép, "Cái đó, chú thật xin lỗi, cháu..."
"Không có gì, nhiều năm rồi, một lần xảy ra tai nạn xe thì trở thành như vậy." Mạc Thất ngược lại còn không hề né tránh.
"Không thể trị sao?"
"Ai biết được." Mạc Thất giữ kín như bưng, Tiểu Nguyên cũng không tiếp tục hỏi tới, nếu không phải bẩm sinh, tứ chi cũng không bị cắt cụt, nên có khả năng phục hồi.
Tiểu Nguyên ngước mắt nhìn Mạc Thất, tướng mạo của Mạc Thất, khóe miệng giữa chân mày, không một chỗ không tinh xảo, trời sinh mang theo một loại bệnh trạng thiếu sức sống, thoạt nhìn làm lòng người luôn cảm thấy có một chút không thoải mái, chỉ là khí tràng của người này đủ lớn mạnh, bạn sẽ không sinh ra một cảm giác thương hại và đồng tình với anh.
Mà giờ khắc này đã có người thông báo, xe của Kỷ Khanh đã tiến vào cửa.
Kỷ Khanh lâu như vậy mới trở lại biệt viện này, nói thật, trước kia Kỷ Khanh cảm thấy Mạc Thất là một nhà giàu mới nổi, thật ra khi đó cô cũng mang thành kiến, bây giờ nhìn một chút, hoa cỏ nơi này, bố trí cũng vô cùng chú trọng, nhà thiết kế đều đặc biệt nghiên cứu phương hướng.
"Bà chủ, ngài..." Đám thủ hạ này, chuẩn bị lấy lòng bà chủ, cho nên tỏ ra vô cùng ân cần, chỉ là người bên ngoài vừa mới chuẩn bị giúp cô mở cửa, Kỷ Khanh đã trực tiếp mở cửa ra, hơn nữa còn tức giận, khiến mấy người bị sợ đập tức lui sang một bên.
Cửa xe này không dễ đạp, nếu không Kỷ Khanh đã sớm một cước đi lên.
"Bà chủ, mời đi bên này!" Một tên thủ hạ mang Kỷ Khanh tiến vào biệt thự Tây Giao.
Kỷ Khanh vừa đi vào không nhìn thấy Tiểu Nguyên, chỉ nhìn thấy Mạc Thất đang yên tĩnh ngồi ở trước cửa sổ sát đất, trong tay cầm một quyển sách, dáng dấp Mạc Thất đẹp mắt, người đẹp mắt này làm gì đều là cảnh đẹp ý vui, nhưng Kỷ Khanh hoàn toàn lười thưởng thức Mạc Thất, chỉ sải bước đi tới, "Tiểu Nguyên đâu."
"Tôi còn tưởng rằng em gấp như vậy là vì gặp tôi?" Mạc Thất cười, cứ như vậy nhìn chằm chằm Kỷ Khanh.
"Mạc Thất, cuối cùng anh muốn làm cái gì, anh nhằm vào tôi đi, trả lại con trai cho tôi."
"Con trai em? Em chắc chắn?"
"Từ trong bụng tôi chui ra, không phải của tôi thì của ai, chẳng lẽ là của anh!" Kỷ Khanh lỡ lời, nói xong, mới cảm thấy lời này có chút vấn đề.
Mạc Thất còn cười, rót ly nước cho Kỷ Khanh, "Khát nước rồi, nghe nói em đánh tàn phế một tên thủ hạ của tôi."
"Đánh tàn phế?" Kỷ Khanh cười nhạt, "Tôi muốn đánh anh tàn phế đó!"
Kỷ Khanh vừa nói trực tiếp khom người, đưa tay kéo lấy cổ áo của Mạc Thất.
Mạc Thất cũng không phản kháng, chỉ dùng ánh mắt tỏ ý thủ hạ của mình cũng đừng ra tay, "Đánh tôi tàn phế? Tôi đã là một người tàn phế rồi."
"Tôi phải phế anh."
"Chỗ nào?"
"Chỗ nào cái gì?" Kỷ Khanh nhìn anh cười đắc ý, trong lòng phát điên.
"Em chuẩn bị phế tôi ở trên giường sao?"
"Anh được không!" Kỷ Khanh cười nhạt.
Con người Mạc Thất tối sầm lại, lại bị chê à, "Em biết rõ hơn hai khác!"
/1787
|