Quân Môn Mật Ái , Kiều Thê Của Thất Thiếu

Chương 9.1: Thất thiếu bị chê

/1787


Chương 9.1: Thất thiếu bị chê
Kỷ Khanh thật sự cảm thấy người đàn ông này là tới khắc mình.
Kỷ Khanh tự nhận là đã nhiều năm như vậy, mình cũng trải qua rất nhiều chuyện, cô đối với rất nhiều chuyện đều có thể làm được không sợ hãi, thậm chí lạnh lùng mà chống đỡ, cô đã quen ở trước mặt bất kỳ người nào, đều mặc vào áo giáp thật dày, nhưng người đàn ông này đúng là có bản lĩnh khiến cô phát điên.
"Mạc Thất, anh thật vô sỉ!" Kỷ Khanh cắn răng nghiến lợi nói.
Mạc Thất ngược lại không để ý, chỉ chậm rãi uống nước, nói thật, ngón tay của anh thon dài đẹp mắt, trên dưới toàn thân người đàn ông không một chỗ nhất định là quà tặng của tạo hóa, chỉ là đáng tiếc hai chân này.
Chính là tư thế cầm ly uống trà đều ưu nhã như thế, khiến người thấy cảnh đẹp ý vui.
"Thật ra thì tôi rất vui vẻ." Mạc Thất cười một tiếng với Kỷ Khanh, nụ cười đó như mang một loại ma lực, đẹp mắt đến mức khiến người ta cảm thấy có chút choáng váng, ít nhất Kỷ Khanh có loại cảm giác này, khi đó dường như cũng có thể nghe tiếng tim mình đập.
Kỷ Khanh dời mắt, "Anh mang con trai tôi đi, anh tự nhiên vui rồi."
"Không phải vậy, Khanh Khanh."
Kỷ Khanh đột nhiên cảm giác được cách xưng hô như vậy có chút hoảng, Khanh Khanh? Ai cho phép anh gọi như vậy.
"Ai bảo anh gọi tôi như vậy!"
Chủ yếu là Kỷ Khanh luôn cảm thấy người này gọi đến như thế nào khiến cô cảm thấy kỳ lạ trong lòng như vậy, giống như có gì đó gãi ngứa vậy.
"Không thể gọi như vậy sao? Vậy tôi gọi em là gì? Bà Mạc?"
"Anh..."
Kỷ Khanh thật sự hận không thể cào mấy vết trên gương mặt đắc ý phachd lối của anh.
Kỷ Khanh phòng bị nhìn bên cạnh một chút, chắc chắn con trai nhà mình không có ở đây, lúc này mới thoáng an tâm, một tiếng bà Mạc này, nói đến tim Kỷ Khanh đều ngừng nửa nhịp.
"Bị dọa rồi?" Mạc Thất cười nhìn giống như phụ nữ làm kẻ gian vậy, trong cặp mắt kia dường như chỉ có thể nhìn thấy một mình cô, mang theo sự cưng chiều vô cùng, nhưng lúc này Kỷ Khanh căn bản không từng hiện.
"Mạc Thất, quan hệ của chúng ta đã sớm kết thúc, anh có thể đừng quấy rầy cuộc sống của tôi hay không." Kỷ Khanh thật sự không muốn dây dưa với anh, chủ yếu nhất là người đàn ông này giống như hồ ly vậy, bạn căn bản không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, chủ yếu là mình dường như đang thua thiệt.
"Chuyện vui vẻ vừa rồi của tôi, tôi còn chưa nói với em đâu!"
Mạc Thất buông ly xuống, chuyển động xe lăn đi tới phòng khách, Kỷ Khanh không còn cách nào, chỉ có thể đi theo phía sau anh.
"Vậy anh nói đi, chuyện vui vẻ của anh có liên quan gì đến tôi." Kỷ Khanh nỉ non tự nói.
"Tôi chỉ rất vui vẻ, em lại nhớ tên anh."
"Con trai trưởng của đại phòng nhà họ Mạc ở Bắc Kinh, tôi muốn không nhớ đều khó được không!" Kỷ Khanh nói lời này chua chát.
"Con trai trưởng đại phòng?" Khóe miệng Mạc Thất nổi lên một tia lạnh lùng.
"Bà chủ, mời ngài uống trà!" Ông lão vừa đưa thuốc cho Mạc Thất bưng một ly trà lên cho Kỷ Khanh, Kỷ Khanh này quả thực không nhìn được ông già hầu hạ mình, vội vàng nhận lấy trà, "Cảm ơn, làm phiền ngài."
"Không khổ cực, bà chủ mới khổ cực, một mình nuôi lớn cậu chủ nhỏ của chúng tôi."
Khóe miệng Kỷ Khanh giật giật một cái, cái này...
"Tôi còn chưa phải bà chủ của các người."
"Làm sao không phải, ngài chính là bà chủ của chúng tôi mà, giấy hôn thú vẫn ở chỗ này!" Ông già nói vô cùng chắc chắn, thật ra trong lòng Kỷ Khanh chỉ có một suy nghĩ.
Nơi đây không thích hợp ở lâu, làm sao người nhà này đều khó dây dưa như vậy, hơn nữa cũng không nghe lọt người khác nói chuyện, đều là cái loại tôi nói tôi, cô nói cô.
"Ha ha..." Kỷ Khanh cười khan hai tiếng, đối mặt với ông lão, Kỷ Khanh đúng thật không ngăn chiêu được.

/1787

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status